“U Vương tiền bối!”
Huyền Tử Uyên vội vàng nói: “Ta biết U Vương tiền bối bất mãn trong lòng, chỉ là tại hạ nguyện ý dùng tin tức của một người để đổi lấy một mạng của Liễu Bác Minh”.
“Nói!”
“Vân Sương Nhi!”
Huyền Tử Uyên vừa dứt lời, ánh mắt Tần Ninh sáng lên, nhìn về phía Huyền Tử Uyên.
“Ở đâu?”
Giọng điệu của Tần Ninh vẫn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Huyền Tử Uyên có vài phần thăm dò.
“Năm đó Vân Sương Nhi bị cha ta đưa đi, dốc lòng vun trồng, bây giờ đã vào cảnh giới Vương Giả, lần này cũng đi vào cấm địa theo cha ta”.
“Chỉ là lúc trước khi chúng ta tiến vào cấm địa, bị thú triều tách ra, tất cả mọi người đều đã mất tích”.
“Nhưng mà cha ta lại cực kỳ quan tâm đến Vân Sương Nhi, cho nên chắc chắn là không có nguy hiểm”.
Huyền Tử Uyên thành khẩn nói.
“Lão già Huyền Chấn nghĩ gì, ta có thể không biết sao?”
Tần Ninh sâu xa nói: “Sương Nhi có thể chất đặc biệt, lão già này muốn nhìn trộm ý nghĩa thành Thánh từ trên người cô ấy đúng không?”
Huyền Tử Uyên nghe thấy lời này thì vô cùng xấu hổ.
Chỉ là giờ phút này, hắn ta cũng không còn biện pháp gì cả.
Chỉ có thể dùng tin tức của Vân Sương Nhi để lắng lại lửa giận của Tần Ninh.
Tần Ninh, quá mạnh.
Là người có thể tiêu diệt được Hư Vương.
Hắn ta tự nhận là mình cũng không kém hơn Hư Vương bao nhiêu.
Hơn nữa Thiên Trận Vương - Mộc Phong còn ở đây.
Nếu như hắn ta ra tay, liệu Mộc Phong có thể ra tay hay không?
Suy nghĩ liên tục.
Vẫn nhịn được.
Không nhẫn nhịn thì không được! Tần Ninh nhìn về phía Huyền Tử Uyên, thản nhiên nói: “Việc này đến đây thôi, Vân Sương Nhi không có chuyện gì, ta cũng không tính toán với các ngươi, nếu có chuyện thì đến lúc đó...”, “Nhất định cha ta sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt”.
Huyền Tử Uyên vội vàng nói.
“Chỉ hy vọng như thế”.
Giờ phút này Tần Ninh khẽ di chuyển bàn chân.
Bây giờ mấy người mới phát hiện ra.
Dưới chân, da thịt của Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư dưới lớp quần áo vỡ vụn đã khôi phục như lúc ban đầu.
Không chỉ như vậy, khí huyết mạnh mẽ kia khuếch tán ra vô cùng cường đại.
Giờ phút này, hai người giống như đóa hoa khô héo tái sinh khi gặp xuân.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
“Giang Bạch, ngươi cũng tới đây!”
Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch, nói.
Giang Bạch đi từng bước một đến vị trí chính giữa.
Ngay sau đó, một khí tức thoải mái tràn ngập ra khắp người.
Một cảm giác không thể diễn tả được.
Giống như là sức sống nhưng lại không phải sức sống! Nhưng bên trong trăm mạch tay chân đều cảm nhận được một lực lượng tràn ngập, khiến người ta không nhịn được muốn vui sướng kêu to ra.
Chỉ là Giang Bạch không không biết xấu hổ như Thạch Cảm Đương, hắn ta vẫn có thể nhịn được.
Giờ phút này, ba người đang ở xếp vòng quanh bên trong tám cái sừng kia, tham lam hấp thu sức mạnh trong đó.
Mà bên kia, Huyền Tử Uyên và bốn người Lý An Lan, Tần Ngang Hiên, Triệu Ngạc Cốc, Liễu Bác Minh nhìn một màn này.
“Cung chủ...”, “Được rồi!”
Huyền Tử Uyên đè tay xuống, nói: “U Vương không dễ trêu chọc”.
“Trước khi đến ta đã nói cho các ngươi biết, vì sao còn muốn trêu chọc người của hắn?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Liễu Bác Minh rất khó coi.
“Thuộc hạ cũng không biết bọn họ thật sự là đồ đệ của U Vương”.
Huyền Tử Uyên nhìn Liễu Bác Minh một cái thật sâu.
Liễu Bác Minh vội vàng nói: “Thuộc hạ đáng chết”.
Không nhận ra?
Dọa người ta à?
Hai người dám có gan nói như vậy, thà rằng buông tha chứ không thể giết lầm.
Liễu Bác Minh giải thích: “Thật sự là Bát Giác Thiềm Thừ này ẩn chứa khí huyết quá mạnh, có lợi ích rất lớn với Vương Giả chúng ta rèn luyện cơ thể...”
“Thôi!”
Huyền Tử Uyên lại nói: “Có lòng tham thì cũng phải nhìn xem đối với người nào, nhưng đối với Tần Ninh thì không thể!”
“Nếu thật sự xuất hiện tình huống không thể thay đổi, ngươi cho rằng Tần Ninh sẽ cân nhắc đến Huyền Thiên cung chúng ta cung sao?”
“Dù sao ví dụ Ngự Hư tông còn ở đó...”, sắc mặt Liễu Bác Minh trắng bệch.
Nếu không phải các chủ đến kịp, nhất định hắn ta sẽ chết.
Tần Ninh... quá đáng sợ! Lý An Lan ở bên cạnh không nhịn được nói: “Cung chủ, Tần Ninh quá mạnh... Không sợ đắc tội chúng ta...”
“Hắn không sợ...”
“Sợ cái gì?
Ấp a ấp úng, nói cho xong đi”.
Huyền Tử Uyên quát lớn.
“Hắn không sợ đắc tội tất cả chúng ta thì sẽ không có ai ở phe hắn chống lại Thiên Đế Các, chống lại tứ đại Ma tộc sao?”
Nghe thấy lời này, Huyền Tử Uyên lại cười.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi”.
Huyền Tử Uyên khổ sở nói: “Giúp?”
“Có lẽ ở trong lòng hắn, chúng ta đều là vướng víu, một mình hắn đi mới là tốt nhất”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt mấy vị Vương giả đều biến hóa.
Điều này cũng quá khó mà tưởng tượng nổi đi?
Một mình Tần Ninh?
Sao mà làm được! Đế Lâm Thiên là người đã đánh bại Trấn Thiên Vương đấy!
Tần Ninh có thể giết Vương, thế nhưng có thể giết được Thiên Vương sao?
Không làm được! Huyền Tử Uyên khoát tay, lại nói: “Được rồi, việc này đến đây là kết thúc, đừng nhắc lại nữa”.
“Còn nữa, đánh giết tứ đại ma tộc cũng là điều chúng ta nên làm”.
“Nếu không sinh linh đồ thán, đại lục Vạn Thiên sẽ trở nên như thế nào?"
“Hơn nữa Ma tộc bị tiêu diệt, người trấn giữ ở Tuyệt Mệnh Linh cốc cũng có thể rút về, Huyền Thiên cung chúng ta cũng không cần bị tổn thất nhiều người ở trấn Ma Quật hàng năm nữa...”, hắn ta vừa nói xong, mấy vị Vương giả đều ngậm miệng không nói gì thêm.
Huyền Tử Uyên nhìn về phía Mộc Phong cách đó không xa, đi ra phía trước, khách khí nói: “Mộc Phong tiền bối, cha ta đã từng nhắc tới tiền bối nhiều lần, mấy năm nay tiền bối đã đi đâu mà vẫn luôn không có tin tức gì?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Mộc Phong rất kỳ quái.
“Ai cần ngươi lo?”
Ông ta vừa nói xong, Huyền Tử Uyên liền sững sờ.
Sao vậy?
Hỏi khách sáo một câu cũng không được ư?
Chẳng lẽ là bởi vì bất hòa với Tần Ninh nên Mộc Phong mới tức giận?
Không đến mức chứ?
Quan hệ của Tần Ninh và Mộc Phong tốt như vậy từ bao giờ?
Giờ phút này Mộc Phong lại hừ một tiếng trong lòng.
Hỏi cái gì không hỏi lại hỏi cái này! Chẳng lẽ lão phu phải nói cho ngươi là ta bị Thiên Đế Các nhốt ba vạn năm, vừa được Tần Ninh cứu ra ư?
Vậy thì mất mặt lắm! Hỏi cái này, không bằng nói cho lão phu biết bây giờ trên đại lục Vạn Thiên ở đâu có nhiều người đẹp đi.
Lúc này trong lòng Huyền Tử Uyên đắng chát.
Thiên Trận Vương Mộc Phong! Đây là một vị Vương giả đỉnh cao, trận thuật cao siêu, Thiên Vương cũng không có cách nào bắt được ông ta.
Xem ra lại ở cùng một phe với Tần Ninh.
Tần Ninh... Thật sự không thể đắc tội! Lúc này Mộc Phong lại lười suy đoán Huyền Tử Uyên đang suy nghĩ gì.
Trong phút chốc bầu không khí có chút xấu hổ.
Huyền Tử Uyên nói chuyện phiếm: “Tuy U Vương đã chuyển thế, thế nhưng bây giờ cũng chỉ là cấp bậc Vương Giả sơ cấp, tốc độ tăng lên rất nhanh, yêu nghiệt, từ đầu đến cuối vẫn là yêu nghiệt!”
“Sơ cấp cái đầu ngươi!”
Mộc Phong không nhịn được nói: “Hắn đã là Vương Giả tứ phẩm rồi!”
Hả?
Mấy phẩm?
Tứ phẩm?
Hắn ta nhớ tin tức mình lấy được, Tần Ninh là Vương Giả nhị phẩm mà! Sao chưa đến ba bốn tháng mà đã là tứ phẩm rồi! Giờ phút này, Huyền Tử Uyên nhìn về phía Tần Ninh, nhưng lại không nhìn ra cái gì cả.
Vương giả cấp cao quan sát Vương giả cấp thấp là có thể cảm giác được.
Thế nhưng Tần Ninh lại là ngoại lệ, hắn ta không cảm giác được cái gì cả.
Nhưng cũng không nghĩ tới, Tần Ninh lại là... tứ phẩm! Quá tà môn! Giờ phút này, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Vương giả tứ phẩm! Tần Ninh lần này rời đi nơi đây, sẽ không phải liền trực tiếp đến Thiên Vương đi?
Tốc độ này! Quá nhanh! Ầm... Mà giờ phút này, trong trận bát giác kia.
Khí tức trong người Thạch Cảm Đương đã xảy ra biến hóa trong nháy mắt.
Thiên Nhân Ngũ bộ, phạm vi linh thức năm ngàn mét.
Giờ phút này, linh thức của Thạch Cảm Đương đã tăng lên gấp đôi.
Một vạn mét! Thiên nhân thất bộ!
Chương 1467: Chỉ tới nhất phẩm?
Giờ phút này Thạch Cảm Đương cũng không tỏ ra đắc ý, ngược lại là ổn định như núi, ngồi xếp bằng dưới đất.
Tăng lên! Thân xác và cùng linh thức đều tăng cường.
Vậy hắn ta có thể tiếp tục hấp thu khí huyết ở chỗ này rồi.
Bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có cơ hội khác nữa.
Hắn ta tiến vào nơi đây đã quan sát cẩn thận rồi.
Cũng không phải là chỗ nào cũng có di cốt Thú Vương được bảo tồn hoàn hảo.
Thiên Nhân Thất bộ! Rất mạnh, đúng là rất mạnh.
Nhưng bây giờ bên cạnh Tần Ninh đều là Vương giả, hắn ta cũng không thể tụt lùi được.
Phải đuổi theo mới được, nếu không lỡ bị bỏ lại, cho dù Tần Ninh dẫn hắn ta theo, hắn ta cũng làm thế nào để đi theo Tần Ninh?
Một bên khác, Giang Bạch thì nhẹ nhàng hơn một chút.
Bổ sung khí huyết, năng lực hấp thu của Giang Bạch mạnh hơn Thạch Cảm Đương, Thiên Nhân Thất bộ, linh thức tăng lên một vạn mét.
Giờ phút này, Giang Bạch cũng hút lấy sức mạnh của những khí huyết kia từng chút một.
Về phần Lý Nhàn Ngư thì lại càng đơn giản.
Hắn ta thật sự rất dễ dàng.
Đến cảnh giới Vương Giả, linh thức khuếch tán hóa thành biển linh thức, ngưng tụ đường kính vạn mét.
Dưới tình huống này, hắn ta chỉ cần dựa vào khí huyết thuần khiết của Thú Vương để giúp mình củng cố thân xác, tiếp nhận biển linh thức thôi.
Vương Giả nhất phẩm.
Lý Nhàn Ngư chưa từng nghĩ tới thế mà mình lại trở thành một cường giả cảnh giới Vương Giả.
Là cấp bậc đỉnh cao trên đại lục Vạn Thiên.
Nhưng mà Vương Giả có cửu phẩm, hắn mới chỉ là nhất phẩm, con đường phải đi còn rất xa.
Hơn nữa Tần Ninh cũng đã nói, cảnh giới Thiên Vương có biển linh thức mười vạn mét.
Mười vạn là một điểm quan trọng.
Thiên Vương, lại được xưng là Hóa Thánh! Cấp bậc Hóa Thánh tiến thêm một bước chính là cảnh giới Thánh Nhân đi?
Có lẽ, Hóa Thánh là cánh cửa tiến vào Thánh Nhân?
Lý Nhàn Ngư chưa đến cảnh giới Thiên Vương, cũng không khát vọng với việc trở thành Thánh Nhân như thế.
Việc cần thiết bây giờ là tăng biển linh thức lên.
Hiện tại rèn đúc cơ thể mạnh mẽ, biển linh thức tăng lên sẽ không phải chịu hạn chế quá lớn.
Ngày đó hắn ta cũng đã nhìn thấy trận chiến của Lý Nhất Phong và Tần Ninh.
Biển linh thức của Lý Nhất Phong đã gần mười vạn mét.
Mà lúc đó khi Lý Nhất Phong phóng thích biển linh thức, thế mà vãng sinh đồng lại hiện ra trong đó.
Làm sao để làm được?
Trong lòng Lý Nhàn Ngư vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Có lẽ mình cũng nên thử một chút.
Cũng không thể dựa vào Tần Ninh mãi được.
Trước đó mở ra bảy ấn ký đều nhờ Tần Ninh trợ giúp.
Lý Nhàn Ngư cảm thấy mình đã quá dựa dẫm vào Tần Ninh.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là do mình! Lần này, không có Tần Ninh trợ giúp, chính hắn ta sẽ mở ra cái ấn thứ tám.
Không phải cũng rất tốt sao?
Chỉ là có một vấn đề khiến Lý Nhàn Ngư rất buồn bực.
Trước đó Tần Ninh giúp mình mở ra, cảnh giới tăng lên vèo vèo.
Thế nhưng lần này lại chỉ tăng từ Thiên Nhân Thất bộ đến Vương Giả nhất phẩm.
Dường như có chút không thích hợp.
Trong đầu Lý Nhàn Ngư thấy hơi mơ hồ.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dà Lý Nhàn Ngư đã đứng dậy đầu tiên.
“Đến viên mãn rồi?”
“Ừm!”
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
“Như thế rất tốt”.
Tần Ninh cười nói: “Ổn định cảnh giới trước đi, biển linh thức hoàn toàn không giống linh thức tản mạn đâu”.
Lý Nhàn Ngư nhếch miệng cười một tiếng, khẽ gật đầu.
“Ờm... Sư phụ...”, Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: “Vì sao mở tám ấn lại chỉ đạt tới Vương Giả nhất phẩm?”
Hắn ta vừa nói xong, mấy người Huyền Thiên cung ở một bên và Mộc Phong đều sững sờ.
Có ý gì?
Thiên Nhân Thất bộ đến Vương Giả nhất phẩm, không biết ngưỡng cửa này đã ngăn cản bao nhiêu người đâu.
Tên này... Còn không hài lòng?
Đùa giỡn hay sao?
Tần Ninh suy tư một lát rồi chân thành nói: “Có lẽ biện pháp mở ra lần này không giống, trước đó ta giúp ngươi mở ra đều là lấy linh khí dẫn dắt, lần này chắc ngươi tự mình tìm tòi, thúc giục mở ra cái ấn thứ tám”.
“Nhưng mà không sao, chắc hẳn tiếp theo cũng sẽ tăng lên tương đối nhanh chóng thôi”.
“Mở ra một ấn chính là một lực lượng, tóm lại lực lượng này thuộc về ngươi, chẳng qua là nó tăng lên chậm một chút thôi!”
Lý Nhàn Ngư như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Giờ phút này, Mộc Phong vô cùng kinh ngạc.
Thật đúng là... Một người dám hỏi.
Một người dám đáp! Không sợ mấy người bên kia nổi giận, trực tiếp đánh chết hai người bọn họ sao?
“Bây giờ điều ngươi nên lo lắng chính làm như thế nào để khống chế sức mạnh của mình, mà không phải làm như thế nào để tăng cấp”.
Tần Ninh tiếp tục dặn dò: “Ngươi không giống Thạch Đầu, Thạch Đầu cũng không có thiên phú giỏi bằng ngươi, cho nên hắn ta rất quen thuộc với việc rèn luyện sức mạnh, điều quan trọng của hắn ta là tăng cảnh giới lên”.
“Mà điều quan trọng của ngươi là khống chế sức mạnh”.
“Có thời gian thì phối hợp với Thạch Đầu nhiều vào”.
“Ừm!”
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Không lâu sau, hai người Thạch Cảm Đương và Giang Bạch cũng đi ra.
“Dễ chịu quá!”
Thạch Cảm Đương duỗi lưng một cái, cười ha hả nói: “Sư phụ, thật thoải mái, Thiên Nhân Ngũ bộ đến Thiên Nhân Thất bộ, con cảm giác sẽ có thể tới cảnh giới Vương giả rất nhanh”.
“Thật sao?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Ta vốn đang định dẫn ngươi đến Luyện Yêu Trì, trợ giúp ngươi hội tụ biển linh thức, nói không chừng có thể đến Vương Giả thất bát phẩm ngay lập tức đấy, nhưng thấy ngươi tự tin như vậy thì thôi”.
“Đừng đừng đừng...”, Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư phụ sư phụ, sư phụ tốt của con, con khoác lác đấy, còn lâu mới đến Vương Giả!”
Tần Ninh cười cười: “Trùng hợp quá, ta cũng khoác lác đấy!”
“...”, giờ phút này Huyền Tử Uyên đi lên phía trước, nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “U Vương tiền bối, bên trong tám cái sừng của Bát Giác Thiềm Thừ này ẩn chứa khí huyết mạnh mẽ, ba người bên cạnh ngài mới chỉ hấp thu một phần mười, tại hạ...”
“Ngươi muốn sao?”
Tần Ninh nhìn về phía Huyền Tử Uyên, chế nhạo nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ”.
Huyền Tử Uyên lập tức xấu hổ cười một tiếng.
“Giữ lại mạng sống cho Liễu Bác Minh đã không tệ rồi, còn muốn cướp với ta ư?”
“Hả?”
Tần Ninh không nói nhiều nói mà chỉ ngồi xuống, chậm rãi giang hai tay ra.
“Những thứ này còn chưa đủ để ta ăn một bữa ngon đâu!”
Hắn vừa dứt lời, đám người chỉ thấy sau khi Tần Ninh mở hai tay ra, trong lòng bàn tay cứ như xuất hiện một vòng sức mạnh cắn nuốt.
Lúc này lực khí huyết không ngừng hội tụ.
Dần dần, lực khí huyết kia đều bị Tần Ninh hút vào trong thân thể.
Mọi người đều nhìn thấy.
Hai bên tóc mai vốn dĩ trắng bệch của Tần Ninh đang dần dần biến thành màu đen.
Sợi tóc trắng kia vốn mang đến cho người ta một loại cảm giác đẹp đẽ, giờ phút này màu trắng mất đi, nhìn Tần Ninh lại có vẻ lạnh lẽo, ẩn chứa một khí chất tri thức độc đáo.
U Tiêu Tiêu không nhịn được cười hì hì: “Tần ca ca giống như trước đây”.
Giờ phút này Tần Ninh cũng đáp xuống.
Bổ sung khí huyết, mặc dù không có cách nào bổ sung thọ nguyên, thế nhưng lại có thể mang đến cho hắn tính ổn định căn cơ cực lớn.
Từ khi trở về từ biển Thiên Ngoại, thọ nguyên tiêu hao, dần dần đã sắp hết sạch.
Bây giờ chỉ còn lại năm ngàn năm thọ nguyên thôi.
Sở dĩ không biến thành dáng vẻ già nua, cũng bởi vì cơ thể hắn đủ mạnh.
Mà thọ nguyên khôi phục dựa vào khí huyết, sau khi thuật Đại Tác Mệnh chuyển hóa thì sẽ có thể làm được.
Nhưng cách trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất lại là dựa vào việc tăng cảnh giới lên.
Trên đại lục Vạn Thiên, thọ nguyên của võ giả cao nhất là mười vạn năm.
Sau khi hắn lên đến cảnh giới Vương Giả ngũ phẩm, thọ nguyên bảy vạn năm.
Đã dần dần tiêu hao sạch sẽ.
Nhưng sau khi tăng lên tới Vương Giả cửu phẩm, thọ nguyên sẽ gia tăng khoảng hai vạn năm đến ba vạn năm.
Hắn cũng không lo lắng lắm về điều này.
“Đi thôi!”
Tần Ninh mở miệng nói.
“Trên thực tế Khốn Yêu Địa là bảo địa, nhưng muốn lần lượt tìm kiếm di cốt của những Thú Vương kia ở chỗ này thì đúng là phiền phức, bây giờ ta không có thời gian, về sau lại đến”.
Mấy người đều gật đầu.
Giờ phút này Huyền Tử Uyên chắp tay nói: “Nếu như thế, U Vương tiền bối, vãn bối xin cáo từ”.
“Ngươi không thể đi!”
Tần Ninh lại đột nhiên nói.
Chương 1468: Thực lực chỉ có vậy thôi
Huyền Tử Uyên sửng sốt.
Ta không thể đi ư?
Có ý gì thế?
Tần Ninh nhìn vào Huyền Tử Uyên, cười nói: "Ngươi bảo rằng Sương Nhi ở bên cạnh phụ thân ngươi, vậy thì sao?
Tuy phụ thân ngươi là Thiên Vương, nhưng thực lực chỉ có vậy thôi".
Nghe Tần Ninh nói thế, sắc mặt Huyền Tử Uyên tối sầm lại.
Cái gì mà... chỉ có vậy thôi... Đó chính là Thiên Vương đấy! Hiện tại, ở đại lục Vạn Thiên cũng chỉ có năm vị Thiên Vương thôi đấy! Đó là Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận, Huyền Thiên Vương Huyền Chấn, Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương và Vân Thiên Vương. Hơn nữa, Vân Thiên Vương còn mới được thăng cấp thôi.
Thiên Vương quả thật là những người đứng đầu đỉnh kim tự tháp.
Vậy mà... chỉ có vậy thôi... Lời của Tần Ninh hơi thái quá rồi đấy!
"Ngươi đi theo ta".
Tần Ninh đứng khoanh tay, bước ra, bình thản nói: "Đi gặp Huyền lão đầu, nếu Sương Nhi ở đó thì lấy ngươi ra đổi, còn Sương Nhi không có ở đó, ta sẽ đập ngươi nhừ tử, coi thử Huyền lão đầu có thể nói gì".
Âm thanh ừng ực vang lên.
Huyền Tử Uyên nuốt nước miếng, nhìn về phía Tần Ninh.
Đập mình... Có phải quá ác độc không?
Còn nữa, Huyền lão đầu... Hình như hắn ta đã nghe qua cái xưng hô này ở đâu rồi thì phải! Đúng rồi! Vân Sương Nhi cũng gọi phụ thân hắn ta như vậy.
Cả hai người họ thật giống nhau quá đi mất.
Lúc này, Tần Ninh nhanh chóng rời đi.
Huyền Tử Uyên lẽo đẽo đi theo sau hắn.
Thạch Cảm Đương hơi cảnh giác, nhìn về phía Liễu Bác Minh.
"Nhìn gì đấy?"
“Ngươi nên tự cảm thấy may mắn đi, vừa rồi là do ta không muốn giết ngươi, nếu không thì bây giờ cơ hội nhìn mặt ta ngươi còn không có nữa là".
"Nói cho ngươi biết, thực lực của ta chính là Thiên Nhân thất bộ, sớm muộn gì cũng trở thành Vương Giả thôi".
"Đợi ta xưng vương xong, thực lực Vương Giả tam phẩm của người còn không đủ cho ta đánh nữa là!"
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Bác Minh trở nên kì lạ.
Ông đây thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái, ngươi nghiện diễn kịch à! Thạch Cảm Đương mặc kệ mọi thứ, rồi lập tức rời khỏi.
Vào lúc này, Tần Ninh dẫn theo Mộc Phong, U Tiêu Tiêu, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư.
Huyền Tử Uyên dẫn theo đám người Huyền Thiên cung, cả đoàn người đi xuyên qua cánh rừng.
Tính cách Thạch Cảm Đương rất cẩu thả, luôn không chịu ngồi yên một chỗ.
Điểm này thật ra cũng khá giống với Tiên Hàm.
"Sư phụ, Luyện Yêu Trì mà người vừa mới nhắc đến là nơi nào vậy?"
Thạch Cảm Đương hỏi.
Tần Ninh đi trước dẫn đười, rồi đáp: "Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn được coi là một trong ngũ đại cấm địa, ở đó có sự áp chế đối với Vương Giả".
"Nơi đây là cấm địa của cao thủ Vương Giả nhân loại, đồng thời cũng là thiên đường của thú tộc".
"Yêu Tháp Sơn đã tồn tại từ lâu, vì thế, hiển nhiên có sẽ tạo thành một vài nơi không bình thường".
"Trong Yêu Tháp Sơn có ba đại kỳ địa".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Kỳ địa thứ nhất chính là Yêu Tháp Cửu Trọng Thiên, ta và Tiêu Tiêu đi từ bên đó sang".
"Hơn nữa còn bắt gặp Mộc Phong lão đầu ở đó bị..."
"Ta bế quan tu luyện ở nơi đó suốt ba vạn năm, trùng hợp gặp mặt sư phụ ngươi".
Mộc Phong vội vã nói.
Má! U Vương thật không cho mình chút mặt mũi nào hết! Ta cũng biết ngại đó nha!
Ta chính là Vương Giả đỉnh cấp, là Thiên Trận Vương đấy nhé.
Thế mà ngươi bảo ta bị nhốt, sau này làm sao ta lăn lộn trên đời tiếp chứ?
Đây chính là sỉ nhục! Tần Ninh liếc nhìn Mộc Phong, hắn chỉ cười, không vạch trần lời nói của ông ta.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được bèn nói: "Tiền bối chính là Thiên Trận Vương tiếng tăm lừng lẫy sao?"
Nghe vậy, Mộc Phong cười sảng khoái, gật đầu vô cùng vừa ý.
Tên nhóc này biết ăn nói đấy.
Mộc Phong cười bảo: "Lý Nhàn Ngư phải không?"
"Có muốn học tập trận pháp không?"
"Ta có thể dạy cho ngươi!"
"Thôi...", Lý Nhàn Ngư thì thầm nói: "Bế quan tu luyện suốt ba vạn năm mà không đột phá Thiên Vương nổi, trận pháp... Ta không có hứng thú với nó, hơn nữa, trận pháp của sư phụ ta cũng rất lợi hại...", Mộc Phong suýt nữa thổ huyết.
Giỡn mặt nhau à! Nếu Tần Ninh không có ở đây, thì ta chắc chắn phải đánh cho cái tên này ra bã mới được.
Tần Ninh nói tiếp: "Yêu Tháp Cửu Trọng Thiên, hai người các ngươi cũng chẳng cần tới đó làm gì".
"Chỗ kỳ địa thứ hai chính là Khốn Yêu Địa mà chúng ta mới đi ra".
"Trong Yêu Tháp Sơn, những Thú Vương sắp chết có tôn nghiêm của chính chúng, chúng không muốn bị những Thú Vương trưởng thành giày xéo, giẫm đạp lên tôn nghiêm của chúng".
"Do vậy, trước khi chết, chúng sẽ đến Khốn Yêu Địa chờ đợi cái chết đến gần".
"Nơi đây vốn dĩ có sự áp chế rất lớn đối với thú tộc, thế nên, nơi đây bảo tồn rất nhiều thi thể của thú tộc, lâu ngày, một chút khí huyết của bọn chúng không tiêu tan mà ngưng tụ tại nơi này".
Tần Ninh nhìn thoáng qua, rồi nói: "Đối với vỏ giả mà nói, nơi này quả thật là một nơi rất tốt, xác chết huyền thú trong đó có lẽ ẩn chứa khí huyết vô cùng mạnh mẽ, dùng chúng để tôi luyện thân thể không thể tốt hơn được".
"Thế nhưng, lần này chúng ta có việc quan trọng cần làm, không thể dây dưa ở đây lâu được".
Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều gật đầu đồng ý.
"Chẳng trách Cửu Anh nằm bẹp dí đến tận bây giờ...", vừa dứt lời, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Cửu Anh đang nằm trên đầu vai Tần Ninh.
Cửu Anh lúc này quả thật có hơi uể oải, chán chường.
"Ta mới không có, Thạch Cảm Đương, ngươi dám nói bậy nói bạ nữa thì ta sẽ đánh ngươi đó!"
Thạch Cảm Đương bĩu môi nói: "Ngươi đòi đánh ta à?"
"Ta sắp trở thành Vương Giả tới nơi rồi, ngươi làm sao đánh ta được?"
"Ngươi...", Tần Ninh mặc kệ hai người tranh cãi, hắn nói tiếp: "Còn về phần Luyện Yêu Trì thì lại càng kỳ lạ hơn".
"Ở Luyện Yêu Trì, yêu thú hễ là tiến vào trong đó, nếu ở đó càng lâu, sẽ bị nó hấp thụ linh thức, khi mất linh thức, thân thể sẽ bị tan vỡ rồi trở linh thức".
"Nơi đó rất quái dị, cho dù là nhân loại tiến vào trong đó, thì linh thức cũng sẽ bị áp chế rất lớn!"
"Thậm chí, trước kia, ta còn nghi ngờ, trong Yêu Tháp Sơn có sự áp chế rất lớn đối với linh thức của Vương Giả và Thiên Vương, chính là bởi sự tồn tại của Luyện Yêu Trì".
Đám người Thạch Cảm Đương như bừng tỉnh, hiểu rõ nguyên do.
Cấm địa này quả thật rất kỳ lạ.
Lúc trước, khi đến hải đảo Thiên Ngoại, bọn họ chỉ chạy thẳng tới hải đảo Thiên Ngoại mà thôi, không tiến sâu vào bên trong đó.
Liệu sâu bên trong hải đảo Thiên Ngoại có phải càng thêm kì diệu không.
Đến bây giờ, ai nấy cũng đều có thể nhìn ra được nơi đây không bình thường, nó rất kỳ dị.
Thế nhưng, có Bàn Nhược châu ở đây, Vương Giả có thể vào đó, thật sự quá tốt rồi.
"Vậy sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Nhất Tuyến Sơn!"
Nhất Tuyến Sơn ư! Nghe vậy, ngay cả Huyền Tử Uyên cũng đều vô cùng kinh ngạc.
"Ý của U Vương là, Thiên Đế các ẩn náu trong Nhất Tuyến Sơn sao?"
Huyền Tử Uyên khó tin hỏi.
"Có lẽ là vậy".
Tần Ninh lẩm bẩm đáp.
Lúc này, hắn không quan tâm đến gì nữa, tất cả chỉ vì tóm được Thiên Đế các.
"Nhất Tuyến Sơn là nơi nào vậy?"
Thạch Cảm Đương ngạc nhiên hỏi.
Hắn ta quả thật không biết đó là đâu.
Huyền Tử Uyên giải thích: "Giữa hai đại cấm địa Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn không có phân cách rõ ràng".
"Mà nơi phân cách hai cấm địa ấy chính là Nhất Tuyến Sơn, nó là một vách núi sâu, cũng có người gọi nó là Nhất Tuyến Thiên!"
Mọi người vô cùng bất ngờ.
Hóa ra còn có một nơi như vậy.
"Nhất Tuyến Sơn có hai ngọn núi tiếp giáp với nhau, hai ngọn núi này trông như hai mặt của vách tường, ở giữa chúng chỉ có một vết rạn rộng khoảng chừng một mét".
"Vết nứt ấy sâu không thấy đáy, chẳng biết sâu đến mức nào".
"Năm xưa, Vương Giả không thể đi vào cấm địa, chỉ có Thiên Nhân mới được tiến vào, không ít Thiên Nhân của Huyền Thiên cung chúng ta tiến vào cấm địa, cuối cùng bọn họ đều bỏ mạng ở Nhất Tuyến Sơn".
Lời này của hắn ta khiến cho nhiều người kinh ngạc.
"Nơi này, chẳng có ai biết được trong nó đáng ẩn giấu điều gì... nó rất nguy hiểm!"
Thạch Cảm Đương nghe vậy, hai mắt rực sáng.
Chương 1469: Người xấu thì phải chết
Nguy hiểm sao?
Nguy hiểm nghĩa là gì?
Nguy hiểm đại diện cho cơ duyên, đại diện cho đề cao thực lực.
Có Tần Ninh ở đây, dù là nơi nguy hiểm đến đâu bọn họ cũng dám đi!
"Trong Luyện Yêu Trì ngưng tụ linh thức thú tộc tập hợp lại, còn trong Khốn Yêu Địa ngưng tụ khí huyết của thú tộc, cả hai hỗ trợ lẫn nhau".
"Do vậy, ở Khốn Yêu Địa tôi luyện cơ thể, còn ở Luyện Yêu Trì thì mài dũa linh thức".
"Dù cho là Thiên Nhân hay Vương Giả cũng thế, nó đều là thánh địa tu hành vô cùng kỳ diệu".
Bên cạnh, Mộc Phong lão đầu định nói gì, nhưng rồi lại không có mở miệng.
Huyền Tử Uyên không kìm lòng được bèn nói: "U Vương, theo như ta biết, linh thức trong Luyện Yêu Trì rất hỗn tạp, e là... không thể tu luyện ở đó được?"
"Ở nơi ấy, khi các huyền thú chết đi, linh thức của chúng đều mang theo những ý niệm trước khi chết, chúng tràn ngập sự giết chóc, sợ rằng... rất khó dùng chúng để tu luyện".
Tần Ninh nhìn Huyền Tử Uyên, chậm rãi nói: "Đối với người bình thường, quả thật không có cách gì tu luyện ở đó".
Hắn vừa dứt lời, Huyền Tử Uyên sững sờ, há miệng thở đốc, im lặng cả buổi vẫn không biết nói gì.
Được rồi, cứ coi như ta chưa nói gì đi.
Đối với người bình thường là không có khả năng.
Nhưng Tần Ninh có phải người bình thường đâu! Mộc Phong đứng bên cạnh chỉ cười cười.
Lão phu cũng biết không thể tu luyện ở Luyện Yêu Trì.
Nhưng Tần Ninh lại nói được, vậy hiển nhiên sẽ có cách tu luyện.
Huyền Tử Uyên vẫn còn quá non.
Thậm chí hàm ý ẩn chứa trong lời nói của người ta còn nghe không hiểu.
Tốc độ di chuyển của cả đoàn người không nhanh cũng không chậm.
Dù sao, nơi đây là Yêu Tháp Sơn.
Là địa bàn của ngũ đại Thú Vương, không phải là muốn làm gì cũng được.
Thú Vương ở đây không hề ít ỏi.
Dọc đường đi, Thạch Cảm Đương líu ríu hỏi rất nhiều vấn đề.
Nhưng trọng tâm vẫn đặt vào chuyện tu hành.
Thạch Cảm Đương sắp tiến vào cảnh giới Vương Giả, nhưng hắn ta lại không biết gì về cảnh giới Vương Giả cả.
Hắn ta chỉ biết là, Vương Giả rất trâu bò, nhưng trâu bò ở điểm nào thì lại không biết.
Càng không biết là Vương Giả còn chia làm chín phẩm.
Linh thức trải dài một vạn mét là bước đầu của Vương Giả, khi lên tới mười vạn mét, thì đấy chính là cấp bậc của Thiên Vương.
Thiên vương còn có một cách xưng hô nữa.
Đó là Hóa Thánh! Hóa Thánh có nghĩa là gì, Thạch Cảm Đương không rõ lắm.
Nhưng mà, hiển nhiên là Thiên Vương rất mạnh, không thể nghi ngờ điều đó được.
Trong lúc rảo bước trong rừng, mọi người đều đề cao cảnh giác.
Thú Vương ở đây rất nhiều, lỡ như dính vào Thú Vương thì thật đúng là phiền phức.
Thế nhưng, dần tiến về phía trước, chân mày Tần Ninh cũng từ từ cau lại.
"Sao vậy?
Sư tôn?"
"Có gì đó quái lạ!"
Tần Ninh nhắc nhở: "Cẩn thận chút đi!"
Lúc này, Huyền Tử Uyên cũng vội vã tỏ ý bảo những người đi theo cẩn thận một chút.
Mọi người tiếp tục cuộc hành trình, bỗng nhiên, Tần Ninh dừng bước.
"Đi theo chúng ta suốt một đường rồi, đã đến lúc xuất hiện rồi nhỉ?"
Cứ như vậy thì không có gì thú vị đâu!"
Tần Ninh bình tĩnh nói.
"Ha ha... U Vương quả nhiên là U Vương, Uyên Vương và Thiên Trận Vương còn chưa phát hiện ra thì U Vương đã cảm nhận được sự tồn tại của ta".
Một tiếng cười bình đạm bỗng vọng đến.
Giữa núi rừng, trong một cây đại thụ, thân cây chợt lồi lên, từng người từng người bước ra.
Nhìn kỹ thì thấy có hơn chục người.
Hai người cầm đầu khí chất không tầm thường, khiến cho người ta cảm giác bọn họ rất đáng sợ.
Đó là Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn! Là hai trong tứ đại các vệ bên cạnh Đế Lâm Thiên.
Huyền Dục và Hoàng Nhất Lôi đã thăng thiên từ lâu.
Còn hai người này, số lần Tần Ninh gặp họ rất ít ỏi.
"Đế Lâm Thiên phái các người đến chặn đường ta à?"
Tần Ninh nhìn vào hai người họ, không nhịn được bèn nói: "Hình như Đế Lâm Thiên coi thường ta quá thì phải?"
Nghe vậy, hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn chỉ mỉm cười.
"Tiếng tăm U Vương lừng lẫy vang xa, sao bọn ta lại không biết chứ".
"Lần này, chúng ta vẫn chưa muốn giết U Vương, mà chỉ định ngăn cản chút thôi".
"U Vương nhân từ, mong rằng đừng để cho bọn ta phải khó xử".
Tần Ninh nhìn vào hai người bọn họ, không khỏi nở nụ cười châm biếm.
"Ngăn cản thôi à?"
"Đế Lâm Thiên định bỏ trốn nữa ư?"
Nghe hắn nói vậy, Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn chỉ cười không nói gì.
Chạy sao?
Các chủ vốn thông minh, thực lực lại càng mạnh mẽ, hiển nhiên sẽ không sợ hãi Tần Ninh.
Các chủ vẫn chưa giết Tần Ninh là do vẫn chưa tới lúc mà thôi.
"Tần công tử vẫn nên cẩn thận một chút mới phải!"
Lúc này, Địa Hoàn lạnh nhạt nói.
"Chỉ bằng các ngươi thì không ngăn được ta đâu!"
"Vậy thì chưa chắc!"
Địa Hoàn vừa dứt lời, lập tức vung bàn tay lên.
Vun vút... khắp bốn phía, mười hai bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện rồi đáp xuống.
Chúng tỏa ra luồng khí tức rất hùng mạnh.
Đó đều là Vương Giả! Hơn nữa còn là Thánh Khôi Vương Giả.
Cả mười hai người đều là Thánh Khôi Vương Giả, thực lực giữa chúng không đồng đều.
Giờ đây, sắc mặt của Huyền Tử Uyên cũng thay đổi.
Đáng lẽ Thiên Đế các không có nhiều Thánh Khôi như vậy.
Lúc này, trong lòng Tần Ninh cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngày ấy, trong hải đảo Thiên Ngoại xuất hiện mười mấy con Thánh Khôi cấp bậc Vương giả, chúng khôi phục rồi lại bị đánh vỡ, rõ ràng là đi đời hết rồi.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện nhiều Thánh Khôi Vương Giả như vậy.
Sợ rằng lần ấy, ở vùng biển Thiên Ngoại, Văn Hiên bị bại lộ chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Những gì Thiên Đế các muốn, thì đều chiếm được hết!
"Các chủ nhà ngươi đã chiếm được thứ mình cần rồi, đi ra đây giết ta đi, suốt ngày cứ vòng vo, sợ gì à?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Cứ tiếp tục mãi thế này, có lẽ thực lực của ta sẽ không chỉ có Vương Giả tứ phẩm, mà có thể là Vương Giả ngũ phẩm, thất phẩm, thậm chí là Thiên Vương... Đến lúc đó, các chủ nhà ngươi ngăn được ta chăng?"
Nghe vậy, Thiên Tử Ninh chỉ cười, nói: "Chúng ta nào có tư cách biết được kế hoạch của các chủ đại nhân chứ, chẳng qua là, cho dù Tần Ninh ngươi có trở lại thời kỳ đỉnh cao, khi đứng trước mặt các chủ chúng ta thì cũng chẳng là cái thá gì cả".
Nghe vậy, khóe miệng Tần Ninh nhếch lên.
"Nếu đã như vậy, xuất hiện một tên thì giết một tên, ta nghĩ dẫu cho Thiên Đế các có hùng mạnh, các chủ nhà ngươi cũng sẽ đau lòng nhỉ...", vừa dứt lời, hắn lập tức bước lên.
Khí thế trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ, tỏa ra xung quanh.
Lúc này, bốn người U Tiêu Tiêu, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Thạch Cảm Đương lên tiếng: "Nhàn Ngư, ngươi tập trung khống chế, Giang Bạch, ngươi lo phòng thủ, còn ta sẽ tấn công".
"Được!"
Ba người họ, hai người Thiên Nhân thất bộ, một người Vương Giả nhất phẩm, bọn họ hợp lực với nhau có thể giết chết Vương Giả tam phẩm.
U Tiêu Tiêu chẳng nói câu nào, cô bé lạnh nhạt, bình tĩnh cầm chặt U Linh đao.
Những người này dám đối phó với Tần Ninh, bọn họ chắc chắn là người xấu.
Người xấu thì phải chết! Còn về phần Thiên Trận Vương Mộc Phong, bây giờ ông ta không muốn ra tay cũng phải ra tay.
Bốn vị Vương Giả bên cạnh Huyền Tử Uyên lúc này cũng như hổ rình mồi.
Rầm... trong nháy mắt, Tần Ninh bắt đầu tấn công.
Những người cản đường đó khiến hắn rất phiền não.
Thiên Đế các ở ngay Nhất Tuyến Sơn thôi.
Hắn đã cách Đế Lâm Thiên rất gần rồi.
Bây giờ lại bị người khác quấy rầy, hắn thật sự rất phiền lòng.
Nếu đã như vậy thì cứ giết hết đám người này đi.
Tần Ninh tung ra một cú đấm, lực lượng trong cơ thể hắn bạo phát.
"Thiên Thúc quyết!"
Lúc này, Thiên Tử Ninh không hề né tránh, hắn ta bước ra, rồi bấm hai tay niệm thần chú.
Vun vút... từng âm thanh vun vút bỗng vang lên.
Trong nháy mắt, trong cơ thể Thiên Tử Ninh, linh khí tỏa ra ồ ạt.
Một cái con đường bỗng nhiên xuất hiện, trên con đường ấy có chứa rất nhiều ấn ký.
Ấn ký xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, to khoảng bằng lòng bàn tay, chúng lan ra, bao phủ cái đường lớn ấy thành một cái xúc tu, rồi bao vây quanh người Tần Ninh.
"Địa Bạo thuật!"
Lúc này, Địa Hoàn cũng lâm trận.
Chương 1470: Ám Hoàng
Từng tiếng nổ đùng đùng vang lên.
Mặt đất nứt vỡ trong nháy mắt, một tảng đá khổng lồ hóa thành một cái cánh tay, bay thẳng về phía Tần Ninh.
Trên trời dưới đất đều bộc phát ra sự dao động và bùng nổ của linh khí.
"Vẫn chưa đủ!"
Tần Ninh vừa nói xong.
"Cút!"
Hắn tung ra một quyền.
Trong tích tắc, vầng sáng chín màu lập tức tụ tập lại đây.
Rầm... cuồng phong gào thét, một quyền kia chạm vào cánh tay bằng đá.
Từng âm thanh vỡ vụn bỗng vang lên.
Tảng đá khổng lồ trở thành cát bụi, bay tứ tung đầy trời.
Ngay sau đó, Tần Ninh lại tung ra một chưởng.
Những ấn ký quấn quanh người hắn giờ đã bị chưởng đó cản lại.
Những ấn ký này bị Tần Ninh nắn bóp, rồi nổ tung, Tần Ninh xé nó xuống, lúc này, cơ thể Thiên Tử Ninh hơi lảo đảo.
Những ấn ký trói buộc này giờ đây đã ầm ầm sụp đổ.
Một quyền, một chưởng.
Hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn đều phải lùi về sau.
"Hai tên Vương Giả thất phẩm!"
Ánh mắt Tần Ninh lay động, rồi chậm rãi nói: "Theo lý mà nói, thực lực của các ngươi hẳn tương đương với Huyền Dục và Hoàng Nhất Lôi, cấp bậc chắc khoảng tam phẩm, tứ phẩm gì đó".
"Xem ra, trong khoảng thời gian này, Đế Lâm Thiên đã giúp các ngươi tăng lên rất nhiều".
Thiên Tử Ninh vẫn chỉ cười, không mấy để tâm.
"Hai người chúng ta hiển nhiên không phải là đối thủ của U Vương, nhưng giữ chân nửa khắc cũng không thành vấn đề".
"Thế nhưng, có đôi khi, níu chân được nửa khắc cũng có thể phát huy tác dụng thần kỳ, ví dụ như... một vài người bên cạnh U Vương sẽ chết thì sao?"
Tần Ninh cau mày lại.
"Dám uy hiếp ta sao?"
Sắc mặt Tần Ninh hơi lạnh lùng.
"Không phải là uy hiếp, mà là nhắc nhở U Vương một vài thình huống thực tế thôi".
Địa Hoàn bình tĩnh nói tiếp: "Trong Yêu Tháp Sơn có ba đại kỳ địa, Yêu Tháp Cửu Trong Thiên là nơi U Vương đã đi qua, còn Khốn Yêu Địa chắc U Vương cũng hiểu biết đôi chút rồi".
"Nhưng Luyện Yêu Trì, sợ rằng U Vương còn chưa biết".
"Người của Thiên Đế các chúng ta trùng hợp phát hiện hình như Dương Thanh Vân dẫn theo đám người Tiên Nhân và Tiên Hàm tiến vào Luyện Yêu Trì rồi".
"Do vậy, chúng ta tìm vài vị tiên sinh để đối phó với bọn họ".
Nghe thế, Tần Ninh nhướng mày.
"Hơn nữa, những võ giả ở khắp nơi đã tiến vào, có không ít người đã vào trong Huyền Thiên Sơn, bọn họ cũng phát hiện ra ba ngọn núi trên bầu trời".
"Ấn Sơn!"
"Linh Sơn!"
"Hoang Sơn!"
Thiên Tử Ninh nói tiếp: "Hẳn là U Vương không lạ gì mấy nơi này nhỉ?"
Tần Ninh híp mắt.
"Nói nhiều như vậy cốt chỉ để ta không đến Nhất Tuyến Sơn mà thôi, nếu đã vậy thì ta càng phải đến đó!"
"Dương Thanh Vân đã là Thiên Vương, tưởng dễ bị giết như vậy sao?"
Tần Ninh bỏ mặc lời cảnh cáo.
Nghe thế, hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàng cũng không mấy để tâm.
"U Vương, ngươi rất tự tin, đây là chuyện hay và cũng là chuyện dở".
Thiên Tử Ninh nói tiếp: "Thiên Đế các và Ngự Hư tông hợp tác với nhau lâu như vậy, Hư Vô Sinh đã chịu ân của các chủ chúng ta, và đạo quán Thái Cực đang trấn thủ Thâm Uyên Ma ở đại lục Đông Thiên".
"Lẽ nào suốt mấy vạn năm qua, Thâm Uyên Ma chưa từng bước ra khỏi lòng đất thật sao?"
Hắn ta vừa thốt ra lời này, ánh mắt Tần Ninh rốt cuộc đã thay đổi.
"Dòng tộc Luyện Ngục Ma coi như đã hoàn toàn mất hết, cao thủ cấp bậc Vương Giả đều bị giết hết".
"Nhưng bốn dòng tộc khác vẫn chưa đâu".
Thiên Tử Ninh cười nói: "Hôm nay, hai người chúng ta tất nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng những người khác... chưa chắc đâu!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh cũng cười nhạo đáp lại: "Ngũ đại ma tộc đã đi ra khỏi lòng đất rồi, bọn chúng đã sớm tụ tập tàn sát hàng loạt võ giả trên đại lục Vạn Thiên, lời này của ngươi không khỏi hơi khó tin đấy".
"Kế hoạch của các chủ nhà ta sao có thể để cho Ma tộc muốn làm gì thì làm?"
"Mà ngược lại, ngũ đại Ma tộc còn phải nghe lệnh các chủ chúng ta!"
Địa Hoàn cười khẩy nói: "Tần Ninh, ngươi cho rằng, vì sao chúng ta lại đưa ngươi vào cấm địa chứ?"
"Trong cấm địa này chính là tử địa của ngươi".
Sắc mặt Tần Ninh rét lạnh.
Mọi chuyện dường như đã thoát khỏi dự tính của hắn.
"Có vẻ như, Đế Lâm Thiên có không ít thủ đoạn vặt vãnh nhỉ, chỉ tiếc là hai người các người chết đến nơi rồi".
Tần Ninh vừa dứt lời, nhanh chóng tung ra hai quyền
Rầm rầm... âm thanh nứt vỡ bỗng vang lên.
Hai người Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn đều lui về phía sau.
Lúc này, ánh mắt nhiều người thay đổi.
Còn sắc mặt của Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn lại hơi tái một chút.
Một quyền này của Tần Ninh rất mạnh.
Vương Giả tứ phẩm mà sức mạnh lại sánh ngang với Vương Giả thất phẩm.
Người này quả thật đúng là một kẻ đáng sợ.
"U Vương, đối thủ của ngươi không phải là chúng ta".
Giờ đây, Thiên Tử Ninh không dám chần chừ nữa.
"Đối thủ của ngươi là hắn!"
Vừa nói xong, ngón tay Thiên tửu Ninh chỉ vào phía chân trời.
Nơi đó bỗng xuất hiện ba người.
Ba người kia đều mặc chiến giáp đen tuyền, cả người mặc một chiếc áo choàng đen, vóc người cực kỳ cao lớn.
Luồng khí tức khủng bố tỏa ra xung quanh.
Mặc dù cách xa hàng cây số nhưng bọn họ vẫn để lại có người ta một cảm giác áp lực đến nghẹt thở.
Tần Ninh liếc mắt nhìn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
"Tần Ninh, lại gặp nhau rồi!"
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
Lúc này, cả Huyền Tử Uyên và Mộc Phong đều không rõ nguyên do.
Ba người này... là ai vậy?
Tần Ninh nhìn vào ba người đó, ánh mắt lại càng trở nên rét lạnh hơn.
Bây giờ, trong lòng Tần Ninh có vài phần kinh ngạc.
"Ám Hoàng!"
Hắn vừa thốt ra cái tên này.
Mọi người xung quanh để bất ngờ.
Đó là Ám Hoàng sao?
Tộc trưởng tộc Ám Vũ Ma, Ám Hoàng sao?
Sao lại gặp ở đây!
"Xem ra, giết bảy vương của bổn hoàng còn chưa đủ, ngươi còn muốn giết cả bổn hoàng nữa!"
Một giọng nói cười cợt vang lên.
Áo choàng của cả ba người rơi xuống.
Lúc này, cả ba thân thể vạm vỡ đều lộ ra.
Ám văn bên ngoài cơ thể họ tạo ra một loại cảm giác rất âm u.
Bộ giáp bao phủ toàn thân bọn họ tỏa ra luồng khí tức rất đáng sợ.
Đó là tộc Ám Vũ Ma! Huyền Tử Uyên vô cùng ngạc nhiên.
Tộc Ám Vũ Ma ở trong đại lục Thiên Ngoại, nơi Thiên Ngoại Tiên tọa lạc, ở dãy núi Thiên Ngoại, nơi tiếp giáp giữa vùng biển Thiên Ngoại và đại lục Thiên Ngoại xuất, hiện thông đạo dẫn đến tộc Ám Vũ Ma.
Thế nhưng, tộc Ám Vũ Ma đã bị Thiên Ngoại Tiên trấn áp.
Vậy sao bây giờ bọn chúng lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào... Thiên Ngoại Tiên và Thiên Đế các đồng hội đồng thuyền?
Không thể nào! Tiên Vũ Sinh đã chết.
Trấn Thiên Vương không thể nào bỏ qua mối thù giết con này được.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lúc này, Tần Ninh nhìn vào Ám Hoàng, ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh.
"Ta còn tưởng, tộc Ám Vũ Ma tham sống sợ chết, chỉ dám trốn chui trốn lủi dưới mặt đất, không ngờ rằng, các ngươi cũng biết mò lên mặt đất đấy".
Giọng nói của Tần Ninh có vài phần lạnh nhạt.
“Tần Ninh, tới nước này rồi mà ngươi vẫn còn dám kiêu ngạo không coi ai ra gì sao?”
Ánh mắt Ám Hoàng lạnh lẽo.
"Nếu ngươi muốn chết thì để bổn hoàng giúp ngươi".
Luồng khí tức mạnh mẽ hùng hổ tỏa ra, lan khắp núi rừng.
Luồng khí tức kinh khủng kia hoàn toàn nghiền ép hai vị Vương Giả cửu phẩm Huyền Tử Uyên và Mộc Phong.
Đó là Thiên Vương! Tộc trưởng tộc Ám Vũ Ma chính là một kẻ có cấp bậc Thiên Vương.
Lúc này, tình cảnh thay đổi.
Tần Ninh vẫn đứng im một chỗ, không thốt nên lời.
Mãi đến lúc này, dường như Thiên Đế các mới bắt đầu hành động.
Làm thế nào mà ba tên thuộc tộc Ám Vũ Ma có thể lên trên mặt đất?
Trên toàn đại lục Vạn Thiên có năm cái thông đạo.
Bọn chúng leo lên từ cái thông đạo nào chứ?
Hơn nữa, dựa vào tình hình, hình như... ngũ đại Ma tộc chưa từng níu không thể lên mặt đất.
Nếu một vị Thiên Vương dốc hết sức lực để phá hủy một cái thông đạo, thì e rằng có là Thiên Vương ở thế giới bên ngoài cũng chẳng thể nào cản được.