• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551: Linh trận

Hắn kích động đương nhiên không phải vì Thiên Thận cung mà là vì Mặc cốc.

Bóng người ngủ say mười vạn năm bên trong Mặc cốc, lúc này có lẽ nên tỉnh lại rồi đấy!

Tần Kinh Mặc!

Người ấy nếu nhìn thấy hắn lúc này, có lẽ sẽ kinh ngạc lắm đấy nhỉ?

Tần Ninh nghĩ đến đây, nụ cười dần nở rộ.

Lão Vệ nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, cũng cảm thấy vui mừng thay cho hắn.

“Đến rồi!”

Một thảo nguyên mênh mông lúc này xuất hiện ở phía trước.

Có điều nói là thảo nguyên, nhưng cỏ trên thảo nguyên này lại hơi bị to lớn.

Mỗi một cây cỏ đều cao hơn ba mét, lại còn kéo dài không dứt.

Mọi người đứng trên không trung, nhìn thảo nguyên mà kinh ngạc không khép được miệng.

“Đây là lần đầu ta thấy thảo nguyên nhìn như rừng rậm vậy á...”

Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói.

Một cơn gió thổi qua, cả thảo nguyên liền phiêu đãng, mọi người thấy cảnh này mà trong lòng cũng yên ả theo.

Đứng trước mảnh thảo nguyên này, bọn họ trông thật nhỏ bé.

“Đừng sửng sốt nữa!”

Tần Ninh nhìn phía trước, cười nói: “Chúng ta nên đi vào thôi, nơi này tên là Thận Nguyên. Bên trong Thận Nguyên có một đại trận do lão nhân Thiên Thận để lại, tên là linh trận Tụ Mãng!”

“Linh trận Tụ Mãng này là đại trận cấp tám thực thụ!”

Đại trận cấp tám!

Nghe vậy, năm vị trưởng lão, thậm chí là Thiên Đạo Nhất cũng cảm thấy kinh ngạc đến khó thở.

Thiên Đạo lâu là tông môn hạng hai chân chính, tính bên trong vùng đất Cửu U thì cũng chỉ đứng sau bốn tông môn lớn mà thôi.

Nhưng dù vậy thì bên trong tông môn cũng chỉ có một đại trận bảo vệ tông môn là linh trận cấp tám mà thôi!

Mà đại trận kia vẫn là do lão tổ tông lưu truyền lại, lâu dần đã không còn uy lực như trước nữa.

Nhưng bên trong Thiên Thận cung, tùy tiện một nơi nào đó cũng lại có một đại trận cấp tám!

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Linh trận Tụ Mãng chính là lấy tinh huyết của hàng ngàn con Ngão Xỉ Huyết Mãng ngưng tụ thành, rót vào trong trận pháp.

“Mà công hiệu của linh trận chính là nâng cao khí huyết của võ giả, giúp võ giả cải tạo khí huyết tự thân!”

Tần Ninh nhìn sang năm vị trưởng lão, cười nói: “Thành tựu cao nhất của các ông đời này mới chỉ là cảnh giới Thiên Nguyên, đây là hạn chế về thiên phú, nhưng lại có một cách giúp thay đổi gông cùm xiềng xích này, đó chính là nâng cao khí huyết, đánh vỡ hạn chế này”.

“Linh trận Tụ Mãng là thích hợp với các ông nhất!”

Nghe đến đây, năm vị trưởng lão hô hấp dồn dập hơn hẳn.

Nghe qua lại giống như nghịch thiên cải mệnh vậy, thật sự quá mức thần kỳ.

“Có điều, mặc dù linh trận Tụ Mãng này mạnh mẽ, nhưng người bình thường cũng không chịu được đâu!”

Tần Ninh vừa nói, mấy người cũng vừa tiến vào bên trong Thận Nguyên.

Cuối cùng, mười mấy bóng người xuất hiện ở trung tâm Thận Nguyên.

Mà nhìn từ trên xuống thì những phiến cỏ to lớn bỗng hóa thành nhỏ bé.

Từng bóng người lúc này hạ xuống mặt cỏ.

Nhìn kỹ thì bãi cỏ này cũng không bình thường, mà lồi lõm nhấp nhô, ở phần gồ ghề đó có đồ án hiện lên.

Tần Ninh thấy cảnh này thì gật đầu nói: “Coi như hoàn hảo”.

“Tông chủ, đây chính là linh trận Tụ Mãng sao?”, đại trưởng lão lúc này hỏi.

“Đương nhiên là không!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng tiếp sau đây thì đúng này!”

Nói xong, Tần Ninh vung tay lên, đồ án ở giữa mặt đất gồ ghề lúc này bị linh ấn xuất hiện trong tay Tần Ninh dẫn động.

Ssss.....

Không bao lâu sau, những đồ án là vật chết bỗng nhiên sống trở lại.

Nhất thời tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Thứ sống lại không có gì khác ngoài linh thú cấp tám – Ngão Xỉ Huyết Mãng!

Linh thú cấp tám là khái niệm thế nào?

Chính là sự tồn tại mà cảnh giới Thông Thiên cũng không thể chém giết được.

Linh thú cũng giống con người, lấy linh khí thiên địa để tu hành.

Có điều so với loài người thì linh thú tu luyện khó khăn hơn.

Đây cũng là lí do vì sao cùng một cấp bậc cảnh giới mà linh thú mạnh hơn con người.

Lúc này, từng con Ngão Xỉ Huyết Mãng xuất hiện, con nào con nấy dài trăm trượng, to như cái vạc nước, hơn nữa đôi mắt cùng hai hàng răng nanh độc của nó cũng đáng sợ vô cùng.

Nhất thời, đến cả Thiên Đạo Nhất còn cảm thấy run rẩy.

Mặc dù ông ta là cảnh giới Thông Thiên năm bước, nhưng mấy con cự mãng kia mà nhào lên thì có thể dễ dàng cắn xé ông ta thành trăm mảnh ngay.

“Được rồi, năm người các ông vào đi!”

Tần Ninh nhìn năm vị trưởng lão và nói.

Sau đó, hắn nhìn Thiên Đạo Nhất, tiếp tục nói: “Nếu ông muốn đột phá khỏi cảnh giới Thông Thiên, đạt đến cảnh giới Hóa Thần thì cũng có thể đi vào!”

Thiên Đạo Nhất nghe vậy, thở một hơi dài, bước qua, tiến vào trong nhóm cự mãng.

Tần Ninh từ từ nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại mọi người đâu!”

“Nhưng linh trận Tụ Mãng này chính là đại trận cấp tám, nếu đã giúp mọi người nghịch thiên cải mệnh thì đương nhiên sẽ phải chịu nỗi đau cực lớn!”

“Nỗi đau này, ta xem nào... có lẽ là giống như xé rách thân thể mọi người vậy đó!”

“Ở đây cũng chỉ có trận pháp này thích hợp với mọi người, cái lợi là, nếu gắng gượng vượt qua, thì cả năm người có thể dễ dàng đạt cảnh giới Thông Thiên, nhớ kỹ, là đạt được trong nháy mắt, mà không cần khổ tu nữa!”

“Còn lâu chủ Thiên Đạo Nhất, sau khi được trận pháp thanh tẩy, ông sẽ đạt cảnh giới Hóa Thần đấy!”

Thiên Đạo Nhất là người thức thời, gả Thiên Linh Hinh cho Lý Nhất Phàm, và để Thiên Linh Lung bái nhập Thanh Vân tông, đủ để thấy được ông ta coi trọng hắn.

Tần Ninh thích người thông minh như vậy, không chơi trò thủ đoạn, thật lòng biểu đạt tấm lòng của mình.

Cho nên, hắn tình nguyện cho Thiên Đạo Nhất một cơ hội.

Cảnh giới Hóa Thần không phải muốn vào là được.

Không cẩn thận là sẽ bỏ mình mất đạo, trăm năm tu hành sẽ hóa hư không!

Thiên Đạo Nhất cũng hiểu được, đây là một cơ hội đáng quý nhường nào.

Ông ta đã giậm chân tại chỗ mấy chục năm rồi, đến cuối đời, e là cũng không thể có cơ hội đạt đến cảnh giới Hóa Thần.

Lần này Tần Ninh cho ông ta cơ hội, ông ta phải bắt được thật chặt!

“Chuẩn bị xong rồi chứ?”

Tần Ninh nhìn sáu người, mỉm cười nói: “Nếu chuẩn bị xong rồi...”

“Gượm đã!”

Mà vào lúc này, có một tiếng quát đột nhiên xen ngang lời của Tần Ninh.

“Một nơi tốt như thế, chúng ta cũng muốn tham gia, hay là mọi người chia nhau công bằng đi?”

Một tiếng cười yếu ớt lúc này vang lên, bên bụi cỏ có mười mấy người đi qua.

Nhìn thấy mấy người này, đám Thiên Linh Lung lập tức trở nên cẩn thận, ngược lại lão Vệ vẫn mang bộ dạng bình chân như vại, yên ổn như núi.

“Ngươi là ai?”

Tần Ninh nhìn người này, lạnh nhạt hỏi.

“Tại hạ Chung Minh, tông chủ Bách Thể tông!”

Người đứng đầu mặc kình phục, thân thể nhìn cực kỳ khỏe mạnh.

Mà khí thế mạnh mẽ không ngừng hiện lên, kẻ này là vô địch cảnh giới Hóa Thần!

“Bách Thể tông, tông môn hạng hai!”

Thiên Đạo Nhất liền trở nên cẩn thận.

Bách Thể tông là tông môn hạng hai, hơn nữa nội tình và thực lực không kém Thiên Đạo lâu chút nào.

Nghe nói lão tổ của Bách Thể tông là lão nhân Bách Thể, người này tu một đường đến cảnh giới vô địch Hóa Thần, nghiên cứu tu hành xác thịt, thân thể mạnh mẽ, có điều cũng vì tu hành thể thuật pha tạp quá nên cuối cùng chết oan uổng.

Nhưng truyền thừa của lão nhân Bách Thể để lại cũng cực kỳ mạnh mẽ, khiến Bách Thể tông càng thêm lớn mạnh.
Chương 552: Ta chính là muốn làm gì thì làm đấy

Bên trong Bách Thể tông, nghe nói có mấy trăm loại thể thuật tinh xảo, đệ tử trong tông môn ai cũng chuyên tu thể thuật, thân thể cực kỳ mạnh mẽ.

Mà hiện giờ tông chủ Chung Minh của Bách Thể tông nhờ cơ duyên xảo hợp, nghiên cứu một thể thuật do lão tổ lưu lại mà bước vào cảnh giới Hóa Thần một chuyển, có thể coi như đứng đầu trong số các tông môn hạng hai.

“Ngươi xuất hiện đúng lúc thật đấy nhỉ!”

Thiên Đạo Nhất nhìn Chung Minh, hừ lạnh.

“Haha, Thiên Thận cung này quỷ dị khó lường, cơ duyên không rõ ràng, ta đương nhiên phải nắm chắc chứ!”

Chung Minh nhìn mười mấy người, nói: “Các ngươi đi lần này chỉ có mấy vị cảnh giới Thiên Nguyên, mấy tên cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ cỏn con, không đấu lại được ta đâu!”

“Chung Minh ta cũng không phải loại ngang ngược, nơi này các ngươi phát hiện trước, nên ta sẽ không ép các ngươi rời đi, chỉ cần chừa lại cho chúng ta mấy vị trí thôi!”

Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất cười giễu: “Ta thấy không phải là ngươi không ép chúng ta rời đi, mà là không biết cách thao túng linh trận Tụ Mãng, cần đến chúng ta thì có!”

Bị Thiên Đạo Nhất nói toạc ra như vậy, Chung Minh chẳng thấy xấu hổ chút nào mà còn cười nói: “Được rồi, các vị, đã vậy, ta chỉ cần bốn vị trí thôi!”

“Bốn vị trí?”

Thiên Đạo Nhất tức giận hừ một tiếng.

Bọn họ tổng cộng sáu người đi vào, Chung Minh vừa lên tiếng đã đòi bốn vị trí, đúng là quá đáng!

“Thiên lâu chủ, ta lấy bốn vị trí đã là rất biết điều rồi, không lẽ ngươi muốn cho ta hết à?”, Chung Minh cười vô liêm sỉ.

“Cút sang chỗ khác!”

Lúc này, Tần Ninh đột nhiên lên tiếng.

Cút sang chỗ khác?

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Chung Minh dần dần tắt ngúm.

“Thằng nhãi con, ở đây không có việc của ngươi đâu!”

Chung Minh nhếch miệng: “Cho dù là Thiên Đạo Nhất cũng không dám nói vậy với ta đâu!”

“Ông ta không dám không có nghĩa là ta cũng vậy!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Linh trận Tụ Mãng này do chúng ta phát hiện và mở ra, ngươi muốn có bảo địa của Thiên Thận cung, sao không tự đi tìm?”

“Có thực lực của cảnh giới Hóa Thần mà lại không có gan đi tìm!”

“Ngươi...”

Chung Minh hừ hừ, sau đó lại cười híp mắt: “Có sẵn chỗ tốt rồi, việc gì phải đi tìm chỗ nào khác nữa chứ?”

“Bảo các ngươi cút, có cút hay không?”

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Cứ một mực đòi ở đây đúng không?”

“Nhãi con, ngươi ăn nói quá láo xược!”, một lão già ở bên cạnh Chung Minh lạnh lùng nói: “Lão phu sẽ thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi cách nói tiếng người!”

“Thay cha mẹ ta?”

Tần Ninh bật cười: “Trên đời này, e là chẳng có ai có thể thay cha mẹ ta để dạy dỗ ta đâu!”

Soạt...

Một âm thanh xé gió vang lên, lão già từ bên cạnh Chung Minh bước ra, xông về phía Tần Ninh trong nháy mắt.

“Lão già, mới ở cảnh giới Thông Thiên mà cũng đòi kiêu ngạo với ta!”

Tần Ninh mắng một tiếng, cũng cất bước ra, mà trong lúc ấy, những con Ngão Xỉ Huyết Mãng đang cuộn vào nhau đột nhiên hóa thành hình thật, xông tới.

Lão già kia hơi thay đổi sắc mặt, lập tức vung chưởng, linh khí tuôn ra ầm ầm.

Nhưng trong lúc ấy, một cảnh tượng kinh người xuất hiện. Lúc lão già kia vung tay ra, vốn dĩ nên đánh thẳng vào những con Ngão Xỉ Huyết Mãng kia, nhưng lúc này, những con Ngão Xỉ Huyết Mãng đột nhiên trở thành hư vô, tránh thoát được đòn tấn công này.

Rồi ngay sau đó, có một con há miệng to ra, vồ tới.

Những tiếng rộp rộp vang lên, một đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên đã bị con Ngão Xỉ Huyết Mãng ăn thịt thành mảnh vụn ngay trước mặt mọi người.

Máu tươi chảy thành dòng, mùi tanh tưởi bốc lên khắp nơi.

Tần Ninh lúc này lộ ra nụ cười thoải mái, nói: “Có thêm chút máu tươi, uy lực của linh trận Tụ Mãng sẽ càng mạnh hơn!”

Sắc mặt Chung Minh lúc này tở nên trắng bệch. Một vị cường giả cảnh giới Thông Thiên ba bước của Bách Thể tông lão ta, lúc này đã bị cắn chết!

Chung Minh ho khan một tiếng, nói: “Bách Thể tông ta lùi một bước, chỉ lấy ba vị trí thôi!”

“Đến cọng lông cũng đừng hòng!”

Kiếm Tiểu Minh lúc này lấy dũng khí hét lên.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nói đúng lắm, đến cọng lông cũng đừng lòng!”

Sắc mặt Chung Minh trở nên khó coi, trầm giọng quát: “Thằng nhãi, bên trong trận pháp thì ngươi có thể long trời lở đất, nhưng bên ngoài trận pháp thì sao?”

Nói xong, Chung Minh liếc qua, nhìn mấy người Kiếm Tiểu Minh.

Mấy đứa này chỉ ở cảnh giới Thiên Võ và Thiên Nguyên mà thôi, bắt bọn chúng, Tần Ninh còn không ngoan ngoãn giao ra vị trí hay sao?

Soạt soạt...

Tần Ninh nói xong, mấy vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên của Bách Thể tông lập tức xông lên.

Sắc mặt Kiếm Tiểu Minh trắng bệch, sớm biết vậy, cậu ta đã không nói gì nữa rồi.

“Mẹ ơi!”

Nhìn mấy đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên xông đến, Kiếm Tiểu Minh lui về, chạy ra sau lưng Thiên Linh Lung.

“Ngoan ngoãn qua đây đi!”

Người đứng đầu kia nhếch miệng, trong nháy mắt lao đến chỗ Thiên Linh Lung.

Một cô gái đẹp như vậy, sau khi bắt về, áp chế Tần Ninh, nói không chừng còn hưởng thụ được một phen.

Ông...

Mà lúc này, một tiếng rung vang lên, phập một tiếng, máu tươi tóe ra.

Tên đàn ông dẫn đầu kia phát hiện cánh tay của mình lúc này đã không còn chịu sự khống chế của cơ thể nữa, bay về phía trước, rơi xuống mặt đất.

Mất... tay rồi?

“Aaaaa....”

Trong nháy mắt, một cái miệng khát máu đột nhiên xông về phía tên đàn ông đó.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu của tên đàn ông kia đã bị cắn đứt.

Nhìn theo cái miệng đầy máu của cự mãng mới thấy, cự mãng ở trong trận pháp lúc này đã vươn ra trăm trượng, xông về phía này.

Từng cao thủ cảnh giới Thông Thiên đều tái mặt đi, không dám tiến lên nữa.

Nhưng những con cự mãng đó không định tha cho bọn chúng.

“Xin lỗi, nhưng ở bên ngoài trận pháp, ta cũng có thể làm cho long trời lở đất!”

Tần Ninh từ từ nói: “Ở trong Thiên Thận cung này, ta chính là muốn làm gì thì làm đấy!”

Lúc này, sắc mặt Chung Minh đã hoàn toàn trở nên cứng ngắc.

Đại trận cấp tám kia đã vượt qua dự liệu của lão ta, uy lực thật mạnh mẽ!

Ban nãy không phải Tần Ninh nói trận pháp này chủ yếu giúp tôi luyện thân thể, nâng cao khí huyết hay sao? Vì cớ gì mà công kích cũng mạnh mẽ như vậy chứ!

Cứ như vậy, các cao thủ cảnh giới Thông Thiên ở bên cạnh lão ta đã gần như chết hết.

Lúc này Chung Minh tức giận không thôi.

Nhưng, chỉ cần cướp được trận pháp này, bồi dưỡng mấy vị cảnh giới Thông Thiên cũng dễ như trở bàn tay!

Chung Minh hừ khẽ, giải phóng khí tức toàn thân.

Cảnh giới Hóa Thần một chuyển!

Trong vùng đất Cửu U, cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ thì là lực lượng trung kiên trong một vài tông môn hạng hai.

Mà cảnh giới Thiên Nguyên thì đã là người thống trị một phương thế lực được rồi.

Cảnh giới Thông Thiên thì chính là bá chủ một phương.

Mà đến cảnh giới Hóa Thần thì chính là nhân vật đỉnh cao nhất trong Cửu U.

Võ giả cảnh giới Thiên Nguyên chủ yếu tu luyện linh khí biến, đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên thì linh khí mạnh hơn cảnh giới Thiên Võ không chỉ mấy lần.

Mà năm bước Thông Thiên, một bước tạo một tầng thiên đài, kiến tạo thiên đài giúp võ giả có linh khí càng thêm ổn định.

Cuối cùng là cảnh giới Hóa Thần, chín chuyển, mỗi chuyển là củng cố một thân, chín chuyển, chín lần đắp nặn thân thể, tạo ra thân thể mạnh mẽ thực thụ!

Ba cảnh giới này chính là sự biến hóa long trời lở đất.

Mà lúc này, Chung Minh lan tỏa khí tức ra, áp bức của Hóa Thần một chuyển, chỉ nguyên là áp bức về thân thể cũng đủ khiến đám Kiếm Tiểu Minh, Lý Nhất Phàm phải cúi đầu bái lạy.

“Muốn làm gì thì làm? Trước mặt cảnh giới Hóa Thần thì ngươi cũng chỉ là con kiến đáng thương mà thôi!”

Chung Minh hừ một tiếng, trực tiếp bước ra. Khí thế này khiến cả năm vị trưởng lão lẫn Thiên Đạo Nhất đều phải thấy lạnh lẽo trong lòng.
Chương 553: Núi Thận Sơn

“Cũng chỉ là cảnh giới 1 chuyển Hoá Thần mà thôi vậy mà ngươi đã coi bản thân mình là vô địch thiên hạ rồi à?”

Xoát một tiếng, Tần Ninh lại vươn tay ra.

Con mãng xà vờn quanh người bị Tần Ninh một tay bắt được lúc này đang cưỡng ép dung hợp lại với nhau.

Hai đầu mãng xà dung hợp thành một đầu đột nhiên trở nên to khoẻ gấp đôi.

Tần Ninh cũng không hề dừng lại, một lần nữa vươn tay ra, từng con Ngão Xỉ Huyết Mãng bị tóm chặt không thể cử động.

Những con mãng xà khổng lồ lúc này quấn lấy nhau không ngừng tụ tập, theo thời gian đã ngưng kết thành một con mãng xà khổng lồ dài trăm mét.

Thấy cảnh này, Chung Minh cũng phải đổ mồ hôi lạnh.

Cái này là thứ quỷ quái gì vậy!

Ngão Xỉ Huyết Mãng vốn là linh thú cấp tám, ngay cả võ giả cảnh giới Thông Thiên đôi khi cũng phải nhường bước.

Thế nhưng không biết Tần Ninh đã dùng cách gì mà những con Ngão Xỉ Huyết Mãng lại dung hoà với nhau.

Chuyện này thật đúng là quỷ quái khó lường.

“Dám phách lối ở trước mặt của ta, ngươi lấy cái can đảm đó ở đây vậy?”

Tần Ninh hừ một tiếng, trực tiếp sải bước đi ra, vươn hai tay ra.

Xì xì...

Theo thời gian, con Ngão Xỉ Huyết Mãng lúc này vọt thẳng giết ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Chung Minh khó coi đến cực điểm, nhưng nếu không phản kháng thì sẽ chết!

Chung Minh lập tức vung tay lên chém giết.

Linh khí ào ào tràn ra, ngưng tụ thành từng chưởng ấn lớn đánh về phía mãng xà.

Bùm...

Đúng lúc này một tiếng nổ bùm vang lên.

Chưởng ấn trực tiếp đập vào cơ thể của mãng xà lớn.

Ầm!

Cùng với tiếng nổ bùm vang lên thì chưởng ấn giờ phút này lại không hề có bất kỳ sự thay đổi nào.

Trong chốc lát, sắc mặt của Chung Minh trở nên tái nhợt.

Căn bản không có tác dụng!

Chung Minh hoàn toàn sững sờ.

Cái thứ quỷ quái này chẳng lẽ thật sự kinh khủng đến thế sao?

“Rất kinh ngạc, rất bất ngờ sao?”

Tần Ninh nói: “Vừa hay có khí tức máu thịt của cảnh giới Hoá Thần có lẽ sẽ có thể trợ giúp bọn nó tấn thăng càng kinh khủng hơn!”

Lời vừa nói xong, cái miệng gớm ghiếc của con mãng xà lúc này trực tiếp bổ xuống.

Một luồng khí tức gió tanh mưa máu tràn ra, Chung Minh bấy giờ giãy dụa thân thể, nhìn về phía Tần Ninh quát lớn: “Ngươi không thể giết ta, nếu như ngươi giết ta, hậu nhân của Lệ Vương...”

Một âm thanh kẽo kẹt vang lên, cơ thể của Chung Minh đã hoàn toàn bị nuốt trọn, biến mất không dấu vết.

Tần Ninh phủi tay, quay người nhìn về phía Thiên Đạo Nhất cùng mấy người nhóm đại trưởng lão.

“Sao thế?”

Giờ phút này, mấy người đều trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm phía trước.

“Không có gì hết...”

Thiên Đạo Nhất suy nghĩ xuất thần.

Đối với bọn họ mà nói thì thủ đoạn của Tần Ninh thật sự rất khó có thể chấp nhận, quá mạnh mẽ.

Ở vùng đất cổ xưa không biết đã trải qua bao nhiêu năm tuổi này, Tần Ninh nói khống chế được là khống chế được, hơn nữa còn nắm trong tay trận pháp chém chết một vị cảnh giới hoá thần.

Thằng nhóc này rốt cuộc là còn có chuyện gì mà hắn không biết không?

“Được rồi bắt đầu đi!”

Tần Ninh nhìn sáu người nói: “Trận pháp bây giờ hẳn là đã tăng cường gấp mấy lần rồi, sự đau đớn cũng tăng lên, đối với các ngươi mà nói thì hiệu quả cũng sẽ mạnh hơn!”

“Nhưng ta phải cảnh cáo trước, sự đau đớn này rất mãnh liệt, nếu như các ngươi không thể tiếp tục kiên trì thì bây giờ bỏ đi!”

Năm vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhưng cuối cùng tất cả đều gật đầu.

Con đường tu hành đâu có dễ dàng!

“Nếu như đã quyết định vậy thì bắt đầu thôi!”

Sáu người lúc này lần lượt ngồi xếp bằng dưới đất.

Tần Ninh vung tay lên, mãng xà khổng lồ lúc này tách ra, hoá thành từng cá thể riêng rẽ, cuối cùng con mãng xà khổng lồ quấn quanh cơ thể mấy người Thiên Đạo Nhất và Lý Dương Chiêu, những vết máu liên tục lan tràn.

Mà lúc này, từng ngọn cỏ trên đồng cỏ dần dần cao lên, che kín cơ thể của sáu người.

“Được rồi, đại khái phải chờ một khoảng thời gian, đợi bọn họ phá kén thoát ra thì sẽ có thay đổi long trời lở đất!”

Tần Ninh khẽ cười nói: “Với tu hành của Thiên Đạo Nhất thì hẳn là có thể đạt đến cảnh giới Hoá Thần”.

Tần Ninh vừa nói ra lời này, mấy người Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh đều hâm mộ không thôi.

Ngay cả Thẩm Văn Hiên và Thiên Linh Lung cũng không khỏi có chút hâm mộ.

Dù sao thì cơ hội nghịch thiên cải mệnh như này có nguy hiểm rất lớn, thế nhưng một khi tiếp tục kiên trì thì chính là sự lột xác thay đổi hoàn toàn.

Cơ hội như này cực kỳ hiếm có!

“Các ngươi cũng không cần phải hâm mộ, đối với năm vị trưởng lão mà nói thì đây là cơ hội cuối cùng, nhưng các ngươi thì khác, các ngươi giống như mặt trời mới mọc, bên trong Thiên Thận Cung này còn có rất nhiều chỗ thích hợp với các ngươi!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, nói tiếp: “Tiếp theo sẽ đi đến một chỗ cực kỳ thích hợp với các ngươi!”

“Chỗ nào vậy?”

“Núi Thận Sơn!”

Tần Ninh vẫn nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Thiên Thận Cung đã từng là một thế lực rất khiêm tốn và thần bí, lão nhân Thiên Thận là cung chủ, nhưng vào thời điểm diễn ra trận chiến Phần Ma, Thiên Thận Cung gần như đã tử vong hết!”

“Mà lão nhân Thiên Thận cũng chán nản tất cả mọi thứ, cho nên trước khi chết mới phong bế Thiên Thận Cung lại!”

“Chỗ này trước đây dù sao cũng là thế lực lớn nhất, nội bộ vẫn còn rất nhiều thánh địa tu luyện!”

“Giống như Đại Hoang Cổ sao?”

Thẩm Văn Hiên lúc này hiếu kỳ hỏi.

“Không!”, Tần Ninh lắc đầu nói: “So với Đại Hoang Cổ thì còn tốt hơn gấp mười lần!”

“Đại Hoang Cổ trước đây chỉ là tạm thời xây dựng mà thôi, bên trong cũng không có nơi nào kỳ lạ cả, thế nhưng Thiên Thận Cung thì khác vì đó là nơi tâm huyết cả đời của lão nhân Thiên Thận!”

Tần Ninh thở dài một hơi, nói: “Được rồi, mọi người chuẩn bị lên đường thôi!”

“Vâng!”

Lúc này Tần Ninh cùng lão Vệ bên cạnh, bốn người đi theo có Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên.

Thêm cả ba người Trần Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải, một nhóm chín người bây giờ rời khỏi Thận Nguyên, bóng hình dần dần biến mất…

Tuy không còn năm vị trưởng lão và Thiên Đạo Nhất hộ tống, nhưng có một vị cảnh giới Hoá Thần như lão Vệ đi bên cạnh, mấy người nhóm Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung cũng hoàn toàn không hề lo lắng.

Khi chín người nhóm Tần Ninh xuất phát, mỗi một khu vực ở bên trong toàn bộ Thiên Thận Cung hoàn toàn mở rộng ra.

Một số người có cơ duyên trùng hợp cũng nhận được rất nhiều cuộc gặp gỡ bất ngờ, thế nhưng phần lớn người đi vào chỗ chết, không còn đường sống.

Thiên Thận Cung là một khu vực rộng lớn, là nơi có rất nhiều chỗ tốt khiến người ta phát cuồng, thế nhưng đi kèm với những chỗ tốt thì cũng có những chỗ xấu đã nuốt chửng vô số người.

“Ca, núi Thận Sơn đó rốt cuộc là một nơi như thế nào vậy?”

Kiếm Tiểu Minh không nhịn được hỏi dò.

“Thận Sơn là một vùng núi, mỗi một dãy núi ở đây đều tràn ngập sức mạnh bí ẩn khó lường!”

Tần Ninh cười nói: “Trên đỉnh mấy ngọn núi có thể rèn luyện xác thịt của ngươi, lại có đỉnh núi ẩn chứa sức mạnh của gió, có thể trợ giúp ngươi tu hành linh quyết thuộc tính của gió, còn một số khác thì là truyền thừa”.

“Nói chung là nhiều vô kể ngươi không tưởng được đâu, ngươi muốn cái gì thì đều có cả!”

“À đương nhiên còn có một số ngọn núi phong toả linh thú, tôi luyện thực lực của bản thân ngươi, nhưng nếu không biết ngọn núi đó có linh thú cấp mấy mà xông nhầm vào ngọn núi của linh thú cấp tám thì chính là chết nhăn răng...”

“Kinh khủng như vậy sao?”

Kiếm Tiểu Minh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, theo như lời Tần Ninh nói thì mỗi một ngọn núi, đỉnh núi này trên thực tế là sân khảo nghiệm, nhưng không biết mấy sân khảo nghiệm này rốt cuộc được phân chia như thế nào!

Chín người cứ đi, rốt cuộc núi Thận Sơn cũng xuất hiện ở trước mặt.
Chương 554: Lựa chọn truyền thừa

Chín người xuất hiện, những người đứng xung quanh Thận Sơn cũng đánh mắt nhìn qua, cảnh giác nhìn chằm chằm nhóm người Tần Ninh.

“Xem ra có người còn nhanh hơn cả chúng ta rồi”.

Thẩm Văn Hiên nhìn xung quanh nói.

“Hôm nay cổng vào bên trong Thiên Thận Cung mở ra, mọi người một khi tách ra nhất định sẽ có không ít người chọn đến đây trước, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như không chỉ đến trước mà còn phát hiện ra bí mật của Thận Sơn rồi”.

Thiên Linh Lung quan sát xung quanh, chậm rãi nói: “Mọi người cẩn thận một chút!”

Mỗi ngọn núi ở Thận Sơn này ước chừng cũng phải cao trăm mét, mà đỉnh núi không phải là đỉnh nhọn mà là một sân hình vuông.

Chỉ là cái sân đó nếu không đi vào thì không thể nhìn thấy rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng một khi đã đi vào trong sân thì mặc kệ bên trong có thứ gì nhất định đều phải qua cửa.

Bây giờ, hàng ngàn hàng vạn ngọn núi trải rộng, hàng trăm bóng người đi lại giữa các sơn cốc, quan sát từng ngọn núi, dường như đang muốn xem xem rốt cuộc nên chọn ngọn núi nào.

Gầm...

Đúng lúc này, trên một ngọn núi trước mặt nhóm người Tần Ninh, một người thanh niên hai mươi mấy tuổi cảnh giới Thiên Võ sải bước đi ra leo lên ngọn núi.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, cảnh tượng phía trong sân hiện ra, một con Cự Nha Lạp Lang cấp tám gầm rú nhìn về tên đệ tử kia.

“A...”

Gần như là không hề nghi ngờ gì, trong nháy mắt tên đệ tử kia bị nuốt chửng, không có một chút sức lực phản kháng.

Một màn này khiến tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.

“Vậy lại còn có linh thú cấp tám, trừ phi là cảnh giới Thông Thiên, bằng không ai có thể chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện được chứ?”

“Sân của những đỉnh núi này, bên ngoài đều có huyễn trận bao bọc xung quanh, chúng ta căn bản không thể dò xét được bên trong, chỉ sau khi leo lên rồi mới có thể khiến huyễn trận biến mất, mà một khi đã leo lên thì phải qua cửa thành công, nếu không thì không thể xuống được”.

“Vừa nãy có một vị cảnh giới Thông Thiên trực tiếp bị một con linh thú cấp chín xé nát”.

“Linh thú cấp chín?”

“Nguy hiểm nhiều vô kể thế nhưng vừa nãy cũng có người lấy được một quả Ngũ Hoa ở bên trong sân đấy!”

“Còn có một người lấy được một linh khí thất phẩm, nghe nói còn có người có được linh khí bát phẩm nữa đấy”.

“Không chỉ có những thứ này thôi đâu mà còn có rất nhiều truyền thừa lĩnh ngộ, nghe nói là của cường giả Thiên Thận Cung để lại”.

Bây giờ càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở dãy núi Thận Sơn này, từng bóng người đứng trước Thận Sơn, do dự không dám đi vào.

Người đến đây phần lớn đều biết trên đỉnh núi Thận Sơn có huyễn trận bao bọc, có thể là bảo vật nhưng cũng có thể là đường chết, nhưng cho đến hiện tại vẫn không có một ai biết chính xác rốt cuộc ngọn núi nào có báu vật và ngọn núi nào ẩn chứa nguy hiểm.

Tất cả mọi thứ đều trở nên không có cách nào dự đoán.

“Ca, bây giờ chúng ta đi chỗ nào?”

Kiếm Tiểu Minh nhìn Tần Ninh, kích động nói.

Người bên ngoài không biết bên trong Thận Sơn này rốt cuộc ngọn núi nào có báu vật, ngọn núi nào chập chùng nguy hiểm, nhưng Tần Ninh chắc chắn biết.

Kể từ lúc tiến vào bên trong Thiên Thận Cung, Tần Ninh vẫn bình thản như không.

Giống như là nơi này do chính Tần Ninh xây dựng vậy, dường như hắn rất quen thuộc với chỗ này.

Mà trên thực tế, Thiên Thận Cung không phải do Tần Ninh tạo ra nhưng là do hắn niêm phong.

Không gian bên trong Thiên Thận Cung rộng lớn mênh mông, muốn niêm phong chỗ này thì nhất định phải am hiểu tận tường nơi đây.

Sở dĩ năm đó lão nhân Thiên Thận vì thỉnh cầu Tần Ninh niêm phong Thiên Thận Cung đã nói tất cả cho Tần Ninh biết, kể cả những chi tiết nhỏ nhất.

Mà bây giờ, để nói ai là người quen thuộc Thiên Thận Cung nhất thì đương nhiên là lão nhân Thiên Thận, còn người thứ hai chính là Tần Ninh.

Thậm chí ở một mức độ nào đó, Tần Ninh còn quen thuộc với nơi đây hơn cả lão nhân Thiên Thận.

Dù sao thì người cuối cùng xử lý Thiên Thận Cung là hắn chứ không phải lão nhân Thiên Thận.

“Bắt đầu từ ba người các ngươi trước đi!”

Tần Ninh nhìn ba người Trần Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải.

Ba người này ngoại trừ Lý Nhất Phàm ra thì là những đệ tử lớn tuổi nhất và có thiên phú nhất ở trong toàn bộ phái Thanh Vân.

Mà bây giờ, thực lực của ba người mới chỉ ở giữa cảnh giới ngũ trọng đến cửu trọng Địa Võ, vì vậy Tần Ninh muốn đến một chỗ tốt giúp bọn họ tấn thăng.

Mấy người theo sau Tần Ninh chầm rãi đi đến, cuối cùng sau khi rẽ vào một lối ngoặt, Tần Ninh nhìn ba ngọn núi trước mặt gật đầu.

“Ba người các ngươi trực tiếp đi lên đi!”

“Vâng!”

Ba người Trần Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải lúc này không một chút do dự.

Trên thực tế, lòng tin mà bọn họ dành cho Tần Ninh đã vượt qua năm vị trưởng lão.

Lúc đầu, thời điểm Tần Ninh mở miệng chỉ điểm cho rất nhiều đệ tử, năm vị trưởng lão chung quy vẫn là trưởng lão, cũng không thể tuỳ tiện đến tìm nói chuyện được.

Nhưng mà ba người bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc khả năng của Tần Ninh đến đâu.

Rồi sau đó, bọn họ liên tục đến tìm Tần Ninh giải đáp, khi ấy bọn họ mới bị kiến thức thâm sâu của Tần Ninh khuất phục.

Đó là một sức hút khó có thể diễn tả bằng lời.

Mỗi một lần nghe Tần Ninh giảng giải, bọn họ đều có cảm giác Tần Ninh không phải là một thanh niên mười tám mười chín tuổi, mà đứng ở trước mặt bọn họ là một người đại toàn năng!

Ngay cả Thiên Linh Lung nổi danh lâu năm có hiểu biết tường tận về linh quyết thì trong mắt của bọn họ vẫn không thể nào so sánh được với Tần Ninh được.

Ba bóng người không một chút do dự trực tiếp leo lên ngọn núi.

Vù...

Trong chốc lát, huyễn trận bị lay động, mà trên đỉnh núi của ba ngọn núi đều xuất hiện một đài thuỷ tinh hình hoa sen.

“Cái đó là... Linh Đài truyền thừa!”

Có người ngay lập tức đã nhìn thấy, không nhịn được kích động nói.

“Đúng là quá may mắn, vậy mà gặp được ba Linh Đài truyền thừa!”

“Đúng vậy, Linh Đài truyền thừa này nếu là do một vị cảnh giới Thông Thiên hay Hoá Thần để lại thì có thể thu hoạch cũng đủ giúp cảnh giới tăng lên mấy tầng đấy”.

“Ba người này quả thật quá may mắn rồi”.

Lúc này, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thán không thôi.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ba người bọn họ tiếp nhận truyền thừa cần đợi một khoảng thời gian ngắn, ta tìm cho các ngươi bốn cái truyền thừa tốt đã”.

Thẩm Văn Hiên là đồ nhi của hắn, hắn đương nhiên phải lo liệu chu toàn.

Còn Kiếm Tiểu Minh chính là hậu nhân của đồ tôn Kiếm Âm Sơn của mình, mặc dù ngày nào cậu ta cũng gọi hắn là ca, làm rối loạn vai vế, thế nhưng trong lòng của Tần Ninh thật sự cũng đã coi Kiếm Tiểu Minh như em trai của mình.

Lý Nhất Phàm thì là tông chủ tiếp theo mà hắn tập trung bồi dưỡng, đương nhiên không thể bạc đãi được.

Thiên Linh Lung có một trái tim linh lung thông minh sáng suốt, hơn nữa còn là đệ tử đại diện cho phái Thanh Vân, đương nhiên cũng phải khai thác thật tốt.

Tần Ninh dẫn theo bốn người bọn họ đi vòng mấy vòng, lại đến trước một ngọn núi.

“Cái này là...”

“Nhất Phàm, ngươi đến đây”.

Tần Ninh nhìn Lý Nhất Phàm, chậm rãi nói: “Thiên phú của ngươi không tồi, lại còn là hậu nhân của Lý thị dưới trướng lão tổ tôn giả Thanh Vân của Thanh Vân môn, ngọn núi này chắc chắn vô cùng thích hợp với ngươi”.

“Vâng!”

Lý Nhất Phàm chắp tay leo lên đỉnh núi.

Vù...

Đúng lúc này, một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.

Huyễn trận trên đỉnh núi mở ra, bóng dáng của Lý Nhất Phàm tiến vào trong sân.

“Ồ?”

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lý Nhất Phàm tràn ngập vui mừng.

Bên trong ngọn núi này có một cây thương dài hiên ngang đứng vững.

Toàn thân cây thương dài phát ra ánh sáng màu bạc, ánh sáng hoa văn lấp lánh.

Bên cạnh cây thương dài có một toà đạo đài yên tĩnh nằm đó.

Lý Nhất Phàm không do dự, trực tiếp ngồi lên trên đạo đài.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lý Nhất Phàm từ vui mừng chuyển thành kinh ngạc, rung động, ngạc nhiên đến sững người.

Nhìn Tần Ninh đứng dưới chân núi, Lý Nhất Phàm vội vàng đứng lên, chắp tay hành đại lễ.

Tần Ninh phất tay, ra hiệu Lý Nhất Phàm ngồi xuống.

Kiếm Tiểu Minh lúc này càng cảm thấy khó hiểu.

“Ca, tại sao lão Lý lại kích động như thế?”

Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, từ tốn nói: “Nhất mạch Lý thị trước đây đi theo tôn giả Thanh Vân, chính là đồng tử dưới trướng của tôn giả Thanh Vân, sau này ở lại trong phái Thanh Vân từ từ phát triển mở rộng, trở thành nhất mạch trưởng lão”.

“Cây thương bạc đó chính là đồ mà tổ tiên Lý thị đã sử dụng, còn đạo đài kia cũng do tổ tiên Lý thị để lại, ta nghĩ hẳn là chẳng có cái nào thích hợp với Lý Nhất Phàm hơn cái này nữa”.

Nghe thấy lời này, Kiếm Tiểu Minh lập tức kích động.
Chương 555: Hậu nhân của Lệ Vương

“Ca, ca, vậy tổ tiên nhà đệ để lại cho đệ cái gì...”

Kiếm Tiểu Minh lúc này không nhịn được kích động hỏi.

Nhìn ánh mắt khẩn trương của Kiếm Tiểu Minh, ánh mắt của Tần Ninh lộ ra vẻ suy tư, chầm chậm vẫy tay về phía Kiếm Tiểu Minh.

Nhìn thấy có hy vọng, Kiếm Tiểu Minh lập tức đi đến gần Tần Ninh.

“Ai ui ai ui... Đau đau đau...”

Lúc này Kiếm Tiểu Minh đột nhiên kêu lên.

Tần Ninh trực tiếp nhéo tai của Kiếm Tiểu Minh, từ tốn nói: “Đau? Ngươi vẫn còn biết đau à? Hoá ra không phải là nằm mơ à!”

“Tổ tiên Kiếm Âm Sơn của ngươi trước đây là Kiếm Thánh vô địch, ngay cả Kiếm Các cũng không thể sánh bằng”, Tần Ninh khiển trách: “Trong tay tiểu tử ngươi cầm kiếm Âm Càn, được nhận truyền thừa cả đời của tổ tiên, chỉ cần ngươi tu luyện thật tốt thì không chỉ tăng lên cảnh giới nhanh mà tương lai cũng sẽ không thua kém tổ tiên ngươi”.

“Kiếm Âm Càn đó là do Cửu U Đại Đế trước đây tự tay luyện chế linh kiếm Cửu Bính để đổi lấy từ trong Kiếm Các, uy lực vô hạn”.

“Bây giờ ngươi còn dám nghĩ đến những cái khác à?”

“Ca, đệ sai rồi, đệ sai rồi...”

Tần Ninh buông tay, nhìn Kiếm Tiểu Minh nói: “Kể từ giờ, trở về trong Thanh Vân môn, trong một năm mà ngươi không đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên thì ta sẽ lột da của ngươi!”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả?”

Kiếm Tiểu Minh ấm ức nói: “Ca, đệ biết sai rồi, đệ thật sự biết sai rồi mà...”

Nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, Thiên Linh Lung đứng ở bên cạnh cảm thấy hơi kinh ngạc.

Tần Ninh vừa nói là dùng linh kiếm Cửu Bính để đổi lấy kiếm Âm Càn?

Cửu U Đại Đế ra tay đương nhiên là sẽ không bắt nạt Kiếm Các, đổi lại thì Kiếm Các cũng sẽ thu được lợi ích lớn.

Chẳng lẽ linh kiếm Cửu Bính hiện nay chính là linh kiếm Cửu Thiên truyền thừa trong Kiếm Các?

Thiên Linh Lung thân là thiếu chủ của Thiên Đạo Lâu, đương nhiên cũng biết được thêm nhiều bí mật.

Nếu quả thật đúng là như vậy thì kiếm Âm Càn rốt cuộc phải lợi hại đến mức nào thì mới đáng giá bằng linh kiếm Cửu Bính cửu phẩm?

Thiên Linh Lung chỉ cảm thấy đi theo Tần Ninh dần dần hiểu được, phát hiện ra rằng trên Cửu U Đại Lục này vẫn còn rất rất nhiều bí mật...

Mà điều khiến người khác càng cảm thấy khó tin hơn đó chính là Tần Ninh dường như có thể nói trôi chảy về những bí mật này.

Đây mới là điều khiến người khác không thể hiểu nổi.

Đoạt xác? Truyền thừa?

Hai điểm này đều không phù hợp với dáng vẻ hiện tại của Tần Ninh.

Nếu như Tần Ninh bị cường giả đoạt xác thì không thể đối xử với người thân của mình thâm tình như lúc trước được, từ cái chết của Tần Hâm Hâm cũng đủ để nhìn ra được Tần Ninh coi trọng người nhà của mình như thế nào.

Còn nếu Tần Ninh đạt được Cửu U Đại Đế hay tôn giả Thanh Vân hoặc là người truyền thừa lỗi lạc khác của mấy vạn năm trước, hắn có thể biết được lịch sử thì cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tính tình của Tần Ninh thì không thể thay đổi được.

Tính tình của một người rất khó có thể thay đổi, nếu như thật sự Tần Ninh nhận được truyền thừa thì chắc chắn sẽ không cư xử bình thản, làm chuyện gì cũng dễ dàng như trở bàn tay thế này được.

Hơn nữa cũng không thể khiến những sự tồn tại lâu đời lão Vệ, tôm cát nhỏ phải cúi đầu nghe theo được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thiên Linh Lung thật sự không biết rốt cuộc Tần Ninh đã trải qua chuyện gì.

Có lẽ chỉ có đi theo Tần Ninh đến cuối cùng mới có thể biết được.

Nhưng bây giờ cô ta cũng hiểu, Tần Ninh có lẽ không hi vọng người khác biết được lai lịch của hắn, cho nên tốt nhất cô ta không nên phỏng đoán lung tung.

Chuyện mà cô ta phải làm là đi theo Tần Ninh, làm một người biết nghe lời.

Chỉ có như vậy thì tương lai sau này cô ta mới có thể ngạo nghễ đứng trên đỉnh ở Cửu U Đại Lục.

“Tiếp tục thôi!”

Tần Ninh lại dẫn theo ba người đi đến chỗ tiếp theo.

Ở trong dãy núi này, mỗi một ngọn núi có thể là chỗ tốt khiến con người ta thay đổi, nhận được vô số lợi ích.

Thế nhưng cũng có nơi khiến con người ta bước chân vào chỗ chết.

Và khi càng ngày càng có nhiều võ giả đến đây thì thương vong cũng ngày càng nghiêm trọng.

Đám người dần dần hiểu ra, ở giữa nhiều ngọn núi này, nguy hiểm nhiều hơn cơ hội.

Muốn mạo hiểm thì phải chuẩn bị sẵn sàng có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Vì thế nên đám người cũng dần trở nên cẩn thận.

Tần Ninh dẫn theo ba người Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên và Thiên Linh Lung đi đến dưới chân của một ngọn núi.

“Chính là chỗ này!”

Tần Ninh chậm rãi mở miệng nói.

“Chỗ này là dành cho đệ sao?”, Kiếm Tiểu Minh nóng lòng hỏi.

“Cút sang một bên, cái này là cho Linh Lung”.

Tần Ninh nhìn về phía Thiên Linh Lung, cười nói: “Cô có dám vào không?”

“Có cái gì mà không dám!”

“Tốt!”

Tần Ninh cười nói tiếp: “Chỗ này là một ngọn núi truyền thừa khác với những chỗ trước đó chúng ta đã đi”.

“Ba người Trần Húc, Phù Hoán và Tống Đại Hải đều là cảnh giới Địa Võ, ta cho bọn hắn khu vực truyền thừa đủ để khiến bọn hắn tiến vào cảnh giới Thiên Võ”.

“Còn Lý Nhất Phàm đã là cảnh giới Thiên Võ, lần này nhận được truyền thừa của tổ tiên Lý thị, sau này vẫn có nhiều việc làm, đến cảnh giới Hoá Thần chắc chắn không thành vấn đề”.

“Còn chỗ này là do ta đặc biệt vì trái tim Linh Lung cô chọn ra”.

Tần Ninh nhìn ngọn núi, thản nhiên nói: “Cô có tư chất thông minh, cho dù là linh quyết gì thì chỉ cần nhìn một cái cũng biết được ý nghĩa sâu xa của nó, đây là một ưu điểm lớn nhưng đồng thời cũng là một khuyết điểm lớn”.

“Ta đã nói với cô rồi, trên con đường tu luyện, nếu như cô không đi quanh co một chút thì cho dù có trở thành võ giả hàng đầu thì cũng sẽ yếu đến đáng thương”.

“Truyền thừa ở chỗ này có thể che đậy trái tim Linh Lung thông minh của cô lại!”

“Vào lúc cô cần trái tim Linh Lung thì có thể thi triển, lúc không cần thiết thì có thể đóng lại!”

Tần Ninh nói một cách đơn giản: “Cái này đối với cô mà nói là một ưu điểm cực lớn, nếu như cô tiếp nhận thành công thì cô có thể điều khiển được tâm trí của cô, nhưng nếu như thất bại thì trái tim linh lung của cô sẽ khôi phục như người bình thường, không có bất cứ cái gì đặc biệt hết”.

“Cô có dám không?”

Ý của Tần Ninh rất rõ ràng.

Chỗ truyền thừa này có thể giúp Thiên Linh Lung điều khiển được tâm trí một cách dễ dàng, chỉ có thể điều khiển dễ dàng mới có thể trở thành một cường giả thành tựu chân chính.

Nhưng đấy là nếu như thành công.

Còn nếu Thiên Linh Lung tiếp nhận truyền thừa thất bại thì trái tim linh lung kia sẽ hoàn toàn mất hết tác dụng.

Thành công hay thất bại thì phải xem Thiên Linh Lung có chống cự được hay không.

“Ta dám!”

Thiên Linh Lung lúc này khẳng định chắc nịch.

“Được, nếu đã như vậy thì...”

“Nhưng ngọn núi này, Lệ gia ta muốn rồi!”

Lúc này, một giọng nói đắc ý thoả mãn chậm rãi vang lên, hơn mười bóng người xuất hiện bao vây năm người nhóm Tần Ninh.

“Đó chẳng phải là hậu nhân của Lệ Vương trong Tam Hoàng Thất Vương uy danh hiển hách xưa kia hay sao?”

“Mấy tên này, thật đúng là xui xẻo, lại bị hậu nhân của Lệ Vương theo dõi!”

“Trách bọn chúng tự mình tạo nghiệp đi, mà cái tên kia hình như rất quen thuộc với nơi đây, tìm ngọn núi cho người bên cạnh mình toàn là ngọn núi tốt thôi”.

Nhìn thấy mấy người Tần Ninh bị bao vây, đám người đứng ở một bên xem náo nhiệt lúc này đều cẩn thận từng li từng tí né tránh.

Lệ Vương trước đây chính là một trong bảy vương dưới trướng của cương vương Minh Uyên.

Năm đó cương vương Minh Uyên lập ra cương quốc Bắc Minh, áp chế Tứ đại tông môn không ngóc đầu lên được.

Tam Hoàng Thất Vương dưới trướng của ông ta cũng nhận được phong thưởng cực hậu hĩnh.

Hiện nay, tuy cương quốc Bắc Minh đã xuống dốc nhưng hậu nhân của thất vương ở bên trong vùng đất Cửu U vẫn phát triển thuận buồm xuôi gió, nội tình không hề thua kém Tứ đại tông môn, thậm chí còn... mạnh hơn một chút.

Người cầm đầu là một thanh niên, bên cạnh có hai lão giả đi cùng.

Người thanh niên có mái tóc ngắn, hai tay chắp phía sau, mặc một bộ kình phục màu đen tôn lên vóc dáng to lớn.

“Ta đã quan sát các ngươi rất lâu rồi!”

Người thanh niên tóc ngắn đắc chí cười nói: “Ngươi rất quen thuộc với chỗ này, chọn bốn ngọn núi đều là bốn ngọn núi truyền thừa, rõ ràng ngươi có cách để phân biệt nguy hiểm và kỳ ngộ ở chỗ này”.

“Ta tên là Lệ Việt, đến từ Lệ gia!”

Lệ Việt tự giới thiệu bản thân: “Ta muốn, thì mấy lời thừa thãi chắc không cần phải nói thêm đâu nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK