• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Phỏng đoán của Thẩm Thiên Trầm



Lúc này, Thẩm Văn Hiên lịch sự nói: “Đa tạ Tần công tử hôm nay đã giúp đỡ cha ta, nhưng ta đã là đồ nhi của cha, thay đổi sư môn là một điều đại bất kính, thậm chí là đại bất hiếu!”

Thẩm Thiên Trầm càng sửng sốt.

“Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, còn lựa chọn thế nào là quyền của ngươi!”

Tần Ninh cũng không nói nhiều mà đi thẳng.

Thẩm Thiên Trầm đi trước dẫn đường, mấy người dần xuất hiện ở bên ngoài một cung điện.

Cung điện đó, dài rộng mấy trăm mét, uy võ cao lớn, kiến trúc tầng tầng lớp lớp, đan xen hòa quyện, không nhìn kỹ thì lại giống như vài cung điện hợp lại với nhau.

“Quân thượng ở bên trong đợi Tần công tử, để tại hạ ở ngoài này chờ Tần công tử!”

“Được!”

Tần Ninh từng bước đi lên bậc thang, đi vào trong cung điện.

Thẩm Thiên Trầm lại kéo Thẩm Văn Hiên sang một bên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thiên Trầm nhìn con trai mình với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Thu con làm đồ nhi? Tần Ninh công tử muốn làm thu con làm đồ nhi?”

“Cha, Tần công tử chỉ nói đùa thôi mà!”, Thẩm Văn Hiên mỉm cười nói.

“Nói đùa?”

Thẩm Thiên Trầm nghiêm túc nói: “Con có biết ta làm thế nào mà thắng Thiên Địch Nguyên không?”

“Đan thuật của cha tinh thông, đương nhiên là có thể thắng được Thiên Địch Nguyên!”

“Vớ vẩn!”

Thẩm Thiên Trầm hừ lạnh nói: “Vì Tần Ninh đấy”.

“Nhóc con này, con đừng có thấy hắn chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, nhưng những thứ trong đầu óc của hắn còn cao hơn cha vô cùng”.

“Ta đã điều tra hắn rồi, tam công tử Tần gia ở thành Lăng Vân, đế quốc Bắc Minh, từng là một võ giả Tinh Mệnh nổi danh, nhưng sau đó bị cướp Tinh Môn”.

Thẩm Thiên Trầm thành thực nói: “Nhưng tên nhóc này lại không chết, từ đó về sau như thoát thai đổi cốt, chỉ trong nửa năm trở thành nhân vật nóng bỏng tay ở đế quốc Bắc Minh”.

“Còn khiến Thương Hư cúi đầu quy phục hắn”.

“Thương Hư?’

Thẩm Văn Hiên giật mình, nói: “Nguyên soái Thương Hư? Sao có thể như thế. Đó không phải là nhân vật từ 9 vạn năm trước hay sao?”

“Gần đây, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện con không biết đấy”.

Thẩm Thiên Trầm nghiêm túc nói: “Văn Hiên, con là đứa con trai xuất sắc nhất của ta. Thượng quốc Thánh Nguyệt này tuy nói là 1 trong 7 thượng quốc lớn, nhưng dù sao, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là cha linh đan sư ngũ phẩm”.

“Nếu con có cơ hội thì nên đi ra ngoài”.

“Bên ngoài mới là thế giới của con!”

“Ở khu vực bên ngoài Cửu U đại lục có các cương quốc, thượng quốc lớn kiểm soát, nhưng cũng chỉ là khu vực bên ngoài”.

Thẩm Văn Hiên kinh ngạc nói: “Cha, ý của cha là…”

“Đúng vậy, Cửu U đại lục là vùng đất tứ diện bát phương có đầy rẫy các quốc gia, nhưng trên thực tế ở trung tâm đã bị dãy núi Cửu U bao quanh, tên là vùng đất Cửu U”.

“Vùng đất Cửu U mới là khu vực cốt lõi của Cửu U đại lục. Ở đó, tông môn san sát, mà tứ đại tông môn quá nhiều nhân tài kiệt xuất, kiểm soát tất cả mệnh mạch của tông môn”.

“Vùng đất Cửu U là thiên đường của võ giả, cũng là địa ngục, cha hi vọng con có thể đi ra ngoài”.

Thẩm Thiên Trầm nghiêm túc nói.

Thấy vẻ mặt của cha nghiêm túc như vậy, Thẩm Văn Hiên hơi ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên, cha nghiêm túc nói với hắn ta về thế giới bên ngoài như vậy.

“Cha, ý của cha là bảo con bái hắn làm thầy sao?”, Thẩm Văn Hiên hơi khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy!”

Thẩm Thiên Trầm vỗ vai Thẩm Văn Hiên, lại nói: “Những hiểu biết của nhóc này ta còn chưa từng nghe qua, chỉ nói chuyện nửa tiếng mà có thể giúp ta đánh bại Thiên Địch Nguyên, hơn nữa còn cho cha một bài học sáng cả đầu óc”.

“Chỉ một điểm này thôi thì kể cả linh đan sư cửu phẩm cũng chưa chắc có thể làm được”.

“Hơn nữa, Thương Hư đã sẵn lòng đi theo người này, đại sư Khương Vinh cũng vô cùng khách khí với hắn, con cho là vì sao? Hai người họ coi trọng thiên phú của Tần Ninh”.

Thẩm Văn Hiên lúc này cảm thấy hơi run rẩy.

Đúng vậy, chỉ một thiếu niên 16, 17 tuổi thì dựa vào cái gì mà khiến hai nhân vật lớn yêu thích hắn như thế?

Lúc này, nếu Thương Hư ở đây chắc chắn sẽ cười không ngậm được mồm.

Không phải là ông ta coi trọng thiên phú của Tần Ninh. Ông ta làm gì có tư cách để đánh giá điều đó.

Thái độ của ông ta là vì thật sự sợ hãi, sợ hãi Tần Ninh, sùng bái Tần Ninh.

Cho dù là vạn cổ tới giờ, ai có 9 đời 9 kiếp trải qua vạn giới?

Ngoài Tần Ninh ra chỉ có lẽ không còn ai khác!

“Nghe lời cha, bái hắn làm thầy. Có lẽ, hắn sẽ đưa con tới Cửu U, thậm chí đi ra thế giới bên ngoài Cửu U!”

Thẩm Văn Hiên chợt cảm thấy kính nể.

Không phải là hắn ta chưa từng được chứng kiến sự tinh tường của Tần Ninh, nhưng đánh giá của cha có thật sự đúng không?

Nhưng với tư cách là linh đan sư tứ phẩm, nếu nói không có bất cứ liên hệ nào với thế giới bên ngoài thì đó là giả.

Cùng đất rộng lớn này, đâu mới là tận cùng. Theo truyền thuyết, bốn phía Cửu U đại lục chính là vùng biển vô tận, không thể đi tới tận cùng.

Những võ giả từng xông pha thiên hạ đều một đi không trở lại.

Bên ngoài Cửu U đại lục, rốt cuộc là cảnh tượng thế nào?

Lúc này, Thẩm Văn Hiên không thể ngừng suy nghĩ về điều đó.

Cùng lúc này, bên trong đại điện.

Tần Ninh mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú, mang theo chút hơi thở lười biếng, đứng trong đại điện, hai tay chắp sau lưng, quan sát 4 phía.

“Tần Ninh!”

Một giọng nói chợt vang lên.

“Thánh Minh Hoàng!”

Tần Ninh cười nhẹ, nhìn người đàn ông trung niên xuất hiện trên ngai vàng.

“To gan, dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!”, một giọng thái giám cao vút, mắng như máy khâu: “Thấy bệ hạ còn không quỳ xuống…”

“Được rồi!”

Thánh Minh Hoàng lại vung tay, mỉm cười nói: “Hôm nay, công tử Tần Ninh đã giúp trẫm một việc lớn. Những nghi lễ rườm rà này thôi bỏ đi”.

“Được rồi, ông cũng đừng ra vẻ uy phong với ta”, Tần Ninh lại cười nhạt rồi nói: “Thiên Nguyên linh cảnh đâu? Mang ra đây đi”.

Thánh Minh Hoàng lại không vội vàng, nhìn Tần Ninh thật kỹ rồi cười nói: “Tần Ninh, chưa tới 17 tuổi, tam công tử Tần gia thành Lăng Vân ở đế quốc Bắc Minh, bị cướp đoạt Tinh Môn rồi bị sét đánh suýt chết, nhưng đã sống lại như một kỳ tích, từ đó một đường phất lên”.

“Chém giết con vua, chấn động Bắc Minh, giết bá chủ của 4 đế quốc lớn, trước đây mấy ngày còn giết tổ tôn ba đời thượng quốc Linh Ương, 1 trong 7 thượng quốc lớn”.

“Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao khiến ngươi đột phá mạnh mẽ như vậy đến giờ không?”

Trong đôi mắt Thánh Minh Hoàng mang theo vẻ dò xét.

Tần Ninh lại không để ý.

“Nếu ta là ông thì sẽ không bao giờ hỏi về chuyện này”.

Tần Ninh thản nhiên cười: “Ông có thể đoán được, không ngoài hai khả năng. Một là, ta bị lão yêu quái đoạt thân. Da thịt là của ta nhưng linh hồn là một người khác rồi”.

“Hai là, trong đầu của ta có một ông già đang sống, ngày đêm chỉ dạy ta”.

Tần Ninh nhìn ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc của Thánh Minh Hoàng, cười nhạt: “Thật đáng tiếc, cho dù là khả năng nào thì cũng không phù hợp với ta!”

“Nếu ta bị lão yêu quái đoạt thân thì sao có thể quan tâm người nhà như vậy? Nếu trong đầu có một nhân vật thiên tôn sống trong đó thì lại không phù hợp với tình hình thay đổi lớn trong tính cách của ta!”

“Cho nên, hai điểm này ông đều sai rồi. Hơn nữa, nếu thật sự là 1 trong hai điểm này bị ông đoán đúng thì ông cho rằng, ta còn để ông sống sao?”

“Hỗn láo!”

“To gan!”

Trong bóng tối ở hai bên trái phái Thánh Minh Hoàng có mấy chục người sát khí đằng đằng xuất hiện.

“Thánh Minh Hoàng, sao phải tức giận như vậy?”

Một tràng cười lớn vang lên, Thương Hư đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Ninh.

“Nói chuyện với công tử nhà ta thì nói cho tử tế, cho những kẻ trong chỗ tối kia của ngươi lui hết đi!”, Thương Hư vừa dứt lời thì một luồng thiên uy chậm rãi lan ra.
Chương 342: Người được chọn



“Không được vô lễ!”

Thánh Minh Hoàng nhìn 4 phía, gằn giọng nói.

Tuy ông ta là cảnh giới Thiên Võ tầng 4 cao hơn Thương Hư là cảnh giới Thiên Võ tầng 1, điều này không sai.

Nhưng dù sao Thương Hư đã từng là cường giả đứng trên đỉnh cao Cửu U.

Cho dù cách biệt 3 tầng cảnh giới, nhưng đối diện với Thương Hư, ông ta cũng không muốn chiến đấu.

Hơn nữa, bỏ qua Thương Hư, trong lòng bàn tay của Tần Ninh chắp sau lưng kia đang vuốt ve một bức tượng.

Bức tượng đó chính là thần khí giết chết Dương Dũng, trong tay Tần Ninh như một thần binh từ trời cao giáng xuống.

“Nguyên soái Thương Hư, hậu bối xin hành lễ!”

Thánh Minh Hoàng lúc này đứng dậy, cúi đầu chào.

Thương Hư bây giờ là cảnh giới Thiên Võ, tuy là đã bị giảm sút rồi.

Nhưng khó mà đảm bảo hôm nay xuất núi, có thể quay trở lại đỉnh cao ngày đó hay không. Tốt nhất là không nên chọc vào người này.

Thượng quốc Linh Ương là ví dụ tốt nhất.

“Nhóc con nhà ngươi cũng coi như biết nghe ngóng!”

Thương Hư đứng bên cạnh Tần Ninh, không nói gì thêm nữa.

“Được rồi, rốt cuộc ta là người thế nào, xảy ra chuyện gì, ông không cần đoán nữa vì ông cũng không đoán được đâu!”, Tần Ninh bình tĩnh nói: “Giao Thiên Nguyên linh cảnh cho ta là được rồi!”

“10 ngày sau ta sẽ quay lại trả!”

Lúc này, Thánh Minh Hoàng lại cười cười.

“Công tử Tần Ninh hà cớ phải vội vàng như vậy?”

Thánh Minh Hoàng cười khà khà nói: “Ta nhớ Tần công tử đã từng nói. Nếu ta cho ngươi mượn Thiên Nguyên linh cảnh thì ngươi sẽ đồng ý 1 điều kiện của ta?”

Nghe vậy, Tần Ninh hơi sững người, khẽ lắc đầu cười nói: “Xem ta, tin tức của ông nhạy bén lắm. Nhưng, hình như ta giúp Thẩm Thiên Trầm thắng thì đã là đáp ứng một điều kiện của ông rồi”.

“Cái đó không tính”.

Thánh Minh Hoàng mỉm cười nói.

“Thánh Minh Hoàng, ngươi đừng vô liêm sỉ thế”, Thương Hư hừ lạnh nói.

“Được rồi, ông nói đi!”

Tần Ninh vui vẻ nói.

“Thánh Thiên Viêm, con ra đây!”

Lúc này, Thánh Minh Hoàng vẫy vẫy tay.

Một thiên niên khoảng 12 tuổi chậm rãi đi ra, nhìn mọi người.

“Công tử Tần Ninh, đây là 1 trong những hoàng tử của tại hạ, tên là Thánh Thiên Viêm. Điều kiện của ta là, công tử Tần Ninh hãy giúp Thánh Thiên Viêm thông qua cuộc thi Người được chọn, gia nhập vào tứ đại tông môn”.

Lời này vừa nói ra, Thương Hư chợt cười giễu: “Thánh Minh Hoàng, ngươi nói khí thế lắm. Thông qua cuộc thi Người được chọn, gia nhập tứ đại tông môn?”

“Đúng vậy!”

Thánh Minh Hoàng nhìn Tần Ninh, nói: “Đây là điều kiện của ta, Tần công tử, ngươi đã từng nói sẽ đáp ứng…”

“Được thôi!”

Tần Ninh cười nhạt nói.

“Công tử”, lúc này, Thương Hư lại lo lắng nói: “Công tử có biết, cuộc thi Người được chọn chính là cuộc thi do 36 cương quốc tổ chức để chọn ra những đệ tử xuất sắc tiến vào các tông môn trong vùng đất Cửu U, nguy hiểm trùng trùng, mà mỗi khảo hạch thí luyện Người được chọn được diễn ra ở các địa điểm khác nhau, vốn dĩ không có cách nào phân rõ được”.

Trên Cửu U đại lục thì thế lực quốc gia đỉnh cao nhất chính là cương quốc, 36 cương quốc chính là sự tồn tại mạnh mẽ đứng trên hơn trăm thượng quốc, hơn ngàn đế quốc và mấy ngàn quốc gia, khiến vô số người chỉ có thể ngước nhìn.

36 cương quốc này lại kết hợp tổ chức cuộc thi Người được chọn, thì sẽ nguy hiểm tới mức nào.

Đó là nơi tập hợp thiên chi kiêu tử đỉnh cao nhất của mỗi quốc gia trên toàn Cửu U đại lục.

“Nếu như vậy thì càng thú vị!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Người được chọn, cũng chỉ là chọn đệ tử của mấy tông môn trong Cửu U mà thôi. Ta rất tò mò, nhiều năm trôi qua như thế, Người được chọn rốt cuộc thay đổi thành bộ dạng gì”.

Nghe vậy, Thương Hư không dám nói nhiều nữa.

Nếu Tần Ninh đã quyết định thì cũng không còn gì để nói.

Nhưng chuyện này rốt cuộc cũng quá nguy hiểm.

Phải biết rằng, Người được chọn không chỉ cạnh tranh lớn, mà những nơi được chọn mỗi lần đều rất nguy hiểm.

Hơn nữa, các tông môn và thế lực lớn đều sẽ chú ý đặc biệt. Ngay cả các thế gia ẩn thân, các cổ quốc cực kỳ hùng mạnh cũng sẽ chú ý tới cuộc thi này.

Đến lúc đó, Tần Ninh đã tham gia vào cuộc thi, bị người ta phát hiện ra manh mối thì làm thế nào?

Vậy thì hắn chỉ còn con đường chết.

“Thế thì, Người được chọn bắt đầu khi nào?”

“Nửa năm sau!”

“Vậy thì nửa năm sau, tới đế quốc Bắc Minh tìm ta là được!”

Tần Ninh nhìn Thánh Minh Hoàng, bàn tay vẫy vẫy.

“Thiên Nguyên linh cảnh đây!”

Thánh Minh Hoàng cũng vung tay lên, một cái gương cổ bay về phía Tần Ninh.

Tần Ninh cũng không khách sáo, bàn tay nắm chặt chiếc gương, lót đệm cho nó rồi xoay người rời đi.

“Phụ hoàng, người thật sự tin Tần Ninh này sao?”

Lúc này, đôi mắt Thánh Minh Hoàng lóe lên tia sáng, cười nói: “Không tới 1 năm mà có sự thay đổi kinh thiên động địa. Nếu không bị đoạt thân cũng không có một đấng cường đại tồn tại trong cơ thể thì chỉ có một khả năng”.

“Cái gì?”

“Truyền thừa!”

Thánh Minh Hoàng chắc nịch nói: “Trên Cửu U có rất nhiều điều kỳ lạ. Rất nhiều người sau khi gặp tai nạn, rơi từ vách núi, bị sét đánh sẽ xảy ra sự thay đổi kỳ lạ, trở thành nhân vật tuyệt thế”.

“Nhóc này có lẽ là đạt được truyền thừa gì đó, mà bây giờ, nhìn bộ dạng của Thương Hư thì nói không chừng, thứ hắn đạt được chính là truyền thừa của cương vương Minh Uyên ngày đó!”

Nghe vậy, sắc mặt của Thánh Thiên Viêm cũng lóe lên ánh sáng.

“Phụ hoàng, nếu đã như vậy chúng ta sao không…”, “Ngươi muốn chết nhưng ta thì không!”, Thánh Minh Hoàng lại nói: “Lão tổ nguyên soái Thánh Huy, năm đó chính là sự tồn tại vô địch cảnh giới Hóa Thần, nhưng chỉ là thủ hạ của cương vương Minh Uyên, 1 trong 9 soái mà thôi. Còn 3 hoàng 7 vương kia thì còn mạnh tới mức nào? Càng chưa cần nói tới, Minh Uyên, thân là cương vương”.

“Nếu nhóc này thật sự đạt được truyền thừa của cương vương Minh Uyên thì chúng ta chỉ có thể trở thành bạn của hắn, không thể thành thù”.

“Con không thấy, cảnh giới Thiên Võ 1 biến như Thương Hư mà luôn tỏ ra kính sợ với hắn”.

Kính sợ!

Tôn kính, sợ hãi.

Thánh Thiên Viêm vô cùng tò mò, có thể khiến một vô địch cảnh giới Thiên Võ kính sợ, rốt cuộc là nhân vật thế nào?

“Tốt nhất là con đừng đi thăm dò”, Thánh Minh Hoàng nghiêm túc nói: “Nếu không, khả năng lớn là sẽ mang đến cuộc tấn công mang tính hủy diệt cho thượng quốc Thánh Nguyệt ta!”

“Con hiểu rồi ạ!”

“Mấy ngày nay, sắp xếp vài người bảo vệ an toàn của Tần Ninh, đừng để kẻ khác gây phiền phức cho hắn”.

“Phụ hoàng… Thương Hư ở đó thì nào đến lượt chúng ta bảo vệ”, Thánh Thiên Viêm không hiểu hỏi.

Thánh Minh Hoàng lại cười: “Đương nhiên không cần, nhưng phải để hắn thấy thái độ của chúng ta với hắn mới được!”

“Con hiểu rồi ạ!”

Thánh Thiên Viêm xoay người rời đi.

Thánh Minh Hoàng đứng trên đại điện.

Ông ta nhớ lại lời mà phụ hoàng từng nói với mình.

Năm đó, nguyên soái Thánh Huy, với tư cách là 1 trong 9 soái nhưng lại không phải là người nổi bật nhất.

Nhưng 9 soái đều là người mà cương vương Minh Uyên rất tin tưởng. Năm đó khi cương vương Minh Uyên say rượu đã nói một câu, người đó nhất định sẽ trở lại.

Lão tổ Thánh Huy đã nghiền ngẫm câu nói đó của cương vương Minh Uyên cả một đời.

Cuối cùng có hai kết quả.

Người đó, có thể là tôn giả Thanh Vân, sư tôn của cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần.

Còn một khả năng đó là… Cửu U đại đế đã biến mất từ lâu!

Cho dù là ai thì cũng đều là chuyện khiến người ta cảm thấy không thể tin được.

Thánh Minh Hoàng nhìn ra ngoài đại điện, bóng lưng của Tần Ninh sớm đã biến mất.

“Không thể nào… có lẽ là ta đã nghĩ nhiều rồi…”, sau đó, giọng nói vang vọng dần biến mất trong không trung.
Chương 343: Cửu U xã tắc đồ

“Công tử, thử thách Người được chọn, không ổn lắm…”, bên ngoài đại điện, Thương Hư nhìn Tần Ninh, thành khẩn nói: “Nhỡ thân phận của ngài bị lộ thì sao?”

“Lộ? Ông không nói, ta không nói thì ai biết?”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Hơn nữa, biết thì cũng có ai tin?”

Thương Hư nghe vậy nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Dù sao, thân phận của Tần Ninh dù đã qua mấy vạn năm thì vẫn có kẻ nhớ mãi không quên trong Cửu U.

“Tần công tử!”

Lúc này, một người xuất hiện trước mắt hai người, đó chính là Thẩm Thiên Trầm.

Thẩm Thiên Trầm chắp tay, cười nói: “Tần công tử, lúc trước thằng nhãi nhà ta có mắt không thấy Thái Sơn, lại từ chối ý tốt của Tần công tử. Bây giờ, con trai ta nguyện bái Tần công tử làm thầy!”

Thẩm Thiên Trầm cung kính nói.

“Ồ?”

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn sang Thẩm Văn Hiên.

“Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”

“Vâng!”, Thẩm Văn Hiên khẽ gật đầu.

“Được!”

Tần Ninh lại nói: “Nếu đã như vậy thì từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo bên cạnh ta”.

Tần Ninh vừa dứt lời thì đi thẳng.

“Chỉ thế thôi à?”, Thẩm Văn Hiên vô cùng sửng sốt.

Bái sư là chuyện cực kỳ long trọng, Tần Ninh cũng không cần hắn ta hành lễ bái sư sao?

“Chuyên tâm đi theo ta, tương lai ngươi sẽ thành danh trên Cửu U”, Tần Ninh vứt lại một câu thản nhiên rồi nói: “Đương nhiên, với tư cách là đan sư thì thành danh không phải là mục đích cuối cùng, mà quan trọng nhất phải không ngừng tìm tòi, nghiên cứu đan thuật!”

Vừa dứt lời, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và mấy người cùng đi theo Tần Ninh rời khỏi hoàng cung, trở về quán rượu.

“Công tử, những kẻ ngầm đi theo kia…”

“Không cần quan tâm, Thánh Minh Hoàng còn sợ ta chạy sao? Ông ta lo lắng có người cướp đoạt Thiên Nguyên linh cảnh”.

Tần Ninh trở về phòng nói: “Trong vòng 10 ngày, không cho phép làm phiền ta. Mọi người cần làm gì thì làm”.

“Vâng!”

Thương Hư chắp tay, đứng nghiêm phía trước cửa phòng Tần Ninh.

Trong phòng, Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống.

Bức tượng Thiên Thanh Thạch trong tay, viên đá Tứ Phương được thai nghén trong bức tượng, một luồng khí tạo hóa cuồn cuộn không ngừng lấp lánh.

Thiên Nguyên linh cảnh xuất hiện.

Tần Ninh nhìn Thiên Nguyên linh cảnh và bức tượng ở trong tay, im lặng không nói.

Sau đó, bàn tay vung lên, Thiên Nguyên linh cảnh kia đặt trên giường, Tần Ninh cầm bức tượng, đặt trước Thiên Nguyên linh cảnh.

Dần hình ảnh của bức tượng xuất hiện trong Thiên Nguyên linh cảnh.

Tần Ninh chậm rãi thở phào.

“Cửu U xã tắc đồ… bao nhiêu năm rồi không thấy…”

Sau đó, bức tượng nhả đá Tứ Phương trong miệng ra, rơi trên Thiên Nguyên linh cảnh.

Lúc này, đá Tứ Phương bị tan chảy ra như ngọn nến, nhỏ từng giọt lên Thiên Nguyên linh cảnh.

Mà Thiên Nguyên linh cảnh cũng dần dần xuất hiện một luồng sáng.

Một lần ngồi này đủ 10 ngày.

Tần Ninh không hề động đậy, nhìn chằm chằm viên đá Tứ Phương đã hóa giải.

Đêm muộn ngày thứ mười.

“Thành công rồi!”

Bàn tay Tần Ninh vung lên, trên Thiên Nguyên linh cảnh kia, đá Tứ Phương đã hoàn toàn tan ra và ngưng kết lại, một cuộn bản đồ xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Cuộn bản đồ đó tỏa ra ánh sáng màu vàng đất nhạt, trên đó có núi cao, nước chảy, bầu trời, mặt đất, nhìn toàn cục thì như một cổ tịch cất giấu mấy vạn năm.

Cũng như các họa sĩ từ thời xưa, phác họa qua loa lên đó, không mượt mà chút nào.

Nhưng chỉ như thế lại khiến Tần Ninh đắm chìm trong đó, cứ nhìn vào cuộn bản đồ.

“Cửu U xã tắc đồ!”

Tần Ninh siết chặt cuộn bản đồ trong tay, đáy lòng kích động không thôi.

Tuy nói đã sống 9 đời 9 kiếp, không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của hắn trở nên kích động. Nhưng lúc này, Cửu U xã tắc đồ kia lại không giống vậy.

Những bí mật liên quan đến bức tranh này thì cho dù là hắn ở thời làm Cửu U đại đế thì cũng chưa từng nghĩ thông suốt.

Mà bây giờ, lại có được nó thì đương nhiên hắn sẽ không thể bỏ qua cơ hội này.

Kẹt…

Mà đúng lúc này, cửa phòng lại khe khẽ mở ra.

Tần Ninh cau mày.

“Ai?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Không phải ta đã nói là trong 10 ngày này không được làm phiền ta sao?”

“Người tới giết ngươi!”

Một bóng người bỗng quay lại, chớp mắt xông tới giết Tần Ninh.

Kẻ này mặc đồ đen, tay cầm kiếm dài, bỗng chốc chuyển tới phòng ngoài, chém đến trước mặt Tần Ninh.

“Người giết ta? Ngươi cũng xứng sao?”

Tần Ninh không khó để nhận ra, người này có thực lực cảnh giới Linh Phách tầng 1.

Nhưng, có lẽ sát thủ cũng không biết, người hắn ta muốn giết đã không còn là cảnh giới Linh Luân tầng 4 nữa.

“Cút!”

Tần Ninh thét lên một tiếng rồi đơn giản đấm thẳng ra.

Một đấm này không mang theo bất kỳ linh quyết tấn công nào.

Nhưng Tần Ninh vẫn luôn tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, hơn nữa tới giờ đã đạt tới tầng 5, có thể nói Kim thể đã tới trình độ đại thành, chỉ một đấm này, luận về lực đã vượt qua cảnh giới Linh Luân bình thường quá nhiều.

Ầm…

Lúc này, nắm đấm đấm thẳng lên linh kiếm, hai người giao đấu, vang lên một tiếng nổ nặng nề, Tần Ninh lui về phía sau mấy bước.

Bóng người kia cũng phải lui về phía sau.

“Sao có thể…”

Một âm thanh kinh ngạc vang lên.

“Ồ, thì ra là ngươi, Thiên Sa Mạc!”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Sao nào, bị ta vạch mặt, thẹn quá hóa giận, bây giờ chuẩn bị giết người diệt khẩu sao?”

“Tần Ninh!”

Thiên Sa Mạc bị phát hiện thì cũng không phủ nhận.

“Ngươi phải biết rằng, ta chỉ cần khiêu chiến toàn thắng các thiên tài đan thuật ở các quốc gia thì có thể tu hành Vô Thượng Đan Điển của Thánh Đan các ta. Đến lúc đó, chắc chắn đan thuật có thể đứng vào hàng linh đan sư ngũ phẩm, trở thành người đầu tiên trong Thánh Đan các từ cổ chí kim.

“Làm hỏng kế hoạch của ta, lẽ nào ngươi không đáng chết sao?”

Nghe vậy, Tần Ninh lại không hề tức giận.

“Ngươi không cần bày mưu tính kế ở đây, Thương Hư bị kẻ khác quấy nhiễu rồi, không thể giúp được ngươi đâu. Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!”

Thiên Sa Mạc chợt vụt qua, xông tới chém giết, hơi thở Linh Phách bá đạo lan tràn ra khắp nơi.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 1, ngươi không phải là đối thủ của ta”.

Tần Ninh hừ lạnh nói: “Chưa nói đến ngươi, kể ca cha ngươi tới thì cũng chỉ có đường chết”.

“Nói khoác mà không biết ngượng!”

Thiên Sa Mạc mang theo sát khí đằng đằng, bỗng chốc kiếm dài giết tới.

May mà căn phòng chỉ lớn khoảng 100 mét vuông nên giữa hai người không có chỗ mà xoay quanh.

Sắc mặt Tần Ninh không thay đổi. Lúc này, bàn tay hắn dần tỏa ra một ánh sáng màu đen nhạt.

Ánh sáng màu đen vừa hiện ra đã ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén.

“Kiếm âm, chém!”

Một kiếm chém ra, khiến hơi thở âm sát điên cuồng lan tràn.

Trong khoảnh khắc này, Thiên Sa Mạc chỉ cảm thấy, hình như trong cơ thể phải chịu một sức mạnh u ám áp chế.

Kiếm âm kia đen xì, căn bản không thể nhìn ra là do chất liệu gì ngưng tụ mà thành, không chỉ đơn giản là linh khí.

“Đáng chết!”

Cánh tay cầm kiếm lúc này có thể cảm nhận được một sức mạnh dị thường tấn công, khiến hắn ta không thể nào đối kháng.

Đây là sức mạnh cổ quái gì vậy?

Hắn ta chính là cảnh giới Linh Phách, trong cơ thể đã sinh ra linh phách khiến linh trí của võ giả có sự nâng cấp cực lớn.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại không nhìn thấu đòn tấn công của Tần Ninh.

Sự bá đạo của Âm Dương Ly Hợp Kim thể phù hợp nhất với võ giả tứ linh cảnh tu hành, đạt tới tầng năm, ngưng tụ ấn pháp tấn công. Kiếm âm này, không chỉ là linh khí trong cơ thể của Tần Ninh mà chính là sức mạnh kim hành và huyết khí sẵn có.

Ba thứ kết hợp, đừng nói là cảnh giới Linh Phách tầng 1 mà ngay cả Linh Phách tầng 2, tầng 3 cũng không chắc sẽ chịu được.

“Muốn tới giết ta, đừng nói là ngươi mà kể cả các chủ của các ngươi tới cũng phải bò về mà thôi!”

Tần Ninh hừ một tiếng, bước chân sải ra, sát khí xung thiên.

Kiếm âm trong tay đâm thẳng vào lồng ngực của Thiên Sa Mạc, máu tươi phun ra ồng ộc.

Phụp một tiếng, thân thể của Thiên Sa Mạc ngã đổ xuống mặt đất.

“Công tử!”

“Công tử!”, hai bóng người yêu kiều xông vào trong phòng, chính là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Chương 344: Đây không gọi là ám sát



Khi nhìn thấy cái xác trên mặt đất kia còn Tần Ninh bình an vô sự thì hai cô mới thở phào một hơi.

“Thương Hư và Thiên Động Tiên đâu rồi?”, Tần Ninh lên tiếng nói.

“Hai người họ bị vài kẻ quấy nhiễu, lần này có cả vô địch cảnh giới Thiên Võ xuất hiện, muốn ám sát công tử”.

“Ám sát? Đây không gọi là ám sát!”

Tần Ninh lại cười lạnh nói: “Đây rõ ràng là muốn giết ta rồi!”

“Nếu đã như vậy thì cũng không cần khách sáo nữa!”

Tần Ninh vừa nói vừa sải bước ra, lúc này, trong quán rượu lại yên lặng khác thường.

“Giết!”

Mà bỗng nhiên, hai bên hành lang ào ào xông ra một đám người.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không cần phải nói gì mà hành động ngay.

Tần Ninh cũng hòa vào đám người, không ngừng đánh ra những đòn đánh không thương tiếc giải quyết những kẻ muốn tìm đường chết mà tới.

Một đường giết chóc ra tới bên ngoài quán rượu.

Đêm khuya người vắng, trên đường phố rộng lớn, Thương Hư đang lấy 1 địch 2, đối diện với hai gã cảnh giới Thiên Võ 1 biến.

Mà Thiên Động Tiên thì bị mấy gã cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 3 tới tầng 5 vây quanh tấn công.

Tần Ninh đi ra bên ngoài, Thương Hư và Thiên Động Tiên chợt căng thẳng hơn hẳn.

“Công tử, nơi này rất nguy hiểm, ngài ở bên trong chờ đợi đi ạ!”, Thương Hư lo lắng nói.

Bụp bụp…

Trong quán rượu, mấy gã nhếch nhác ngã lăn ra.

“Chờ đợi?”

Tần Ninh cười cười: “Ở bên trong thì có khi chết còn nhanh hơn đấy”.

Thương Hư chửi thầm một tiếng.

Mấy gã này thế mà lại dám ám sát người trong thượng quốc Thánh Nguyệt, căn bản là không sợ quốc uy của thượng quốc Thánh Nguyệt đây mà.

“Người Thiên gia của Thánh Đan các, Thiên Sa Mạc chết rồi, người sau lưng các ngươi đâu? Không ra mà báo thù sao?”, Tần Ninh nhìn hai cường giả cảnh giới Thiên Võ 1 biến kia thản nhiên nói.

Cái gì!

Hai gã đàn ông đứng đó, nhìn Tần Ninh, sắc mặt âm u khó dò.

“Cảnh giới Linh Luân tầng 9!”

“Gã này nâng cấp rồi!”

Hai gã tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Cho dù Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 9 nhưng dù sao cũng chỉ là cảnh giới Linh Luân mà thôi. Công tử nhà mình là cảnh giới Linh Phách tầng 1 cơ mà.

Sự chênh lệch một cảnh giới lớn thì không thể nào bù đắp.

Sao Tần Ninh có thể giết Thiên Sa Mạc chứ.

“Xem ra, chỉ mình Thiên Sa Mạc thì sẽ không thể phái ra hai gã cảnh giới Thiên Võ, sau lưng các ngươi còn có người khác chủ trì đại cục”.

Tần Ninh lại nói: “Là Thiên Địch Nguyên hả?”

Nghe vậy, hai gã vô địch cảnh giới Thiên Võ 1 biến hơi thay đổi sắc mặt, sải bước lên 1 bước, chém giết về phía Thương Hư.

“Hôm nay tâm trạng khá tốt, để các ngươi chết một cách sung sướng chút vậy”.

Bàn tay vung lên, trong tay Tần Ninh xuất hiện bức tượng Thiên Thanh Thạch.

Bức tượng vốn to bằng lòng bàn tay, nhìn cực kỳ bình thường, nhưng lúc này lại đón gió mà lay động.

Tiếng gió soàn soạt vang lên, dần dần trong tay Tần Ninh xuất hiện những luồng sáng.

Cuối cùng bức tượng kia cũng xuất hiện một luồng khí trong không trung.

Luồng khí vừa xuất hiện thì ngưng tụ thành một hình bàn tay.

Hình bàn tay to như kích cỡ bình thường, nhưng khi Tần Ninh vung ra thì bàn tay lại khuếch đại lên cao lớn 100 mét, xông thẳng tới đè bẹp hai cao thủ cảnh giới Thiên Võ kia.

Ầm…

Lúc này, một tiếng nổ vang lên ầm ầm, cả trời đất dường như tan tành theo.

Hình bàn tay đó ngưng tụ trong không trung, vồ thẳng tới, tóm lấy hai gã vô địch cảnh giới Thiên Võ kia.

“Thiên Địch Nguyên ở đâu?”

Tần Ninh lạnh lùng nói.

“Ngươi…”

Lúc này, hai cao thủ cảnh giới Thiên Võ đã chết lặng.

Một bức tượng trông cực kỳ bình thường, bóng bàn tay mỏng như cánh ve thế kia mà lại trói buộc chúng chặt chẽ như vậy.

Phải biết rằng, chúng chính là những kẻ có cảnh giới Thiên Võ!

“Thằng nhãi kia, thả bọn ta ra. Ngươi không đắc tội nổi với Thánh Đan các đâu!”

“Mau dừng tay!”

Hai gã cảm nhận được một áp lực đè nén không thể chống lại nên bỗng chốc nghiến răng mà gào thét.

“Thả các ngươi?”

Tần Ninh cười lạnh nói: “Từ trước tới nay, ta chưa từng tha cho kẻ nào muốn giết ta”.

“Không nói đúng không? Ta nghĩ trong các ngươi chắc chắn có kẻ sẽ nói!”

Rắc rắc…

Một âm thanh vỡ vụn vang lên, hai cao thủ cảnh giới Thiên Võ mất mạng ngay lập tức.

Thương Hư nhìn thấy cảnh tượng này thì không nhịn được mà chép miệng: “Khí tạo hóa đè bẹp tất cả mà…”

Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lúc này cũng không nhịn được mà thay đổi sắc mặt.

Đây là lần thứ hai bọn họ nhìn thấy Tần Ninh ra tay đè bẹp cảnh giới Thiên Võ.

Thủ đoạn như vậy quả là khiến người ta kinh hoàng.

Rốt cuộc bức tượng kia che giấu những gì?

Đế quốc Bắc Minh bảo tồn mấy vạn năm lại không phát hiện ra manh mối. Thế mà Tần Ninh lại có thể thi triển dễ như trở bàn tay.

Tần Ninh vẫn luôn kỳ lạ như vậy.

“Cái thứ cứ muốn tìm đường chết”.

Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn mấy người bên dưới.

“Thiên Địch Nguyên ở đâu?”

Lần này, không kẻ nào dám im lặng.

“Ở… ở trong Nguyệt Tâm các!”

“Tốt lắm!”

Tần Ninh vỗ vỗ tay, lại nói: “Giết hết!”

Tần Ninh không hề do dự, giống như ăn cơm uống trà vậy.

Thương Hư hùng hổ ra tay, mấy cao thủ cảnh giới Địa Võ và đám cảnh giới Linh Phách căn bản là không chịu nổi một đòn.

Tần Ninh chậm rãi bước đi trên đường lớn.

Không lâu sau, mấy người Thương Hư cũng đi theo.

“Xem ra, vô hình trung đã đắc tội với Thiên Địch Nguyên và Thiên Sa Mạc. Hai chú cháu nhà này đối với ta thật là…”

“Công tử, đó là bọn chúng tự lao đầu vào chỗ chết”, Thương Hư vội vàng nói.

“Đúng vậy, tự tìm đường chết thì ta phải giúp chúng toại nguyện thôi!”

Một ánh sáng lạnh lóe lên giữa ấn đường, sát khí cũng dần ngưng tụ trong ánh mắt của Tần Ninh.

Thương Hư biết thủ đoạn hành sự của vị chủ nhân này nên không dám nói nhiều.

Không sợ trời, không sợ đất?

Đó là những người bên cạnh hắn xuyên tạc mà thôi.

Không phải hắn không sợ trời, không sợ đất mà là dựa vào thân phận của hắn thì những kẻ này tìm đến cửa chính là muốn chết.

Không giết chúng thì thật là có lỗi.

Lúc này, tại Nguyệt Tâm các.

Thiên Địch nguyên cũng đứng ngồi không yên.

“Hai vị cao thủ cảnh giới Thiên Võ ra tay, cùng với 7 vị cảnh giới Địa Võ, mấy chục cảnh giới Linh Phách thì cũng coi là thế lực không tầm thường ở thượng quốc Thánh Nguyệt rồi, giết một Tần Ninh thôi, sao lại lâu như thế?”

“Thiên huynh chớ lo lắng!”

Một người đàn ông trung niên đứng cạnh Thiên Địch Nguyên, chắp tay cười nói: “Những gã đó chỉ là gà đất chó sứ mà thôi, tầm nhìn hạn hẹp, đắc tội với Thiên huynh. Đỗ Khiên ta bảo đảm, Tần Ninh kia chắc chắn là không chạy được đâu”.

“Những hộ vệ mà bệ hạ phái tới, ta đã chặn tất cả lại rồi. Chỉ dựa vào một mình Thương Hư thì không thể nào chống đỡ nổi”.

Thiên Địch Nguyên gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: “Lâu như vậy chưa quay lại thật khiến người ta lo lắng”.

“Người đâu, gọi Thiên Sa Mạc tới đây”.

“Chủ công!”

Một tên hộ vệ chắp tay đi tới, run rẩy nói: “Công tử Thiên Sa Mạc nói muốn chính tay chém chết Tần Ninh, cướp Thiên Nguyên linh cảnh, lấy lại mặt mũi…”

“Cái gì?”

Thiên Địch Nguyên chợt kinh hoàng.

“Thằng nhóc ngu ngốc này, muốn chết hay sao”, Thiên Địch Nguyên gằn giọng: “Nếu bị người ta phát hiện ra tung tích của nó thì không phải đã chứng tỏ chuyện này do chúng ta làm hay sao. Gã Thánh Minh Hoàng kia chắc chắn sẽ không cho qua đâu”.

“Việc ông nên cân nhắc không phải là ông ta có cho qua không mà là ta có cho qua không”.

Một tiếng bụp vang lên. Bên ngoài các, cửa lớn cùng bức tường bị đổ sập, 4 người dần dần xuất hiện.

Bên cạnh Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cùng hai người Thiên Động Tiên và Thương Hư trông như chỉ mới 40 tuổi phong nhã hào hoa.

“Tần Ninh!”

Thiên Địch Nguyên nhìn thấy Tần Ninh, bỗng chốc kinh ngạc.

“Sao thế? Thấy ta chưa chết nên ngạc nhiên thế cơ à?”

Tần Ninh thản nhiên cười: “Nếu ta mà không chết thì ông nên nghĩ tới, Thiên Sa Mạc đã chết rồi chứ nhỉ?”
Chương 345: Vậy thì tránh ra

Lời này vừa nói ra, Thiên Địch Nguyên đã run rẩy hết cả người.

Thiên Sa Mạc, chết rồi.

Xong đời rồi!

Thiên Sa Mạc là con trai yêu quý của đại ca. Với tình thương mà đại ca giành cho Thiên Sa Mạc thì e rằng dù lão ta có là em trai ruột thì cũng khó mà thoát chết.

“Ngươi dám giết Thiên Sa Mạc, muốn chết rồi!”

Thiên Địch Nguyên lúc này tức tối không chịu được.

“Giết thì giết rồi, ông làm gì được?”, Tần Ninh lại thờ ơ nói: “Đã dám giết đến đầu ta rồi, người của Thánh Đan các ông từ khi nào trở nên ngông cuồng như thế?”

Lời này vừa dứt, Thiên Địch Nguyên lại hoàn toàn ngây ngốc.

Thánh Đan các ngông cuồng?

Rốt cuộc kẻ nào mới ngông cuồng đây?

“Đỗ Khiên, giết kẻ này!”

Thiên Địch Nguyên gầm lên nói.

“Giết ta? Ông cũng xứng sao?”

Tần Ninh sải bước ra, vừa muốn ra tay thì Thiên Động Tiên đã hành động rồi.

Thực lực mạnh mẽ cảnh giới Địa Võ tầng 7, lúc này thật rõ ràng. Thiên Động Tiên vốn là võ giả Tinh Mệnh, nếu thật sự nói về thực lực thì có lẽ ông ta có để đấu một chọi một với cảnh giới Địa Võ tầng 8, tầng 9.

Đỗ Khiên kia chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 7 thì Thiên Động Tiên ra tay luôn cũng không có vấn đề gì.

Trong sân, hai cường giả cảnh giới Địa Võ giao đấu, khiến những người khác cũng không dám động đậy lung tung.

Thiên Địch Nguyên lúc này thầm kinh ngạc.

Thiên Sa Mạc chết rồi, vậy thì hai hộ vệ cảnh giới Thiên Võ mà lão ta phái tới thì sao?

Với tư cách là linh đan sư ngũ phẩm của Thánh Đan các, đem theo hộ vệ cảnh giới Thiên Võ nên lão ta đi tới đâu cũng không có kẻ nào dám chọc vào.

Nhưng bây giờ lại bị người ta tìm tới tận cửa.

Nhưng rốt cuộc thì lão ta cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 5 mà thôi, thực lực cũng không tính là mạnh lắm. Mà bên cạnh Tần Ninh lại có nguyên soái Thương Hư, một đại nhân vật từng là 1 trong 9 soái, cảnh giới Thiên Võ tầng 1.

Thấy Đỗ Khiên ngày càng không chống đỡ nổi đòn tấn công của Thiên Động Tiên, mà Thương Hư đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm lão ta khiến Thiên Địch Nguyên hoảng loạn.

“Tần Ninh, tốt nhất là ngươi đừng tới đây”.

Thiên Địch Nguyên rõ là yếu ớt, gằn lên nói: “Giết ta, huynh trưởng của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

“Huynh trưởng của ông? Phó các chủ Thánh Đan các Thiên Hằng Viễn sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu lão ta tới tìm ta thì ta giết luôn, còn nếu mà không tới tìm thì ta cũng chẳng động tay làm gì”.

Lời này vừa nói ra khiến Thiên Địch Nguyên hoàn toàn tức điên.

Anh trai của lão ta chính là linh đan sư bát phẩm, là 1 trong những phó các chủ Thánh Đan các, trên toàn Cửu U cũng không kẻ nào dám nói thế.

Thằng nhãi này thật sự không sợ chết sao?

“Chán chẳng buồn nhiều lời với ông nữa!”

Tần Ninh vung tay.

Thương Hư bước lên một bước.

Bất kỳ lời nói nào của Tần Ninh thì ông ta cũng phải tuân theo hơn bất cứ kẻ nào.

Không ai rõ hơn ông ta, vị trước mắt này rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

Chỉ giết một linh đan sư ngũ phẩm thì nào cần phải lo lắng mối họa về sau?

Thương Hư bổ vuốt ra, Thiên Địch Nguyên trước mắt ông ta như đứa trẻ lên ba, không có chỗ nào để phản kháng.

“Tần Ninh!”

Thiên Địch Nguyên hoàn toàn hoảng loạn.

“Ngươi dám giết ta thì Thiên gia của Thánh Đan các sẽ không tha cho ngươi!”

“Xì!”

Tần Ninh xì một tiếng rồi vung tay.

“Tần Ninh, ngươi không thể…”

“Tần công tử, khoan đã!”

Một giọng nói chợt vang lên lúc này.

Trong không trung một bóng người đang chậm rãi bước tới.

Chính là Thánh Minh Hoàng.

Thánh Minh Hoàng lúc này đi tới, nhìn Tần Ninh, khách khí nói: “Thiên Địch Nguyên tới thượng quốc Thánh Nguyệt của ta làm khách. Nếu công tử giết lão ta…”

“Vậy nếu lão ta giết ta thì sao?”

Tần Ninh hỏi vặn lại.

“Không phải Tần công tử vẫn bình an vô sự sao? Thượng quốc Thánh Nguyệt ta sẽ chịu trách nhiệm với sự sợ hãi mà công tử vừa gặp”.

“Ồ? Được rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Ta bị kinh hãi mà ông lại sẵn sàng chịu trách nhiệm. Vậy thì lấy Thiên Nguyên linh cảnh đền bù cho ta đi!”

Vừa dứt lời, Thánh Minh Hoàng chợt sửng sốt.

“Tần công tử, cái này là… làm khó người khác quá rồi!”

“Nếu đã như vậy thì ông tránh ra đi!”

Tần Ninh lại nói: “Ông là hậu nhân của Thánh Huy, nhưng đừng phạm lỗi giống như hậu nhân của Linh Uyên!”

Câu nói này mang đủ sự uy hiếp.

Nhưng nghe vậy, Thánh Minh Hoàng lại không tức giận.

Tần Ninh không phải kẻ ngốc.

Sau khi trải qua chuyện của đế quốc Bắc Minh và thượng quốc Linh Ương, phong cách hành sự mà hắn thể hiện ra đã nói rõ hắn không sợ hãi bất kỳ chuyện gì.

Hắn ngu ngốc sao?

Đương nhiên không phải!

Nếu Tần Ninh ngu ngốc thì sao còn sống được tới giờ?

Gã này chắc chắn là có chiêu bài cuối.

Thánh Minh Hoàng tránh ra rồi.

Ông ta không muốn vì Thiên Địch Nguyên mà đắc tội với Tần Ninh.

“Thánh Minh Hoàng, ông làm gì vậy?”, Thiên Địch Nguyên tức tối gào lên: “Ông là cảnh giới Thiên Võ 4 biến, sao lại sợ hắn chứ? Giết hắn đi!”

Thành Minh Hoàng im lặng không đáp.

Thương Hư không hề nể nang, thẳng tay giết lão ta.

Máu tươi lan tràn khắp nơi, tí tách nhuộm đỏ mặt đất.

Thiên Địch Nguyên chết.

Lúc này, khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Thánh Minh Hoàng biết, sự nhượng bộ của ông ta chắc chắn sẽ dẫn đến hậu họa cho thượng quốc Thánh Nguyệt.

Bụp…

Lúc này, một tiếng động vang lên.

Đỗ Khiên ngã xuống, sắc mặt tái mét, xương cốt bị đứt làm mấy phần.

Lão ta không phải là đối thủ của Thiên Động Tiên.

“Người này là người của thượng quốc Thánh Nguyệt sao? Ăn cây táo rào cây sung, ta giao cho ông!”

Tần Ninh vung tay, Thiên Nguyên linh cảnh xuất hiện.

“Đã hết thời gian 10 ngày, Thiên Nguyên linh cảnh trả lại cho ông. Nếu Thánh Đan các thật sự tính toán chuyện này. Ông chỉ cần nói, người là do ta giết là được”.

Vẻ mặt Tần Ninh bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào.

Dường như giết một linh đan sư có chỗ đứng như thế ở Thánh Đan các là chuyện chẳng đáng để hắn chú tâm.

“Ngày mai, ta xuất phát tới thượng quốc Đại Minh. Thời gian này đã làm phiền ông rồi!”, Tần Ninh nhìn Thánh Minh Hoàng, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Dần dần, bóng lưng của mấy người cũng biến mất.

Lúc này, Thánh Thiên Viêm đứng bên cạnh Thánh Minh Hoàng.

“Phụ hoàng, Tần Ninh này thật kiêu căng. Không hề nể mặt người!”, Thánh Thiên Viêm không phục nói.

“Im miệng!”

Thành Minh Hoàng nặng nề gằn lên một tiếng: “Con cho rằng bên cạnh Thiên Địch Nguyên không có hộ vệ cảnh giới Thiên Võ hay sao? Sao họ lại chết? Con động não nghĩ đi?”

“Ta bảo Tần Ninh giúp con thông qua thách thức Người được chọn chính là muốn đưa tương lai của con bước ra khỏi thượng quốc Thánh Nguyệt, trở thành chỗ dựa của thượng quốc Thánh Nguyệt. Nếu con cứ mãi không động não như thế thì ta sao có thể dựa vào con?”

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Thánh Thiên Viêm tái nhợt.

“Phụ hoàng, con chỉ cảm thấy, người quá coi trọng hắn…”

“Im miệng!”

Thánh Minh Hoàng tỏ ra nghiêm trọng.

Người chết trên thượng quốc Thánh Nguyệt, không sai. Nhưng gã Thiên Hằng Viễn kia cũng không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm của chuyện này lên người ông ta.

Dù sao, tên nhóc Tần Ninh kia cũng có Thương Hư bên cạnh.

Hơn nữa, bản thân hắn cũng khiến người khác không nhìn thấu.

“Phụ hoàng, Đỗ Khiên xử lý thế nào ạ?”

“Tiêu diệt cả nhà, từ nay trở đi, trên thượng quốc Thánh Nguyệt không còn Đỗ gia nữa!”

Thánh Minh Hoàng vung tay, bóng người biến mất trong đêm tối.

Các quốc gia trên Cửu U đại lục bình yên chung sống, tới giờ lại hình như vì Tần Ninh mà dần dần trở nên xáo trộn bất an rồi!

Nhưng không biết, thiếu niên này, rốt cuộc sẽ đi được đến đâu?

Dù sao, dựa vào phong cách hành sự của hắn thì sớm muộn cũng sẽ đắc tội với kẻ không nên đắc tội.

Những chuyện này, đã không phải là chuyện mà Tần Ninh có thể nghĩ tới rồi.

Kẻ nào muốn giết hắn thì hắn giết kẻ đó. Đạo lý đơn giản như thế ai cũng hiểu.

Nhưng có một số người lại vì sợ hãi người đứng sau kẻ giết mình mà không dám ra tay thì chính là ngu ngốc.

Người khác muốn giết ngươi, cho dù là sợ hãi, không dám giết thì ngươi cũng chỉ có một đường chết mà thôi. Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Tần Ninh đã dẫn cả đoàn gồm Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thiên Động Tiên, Thương Hư, Tần Hâm Hâm, Minh Thanh Thanh bắt đầu xuất phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK