• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Lục Tử Yên



Mà đúng lúc này, bóng dáng của Tần Ninh xuất hiện ở bìa rừng, nhìn về phía trước, trầm lặng không nói.

“Hoang Thiên Trạch, nơi này của ngươi là bảo địa phong thủy, có thể an nghỉ ở đây cũng coi như xứng với uy danh của ngươi!”

Nhìn lại xung quanh, Tần Ninh sải bước đi.

Khu vực trong Đại Hoang Cổ cùng đường thời gian với thế giới bên ngoài, nhưng khí hậu của Đại Hoang cổ thì không giống.

Cuối năm sương mù dày đặc rất khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời, hơn nữa nhiệt độ cũng vô cùng kỳ lạ, lúc lạnh lúc nóng khiến người ta không đoán được.

Tần Ninh đi vào trong khu rừng cổ, cẩn thận dè dặt.

Vùng đất này rất bài xích sức mạnh to lớn tới từ bên ngoài.

Hơi thở tạo hóa trong bức tượng không thể nào thi triển, cũng chính là nói, từ giờ tất cả sẽ bắt đầu dựa vào bản thân hắn.

Nhưng đối với điều này, Tần Ninh cũng không cảm thấy hoảng loạn chút nào.

Dù sao đi vào cuộc thí luyện lần này duy chỉ có thiên chi kiêu tử dưới 20 tuổi, thực lực cao nhất là cảnh giới Địa Võ tầng 1, với hắn mà nói thì cũng không coi là kinh khủng lắm, tuy rằng hắn chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1.

“Cứu mạng…”

Trong lúc Tần Ninh không ngừng đi lên, một tiếng hô cứu mạng yếu ớt vang lên, truyền vào trong tai.

Tần Ninh vốn muốn phớt lờ, nhưng dần phát hiện, giọng nói này lại cùng hướng đi của hắn.

Khi tới gần tiếng hô cứu kia, thì hắn thấy một bóng người xinh đẹp đang ngồi dưới mặt đất.

Đó là một cô gái, thân hình và nhan sắc đều tuyệt vời, lúc này áo váy đã rách nát không thể tưởng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn để che.

Làn da trắng mịn, khuôn ngực hờ hững kia khiến người ta mất hồn.

“Công tử, xin cứu tiểu nữ”.

Cô gái nhìn thấy Tần Ninh thì nói ngay: “Tiểu nữ đến từ thượng quốc Lộc Thiên, tên là Lục Tử Yên bị bẫy thú kẹp chặt, không thể thoát thân”.

Tần Ninh nhìn trên mặt đất.

“Bẫy thú do chuột gặm nhấm, linh thú cấp 4 đặt ở đây”.

Tần Ninh cau mày, ngồi xuống.

Loại linh thú như chuột gặm nhấm thường xuyên bị loài người sắn giết, lâu dần, linh thú này đã học cách thông minh, lấy đạo của người trả người, thiết kế bẫy thú để bắt loài người.

Lục Tử Yên này trông có vẻ là thật sự bị bẫy thú bắt được.

Hai tay Tần Ninh dùng lực, chậm rãi mở bẫy thú ra, Lục Tử Yên rụt chân lại, chỗ mắt cá chân đã chảy máu đầm đìa, lộ ra cả xương trắng.

“Nhanh dùng thuốc đi, nếu không chân cô bỏ đi luôn đấy”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Hơn nữa nếu không kịp thời rời khỏi nơi này, đến lúc chuột gặm nhấm tới thì có lẽ muốn chạy cũng không chạy được đâu!”

“Đa tạ công tử!”

Lục tử Yên đang ngồi trên đất, lấy ra bình thuốc vội vàng xoa thuốc lên, máu được cầm ngay, lúc này cô ta mới thầm thở phào.

“Xin hỏi công tử tới từ đâu?”

“Đế quốc Bắc Minh”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Trong Đại Hoang Cổ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng ngay. Cô nên đi tìm bạn của cô trước đi”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã rời đi ngay.

“Hả?”

Nhưng lúc này, Lục Tử Yên lại đuổi theo, đi sát từng bước.

“Cô đi theo ta làm gì?”

Tần Ninh ngừng bước, xoay lại nhìn cô ta.

“Công tử, một mình ta khó mà an toàn, trong lòng đầy lo lắng, xin công tử cho phép tiểu nữ đi theo…”

Lục Tử Yên tỏ vẻ đáng thương, lại thêm bộ dạng quần áo rách nát khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Đổi lại một người khác, sợ là đã có ý xấu rồi.

Nhưng không may, trước mặt cô ta lại là Tần Ninh.

“Muốn đi theo thì đi theo, nhưng đừng gây phiền phức cho ta!”

Tần Ninh sải bước, chìm vào trong rừng núi, đi vào nơi sâu nhất.

Lục Tử Yên lúc này mới thở phào một hơi.

Sau khi tách khỏi nhóm người của thượng quốc Lộc Thiên, cô ta một thân một mình, nếu lại gặp kẻ tham tài háo sắc thì khó mà an toàn được.

Tần Ninh này không nhân lúc người gặp nguy cũng coi là người vô tư.

“Xin hỏi công tử tên gì?”

“Tần Ninh!”

“Công tử chính là Tần Ninh?”

Lục Tử Yên nhìn Tần Ninh, tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô ta đã nghe qua, tới giờ, trên Cửu U đại lục, kết cục của rất nhiều thượng quốc đã thay đổi lớn, tất cả là vì một thiếu niên tên Tần Ninh.

Hôm nay được gặp, nhìn thấy Tần Ninh chỉ là thiếu niên 17 tuổi, hơn nữa lời nói và hành vi rất giống thư sinh khiến cô ta cảm thấy tò mò.

“Tần công tử”.

Lục Tử Yên kích động nói: “Công tử chính là Tần Ninh đã liên tiếp giết hai vị quốc chủ của thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Kim Càn?”

Tần Ninh cau mày.

Hình như, bản thân hắn… rất nổi tiếng?

“Tần công tử, công tử đang chuẩn bị đi đâu vậy?”

Nghe lời hỏi thăm của Lục Tử Yên, Tần Ninh từ tốn nói: “Đi vào trong Đại Hoang Cổ, đương nhiên là tìm lệnh bài mà các tông môn giấu đi, gia nhập vào các tông môn rồi!”

Trên đường đi, Tần Ninh cũng không quan tâm quá nhiều tới Lục Tử Yên.

Hai người trèo đèo lội suối đến một sơn cốc.

Tần Ninh chậm rãi đi vào sơn cốc, Lục Tử Yên vừa muốn đi theo thì Tần Ninh đã xua xua tay tỏ ý bảo cô ta dừng lại.

Lục Tử Yên không dám làm trái, dừng bước ở cửa cốc.

“Grào…”

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, trong sơn cốc xuất hiện một con linh thú cao mấy chục mét.

Linh thú cấp 4, hổ Kim Cang Lạp!

Lục Tử Yên nhìn thấy cảnh tượng này thì xoay người muốn trốn, nhưng nghĩ tới Tần Ninh ở trong đó thì lại do dự không quyết.

“Linh thú cấp 4 thấp cấp, xem ra trong sơn cốc này chắc có lệnh bài!”

Tần Ninh cười giễu nói: “Nhưng ngươi muốn ngăn cản ta thì không được đâu”.

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh bước chân đạp đất, bay thẳng lên.

Kiếm âm trong tay, ngưng tụ ngay tức thì.

“Giết!”

Phụp một tiếng, gần như là trong khoảng khắc toàn thân hổ Kim Cang Lạp bị bắn máu tung tóe.

Một kiếm, chém chết linh thú.

Lục Tử Yên đứng một bên đã hoàn toàn sửng sốt.

Hổ Kim Cang Lạp, nói thế nào cũng là linh thú cấp 4. Tuy chỉ là thấp cấp nhưng linh thú cấp thấp đều có tu vi cảnh giới Linh Phách từ tầng 1 đến tầng 3.

Tần Ninh chỉ dùng một chiêu linh quyết đã chém chết ngay.

Nhưng đối với điều đó, Tần Ninh lại không có biểu hiện gì, mà đi thẳng tới cạnh cái xác của hổ Kim Cang Lạp, rút dao găm ra, bàn tay nhẹ nhàng thăm dò.

Một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay Tần Ninh.

“Đây là… lệnh bài của Bách Hoa tông”.

Lục Tử Yên vô cùng kinh ngạc.

Nửa ngày này, Tần Ninh đi lung tung tới sơn cốc này, giết một con linh thú cấp 4, giành được một lệnh bài tông môn.

Bách Hoa tông, tuy chỉ là tông môn hạng 3, nhưng nơi đó còn có uy nghiêm mạnh mẽ hơn so với cương quốc.

Tần Ninh tìm thấy đơn giản như thế. Đây là vận may ập tới hay là gã này… đã sớm có tính toán?

Thấy lệnh bài của Bách Hoa tông, trong đầu Tần Ninh vang lên lời giới thiệu của Thánh Minh Hoàng.

“Bách Hoa tông là tông môn hạng 3”.

Tần Ninh từ tốn nói: “Chẳng có tác dụng gì… những tông môn này nhiều năm như vậy mà không biết thay đổi quy tắc một chút, xem ra linh thú cấp 4 thấp cấp canh giữ chỉ là lệnh bài của tông môn nhỏ”.

“Nói như thế thì lệnh bài của tứ đại tông môn chắc là do linh thú cấp 5 canh giữ”.

Lục Tử Yên đi tập tễnh đi tới, nhìn Tần Ninh, hai mắt phát sáng.

“Tần công tử, sao công tử lại tìm được vậy?”

“Ờ, thì chắc do may mắn!”

Lục Tử Yên kích động không thôi, nhìn tấm lệnh bài.

Lần này, thiên chi kiêu tử tham gia thí luyện cũng hơn chục ngàn người.

Nhưng tứ đại tông môn từ tông môn hạng 3 đến tông môn hạng nhất, tổng cộng cũng chỉ mấy trăm người được chọn. Như vậy, theo tỷ lệ này thì trong trăm người mới chọn được 1 người.
Chương 382: Trao đổi

Hơn nữa 100 người đó đều là thiên chi kiêu tử, có thể tìm thấy lệnh bài thì đã là một chuyện tốt động trời.

Đối với con cháu đế quốc, thượng quốc mà nói thì có thể giành được lệnh bài gia nhập tông môn trong Cửu U thì đã là chuyện cực kỳ may mắn!

“Bách Hoa tông, trong tông môn có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên trấn giữ, hơn nữa còn thuộc đại tam nguyên, mạnh hơn Sở đế của cương quốc Đại Sở”.

Lục Tử Yên không nén nổi phấn khích nói: “Chúc mừng Tần công tử”.

“Ta không có hứng thú!”

Tần Ninh khẽ lắc đầu, đùa nghịch tấm lệnh bài.

Chỉ cần cầm tấm lệnh bài này, sau khi kết thúc thí luyện Người được chọn thì mang thẳng tới Bách Hoa tông để báo danh, trở thành đệ tử của Bách Hoa tông.

Tần Ninh lại nói, không có hứng thú?

Lục Tử Yên nghe câu nói này thì vội vàng nói: “Tần công tử không có hứng thú với nó thì không biết có thể cho ta lệnh bài này không?”

“Cho cô?”

“Đương nhiên, ta không lấy không công!”

Lục Tử Yên vội vàng nói: “Tần công tử cần thứ gì tốt cùng đẳng cấp để trao đổi, chỉ cần Lục Tử Yên ta có thể gánh vác được thì nhất định sẽ dốc hết sức mình để thực hiện”.

“Ta cần gì…”

Tần Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta cần bảo thạch, kim loại, thiên tài địa bảo của kim linh”.

“Ví dụ như lưu li toái kim, kim khoa bảo ngọc, phẩm cấp thấp quá không được, ít nhất cũng phải là báu vật kim linh ngũ phẩm!”

Nghe vậy, Lục Tử Yên tỏ ra mừng rỡ.

“Công tử, nhìn xem, đây là gì!”

Lục Tử Yên vung tay lên, một viên châu tỏa ánh sáng vàng lấp lánh đột nhiên hiện ra.

“Kim Nguyên châu!”

Nhìn thấy hạt châu tỏa sáng óng ánh kia, Tần Ninh hơi kinh ngạc.

“Thế mà cô lại có Kim Nguyên châu, nó rất hiếm đấy”.

Tần Ninh nhận lấy Kim Nguyên châu, kiểm tra thật kỹ rồi lấy tấm lệnh bài giao cho Lục Tử Yên.

“Một đổi một, ta và cô không ai thiệt nhé”.

“Đa tạ công tử”.

Lục Tử Yên mừng rỡ không thôi.

Giành được lệnh bài của Bách Hoa tông, cô ta có thể gia nhập Bách Hoa tông, trở thành đệ tử Bách Hoa tông, thượng quốc Lộc Thiên trong tương lai sẽ kiêu ngạo vì cô ta.

Quả thực, Tần Ninh không cần tấm lệnh bài này. Lần này hắn đi vào đây mục đích là để giúp Thánh Thiên Viêm gia nhập vào Lãm Nguyệt cốc.

Hắn cần tìm lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc giao cho Thánh Thiên Viêm mới được.

Mà những lệnh bài khác với hắn cũng không có ý nghĩa gì.

Vậy thì không bằng lấy chúng để đổi lấy báu vật kim linh.

Bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới cuối cùng của tứ linh hải, cảnh giới Linh Phách, mà Âm Dương Ly Hợp Kim thể đã đạt tới tầng 5.

Trước mắt cần đột phát tầng 6, ngưng tụ kim thể.

Mà báu vật kim linh là chính là nhiệm vụ cấp bách trước mắt.

Những món đồ bình thường gần như không đủ để dung hòa, duy chỉ có báu vật kim linh cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt mới có thể làm được.

Nhưng loại đặc biệt thì chỉ có thể gặp không thể cầu.

Có một viên Kim Nguyên châu, thì lại có thêm cơ hội.

Kim Nguyên châu, bản thân mang theo khí kim nguyên tinh khiết nhất. Loại khí kim nguyên này thuần khiết mạnh mẽ hơn sức mạnh kim hành của bất cứ loại báu vật kim linh nào.

Phải hấp thụ ngay, không thể nào phù hợp hơn.

Tần Ninh lập tức đi vào trong sơn cốc, khoanh chân ngồi thiền.

Lục Tử Yên lấy được lệnh bài của Bách Hoa tông thì vui mừng khôn siết, cũng khoanh chân ngồi thiền, bắt đầu từ từ khôi phục vết thương ở chân.

Tần Ninh nuốt thẳng Kim Nguyên châu xuống bụng.

Trong khoảnh khắc đó, khí kim nguyên đã chảy trong cơ thể.

Đổi thành người bình thường thì sợ là đã bị phế từ lâu.

Nhưng Tần Ninh vốn tu hình Âm Dương Ly Hợp Kim thể, đến giờ đã đạt tới tầng 5, chính là cần sức mạnh kim hành để thúc đẩy vận chuyển Âm Dương Ly Hợp Kim thể.

Hai tay vung ra, ngưng tụ kiếm âm rồi tan biến, ngưng tụ kiếm dương rồi biến mất.

Kiếm âm dương đó dung hợp vào nhau, hóa thành một thanh kiếm dài trắng đen, vừa xuất hiện đã dần dần biến mất.

Cuối cùng, tất cả đều tiêu tan thành mây khói thì giữa hai tay Tần Ninh có ánh sáng vàng lấp lánh, chậm rãi lan xuống hai chân.

U…

Trong cơ thể vang lên những tiếng u u, Tần Ninh đứng dậy.

Một chân đạp đất.

Ầm…

Lúc này, trong sơn cốc, trên mặt đất vỡ nứt nhằng nhịt như mạng nhện.

“Tầng 6 thành công rồi!”

Tần Ninh thở dài một hơi.

Kim Sơn Đạp Đỉnh!

Chiêu thức này chính là linh quyết của Âm Dương Ly Hợp kim thể, duy chỉ có đạt tới tầng 6 thì mới luyện được. Nếu không, không phải là đạp lên đỉnh đầu của người khác mà là bị kẻ khác đạp bay.

“Tầng 6 rồi, hơn nữa tu vi cũng đột phá cảnh giới Linh Phách tầng 2…”

Tần Ninh thở ra một hơi dài, trong mắt lóe lên một tia sáng vàng rồi biến mất.

Âm Dương Ly Hợp kim thể, là phù hợp nhất với võ giả phàm thể phàm mệnh tứ linh hải tu hành, nhưng cần quá nhiều linh bảo kim hành, người bình thường thì không thể thỏa mãn điều này.

“Nguyên khí kim hành trong một viên Kim Nguyên Châu đã đủ bằng một núi nhỏ lưu li toái kim, nhưng cũng chỉ đủ cho ta tu hành 1 tầng”.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Xem ra, cần nhiều kim linh chí bảo mới được”.

Tần Ninh đang lẩm bẩm thì nhìn thấy Lục Tử Yên đang mân mê tấm lệnh bài trong tay, mừng rỡ không thôi.

“Cô nhóc này…”

“Đúng rồi!”

Tần Ninh chợt tỏ ra vui mừng.

Lần này tham gia thí luyện Người được chọn đều là thiên chi kiêu tử của các cương quốc, thượng quốc, đế quốc, có thể gọi là chục ngàn quốc gia tham dự.

Kiểu gì những thiên chi kiêu tử này cũng đem theo rất nhiều linh bảo.

Dù sao, hắn cũng phải tìm lệnh bài, cuối cùng tìm được lệnh bài Lãm Nguyệt cốc giao cho Thánh Thiên Viêm là được, còn những lệnh bài khác có thể dùng để đổi lấy kim linh bảo vật, bồi dưỡng kim thể, nâng cao thực lực.

Nghĩ tới đây, Tần Ninh quyết định làm theo cách này.

Cứ thế mà làm!

Tần Ninh sải bước ra, nhìn Lục Tử Yên, nói: “Mọi người tham gia thí luyện lần này, có phải là vô cùng mong muốn đạt được lệnh bài nên sẽ không tiếc trả giá cực lớn cho nó đúng không?”

“Đương nhiên!”

Lục Tử Yên rất tò mò.

Lẽ nào, Tần Ninh đi vào Đại Hoang Cổ không phải vì để giành lấy lệnh bài sao?

“Tốt lắm, tốt lắm…”

Tần Ninh khẽ cười, dường như đã nhìn thấy một vụ làm ăn lớn.

“Nếu đã như thế, xem ra phải bận rộn một hồi rồi”.

Thời gian sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm lệnh bài.

Sau 3 ngày, hai người xuất hiện ở bên một khe suối.

Lục Tử Yên nhìn thấy 7, 8 lệnh bài trong tay Tần Ninh thì thèm đỏ mắt.

Tuy đều là lệnh bài của tông môn hạng 3, nhưng đối với con cháu của đế quốc và thượng quốc, có thể giành được lệnh bài đã là chuyện vui động trời!

Lúc đầu, cô ta cho rằng Tần Ninh may mắn, nhưng đến giờ, cô ta mới thực sự biết được, Tần Ninh có bản lĩnh của mình, có thể tùy ý tìm được những lệnh bài này.

Dường như Tần Ninh nhìn thấu suy nghĩ của các tông môn lớn, sẽ đặt lệnh bài ở đâu.

“Lục Tử Yên, cô đến từ thượng quốc Lộc Thiên thì chắc sẽ quen biết một vài người từ những thượng quốc khác nhỉ. Cô giúp ta truyền tin, trong tay ta có lệnh bài, ai cần nó thì đem báu vật kim linh tới đổi, nhớ kỹ là ít nhất phải từ ngũ phẩm trở lên”.

“Để làm thù lao, ta có thể cho cô thêm một lệnh bài nữa”.

Nghe vậy, Lục Tử Yên cảm thấy rất vui vẻ.

“Không vấn đề gì!”

Lục Tử Yên kích động nói: “Ta đã liên hệ với hoàng huynh của ta. Hai ngày này huynh ấy sẽ tới đây, đến lúc đó, có một số bạn bè xuất hiện thì chắc chắn sẽ khiến công tử hài lòng”.

Tần Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều mà bắt đầu tu hành.

Thời gian hai ngày tiếp theo, Tần Ninh đem theo Lục Tử Yên lại tìm thấy hai tấm lệnh bài nữa, mà trong đó có một tấm lệnh bài của Xích Vân tông, tông môn hạng 2. Điều này khiến Lục Tử Yên càng cảm thấy không thể tin được.
Chương 383: Lòng tham



Lần này thì cô ta thật sự xác định, Tần Ninh có cách của mình để tìm ra lệnh bài.

Một ngày này, hai người đang nghỉ ngơi ở bên dòng suối thì từng âm thanh phá không vang lên, từng bóng người lần lượt xuất hiện xung quanh họ.

“Hoàng huynh của ta tới rồi!”

Lục Tử Yên tỏ ra mừng rỡ, vội vàng đứng lên.

“Tử Yên!”

“Hoàng huynh!”

Người tới mặc một bộ áo choàng màu xanh, trông rất tuấn tú, vẻ ngoài dường như có mấy phần giống Lục Tử Yên.

“Công tử Tần Ninh, vị này là hoàng huynh của ta. Lục Thính Phong, cũng là hoàng tử dẫn đội của thượng quốc Lộc Thiên chúng ta lần này”.

Lục Tử Yên giới thiệu nói.

Lúc này, phía sau Lục Thính Phong có khoảng mười mấy tên.

Lục Thính Phong nhìn Tần Ninh, cười nhạt nói: “Đã nghe đại danh của Tần công tử từ lâu, đa tạ Tần công tử đã có ơn cứu mạng với muội nhà ta”.

“Chuyện nhỏ mà thôi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu các ngươi đã tới thì chắc cũng đã rõ yêu cầu của ta. Được rồi, bây giờ xem xem báu vật mà các ngươi mang tới có thể làm ta động lòng hay không”.

“Ta giới thiệu cho Tần công tử một chút”.

“Đây là thái tử Dục Thanh Viễn, hoàng tử Hàm Diễm, công tử Lưu Nghệ Khắc của thượng quốc Bắc Dục”.

Lục Thính Phong giới thiệu một lượt mười mấy tên xung quanh.

Tần Ninh khẽ gật đầu.

“Công tử Tần Ninh, nếu ngươi đã có lệnh bài tông môn thì có thể lấy ra trước, để ta kiểm nghiệm xem có phải là thật không?”

Dục Thanh Viễn cười nói.

Dù sao, lấy kim linh chí bảo quý báu ra đổi, nên cũng lo lắng Tần Ninh có lừa gạt hay không.

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Đúng rồi!”

Những tên khác cũng lên tiếng phụ họa.

“Đương nhiên là không thành vấn đề!”

Tần Ninh vung bàn tay lên, 10 tấm lệnh bài lần lượt xuất hiện, trong đó, lệnh bài của Xích Vân Tông khiến hơi thở của bọn chúng trở nên gấp gáp hẳn.

“Lệnh bài Xích Vân Tông”.

Dục Thanh Viễn nhìn thấy tấm lệnh bài này thì thân thể không nhịn được mà khẽ run rẩy.

Đây là lệnh bài của tông môn hạng 2.

Bọn chúng, những con cháu thượng quốc, đế quốc, chỉ dám tưởng tượng tới lệnh bài tông môn hạng 3, còn lệnh bài của tông môn hạng 2 thì chỉ là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Tần Ninh vung tay lên, lệnh bài xếp thành hàng, cười nói: “10 tấm lệnh bài này có giá trị không giống nhau. Bây giờ, các ngươi bỏ ra các báu vật kim linh của mỗi người ra để trao đổi với ta!”

“Nếu ta thấy thích thì đương nhiên sẽ đổi lệnh bài với các ngươi”.

Nghe vậy, Hàm Diễm và Lưu Nghệ Khắc đứng bên cạnh cũng tỏ ra dao động.

“Khoan đã!”

Dục Thanh Viễn lại lên tiếng.

“Tần công tử, nếu ngươi nói, báu vật kim linh của bọn ta không đủ tư cách thì làm thế nào? Cũng không thể để mọi người chạy tới đây không công một chuyến?”

Nghe vậy, Tần Ninh hơi cau mày.

“Giá trị tương ứng thì ta sẽ tự động trao đổi”.

“Đúng vậy!”

Lục Tử Yên lúc này cũng nói: “Ta lấy Kim Nguyên châu đổi lấy lệnh bài Bách Hoa tông trong tay Tần công tử”.

Nghe vậy, cả đám đều giật mình.

Lệnh bài của Bách Hoa tông, lấy Kim Nguyên châu để trao đổi.

Kim Nguyên châu, chứa đựng sức mạnh kim hành thiên địa dồi dào, đối với một số võ giả luyện thể, linh khí sư mà nói thì có giá trị liên thành.

Mà vật này lại vô cùng hiếm có.

Chủ yếu là điều kiện hình thành lên vật này quá khắc nghiệt.

Đầu tiên phải là khu vực dồi dào sức mạnh kim hành, sau đó là mang theo sức sống nuôi dưỡng cực lớn, tiếp theo là thời gian, hàng ngàn năm mới ngưng tụ được 1 viên.

Trong điều kiện hà khắc như thế mới khiến giá trị của viên Kim Nguyên châu trở nên đắt đỏ.

Xem ra, lệnh bài này cũng không phải dễ dàng đạt được.

Nhưng so với giá trị của một viên Kim Nguyên châu, thì bọn chúng gian khổ tìm kiếm còn khó hơn lên trời.

“Ta đổi một tấm!”

Lục Thính Phong quyết định ngay, lên tiếng nói.

Một viên Kim Nguyên châu nữa lại xuất hiện. Tuy Lục Thính Phong cũng xót ruột nhưng lúc này, so với Kim Nguyên châu thì rất rõ ràng là lệnh bài tông môn có giá trị càng lớn hơn.

“Được!”

Tần Ninh lấy ra 9 tấm lệnh bài, tùy ý cho Lục Thính Phong lựa chọn.

“Khoan đã!”

Mà đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên.

Dục Thanh Viễn cười nói: “Lục huynh, hà cớ gì mà lại vội vàng thế?”

“Thằng nhóc này có 10 tấm lệnh bài trong tay, ta một tấm, Lưu Nghệ Khắc, Hàm Diễm mỗi người một tấm, huynh thêm một tấm thì cũng chỉ mới bốn tấm”.

“Không bằng…”

Dục Thanh Viễn liếc mắt nhìn Tần Ninh, cười lạnh nói: “Cướp luôn đi, thế nào?”

“Như thế, người dưới trướng chúng ta cũng có thể phân chia 6 tấm”.

“Lục huynh, huynh nên biét, 6 tấm lệnh bài đại biểu cho tương lai, trong mỗi quốc gia của chúng ta có thể xuất hiện 6 nhân vật cự phách vượt qua cảnh giới Thiên Võ. Đối với thượng quốc chúng ta mà nói thì có giá trị phi phàm”.

Dục Thanh Viễn vừa nói ra câu này thì đám bọn chúng chợt hiểu ra.

Bọn chúng có thể đổi cũng thì nhiều nhất cũng chỉ đổi được 4 tấm.

Nhưng nếu cướp hết thì sẽ được 10 tấm trong tay.

Lục Thính Phong nghe vậy thì sắc mặt khó xử.

“Tại sao các ngươi lại như thế?”

Lục Tử Yên trách mắng nói: “Tần Ninh không dễ gì mới lấy được lệnh bài, ta thông báo cho các ngươi, là vì có mối quan hệ tốt với các ngươi, tại sao các ngươi lại muốn cướp đoạt tranh giành?”

“Tử Yên muội muội, đừng tức giận!”

Hàm Diễm lúc này cũng cười nói: “Trên góc độ của chúng ta mà nói thì dốc toàn lực cũng nhiều nhất chỉ đổi được 4 tấm. Nhưng nếu lấy được hết thì lại có thêm 6 tấm. Huống hồ, còn có lệnh bài của Xích Vân tông”.

“Hơn nữa, như muội nói thì vị Tần huynh đệ có cách riêng để tìm những lệnh bài này, thiếu 10 lệnh bài cũng không nhiều nhặn gì, đúng không?”

“Hắn có thể tiếp tục tìm kiếm”.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Dục Thanh Viễn chợt sáng lên, nhìn Tần Ninh dường như nhìn thấy kho báu.

Dục Thanh Viễn đập mạnh tay một cái, nói: “Đúng vậy, hắn còn có thể tiếp tục tìm!”

Dục Thanh Viễn nói ra lời này, Hàm Diễm, Lưu Nghệ Khắc cũng sáng trưng hai mắt.

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Hai tên này mừng rỡ không thôi.

Bây giờ bọn chúng cướp lệnh bài của Tần Ninh thì cũng chỉ là 10 tấm, nhưng một khi sở hữu Tần Ninh thì Tần Ninh có thể tiếp tục tìm lệnh bài cho bọn chúng.

Đến lúc đó thì bọn chúng sẽ có nhiều lệnh bài hơn, tiến hành trao đổi.

Tuyệt vời!

Vẻ mặt của 3 tên lúc này mừng rỡ không thôi.

Lục Thính Phong lại cau mày.

“Đại ca, họ…”

“Tử Yên!”

Lục Thính Phong khẽ lắc đầu.

Dục Thanh Viễn cười khà khà: “Lục Thính Phong, nếu huynh không muốn cướp thì tránh ra, huynh không tiếc giành lấy lệnh bài còn bọn ta thì tiếc lắm”.

“Thằng nhãi này chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1, bây giờ lại lạc nhóm thì có gì mà phải kiêng kị!”

Hàm Diễm phụ họa nói: “Nếu đã như thế thì mọi người chuẩn bị, hành động thôi!”

Tần Ninh nghe thấy mấy tên này bàn bạc thì bất chợt thở dài.

“Nhóc con, bây giờ thở dài thì cũng muộn rồi”, Dục Thanh Viễn lúc này nghiêm giọng, sải bước đi lên.

“Tại sao cứ thích chết vậy…”

Tần Ninh bất lực nói.

“Đại ca, nhanh giúp hắn đi!”, Lục Tử Yên lo lắng không thôi.

“Tử Yên, muội yên lặng đi”.

Lục Thính Phong khổ sở nói: “Dục Thanh Viễn chính là cảnh giới Linh Phách tầng 3, Hàm Diễm và Lưu Nghệ Khắc cũng như thế, nếu như chọc bọn chúng giận lây sang chúng ta thì làm thế nào?”

“Chúng ta giành được lệnh bài là đủ rồi”.

“Chúng ta và Tần Ninh là quan hệ giao dịch!”

“Đại ca, sao huynh lại nói như vậy? Là hắn đã cứu muội đó!”, Lục Tử Yên vô cùng tức giận, đang muốn ra tay thì lại bị Lục Thính Phong ngăn lại. Mà lúc này, Dục Thanh Viễn, Hàm Diễm, Lưu Nghệ Khắc đã dẫn đầu mười mấy tên khác bao vây quanh Tần Ninh.
Chương 384: Lời nói của ta chính là quy tắc

“Kích động như vậy sao?”

Tần Ninh khẽ nhếch mép, nhìn mấy tên đó cười lạnh nói: “Muốn giao dịch công bằng với các ngươi nhưng các ngươi lại không thích tuân thủ nguyên tắc!”

“Giết người cướp của? Cũng phải tự nhìn lại mình mới được”.

“Hê hê, công tử Tần Ninh, trong Đại Hoang Cổ, giao dịch chẳng có quy tắc gì hết!”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười lớn.

Quy tắc?

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Mấy người trẻ tuổi, quy tắc ở đây là quy tắc do kẻ mạnh đặt ra!”

“Không hiểu?”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mấy tên kia, Tần Ninh lại cười nói: “Không hiểu cũng không sao, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ở đây, lời nói của ta chính là quy tắc”.

“Ha ha…”

Nghe lời này của Tần Ninh, đám người không nhịn được phá lên cười.

“Lời nói của ngươi, chính là quy tắc?”, Dục Thanh Viễn không nhịn được cười lớn: “Nhóc con, muốn giữ lại chút mặt mũi thì cũng phải xem tình hình thế nào. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, nói không chừng chúng ta còn nể tình ngươi bỏ công bỏ sức mà để lại cho ngươi 1, 2 tấm lệnh bài, để ngươi sống tiếp!”

Nghe lời này, Tần Ninh lại cười khổ lắc đầu.

“Xem ra các người không muốn tuân theo quy tắc của ta”.

“Nói lắm lời quá, chết đi!”

Phía sau Dục Thanh Viễn, một thanh niên sải bước đứng ra, bàn tay vung lên, hai tay thành vuốt, vồ về phía Tần Ninh.

“Không biết sống chết!”

Bàn tay Tần Ninh vung lên, kiếm âm lóe lên ánh đen, bỗng chốc chém ra.

Phụt một tiếng, thanh niên cảnh giới Linh Phách tầng 1 kia chảy máu tươi không ngừng ùng ục phun ra.

“Khốn nạn!”

Lưu Nghệ Khắc nhìn thấy cảnh tượng này thì hừ một tiếng, sải bước lên, thân pháp như ma quỷ, tiến sát lại Tần Ninh.

“Muốn chết!”

Tần Ninh cũng không biến sắc, bàn tay vồ ra, một bàn tay khác phóng ra ánh sáng, kiếm dương cuồn cuộn xuất hiện.

Kiếm dương vừa xuất hiện, sát phạt mạnh mẽ, một luồng dương khí mãnh liệt, như chen chúc mà ra, áp chế Lưu Nghệ Khắc.

“Chém Hoa Đế!”

Lưu Nghệ Khắc vốn là cảnh giới Linh Phách tầng 2, lúc này ra tay đối diện với Tần Ninh cũng là cảnh giới Linh Phách tầng 2 thì căn bản là chẳng thèm để ý.

Tần Ninh chỉ là thiếu niên 17 tuổi, kể cả đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 2 thì có lẽ cũng chỉ là nóng vội nâng cấp thì làm được gì?

Bụp…

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, ánh mắt của Lưu Nghệ Khắc phát lạnh, chỉ cảm thấy phần bụng đau đớn.

Kiếm dương đó xuyên thẳng qua cơ thể của hắn ta, máu tươi chảy đầm đìa, phần bụng xuất hiện một lỗ máu, vô cùng kinh khủng.

Lúc này, Hàm Diễm, Dục Thanh Viễn và những tên khác cũng khẽ biến sắc mặt.

Nếu Tần Ninh có thể giết chết cảnh giới Linh Phách tầng 1 thì chỉ có thể nói là thằng nhóc này có chút bản lĩnh.

Nhưng Lưu Nghệ Khắc là cảnh giới Linh Phách tầng 2 thì bọn chúng đã biết, sức mạnh của hắn ta mạnh tới mức nào.

Thế mà lại bị Tần Ninh chém một phát chết ngay.

Điều này rõ ràng là không đúng.

“Thằng nhãi này quá kỳ lạ, cẩn thận một chút”.

Trong tay Dục Thanh Viễn xuất hiện một thanh đao cong, nhìn Tần Ninh, trở nên cẩn trọng hơn.

Cảnh giới Linh Phách tầng 2 mà có thể phát huy ra sức mạnh to lớn đến vậy thì đủ để nhìn ra, Tần Ninh chắc chắn không đơn giản. Cộng thêm Tần Ninh mới chỉ 17 tuổi mà có thực lực này thì chắc chắn là có sự khác biệt.

“Ừ!”

Bỗng chốc, mười mấy người đồng loạt xông lên vây quanh.

Lần này, không phải là đơn độc chiến đấu mà là cùng xông lên.

“Hoàng huynh, sao lại như thế?”

Lục Tử Yên lúc này vô cùng tức giận nói: “Những tên này quá đê hèn”.

Lục Thính Phong cũng không nén nổi cười khổ.

“Muội muội ngoan, đừng náo loạn!”, Lục Thính Phong khổ sở nói: “Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm có phải người bình thường đâu. Chúng ta đứng một bên nhìn là được rồi!”

“Hừ!”

Lục Tử Yên hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.

“Tần Ninh, xin lỗi, ta hại công tử rồi”.

Mà lúc này, nhìn mười mấy người vây lên, nhất loạt xông ra chém giết, giữa ấn đường của Tần Ninh lóe lên một ánh sáng lạnh.

“Cũng được!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Cả ngày đều là do Viên Viên và Sương Nhi bảo vệ ta, trông rõ như ta là kẻ vô dụng”.

“Hôm nay, phải đại khai sát giới một trận mới được!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì sải bước lên, trong hai tay đồng thời xuất hiện kiếm âm và kiếm dương, âm lãnh và dương cương trong lúc này bỗng chốc tỏa ra.

Chiến!

Một bước tiến lên, tàn sát bắt đầu.

Những võ giả cảnh giới Linh Phách tầng 1 và tầng 2 kia căn bản không chịu được một đòn của Tần Ninh.

Chúng là thiên tài không sai, nhưng Tần Ninh cho dù không có Tinh Môn, phàm thể phàm mệnh, nhưng trên con đường võ đạo đều tu luyện những linh quyết đỉnh cao của cảnh giới tương ứng.

Mà Âm Dương Ly Hợp Kim thể là pháp môn luyện thể mà hắn hao tâm tổn trí mới sáng tạo ra.

Tới giờ đã đạt tới cảnh địa tầng 6, cùng với thực lực của hắn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

“Âm dương chém!”

Trong khoảnh khắc đó, kiếm âm và kiếm dương nhất loạt chém ra, âm lãnh dương cương ngưng tụ, bổ thẳng mặt của những đệ tử cảnh giới Linh Phách tầng 1, tầng 2 kia, mất mạng trong nháy mắt.

Không lâu sau, vốn dĩ có mười mấy người vây quanh Tần Ninh giờ chỉ còn lại 6, 7 người.

“Đáng chết!”

Dục Thanh Viễn tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng.

Tần Ninh chuyên chọn những đệ tử là cảnh giới Linh Phách tầng 1, tầng 2, căn bản là không hề tốn sức. Cảnh giới Linh Phách tầng hai của hắn không phải kiểu vô dụng tầm thường như những kẻ khác.

Để nền tảng vững chắc, hắn đã áp chế tốc độ nâng cấp cảnh giới của mình một cách mạnh mẽ.

Mà lần này, lợi ích của việc từng bước nâng cấp cảnh giới đã thể hiện một cách rõ ràng.

“Hàm Diễm, một trái một phải”.

“Được!”

Dục Thanh Viễn biết, không thể tiếp tục như thế, nếu không những người xung quanh hắn ta đều chết sạch.

Hai tên này phân nhau 1 trái 1 phái tiến sát Tần Ninh.

“Tần Ninh, cẩn thận”.

Lục Tử Yên lúc này lo lắng không thôi.

Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm đều là cảnh giới Linh Phách tầng 3.

Tần Ninh lại mới đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 2 được mấy ngày, nên đối diện cảnh giới Linh Phách tầng 3 đương nhiên áp lực sẽ rất lớn.

Nếu là người bình thường, Tần Ninh cũng có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lần này trong Đại Hoang Cổ, nào có ai mà không phải thiên chi kiêu tử của mỗi nước?

Tần Ninh muốn chém giết vượt cấp cũng khó mà làm được.

Lục Tử Yên muốn giúp đỡ nhưng bị Lục Thính Phong ở bên cạnh ngăn cản khiến cô ta không thể tiến lên.

“Cút!”

Sắc mặt của Tần Ninh lạnh lùng, hai tay vặn vào nhau.

“Âm dương thái cực sát!”

Dường như trong chớp mắt, đen trắng âm dương dung hòa vào nhau.

Bụp bụp…

Những đòn tấn công của Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm kia lúc này vẫn chưa chạm tới Tần Ninh đã bị Âm dương thái cực sát hút lấy.

Lúc này, đòn tấn công của hai tên kia vụt ra khỏi Âm dương thái cực sát với khí thế bá đạo nhưng lại chuyển phương hướng, giết về phía đối phương.

Bụp bụp….

Đòn tấn công bá đạo hơn vừa rồi giết tới khiến hai tên kia đột nhiên ngã xuống.

Cảnh tượng này khiến cả đám sững sờ.

“Chạy mau!”

Những tên khác lúc này cũng không dám động tay, hoảng loạn chạy trốn.

“Đáng chết!”

Khóe miệng Dục Thanh Viễn chảy ra máu tươi, không nhịn nổi gằn giọng mắng một câu.

“Đáng chết, quả thật là ngươi đáng chết”.

Tần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, Dục Thanh Viễn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tần Ninh? Chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, sao có thể chứ…”

“Chuyện không thể xảy ra thì có rất nhiều nhưng đối với ta, không có gì là không thể”.

Tần Ninh vỗ một chưởng ra, không thèm nói nhiều lời thừa thãi. Phía bên kia, Hàm Diễm đã hoàn toàn choáng váng.
Chương 385: Tam Linh Câu

“Tha cho ta, tha cho ta đi, ở đây ta có một miếng Viên Viêm thiết, cho ngươi, tất cả đều cho ngươi!”

Lúc này, tay Hàm Diễm nâng lên một miếng sắt tỏa ra ánh lửa bốn phía.

“Đưa cho ta là chuyện đương nhiên, mà ngươi chết thì cũng là chuyện không thể thay đổi”.

Tần Ninh căn bản không hề nể nang.

Hắn đập ra một chưởng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Hàm Diễm đã chảy máu thất khiếu.

“Theo quy tắc của ta mà làm, giờ đã hiểu chưa?’

Thu lại Viên Viêm thiết kia, Tần Ninh thản nhiên nhìn Lục Thính Phong và Lục Tử Yên.

“Ta cứu cô một mạng, nhưng cô và ta trao đổi lệnh bài, lấy vật đổi vật, quả thật là cô không cần giúp ta!”

Tần Ninh nhìn mấy người Lục Thính Phong, khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Cho đến khi Tần Ninh rời đi, Lục Thính Phong mới thở phào một hơi.

“Kẻ này thật đáng sợ!”

Lục Tử Yên không nén nổi trách mắng: “Hoàng huynh, huynh sai rồi!”

“Vừa rồi, nếu chúng ta ra tay thì Tần Ninh chính là bạn của chúng ta”.

Nghe vậy, Lục Thính Phong chỉ bất lực lắc đầu.

“Tử Yên, muội còn nhỏ không hiểu đâu. Nếu ta ra tay, mà Dục Thanh Viễn chết, thì không phải là thượng quốc Bắc Dục và thượng quốc Lộc Thiên sẽ hoàn toàn rạn nứt sao?”

“Hơn nữa…”

Lục Thính Phong ngừng lại một chút, nhưng lại im lặng.

Hơn nữa, hắn ta cũng không ngờ, Tần Ninh lại có thể giết chết Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm.

Lục Tử Yên lúc này lại than thở một tiếng.

Bên kia, Tần Ninh rời khỏi vùng rừng phụ cận, tìm một nơi kín đáo rồi khoanh chân ngồi thiền dưới đất.

“Viên Viêm thiết, Kim Nguyên châu!”

Tần Ninh nheo hai mắt lại.

“Có hai món đồ này, Âm Dương Ly Hợp Kim thể tầng 6 sẽ phát ra uy lực gấp 10 lần, có lẽ cảnh giới cũng có thể tiến thêm một bước”.

Bàn tay vung ra, Viên Viêm thiết và Kim Nguyên châu bay bay trước mặt Tần Ninh. Dần dần, một luồng ánh sáng tỏa ra 4 phía, nhiệt độ trong sơn động ẩn thân cũng dần tăng lên.

Thời gian trôi qua, một ngày này Tần Ninh chậm rãi mở mắt.

Một luồng tinh quang lóe lên rồi biến mất.

“Kim Sơn Đạp Đỉnh huyền diệu vô cùng…”

Tần Ninh cười tươi nói.

Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là chiêu thức linh quyết của Âm Dương Ly Hợp Kim thể, duy chỉ có tu luyện tới tầng 6 mới có thể thi triển.

Tuy chỉ là một chiêu, nhưng một chiêu này đã đủ rồi.

Một bước Kim Sơn Đạp Đỉnh có sức mạnh bằng 300 ngàn cân.

“Tìm kỹ vào, tìm không thấy thì chặt đầu hết cho ta!”

Tần Ninh mở đôi mắt, có giọng nói thấp thoáng rơi vào tai hắn.

Tới giờ đã đạt cảnh giới Linh Phách, thị giác thính giác đều tăng trưởng với biên độ cực lớn, giọng nói trong chu vi mấy trăm mét đều có thể nghe rõ mồn một.

“Đại ca Vân Sam, rốt cuộc linh thú đó có dáng vẻ thế nào, bọn ta đều không biết thì sao mà tìm được”.

“Đúng vậy, thái tử Vân Chấn chỉ nói là đầu có 3 sừng, nhưng linh thú 3 sừng quá nhiều luôn!”

“Đúng thế đúng thế, trong Đại Hoang Cổ này nguy hiểm trập trùng, nhỡ chúng ta đi vào đất chết thì sợ là chết cũng không biết tại sao lại chết đấy!”

Tiếng bàn tán vang lên từng hồi.

Đầu có 3 sừng?

Lúc này Tần Ninh lắng tai nghe ngóng.

Dường như thanh niên được gọi là Vân Sam kia lên tiếng: “Nói nhiều lời thừa thãi làm gì, không tìm thấy thì đợi đại ca Vân Chấn làm thịt, lột da các ngươi đi!”

Nhắc đến Vân Chấn, rõ ràng là những kẻ khác đều im như thóc.

“Đại ca Vân Chấn cái gì cũng tốt, mỗi tội quá lạnh lùng”.

Một thanh niên không nén nổi nói: “Nhưng cũng phải, xếp thứ 7 bảng Thiên Anh, cảnh giới Linh Phách tầng 9 đỉnh cấp, đổi lại là ai thì cũng sẽ lạnh lùng”, “Nói nhiều lời thừa thãi quá”, Vân Sam lại quát lên: “Đại ca Vân Chấn chính là đệ nhất thiên tài của cương quốc Vân Hải chúng ta, cũng chỉ có 6 gã khủng khiếp ở 3 cương quốc lớn mới có thể áp chế nổi huynh ấy. Những kẻ khác thì tính là cái thứ gì, lạnh lùng thì làm sao? Chẳng lẽ cả ngày cười hi hi ha ha à?”

Một nhóm khoảng 7, 8 người bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Tần Ninh thấy mấy tên đó đang tìm về phía mình thì chuẩn bị đi ra.

“Hả?”

Nhưng, vừa mới đạp chân xuống thì Tần Ninh lại phát hiện, dưới chân đạp phải thứ gì đó mềm mềm.

Nhắc chân lên, Tần Ninh hơi sững sờ.

“Tam Linh Câu!”

Nhìn thấy dưới chân là một con linh thú màu đen nhỏ yếu, Tần Ninh khẽ nhướng mày.

Tam Linh Câu chính là linh thú ngũ phẩm, thời kỳ trưởng thành thì có thể so với cảnh giới Địa Võ đỉnh phong.

Còn lúc còn nhỏ cũng có thực lực cảnh giới Linh Phách.

Con Tam Linh Câu này rõ ràng là vẫn còn nhỏ, chỉ chống đỡ được thực lực cảnh giới Linh Luân, hơn nữa không biết chiến đấu thế nào thì cũng không thể phát huy được thực lực.

“Nhóc con, đạp phải ngươi rồi, thật xin lỗi”.

Tam Linh Câu lúc còn nhỏ chỉ to bằng bàn tay, nhưng Tam Linh Câu trưởng thành thì uy mãnh cao lớn một trượng, tốc độ di chuyển cực nhanh, mà trên đầu có ba sừng, nhìn như một con tuấn mã, uy võ phi thường.

Tần Ninh nhìn con Tam Linh Câu non thì nghĩ tới lời nói của mấy kẻ bên ngoài, khẽ cười.

“Xem ra, chúng tới tìm ngươi rồi, nhưng yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta. Bọn chúng sẽ không dám động tay chân với ngươi”.

Con Tam Linh Câu kia dường như hiểu được lời nói của Tần Ninh, thân hình hơi run rẩy chợt ổn định lại.

“Nào, nằm trên vai ta”.

Tần Ninh quỳ xuống.

Tam Linh Câu non nhìn Tần Ninh, ánh mắt tò mò, chậm rãi đứng dậy, rũ bụi đất trên người, lấy đà, nhẩy phốc lên vai Tần Ninh.

Thật ra, bình thường, linh thú không có ác ý với con người, trái lại vì lực tương tác của nhân loại mà vô cùng thích được gần loài người.

Nhưng từ cổ chí kim, từ khi loài người bắt đầu sinh ra linh trí thì luôn chém giết thú để sinh tồn.

Lâu dần, mối quan hệ giữa linh thú và con người đã xuất hiện vết rạn nứt không thể nào lành lại.

Nhưng Tam Linh Câu còn non này chưa được chỉ dạy bất cứ điều gì nên đối với con người lại vô cùng tò mò, nó cảm nhận được Tần Ninh không hề có ác ý, đương nhiên sẽ sẵn sàng lại gần thân thiết.

“Tại sao chúng lại tìm ngươi nhỉ?”

Tần Ninh từ tốn nói.

Nghe câu nói này, Tam Linh Câu khẽ lắc đầu.

“Chắc là có hứng thú với ngươi, muốn thu phục ngươi? Hoặc là để uy hiếp cha mẹ ngươi?”

Nghe vậy, Tam Linh Câu vội vàng gật đầu.

Linh thú cấp 5, có một vài phương diện về linh trí còn cao hơn con người.

Nhóc con này rõ ràng là hiểu lời nói của Tần Ninh.

“Nếu đã như thế thì ta đưa ngươi đi hỏi cho rõ”.

Tần Ninh hiểu rõ, hắn mang nhóc con này ra thì những kẻ bên ngoài kia nhất định sẽ không bỏ qua.

Nếu đã như thế thì dứt khoát hỏi cho ra lẽ.

“Có người!”

Đột nhiên, trong rừng, mấy người tỏ ra căng thẳng.

Vân Sam kia đem theo mấy người đi lên phía trước.

“Xin hỏi là người phương nào? Ta chính là con cháu của cương quốc Vân Hải, mời ra gặp mặt”.

Loạt soạt một tiếng, Tần Ninh đi ra từ trong bụi cây.

“Hả?”

Ánh mắt Vân Sam nhìn Tần Ninh nhưng một đôi mắt khác đã khóa chặt lên vai Tần Ninh.

“Đại ca Vân sam, kia là một con linh thú non”.

Một đệ tử vội vàng nói.

Vân Sam lúc này cau mày.

“Vị bằng hữu này, chúng ta đã tìm con non này rất lâu rồi, xin…”

“Cũng không phải của các ngươi, nó muốn đi theo ai thì đi theo người đó!”

Tần Ninh nói thẳng: “Ngươi hỏi xem, nó có muốn đi theo các ngươi không?”, nghe thấy câu nói này, Tam Linh Câu vội vàng rúc vào lòng Tần Ninh, chỉ lộ ra cái đầu với 3 cái sừng dài, bộ mặt sợ hãi nhìn mấy người Vân Sam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK