“Đại ca Tử Hiên con, con trai Phong Hoa và con đến?”
Phu nhân Tiên Nhân lúc này không dám tin, bà ta hỏi lại lần nữa.
Dương Tử Nghiệp gật đầu.
Trong nháy mắt, phu nhân Tiên Nhân ngã ngồi trên đất.
Bọn họ đều là cảnh giới Thiên Nhân, khu vực này ngoại trừ cảm nhận được khí tức của Dương Tử Nghiệp ra thì những người khác căn bản không cảm giác được…
“Sư phụ...”, lúc này Thạch Cảm Đương mặt đầy đau khổ, ở cách đó không xa nhìn về phía Tần Ninh kêu một tiếng.
Tần Ninh đi lên phía trước.
Trên đất có một thi thể gắt gao bảo vệ một thi thể khác, ôm chặt vào trong lòng.
Thạch Cảm Đương tiến lên, tách hai thi thể ra.
Hắn ta bình tĩnh nhìn.
Không phải Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa thì còn ai nữa! Chỉ là khí tức trong cơ thể hai người đã hoàn toàn tán loạn, toàn thân trên dưới không có bất kỳ cử động nào.
Hậu bối Dương Tử Hiên bị ngọn lửa thiêu cháy, nám đen một mảng.
Mà cả người Dương Phong Hoa không lành lặn, máu tươi đã sớm khô lại.
Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, không nhịn được có nước mắt quanh quẩn trong mắt.
Dương Tử Hiên chính là con trai trưởng của Dương Thanh Vân, coi như hắn ta cũng chỉ lớn hơn Dương Tử Hiên mấy tuổi mà thôi.
Ban đầu Tần Ninh xuống dưới tâm trái đất Cửu U đại lục, hắn ta và mấy người Cốc Tân Nguyệt đi tới Thương Lan, vào Bắc Ninh các gặp được Dương Tử Hiên.
Lúc này lại nhìn thấy Dương Tử Hiên thành người chết… trong lòng Thạch Cảm Đương phẫn uất, chỉ cảm thấy khó mà hô hấp.
Giờ phút này phu nhân Tiên Nhân bước chân lảo đảo, từng bước một đi tới.
Thi thể của con trai trưởng và cháu trai ở trước mặt.
Vẻ mặt phu nhân Tiên Nhân khẽ ngây ra, một khắc sau ngã ngồi trên đất.
“Hiên nhi… Tử Hiên… Dương Tử Hiên...”, phu nhân Tiên Nhân bưng mặt, cuồng loạn gầm thét lên.
“Phong Hoa… Cháu trai… Cháu trai ngoan…”, phu nhân Tiên Nhân lúc này giống như người phụ nữ đanh đá náo loạn khóc lóc om sòm trên phố, hoàn toàn phát điên rồi.
“Tần Ninh, Tần Ninh!”
Phu nhân Tiên Nhân như nhớ đến thứ gì đó, bà ta nhìn về phía Tần Ninh, hai tay gắt gao túm lấy áo Tần Ninh.
“Ngươi… ngươi là Cửu U Đại Đế, ngươi cũng có thể chết đi sống lại, ngươi nhất định có cách!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Ninh lộ ra một tia không đành lòng.
Thân ảnh quỳ xuống, hai tay đặt lên trán hai người Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa.
“Thuật Đại Tác Mệnh!”
“Mở!”
Lời vừa dứt, thọ nguyên trong cơ thể Tần Ninh liên tục cháy.
Giữa trời đất, từng đường sức mạnh sinh mệnh lúc này hội tụ.
Khí tức trong cơ thể hai người Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa như có như không, vào lúc này tụ tập, sụp đổ, tụ tập, lại sụp đổ… Thọ nguyên bùng cháy một ngàn năm, ba ngàn năm, chín ngàn năm
Ước chừng một vạn năm! Hai bên tóc mai Tần Ninh thậm chí xuất hiện một tia hoa râm.
Tóc đen lúc này hóa thành tóc trắng.
Nhưng thi thể vẫn là thi thể.
“Xin lỗi!”
Tần Ninh dần dần buông tay.
Chết mà sống lại! Có lẽ Thánh Nhân có thể.
Nếu Thánh Nhân chết, thánh hồn thánh phách vẫn còn ở đây, thuật Đại Tác Mệnh có thể tụ tập khiến người chết sống lại.
Nhưng Thiên Nhân… chỉ có linh thức, còn không có hồn phách ra đời.
Người chết không cách nào sống lại.
Hắn bây giờ cũng không phải chúa tể của trời đất này, sống chết chính là con đường của trời đất, cho dù là phụ thân cũng không nghĩ thay đổi tất cả.
Giữa trời đất toàn bộ Thương Mang Vân Giới, người quyết định sống chết duy chỉ có một mình Vô Thượng Thần Đế mà thôi.
Cho dù là hắn của thời kỳ đỉnh phong, khi hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế thì cũng không làm được.
Tần Ninh đứng dậy, hơi lay động.
Phu nhân Tiên Nhân lúc này đứng ngây ngốc tại chỗ.
Mấy người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên bây giờ cũng yên lặng không nói.
Không ai ngờ trên đường trở về sẽ gặp phải chuyện này.
“Tử Nghiệp, đã xảy ra chuyện gì?”
Dần dần, Tần Ninh cố gắng hết sức khôi phục tâm tình, hắn mở miệng hỏi.
“Thanh Ninh các… bị người ta vây đánh!”
“Giống như năm đó đối phó với thúc thúc Lý Nhất Phong, bày vương trận, bao phủ ngàn dặm quanh Thanh Ninh các”.
“Phụ thân cảnh giác được nên đã cố ý hấp dẫn sự chú ý của mấy người đó, bảo ta và đại ca cùng đi Thiên Ngoại Tiên nhờ giúp đỡ”.
“Nhưng không ngờ… trên đường gặp phải người của Thiên Đế các”.
“Mấy vị Thanh Vân Vệ bị ngăn cản, bọn ta đi trước, nhưng không ngờ Thiên Đế các còn có một nhóm người đang chờ bọn ta”.
Dương Tử Nghiệp nói đứt quãng, vẻ mặt đau buồn, ông ta muốn đứng dậy nhưng không cách nào đứng được.
Tần Ninh nghe vậy, sắc mặt không thay đổi.
Lại là Thiên Đế các! Lại là Phong Thiên Đại trận, che trời lấp đất, hành động vây giết… vẫn là trò cũ đó!
“Thiên Đế các…”, Tần Ninh nhẹ nhàng đi tới bên người Dương Tử Nghiệp, ôm lấy ông ta, chậm rãi nói: “Thạch nhi, Nguyệt nhi, ở đây coi trừng Tiên Nhân, ta đi trước!”
“Không cần!”
Lúc này phu nhân Tiên Nhân đứng dậy.
“Ta cũng đi!”
Liếc nhìn Tiên Nhân, Tần Ninh chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ đau đớn.
Nếu Thanh Vân biết… chắc là đau đớn đến nhường nào… Dương Tử Hiên là con trai trưởng của Thanh Vân! Lúc này Tần Ninh cảm thấy lửa giận trong nội tâm mình đã bùng cháy.
“Nhân lúc ta không có ở đây nên gây khó khăn với Thanh Ninh các trước sao…”
“Thiên Đế các… đều phải chết!”, lời vừa dứt, Tần Ninh bay vùn vụt lên Nguyên Hoàng cung.
Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng rối rít ôm thi thể Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa.
Một nhóm mấy người bước lên Nguyên Hoàng cung, không nói một lời.
Tốc độ của Nguyên Hoàng cung được thúc đẩy lên mức cao nhất.
Phong cảnh bốn phía thời khắc này thoạt nhìn giống như mang theo vắng lặng, khiến trong lòng Tần Ninh phiền muộn.
Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên một trái một phải, đứng ở bậc thang trước cửa cung nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người không nói một lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Yên lặng.
Cho đến khi phía trước chợt lóe một đường ánh sáng.
Hỏa ảnh đầy trời lúc này rắc xuống hóa thành lưới lửa, ngăn cản Nguyên Hoàng cung.
Nguyên Hoàng cung lớn như vậy trong nháy mắt dừng lại.
“Ha ha… Trình Xung Sơn, ta đã nói với ngươi rồi, chúng ta đóng giữ nơi đây sẽ không tay không mà về đâu!”
Một tiếng ha ha cười lớn vang lên.
Bốn phương tám hướng trên bầu trời xuất hiện từng thân ảnh.
Ước chừng trên trăm người đều là cảnh giới Thiên Nhân.
Bốn phương bốn thân ảnh.
Một người trong đó lúc này ha ha cười lớn.
“Vân Thanh Tuyền, Vẫn Nhật quyết của ngươi vẫn có bản lĩnh đấy!”
Người tên Trình Xung Sơn kia mở miệng cười nói: “Để chúng ta xem xem, người bị vây là thần thánh phương nào!”
Bốn thân ảnh lần lượt đến gần lưới lữa do ngọn lửa tạo thành.
Lúc này trong lưới lửa giống như quả cầu lửa, Tần Ninh đứng chắp tay, đứng ở trước Nguyên Hoàng cung.
“Tần Ninh!”
“Tần Ninh!”
Từng tiếng hô kinh hãi lúc này vang lên.
“Gặp phải người quen cũ sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm, hắn nhìn bốn thân ảnh bốn phía.
“Thiên Đế các sao?”
Lời vừa dứt, bốn thân ảnh đi ra, nhìn về phía Tần Ninh.
“Lão phu cũng không phải là người của Thiên Đế các”.
Lão giả lớn tuổi kia tóc tung bay, ý chí hăm hở, khí thế mạnh bên trong cơ thể như có như không, hiển nhiên là thực lực cấp bậc gần Vương Giả.
“Lão hủ chính là lão tổ Huyền Hồn của Huyền Vũ bảo!”
Lời lão giả vừa dứt, chân mày Tần Ninh cau lại.
“Huyền Vũ bảo? Tên nhãi Huyền Ngạn kia bị ta giết rồi, đây là đến báo thù sao?”
Ánh mắt Tần Ninh liếc về phía lão tổ Huyền Hồn kia.
Chương 1397: Tần Ninh chính là ma quỷ
“Tần Ninh, trong Thiên Âm cung ngươi hăm hở vậy, nhưng đã từng nghĩ qua bây giờ sẽ lưu lạc đến chỗ chết không?”
Lão tổ Huyền Hồn giễu cợt nói: “Giết người của Huyền Vũ bảo ta, Huyền Vũ bảo ta không báo được thù vì lo sợ Thanh Ninh các mạnh mẽ, nhưng có người có thể giết được Thanh Ninh các rồi!”
“Chuyến đi Thiên Âm cung…”, Tần Ninh chầm chậm nói.
Khi đó Thánh Quang minh, Thái Sơ cung, Bạch Hồng hiên của đại lục Đông Lan.
Huyền Vũ bảo của đại lục Nam Lan.
Hiên Viên Sơn trang và Tinh Húc giáo của đại lục Tây Lan.
Các phe thế lực được phái đi.
Chỉ là tông chủ thế lực, trưởng tộc gia tộc lãnh đạo đều là cảnh giới Vạn Nguyên và cảnh giới Quy Nhất mà thôi.
Bây giờ lão tổ Huyền Hồn nhảy ra lại là cảnh giới Bán Vương.
Dù sao Thương Lan cũng là một đại lục lớn nhất, các phe thế lực quả thật không đơn giản như trên phần nổi.
Trước đó các phe không dám tính sổ.
Bây giờ lão tổ Huyền Hồn này xuất hiện, nhưng lại đi cùng người của Thiên Đế các.
Cái này không cần nói cũng biết.
“Lưu lạc đến vùng này? Vùng nào?”
Tần Ninh nhìn về phía lão tổ Huyền Hồn, hờ hững nói.
“Nói nhảm với hắn làm gì?”
Vân Thanh Tuyền lúc này đi ra, ánh mắt lộ ra một vẻ kiêng kỵ, hừ nói: “Tên này đã chém chết thực lực Vương Giả, nhưng cũng may bị Vẫn Nhật quyết của ta vây lại, chạy trốn cũng vô vọng!”
“Sài Ngôn Dục, Trình Xung Sơn, Huyền Hồn, chúng ta cùng ra tay chấn giết tên này”.
“Dưới Vẫn Nhật quyết của ta, tên này cho dù thủ đoạn thông thiên cũng chắc chắn bước không ra…”
“Giết ta?”, một câu Vân Thanh Tuyền còn chưa nói hết, Tần Ninh lúc này khí tức toàn thân giải phóng ra, khí thế bá đạo bay lên trời.
Một bước bước ra.
Lồng lửa kia lúc này giống như hoàn toàn bể nát, không còn tồn tại.
“Chỉ dựa vào bốn Bán Vương các ngươi?”
Lúc này thân ảnh Tần Ninh trong nháy mắt xuất hiện.
Tốc độ nhanh đến mức cao nhất, nhanh đến mức khiến bốn vị Bán Vương cũng không thể đoán được.
“Lão tổ Huyền Hồn phải không? Ngươi nói xem bây giờ ta… là hoàn cảnh nào?”
Lời Tần Ninh lạnh lẽo vang lên bên tai lão tổ Huyền Hồn.
Lão tổ Huyền Hồn giờ phút này giật mình một cái, lão ta vừa định xoay người, nhưng một luồng gió lạnh cuốn đến giữa cổ.
Trong nháy mắt, toàn thân trên dưới lão tổ Huyền Hồn cảm nhận thấy sát khí lạnh như băng cực lớn, linh thức trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Nhưng… Ầm! Một tiếng nổ vang lên, xa xa nhìn thấy thân thể lão tổ Huyền Hồn đứng yên ở giữa không trung.
Nhưng thân thể kia lại không có đầu.
Hơn nữa mắt cách cơ thể càng ngày càng xa.
Không chỉ như vậy, ánh mắt ngày càng mê man, dần dần mất đi ý thức.
Một cái đầu bay lên.
Ba người Sài Ngôn Dục, Vân Thanh Tuyền, Trình Xung Sơn lúc này ánh mắt đờ đẫn.
Một vị Bán Vương trong nháy mắt bị Tần Ninh… chém đầu.
Tất cả mọi người lúc này đều ngây ra.
Bàn tay Tần Ninh máu tươi chảy xuống tí tác.
“Thiên Đế các sao…”
“Lén lén lút lút, sơn môn ở đâu? Ba người các ngươi… biết không?”
Lúc này, ba người nhìn về phía Tần Ninh, nhất thời tóc gáy dựng ngược.
Quá kinh khủng.
Kinh khủng khiến người ta sợ hãi! Đây là thủ đoạn gì vậy?
Tần Ninh chỉ là Thiên Nhân ngũ bộ.
Chém chết Bán Vương dễ dàng như giết gà chém chó.
“Rút!”
Vân Thanh Tuyền lúc này quát một tiếng.
Trên trăm thân ảnh trong nháy mắt chạy như bay về bốn phía.
“Chạy thoát sao?”
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo nhìn về phía Vân Thanh Tuyền.
“Vẫn Nhật quyết, là ngươi… giết Tử Nghiệp bọn họ?”
Lời vừa dứt, thân ảnh Tần Ninh lúc này đánh đến.
Soạt… Một khắc sau, Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy ngực lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn xuống, trái tim lúc này xuất hiện ở trong tay Tần Ninh.
“Ngươi…”
“Chưa đến Thánh Nhân, không có trái tim, ngươi cũng sẽ không lập tức chết đi, mà dần dần khí huyết không chống đỡ nổi, khiến đầu óc người nặng nề, tâm thần chập chờn…”
“Người của Thanh Ninh các dễ giết như vậy sao?”
“Người của ta dễ động thế sao?”
Vân Thanh Tuyền lúc này ánh mắt đờ đẫn, thân thể run rẩy không ngừng.
Ma quỷ! Tần Ninh chính là ma quỷ.
Hiện giờ, hai người Sài Ngôn Dục và Trình Xung Sơn kia hoàn toàn ngây ra.
“Không chạy thoát, liều đi!”
Hai người nhanh chóng đến gần nhau.
“Thái Sơ Long Thiên chưởng!”
“La Hán Thập Bát Võ ý!”
Hai người lúc này xoay người lại giết về phía Tần Ninh.
“Cửu Linh Tinh Thần bạo!”
Song quyền cùng xuất hiện, âm thanh đùng đoàng vang lên.
Đất đai lúc này rung chuyển.
Trên trời, chim bay qua cũng bị chấn động chết.
Sài Ngôn Dục và Trình Xung Sơn trợn tròn mắt.
Lần này đám Thiên Nhân bốn phía của Thiên Đế các hoàn toàn bị dọa sợ choáng váng.
Ba vị phó các chủ cấp bậc Bán Vương đỉnh phong bị Tần Ninh thành thạo làm thịt.
Con mẹ nó! Trong nháy mắt, trên trăm người tản ra bốn phía.
“Cửu Linh Tinh Thần quyết!”
Chín cây linh trụ xung quanh cơ thể Tần Ninh lại xuất hiện.
Trong tay một cung tên tinh thần lúc này trực tiếp ngưng tụ.
Soạt… Nhặt cung lắp tên.
Bên trong chín cây linh trụ bộc phát ra từng đường linh khí và linh thức mạnh mẽ, trong nháy mắt hóa thành mũi tên giết ra bốn phía.
Xa ngoài vạn mét, một vị cường giả Thiên Nhân thất bộ vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một mũi tên trong nháy mắt bắn tới.
Một tiếng phụt, đầu vỡ tung, máu tươi bắn ra.
Trên trăm thân ảnh bốn phía bị Tần Ninh từng mũi từng mũi tên bắn chết.
Giữa thiên địa, mùi máu tanh đậm đà.
Lúc này ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Trình Xung Sơn.
“Các chủ các ngươi lần này tới không?”
Sắc mặt Trình Xung Sơn trắng nhợt, tự biết ngày giỗ sắp đến, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng khinh miệt nói: “Tới rồi, cho nên Tần Ninh ngươi chuẩn bị chịu chết đi!”
Ầm… Lời vừa dứt, tiếng nổ tung vang lên.
Bốn phía yên tĩnh lại.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên sắc mặt khẽ biến.
“Lần thứ hai nhìn thấy Tần công tử tức giận như vậy…”, Diệp Viên Viên không nhịn được nói.
“Lần đầu tiên là lúc nào?”
Cốc Tân Nguyệt không hiểu.
“Lúc đường đệ Tần Hâm Hâm kia của công tử chết, công tử cũng như vậy…”, thật ra thì còn có một lần.
Là sau khi Tần Ninh phát hiện ra hắn ngưng tụ nhất hồn cho Tần Kinh Mặc bị người ta phá.
Chỉ là khi đó tâm tình Tần Ninh không có tức giận, chỉ có… bi thương… tự trách đến tận cùng… Khi đó Tần Ninh khiến Diệp Viên Viên cảm thấy đau lòng.
Tần Ninh đang dốc hết toàn lực phòng thủ của bản thân để bảo vệ.
Phần bảo vệ kia bị người ta phá hư, loại phẫn uất… áy náy đó… mặc dù nàng chưa từng lĩnh hội được, nhưng gần như có thể cảm động lây.
Lần này nhìn thấy thủ đoạn của Tần Ninh tàn nhẫn như vậy, nhanh chóng chém chết bốn vị Bán Vương, có thể tưởng tượng được hắn phẫn nộ sâu đến mức nào.
Thạch Cảm Đương giờ phút này không nhịn được nói: “Ban đầu phu nhân Tiên Nhân được Tiên Hàm đưa tới cho Dương Thanh Vân kết thành vợ chồng, sinh ra một đứa con trai chính là Dương Tử Hiên, cái tên vẫn bắt đầu từ sư phụ…”
“Mới đầu sư phụ không muốn bọn họ có con, sau đó có con rồi, sư phụ còn thương hơn bất cứ ai, nếu Dương Tử Hiên không phải bị thương thì đã sớm xưng Vương rồi”.
Thạch Cảm Đương biết khi đó.
Cả đời Tần Ninh chỉ thu nhận một đồ đệ là Dương Thanh Vân, đối với đồ đệ này yêu thương giống như bảo bối.
Thương ai thì thương tất cả, đồ đệ Dương Thanh Vân Tần Ninh cũng thương, chứ đừng nhắc đến con trai… Nhưng bây giờ… Dương Tử Hiên chết.
Không chỉ như vậy, Dương Phong Hoa cũng vậy.
Lúc ấy đi Thiên Âm cung chính là dẫn theo Dương Phong Hoa…
“Lần này sư phụ thật sự tức giận… e rằng đối mặt với Thanh Vân sẽ càng tự trách…”, con trai trưởng và cháu trai của Dương Thanh Vân chết rồi… điều này phải đau lòng đến mức nào?
Chương 1398: Bí mật của Thanh Ninh các
“Đi thôi!”
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía mấy người, giậm chân đi.
Nguyên Hoàng cung bay về phía đại lục Trung Lan, bay về phía Thanh Ninh các! Hôm nay nhất định phải đánh một trận.
Cuộc chiến nhuộm máu trời đất!
Thanh Ninh các, vùng đất Trung Lan đại lục Thương Lan.
Lúc này trên bầu trời Thanh Ninh các trở nên mờ mịt.
Giống như một màn trời từ trên trời hạ xuống, bao phủ toàn bộ Thanh Ninh các.
Từng thân ảnh lúc này ngẩng đầu nhìn trời.
Thanh Ninh điện! Đại điện nghị sự của Thanh Ninh các.
Cha con ba người Dương Thanh Vân, Dương Phong Thiên, Dương Phong Vân.
Cùng với bốn vị phó các chủ Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung, bao gồm cả mười người Thanh Vân Vệ bất ngờ đứng trong hàng.
Dương Thanh Vân mặc bộ trường sam xanh, đứng chắp tay nhìn về phía ngoài điện.
“Nên tới, dù sao cũng sẽ tới!”
Dương Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Tám vạn năm trước bọn chúng chính là như vậy, vây giết đại ca Lý Nhất Phong, đến bây giờ lại muốn đối với ta như vậy!”
“Chư vị, Thanh Ninh các ta đứng ngạo nghễ ở Trung Lan mấy vạn năm, được tôn là một trong lục đại bá chủ, không phải con hổ giấy!”
“Lần này đến bao nhiêu người thì để bọn họ không thể về bấy nhiêu người”.
“Cũng nên để người đời nhìn xem thực lực của Thanh Ninh các ta!”
Lời Dương Thanh Vân vừa dứt, trong đại điện từng thân ảnh cho thấy khí tức mạnh mẽ.
Tứ đại phó các chủ lúc này căn bản không phải khí tức Thiên Nhân, mà là… Vương Giả!
“Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung, bốn người các ngươi dẫn võ giả Thiên Nhân Thanh Ninh các trấn thủ bốn cửa!”
“Dương Phong Thiên, Dương Phong Vân, hai người các con phối hợp tác chiến tứ phương”.
“Dương Thanh Vân ở Thanh Ninh điện, ngược lại muốn xem xem lần này Thiên Đế các chuẩn bị sử dụng số lượng lớn bao nhiêu!”
Dương Thanh Vân giọng điệu bình tĩnh.
Thanh Ninh các, thân là một trong các bá chủ, há sẽ có bề ngoài đơn giản như vậy?
Vương Giả! Sao có thể chỉ có một mình Dương Thanh Vân?
Tám vạn năm qua ông ta cẩn trọng bảo vệ Thanh Ninh các, chính là vì chờ đợi Tần Ninh trở về.
Bây giờ, sư phụ trở lại rồi.
Thanh Ninh các không cần phải che giấu nanh vuốt của mình.
Là thời điểm cho thấy chỗ kinh khủng của mình.
Để cho những người đó nhìn thấy Thanh Ninh các không phải dựa vào tục danh đồ đệ của Cửu U Đại Đế, trở thành một trong lục đại bá chủ đại lục Vạn Thiên.
Mà là bằng... thực lực! Ánh mắt Dương Thanh Vân lạnh lẽo, lại nói: “Thông báo cho tam huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong thề chết bảo vệ thông đạo tâm trái đất, nếu có một chiến sĩ Ma tộc của nhất tộc Luyện Ngục Ma thông qua địa đạo lên mặt đất thì ta chém ba người bọn chúng”.
“Rõ!”
Dương Thanh Vân lúc này ý chí hăng hái.
Thật sự tưởng rằng Dương Thanh Vân là bùn nặn sao?
Vương Giả là chí tôn Vạn Giới, Thanh Ninh các của ông ta có.
Trước kia không xuất hiện là vì khiêm tốn, khiêm tốn chờ đợi Tần Ninh trở về.
Mà lần này không cần phải khiêm tốn.
Tần Ninh đã trở về, thực lực nên cho thấy thì cũng nên xuất hiện.
Bốn vị phó các chủ những năm nay lần lượt xưng Vương, Thanh Ninh các chưa từng rêu rao, thậm chí áp chế tin tức, để bốn vị phó các chủ dùng cảnh giới Thiên Nhân hiện ra trước mặt người đời.
Mà lần này, đánh tới cửa nhà không cần phải ẩn núp.
“Sở Mộng Lâm, Sở Thanh Phong, hai người các ngươi chuẩn bị tiếp viện bốn vị phó Các chủ đi”.
“Rõ!”
Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong từ năm Tần Ninh vẫn còn ở đây thì luôn đi theo ông ta, có thể nói là cánh tay phải cánh tay trái.
Khí tức trong cơ thể hai người lại là cấp bậc cảnh giới Vương Giả.
Tam huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong trấn thủ thông đạo mấy vạn năm, sớm đã xưng Vương, họ vẫn luôn bảo vệ trong địa đạo.
Cộng thêm Dương Thanh Vân.
Thanh Ninh các ước chừng mười vị Vương Giả.
Đây chính là bí mật của thế lực bá chủ.
Ngày thường cũng sẽ không ai bày ra.
Nhưng bây giờ ẩn núp không có ý nghĩa! Bảy vị Vương Giả trấn giữ mặt đất.
Ba vị Vương Giả trấn thủ thông đạo.
Thiên Đế các, tới đi! Lần này mọi người nhìn xem rốt cuộc ai cứng rắn hơn!
Ầm… Đất kêu đùng đoàng, từng đường khí tức mạnh mẽ từ trên màn trời hạ xuống.
Cảnh này đã từng lặp đi lặp lại trong đầu Dương Thanh Vân vô số lần.
Lý Nhất Phong năm đó chính là bị người ta giết hại như vậy?
Vương trận thiên địa vây Vương Giả.
Mười vị Vương Giả ra tay chém chết Lý Nhất Phong.
Lý Nhất Phong thời điểm đó chắc hẳn đã tuyệt vọng đến nhường nào, Cửu U Đại Đế có quan hệ mật thiết với Phong Vương, tình như cha con, cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Mà Dương Thanh Vân ông ta lại coi Lý Nhất Phong là anh em.
Ông ta khi đó hận bản thân không có tài cán gì.
Nhưng bây giờ.
Không giống ngày xưa! Thanh Ninh các chu vi ngàn dặm bị đại trận bao trùm.
Một mảng trời đất này cho dù sụp đổ cũng không ai nhận ra được.
Đây là chuẩn bị của Thiên Đế các, trực tiếp diệt Thanh Ninh các, dẫn Luyện Ngục Ma nhất tộc lên mặt đất.
Vương trận này cũng không phải một ngày hai ngày, một năm hai năm có thể dựng xây xong.
Có thể qua mắt được thăm dò của Thanh Ninh các, ở vùng đất chu vi ngàn dặm bắt đầu bố trí vương trận.
Thiên Đế các ẩn giấu quá kĩ.
“Thiên Đế các đặc biệt đến thăm! Dương các chủ, lâu ngày không gặp!”
Một giọng nói lạnh nhạt lúc này từ trên trời hạ xuống, rơi vào trong tai mọi người.
Một thân ảnh kia giống như thần chỉ từ trên trời giáng xuống, người mặc trường sam khoác trường bào, mặt đeo bịt đen, đôi mắt vô cùng có thần.
Ông ta đứng yên ở trên không, giữa trời đất mịt mù, giống như… ông ta chính là thần!
“Giả thần giả quỷ!”, Dương Thanh Vân giễu cợt nói: “Các hạ, tự giới thiệu đi!”
“Lý tiên sinh của Thiên Đế các!”
Người đàn ông mặc bộ trường sam, không có gió cũng tự động trôi dạt xuất thần.
Dương Thanh Vân lúc này bước chân ra, đi được mấy bước đã đến giữa bầu trời.
Một thân khí tức cường đại giải phóng.
Ông ta xưng Vương đã lâu, nhưng không phải danh tiếng đơn giản là các chủ của Thanh Ninh các như vậy.
“Lý tiên sinh?”
Dương Thanh Vân cười cười nói: “Nghe đại danh đã lâu, Thanh Ninh các ta đã điều tra rất nhiều về Thiên Đế các, luôn biết rằng bên cạnh các chủ Thiên Đế các có một vị Lý tiên sinh, thực lực cường đại, là người giỏi về quỷ đạo!”
“Chỉ là hôm nay Lý tiên sinh đích thân tới, không nỡ lộ mặt sao?”
“Vẻ bề ngoài chẳng qua chỉ là thủ đoạn phàm phu tục tử để nhớ mặt quen biết đối phương thôi, Dương các chủ hôm nay muốn nhớ tại hạ thì rất đơn giản”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lùng.
“Đế Lâm Thiên xem thường Dương mỗ ta như vậy sao? Hao phí thủ đoạn này, không nỡ đích thân ra tay?”
“Các chủ đại nhân còn có chuyện quan trọng phải làm, Lý mỗ đích thân tới, Dương các chủ có thể đối phó đi rồi hãy nói!”
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân cười một tiếng.
“Lý tiên sinh quả nhiên hạng người tự tin”.
“Cũng không phải là tự tin”.
Lý tiên sinh cười một tiếng.
“Thật ra thì Dương các chủ cũng không phải thực lực đỉnh phong, nếu Dương các chủ chính là cảnh giới đỉnh phong thì kẻ hèn này cho dù thêm cả các chủ đích thân tới, chưa chắc có thể giết”.
“Nhưng Dương các chủ thực sự không phải là thực lực đỉnh phong, kẻ hèn tự nhận là có thể đối phó”.
Nghe thấy lời này, hai mắt Dương Thanh Vân nhìn chằm chằm Lý tiên sinh.
“Thập đại phó các chủ Thiên Đế các, bốn vị các vệ, mười vị Bán Vương, tứ đại Vương Giả, thực lực có chút nhàm chán, người ẩn núp cũng nên xuất hiện rồi chứ?”
“Không gấp”.
Lý tiên sinh lại cười nói: “Giới thiệu trước mấy vị bằng hữu khác cho Dương các chủ biết!”
“Bảo Vương!”
“Diệp Vương!”
“Hiện thân gặp mặt đi!”
Lời Lý tiên sinh vừa dứt, hai thân ảnh đi ra.
Chương 1399: Chuẩn bị của Thiên Đế các
Bảo Vương Thiên Thanh Phong đứng đầu Thiên Bảo lâu! Diệp Vương Diệp Thiên Nam đứng đầu thương hội Diệp gia! Hai vị Vương Giả thành danh năm sáu vạn năm trước.
“Hai vị Vương Giả tứ phẩm cũng không đủ!”
Dương Thanh Vân cười cười nói.
Lý tiên sinh lại tiếp lời: “Dương Các chủ, cần gì phải gấp gáp?”
“Bọn ta cũng biết Thanh Ninh các những năm gần đây ẩn núp khá sâu”.
“Huynh muội hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong đã sớm xưng Vương!”
“Bốn vị phó các chủ cũng là thực lực Vương Giả nhất phẩm”.
“Còn có ba người Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong xưng danh tam Vương”.
“Cộng thêm Dương các chủ ngài, thập đại Vương Giả, đương nhiên bọn ta cũng sẽ chuẩn bị nhiều hơn”.
Lời Lý tiên sinh vừa dứt, mấy đường khí tức mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng phóng lên cao.
“Thánh Thiên Tuyệt của Thánh Quang minh ra mắt Dương các chủ!”
“Thái Sơ Phong của Thái Sơ cung ra mắt Dương các chủ!”
“Lão tổ Bạch Uyên của Bạch Hồng Hiên!”
“Hiên Viên Đại Hùng của Hiên Viên Sơn trang!”
“Chủ của Tinh Húc, Tinh Húc giáo!”
Bốn phía, năm đường khí tức mạnh mẽ bộc phát ra giữa trời đất.
Năm vị Vương Giả! Dương Thanh Vân chân mày cau lại.
“Mấy vị này vốn chưa chết…”, Dương Thanh Vân hơi bất ngờ,
Ông ta thân là bá chủ Trung Lan, từ bên trong đại lục Thương Lan, từng bước một đánh liều đi ra.
Tam đại hào môn Thánh Quang minh, Thái Sơ cung, Bạch Hồng Hiên ở đại lục Đông Lan.
Hiên Viên Sơn trang và Tinh Húc giáo đại lục Tây Lan.
Huyền Vũ bảo đại lục Nam Lan.
Đây đều là thế lực siêu cấp sản sinh ra đời đời cường giả Thiên Nhân uy danh hiển hách ở Thương Lan mấy vạn năm trước.
Nhưng bởi vì sự quật khởi của Thanh Ninh các, thế lực các phe bị đuổi ra khỏi trung tâm Thương Lan, chia đại lục Thương Lan làm năm.
Từ đó về sau, chỉ có thế lực bá chủ một đời Thanh Ninh các, không có các thế lực siêu cường khác.
Mấy vạn năm qua, các thế lực lớn khắp nơi đều bị Thanh Ninh các áp chế.
Nhưng bây giờ lại ló đầu ra.
“Dương các chủ chắc đều biết những người bạn cũ này chứ?”
“Biết thì biết, chỉ là không ngờ bọn họ cả đời không thể nào đạt được cấp bậc Vương Giả, vậy mà lại lần lượt thành Vương Giả”.
Lý tiên sinh cười nói: “Các chủ nhà ta thiên thu vạn đại, thủ đoạn vẫn có một ít”.
“Vậy sao?”
Dương Thanh Vân cười nói: “Nếu như thế năm người này e rằng sau khi xưng Vương cũng không có tiềm lực, chống đỡ đến chết cũng chỉ là Vương Giả nhất phẩm mà thôi!”
Cũng chính… lời này vừa nói ra, trong lòng không ít người khó mà bình tĩnh.
Vương Giả là tồn tại đứng đầu Vạn Thiên.
Cho dù là nhất phẩm thì đó cũng là Vương Giả, vô số người chạy theo như vịt, muốn đạt thành tựu.
Lý tiên sinh cười nói: “Nhưng nếu các chủ nhà ta ra tay, năm người này một người cũng không giữ được Vương Giả, thọ nguyên ngừng, không thành Vương, bọn họ cũng chỉ có con đường chết”.
“Đáng tiếc hôm nay, cũng sẽ là một con đường chết”.
Dương Thanh Vân hờ hững nói.
“Dương các chủ, lời không thể nói quá vẹn toàn”.
Lão tổ Bạch Uyên của Bạch Hồng Hiên ở phía đông cười ha ha nói: “Hôm nay đánh một trận, Thanh Ninh các tất nhiên biến mất trong lịch sử, bọn ta coi Thiên Đế các là tôn, tương lai ắt sẽ danh thùy thiên cổ!”
“Tiếng xấu rõ ràng sao?”
Dương Thanh Vân giễu cợt nói: “Lão tổ Bạch Uyên, ngươi cho là ngươi đến Vương Giả nhất phẩm rồi thì có tư cách nói chuyện với bổn vương?”
Lời Dương Thanh Vân vừa dứt, trời đất lúc này hỗn loạn.
Xa xa một thân ảnh rên lên một tiếng.
Hiên nhiên là lão tổ Bạch Uyên bị Dương Thanh Vân quát nên chịu chút tổn thương.
“Dương Các chủ đã vô hạn tiếp cận với cảnh giới Thiên Vương!”
Lý tiên sinh cười nói: “Nếu không phải là lúc trước các chủ ra tay khiến ngươi bị thương biển linh thức, ngươi bây giờ chắc đã là Thiên Vương ấy chứ?”
“Cho dù khiến biển linh thức của ta bị thương, ta cũng có thể đạt đến Thiên Vương!”
Dương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng.
“Nếu như thế thì không có lời vô ích dễ nói”.
Lý tiên sinh phất phất tay.
Trong nháy mắt, năm tôn Vương Giả tứ phương dẫn trên ngàn vị Thiên Nhân, giết về phía Thanh Ninh các.
“Bốn phó các chủ nghe lệnh, trấn thủ tứ phương!”
“Tuân lệnh!”
Trong nháy mắt, chém giết bắt đầu.
Lý tiên sinh lúc này cười nói: “Thiên Thanh Phong, Diệp Thiên Nam, nghe nói huynh muội hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong đều là Vương Giả tứ phẩm, những năm gần đây huynh muội hai người núp trong Thanh Ninh các, rất khiêm tốn. Ngược lại hai người các người có thể cố gắng lĩnh giáo một chút”.
“Giao cho bọn ta!”
Hai người Diệp Thiên Nam và Thiên Thanh Phong lúc này bước ra.
Mà hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong bên cạnh Dương Thanh Vân không nói một lời, một bước bước ra.
“Cẩn thận một chút”.
“Dạ!”
Bốn thân ảnh phóng lên cao.
Giữa không trung, hai người Dương Thanh Vân và Lý tiên sinh cách nhau ngàn thước nhìn nhau.
“Nếu chỉ có vẻn vẹn mấy người này, ngươi sao có thể làm được việc?”
Dương Thanh Vân mở miệng nói.
“Đừng có gấp chứ!”
Lý tiên sinh lại cười nói: “Đây chỉ là món khai vị mà thôi, thứ để cho ngươi còn nhiều hơn”.
“Kẻ hèn bất tài, muốn lãnh giáo một chút thực lực của Dương các chủ!”
Lời Lý tiên sinh vừa dứt, khí tràng mạnh mẽ chấn nhiếp ngàn dặm.
Vương Giả! Vương Giả tiếp cận vô hạn với cấp bậc Thiên Vương! Khí tức cường đại khiến cho trên ngàn vạn người vùng đất ngàn dặm cảm thấy giống như không thể hô hấp.
Vương giả có mạnh yếu.
Mà vị Lý tiên sinh đây hiển nhiên là phần mạnh nhất.
Dương Thanh Vân cười ha ha một tiếng.
“Người đời đều nói là ta lấy uy danh của sư tôn mới có thể đặt chân vào Thương Lan, hôm nay Dương Thanh Vân ta ngược lại muốn xem xem, lời của thế nhân có thật hay không!”
Lời vừa dứt.
Khí thế cuồng bạo trong cơ thể Dương Thanh Vân nháy mắt thi triển ra, tràn ngập trời đất.
Trong cơ thể hai vị Vương Giả đứng đầu, khí tức bùng nổ đến mức cao nhất.
Vương Giả khác thiên địa một phe này bây giờ giống như hoàn toàn bị khinh thường.
Duy chỉ có hai người như hai ánh sáng mặt trời mạnh mẽ lóe lên giữa trời đất mịt mù, soi sáng tứ phương.
Trận đánh hôm này là cuộc chiến Vương Giả.
Hai bên Vương Giả điều động mười mấy vị.
Ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên chưa từng ai thấy qua xuất hiện nhiều Vương Giả đến như vậy.
Lúc này dưới đất mười ngàn thước.
Ba thân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng.
“Đại ca, đánh nhau!”
Một người đàn ông râu quai nón thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, lúc này không nhịn được nói: “Các chủ và người của Thiên Đế các đánh nhau”.
“Bình tĩnh!”
Người đàn ông cầm đầu khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mái tóc dài trắng, ông ta trách mắng: “Các chủ có lệnh trấn thủ thông đạo”.
“Nếu thả ra một chiến sĩ Ma tộc thì đó chính là đánh gọng kìm trong người, chúng ta muốn chết cũng không có chỗ chôn”.
Vương Thông lúc này sắc mặt lạnh lùng.
Vương Phong nghe vậy hận đến mức không ngừng cắn răng.
“Đám con cháu Ma tộc đáng chết, phiền chết lão tử, các chủ bên ngoài chiến đấu anh dũng, còn chúng ta lại ở đây yên tĩnh chờ đợi”.
“Sẽ không yên tĩnh chờ đâu”.
Vương Thông lại nói: “Thiên Đế các ra tay, e rằng bên này Luyện Ngục ma cũng sẽ ra tay”.
“Trưởng tộc Luyện Thiên của Luyện Ngục Ma nhất tộc thực lực bản thân vô cùng mạnh, không hề kém so với các chủ”.
“Tám vị tế tự tọa hạ hiện nay đều là cảnh giới Vương Giả!”
“Ba người chúng ta nếu không giữ được thông đạo thì chính là xấu hổ với các chủ”.
Nghe thấy lời này, hai người Vương Lãng và Vương Phong sắc mặt nghiêm nghị.
“Báo!”
Đột nhiên một tiếng bẩm báo lúc này vang lên.
“Ba vị đại nhân, Luyện Ngục Ma nhất tộc bắt đầu tấn công thông đạo!”
Lời vừa dứt, vẻ mặt ba người biến đổi.
Thứ nên tới thì cũng sẽ tới.
Chương 1400: Làm sao bàn giao cho Thanh Vân
Vị trí thông đạo Luyện Ngục Ma.
Tam huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong ngạo nghễ đứng yên, hơi thở Vương Giả chấn nhiếp bốn phía.
Bên cạnh ba người ước chừng có ngàn người khí thế mạnh mẽ, mắt hổ căm tức nhìn phía trước.
Mà phía trước ngàn mét.
Ba cột lửa cao ngàn trượng mang theo khí tràng mạnh mẽ chấn nhiếp lòng người.
“Loan Kỳ!”
“Quy Xung!”
“Diên Lệ!”
Ba người Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong nhìn thấy ba thân ảnh kia, sắc mặt trầm xuống.
Chín vị tế tự của tộc Luyện Ngục Ma trước bỏ mạng một vị, bây giờ chỉ có tám vị.
Tám vị này mấy vạn năm nay đã đánh nhau không ít lần với Thanh Ninh các.
Mọi người cũng xem như là quen thuộc.
Lục tế tự Loan Kỳ.
Thất tế tự Quy Xung.
Bát tế tự Diên Lệ.
Ba người này số lần xuất hiện nhiều nhất.
Vương Thông lúc này nhìn vê phía hai huynh đệ, chậm rãi nói: “Trận chiến của chúng ta sẽ không ít hơn các chủ, nhưng trách nhiệm nặng hơn”.
“Nếu không thể ngăn cản Luyện Ngục Ma, ba người chúng ta chết cũng không thể giao phó với các chủ”.
“Đại ca, chết gì chứ!”
Vương Phong quát lên: “Lão tử hôm nay nếu không làm thịt lũ súc sinh muốn lên mặt đất tàn sát loài người thì lão tử không bằng lòng!”
Nghe thấy lời này hai người Vương Thông và Vương Lãng cười khổ.
Hôm nay Thiên Đế các đến có chuẩn bị! Chỉ là ba người cũng không lo lắng.
Dù sao các chủ cũng đã sớm nhận được tin tức, phái người đi Thiên Ngoại Tiên nhờ giúp đỡ.
Bên trong Thiên Ngoại Tiên hiện nay ngoại trừ Trấn Thiên Vương ra.
Tiên Vũ Sinh, Vũ Vương.
Tiên Hạo, Hạo Vương! Tiên Hàm, Hàm Vương! Hơn nữa ngoài trừ cái này, bàn về nội tình thì càng mạnh hơn so với Thanh Ninh các bọn họ.
Mấy vị mặt nổi cộng thêm mấy vị trong mặt tối kia… mạnh mẽ đáng sợ.
Một khi Thiên Ngoại Tiên tới cứu viện, Thiên Đế các chắc hẳn bại không phải nghi ngờ.
Thứ bọn họ cần chính là… chống đỡ thời gian.
Thực lực lục đại bá chủ cùng trấn thủ ngũ đại thông đạo, trấn thủ ngũ đại Ma tộc trên một điểm, lục đại bá chỉ trong lòng biết rõ cần phải thống nhất.
Huống chi quan hệ giữa Thiên Ngoại Tiên và Thanh Ninh các vốn không tệ.
“Giết!”
Lời Vương Thông quát xuống, đệ tử Thanh Ninh các trong nháy mắt giết ra.
Cùng lúc đó tam đại tế tự Luyện Ngục Ma trên mặt lộ ra nụ cười đỏ tươi.
“Loan Kỳ, Quy Xung, nói thật Diên Lệ ta chời đợi ngày này quá lâu rồi!”
Một tên Ma tộc tế tự cường tráng vóc người khôi ngô, toàn thân bao phủ trong giáp đỏ, thân cao một trượng có thừa, hắn ta cười hắc hắc nói.
“Lần này đám phế vật Thiên Đế các xem như làm được chút chuyện tốt”.
“Nếu chúng ta không xông ra ngoài, e rằng lần này trưởng tộc đại nhân sẽ đập chết chúng ta!”
Hai người Loan Kỳ và Quy Xung lúc này cũng gật đầu.
Loan Kỳ một thân da thịt hỏa văn, hai cánh tay lộ ra ngoài khí tức thâm hậu.
“Tam huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong cũng coi như đã đánh nhau nhiều với chúng ta, lần này không thể lưu tình”.
“Chuẩn bị giết!”
Lời quát xuống.
Nhất thời tiếng liều chết xung phong của Luyện Ngục Ma nhất tộc vang khắp tâm trái đất.
Ngôn ngữ Ma tộc cổ quái kia lúc này bộc phát ra khí tràng mạnh mẽ.
Trên trời, trên đất, dưới đất, hoàn toàn giết lên.
Phong cấm Vương trận vùng đất ngàn dặm.
Bốn phương tám hướng Thanh Ninh các tiếng giết rung trời.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là trong chu vi vùng đất ngàn dặm.
Toàn bộ đại lục Thương Lan giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó đám người Tần Ninh ở trên Nguyên Hoàng cung đi với tốc độ cực nhanh.
“Sắp tới rồi!”
Thạch Cảm Đương lúc này mở miệng nói: “Sư phụ, người đừng lo lắng, Thanh Vân vẫn rất lợi hại…”, nhìn thấy Tần Ninh dọc đường đi không nói một lời, chỉ có máu tươi trong lòng bàn tay hóa thành vảy máu, Diệp Viên Viên đã lau chùi sạch sẽ, nhưng Tần Ninh một câu cũng không nói.
“Ta không lo lắng…”, yên lặng hồi lâu, đột nhiên Tần Ninh mở miệng.
Nhìn thấy hai thi thể và Dương Tử Nghiệp đang hôn mê ở Nguyên Hoàng cung, Tần Ninh mím môi.
“Chỉ là ta đang suy nghĩ… làm sao bàn giao cho Thanh Vân…”, lúc này Tần Ninh trong lòng đau buốt.
Dương Tử Hiên bỏ mình, trong lòng hắn thống khổ.
Sống mấy đời người, vẫn là nhìn không thấu chữ tình.
Đột nhiên hắn nghĩ đến phụ thân đã từng nói, con đường võ đạo vạn người tranh giành, võ giả cứ đi, vô tình thành cỗ máy tu luyện.
Không có tình cảm, trở nên mạnh mẽ đi nữa thì có ích lợi gì?
Nhưng có tình cảm thì cũng có ràng buộc.
Dương Thanh Vân… Cốc Tân Nguyệt… Diệp Viên Viên… Thạch Cảm Đương... Tiên Hàm… Mỗi cái tên này đều là ràng buộc của hắn.
Chuyện đến bây giờ Tần Ninh cuối cùng đã hiểu phụ thân năm đó.
Một chữ tình ẩn chứa con đường ngàn vạn.
Từ bỏ tình, người không còn là người nữa.
Không vứt bỏ, cuối cùng phải chịu đựng ràng buộc chữ tình này mang tới.
Phần ràng buộc này khiến người ta vui vẻ, cũng khiến cho người ta đau tim muốn chết.
Tần Kinh Mặc không thể sống lại… Tần Hâm Hâm chết… Lý Nhất Phong chết… đều khiến hắn đau tim.
Hắn từng nói muốn bảo vệ những gì mình muốn bảo vệ, nhưng cuối cùng có một vài chuyện trời không chiều theo ý nguyện con người.
Tần Ninh nhìn trời, từ trên bậc thang đứng dậy đi vào trong Nguyên Hoàng cung.
“Đến thì gọi ta!”
Lời vừa dứt, tay Tần Ninh cầm thánh tháp bách luyện, thánh tháp mở rộng, Tần Ninh một bước bước vào trong đó, thân ảnh biến mất không thấy.
Lúc này, bên trong đại sảnh, mấy người trố mắt nhìn nhau.
“Sư phụ muốn làm gì?”
Lý Nhàn Ngư yếu ớt nói.
Bầu không khí quá kiềm chế, hắn ta cũng không dám lên tiếng.
“Đề thăng thực lực…”, Thạch Cảm Đương suy đoán nói: “E rằng lần này sẽ đối mặt với Đế Lâm Thiên”.
Cái tên Đế Lâm Thiên này đã nghe qua hết lần này đến lần khác.
Nhưng rốt cuộc là thần thánh phương nào, đột nhiên xuất hiện vẫn không có tin tức.
Quả thực không phải là bọn họ không có tài cán gì.
Mà là tên này nấp quá kỹ.
Làm việc cẩn thận đến đáng sợ! Ngay cả mười vị phó các chủ cũng căn bản không biết Thiên Đế các rốt cuộc nằm ở đâu.
Đối thủ như vậy quả thật đáng sợ! Diệp Viên Viên lúc này không nhịn được nói: “Công tử... e rằng thật sự nổi giận...”
“Chuyện này, không trách chàng ấy!”, Cốc Tân Nguyệt mở miệng nói.
Đối với Cốc Tân Nguyệt mà nói, thứ mà nàng ta quan tâm chỉ là trái tim Tần Ninh.
Tần Ninh vui vẻ, nàng ta cũng vui vẻ.
Tần Ninh không vui, nàng ta cũng không vui.
“Đúng là không trách hắn...”, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Thạch Cảm Đương nhất thời tiến lên, nhìn thấy phu nhân Tiên Nhân mở miệng.
“Đại tẩu, nén bi thương...”, phu nhân Tiên Nhân nghe thấy lời này, ánh mắt bình tĩnh, thở ra một hơi.
“Thanh Vân luôn biết những năm nay ta rất oán hận Tần Ninh, điều ta oán hận không phải là Tần Ninh bắt ta tới”.
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Chuyện này là Tiên Hàm làm...”
Phu nhân Tiên Nhân nhìn Thạch Cảm Đương, tiếp tục nói: “Ban đầu Tiên Hàm thực lực cũng không bằng ta, nếu không phải Tần Ninh ra tay, một mình hắn có thể làm được sao?”
Thạch Cảm Đương trố mắt nghẹn họng.
Vòng đi vòng lại, vẫn là sư phụ làm.
“Dương Thanh Vân nguyện ý chờ đợi Tần Ninh tám vạn năm, một mực chưa từng đột phá đến cảnh giới Thiên Vương, ta cũng biết”.
“Đời này ở trong mắt Dương Thanh Vân, vợ cũng được, con trai cũng được, không bằng nổi một phần vị sư tôn kia”.
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Người nói quá rồi, vẫn có thể bằng một chút mà, đại khái… ba bốn phần…”
“Ngươi im miệng!”
“Ngươi im miệng!”
Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đồng thời quát lên.