Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736: Cảnh giới Tạo Hoá

Tần Ninh lúc này trầm mặc không nói.

Hắn không biết những người ở đây đang toan tính cái gì.

Nhưng lần này nhất định phải cứu được Tiểu Thạch Đầu!

Người của Thiên Đế các chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Dùng cái chết của Tần Kinh Mặc để thúc đẩy hắn đến cực điểm, khiến trong lòng hắn sản sinh ra một loại chấp niệm.

Loại chấp niệm này chính là không muốn cố nhân ra đi nữa.

Cho nên Thạch Cảm Đương chính là mồi nhử.

Mà Thiên Đế các lại chắc chắn một điều.

Cho dù có là mồi nhử thì hắn cũng nhất định sẽ đến.

Cho nên ở chỗ này là địa ngục, một địa ngục thật sự.

“Sư tổ...”

“Không sao...”

Tần Ninh lúc này nhìn Thạch Cảm Đương, thản nhiên nói: “Sao thế? Không tin ta sao?”

“Thế nhưng mà...”

“Được rồi!”

Tần Ninh nói tiếp: “Ta vẫn còn đợi dẫn ngươi đi gặp sư tôn, hỏi cái tên khốn kiếp đấy xem não có bị ngập nước không, bảo hắn ở đại lục Thương Lan chờ mà hắn cũng ngoan ngoãn ở đó chờ, đồ đệ của mình chết sạch cũng không thèm để ý”.

Thạch Cảm Đương lúc này trầm mặc không nói, sắc mặt trở nên âm trầm.

“Thật ra...”

Thạch Cảm Đương ngẩng đầu, đột nhiên hơi đỏ mặt nói: “Thật ra nếu sư tôn chuẩn bị cho ta mười tám vạn tuyệt sắc giai nhân thì ta cũng sẽ không so đo đâu!”

“...”

Tần Ninh lúc này nhìn về phía trước.

“Nếu ngươi biết tự nắm lấy cơ hội thì đối với bản thân ngươi khí Tạo Hoá cũng là một lợi thế”.

“Trẻ tuổi không hẳn là chuyện xấu, biến thành mấy tuổi cũng không sợ, trái lại còn có thể phát triển, dù sao thì cũng tốt hơn so với già cỗi!”

“Còn nữa, bỏ ngay cái suy nghĩ vào thời khắc mấu chốt liều mạng vì ta đi, ta là sư tổ của ngươi, không cần ngươi phải đánh cược mạng sống của mình”.

“Tất cả đã có ta lo rồi, nhớ kỹ chưa?”

Tần Ninh nói xong liền phi thân bay lên.

Thạch Cảm Đương bây giờ cũng không nói gì thêm.

Trong mắt xuất hiện một lớp sương mù.

Năm đó hắn ta ngu dốt vô cùng.

Tôn giả Thanh Vân không muốn nhận hắn ta làm đồ đệ.

Cửu U Đại Đế thấy tình tính hắn ta cứng cỏi, phá lệ bảo Thanh Vân nhận hắn ta làm đồ đệ.

Vị sư tổ này suốt ngày đánh mắng chửi trách cứ hắn ta.

Thế nhưng hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ không thể quên được.

Lúc tu hành hôn mê luôn có người cõng hắn ta đi ngâm thuốc.

Cưỡng ép đột phá, kinh mạch bị đứt gãy cũng chỉ có người ấy giúp hắn ta độ hoá khí Tạo Hoá, tái tạo kinh mạch.

Bị ném vào bên trong vạn yêu tôi luyện, còn một hơi tàn không chết, vẫn là người ấy ở bên cạnh canh giữ, chăm sóc hắn ta bất cứ lúc nào.

Nếu như nói sư tôn Thanh Vân là cha.

Thì Tần Ninh trước mặt giống như ông nội của hắn ta vậy.

Phần tình cảm này không thể nói một, hai câu là rõ ràng được.

Thạch Cảm Đương hắn ta ngu ngốc, đần độn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng biết lui bước là gì.

Lần nào cũng tiến về phía trước, liều mạng tranh đấu.

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn có một người giúp hắn ta trông chừng cái mạng này.

Mặc dù hắn ta ngu dốt nhưng hắn ta vẫn hiểu cái gì gọi là ân tình!

Sư tổ nhìn bề ngoài thích sĩ diện, nhưng Thạch Cảm Đương hắn ta biết khác, người ấy là không biết xấu hổ!

Người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ!

Sư tổ lúc nào cũng nhìn cao cao tại thương nhưng đối với mấy sư huynh đệ bọn hắn đều vô cùng quan tâm.

“Sư tổ!”

Thạch Cảm Đương quát khẽ một tiếng: “Thạch Cảm Đương ta đời này không hối hận vì đã vào môn hạ của sư tổ!”

Tần Ninh dừng bước, khoé miệng khẽ nhếch.

“Người của Thiên Đế các tự tìm cái chết trên người ta, chính là chán sống rồi!”

Tần Ninh phi thân bay lên, nhìn ba người.

“Tần công tử hà tất phải cậy mạnh như vậy?”

Ba người đàn ông áo đen lúc này bộc phát khí tức.

Cùng lúc đó, đám người Đồ Vạn Sơn sắc mặt trắng bệch.

Áp lực kinh khủng chèn ép khiến bọn họ gần như không thở nổi.

Cảnh giới Nhân Vị, cảnh giới Địa Vị, cảnh giới Thiên Vị đều được gọi là cảnh giới Tam Vị.

Mà cảnh giới sau cảnh giới Tam Vị chính là cảnh giới Tạo Hoá mạnh mẽ vô địch!

Một hơi của cảnh giới Tạo Hoá có thể nuốt chửng cả mặt thiên địa nhật nguyệt.

Một tia khí Tạo Hoá có thể phát triển biến hoá mọi loại cảnh tượng.

Về điểm này cảnh giới Tam Vị hoàn toàn không thể so sánh được.

“Chúng ta đến đây đương nhiên là phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ, cảnh giới Tạo Hoá có thể giết ngươi nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn!”

Người đàn ông mở miệng, đám người Đồ Vạn Sơn hoàn toàn sửng sốt.

Cảnh giới Tạo Hoá chưa chắc đã có thể giết chết Tần Ninh sao?

Ông trời ơi!

Rốt cuộc Tần Ninh là thứ gì vậy?

Không phải chỉ là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển thôi sao?

“Nhưng lần này ngươi chọn để linh điêu giúp Thạch Cảm Đương thoát thân, vậy bản thân ngươi thì phải làm sao đây? Cảnh giới Hoá Thần thất chuyển không nắm chắc con bài trong tay thì không đủ!”

“Lo lắng thay ta sao?”

Tần Ninh cười nói: “Chi bằng các ngươi lo lắng cho bản thân mình thì hơn”.

Linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này ngưng kết.

Từng tia sáng nháy mắt xuất hiện.

“Chuyến đi đến đại lục Bắc Thương, Thiên Đế các của chúng ta cũng biết”.

“Nhưng mà Tần công tử, chỉ có mỗi linh kiếm Long Cốt Nguyệt thì vẫn chưa đủ tư cách đâu!”

Người đàn ông cầm đầu cười nhạo một tiếng rồi muốn bước ra.

“Đại ca!”

Một người khác vội vàng nói: “Bên trên phân phó không được để xảy ra bất cứ sơ xuất nào, không được khinh thường, hay là trực tiếp...”

“Không sao, cứ chơi trước đã!”

Cười nhạo một tiếng, người đàn ông sải bước đi ra.

Đánh ra một chưởng, một chưởng này trực tiếp vung ra một cổ uy áp khiến tất cả mọi người có mặt ở đây gần như nằm rạp trên mặt đất, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

“Chém!”

Tần Ninh chém ra một kiếm, trong chốc lát, một tia sáng màu trắng bắn ra.

Bùm...

Kiếm khí và chưởng ấn giao nhau.

Một tiếng nổ tung vang lên.

Tần Ninh phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt trắng nhợt.

“Sư tổ!”

Sắc mặt của Thạch Cảm Đương lúc này rất khó coi.

“Chăm sóc tốt cho bản thân ngươi trước đi!”

Tần Ninh quát khẽ nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn biến thành nòng nọc à?”

“Ta...”

Thạch Cảm Đương lúc này nói không lên lời.

Linh điêu lơ lửng trên đỉnh đầu, từng sợi xích sắt đứt rời.

Giờ phút này trông hắn ta như tuổi đôi mươi.

Xích sắt ở đây phong toả khí huyết linh hải của hắn ta, hơn nữa còn cố tình gây ra sự thay đổi bất thường của thời gian và không gian.

Thời không thay đổi bất thường là thứ đáng sợ nhất.

Dẫn động thời không thay đổi khiến cho tuổi của hắn ta ngày càng nhỏ, cuối cùng sẽ trở về với hư vô.

Nếu cứ tiếp tục như này thì hắn ta sẽ chết.

Sư tôn đã dùng linh điêu chém đứt sự trói buộc của xích sắt.

Không thể phụ lòng sư tôn được!

Thạch Cảm Đương lúc này bình ổn lại tâm trạng, trở nên cẩn thận hơn.

Thấy cảnh này, Tần Ninh mới an tâm.

“Xem ra người của Thiên Đế các chuẩn bị rất kỹ lưỡng!”

“Có điều quá coi thường ngươi cũng không phải chuyện tốt”.

Tần Ninh sải bước đi ra.

Lần này, đám người Đồ Vạn Sơn và Lý Hoành Trung hoàn toàn sững sờ.

Cảnh giới của Tần Ninh là gì?

Là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển!

Còn ba người kia là cảnh giới Tạo Hoá đó!

Bây giờ có thể nói là khoảng cách ngang trời đất.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn có thể chiến đấu!

Quả thật là đi ngược lại với chênh lệch cảnh giới mà bọn họ biết.

“Tần công tử còn có thể chống đỡ được mấy lần nữa?”

Người đàn ông khinh miệt cười lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.

“Ngươi nói xem?”

Tần Ninh lúc này tà mị nở một nụ cười.

Phụt!

Phun ra một ngụm máu tươi, linh kiếm Linh Cốt Nguyệt lúc này phát ra từng tia sáng.

Ánh trắng trên thân kiếm lúc này đã chuyển thành ánh đỏ.

Trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Hả?”

Nhìn thấy động tác lần này của Tần Ninh, sắc mặt người đàn ông cầm đầu trở nên nghiêm trọng.

“Thử xem xem?”

Tần Ninh khiêu khích nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tự tìm cái chết!”

Người đàn ông ngưng tụ khí Tạo Hoá trong tay một lần nữa, hoá thành một chưởng ấn, ầm ầm giáng xuống.

Bàn tay của người đàn ông lúc này trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.

“Chém!”

Tần Ninh nói một tiếng.

Lúc này kiếm liền chém xuống.

Kiếm mang rực rỡ chói loá, giống như một con rồng già từ bên trong lao ra, nháy mắt giết tới.

Bùm...

Lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Chương 737: Vùng nham thạch Cự Long

“A...”

Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trong nháy mắt, một cánh tay dính đầy máu xì xèo rơi vào bên trong nham thạch.

Người đàn ông cầm đầu sắc mặt trắng bệch, một tay ôm chặt lấy bên cánh tay đã bị chặt đứt.

Cảnh này khiến tất cả mọi người sững sờ.

Người đàn ông cảnh giới Tạo Hoá lại bị chặt đứt một tay.

Ai mà tin được cơ chứ?

Tần Ninh phun một ngụm máu lên thân linh kiếm Long Cốt Nguyệt mà lại bộc phá ra sức mạnh kinh khủng như vậy sao?

“Đáng chết!”

Lúc này vang lên một tiếng quát khẽ.

Người đàn ông cầm đầu đã hoàn toàn nổi giận.

Hắn ta vậy mà lại bị Tần Ninh chặt đứt một tay.

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Hai người còn lại lập tức trở nên sốt sắng.

“Ta phải giết ngươi!”

“Đại ca!”

Một người trong số đó vội vàng nói: “Đại ca, đừng quên lời phân phó của chủ thượng!”

“Chết tiệt!”

Người đàn ông cầm đầu lúc này tức giận không kiềm chế được.

“Đến đây!”

Tần Ninh tay cầm trường kiếm, huyết mang trên thân kiếm lúc này càng mạnh hơn.

“Hừ, Tần Ninh, ngươi đừng có mà khiêu khích ta, bản toạ sao có thể mắc kế khích tướng của ngươi được chứ?”

Người đàn ông khẽ quát một tiếng, nhìn về phía hai người đứng ở bên cạnh.

“Nhị đệ, tam đệ, chuẩn bị đi!”

“Rõ!”

Ba thân ảnh từ từ lùi lại, cách xa ngàn mét.

“Bản toạ thừa nhận đã khinh thường ngươi, quả nhiên ngươi đúng là người danh bất hư truyền!”

“Thế nhưng lần này ngươi nhất định phải chết!”

Người đàn ông cầm đầu khẽ quát một tiếng, sải bước đi ra.

Bùm...

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Dung nham phía dưới toàn bộ không gian địa ngục bắt đầu sủi bọt khí ùng ục.

Từng tầng từng lớp dung nham bắt đầu chuyển động, dường như có thể trào lên bất cứ lúc nào.

Tiếng ầm ầm lúc này vang lên, càng ngày cành nặng nề trầm thấp, dường như có thể khiến không gian này nổ tung bất cứ lúc nào.

“Thiên Long Cốt xuất thế rồi!”

Ba người lúc này đồng thanh quát khẽ một tiếng.

Âm thanh ầm ầm vẫn liên tục vang lên.

Đất rung núi chuyển, dung nham chuyển động.

Một bộ xương trắng đột nhiên xuất hiện.

Bộ xương phát ra tia sáng vạn trượng, hùng vĩ mạnh mẽ, khí tức lớn mạnh trùng trùng điệp điệp.

Lần này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Long Cốt!

Một bộ Long Cốt thật!

Hơn nữa bộ Long Cốt kia còn đang chuyển động!

Ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung hai chân như nhũn ra.

Long Cốt!

Đây chính là Long Cốt!

Thần Long chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, vẫn chưa có ai được nhìn thấy tận mắt.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện một bộ Long Cốt sống!

“Tần Ninh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Long Cốt xuất hiện, nổi trên bề mặt dung nham.

Trong không gian địa ngục to lớn lúc này bỗng xuất hiện một loại khí tức tĩnh mịch vô cùng.

Cùng lúc đó, ba thân ảnh phi thân nhảy lên trên thân Long Cốt.

Tiếng ầm ầm vẫn vang lên liên tục.

Dung nham bên trên Long Cốt lúc này cũng dâng lên.

Nháy mắt, Long Cốt bỗng biến thành một con rồng dung nham khổng lồ.

Trên đỉnh đầu của con rồng dung nham to lớn có ba thân ảnh đứng vững.

“Xem ra các ngươi vì muốn giết ta mà đã bỏ ra không ít tâm tư nhỉ”.

Tần Ninh nhìn về phía trước.

“Lại gọi Long Cốt ở nơi đây thức tỉnh, nhân cơ hội này giết ta?”

“Ta vậy mà đã coi thường người Thiên Đế các bọn ngươi rồi!”

“Tần Ninh, vì để giết được ngươi, Thiên Đế các chúng ta nhất quyết sẽ không cho phép thất bại”.

Người đàn ông cầm đầu quát lên: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Rống rống...

Con rồng khổng lồ lúc này gào thét lao ra.

“Sư tổ, mau tránh đi!”

Thạch Cảm Đương lúc này quát lớn.

Xích sắt phía sau lúc này chỉ còn khoảng mấy chục sợi.

Nhanh lên, càng nhanh càng tốt!

“Nói mấy lời vô nghĩa đấy làm gì!”

Tần Ninh quay người quát lên: “Không thoát thân được thì ngươi sẽ biến thành nòng nọc nhỏ đấy!”

Vẻ mặt của Thạch Cảm Đương lúc này lo lắng không thôi, nhưng lại bất lực chẳng làm được gì.

Bây giờ cả người hắn ta trông chỉ như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mang theo vẻ thật thà đơn thuần.

“Chịu chết đi!”

Ba người áo đen dưới sự khống chế của vùng nham thạch Cự Long đã lao xuống.

Long trảo lúc này trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.

Keng...

Tần Ninh vung kiếm cản lại.

Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt, kiếm mang vỡ vụn, linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này vỡ tan.

Cơ thể của Tần Ninh bây giờ loang lổ vết máu, máu tươi chảy ngược chảy xuôi.

Chỉ một chưởng, một chưởng nhẹ nhàng dường như đã nghiền nát Tần Ninh.

Mấy người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung lúc này đều sững sờ.

Quá kinh khủng!

Đời này bọn họ cho rằng được chứng kiến cảnh giới Địa Vị vô địch giao thủ đã là kinh khủng lắm rồi!

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy con rồng khổng lồ kia.

Bọn họ mới nhận ra rằng.

Đừng nói là cảnh giới Nhân Vị hay là cảnh giới Địa Vị.

Cho dù là cảnh giới Thiên Vị thì lúc này cũng chẳng là cái thá gì hết!

Thế nhưng điều quan trọng nhất là Tần Ninh cản lại đòn tấn công nhưng hết lần này đến lần khác đều không chết.

Giống như “tiểu cường” đánh không chết, Tần Ninh giờ phút này càng thêm kinh khủng!

Sức sống vô cùng ngoan cường!

“Long Cốt sau khi thức tỉnh có linh hồn mà cũng chỉ có tý năng lực này thôi sao?”

Tần Ninh bây giờ toàn thân đẫm máu, nhưng lại chẳng thèm để ý, nhếch miệng cười nhạo nói: “Năng lực như này có phải quá mất mặt rồi không?”

“Ngươi đang tự tìm cái chết đấy!”

Ba người đã hoàn toàn nổi giận.

Như này mà vẫn còn chưa chết!

Thằng nhãi này thật sự giống như lời chủ thượng nói, không thể khinh thường được!

Bùm...

Ba người điều khiển con rồng khổng lồ, một lần nữa đáp xuống.

Dung nham ở bên trong miệng rồng ầm ầm bắn ra.

Xèo xèo...

Dung nham phun lên cơ thể của Tần Ninh.

Trong chốc lát, toàn bộ cơ thể của Tần Ninh hoàn toàn bị bốc cháy.

Toàn thân hắn lúc này giống như một người lửa.

Ba người lúc bấy giờ thấy được cảnh này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đây chính là con rồng khổng lồ mà Thiên Đế các đã lên kế hoạch trong mấy vạn năm.

Dùng Thạch Cảm Đương làm mồi nhử, dẫn dụ Tần Ninh sa lưới từng bước một.

Dùng Long Cốt khổng lồ kết hợp với sức mạnh của dung nham giết chết hắn hoàn toàn.

Kế sách này vẹn toàn không chê vào đâu được.

Nếu như vẫn không thể giết chết được Tần Ninh vậy thì thật sự chẳng hợp lý chút nào!

“Sư tổ!”

Lúc này, một tiếng rít gào vang lên.

Thạch Cảm Đương bây giờ đã thoát ra khỏi sợi xích sắt cuối cùng, vội vàng lao ra.

Nhưng nhìn thấy dung nham đang bao bọc thiêu đốt cơ thể kia, Thạch Cảm Đương lại bất lực không có cách tiếp cận.

“Sư tổ...”

Thạch Cảm Đương giận không nhịn được!

“Ta phải giết các ngươi!”

Thạch Cảm Đương đã hoàn toàn nổi giận!

Lúc này hắn ta phóng thích toàn bộ khí tức cơ thể.

Dáng vẻ ước chừng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mang theo một chút chất phác, mắt to mày rậm sáng ngời có thần.

Nhưng bây giờ, cặp mắt kia lại tràn ngập tức giận.

Cuối cùng hắn ta cũng thoát được ra, không biến thành nòng nọc.

Thế nhưng đã biến thành một thiếu niên bộ dáng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.

Nhưng khí tức lại vô cùng mạnh mẽ!

“Ngươi mà cũng xứng sao? Thạch Cảm Đương!”

Ba thân ảnh đứng vững trên thân rồng khổng lồ.

“Nếu không phải vì Tần Ninh thì ngươi đã chết từ lâu rồi!”

“Mặc dù không biết chủ thượng đang nghĩ gì thế nhưng lần này giết được Tần Ninh rồi thì tha cho một cái mạng chó nhà ngươi cũng không sao!”

Thạch Cảm Đương giận dữ.

“Lão tử giết các ngươi!”

Sải bước đi ra, Thạch Cảm Đương xông đến.

Bùm...

Nhưng con rồng khổng lồ lúc này lại nhẹ nhàng vung tay lên.

Cả người Thạch Cảm Đương rơi ầm xuống mặt đất, lõm thành một hố sâu trăm trượng.

Rồng khổng lồ vô cùng mạnh mẽ, căn bản không thể đỡ được.

Thạch Cảm Đương hoàn toàn sững sờ.

Mạnh đến vậy sao?

Sư tổ là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển, vừa rồi làm sao có thể chịu nổi chứ?

Liếc qua cơ thể đang bị dung nham bao trùm bây giờ đã hoá thành một đống rơi xuống đất.

Hai mắt Thạch Cảm Đương đỏ rực.

“Cái thứ khốn kiếp nhà các ngươi, lão tử băm chết các ngươi!”

Thạch Cảm Đương trở nên phẫn nộ điên cuồng.

“Tiểu Thạch Đầu, ta bảo ngươi ngoan ngoãn một chút, ngươi không nghe lời ta nói sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
Chương 738: Thần hồn Băng Hoàng

“Sư tổ?”

Thạch Cảm Đương lúc này sững sờ.

Vị trí ban nãy của Tần Ninh, thật sự... chỉ còn một bãi dung nham.

Hoàn toàn không có người!

“Quên lời ta nói rồi sao?”

“Trên thế gian này không có người giết được ta đâu!”

“Không một ai làm được!”

Một tiếng quát khẽ đột ngột vang lên vào lúc này.

Bên trong bãi dung nham lúc này vang lên tiếng xì xèo, bây giờ truyền ra gột rửa lòng người.

Tiếng gió rít gào vang lên bên tai, một làn gió lạnh táp vào mặt.

Âm thanh két két không ngừng vang lên.

Đỉnh núi trơ trọi lúc này xuất hiện băng tuyết.

Băng tuyết lan ra, tiếng ken két vang lên liên tục.

Giờ phút này tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo rét thấu xương xuyên thẳng vào tâm.

Lạnh!

Cái lạnh khiến người ta nghẹt thở!

Dung nham trải dài trên mặt đất lúc này sớm đã đóng băng, phát ra tia sáng màu băng xanh lam lấp loé.

Tạch tạch, tiếng vỡ vụn vang lên, Tần Ninh bây giờ đứng dậy trong băng tuyết.

Một thân áo giáp băng màu xanh lam bao trùm toàn thân.

Khi Tần Ninh đứng dậy thì phía sau xuất hiện một hư ảnh lớn hơn.

Nói là hư ảnh nhưng hư ảnh kia đang dần dần trở nên chân thật.

Đầu gà, hàm yến, cổ rắn, mai rùa, đuôi cá, không phải là ngọn lửa hừng hực bao phủ như mọi người nghĩ mà là tràn ngập hàn khí lạnh lẽo thấu xương.

Tinh khiết như nước, hàn quang lẫm liệt.

Băng Hoàng!

Hư ảnh Băng Hoàng cao mười mấy mét lúc này xuất hiện ở phía sau Tần Ninh.

Giờ phút này Tần Ninh trông càng giống như vừa mới bước ra từ trong hầm băng, toàn thân từ trên xuống dưới, hàn quang lẫm liệt.

“Cái này...”

Lần này, đám người hoàn toàn sững sờ.

Đây là cái gì?

Băng Phượng Hoàng?

Nghe đồn trong thiên hạ tộc Phượng Hoàng chính là sự tồn tại vô địch hàng đầu.

Long Phượng, tộc Phượng Hoàng và Long tộc có thể nói là ngang nhau, cùng phát triển.

Mà tộc Phượng Hoàng được chia làm hai dòng dõi.

Dòng dõi Hoả Phượng.

Dòng dõi Băng Hoàng.

Những mấy cái này đối với đám người mà nói chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Chỉ là biết được một chút ít tin tức được ghi chép ở trong sách cổ.

Mà bây giờ, lại có một con Băng Hoàng chân thật xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

“Sư tổ, người người người... không sao chứ?”

Thạch Cam Đương rầu rĩ nói.

“Ngươi nói xem!”

Tần Ninh nhìn về phía con rồng dung nham khổng lồ, khẽ quát: “Thiên Đế các thì sao? Ngoài làm vật lót đường cho ta thì còn có thể làm được gì cơ chứ?”

Tần Ninh vừa nói xong liền sải bước đi ra.

Trong chốc lát, Băng Hoàng phía sau thét lên một tiếng dài.

Băng tuyết lạnh lẽo thấu xương lúc này lan ra.

Đỉnh núi lúc này đã trở thành đỉnh băng.

Mà dung nham phía bên dưới giờ cũng đã biến thành một hồ băng.

Dung nham trên thân con rồng dung nham khổng lồ đã kết thành khối băng, két két vang dội.

Hai chân của ba người kia bị trói chặt trên thân của con rồng khổng lồ.

“Thật sự cho rằng ta không làm gì được các ngươi sao?”

Tần Ninh lúc này cười nhạo nói: “Thần hồn của Băng Hoàng đã thức tỉnh rồi!”

“Người chết phải là các ngươi mới đúng!”

Ngay sau đó, Tần Ninh phi thân bay lên.

Soạt...

Gần như là trong nháy mắt, Tần Ninh đến trước mặt của ba người.

“Các chủ của Thiên Đế các là ai?”

Giọng nói lạnh lùng lúc này vang lên.

Ba người kia bây giờ đã hoàn toàn sững sờ.

Thần hồn Băng Hoàng?

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ai?”

Tần Ninh lặp lại một lần nữa, một luồng hàn khí lạnh lẽo lan tràn ra, ba bóng dáng lúc này ý thức mơ hồ giống như rơi vào trong hầm băng vậy.

“Đại nhân Đế Lâm Thiên!”

Một người trong số đó giống như rơi vào trong mộng cảnh, nói ra trong vô thức.

“Đế Lâm Thiên?”

Tần Ninh nhíu mày nói: “Tại sao Đế Lâm Thiên lại sai các ngươi đến giết ta?”

“Đại nhân Đế Lâm Thiên phân phó giết chết Tần Ninh, tiêu diệt Cửu U “.

Giết chết Tần Ninh, tiêu diệt Cửu U?

Xem ra Đế Lâm Thiên đã biết hắn chính là Cửu U Đại Đế rồi.

“Vậy Đế Lâm Thiên kia có nói về mấy người Thanh Vân Kiếm Đế, Cửu Nguyên Đan Đế, Thông Thiên Đại Đế không?”

“Không có... không có...”

Tần Ninh bây giờ càng lúc càng tò mò.

Thiên Đế các ở trên đại lục Thương Lan.

Mà đại lục Thương Lan có thể nói là đại lục đứng đầu trong số hàng vạn đại lục.

Nếu như Đế Lâm Thiên chỉ đối phó với Cửu U Đại Đế thì chính là vì tất cả những gì hắn đã để lại năm đó.

Nói như vậy thì Đế Lâm Thiên cũng không biết tám kiếp khác mà hắn đã trải qua, cũng không biết hắn chính là con trai của Vô Thượng Thần Đế.

Nếu nói như thế thì càng kì lạ hơn.

Tần Ninh vung tay lên, trực tiếp bóp nát đầu của ba người.

“Hỏi các ngươi thì các ngươi cũng chẳng biết là bao...”

“Chi bằng tự đến hỏi Đế Lâm Thiên còn hơn “.

Cho đến bây giờ Tần Ninh vẫn cho rằng coa người muốn đối phó với hắn, không muốn hắn trở lại Cửu Thiên Vân Minh.

Vốn tưởng rằng Thiên Đế các là thế lực đứng trong bóng tối giật dây.

Nhưng giờ xem ra Thiên Đế các dường như cũng không biết quá nhiều.

Mà cái Thiên Đế các nhắm vào chính là Cửu U Đại Đế kiếp thứ nhất của hắn.

Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi?

Tần Ninh nhíu mày.

Bây giờ không thể phán xét rõ ràng chuyện này được.

Hắn thân là Cửu Mệnh Thiên Tử, trải qua chín đời chín kiếp, một đời một kiếp một vạn năm.

Những cái này người bên ngoài rất khó mà biết được.

Giống như Cốc Tân Nguyệt, lão Vệ, Tiểu Thạch Đầu và mấy người Thanh Vân tông cùng lắm cũng chỉ biết hắn đã từng là Cửu U Đại Đế.

Tám kiếp còn lại bọn họ đều không hay biết.

Chứ đừng nói đến chuyện hắn đã từng là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh kéo dài từ kỷ nguyên trước sang kỷ nguyên mới!

Mọi chuyện dần dần sẽ sáng tỏ.

Mục đích của chuyến đi lần này cũng đã đạt được.

Thiên Thanh Thạch ở đây, đám người Thiên Đế các sao lại có thể đơn giản được.

Tần Ninh đương nhiên biết đám nhãi nhép này có chuẩn bị trước.

Thì hắn sao có thể không chuẩn bị gì được chứ?

Phụ đế lúc trước tu thân rồng, có thể dùng thân hoá rồng!

Mà mẫu đế lại là tộc trưởng của tộc Băng Hoàng.

Từ khi sinh ra hắn đã mang hai hồn rồng phượng.

Long phượng trình tường!

Băng Hoàng, Thần Long, song hồn nhất thể, thật sự hiếm có trên đời này.

Bây giờ lợi dụng Long Cốt áp chế khí huyết, kích thích lột xác hồn phách.

Để phóng thích hồn Phượng.

Dòng dõi Băng Hoàng là sự tồn tại đẳng cấp nhất trên thế gian này, sao có thể nói năng tiện được?

Nhìn thân ảnh Băng Hoàng trước mặt, lòng Tần Ninh có hơi rung động, băng tuyết bao phủ tầng tầng lớp lớp Long Cốt, loại bỏ tất cả dung nham.

Chẳng mấy chốc, con rồng dung nham khổng lồ đã biến thành một rồng băng.

“Làm thú cưỡi cũng không tồi “.

Tần Ninh hài lòng gật đầu.

“Sư tổ...”

Thạch Cảm Đương lúc này răng va lập cập, đi đến bên cạnh Tần Ninh, run rẩy nói: “Sư tổ, mau, người mau... thu lại đi... Ta sắp chết rét rồi...”

Không chỉ mỗi Thạch Cảm Đương mà đám người còn lại lúc này toàn thân từ trên xuống dưới đều bị vụn băng bao phủ, cơ thể run lẩy bẩy.

“Đừng gấp!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Lần đầu thức tỉnh hồn Phượng, sức mạnh khuếch tán khá lớn, bây giờ không thu lại được!”

Đời này, đây là lần đầu tiên thức tỉnh hồn Phượng, sức mạnh huyết mạch to lớn đến từ tộc Phượng Hoàng thật sự rất mạnh.

Nếu không hắn cũng không thể giết chết ba người kia dễ như trở bàn tay, thu phục được Long Cốt.

Thạch Cảm Đương lúc này run rẩy nói: “Vậy... vậy... ta đi ra ngoài trước... ta đợi sư tổ... ở bên ngoài!”

Thạch Cảm Đương thật sự không chịu nổi nữa, sắc mặt trắng bệch, vội vàng rời khỏi nơi đây.

“Ngươi... các ngươi theo ta ra ngoài!”

Nhìn mấy trăm người của tứ đại tông môn lúc này vẫn ngây như phỗng, Thạch Cảm Đương bỗng quát một tiếng.

Nhanh như chớp đám người liền rời khỏi chỗ này.

Thế giới địa ngục.

Khí lạnh trong cơ thể của Tần Ninh liên tục phóng thích ra ngoài, bao trùm lên Long Cốt.

Nhân cơ hội này, hắn cũng muốn luyện hoá Long Cốt này hoàn toàn trở thành một con rối của mình.

Dù sao thì lần đầu thức tỉnh, khí lạnh bên trong cơ thể quá cuồng bạo.
Chương 739: Đáng chết thì giết luôn

Tần Ninh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện này.

Bản thân hắn chính là con trai của Vô Thượng Thần Đế và tộc trưởng tộc Băng Hoàng.

Trong người mang hai hồn rồng và phượng.

Thức tỉnh chỉ là thời gian sớm muộn.

Mà lần này, người của Thiên Đế các xem như là đã trợ giúp hắn một tay.

Kích thích thần hồn Băng Hoàng, dưới sự áp bách của dung nham đã hoàn toàn thức tỉnh.

Bên trong mộ Thiên Long có một bộ Long Cốt, Tần Ninh sao lại không biết chuyện này cơ chứ?

Tộc Thần Long ở trong thế giới thần chính là chủng tộc mạnh mẽ nhất, dưới sự lãnh đạo của nghĩa phụ Tạ Thanh có thể nói là hưng thịnh lớn mạnh.

Rồng cho dù đã chết ngàn năm thì hồn phách vẫn không tan biến.

Dù chết vạn năm, rồng linh bất diệt.

Thiên Đế các trừ việc có thể lợi dụng điểm này ra thì còn có cách nào khác đâu?

Tần Ninh vung tay lên, Long Cốt lúc này mặt ngoài bao phủ bởi băng, như được thực chất hoá.

“Vô duyên vô cớ đưa ta một vật cưỡi, Thiên Đế các cũng thật có tâm!”

“Nhưng lần sau các ngươi không phải đến tìm ta đâu... mà đích thân ta sẽ đến tận nơi chào hỏi!”

Di chuyển tay, cơ thể của con rồng to lớn lúc này thu nhỏ dần, biến thành một con rồng dài trăm trượng.

Tần Ninh phi thân bay lên, đứng thẳng trên đỉnh đầu của rồng băng.

Cơ thể to lớn, ánh sáng băng màu xanh lam trong suốt, xương trắng rạng ngời rực rỡ, đôi mắt rồng lúc này có màu xanh lam đẹp vô cùng.

“Đi!”

Tần Ninh vừa nói xong liền nhấc chân đạp xuống.

Con rồng khổng lồ bay trên không, lao đi vùn vụt.

“Gầm...”

Một tiếng rồng rống cực to lúc này đột ngột vang lên.

Tần Ninh lúc này sải bước đi ra, rồng băng lao đi vùn vụt hoá thành một tàn ảnh.

Bên ngoài hòn đảo trên không.

Thạch Cảm Đương trên người lúc này run rẩy đầy vụn băng.

“Phù... băng hoả lưỡng trọng thiên*”.

(*Băng hỏa lưỡng trọng thiên: trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau)

Thạch Cảm Đương tinh thần phấn chấn.

“Sư tổ cũng thật là, rõ ràng đã chuẩn bị chu toàn tất cả nắm chắc trong lòng bàn tay mà còn để ta lo lắng không công...”

Thạch Cảm Đương làu bà làu bàu.

Lúc này, ở một bên khác, mấy trăm người của tứ đại tông môn đều lủi đi chỗ khác

“Muốn đi đâu?”

Thạch Cảm Đương đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Mấy bóng người lúc này vội vàng dừng bước không dám đi tiếp.

Bùm...

Một tiếng nổ vang lên, cơ thể của ba người Hoắc Thiên Mệnh, Lý Hoành Trung và Đồ Vạn Sơn lập tức căng cứng.

“Sư tổ ta còn chưa ra, các ngươi vội vàng hấp tấp hốt hoảng cái gì?”

Ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung hai chân run lẩy bẩy.

Quá kinh khủng!

Đời này bọn họ chưa từng thấy chuyện kinh khủng nào như này!

Tần Ninh đơn giản không phải là người!

Mà người thiếu niên trước mặt, phì phì, phải là lão đầu tử mới đúng!

Không biết đã sống bất tử bao nhiêu năm, bây giờ lại biến thành bộ dạng thiếu niên non nớt không nhìn được.

Thế nhưng khí tức khủng khiếp toát ra từ trên người thiếu niên ấy khiến sắc mặt của bọn họ trở nên vô cùng khó coi.

Đây... ít nhất cũng phải là cảnh giới Thiên Vị nhỉ?

“Đừng hòng chạy!”

Thạch Cảm Đương trực tiếp mở miệng nói: “Kẻ nào dám chạy ta đập chết kẻ đó!”

Cả đám người bây giờ ai nấy đều câm như hến, ngay cả xì hơi cũng không dám thả một cái.

Lúc này bỗng vang lên tiếng rồng gầm.

Từ bên trong thế giới địa ngục có một bóng người lao vùn vụt ra, con rồng khổng lồ màu băng lam uốn lượn giữa không trung.

“Đi thôi!”

Tần Ninh bây giờ thu lại bộ áo giáp băng, một thân áo trắng, mái tóc bạc phơ lúc này đã khôi phục lại màu đen như mực.

Mái tóc dài được buộc lên, để lại hai sợi tóc mai mang theo vẻ thanh tú.

“Sư tổ, xử lý những người này như nào?”

Thạch Cảm Đương nhìn mấy trăm người, cười he he hỏi.

“Sư tổ, ta bị thời không xoay loạn, cơ thể vẫn chưa thích nghi được, cần phải bổ sung rất nhiều linh đan trên đời, nếu không cơ thể mềm nhũn, vô lực...”

Tần Ninh lườm Thạch Cảm Đương một cái.

Bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao to, mắt to mày rậm sáng ngời có thần.

“Kể từ hôm nay gọi ta là sư tôn!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Bắt đầu từ giờ ta sẽ dạy dỗ ngươi”.

“Sư tôn?”

Thạch Cảm Đương sững sờ.

Nhưng ngay lập tức hiểu ra.

“Sư tổ là không muốn bại lộ thân phận sao? Ta hiểu rồi”.

Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng, nói: “Đệ tử tham kiến sư tôn”.

Thạch Cảm Đương cúi đầu bái lễ.

“Sau này lão tử sẽ cùng một thế hệ với Thanh Vân, ngày sau gặp được Thanh Vân sẽ không gọi sư tôn nữa mà phải gọi là sư huynh rồi, ha ha...”

Bộp!!!

Thạch Cảm Đương vẫn còn chưa nói xong, Tần Ninh đã đánh một quyền xuống.

Một nửa cơ thể của Thạch Cảm Đương chôn sâu trong đất.

“Dám đứng ở trước mặt ta xưng lão tử à?”

“Sư tổ... phì phì... sư tôn, ta sai rồi!”

Giờ phút này, đám người Đồ Vạn Sơn sắc mặt như màu đất, đứng ở một bên không dám ho he một câu.

Tần Ninh trông chỉ hai mươi ba mươi tuổi.

Thạch Cảm Đương trông mười lăm mười sáu tuổi.

Nếu chỉ nhìn tuổi tác thì hai người này cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thuộc cấp bậc thiên tài ở trong tông môn mà thôi.

Nhưng bây giờ.

Ai dám xem bọn họ chỉ là thiên tài tuyệt đỉnh ở trong tông môn thì chính là kẻ ngu xuẩn!

“Đi thôi!”

Tần Ninh lại nói.

“Đi đâu vậy?”

Thạch Cảm Đương khó hiểu hỏi.

“Không phải ngươi cần bồi bổ sao? Ta thấy mấy chỗ như Trường Hồng môn, Thiên Ngoại Thiên hẳn là không thiếu đan dược đâu, chúng ta đi đến kho đan dược của bọn chúng xem thử!”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung tràn ngập đau khổ.

Chuyện này là sao cơ chứ!

Đến chỗ này đã không lấy được huyền khí thì thôi giờ lại còn bị thiệt thòi.

“Trưng ra cái bộ mặt đưa đám đấy làm gì?”

Thạch Cảm Đương quát lên: “Hai thầy trò bọn ta có thể đến tông môn các ngươi tìm đan dược, đó chính là phúc khí tốt nhất mà đời trước của các ngươi tích luỹ cả đời được đấy!”

“Cả đám tươi tỉnh lên, phải vui vẻ giống như lấy vợ ấy!”

“Cười, tất cả cười cho ta!”

Thạch Cảm Đương lúc này gào lên một tiếng.

Tần Ninh giả bộ không thấy.

Hành động này của Thạch Cảm Đương cũng chẳng có gì là không thích hợp.

Những người này lúc trước muốn giết hắn.

Bây giờ tha cho bọn chúng một mạng là đã nhân hậu lắm rồi.

Nhưng cái cần giáo huấn vẫn phải giáo huấn.

Hắn thân là Cửu Đế, là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh.

Những người này vẫn chưa đủ tư cách cò kè mặc cả với hắn.

“Đáng chết thì giết luôn!”

Tần Ninh lúc này vung tay lên.

Rìu Linh Khai!

Búa Thần Trảm!

Hai thần vật xuất hiện ở trong tay của Thạch Cảm Đương.

“Woa woa woa...”

Thạch Cảm Đương hưng phấn nhảy cẫng hoan hô.

“Rìu Linh Khai, búa Thần Trảm, ha ha...”

Thạch Cảm Đương cười ha ha, tay trái cầm rìu, tay phải cầm búa, búa rìu phát ra ánh sáng rạng ngời rực rỡ.

Thạch Cảm Đương bày ra bộ dạng tổ tiên đời thứ hai, nhìn đám người.

“Thất thần làm cái gì? Đi!”

Vù vù...

Lúc này có hai tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

“Tần huynh!”

“Tần công tử!”

Hai người Trác Tiểu Nhã và Bùi Thư Thư lúc này cũng đến.

Trên thực tế, vừa rồi bọn họ nhìn thấy thân ảnh của cự long nên mới vội vàng chạy đến đây.

Bây giờ nhìn thấy Tần Ninh không sao, hai người bọn họ cũng yên tâm.

“Chỗ này kết thúc rồi, hai người theo ta rời khỏi đây thôi!

Tần Ninh nhìn về phía hai người cười nói.

Hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã vì vết thương của sư phụ, cam tâm tình nguyện đánh cược tính mạng đi đến đây, điều này khiến Tần Ninh rất khâm phục.

Thạch Cảm Đương nhìn hai người, cũng chẳng để ý.

Chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà thôi, không lọt vào mắt.

“Tần công tử... huynh... tấn thăng rồi?”

Giờ phút này, khí tức bên trong cơ thể của Tần Ninh hoàn toàn khác biệt.

Không còn là cảnh giới Hoá Thần hư vô nữa.

Mà là linh khí thật sự bức người.

Trên thực tế, cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển vẫn luôn là quá trình biến đổi linh khí.

Biến đổi thành công thì sức mạnh của linh khí ước chừng tăng lên gấp nhiều lần không chỉ là mười lần thôi đâu!

Có thể nói, linh khí giống như võ giả cảnh giới Tam Vị, so với cảnh giới Hoá Thần thì cao hơn nhiều lần!

Giờ phút này, Tần Ninh chính là như vậy.

Loại thay đổi rõ ràng như này, Tần Ninh đương nhiên là đã đạt đến cảnh giới Tam Vị.
Chương 740: Nhận ra ta là ai chưa?

“Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ!”

Tần Ninh thản nhiên gật đầu.

Thức tỉnh thần hồn Băng Hoàng, nếu hắn vẫn không tấn thăng thì mới là chuyện lạ.

Từ cảnh giới Hoá Thần thất chuyển một phát đạt đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.

Tần Ninh cũng không ngạc nhiên vì điều này cho lắm.

Còn Thạch Cảm Đương...

Thì lại càng không ngạc nhiên.

Sư tổ, à không, bây giờ là sư tôn!

Nếu như sư tôn có ngủ một giấc rồi đạt đến cảnh giới Thiên Vị hắn ta cũng không kinh ngạc.

Chuyện tăng cảnh giới đối với người khác mà nói thì khó như lên trời.

Nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì phải xem tâm trạng thế nào đã.

Đó là ai cơ chứ?

Là sư tôn của mình!

Là Cửu U Đại Đế năm đó!

Muốn làm gì mà không được chứ?

“Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ...”

Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã lúc này đau khổ nở nụ cười.

Tần Ninh quá kinh khủng.

Lúc này mới được bao lâu cơ chứ mà đã nhảy đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ rồi!

Nói đùa cái quái gì vậy!

Hơn nữa người thiếu niên bên cạnh, sau lưng mang theo búa rìu, chính là bùa rìu lúc trước mà Tần Ninh lấy được.

Hoá ra Tần Ninh nói cứu người là sự thật!

“Vị huynh đệ kia là...”

Hai người nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

“Ta tên là Thạch Cảm Đương, Thạch trong Thạch Đầu, Đương trong dám làm dám đảm đương!”

Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng: “Là đồ đệ của Tần Ninh!”

Đồ đệ...

Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã lúc này lắc đầu cười khổ.

Tu vi của đồ đệ còn cao hơn cả sư tôn, đúng là lần đầu mới thấy.

Nhưng Tần Ninh có thiên phú như vậy có lẽ chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Thạch Cảm Đương.

“Từng người lấy lại tinh thần, xếp hàng ngay ngắn!”

Thạch Cảm Đương lúc này vác búa rìu nghênh ngang đi ở phía trước.

“Dẫn bọn ta đến kho đan dược của các ngươi, lựa từng cái một, không ai được thiếu hết!”

Thạch Cảm Đương đi trước dẫn đường.

Đám người Hoắc Thiên Mệnh, Lý Hoành Trung và Đồ Vạn Sơn bây giờ nào dám mở miệng phản bác, đều ngoan ngoãn đuổi theo.

Tần Ninh dẫn theo Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cưỡi trên thân rồng băng đi theo sau.

Một đoàn người lúc này rời khỏi nghĩa địa Thiên Vị, xuất phát đi về phía biển Địa Vị, núi Nhân Vị...

Lúc đến, các thế lực lớn gặp phải rất nhiều chướng ngại, phiền phức, cho dù cẩn thận từng li từng tí vẫn thương vong vô số.

Nhưng bây giờ, trên đường trở về có Thạch Cảm Đương đi trước dẫn đường.

Liệt thi, xác khô dám cản đường thì chặt.

Quái vật cản đường ở trong biển Địa Vị, chặt.

Linh thú biến dị ngăn cản ở núi Nhân Vị, chặt.

Chỉ một chữ chặt!

Thạch Cảm Đương dẫn đường phía trước, suốt cả chặng đường có thể nói là gió tanh mưa máu.

Lần này, mấy người Đồ Vạn Sơn hoàn toàn sững sờ.

Lần này đã không còn bất cứ ý định phản kháng nào nữa.

Bọn họ tận mắt chứng kiến Thạch Cảm Đương cầm rìu trực tiếp giết chết tươi một con huyền thú!

Huyền thú là gì?

Cho dù là huyền thú cấp một cấp thấp nhất thì cũng là cảnh giới Nhân Vị.

Vậy mà Thạch Cảm Đương lại chẳng hề coi ra gì.

Bây giờ, mọi người mới hiểu ra.

Bọn họ đã trêu chọc một người không nên trêu chọc nhất.

Núi Nhân Vị, bên trong một sơn cốc.

Cốc Tân Nguyệt bây giờ ngồi ngay ngắn ở trong sơn cốc, bàn tay ngọc ngà chống cằm, ngơ ngác nhìn ra phía ngoài sơn cốc.

Mấy ngày đã trôi qua, sao Tần Ninh vẫn còn chưa quay lại?

Cốc Tân Nguyệt trong lúc nhất thời có hơi hoảng loạn.

Cấm địa Thiên Vị vô cùng nguy hiểm.

Ngay cả cảnh giới Thiên Vị thì vào sâu bên trong cũng có thể sẽ chết.

Tuy Tần Ninh đã hứa chắc như đinh cột, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ là cảnh giới Hoá Thần, lại thêm lục đại tông môn đi vào nữa...

Từ trước đến giờ Cốc Tân Nguyệt chưa từng lo lắng như này...

“Ta... lo lắng cho hắn làm gì chứ?”

Cốc Tân Nguyệt suy nghĩ thất thần, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc có phải là hắn không vẫn còn chưa chắc đâu...”

Vù vù...

Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua.

Mặt đất bây giờ có vẻ hơi dao động, xung quanh, trong sơn cốc, những con báo Thiết Giáp không dám đến gần lúc này nằm rạp hết xuống đất, run lẩy bẩy.

“Hả?”

Bóng hình của Cốc Tân Nguyệt lúc này vùn vụt lao ra.

Giữa đồi núi phía trước.

Một bóng dáng thiếu niên tay cầm búa rìu chém ngang chém dọc, mạnh mẽ đi thẳng đến.

Phía sau thiếu niên có mấy trăm người ngoan ngoãn xếp hàng đi sát theo sau.

Phía sau nữa là một con rồng băng dài trăm thước đang uốn lượn trên không trung.

Trên đầu rồng có ba bóng người thản nhiên đứng vững.

Người ở giữa ngoài Tần Ninh ra thì còn ai vào đây nữa?

“Cuối cùng cũng quay lại rồi...”

Cốc Tân Nguyệt lúc này mới thở phào một hơi, ánh mắt rơi vào người thiếu niên dẫn đầu phía trước.

“Hả?”

Trong chốc lát, Cốc Tân Nguyệt hơi nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm người thiếu niên kia, dường như đang cố nhớ lại cái gì đó.

Một lát sau, Cốc Tân Nguyệt bỗng đi đến trước mặt người thiếu niên.

“Kẻ xấu xem chiêu đây!”

Thạch Cảm Đương lúc này chỉ cảm thấy một nguồn khí tức mạnh mẽ đến gần, hét lớn một tiếng, trực tiếp chém bùa rìu ra.

Vù...

Nhưng đột nhiên có một tiếng vù vù vang lên.

Bùa rìu của Thạch Cảm Đương mới chém xuống được nửa đường lại bị bóng người xuất hiện trước mặt dùng hai ngón tay kẹp chặt, không thể nào di chuyển được.

“Ngươi là… Tiểu Thạch Đầu?”

Cô gái duỗi hai ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ gõ búa rìu, Thạch Cảm Đương trong lúc nhất thời lùi lại một bước, vẻ mặt trở nên khó coi.

“Tiểu Thạch Đầu cái gì, lão... ta bây giờ là Thạch Cảm Đương, là đồ đệ của sư tôn!”

“Thạch Cảm Đương!”

Hai mắt Cốc Tân Nguyệt sáng rực.

“Sư tôn của ngươi không phải là Thanh Vân sao?”

“Trước kia là thế, bây giờ thì không, Thanh Vân, hừ hừ...”, Thạch Cảm Đương hừ hừ cười nói: “Đợi đến khi ta gặp lại hắn thì khi ấy hắn chỉ là sư huynh của ta thôi!”

Lời vừa nói xong, Thạch Cảm Đương cảnh giác nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt.

“Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết...”

Thạch Cảm Đương nhìn Cốc Tân Nguyệt, vẻ mặt tràn ngập phòng bị.

Theo lời sư tôn nói thì giờ chỉ còn một mình lão Vệ là còn sống, còn những người khác thì đều chết cả rồi.

Sao vẫn còn có người nhận ra hắn ta.

Hơn nữa, bây giờ hắn còn đang trong bộ dạng thiếu niên!

“Ngươi nhìn kĩ một chút, ta là ai?”, Cốc Tân Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

Xinh đẹp động lòng người, Thạch Cảm Đương nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới nhìn lên, rất vừa ý.

Đôi mắt dần dần sáng lên.

“Ta biết rồi!”

Thạch Cảm Đương đột nhiên hét lớn một tiếng, quay người nhìn về phía Tần Ninh.

“Sư tôn, đây là lễ vật gặp mặt mà người chuẩn bị cho đồ nhi phải không?”

“Ha ha ha...”

“Ta biết ngay mà, từ đồ tôn trở thành đồ nhi, sư tôn nhất định sẽ hậu đãi ta, cô gái này ta miễn cưỡng thu nhận vậy...”

Bốp... bốp... bốp bốp...

Một tràng tiếng bồm bộp vang lên.

Cả người Thạch Cảm Đương bị đánh chôn sâu trong đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu trên mặt đất.

“Giờ thì nhận ra ta là ai chưa?”

Cốc Tân Nguyệt cúi người xuống, tươi cười rạng rỡ nhìn Thạch Cảm Đương.

“Nhận ra... nhận ra rồi... Nguyệt cô nương, bao nhiêu năm không gặp mà cô còn ra tay nặng như thế, bảo sao sư tôn không thèm cưới cô...”

Thạch Cảm Đương lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.

Bốp!

Cuối cùng, một tiếng bụp vang lên, Cốc Tân Nguyệt trực tiếp đập một quyền xuống, Thạch Cảm Đương liền biến mất không thấy đâu nữa.

Cửu U Đại Đế trước đây nhận một đồ đệ là tôn giả Thanh Vân, tôn giả Thanh Vân có ba đệ tử kiệt xuất là Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch và Kiếm Âm Sơn nổi tiếng bên ngoài.

Thời điểm đó lão Vệ đi theo Tần Ninh, làm một lão nô bộc trung thành tuyệt đối.

Khi ấy Cốc Tân Nguyệt đi theo Tần Ninh không dặm phấn tô son nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.

Lúc trước Cốc Tân Nguyệt đã có một khoảng thời gian làm thị nữ bên cạnh Tần Ninh, khi ấy ba người Thiên Thanh Thạch, Minh Uyên và Kiếm Âm Sơn vẫn còn chưa gia nhập môn hạ Thanh Vân.

Cốc Tân Nguyệt đương nhiên chỉ cần liếc một cái là nhận ra dáng vẻ thiếu niên của Thạch Cảm Đương.

Thạch Cảm Đương sống hơn tám vạn năm sao có thể không nhận ra Cốc Tân Nguyệt được?

Thằng nhãi này còn dám đùa cợt nàng, không phải tự tìm cái chết thì là gì?

“Đợi khi thực lực của ngươi vượt qua ta thì lại đùa với ta tiếp nhé, bây giờ dám cợt nhả với ta, ta liền biến ngươi thành đồng loại của con tôm bề bề ở Đại Vũ Lục Châu luôn!”

Phủi tay, Cốc Tân Nguyệt đứng dậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tần Ninh đứng ở trên đầu rồng băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK