Khi tiếng quát vang lên, một bóng người đột nhiên lao ra, vung tay lên, Lãng Thiên Thánh cùng Huyết Hủ Sinh bị mang đi.
Mũi tên Tinh Thần rơi vào khoảng không, bắn về phía xa, mặt đất sụt lún, cả khu rừng bị phá hủy thành từng mảng lớn.
“Ồ?”
Thấy vậy, Tần Ninh hơi hơi kinh ngạc, từ từ nói: “Huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn!”
Lúc này, ở trên không, một lão già mặc đồ trắng xuất hiện.
Lãng Thiên Thánh cùng Huyết Hủ Sinh lúc này đứng vững ở bên cạnh lão già, vẫn chưa hoàn hồn.
“Ngũ Tổ!”
Nhìn thấy lão già kia, dáng vẻ tiên phong cốt, Lãng Thiên Thánh quỳ sụp xuống ở trên không, gần như khóc lên.
Thật đáng sợ!
Vừa rồi ông ta cứ nghĩ mình phải chết.
Tần Ninh thật đáng sợ.
Nếu không phải đáy lòng còn một tia lý trí sau cùng, Lãng Thiên Thánh lúc này nhất định sẽ khóc lên như trẻ con.
Ngũ Tổ?
Tiếng xưng hô này vang lên, mọi người đều mờ mịt.
Lãng Thiên Thánh là nhân vật vô địch thế hệ trước của Lãng gia.
Thế người mà ông ta gọi Ngũ Tổ là ai?
“Khóc cái gì?”
Lão già lúc này đứng ngạo nghễ thừ không, quát một tiếng.
Lãng Thiên Thánh tức thì đứng dậy, ánh mắt nhìn Tần Ninh tràn đầy sự oán độc.
“Ngũ Tổ, chính là người này đã giết...”
“Ta thấy rồi!”
Lão già hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh.
“Chín vạn năm trước, Cửu U đại lục xuất hiện Cửu U Đại Đế, rong ruổi đại lục Vạn Thiên vạn năm, biến mất không còn dấu tích”.
“Không nghĩ tới, hôm nay còn xuất hiện nhân vật số một như ngươi!”
Lão già trầm giọng nói: “Lão hủ Lãng Bình Xuyên cũng muốn lãnh giáo cao chiêu của các hạ một chút”.
Lãng Bình Xuyên!
Ba chữ này vừa thốt ra, rất nhiều lão già sống gần vạn năm ở đây đều có sắc mặt trắng bệch.
Một số người càng là không nói hai lời, xoay người chạy.
Lãng Bình Xuyên!
Một nhân vật vô địch của Lãng gia vào ba vạn năm trước.
Huyền cảnh Tạo Hóa, tuổi thọ tuyệt đỉnh một vạn hai ngàn năm.
Tất cả mọi người đều cho là, nhân vật vô địch này đã chết, không ngờ là còn sống.
Ba vạn năm trước, tên của Lãng Bình Xuyên vang vọng khắp đại lục Bắc Thiên.
Lãng Bình Xuyên có một người con trai, trước đó bị một thế lực mới thăng cấp thành đại lục thứ trung tâm giết chết, Lãng Bình Xuyên không nói hai lời, xông thẳng tới thế lực đó, giết cho máu chảy thành sông.
Về sau, Lãng Bình Xuyên là một cái tên khiến người ta phải kiêng kỵ, run rẩy.
Thời gian qua đi, Lãng Bình Xuyên không chết, lại còn là nhân vật vô địch huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn.
Giờ khắc này, dần dần hồi tưởng lại danh tiếng của sát thần chân chính này, rất nhiều người đều mang sắc mặt kinh hãi.
Lão tổ tông Lãng gia đích thân đứng ra.
Đại lục Bắc Thiên có hơn một nghìn đại lục, thế lực càng đông đảo vô cùng.
Có thể chỉ sinh ra bảy đại lục thứ trung tâm, đủ để nhìn ra sự mạnh mẽ cùng đáng sợ của bảy đại lục thứ trung tâm.
Truyền thừa vài vạn năm, những đại lục này sao lại không có lão yêu quái, lão cổ hủ trấn giữ cơ chứ?
“Cũng chỉ là huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn kẹp máu dừng thọ, sống cho qua ngày mà thôi”.
Tần Ninh lúc này giễu cợt một tiếng.
Lãng Bình Xuyên nghe vậy, sắc mặt phát lạnh.
“Thế nào, không phải sao?”
“Huyền cảnh Tạo Hóa không thể sống quá một vạn hai ngàn tuổi, ba vạn năm không chết, chẳng lẽ ông không dùng kẹp máu dừng thọ?”
“Nếu như thiên phú đủ cao, ông đã sớm đến linh cảnh Niết Bàn, ở huyền cảnh Tạo Hóa trì trệ không tiến, cho nên trực tiếp phong bế chính mình, để lại cho Lãng gia một con bài chưa lật!”
Tần Ninh nói tiếp: “Giết thêm một mình ông cũng chẳng sao, nhưng đã đến rồi thì cũng hiện thân cả di!”
Tần Ninh trầm quát, nhìn về phía bên trái.
“Thú vị thật!”
Một thanh âm tràn đầy kinh ngạc vang lên vào thời khắc này.
“Lão tổ Huyết Hàm!”
Nhìn thấy bóng người xuất hiện, Huyết Hủ Sinh lúc này phấn chấn tinh thần.
Lão tổ tông Huyết gia cũng tới!
Giờ này khắc này, đoàn người bốn phía sôi trào.
Lại thêm một vị huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn.
Lãng gia của đại lục Lương Tây cùng Huyết gia của đại lục Lâm Thiên lần này thật sự dốc hết toàn lực.
Kinh động đến cả các lão tổ.
Lần này có trò hay để xem rồi!
Tần Ninh lần này chọc phải tổ ong vò vẽ cực lớn rồi.
“Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ mà lại có thực lực như thế, gan dạ, sáng suốt, lão phu rất tò mò về ngươi đấy”.
Huyết Hàm mặc áo bào đỏ ngòm, tóc màu máu, yêu dị không gì sánh được.
Khi cảm thấy Huyết Vô Tận sắp chết, lão ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Không nghĩ tới về sau, Huyết Trùng Khung cũng chết, lão ta rốt cục ngồi không yên, xuất sơn.
Vốn tưởng là cường giả đến từ đại lục trung tâm, không ngờ lại là một thanh niên cảnh giới Thiên Vị.
Không thể không nói là khiến người ta rất kinh ngạc.
“Đừng nói nhảm nữa đi?”
Tần Ninh từ từ nói: “Ta nghĩ mấy lão già của các đại lục khác cũng chuẩn bị xuất hiện rồi đấy, các người định chết trước hay là chờ họ đến rồi chết chung?”
Quá tùy tiện!
Quá làm càn!
Tần Ninh đối mặt hai lão cổ hủ vô địch huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn mà vẫn phóng đãng như vậy.
Lãng Bình Xuyên cùng Huyết Hàm nhìn nhau, gật đầu.
Sau một khắc, hai người chuyển động.
Huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn, nhất đoạn khí, nhị đoạn hình, tam đoạn cố, tứ đoạn bản.
Hơi thở Tạo Hóa ngưng tụ thành hình, tụ sẵn vật, võ hóa thành bản!
Đến tứ đoạn, võ giả trong cơ thể hơi thở Tạo Hóa gần như là linh khí, có thể hóa thành bất kỳ hình thái gì, có vô địch công kích tư thế.
Huyết Hàm vung lên, hơi thở Tạo Hóa ngưng tụ thành một chuôi Huyết Mâu, trực tiếp đâm về phía Tần Ninh.
Mà ở bên khác, Lãng Bình Xuyên cầm một thanh trường thương, hơi thở Tạo Hóa bao trùm quanh thương.
“Tên ra!”
Lúc này, Tứ Linh Tinh Thần quyết phóng ra một mũi tên mờ mịt, lạnh như băng.
Hưu...
Mũi tên Tinh Thần cắt hư không, tạo ra thanh âm chói tai, trực tiếp nổ bắn ra mà ra.
Oanh...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Đại địa ầm vang, ánh sáng tán loạn.
Mà giờ khắc này, Huyết Hàm cùng Lãng Bình Xuyên cũng không ngừng rút lui, sắc mặt tái mét.
“Lực tinh thần thiên địa!”
Sắc mặt họ tràn ngập sự kinh hãi.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tần Ninh lại có thể ngưng tụ ra lực tinh thần thiên địa.
Sao có thể xảy ra chuyện này chứ!
Coi như là linh cảnh Niết Bàn cũng không làm được đến mức này.
Hai người lúc này nhìn nhau, tiếp tục xông ra.
Mà giờ khắc này, Huyết Mâu cùng trường thương, hơi thở Tạo Hóa giống như áo giáp bảo vệ hai thanh huyền khí Tạo Hóa.
Tiếng ầm ầm từng vang lên, thiên địa vào thời khắc này, một ba động chấn động ra tới.
Hai vô địch huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn lúc này phóng ra áp bách không gì sánh được.
Mười ngàn thước xung quanh đây, có một khí tức kiềm nén lòng người được thả ra.
“Đây chính là sự mạnh mẽ của Tạo Hóa tứ đoạn sao?”
“Thật đáng sợ, huyền cảnh Tạo Hóa, một đoạn một tầng trời quả là không sai”.
“Đúng vậy, huống chi đây đều là huyền cảnh Tạo Hóa đã tồn tại mấy vạn năm, ở cảnh giới tứ đoạn, sớm đã đạt đến hóa kỳ”.
Từng tiếng hô kinh hãi, không khỏi cho thấy sự mạnh mẽ khủng bố của hai đại Tạo Hóa tứ đoạn.
“Bá Linh Thương quyết!”
“Mâu Huyết Sát!”
Lúc này, tại bốn phía thân thể của hai người có từng hơi thở Tạo Hóa bao quanh giống như áo giáp.
Tần Ninh cũng không để ý, đột nhiên đạp ra một bước, lên tới trước cung Tinh Thần.
Bàn tay lôi kéo, cung Tinh Thần vào thời khắc này căng dây bắn ra.
Chỉ là sau một khắc lệnh người trợn mắt hốc mồm một màn phát sinh.
Tần Ninh một tay nhổ trụ Thiên Vị của chính mình.
Lấy cung cài tên!
Trụ Thiên Vị, lúc này thành tên!
“Hôm nay, ta chém tứ đoạn!”
Một lời rơi xuống.
Hưu...
Một tiếng xé gió vào thời khắc này vang lên.
Trụ Thiên Vị hóa thành một ánh sáng bắn ra.
Chương 827: Lão tổ ra hết
Mọi người lúc này đều há hốc mồm.
Coi trụ Thiên Vị làm tên, trực tiếp bắn ra ngoài?
Hôm nay Tần Ninh thật sự làm cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Trụ Thiên Vị chính là nơi hội tụ linh khí, nếu như xảy ra sơ xuất, võ giả sẽ bị cắn ngược mạnh mẽ, thậm chí sụt giảm cảnh giới.
Nhưng hôm nay, Tần Ninh không chỉ biến trụ Thiên Vị trở thành gậy mà dùng, hiện tại còn đem nó biến thành mũi tên.
Đưa mắt nhìn ra khắp đại lục Bắc Thiên!
Người nào dám làm như thế?
“Chấn sát!”
Tần Ninh nói xong, trụ Thiên Vị tỏa ra hào quang rực rỡ, trực tiếp ép về phía Lãng Bình Xuyên và Huyết Hàm.
Giờ khắc này, sức mạnh toàn thân Tần Ninh phảng phất bị rút ra, trong lúc đó, trụ Thiên Vị hóa thành một cái chùy bao trùm ánh sáng Tinh Thần, bất chợt tuôn ra.
“Ngăn cản!”
Lãng Bình Xuyên cùng Huyết Hàm lúc này khẽ quát một tiếng, ánh sáng xanh đỏ vọt lên không, phảng phất thiên địa đều bị nhuộm màu xanh và màu đỏ như máu.
Vạn Mộc quyết!
Huyết Sát quyết!
Hai vị lão tổ lúc này tràn ngập sát khí.
“Vô dụng!”
Tần Ninh nói xong, mũi tên Thiên Vị triệt để tuôn ra.
Oanh...
Từng tiếng nổ vang lên.
Oanh thanh âm ùng ùng truyền ra.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lãng Bình Xuyên biến mất dưới sự nghiền ép của trụ Thiên Vị, hóa thành bột mịn.
Bên kia, Huyết Hàm bỏ qua Huyết Mâu, chật vật lui lại.
Trong chớp nhoáng này, mọi thứ lặng yên như tờ.
Tất cả mọi người đã hoàn toàn sửng sốt.
Huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn!
Lão tổ vô địch của đại lục thứ trung tâm.
Chết!
“Ngũ Tổ!”, Lãng Thiên Thánh lúc này cũng không nhịn được nữa, ngơ ngác ngồi xuống đất.
Lão tổ chết!
Lãng gia xong đời!
Bên kia, Huyết Hủ Sinh lúc này sắc mặt trắng bệch, máu tươi nơi khóe miệng chảy như dòng nước không ngừng, nhìn tia sáng kia dần dần lui bước, lòng vẫn còn kinh sợ.
Vừa rồi nếu không phải ông ta ở phía sau, Lãng Bình Xuyên phía trước thì ông ta chính là người mất mạng!
Thật đáng sợ.
Huyết Hàm lúc này đều đang run rẩy.
“Không chết?”
Thấy Huyết Hàm không chết, Tần Ninh hơi nhíu mày.
“Đáng tiếc”.
Chỉ là Tần Ninh cũng không để bụng.
Vẫy tay một cái, một thanh kiếm đá lúc này xuất hiện ở trong tay Tần Ninh.
Chính là chuôi kiếm mà Thạch Kiếm Vân sử dụng, kiếm đá truyền thừa của Thạch gia.
“Đá Thiên Cương Thánh Nguyên!”
Ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ hoảng hốt.
“Thảo nào mà mạnh mẽ như thế, có thể chặt đứt kiếm Đoạn Không, nhưng cũng được, chém kiếm Đoạn Không của ta, vậy ta lấy ngươi làm binh khí thôi!”
Tần Ninh cầm kiếm đá, lẩm bẩm.
“Không biết ông còn có thể chịu thêm một mũi tên nữa không!”
Tần Ninh ánh mắt thoáng nhìn về phía lão tổ Huyết Hàm.
Lúc này, Huyết Hàm thân thể căng thẳng, gần như muốn quỳ xuống.
Tần Ninh quá kinh khủng.
Lão ta căn bản không phải đối thủ.
Thế nhưng đột nhiên, thân thể căng thẳng của Huyết Hàm vào thời khắc này lại dần dần trầm tĩnh lại.
“Tới rồi!”
Huyết Hàm nhìn về phía Tần Ninh, nộ quát lên: “Nhãi con Tần Ninh, ngày chết của ngươi tới rồi!”
Nghe đến lời này, Tần Ninh giễu cợt nói: “Lại tới thêm năm người chịu chết mà thôi, xem ra ông vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhỉ!”
Huyết Hàm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Không chịu bỏ cuộc?
Các lão tổ của đại lục đến rồi, Tần Ninh phải chết.
“Giọng điệu cũng không nhỏ!”
Đột nhiên, ở phía đường chân trời có một giọng nói vang lên.
Đột nhiên, một thanh cự kiếm phá không mà đến, ở trên thân cự kiếm có một người toàn thân áo trắng, đứng chắp tay, thần thái hờ hững.
Đôi tóc mai của người đó có sợi trắng, thoạt nhìn mang theo một khí tức tang thương.
“Huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn!”
Lại một vị vô địch tứ đoạn đến.
Điên điên.
Bảy đại đại lục thứ trung tâm, đây là điên, triệt để điên!
Các lão tổ, lão bất tử ở huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn đều xuất động.
Giờ này khắc này, Tần Ninh cũng không thèm để ý.
“Thạch Kiếm Phong, kiếm đá của Thạch gia đang ở trong tay kẻ này đấy”, Huyết Hàm lạnh lùng nói.
“Kiếm đá nhận sự nuôi dưỡng của từng đời Thạch gia, sớm đã nhận chủ, kẻ này không thể thao túng”, Thạch Kiếm Phong lúc này cười khẩy, rỗi rãnh nhạt tự nhiên.
“Thế à?”
Tần Ninh lúc này mỉm cười.
Ông...
Sau một khắc, kiếm đá lại toát ra ánh sáng trong tay Tần Ninh.
Ánh sáng chói lóa mang theo khí tức hùng hậu.
Thậm chí, ở bên trong trường kiếm còn có các luồng ánh sáng màu vàng đất tỏa ra.
Thạch Kiếm Phong lúc này cứng đờ.
Sao lại như vậy được?
Kiếm đá được từng đời Thạch gia cung cấp nuôi dưỡng, sớm đã thông linh, làm sao có thể bị Tần Ninh... trực tiếp thao túng như vậy!
“Thứ mà Thạch gia coi như cầm máu để cung cấp nuôi dưỡng, Tần Ninh ta đây mà muốn điều khiển thì nó cũng phải nghe!”
Tần Ninh giễu cợt nói.
“Thạch Kiếm Phong, lâu lắm rồi chưa thấy ngươi kinh ngạc như vậy đấy, ha ha...”
Một tiếng cười bỗng nhiên vang lên.
Lại thấy một người ngồi trên thân Hải Long, lướt không mà tới.
Đó cũng không phải Hải Long thật mà là lấy hơi thở Tạo Hóa gia cố nước biển gây phản ứng nhiệt hạch tạo thành hình rồng.
“Hải Tông lão đầu!”
“Thạch Kiếm Phong trước giờ sĩ diện, giờ bị thằng bé này vả mặt, chắc giờ tức lắm rồi”.
Một bà già lúc này chậm rãi đi đến, khom lưng khom người, bước đi cực kỳ thong thả.
Nhưng mỗi một bước, nhìn như từ từ nhưng đều là là bước ra ngàn vạn mét, chỉ sau vài bước là đã tới trước mặt mọi người.
“Hạ Chi Ngọc!”
Nhìn người tới, Thạch Kiếm Phong cùng Hải Tông, đều là hơi ngẩn ra.
“Làm sao? Lão bà tử ta không chết, các ngươi rất kinh ngạc sao?”, Bà già phùng mang trợn mắt, vô tình nói: “Không ngờ thiên cung Bắc Thương mở ra mà lại xuất hiện một thanh niên thú vị như thế, bà già ta cũng rất là hiếu kỳ”.
Hạ Chi Ngọc tuy nói vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tần Ninh cũng tràn ngập sát cơ.
Hạ gia của đại lục Cổ Lĩnh!
Ba đại huyền cảnh Tạo Hóa, đều chết trong tay Tần Ninh.
Đây là sự nhục nhã vô cùng, càng là sự tổn thất to lớn.
Khiến bà ta không thể không đi ra từ trong kẹp máu dừng thọ.
Người này, đáng chết!
“Xem ra đã tới muộn!”
Trên không, lại có thêm hai người khác nữa xuất hiện.
“Long Húc!”
“Thiên Hạo!”
Thấy hai người đó, bốn nhân vật vô địch ở đây đều hơi sửng sốt.
Thạch Kiếm Phong, Hải Tông, Huyết Hàm càng thêm khiếp sợ trong lòng.
Cứ tưởng ba người bọn họ là nhân vật cùng thời đại, sống ba vạn năm là đã lâu lắm rồi.
Nhưng không ngờ, bà già Hạ gia - Hạ Chi Ngọc vẫn còn sống.
Lão bà bà này là nhân vật năm vạn năm trước.
Nhưng điều càng khiến cho bọn họ không ngờ chính là, lão tổ Long Húc của đại lục Long Linh, lão tổ Thiên Hạo của đại lục Thiên Nguyệt cũng đều còn sống!
Hai người này thì càng ghê gớm hơn.
Ba người bọn họ lớn lên dưới những truyền thuyết về bọn họ.
Đó là các lão cổ hủ đã sống bảy vạn năm.
Vốn tưởng rằng đại lục Long Linh và đại lục Thiên Nguyệt có nội tình kém nhất, thật không ngờ lại che dấu hai lão cổ hủ.
Long Húc cùng Thiên Hạo đi tới.
Quét mắt nhìn bốn phía, chân mày nhíu lên.
Lần này tổn thất quá lớn!
Thiên Thượng các cùng Long Hiên các xuất động cảnh giới Thiên Vị cùng cảnh giới Địa Vị, tử thương gần hết.
Không chỉ vậy, huyền cảnh Tạo Hóa cũng chết sạch!
Giờ khắc này, mấy vị lão tổ đứng ở nơi đây đều mang sắc mặt khó coi.
Chương 828: Dù sao cũng sống lâu hơn các người
“Hóa ra hai vị còn tại thế!”
Lão tổ Huyết Hàm lúc này chắp tay nói: “Vãn bối xin chào hai vị tiền bối”.
Huyết Hàm vừa nói ra, rất nhiều võ giả của các đại lục khác ở đây đều cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.
Huyết Hàm là ai chứ?
Lão cổ hủ ba vạn năm trước của đại lục Lâm Thiên.
Nhưng khi gặp Long Húc cùng Thiên Hạo lại tự xưng vãn bối.
Hai người kia, lẽ nào... sống càng lâu hơn?
Giờ khắc này, mọi người mới phát hiện.
Tần Ninh lần này đại khai sát giới, kinh động toàn bộ các lão tổ của bảy đại lục thứ trung tâm.
Chọc cho những thứ lão tổ không muốn xuất thế phải lần lượt xuất hiện, nếu Tần Ninh là vô địch huyền cảnh Tạo Hóa thì còn chấp nhận được.
Nhưng Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ!
Lúc này, bầu không khí nơi đây có chút nghiếm trọng.
Cường giả các đại lục đứng xem tiếp tục thối lui một chút nữa.
Không thể không lui!
Vô địch huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn mà đánh thật thì không đơn giản là kéo dài phạm vi mười ngàn thước đâu.
Những lão tổ huyền cảnh Tạo Hóa này cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ làm gì.
Thạch Kiếm Phong lúc này đạp cự kiếm, nhìn bốn phía, quát lên: “Chư vị, lại tiếp tục xem náo nhiệt thì có lẽ sẽ mất mạng đấy, các ngươi cân nhắc đi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người vội vàng lui về sau nữa.
Lui đến cách xa mười dặm thì mới dừng lại.
Lúc này mặc dù nhìn không thấy giao chiến như thế nào, nhưng vẫn có thể nghe được một ít động tĩnh.
Sáu đại thuỷ tổ huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn.
Đây là sự tồn tại tột cùng nhất của bảy đại lục thứ trung tâm.
Nhưng vẫn không thể chấn sát Tần Ninh.
Danh tiếng của Tần Ninh tuyệt đối sẽ vang dội toàn bộ đại lục Bắc Thiên.
Lúc này, tình hình không được yên bình cho lắm.
Tần Ninh đứng vững ở trên phế tích thang trời Thiên Cung, nhìn sáu người.
“Ngươi tự sát, hay là chúng ta liên thủ?”, bà già Hạ Chi Ngọc của Hạ gia lúc này nói.
“Tự sát?”
Tần Ninh cười nói: “Ta nếu muốn tự sát, còn chờ các người tới làm gì?”
“Một đám lão phế vật kẹp máu dừng thọ sống cho qua ngày mà thôi, còn có thể để cho ta tự sát được à?”
Tần Ninh nói, mang theo sự miệt thị.
“Muốn đánh liền đánh, chỉ giết vài huyền cảnh Tạo Hóa nhất đoạn cùng nhị đoạn thì đúng là không đã ghiền”.
“Huyền cảnh Tạo Hóa có bốn đoạn, một đoạn một tầng trời, giết chết tứ đoạn thì cũng thoải mái chút!”
Tần Ninh vừa nói ra, sắc mặt chư vị lão tổ trở nên âm trầm.
Quả nhiên là một người cực kỳ kiêu ngạo và cuồng vọng.
“Hy vọng ngươi tìm được kính Bắc Thương, nếu không, bảy đại thế lực chúng ta tổn thất thảm trọng, mà không tìm được kính Bắc Thương trên người ngươi thì cũng sẽ càng không bù đắp được tổn thất”.
“Lão già, ta thấy tuổi thọ của ông cũng chả còn mấy trăm năm đâu, lần này làm đi làm lại, không qua mấy năm ông sẽ chết, ta thấy danh tiếng của đại lục thứ trung tâm các người cũng sẽ biến mất”.
Tần Ninh nhìn về phía người, giễu cợt nói.
Nghe đến lời này, sắc mặt lão tổ Thiên Hạo phát lạnh.
Lão tổ Long Húc cũng nói: “Quả nhiên là một kẻ cuồng ngạo đến tột cùng”.
“Người như vậy sống không được lâu”.
“Dù sao cũng sống lâu hơn các người!”
Tần Ninh căn bản không thèm để ý.
Chỉ là vài lão già ngu xuẩn tự cho là sống mấy vạn năm nên tự xưng lão tổ mà thôi.
Chưa nói đến Tần Ninh hắn chín đời chín kiếp, trải qua chín vạn năm.
Khi chưa trải qua số kiếp, hắn chính là con trai của Vô Thượng Thần Đế, đi từ nhỏ yếu đến mạnh mẽ, thành tựu Ninh Đế, thành tựu Nguyên Hoàng Thần Đế.
Đây đã là mấy triệu năm.
Những lão già này ở trước mặt hắn cũng chỉ là bọn trẻ con!
Ở trước mặt hắn mà đòi xưng già? Chưa đủ trình!
“Các vị, đừng nói nhảm đi, giết đi!”
Hạ Chi Ngọc sắc mặt lạnh lẽo, bước ra.
Bỗng nhiên, một khí tức mạnh mẽ đến mức tận cùng phóng lên cao.
Giờ này, mặc dù là cách hơn mười dặm, mọi người cũng đều cảm thấy được.
Quá mạnh mẽ!
Đây chính là những lão già vô địch huyền cảnh Tạo Hóa sống mấy vạn năm, quả nhiên là không bình thường.
“Mũi tên Tinh Thần!”
Tần Ninh lúc này cũng không sợ, sải bước ra, phóng ra sức mạnh vô tận.
Viu...
Một mũi tên Tinh Thần bắn ra ngoài.
Phanh...
Tiếng nổ tung vang lên, thân ảnh Hạ Chi Ngọc nhoáng lên, vẫn xông thẳng về phía Tần Ninh như cũ.
Mà trong lúc đó, năm người kia cũng chuyển động.
Năm người liên thủ công kích, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thể.
“Chém!”
Một tiếng quát vang lên vào thời khắc này.
Thạch Kiếm Phong giơ kiếm chém xuống.
“Nếm thử một mũi tên của ta đi!”
Tần Ninh tiếp tục bắn ra mũi tên Tinh Thần.
Trong khoảng thời gian ngắn, giống như cuộc chiến Thiên Nhân.
Xung quanh Tần Ninh có bốn trụ sáng thông thiên, vững vàng bảo vệ hắn.
Cung Tinh Thần và mũi tên Tinh Thần liên tục bắn ra.
Sáu đại huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn công kích không dứt, toàn bộ đất trời, vào thời khắc này không ngừng vỡ vụn, đại địa lay động, ầm ầm rung động.
Duy chỉ có Bắc Thương cung kia là đứng ngạo nghễ tại chỗ, lù lù bất động.
“Đây là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ sao?”
Mà giờ khắc này, cách nơi bảy người giao chiến khoảng mười ngàn thước, tại một mảnh đất lõm, mười mấy bóng người che lấp khí tức nằm dưới mặt đất.
Chính là hơn mười võ giả thần bí mặc áo bào đen viền vàng.
“Mau mau gọi Địa Sứ đại nhân đến thôi”.
Một võ giả huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn đứng đầu quát lên: “Lực chiến đấu chân thực của kẻ này có thể so với huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn, không, là vượt qua!”
“Không cần đi...”
Một võ giả không chắc chắn nói: “Hắn không thể mãi mãi không cạn linh khí được, chờ hắn chém giết sáu người kia, chúng ta bất ngờ một loạt xông lên, kẻ này chắc chắn phải chết!”
“Không thể khinh thường!”
Võ giả kia tiếp tục quát lên: “Lần trước mấy vị Nhân Sứ đã chết ở trong tay hắn, hắn hiện tại mạnh hơn hắn của khi đó”.
“Đúng!”
Tức thì, mấy bóng người lập tức rời đi.
Còn lại mười mấy người, huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn, tam đoạn, tứ đoạn đều có, ở yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, nhìn một màn kinh thiên động địa này.
Một cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ ác chiến sáu đại vô địch huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn.
Chuyện thế này, cho dù là ở đại lục Thương Lan cũng không thể xảy ra.
Bởi vì cảnh giới Thiên Vị ở trước mặt huyền cảnh Tạo Hóa cũng đều sẽ chết dưới một chiêu.
“Phá vỡ bốn trụ sáng quanh thân hắn”.
Thạch Kiếm Phong lúc này quát lên: “Nếu không thì chúng ta không thể nào công kích bản thân hắn đâu”.
“Được!”, Hải Tông gật đầu.
Lão tổ Huyết Hàm lúc này cũng theo sát tiến lên.
Ba người cùng Hạ Chi Ngọc, trực tiếp công kích bốn trụ sáng.
Dưới sự công kích của bốn đại huyền cảnh Tạo Hóa, bốn trụ sáng giờ khắc này lung lay sắp đổ.
Tần Ninh thấy vậy thì nhướng mày.
“Vẫn hơi yếu...”
Tứ Linh Tinh Thần quyết vẫn hơi yếu, cũng có thể nói là cảnh giới của hắn hơi yếu.
Kiếp này sống thêm một đời, từ Âm Dương Ly Hợp Kim thể, Ngọc Lôi thể, Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp đến Cự Linh Mộc Hoàng quyết bây giờ, Tần Ninh lần lượt ngưng luyện ra tứ linh kim, lôi, điện, mộc.
Mà như vậy cũng đối xứng với một sát quyết tấn công mà năm xưa hắn tu luyện ở thế giới chư thần.
Cửu Linh Tinh Thần quyết!
Chỉ có điều hắn hiện tại mới luyện được bốn loại linh khí là kim, lôi, điện, mộc.
Cho nên chỉ có thể thôi động uy của Tứ Linh Tinh Thần quyết.
Nếu như uy Cửu Linh được thả ra toàn bộ, dùng một mũi tên xuyên người sáu lão già này là xong.
Nhưng bây giờ, đúng là hơi mất sức.
“Còn phải lo lắng phòng bị người của Thiên Đế các...”
Tần Ninh lúc này, trong lòng đã có suy nghĩ.
“Thời gian cũng không còn nhiều lắm, phỏng chừng người của Thiên Đế các, thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ đưa tới nhân vật cấp Địa Sứ đến, vậy cũng có thể hỏi một ít tin tức liên quan tới Thiên Đế các!”
“Đã như vậy thì cũng đủ rồi!”
Tần Ninh lúc này cầm cung Tinh Thần, nhìn bốn phía.
“Lấy ông để khai đao đi!”, Hai mắt lóe lên, Tần Ninh liếc mắt nhìn trúng lão tổ Huyết Hàm.
Chương 829: Bắn ra một trăm mũi tên
Lúc này, cả người lão tổ Huyết Hàm giật mình một cái, cảm giác giống như bị ma quỷ nhìn chòng chọc.
“Hỏng bét!”
Lão tổ Huyết Hàm phát run.
“Bắn!”
Một lời rơi xuống, không biết từ lúc nào mà trụ Thiên Vị của Tần Ninh lại xuất hiện ở trong tay.
Một mũi tên bắn ra.
Oanh...
Lão tổ Huyết Hàm sắc mặt trắng bệch, muốn né tránh nhưng tránh không thoát.
Ầm!!!
Tiếng nổ tung vang lên, thân thể của lão tổ Huyết Hàm tan vỡ trong nháy mắt.
Tần Ninh lúc này thu hồi trụ Thiên Vị, ánh sáng toàn thân có chút ảm đạm.
“Thằng nhãi này không chịu được nữa rồi!”
Thấy cảnh này, ngũ đại lão tổ Thạch Kiếm Phong, Hải Tông, Hạ Chi Ngọc, Thiên Hạo, Long Húc không còn thấy tổn thất vì Huyết Hàm chết chút nào, ngược lại công kích bốn trụ sáng của Tần Ninh càng thêm mạnh mẽ.
Két...
Đột nhiên, bốn trụ sáng bị phá đi một.
“Lại chém!”
Tần Ninh lúc này cũng không hề chuyển động, cung Tinh Thần phối hợp trụ Thiên Vị, tiếp tục bắn ra một tên.
Oanh...
Lần này nhắm chính xác vào Thạch Kiếm Phong.
Một mũi tên phóng tới, sắc mặt Thạch Kiếm Phong thận trọng, quát lên: “Phá ba cái khác!”
Nói xong, Thạch Kiếm Phong chân hạ giơ kiếm, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một vệt sáng, xuất hiện ở bên ngoài bàn tay bên trong.
“Xem ai chém ai!”
Thạch Kiếm Phong hừ một tiếng, nhanh chóng tuôn ra.
Phanh...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, mũi tên Tinh Thần va chạm với ánh kiếm, trên không trung, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Lúc này, từ xa nhìn lại, Bắc Thương cung sớm đã trở nên hỗn độn.
“Mạnh mẽ vô địch!”
Một tiếng thán phục vào thời khắc này vang lên.
Cho dù là cách rất xa, rất nhiều võ giả ở các đại lục cũng có thể cảm giác được sự cuồng bạo của nơi giao chiến.
Tần Ninh quá gây bất ngờ.
Đây chính là lão tổ, lão bất tử của bảy đại lục thứ trung tâm, ai cũng đều là nhân vật hàng đầu của đại lục Bắc Thiên.
Tần Ninh lại có thể chiến đấu ngoan cường với bọn họ.
“Sao thế?”
Tần Ninh cười lạnh, nhìn Thạch Kiếm Phong.
Giờ khắc này, toàn thân Thạch Kiếm Phong bắn ánh sáng ra bốn phía, máu tươi tuôn ra, cả người mang một mùi máu tươi kinh khủng.
Toàn bộ cánh tay trái của lão ta bị một mũi tên bắn thủng.
“Ghê tởm!”
Thạch Kiếm Phong lúc này giận không kềm được.
Chỉ là một Cảnh giới Thiên Vị lại có thể điều động linh khí thiên địa với cường độ như thế.
Linh khí bộc phát còn kinh khủng hơn hơi thở Tạo Hóa thì phải cần bao nhiêu? Cần cường độ gấp mười gấp trăm lần mới được.
Đừng nói cảnh giới Thiên Vị mà huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn như lão ta cũng không làm được, nhưng Tần Ninh lại luôn làm được.
“Ta tới giúp ngươi!”
Lão tổ Hải Tông lúc này bước ra, thuỷ long dưới chân tùy ý gầm thét.
“Lão bất tử!”
Nhìn thấy Hải Tông đánh tới, Tần Ninh giễu cợt một tiếng.
Kiếm đá vung lên chém.
Khi kiếm đá tuôn ra, thần hồn Băng Hoàng cũng dựa vào kiếm đá mà trực tiếp bắn ra ngoài.
Oanh...
Thủy long cùng thần hồn va chạm rồi nổ tung trong chớp mắt.
Sắc mặt Hải Tông trắng bệch, phịch một tiếng đập xuống lòng đất.
Giờ khắc này, Hạ Chi Ngọc, Long Húc cùng Thiên Hạo cũng liên thủ công kích ba trụ sáng hoàn hảo bên người Tần Ninh.
Két...
Tiếng vỡ vụn vang lên, lại một cột sáng khác bị phá vỡ.
Tần Ninh lúc này sắc mặt không thay đổi, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Kẻ này không chịu được nữa rồi”, Hạ Chi Ngọc hừ nói: “Làm thịt hắn!”
Thạch Kiếm Phong cùng Hải Tông liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt liên thủ, chém tới Tần Ninh.
Mà trong lúc đó, Hạ Chi Ngọc cũng xông thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Cho tới bây giờ, Tần Ninh cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi.
Người này hẳn phải chết.
Nếu không, qua hôm nay, bọn họ sẽ phải sống trong bất an.
Cảnh giới Thiên Vị mà thôi, sáu đại vô địch huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn bọn họ liên thủ, hao tổn bao nhiêu lâu mới phá được phòng ngự của Tần Ninh.
Nếu như sau này Tần Ninh đến huyền cảnh Tạo Hóa, bọn họ coi như liên thủ thì e là cũng không phải đối thủ.
Hiện tại không nhổ cỏ tận gốc, tương lai hậu hoạn vô cùng.
“Muốn giết ta?”
“Đủ tư cách không?”
Tần Ninh lúc này thấy ba bóng người đánh tới, cũng cười nói: “Các người thật sự cho rằng, phá trụ Tứ Linh chính là phá công kích cùng phòng ngự của ta à?”
Một tiếng giễu cợt vang lên.
Tần Ninh bước ra một bước.
“Cho các người thấy Tứ Linh Tinh Thần quyết rốt cuộc có uy lực như thế nào!”
Tần Ninh chụp tay vào không trung.
Ông...
Tức thì, từng tiếng cộng hưởng vang lên.
Đột nhiên, xung quanh bốn phương tám hướng của Tần Ninh, xuất hiện từng điểm sáng.
Mà những điểm sáng kia lúc này không ngừng ngưng tụ tập và thu nhỏ lại.
Cuối cùng, hội tụ thành từng mũi tên.
Có hơn trăm mũi tên dày đặc quay chung quanh Tần Ninh.
“Giết!”
Tức thì, hơn trăm mũi tên phá không mà ra, tấn công ba người kia.
“Không thể nào!”
Thạch Kiếm Phong lúc này tê dại da đầu.
Rõ ràng là phá vỡ trụ sáng bốn phía Tần Ninh rồi, nhưng người này sao vẫn có thể ngưng tụ lực tinh thần chứ?
Bên kia, Hải Tông cùng Hạ Chi Ngọc cũng dại ra.
Tần Ninh sao mà làm được bước này?
Nhưng bây giờ không phải thời điểm để suy nghĩ điều này.
Một mũi tên Tinh Thần đã có uy lực vô địch, vậy hơn một trăm mũi tên thì sao?
Ba người lúc này vội vàng rút lui, ngưng tụ sức mạnh toàn thân mỗi người tự thi triển tuyệt học che trước người mình.
“Hữu dụng không?”
Tần Ninh cũng cười: “Bắn ra một trăm mũi tên!”
Nói xong, tiếng xé gió soạt soạt soạt vang lên.
Trên trăm mũi tên vọt đi mạnh mẽ.
Rầm rầm rầm...
Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc, ánh sáng chói lóa.
Tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên, nghe chấn động tâm thần.
Lúc này, hơn một ngàn võ giả ở các đại lục thấy cảnh này từ xa, sắc mặt đều biến đổi.
Đây là uy lực mà huyền cảnh Tạo Hóa thả ra sao?
Quá kinh khủng!
Từ từ, dao động tiêu tán.
Trong tiếng nổ, ba người lúc này huyết nhục tán loạn, chỉ còn một hơi tàn.
“Cái tên này...”
Hai đại lão tổ Long Húc cùng Thiên Hạo thấy cảnh này thì giận không kềm được.
Bang bang...
Hai tiếng nổ vang lên, hai cây trụ sáng cuối cùng sau lưng Tần Ninh trở nên hoàn toàn tán loạn.
Cung Tinh Thần biến mất.
Nhưng lúc này, Thạch Kiếm Phong, Hải Tông và Hạ Chi Ngọc chỉ còn một hơi tàn, không khác gì sắp chết.
Lão tổ Long Húc cùng lão tổ Thiên Hạo nhìn Tần Ninh.
“Ngươi đúng là vô cùng kinh khủng”.
Lão tổ Long Húc trầm giọng nói: “Hôm nay không giết ngươi, sau này đại lục của chúng ta sẽ bị hủy diệt!”
“Đại lục Bắc Thiên có hi vọng quật khởi một nhân vật vô địch Tạo Hóa huyền cảnh, đáng tiếc ngươi... quá lộ liễu!”
“Bớt nói nhảm!”
Tần Ninh quát lên: “Chỉ còn thừa lại hai lão bất tử các người thôi!”
“Muốn chết như thế nào, tự lựa chọn đi!”
Vẻ mặt của Tần Ninh lúc này mang theo một tia miệt thị.
“Đã đến nước này rồi mà còn oai phong à?”
Lão tổ Long Húc hừ nói: “Ngươi đã dùng tất cả các con bài chưa lật rồi, hiện tại đã hết đường lui”.
“Con bài chưa lật đã bị dùng hết?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Chỉ là vài huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn, có thể để cho ta dùng hết con bài chưa lật?”
Long Húc cùng Thiên Hạo, lúc này đều mang vẻ mặt hoảng hốt.
“Giết hắn!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, Hạ Chi Ngọc lúc này vùng vẫy thân thể nát bấy, tức giận nói: “Không giết kẻ này, chúng ta chắc chắn phải chết, nhưng con cháu đời sau của chúng ta chỉ sợ sẽ bị hắn giết sạch”.
Nghe đến lời này, lão tổ Thiên Hạo cùng lão tổ Long Húc đều trở nên nghiêm nghị.
Không sai, Tần Ninh tâm ngoan thủ lạt, hôm nay không diệt trừ, tương lai sẽ là mối họa.
Chương 830: Trụ mười ngàn thước
Lão tổ Long Húc cùng lão tổ Thiên Hạo liếc mắt nhìn nhau rồi bước ra.
Một uy áp cuộn về phía người Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh còn dựa vào đâu được?
“Hai lão bất tử gần đất xa trời, ta hôm nay tiễn các người một đường!”
Tần Ninh một tay nhấc kiếm đá, một tay nắm chặt trụ Thiên Vị.
Mà giờ này, trụ Thiên Vị hóa dài hơn một thước, lớn bằng ngón cái, vững vàng trong tay Tần Ninh.
Nhưng đột nhiên, phía trước cơ thể Tần Ninh cũng xuất hiện thêm một gậy gỗ.
Gậy gỗ lớn bằng ngón cái, dài một thước, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ lùng.
“Con mẹ nó!”
Nhưng khi nhìn thấy cây gậy gỗ, Thạch Cảm Đương lại giật mình, bắt đầu nổi da gà.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng nhìn ra sự cổ quái của Thạch Cảm Đương.
Cái tên này... bị sao vậy?
“Sư tôn lại còn giữ lại cây gỗ đó...” Thạch Cảm Đương sắc mặt tái mét, không nhịn được nói: “Ông đây năm đó đã bị cây gậy gỗ này đánh không biết bao nhiêu lần!”
“Có chỗ nào kỳ lạ sao?”
“Không có”, Thạch Cảm Đương nói như chém đinh chặt sắt.
Nhưng sau đó, Thạch Cảm Đương cũng lắc đầu nói: “Có!”
Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương với ánh mắt cổ quái.
Rốt cuộc là có hay không?
Thạch Cảm Đương cũng nói: “Cái gậy gỗ này, trước đây sư huynh Thanh Vân nghiên cứu hồi lâu mà không thấy có gì kỳ quái, ta và Minh Uyên, Kiếm Âm Sơn cũng nghiên cứu, cũng chỉ là gậy gỗ thông thường, thế nhưng khi đó, sư tôn một mạch dùng gậy gỗ này đưa chúng ta từ cảnh giới Cửu Môn đến cảnh giới Tam Vị”.
“Lúc không có người, chúng ta nghĩ đủ mọi cách để tiêu hủy cái gậy gỗ này, đốt, bẻ gẫy, nhưng đều không thành công”.
“Cái gậy gỗ này vô cùng tà ma!”
Thạch Cảm Đương hiện tại nhắc tới mà vẫn còn run rẩy.
Đúng là quá tà ma.
Một cây gậy gỗ thông thường, không biết sư tôn lấy nó từ đâu mà lại co được dãn được, không thể phá hủy.
Quất vào thân thì đau đớn vô cùng...
Bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy mồ hôi đầy người, bắp thịt nhịn không được mà co giật.
Nhưng hiện giờ sư tôn lấy gậy gỗ ra làm gì?
Tần Ninh nắm chặt trụ Thiên Vị của chính mình, hoàn toàn biến nó thành một binh khí.
“Dung!”
Một tiếng hét vang lên, trụ Thiên Vị bao trùm gậy gỗ.
Ngay sau đó, trụ Thiên Vị và gậy gỗ dung hợp.
Cứ thế mà dung hợp... trước mặt mọi người!
Trong chớp nhoáng này, ở đây mấy người đều sửng sốt.
Đây là hành động gì?
Trụ Thiên Vị được tạo thành từ linh khí của bản thân võ giả.
Lại có thể dung hợp cùng ngoại vật?
Chưa từng có thông tin về chuyện này bao giờ!
Tần Ninh lúc này lộ ra vẻ đau đớn, nhưng một khắc sau thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong trụ Thiên Vị, cây gỗ kia đã dung hợp rồi hoàn toàn biến mất.
Hóa thành một chút linh khí, dung nhập vào trụ Thiên Vị của Tần Ninh.
“Cái đó là...”
Thạch Cảm Đương lúc này sửng sốt.
“Là cái gì?”
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này cũng vội vã hỏi.
Thạch Cảm Đương nói ra lúc nào cũng khiến người khác khó chịu vì tò mò.
“Là trụ Thiên Vị!”, Thạch Cảm Đương vội vàng nói.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi không còn gì để nói, đó là trụ Thiên Vị, họ thấy rồi mà!
Họ đâu có mù!
Nhìn vẻ khinh bỉ của hai cô gái, Thạch Cảm Đương liền nói: “Ta không nói trụ Thiên Vị của sư phụ mà nói cây gậy gỗ kia kìa!”
“Là trụ Thiên Vị!”
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, hai cô gái lập tức kinh ngạc.
Gậy gỗ là trụ Thiên Vị? Đùa gì thế?
Tần Ninh từng nói, đó chỉ là một cây gậy gỗ thông thường mà thôi.
“Thật đấy!”
Thạch Cảm Đương chắc chắc nói: “Ta đã thấy trụ Thiên Vị của sư phụ rồi, cũng không phải là hội tụ ánh sáng linh khí, mà là có đường vân mộc linh cực kỳ độc đáo!”
“Ta nghĩ ra rồi!”
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Năm đó, lúc sư tôn ở Cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ, đột phá huyền cảnh Tạo Hóa thì đã cắt đứt trụ Thiên Vị của mình!”
Cắt đứt?
“Ngươi bớt nói điêu đi được không?”, Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Trụ Thiên Vị là điều cần thiết để đi từ cảnh giới Thiên Vị vào huyền cảnh Tạo Hóa, trụ Thiên Vị áp súc vào cơ thể mới lột xác ra hơi thở Tạo Hóa. Cắt đứt mất trụ Thiên Vị thì sao có thể đến huyền cảnh Tạo Hóa?”
“Hai cô có ngốc không?”
Thạch Cảm Đương cũng vội vàng nói: “Sư tôn là ai? Người sẽ giống người thường à?”
Nghe đến lời này, hai cô gái im lặng.
Thạch Cảm Đương lớn gan thật, hiện tại dám mắng bọn họ!
Một ngày nào đó, các cô thượng vị thành công, nhất định sẽ cho Thạch Cảm Đương đẹp mặt.
Nhưng đúng là như vậy, có ai có thể đem trụ Thiên Vị ra chiến đấu sao?
Tần Ninh lại có thể!
Tựa hồ... con đường tu hành của Tần Ninh không giống bọn họ.
“Gậy gỗ... Thật sự là là trụ Thiên Vị của công tử năm đó sao?”
“Chắc chắn là vậy”.
Thạch Cảm Đương lúc này chắc chắc nói: “Ta hiểu rồi, sư tôn năm đó cắt đứt trụ Thiên Vị của chính mình, chính là vì hôm nay có thể dung hợp hai trụ Thiên Vị. Các cô nghĩ mà xem, trụ Thiên Vị của sư phụ sẽ mạnh mẽ cỡ nào chứ? Dung hợp linh khí, sẽ không có một ai từ trước đến nay có thể đánh đồng!”
“Nhất định là như vậy!”
Thạch Cảm Đương nói tiếp.
Nghe đến lời này, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi càng nhìn chằm chằm Thạch Cảm Đương với ánh mắt hoài nghi.
Luôn cảm giác cái tên này như đang tự thuyết phục bản thân ấy!
Hai cô gái lúc này cũng không so đo, nhìn về phía Tần Ninh.
Giờ khắc này, gậy gỗ dung hợp với trụ Thiên Vị, lực lượng hội tụ quanh người Tần Ninh.
Trụ Thiên Vị trong tay tựa hồ càng thêm óng ánh trong suốt.
Giống như viên ngọc vấy, khí tức lóe sáng ra làm người sợ hãi.
Đó là cảm giác linh khí hội tụ đến mức tận cùng.
Thực ra, gậy gỗ cũng không phải chỉ là trụ Thiên Vị của Tần Ninh, mà là Tần Ninh đem trụ Thiên Vị và một cây gậy gỗ dung hợp, hội tụ vào một chỗ.
Năm đó, Tần Ninh đến cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ, phát hiện một con đường khác thông đến huyền cảnh Tạo Hóa.
Vì vậy, Tần Ninh đi con đường đó.
Trụ Thiên Vị bị bỏ qua.
Nhưng đó dù sao cũng linh khí hội tụ ngưng tụ mà thành, ném đi thì quá đáng tiếc, Tần Ninh liền tụ tập thành gậy gỗ, dạy dỗ các đệ tử của mình.
Mà ngày nay, Tần Ninh ở cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, tự mình ngưng tụ ra trụ Thiên Vị mới.
Dung hợp trụ Thiên Vị của kiếp trước.
Hai trụ Thiên Vị dung hợp, Tần Ninh tin tưởng mình sẽ ngưng tụ ra trụ Thiên Vị độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Mạnh mẽ, kín như bưng!
“Hợp!”
Tiếng quát khẽ rơi xuống, Tần Ninh vung tay đi, trụ Thiên Vị lúc này trở lại lơ lửng phía sau hắn.
Từ từ, trụ Thiên Vị bành trướng lên.
100 mét!
500 mét!
1000 mét!
3000 mét!
...
Trụ Thiên Vị không ngừng tăng trưởng!
Giờ này khắc này, tất cả dường như trở nên hoàn toàn khác biệt.
Trụ Thiên Vị của Tần Ninh đột phá cực hạn ngàn mét của cảnh giới Thiên Vị.
Cuối cùng là cao đến mười ngàn thước!
Trụ Thiên Vị vào thời khắc này dừng lại.
Mười ngàn thước!
Mặc dù là cách rất xa, trụ Thiên Vị vẫn có hào quang rực rỡ khiến người ta ngây ngẩn!
“Một trụ Thiên Vị cao mười ngàn thước...”
Các đại thế lực ở phía xa thấy như vậy thì đều mắt chữ A mồm chữ O, sắc mặt ngẩn ngơ.
Đây là cái quỷ gì?
Một vài võ giả cảm thấy chuyện này đã vượt qua kiến thức của mình.
Trụ Thiên Vị, ngàn mét đã là cực hạn.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Rất nhiều người thấy đáy lòng mình tan vỡ.
Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi thấy vậy thì cũng rung động tột cùng.
Trụ Thiên Vị mười ngàn thước!
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Thạch Cảm Đương lúc này lẩm bẩm: “Vậy sư tôn hiện tại xem như là... cảnh giới gì?”
Nghe vậy, Vân Sương Nhi cùng Diệp Viên Viên cũng ngơ ngác.
Đúng vậy, Tần Ninh... coi như là đang ở cảnh giới gì rồi?