Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1346: Dạy dỗ rồng sấm sét

Lúc này, Tần Ninh không nhiều lời nữa.

Hắn vươn ta ra, ngón tay chạm vào trán của Lý Nhàn Ngư.

Lý Nhàn Ngư đã sớm ngựa quen đường cũ, hắn ta nhắm mắt lại, cảm nhận một cách cẩn thận.

Ngay sau đó, bên trong đồng tử mắt, bỗng có năm viên ngọc xuất hiện.

Lúc này, sấm chớp ùn ùn kéo đến, ngập cả bốn phương đất trời.

Những tia chớp hóa thành một sợi tơ, tiến vào hai mắt của Lý Nhàn Ngư.

"Thiên Địa Huyền Đạo, Trụ Phân Bát Phương, Nghiệp Ngữ Vô Cực, Hoán Đổi Vãng Sinh!"

Vừa nói xong, Tần Ninh vươn bàn tay ra.

Từ tia sấm chớp hóa thành tơ sợi bao phủ hai mắt của Lý Nhàn Ngư.

Tiếng xoẹt xoẹt vang lên.

Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư rất muốn kêu lên vì quá đau đớn.

Nhưng hắn ta vẫn cố chịu đựng cơn đau này!

"Nếu như ngươi không thể nhịn nổi nữa thì cứ hét lên đi, đừng cố giữ sĩ diện!"

"Con không hét lên đâu!"

Lý Nhàn Ngư nói khẽ: "Không thể làm mất mặt lão tổ, không thể làm mất mặt sư phụ được".

Tần Ninh gật đầu.

Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.

Thì Dương Vân Thanh, Tiên Hàm, Thạch Cảm Đương và cả Lý Nhàn Ngư cũng vẫn giống như lúc ban đầu.

Thứ mà Tần Ninh xem trọng ở bọn họ không phải là thiên phú, mà là phẩm chất! Trên con đường tu luyện của võ giả, không phải tất cả những người đạt đến đỉnh cao... đều là kỳ tài.

Trái tim võ đạo! Mới là thứ quan trọng nhất của một võ giả.

Thời gian từ từ trôi đi.

Đã sắp chạm tới vạch đích, thân thể của Lý Nhàn Ngư run rẩy, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả người.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn ta cũng không hé miệng rên rỉ một chữ nào.

Vù vù... một vầng hào quang tỏa ra sau lưng của Lý Nhàn Ngư.

Nếu như nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra được mắt của Lý Nhàn Ngư đã chuyển sang màu vàng đồng.

Đó là một đôi mắt màu đồng, không giống với mắt của người bình thường.

Xung quanh cặp mắt màu đồng kia có năm viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng màu lam, sáng lóa cả mắt.

Trong lúc năm viên ngọc đang được ngưng kết thì viên ngọc thứ sáu cũng đã phát ra ánh sáng rực rỡ.

Sáu ấn đã mở! Ngay thời khắc này, lực lượng của trời đất đang hội tụ lại với nhau, rồi đi xuyên qua thời không đến đây.

Ấn thứ sáu của Vãng Sinh Đồng đã được mở ra.

Trong cơ thể của Lý Nhàn Ngư, bây giờ, lực lượng của một mét linh thức đã có thể khuếch tán ra phạm vi rộng cả trăm mét.

Đó là thực lực của Thiên Nhân tam bộ! Ngay sau đó, một tiếng vù vù lại vang lên.

Lực lượng của linh thức từ một trăm mét khuếch tán ra đến phạm vi năm nghìn mét.

Năm nghìn mét tức là cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ.

Không chỉ có như vậy.

Sấm chớp ngay lập tức bao phủ tứ phía.

Thứ sức mạnh điên cuồng này đang đánh vào thân thể của Lý Nhàn Ngư.

Tuy linh thức đã được tăng cường nhưng bởi vì thân thể vẫn chưa kịp thay đổi nên Lý Nhàn Ngư không có khả năng chống lại sức mạnh của sấm chớp.

Giờ phút này, sấm chớp được Vãng Sinh Đồng dẫn lối, bắt đầu oanh tạc thân thể của Lý Nhàn Ngư.

Lúc này, từng vệt sáng đang tản ra.

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được những thứ chất bẩn màu đen lẫn trong ánh sáng của tia sấm.

Vào lúc này, cơ thể của Lý Nhàn Ngư đã được thăng cấp.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh đó, mới hài lòng gật đầu.

Đúng là Vãng Sinh Đồng là rất mạnh! Loại lực lượng do thiên địa trao tặng này giống như linh thể và thánh thể... Tương tự như hỗn độn thể của Vân Sương Nhi và võ giả Tinh Mệnh... Đó là những người ngay từ lúc sinh ra đã được thiên địa lựa chọn và bồi dưỡng! Những võ giả như vậy là con cưng của trời đất.

Tất nhiên, nếu có cưng chiều thì ắt phải có kiếp nạn! Nếu Lý Nhàn Ngư không thể chịu đựng được đau đớn để mở ra Vãng Sinh Đồng thì hắn ta cũng chẳng có điểm nào vượt trội hơn người khác, sau đó hắn ta cũng sẽ trở thành một người bình thường mà thôi.

Sự trợ giúp của Tần Ninh cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư mở hai mắt ra.

Hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, cung kính quỳ xuống, dập đầu, lạy ba lạy.

"Cảm ơn sư phụ!"

"Mau đứng dậy đi!"

Tần Ninh cười cười, nói: "Từ cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ tiến lên tới cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ ắt phải tiêu hao rất nhiều lực lượng, trong khoảng thời gian tới, ngươi phải lo tôi luyện linh lực trong cơ thể, đừng vội tăng thêm cảnh giới!"

"Vâng!"

Đến lúc này, Lý Nhàn Ngư mới nhìn sang phía bên cạnh.

"Hai người Giang Bạch và Thạch Cảm Đương cần phải rèn luyện nhiều hơn!"

Tần Ninh cười mỉm, nói: "Hai người này cần phải trải qua nhiều lần mài giũa thì mới có thể thành công được".

"Ngươi ở đây trông chừng bọn họ, ta xuống dưới xem thử đã".

"Vâng!"

Tần Ninh bay xuống dưới.

Vào lúc này, năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Tổ Định, Lâm Ngữ Thành và Vạn Tử Vận, bọn họ gồm bốn vị Bán Vương và một vị Thiên Nhân thất bộ đang hợp tác với nhau, ra tay một cách dứt khoát.

Rồng sấm sét đã bị bọn họ khống chế.

"Làm xong rồi hả?"

"Vâng!"

Tần Ninh mở miệng, nói: "Bao nhiêu khí huyết vừa bị mất đi coi như được đền bù rồi!"

"Chúng ta phải làm gì với con rồng này đây?"

"Nếu không phải vì chàng nói phải giữ lại mạng của nó thì bọn ta đã sớm giết chết nó rồi!"

Cốc Tân Nguyệt lạnh lùng nói.

Ba vị Bán Vương, Vạn Tử Vận, Tổ Định, Lâm Ngữ Thành cũng gật đầu đồng ý.

Đây là lời thật lòng! Nhưng mà người phải ra sức nhiều nhất không phải là ba người bọn họ.

Mà chủ yếu là nhờ Cốc Tân Nguyệt, nàng ấy quá khủng bố.

Giống như là Tần Ninh thứ hai vậy.

Cảnh giới Bán Vương có áp lực rõ rệt đối với cự long.

Trên thực tế, không cần tới bọn họ.

Chỉ riêng một mình Cốc Tân Nguyệt cũng đã đủ để đối phó với con rồng này rồi.

Thật kinh khủng! Sức mạnh linh thức của Cốc Tân Nguyệt rõ ràng cao hơn bọn họ cả một cấp bậc.

"Chặn nó lại!"

Vào lúc này, Tần Ninh nhìn về phía rồng sấm sét, hứng thú bừng bừng, cười nói: "Ta phải có được nó!"

Vừa mới nói xong.

Tất cả những người ở xung quanh đều phải trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Trong phút chốc, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên cũng không kịp phản ứng lại.

"Đừng quậy...", Cốc Tân Nguyệt mở miệng: "Đây là một con rồng có cảnh giới Vương Giả, sao chàng có thể... trấn áp được nó chứ?"

"Yên tâm, ta có cách".

Tần Ninh lại nói thêm: "Các người chỉ cần chặn nó lại, đừng để nó nổi điên phản công lại là được".

"Được!"

Lúc này, mặt Cốc Tân Nguyệt đầy vẻ nghiêm nghị.

Những người khác cũng không dám sơ sẩy.

Rống... ngay lập tức, tiếng gào to dữ dội vang lên.

Bên ngoài tường rào, tuy rằng ba tên Bán Vương Diệp Bắc Tầm, Diệp Vấn Đông và Tông Hoài An không nhìn thấy được những gì đang diễn ra ở bên trong bức tường.

Nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được.

Bây giờ, cự long đang vô cùng phẫn nộ! Nghe thấy âm thanh phát ra liền sẽ đoán được điều đó.

Tông Hoài An cười cười, nói: "Xem ra, đám người kia đã bắt đầu liều mạng rồi!"

"Diệp Bắc Tầm, Diệp Vấn Đông, hay là chúng ta vào xem thử bọn họ còn có thể kiên trì được tới lúc nào đi?"

"Khoảng thời gian một nén nhang đi!”

Diệp Bắc Tầm chậm rãi nói: "Dù sao tên Lâm Ngữ Thành của Thiên Đạo Minh kia đã là Bán Vương, Vạn Tử Vận cũng có cảnh giới Thiên Nhân thất bộ đỉnh phong, hắn ta đến từ Vạn Thiên các, ắt hẳn là biết không ít chuyện, hơn nữa lại có rất nhiều thủ đoạn, chắc là bọn họ có thể kiên trì được thời gian một nén nhang".

"Có lẽ là không tới thời gian một nén nhang...", lúc này, Diệp Vấn Đông mới cười cười, nói.

Nghe thấy những lời này, Tông Hoài An cũng cười ha hả mà nói rằng: "Xem ra hai vị rất tin tưởng bọn họ, bây giờ đã sắp hết thời gian một nén nhang rồi, chúng ta cứ tiếp tục chờ ở đây để xem kịch hay thôi".

Hơn một trăm người của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia lúc bấy giờ, giống như hổ rình mồi, đứng ở bên ngoài tường rào, chờ đợi.

Bên trong tường rào bị sấm sét bao phủ, giống như một bàn tay khổng lồ che hết cả bầu trời, ngay tại thời điểm này, sấm sét mênh mông, cuồn cuộn giống như mây mù giăng ngập lối, không nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì ở bên trong.

Nhưng mà mọi người vẫn có thể cảm nhận được linh khí đang gia tăng.

Ầm ầm, oành... Tiếng hú vang động.

Lúc này, phía trên quảng trường trong tường rào.

Cự long rít gào.

Thế nhưng, đó chỉ là tiếng kêu gào vì không cam lòng.

Cự long tê liệt, ngã xuống đất, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.

Bây giờ, Tần Ninh mới đi đến trước người của rồng sấm sét.

Hắn vươn tay ra, một tia sấm từ trong cơ thể hắn phóng ra ngoài.

"Cho dù ngươi có mạnh trở lại thì cũng chỉ vô ích thôi!"

Tần Ninh vừa dứt lời.

"Cấm Phong Lôi chú!"

Từng đạo huyền ấn xuất hiện trên đầu ngón tay của Tần Ninh.

Chú ấn kia hóa thành dòng điện bao phủ lấy thân thể của rồng sấm sét.

Thấy được cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Mà đúng vào lúc này, Tần Ninh giống như đã mất hết toàn bộ sức lực, đem ấn ký kia bao phủ từ đầu đến đuôi của cự long.

Sau khi bị ấn ký phủ kín thân thể.

Khí tức điên cuồng của cự long đã hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt của rồng sấm sét toát ra vẻ ngơ ngác.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ ngơ ngác kia bỗng hóa thành tỉnh táo, nó nhìn về phía Tần Ninh...
Chương 1347: Danh dự ư? Uy nghiêm ư?

Giờ phút này, tất cả những người đang đứng ở xung quanh đều phải trợn mắt há mồm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Rồng sấm sét... nó đã phục tùng Tần Ninh rồi sao?

Bây giờ, tất cả mọi người đều rất sửng sốt.

Tần Ninh đi đến trước mặt của rồng sấm sét, nhẹ nhàng vươn tay ra.

Lúc này, trong miệng của cự long phát ra tiếng hu hu, nó nhìn về phía Tần Ninh, có vẻ như nó đang muốn lấy lòng Tần Ninh.

Việc này làm tất cả mọi người rơi vào hoang mang.

Cho dù Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đã sớm biết Tần Ninh thần thông quảng đại nhưng vào giờ phút này, hai nàng cũng bị hắn làm kinh ngạc đến ngây người.

"Đánh xong chưa?"

Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.

Thân hình của ba người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đáp xuống quảng trường.

Bọn họ nhìn thấy cảnh đó thì trợn mắt há mồm, đầy vẻ kinh ngạc.

"Ôi trời, sư phụ, người thật là lợi hại!"

Thạch Cảm Đương tiến về phía trước, hắn ta muốn nhẹ nhàng vuốt ve đầu của con rồng sấm sét kia.

Nhưng mà, lúc này, rồng sấm sét bỗng nhe răng, trợn mắt, nó nhìn về phía Thạch Cảm Đương bằng ánh mắt tràn ngập thù hận.

Thạch Cảm Đương bị nó làm hết hồn.

"Thằng nhóc này vẫn còn đang sợ người lạ sao?"

Thạch Cảm Đương cười ha ha, cũng không dám lại gần nó nữa.

Tần Ninh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bọn họ bèn cười nói: "Chẳng qua là do ta tu luyện lôi thể, lôi thể của ta làm cho nó cảm thấy hơi thân thiết mà thôi".

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều xấu hổ, gật đầu.

Chỉ là không có ai tin lời này của Tần Ninh cả.

Lôi thể hả?

Chỉ cần như vậy là thu phục được con rồng này thân thiết với mình ư?

Thật phi lý! Con rồng này mới khi nãy còn rất hung mãnh đến mức đáng sợ đó.

Tần Ninh cười cười, nói: "Các vị mới đánh được một nửa, vẫn còn chưa đã ghiền nhỉ?"

"Vẫn còn có người đang chờ chúng ta ở bên ngoài đấy!"

Hắn vừa nói xong, ánh mắt của đám người Vạn Tử Vận và Lâm Ngữ Thành đều toát ra vẻ lạnh lẽo và tàn độc.

Đúng vậy, vẫn còn có người đang đợi bọn họ ở bên ngoài! Đang chờ bọn họ chết!

Lúc này, bên ngoài tường rào.

Tông Hoài An mỉm cười.

"Hai vị, xem ra, thời gian còn lâu hơn nhiều so với dự tính của chúng ta đấy, bên trong không còn chút động tĩnh nào nữa, xem ra bọn họ đã chém giết xong, những người khác hẳn cũng đã chết rồi, chúng ta nên đi vào thôi!"

"Vâng!"

Những người khác gật đầu.

"Mở cửa cung ra đi!"

Tông Hoài An vẫy tay.

Bây giờ, Diệp Vô Thanh mới im lặng tiến về phía trước.

"Tần Ninh bảo đồ đệ của hắn nhục nhã ta, hắn chết cũng chưa hết tội!"

Âm thanh rầm rầm vang lên.

Vào giờ phút này, cửa cung mở ra.

Diệp Vô Thanh nở một nụ cười thật tươi, nhìn vào trong cửa cung.

Thế nhưng, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn ta là một cái đầu.

Một cái đầu cực kỳ to.

Chỉ một con mắt của nó cũng đã to bằng cả người hắn ta rồi.

"Gầm...", ngay sau đó, một tiếng gào kinh thiên động địa vang lên.

Cuồng phong thổi qua, thiên địa thét gào.

Một tia sét từ trên trời giáng xuống.

Thân hình của Diệp Vô Thanh dại ra, hắn ta đứng yên tại chỗ.

Một con rồng! Đang nằm chắn ngang cửa cung.

"Vô Thanh, mau lui lại đi!"

Lúc này, Diệp Vấn Đông đau khổ hét to.

"Mau lên!"

Bây giờ, Diệp Vô Thanh vẫn còn đang ngơ ngác.

Ùm một tiếng.

Rồng sấm sét dùng một ngụm nuốt chửng lấy Diệp Vô Thanh.

Trong nháy mắt, thân hình của Diệp Vô Thanh đã biến mất ngay trước mắt mọi người.

Cự long dựng thẳng người dậy, phá vỡ cửa cung.

Vào giờ phút này, cái thân hình dài cả trăm mét của nó phát ra những cử động vô cùng kinh khủng.

"Rồng sấm sét... nó bị làm sao vậy...", lúc này, Diệp Vấn Đông trợn mắt há mồm, đầy vẻ kinh ngạc.

Đâu chỉ mình hắn.

Bây giờ, toàn bộ võ giả của cả thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu cũng đều đang trợn mắt khiếp sợ.

Thật là khủng khiếp! Một con rồng sấm sét bỗng nhiên lao ra, nuốt mất Diệp Vô Thanh.

Nhưng mà, đáng lẽ ra con rồng kia phải nghe bọn họ sai khiến chứ?

Vào giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào nó, bọn họ đã phát hiện ra, có một người đang đứng ở trên đầu con rồng kia.

"Tần Ninh!"

Vào lúc này, ánh mắt của Tông Hoài An đầy vẻ kinh ngạc.

Tần Ninh đã thu phục rồng sấm sét ư?

Không thể nào! Không thể như vậy được?

Điều này tuyệt đối không thể xảy ra được!

"Chào các vị?"

Lúc này, Tần Ninh cúi người xuống nhìn bọn họ, trên mặt mang theo vẻ tươi cười: "Vốn dĩ là do người của thương hội Diệp gia và Thương Bảo lâu các ngươi muốn giết người phụ nữ của ta, đoạt lấy vương khí của ta, ta giết hai người bọn họ thì cũng xem như chấm dứt hết thảy ân oán".

"Nhưng mà, trong bữa tiệc của Hàm Vương, các ngươi còn muốn hãm hại ta?"

"Ta giết những kẻ bày mưu đặt kế để hãm hại ta trong bữa tiệc của Hàm Vương, hai người Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam cũng đã xin lỗi bổn công tử, ta vốn dĩ cũng đã bỏ qua việc này".

"Thế nhưng, đến tận bây giờ, các ngươi vẫn còn muốn hãm hại ta ư?"

"Các ngươi vẫn luôn cho rằng, con người Tần Ninh ta không đủ quyết đoán sao”

“Hay là các ngươi cho rằng Tần Ninh ta không có năng lực giết sạch thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu các ngươi!"

Hắn vừa nói xong, bốn phía đều im lặng.

Tông Hoài An hừ một tiếng.

"Danh dự của một Vương Giả là không thể bị sỉ nhục được!"

"Uy nghiêm của Thiên Bảo lâu, cũng không thể bị tổn hại được!"

"Danh dự ư?”

“Uy nghiêm ư?"

Tần Ninh chỉ cười cười.

"Không ngờ, danh dự của Thiên Bảo lâu các ngươi là danh dự, uy nghiêm của các ngươi là uy nghiêm, còn danh dự và uy nghiêm của Tần Ninh ta lại không đáng giá một xu sao?"

Hắn vừa nói xong, Diệp Bắc Tầm liền quát lớn: "Lòng dạ của ngươi thật độc ác, ngươi giết ba vị mạch chủ của Diệp gia bọn ta, món nợ này, bọn ta sao có thể quên được?"

"Ta tốn công nói cả nửa ngày, giống như là đàn gảy tai trâu vậy?"

Tần Ninh cười cười.

"Con Lôi Điện Thánh Long này có thực lực của một Vương Giả, dù cho thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu các ngươi có được bảo khí siêu phẩm để khống chế sấm sét đi nữa thì các ngươi cũng không thể quen thuộc nơi này đến như vậy!"

"Mau nói ra đi, là ai nói về bí mật của nơi này cho các ngươi!"

"Tất cả mọi người đều đến đây lần đầu tiên, đừng nói cho ta là các ngươi đi bừa mà tới được đây!"

Tần Ninh vừa nói xong, ngay cả đám người Vạn Tử Vận và Lâm Ngữ Thành cũng phải sững sờ.

Đúng vậy! Tất cả mọi người đều đến đây lần đầu.

Thế mà Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia hình như rất quen thuộc cái Lôi cung này.

Điều này quả thực quá kỳ quái!

"Hừ, ngươi không biết không có nghĩa là bọn ta không biết!"

Tống Hoài An khịt mũi nói.

"Là Thiên Đế các đã nói cho các ngươi biết chứ gì?"

"Có vẻ như, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia có mối quan hệ ngầm với Thiên Đế các...", sắc mặt của Tông Hoài An, Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông đều thay đổi.

"Có vẻ như ta đã đoán đúng rồi".

"Thiên Đế các...", Tần Ninh thở dài: "Đúng là dốc hết vốn liếng rồi, ta thật sự đang nghi ngờ rằng ở trên đại lục Vạn Thiên này, rốt cuộc có bao nhiêu người được Thiên Đế các giúp đỡ tới giết ta!"

"Các ngươi có biết một khi các ngươi đã bắt tay với Thiên Đế các thì sẽ có kết cục như thế nào không?"

Tần Ninh tự hỏi, rồi lại tự trả lời: "Điều đó có nghĩa là, tất cả các ngươi đều sẽ phải chết!"

"Tần Ninh, đừng vội mừng sớm!"

Tông Hoài An quát lớn: "Ngươi tưởng ngươi có thể giết được bọn ta sao?"

"Bọn ta dù sao cũng là ba Bán Vương đấy!"

"Tông Hoài An, ngươi đúng thật là quá tự đề cao chính mình!"

Vào lúc này, một tiếng cười nhạo bỗng nhiên vang lên.

Vạn Tử Vận dẫm chân bay ra.

Cảnh giới Bán Vương! Ngay sau đó, hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định cũng bước ra.

Lại thêm hai vị Bán Vương nữa! Sau đó, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên cũng ra theo.

Khí tức cường đại đang tỏa ra bốn phía.

Bốn vị Bán Vương!

"Sao có thể...", giờ phút này, Tông Hoài An ngơ ngác.

Từ nãy đến giờ vẫn chưa tới thời gian một nén nhang.

Thế mà lại có thêm ba vị Bán Vương nữa!

"Theo như ta được biết, bảy vạn năm trước, Thiên Thanh Phong xưng Vương, năm vạn năm trước, Diệp Thiên Nam cũng xưng Vương, xem ra trận tru sát Vương Giả kia không liên quan tới các ngươi!"

"Ta thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao tam đại thế lực siêu cấp là Thiên Bảo lâu, thương hội Diệp gia và Vạn Thiên các lại không chịu hợp tác với Thiên Đế các?"

Tông Hoài An biết lần này ông ta đã dữ nhiều lành ít, bèn hừ lạnh, nói: "Thiên Đế các cường đại như vậy, ngươi thì biết cái gì chứ?"

"Không lâu trước đây, Thiên Đế các mất hai vị Vương Giả, người ta căn bản không để vào mắt, ngươi thì biết cái gì chứ?"

"Bọn họ có thêm được một vài Vương Giả mà thôi, ta vẫn có thể giết được!"

"Hừ!"

Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, mặt Tông Hoài An lộ rõ vẻ khinh thường.

Ngươi có thể giết được Vương Giả sao?

Xùy, ai không biết chứ! Tần Ninh cũng lười giải thích.

Nếu ông ta không tin, vậy thôi bỏ đi! Cũng không phải là chưa từng giết qua.

"Một khi đã như vậy thì ta cũng không cần phải nhiều lời nữa!"

Tần Ninh vừa dứt lời, hai chân hắn từ trên người Lôi Điện Thánh Long đáp xuống mặt đất.

"Muốn giết bọn ta à, vẫn còn non lắm!"

Lúc này, Tông Hoài An cũng hừ lạnh một tiếng.
Chương 1348: Ta nói có thể là có thể!

Oanh... trong chốc lát, một tiếng gào thét vang lên.

Trong tay Tông Hoài An xuất hiện một viên Lôi châu.

Khi Lôi châu vừa xuất hiện, trong mắt Tông Hoài Anh ánh lên sự hung ác.

"Ngươi cho rằng mình có thể điều khiển lôi long này sao?"

"Đừng có mơ!"

Tông Hoài An mạnh mẽ bóp nát Lôi châu.

Một tiếng ầm vang lên.

Viên Lôi châu vỡ nát.

Lôi Điện Thánh Long dưới chân Tần Ninh bỗng nhiên run rẩy, tỏa ra một luồng hơi thở bất an.

"Có vẻ như Thiên Đế các cho các ngươi không ít thứ tốt nhỉ".

"Bọn họ còn cho các ngươi khống chế một con rồng sấm sét đã có ý thức, hơn nữa còn ở cấp bậc Vương Giả để sử dụng!"

Lúc này, tiếng sấm rền vang như đang cố vùng vẫy, trốn thoát khỏi sự trói buộc của Tần Ninh.

"Đáng tiếc, vô dụng thôi!"

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước thẳng ra ngoài, ngang qua đầu lôi long, bên ngoài cơ thể nó lần lượt xuất hiện từng dòng lôi văn.

Đó chính là hoa văn Lôi Thể Thiên Cương! Dòng lôi văn kia vừa xuất hiện đã cộng hưởng với phù ấn bao phủ bên ngoài cơ thể Lôi Điện Thánh Long.

Dần dần, Lôi Điện Thánh Long vẫn còn đang ra sức vùng vẫy, ngay lúc này, nó đã bị khống chế.

Từng dòng lôi văn ngưng tụ bên ngoài cơ thể Lôi Điện Thánh Long.

Cuối cùng, tất cả yên tĩnh trở lại.

Giờ đây, sắc mặt Tông Hoài An thay đổi đột ngột.

"Không thể nào"

"Có gì là không thể chứ?"

Tần Ninh cười nói: "Ta nói có thể là có thể!"

Dưới từng bước chân của hắn, Lôi Điện Thánh Long rít gào, oai phong lẫm liệt.

Trong lúc khí lôi điện dữ dội, tàn sát khắp nơi.

"Thiên Bảo lâu... thương hội Diệp gia...", Tần Ninh nỉ non, rồi lao ra ngoài.

Sắc mặt ba người Tông Hoài An, Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông đều tái mét.

Đó chính là một con rồng có sức mạnh ngang với cường giả cảnh giới Vương Giả, Lôi Điện Thánh Long.

Nó đã bị Tần Ninh điều khiển rồi, giờ đây nó đã trở thành thứ vũ khí đáng sợ nhất đối với bọn họ.

Sao ba vị Bán Vương có thể ngăn cản nó được chứ?

Thế nhưng, cho dù bọn họ không thể ngăn nó được thì cũng phải cố sức làm! Tông Hoài An quát khẽ, rồi lao ra tấn công.

Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông đều lấy đao ra tham chiến.

Người của thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu cũng bắt đầu xông lên tấn công.

Cùng lúc đó, Vạn Tử Vận cười khẩy, rồi xông ra ngoài.

Lâm Ngữ Thành và Tổ Định của Thiên Đạo Minh cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.

Bây giờ, trận chiến đã bắt đầu.

"Ngũ Hành Linh Luân quyết!"

Tông Hoài An quát khẽ, trước người Tông Hoài An xuất hiện năm vầng ánh sáng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, chúng ngưng tụ lại thành một bánh xe.

Bánh xe hình tròn cuốn sạch, tấn công xung quanh.

Năm loại thuộc tính linh khí tỏa ra vầng sáng rực rỡ lóa mắt.

Đó chính là Bán Vương! Dù sức mạnh của họ không bằng Vương Giả, nhưng đã sắp được xưng Vương! Trên đại lục Vạn Thiên này, Tông Hoài An lại người nổi tiếng khắp nơi! Có thể sánh ngang với sự tồn tại của Vương Giả.

Sức mạnh tuyệt học Ngũ Hành Linh Luân quyết của hắn lại rất bá đạo.

Oanh... tiếng gầm rú vang lên.

Lúc này, Tông Hoài An sử dụng Ngũ Hành Linh Luân để tấn công.

Hai người Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông rút đao chém giết xung quanh!

"Bắc Hoàng Đao quyết!"

"Đông Hoàng Đao quyết!"

Hai đao quyết bộc phát ra hai đường đao khí dài cả trăm trượng, trông vô cùng rực rỡ, chúng cắt ngang không khí, phát ra tiếng nổ cực kì khủng khiếp, lao về phía Tần Ninh.

"Có nên đánh không?"

Tần Ninh quan sát ba người hừng hực khí thế lao lên tấn công, bèn nỉ non nói.

"Tiểu Thánh Long, cho bọn họ thấy sức mạnh của ngươi đi!"

Gầm... từng tiếng rồng ngâm to rõ bỗng vang lên.

Thánh Long tung ra một trảo.

Trong chốc lát, trong móng vuốt của nó ngưng tụ ra một quả cầu lôi điện.

Quả cầu lôi điện có đường kính tầm trăm mét, nhanh chóng phóng ra.

Oanh... Tiếng nổ dữ dội vang lên.

Hai đường đao khí bị quả cầu lôi điện đánh tan.

Lúc này, sắc mặt Tông Hoài An trắng bệch, cơ thể ông ta liên tiếp lùi về sau.

Ba người bọn họ cùng nhau dùng hết sức tấn công, thế nhưng lại bị rồng sấm sét đánh lui.

Bây giờ, trong ánh mắt bọn họ đầy hoảng sợ.

Dường như, khi ở trong tay Tần Ninh, con Lôi Điện Thánh Long này càng mạnh hơn trước kia rồi.

Giờ đây, đám Thiên Nhân của thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu đã bị đám Thiên Nhân của Vạn Thiên các và Thiên Đạo Minh bao vây.

Bốn vị Bán Vương vừa ra tay đã ngay lập tức có hiệu quả.

Sắc mặt Tông Hoài An hiện giờ rất ảm đạm.

Thất bại rồi! Bọn họ không chỉ đã thất bại, không giết được Tần Ninh, mà bọn họ còn tự khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh khốn đốn.

"Diệp Bắc Tầm, Diệp Vấn Đông, lần này, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ đành liều chết chiến đấu mà thôi!"

Tông Hoài An phẫn nộ quát lên: "Ý hai vị như thế nào?"

Diệp Bắc Tầm cười sảng khoái, nói: "Lão phu nảy sinh tính thiếu niên ngông cuồng, hôm nay, có chết cũng phải cắn được một miếng thịt của tên này!"

"Được!"

Lúc này, ba người họ hừng hực khí thế.

"Cắn một miếng thịt của ta ư?"

"Nằm mơ đi!"

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.

"Huynh trưởng của ta vì Ma tộc mà chết, người vừa là anh vừa là bạn của ta, Lý Nhất Phong cũng vì Thiên Đế các mà chết".

"Thông đồng với Thiên Đế các, chẳng khác nào thông đồng với Ma tộc trong lòng đất. Cứ phát hiện một tên, ta sẽ giết một tên. Các ngươi không phải kẻ đầu tiên và cũng sẽ không phải là kẻ cuối cùng!"

Tần Ninh vừa nói xong, giẫm chân xuống.

Rồng sấm sét gào rú, lao thẳng ra ngoài.

Sắc mặt Tông Hoài An bây giờ đỏ bừng.

"Ngũ Hành Linh Luân quyết! Ngũ Hành Linh Luân nổ!"

Hắn ta nói xong.

Sắc mặt Tông Hoài An đỏ âu, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta tu hành Ngũ Hành Linh Luân quyết cả đời, ngưng tụ được linh khí ngũ hành, giờ đây, hắn ta phải lấy hết linh khí ngũ hành mà mình cực khổ tu luyện cả đời ra.

Một chiêu này là chiêu thức hùng mạnh nhất của hắn ta.

Ngũ Hành Linh Luân, vầng ánh sáng năm màu rực rỡ biến hóa thành linh luân, rồi tấn công về phía Tần Ninh.

Oanh... một tiếng nổ vang lên.

Ngay lúc này, tốc độ của rồng sấm sét trở nên chậm lại.

Cơ thể của Tần Ninh bị lộ ra trước mặt Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông.

Thế nhưng bây giờ Tần Ninh vẫn còn chưa quan tâm tới điều đó.

"Chết đi!"

Hắn vừa dứt lời, rồng sấm sét nhanh chóng tung ra một trảo.

Giờ đây, một chiêu liều chết của Tông Hoài An bộc phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Thế nhưng, cả người hắn ta cũng như ngọn đèn đang lay lắt trước gió.

Long trảo đâm xuyên qua cơ thể Tông Hoài An.

Máu tươi chảy ra ào ào.

Ngay lúc này, hai người Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông vung đao tấn công.

Hai thanh trường đao hung mãnh lao tới.

Chúng nhắm thẳng vào Tần Ninh.

"Bắc Hoàng Đao Trảm Thiên!"

"Đông Hoàng Đao Diệt Địa!"

Thật ra, nếu ba bộ đao pháp Bắc Hoàng Đao quyết và Đông Hoàng Đao quyết và Tây Hoàng Đao quyết cùng phối hợp với nhau thì sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh khủng nhất.

Ấy mà Diệp Tây Khê đã chầu trời nên Tây Hoàng Đao quyết không có cách nào thi triển được.

Nhưng mà bù lại, hai vị Bán Vương đã hợp sức với nhau tấn công.

Bọn họ thừa dịp rồng sấm sét đang bận ứng phó với một chiêu liều chết của Tông Hoài An, mà tấn công Tần Ninh.

Vào thời khắc này, thần thái hai người họ trông rất dữ tợn, song đao tụ hội, chém ra một chiêu.

"Các ngươi tưởng ta dễ bắt nạt lắm sao?"

Lúc này, Tần Ninh hừ lạnh.

Trong cơ thể hắn tỏa ra luồng khí tức vô cùng hùng mạnh.

Trong nháy mắt, Vương Kiếm Độ Sinh đã xuất hiện trong tay Tần Ninh.

"Cửu Linh Tinh Thần kiếm!"

Hắn chém ra một kiếm.

Kiếm quan tỏa ra xung quanh.

Choang... Vương khí và bảo khí siêu phẩm đã va chạm vào nhau.

Đao khí và kiếm khí đều rít gào.

Cả không gian bây giờ dường như đã bị đóng băng.

Lúc này, cơ thể Tần Ninh lùi về sau, nhảy xuống đầu rồng.

Hai người Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông đều bị ngăn chặn.

Cái gì thế! Bây giờ, sắc mặt cả hai đầy dự khiếp hãi,

Tần Ninh... đã đỡ được đòn đó! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao hắn có thể chống lại một chiêu được hai vị Bán Vương dốc hết sức lực đánh ra chứ?

Hiện tại, sắc mặt hai người đều tăm tối.

Một chiêu toàn lực ấy đã hao phí rất nhiều linh khí và linh thức trong cơ thể bọn họ.

Cứ ngỡ rằng nó có thể giết được Tần Ninh.

Nhưng ai ngờ là Tần Ninh đỡ được chứ.

Lúc này, khóe miệng Tần Ninh chảy ra chút máu.

Chống đỡ một chiêu này quả thật rất nguy hiểm.

Ư
Chương 1349: Phong Lôi Cung

Một kích toàn lực của hai vị bán vương, uy lực cường đại cỡ nào?

Đừng nói là Thiên Nhân Tứ Bộ, cho dù là Thiên Nhân Thất Bộ sơ ý một chút thôi cũng sẽ chết.

Nếu không nhờ thần hồn Băng Hoàng chuyển hóa linh thức gia tăng thêm, cường độ linh thức hiện tại của hắn mạnh tương đương với Thiên Nhân Thất Bộ.

Cơ thể mạnh mẽ cũng do nhất văn của lôi thể Thiên Cương tăng cường.

Nếu không nhờ vậy, hoàn toàn không thể ngăn được một kích này.

Thân thể cùng linh thức đều là cấp bậc Thiên Nhân Tứ Bộ siêu việt.

Hai vị bán vương thầm nghĩ muốn dùng một kích chém giết hắn, không đời nào! Tần Ninh nhìn về phía hai người, ánh mắt lạnh lẽo.

“Trong mắt ta, người cấu kết cùng Thiên Đế Các đều đáng chết!”

Hừ một tiếng, Tần Ninh từng bước tiến lên, hơi thở cường đại trong cơ thể phóng thích cả ra.

Lúc này, lôi long dùng một móng vuốt vung chết Tông Hoài An, máu tươi bắn ra.

Diệp Bắc Tâm cùng Diệp Vấn Đông hoàn toàn hiểu được.

Đại thế đã mất! Không giết được Tần Ninh, bọn họ sẽ phải chết.

“Thiên Bảo Lâu cùng Diệp Gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Bảo Vương cùng Diệp Vương chắc chắn sẽ giết ngươi!”

Diệp Bắc Tâm rống giận.

Chỉ tiếc, Lôi Điện Thánh Long nhìn bằng đôi mắt lạnh như băng, lười nghe tiếng gào giận dữ này.

Ầm một tiếng, hai thân thể bị hai móng của Lôi Điện Thánh Long bắt lấy, mạnh mẽ siết chặt đến chết.

Âm thanh rầm rầm vang lên.

Hai cỗ thi thể rơi xuống mặt đất.

Lúc này, bên trong Diệp gia, Diệp Vấn Khôn, Lục Mạch Mạch chủ, sắc mặt âm trầm.

Đã chết! Đều đã chết! Tứ đại phó lâu chủ danh tiếng hiển hách của Thiên Bảo lâu.

Thương hội Diệp gia, sáu vị mạch chủ trong thất mạch.

Xong đời! Trêu chọc phải Tần Ninh đều đã chết! Giờ khắc này, Tần Ninh đứng phía trên lôi long hờ hững nhìn xuống dưới.

Bốn vị bán vương ra tay, kết quả không cần nói cũng biết.

Tần Ninh hơi nhắm hai mắt lại.

“Đế Lâm Thiên, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào… cấu kết cùng địa tâm, cấu kết cùng thánh nhân Cửu Thiên… còn có chuyện gì ngươi không thể làm sao?”

Tiếng rồng ngâm vang vọng.

Trận chiến đã bắt đầu trở nên đẫm máu.

Giờ khắc này, trong lòng Tần Ninh cảm thấy khó hiểu.

Năm đó, vì sao Tần Kinh Mặc lại chết?

Bởi vì phát hiện ra bí mật của bá chủ Vô Cực Thần Sơn tại Cửu U đại lục, phát hiện ông ta cấu kết với ma tộc.

Vì bảo hộ hắn mà chết.

Trở lại chín vạn năm, hắn không thể phục sinh Tần Kinh Mặc.

Người của Thiên Đế Các đã phá hủy một hồn mà hắn ngưng tụ cho Tần Kinh Mặc.

Trở lại chín vạn năm, Lý Nhất Phong, một cố nhân vừa là huynh trưởng vừa là bạn bè đã bị Thiên Đế Các cho mười Đại Vương vây giết đến chết.

Những gì hắn quý trọng đều đã chết.

Thiên Đế Các, không thể không diệt!

“Tần gia… có phải ngươi quên ta rồi không?”

Thanh âm yếu ớt của Cửu Anh vang lên.

Nó thật đáng thương mà! Bị bỏ lại ở đỉnh cung điện, không ai quản, không ai hỏi thăm, cảm giác thật muốn chết mà.

Tần Ninh vung tay lên.

Lôi long kia hóa thành một dấu vết xuất hiện bên trong cánh tay của Tần Ninh.

Lúc này trong cơ thể Tần Ninh tựa như có tiếng rồng ngâm, tiếng sấm sét rít gào vang dội.

Đi từng bước đến đỉnh cung điện.

Cửu Anh tê liệt ngã xuống mặt đất, vẻ mặt vô cùng yếu đuối.

“Ta chính là… của ngươi…”, “Cút đi!”

Tần Ninh trực tiếp ngắt lời, nhìn Cửu Anh chậm rãi nói: “Ngươi hấp thu quá nhiều sức mạnh sấm sét, muốn cho chính mình lột xác, đạt được thực lực Vương giả sao?”

“Vội vàng như thế làm cái gì?”

“Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đạt được!”

“Nếu ngày sau ngươi cũng có thể đạt được thành tựu, hóa thành hình người, vậy giờ sốt ruột thế làm gì?”

Cửu Anh khổ không có chỗ nói: “Ta là mãnh thú mà, nhìn thấy lợi ích đương nhiên trong đầu chỉ có khát vọng nhận lấy”.

“Ai biết lại đụng tới bọn người kia?”

“Bằng không ta có thể xưng vương rồi!”

Tần Ninh đi đến trước Cửu Anh, bàn tay nhẹ nhàng tìm hiểu nói: “Chín cái đầu chứa đầy thiên lôi thánh điện, ngươi không chết chính là vạn hạnh rồi”.

“Nếu còn lòng tham không đáy thì thực sự sẽ chết!”

Vẻ mặt Cửu Anh chua sót.

“Thời gian tới ngươi cứ hấp thu cho tốt đi, ta cũng không giúp được ngươi!”

“Thật sự không có biện pháp nào sao?”

“Thật sự không có!”

Chín cái đầu của Cửu Anh cúi gằm, hóa thành kích thước cỡ một bàn tay, bay đến đậu trên vai Tần Ninh, thành thành thật thật ngồi xuống.

“Vậy được rồi, đành phải từ từ tiêu hóa nó vậy. Tần gia, nếu có biện pháp nhất định phải nói cho ta biết nha”.

“Dong dài!”

Cái tên này nhìn thấy lợi ích, trong đầu chỉ muốn đem nó nuốt xuống, không nuốt chết chính mình đã là vạn phần may mắn rồi.

Nói đến đây thì cũng phải cảm tạ thương hội Diệp gia cũng những người của Thiên Bảo Lâu đó.

Nếu mấy người họ không ra tay, tên này có khi thật sự nuốt chết chính mình rồi.

Mãnh thú, bản tính từ xưa đến nay đều là tham lam.

Nếu không phải vậy thì Tần Ninh cũng không dùng đến Sinh Tử Ám Ấn để không chế Cửu Anh.

Giờ phút này, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn về hướng cột đá.

“Tần gia, đây là cái gì vật?”

Tần Ninh nhìn vào cột đá thông thiên kia, từ từ nói: “Một thanh đao”.

Nghe được câu này, Cửu Anh đột nhiên bật cười ha hả.

“Đao… ha ha… ha ha ha… này…”, trong lúc đang cười to, Cửu Anh đột nhiên chạm phải ánh mắt Tần Ninh lườm mình liền lập tức ngừng cười, yếu ớt nói: “Nhìn kiểu nào… cũng không giống một thanh đao…”, “Ngươi thì biết cái gì!”

Tần Ninh lười phản ứng với mặt hàng này.

Hoàn toàn là một tên ngu ngốc! Cùng lúc đó, Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên đều chạy lại đây.

“Giải quyết xong rồi!”

Sát khí trên người Cốc Tân Nguyệt lúc này không còn sót lại chút gì.

Vẫn như trước không màng danh lợi, không hỏi thế sự.

“Vào trong cung điện xem thử!”

Tần Ninh mở miệng nói.

Giờ phút này, Vạn Tử Vận, Lâm Ngữ Thành cùng mấy người Tổ Định cũng đồng loạt tới.

Muốn thu dọn tàn cục thì để cho mấy người dưới tay họ là đủ rồi.

Bọn họ cũng rất tò mò, bên ngoài cung điện ngày quanh co rất kì dị.

Vậy bên trong cung điện là tình huống thế nào! Đi vào cửa cung điện, cửa điện rộng lớn, nhưng tựa như bám bụi đã lâu.

Bảng hiệu phía trên cửa cung thoạt nhìn có vẻ hơi hao mòn.

Mọi người nhìn về hướng bảng hiệu kia, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

“Vì sao lại có cảm giác mê muội…”, Tổ Định nhịn không được nói.

“Bởi vì thứ này do Thánh Nhân viết!”

Tần Ninh lên tiếng đáp: “Thánh Nhân viết tất nhiên sẽ ẩn chưa con đường mà Thánh Nhân đã đi, đại lộ không phải là thứ Thiên Nhân có thể dò xét”.

“Ông không thể tiếp nhận được, nếu không bản thân sẽ bị cuốn vào trong đó”.

Nghe được những lời này, mấy người họ vội vàng dời mắt.

Chỉ có hai người là ngoại lệ.

Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt.

Cốc Tân Nguyệt nhìn một lát rồi nói: “Ba chữ này… thật kỳ quái, không giống bất cứ chữ viết nào trên đại lục Vạn Thiên”.

“Phong Lôi Cung!”

Tần Ninh trực tiếp nói.

Phong Lôi Cung?

Mọi người nhìn về phía cửa cung.

Tần Ninh đi ra trước, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa cung mở ra.

Một làn gió đầy bụi bặm thổi vào mặt.

Trong cung điện mang theo một cỗ mùi vị của khói bụi đã lâu khiến cho người khác vô cùng không thích.

Lúc này mọi người mới cẩn thận từng bước đi vào.

Cung điện to như vậy, trừ mấy cái cột đã chống đỡ đại điện thì không còn gì khác.

Không có một vật.

Mấy người họ dần tách nhau ra, quan sát toàn bộ đại điện.

“Trên cột đá này có bức tranh!”

Lý Nhàn Ngư mở miệng.

Mọi người tập trung đến, nhìn vào bức tranh phía trên cột đá.

Hình ảnh thể hiện một gã đàn ông trung niên, hai tay chắp phía sau, nhìn về vài vị thanh niên đứng trước tựa như giảng giải đạo lý gì đó.

Mà những thanh niên này, không ai mà trong tay không cầm một thanh đao.

Trên mỗi cột đá đều có một vài hình ảnh.

Nhiều vô số, mọi người cũng xem như hiểu được rốt cuộc là chuyện gì.
Chương 1350: Phong Lôi Thánh Đao

“Hình như là một vị đáo khách, cảnh tượng này là đang truyền thụ đao thuật cho nhóm đồ đề của mình”.

Thạch Cảm Đương nói thầm: “Bức họa nào cũng có đao khách này tồn tại”.

“Mọi người xem nơi này đi!”

Giang Bạch đột nhiên lên tiếng.

Mọi người đi đến chỗ sâu trong điện lớn.

Trên vách tường có một hàng chữ viết, vô cùng rõ ràng.

Lần này, ai cũng có thể xem hiểu chữ viết đang viết cái gì.

“Ngô vì phong lôi thánh nhân, cả đời yêu đao, nhưng cũng hận đao!”

“Vì đao thành danh, nhưng lại vì vậy mà mất đi nữ tử bản thân yêu nhất”.

“Ngô tự nghĩ ra Phong Lôi Đao Quyết, dung hợp đao ý của Ngô vào, hy vọng người hữu duyên sẽ có được!”

Lý Nhàn Ngư lúc này không ngừng suy nghĩ.

Ngắn ngủi chỉ có ba câu, những chữ ở phía sau dường như đã bị người khác phá hủy, không thể đọc được nữa.

“Tự nghĩ ra Phong Lôi Đao Quyết… Đao Quyết này ở đâu?”

Thạch Cảm Đương nói nhỏ: “Mỗi câu mỗi chữ đều xưng Ngô, nói thẳng ta không được sao, xưng ngô thì có vẻ bản thân rất lợi hại à?”

Biểu cảm của những người còn lại lúc này đều là hết nói nổi.

Cái tên Thạch Cảm Đương này thật đúng là chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì.

Mọi người nhìn bốn phía trong đại điện, bắt đầu cẩn thận đánh gía.

Lúc này Tần Ninh cũng đứng trước cột đã nhìn kỹ.

“Có gì kỳ lạ sao?”

Cốc Tân Nguyệt khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên!”

Tần Ninh cười cười, nhìn về phía cột đá: “Nàng nhìn kỹ chỗ này…”, bên trong cột đá, Phong Lôi Thánh Nhân đang đứng khoanh tay, nhìn về phía vài người đệ tử trước mặt mình.

Cốc Tân Nguyệt nhỏ giọng nói: “Đâu có gì kỳ lạ đâu…”, “Nàng để tâm nhìn xem, nhìn mấy người thanh niên kia”.

Cốc Tân Nguyệt tập trung nhìn lại.

Ngay sau đó, sắc mặt nàng đột nhiên khẽ biến.

“Cử động…”, “Những người này vậy mà có thể cử động…”, Tần Ninh gật đầu.

Cốc Tân Nguyệt tiếp tục nhìn lại, bóng người trên cột đá trước mặt lúc này tựa như sống lại, trình diễn từng đạo đao thức! “Đây là… Phong Lôi Đao Quyết?”

Tần Ninh gật đầu.

Cốc Tân Nguyệt lại nhìn về phía cột đá, khó hiểu hỏi: “Nhưng mà vì sao, ta quan sát qua một lần liền quên ngay… một chút ấn tượng cũng không có…”, Tần Ninh cười đáp: “Một chút thủ đoạn nhỏ, này chứng minh nàng không hợp với đao thuật”.

“Kêu tất cả mọi người lại đây đi!”

Tần Ninh mở miệng.

Vài bóng dáng lập tức vây lại đây.

Tần Ninh mở miệng giải thích: “Đao Quyết ở ngay tại trên cột đá này, mọi người tự mình nhìn xem, nếu có thể học được thì có thể học thử”.

Vừa dứt lời, biểu tình của mọi người đều thay đổi.

Đao quyết ở trong mấy hình ảnh trên cột đá?

Từng người nhất thời đều vây quanh cột đá.

“Sư phụ, ta sẽ!”

Một âm thanh đột nhiên vang lên.

Đúng là Thạch Cảm Đương.

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Người xem, ta diễn luyện cho người xem một lần”.

Một lời vừa dứt, Thạch Cảm Đương dùng tay làm đao, chém ra một chưởng.

Rõ ràng đúng là chiêu thức của mấy thanh niên trên cột đá.

Nhất chiêu nhất thức, tràn đầy sức mạnh.

Điều này khiến cho ánh mắt của những người còn lại đều ngây ngẩn.

Trong mắt Tần Ninh cũng xuất hiện một tia kinh ngạc.

Thạch Cảm Đương thật sự học được!

“Nhìn cột đá thứ hai xem”.

Ánh mắt Tần Ninh sáng ngời.

Thạch Cảm Đương lập tức đi đến trước cột đá thứ hai.

Lần này, thời gian quan sát chỉ tốn một chén trà nhỏ, Thạch Cảm Đương đã cười hắc hắc nói: “Ta cũng học được rồi!”

Ngay sau đó, Thạch Cảm Đương đi đến cột đá thứ ba, cột đá thứ tư, cột đá thứ năm! Mỗi lần đều tốn thời gian nhiều hơn lần trước.

Nhưng mà Thạch Cảm Đương đều nhớ kỹ mọi thứ.

“Phong Lôi Đao Quyết gồm năm cuốn đao pháp…”, Thạch Cảm Đương học xong cười nói: “Ta đã học hết rồi!”

Một màn này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ngay cả Tần Ninh cũng nhìn Thạch Cảm Đương vài lần.

Điềuày thật sự ngoài dự liệu của hắn.

“Tiểu tử, ngươi làm thế nào biết được?”

“Cứ nhìn là biết được thôi”.

Thạch Cảm Đương cười nói: “Sư phụ, có phải ta rất lợi hại hay không?”

“Lợi hại!”

Tần Ninh đưa hai tay giữ đầu Thạch Cảm Đương, nhào nhặn hai má hắn ta, cười nói: “Xem ra trước đây vi sư nhìn nhầm rồi, lúc trước vẫn luôn để ngươi dùng búa rìu làm binh khí!”

“Nhưng nó căn bản không thích hợp, đao mới hợp với ngươi nhất!”

Thạch Cảm Đương nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Nghe thầy trò hai người đối thoại, những người khác cũng vội vàng nhìn lại về phía cột đá.

Nhưng đều không thu hoạch được gì.

Chỉ có Thạch Cảm Đương thành công.

Ánh mắt mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Thạch Cảm Đương.

Tần Ninh cẩn thận suy nghĩ nửa ngày.

Thạch Cảm Đương quả thật không thích hợp với đao thuật.

Năm đó, hắn tự mình rèn ra cho Thạch Cảm Đương chính là búa rìu kết hợp.

Nhưng mà bây giờ… hình như có chút không giống.

Quy kết lại có lẽ là bởi vì… chiến khí! Đời này Thạch Cảm Đương có thể ngưng tụ ra chiến khí chính là điều Tần Ninh cũng không nghĩ đến.

Chiến khí đã cải biến Thạch Cảm Đương sao?

Tần Ninh nhìn đồ đệ nhà mình, trong lòng vui mừng.

Thạch Cảm Đương có thể nói là đồ đệ mà hắn thích nhất.

Người thì bình thường nhưng đường đi lại không bình thường chút nào.

“Sư phụ, về sau ta có thể bỏ bía rìu để tu đao thuật đúng không?”

“Có thể!”

Tần Ninh cười nói: “Đi, ta chọn cho ngươi một cây đao!”

Chọn một cây đao?

Khi nào cơ?

Tần Ninh dẫn theo Thạch Cảm Đương đi ra bên ngoài đại điện.

Phi thân bay lên, đi vào đỉnh đại điện.

Mũi nhọn của cây cột chống trời kia ngưng tụ lôi điện, khuếch tán phía trên không trung.

“Sư phụ, đến nơi này để làm gì?”

Thạch Cảm Đương cẩn thận nói: “Không phải người muốn giật điện ta chứ?”

“Nhận đao!”

Tần Ninh nhìn trên không, cười nói: “Lấy một cây đao thánh phẩm!”

Thạch Cảm Đương ngẩn ngơ.

Tần Ninh cũng không nhiều lời.

Nâng tay lên, Lôi Điện Thánh Long bên trong cánh tay thét dài một tiếng, phi thân mà ra.

Cự long bay múa, chống đỡ cây cột chống trời.

Sấm sét từ bốn phía thiên địa lóe lên.

Mọi người nhất thời kinh hãi nhìn lên không trung.

Một hơi thở cường đại lập tức bùng nổ.

Cây cột chống trời tức khắc run rẩy.

Ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh, trong cơ thể khí Cửu Linh bùng nổ.

Chín đường linh trụ hóa thành độ cao trăm mét, rải rác ở bốn phía cột chống trời.

Chín đường linh trụ trong nháy mắt phóng ra hơi thở cực kỳ cường đại, từng đợt từng đợt hóa thành một con xúc tu, leo lên trên cột chống trời.

Tần Ninh hít một hơi.

“Mở!”

Một lời vừa hạ xuống.

Chín đường xúc tu linh khí hợp lực cùng Lôi Điện Thánh Long, dùng hết toàn lực tựa như muốn nhổ bỏ cột chống trời.

Thạch Cảm Đương nhìn thấy cảnh này trợn mắt há hốc mồm.

Nhận đao?

Chẳng lẽ cái cột thông thiên này… là một thanh đao?

Tiếng ầm vang vọng… trong nháy mắt, thiên địa biến đổi.

Bốn phía đều có sấm sét rít gào.

Từng đạo lực lượng đánh vào chấn động.

Từng đường sấm sét sáng rực bắt đầu hội tụ.

Hội tụ đến cột chống trời.

Mà theo sự biến hóa này, cột chống trời từng bước bị kéo ra.

Cột chống trời từng bước bị kéo rời.

Hình dạng cây cột cũng dần biến hóa, thu nhỏ lại.

Cuối cùng hóa thành hình dạng của một cây đao.

Đao.

Dài hơn ba thước, chiều rộng khoảng một bàn tay, thân hình hơi gấp khúc, chỗ lưỡi đao lúc này có lực sấm sét phóng thích nhè nhẹ, trên sống đao khắc từng đạo văn lộ hình lôi điện.

Không chỉ như vậy.

Chỗ chuôi đao, nơi văn lọ hội tụ hiện ra hình dạng sấm sét, khí thế kinh người.

“Phong Lôi Thánh Đao!”

“Binh khí thánh phẩm!”

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía thánh đao khẽ nhúc nhích.

Cùng lúc đó, hơi thở cường đại tụ tập trên thân đao, lúc này cũng đột nhiên phóng thích ra.

Sấm sét từ bốn phía thiên địa lúc này chen chúc hội tụ lại, sau đó chui vào bên trong thân đao.

Đến lúc này, trời đất mới yên ổn trở lại.

Chỉ còn lại một thanh đao, nhẹ nhàng lơ lửng giữa bầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK