Nhưng Tần Ninh vẫn bất tỉnh cũng không phải cách.
Cuối cùng Dương Thanh Vân quyết định vào trong thành trước điều tra chút tình hình rồi nói sau.
Điều tra hơn nửa ngày cũng không có tin tức.
Ba lão già trông coi Tần Ninh bất tỉnh cũng hết cách.
Đối với thế giới Cửu Thiên bọn họ thật sự không biết gì.
Bây giờ ngay cả ở đâu cũng không biết.
Chỉ biết là trên Hóa Thánh là Hư Thánh, trên Hư Thánh là Thánh Nhân.
Chỉ biết là Thánh Khí, Thánh Quyết, Thánh Đan dựa theo phẩm mà tính.
Nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, thậm chí ngay cả tứ phẩm có hay không, mấy lão già kia cũng không biết.
Quá ngơ! May mắn duy nhất là ở cùng Tần Ninh không có tách ra.
Nhưng bây giờ Tần Ninh đang hôn mê, làm sao để Tần Ninh tỉnh lại cũng không biết.
Mất hết hồn vía! Là thật sự mất hết hồn vía, căn bản không biết nên làm gì.
Vốn chỉ muốn cùng Tần Ninh tiến vào thế giới Cửu Thiên, chắc là thuận buồm xuôi gió, hưởng chút ánh sáng U Vương, nhưng bây giờ tốt rồi, U Vương trực tiếp ngã xuống.
Huyền Chấn bất đắc dĩ nói: “Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận, chúng ta cứ chờ ở đây cũng không phải cách”.
“Có lẽ Tần Ninh là vì mấy người chúng ta tránh né không gian sụp đổ, hao phí cái gì đó mới dẫn đến ngủ mê man không dậy nổi”.
“Có nên thử chút biện pháp gì không theo lệ thường?”
Nghe thấy lời này của Huyền Chấn, hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận chân mày cũng nhướng lên.
Có lý!
“Nhưng…”, Tiên Vô Tận do dự nói: “Dương Thanh Vân đi tìm hiểu tin tức rồi, nếu như chúng ta tùy tiện động tay có nên hay không…”
“Lúc nào rồi còn suy nghĩ mấy thứ này!”, Tuyết Ưng mở miệng nói: “Trước tiên đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Dương Thanh Vân giống chúng ta, căn bản không hiểu gì về thế giới Cửu Thiên, trông cậy hắn tìm được Thánh Đan gì cho Tần Ninh ăn sao?”
“Ngay cả Thánh Thạch trên người tên nhãi này cũng không có, đi đâu được?”
“Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai, hắn cũng không đủ nhìn!”
“Chúng ta thà ở đây chờ đợi, không bằng ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị!”
Ba người Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cắn răng.
Được! Cứ thử xem! Nếu Dương Thanh Vân quay về, đoán chừng nhất định sẽ không muốn nhìn thử.
Ba người đi đến dưới tượng phật trong ngôi miếu đổ nát.
Nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Tần Ninh, cơ hội sống sót giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu tan, ánh mắt mấy người đều mang theo lo lắng.
“Thử như thế nào?”
Tuyết Ưng không nhịn được nói.
“Tiên Vô Tận, ngươi nói xem, Thiên Ngoại Tiên các ngươi nhiều đồ tốt như vậy, ngươi đối với đan sư cũng hiểu biết hơn bọn ta nhiều!”
“Được!”
Tiên Vô Tận lúc này đi ra, trong tay xuất hiện một cây ngân châm.
“Ta thử đâm trước xem!”
Tiên Vô Tận nói xong trực tiếp xuống tay.
Ba người nói không giả.
Đối với thế giới Cửu Thiên bọn họ không biết gì, không dám tùy ý đưa Tần Ninh đến đâu.
Ngộ nhỡ bị người ta hại, mấy người bọn họ căn bản không có sức mạnh phản kháng.
Bao gồm lần này Dương Thanh Vân một mình đi điều tra, ba người cũng không yên tâm.
Nhưng Tần Ninh hôn mê, bọn họ không có bất kỳ biện pháp gì.
Lúc này Tiên Vô Tận đâm một cây ngân châm xuống, hai người Huyền Chấn và Tuyết Ưng mặt đầy khẩn trương.
“Không phản ứng rồi!”
“Lão phu biết!”
Tiên Vô Tận quát lên: “Gấp cái gì? Ngươi tưởng rằng người nằm đây là người bình thường sao? Cơ thể hắn cấu tạo không quá giống với người thường!”
“Đừng gấp!”
Lúc này trong lòng Tiên Vô Tận cũng lo âu.
Ngộ nhỡ đâm chết Tần Ninh thì sao?
Thời gian từng giờ từng phút qua đi, Tiên Vô Tận đâm xuống từng cây từng cây ngân châm.
Nhưng Tần Ninh vẫn không có phản ứng.
“Các ngươi... đang làm gì?”
Một âm thanh non nớt ngạc nhiên nghi ngờ vang lên.
Phá cửa miếu, một thanh niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi cõng gùi thuốc, đi giày cỏ, quần áo bị tàn phá, kinh ngạc nhìn ba người.
Ba lão già hướng về phía thanh niên giống như thi thể, đây là muốn làm gì?
Tuyết Ưng và Huyền Chấn nhất thời gấp gáp.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên cười một tiếng, lộ ra một hàng răng sạch sẽ, cậu ta nói: “Ta tên Lý Huyên, là dược đồng của một tiệm thuốc thành Thanh Ma”.
Dược đồng?
Dược đồng mà ăn mặc rách rưới như vậy?
Ba người Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đều thận trọng.
Không thể không thận trọng.
Đợi ở bên trong ngôi miếu đổ nát này bị người ta đánh cướp bốn năm lần, thế giới của Thánh Nhân quá nguy hiểm.
Nếu không phải Tần Ninh ở chỗ này, bọn họ cũng muốn quay về.
“Vị công tử này…”, Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh trên đất , mở miệng nói: “Vị công tử này biển linh thức bị thương, hình như đâm vào vũ khí sắc bén gì đó, khiến biển linh thức bị thương mới dẫn đến hôn mê”.
Lời này vừa nói ra, ba người Huyền Chấn nhất thời sửng sốt.
“Lý Huyên công tử, cậu biết chữa trị thế nào không?”
Lý Huyên nghe vậy, cười cười nói: “Ta biết, nhưng ta không làm được, bà chủ tiệm thuốc của bọn ta có thể làm được”.
“Tiệm thuốc? Tiệm thuốc gì?”
“Cô cô Bách Hương, Bách Hương đường trong thành Thanh Ma!”
Lý Huyên cười nói: “Cô cô Bách Hương ở trong thành Thanh Ma rất nổi danh”.
Nghe thấy lời này, Tiên Vô Tận nhìn Tần Ninh toàn thân trên dưới bị ông ta đâm xuyên giống như xác chết, hắn nằm trên đất, ông ta lại nhìn Huyền Chấn và Tuyết Ưng.
“Tuyết Ưng, ngươi đi cùng ta đưa Tần Ninh đến Bách Hương đường”.
Tiên Vô Tận mở miệng nói: “Huyền Chấn, ngươi ở nơi này chờ Dương Thanh Vân trở lại, nói cho hắn bọn ta chờ hắn ở Bách Hương đường!”
“Cái này…”
“Do dự cái gì?”, Tiên Vô Tận mắng: “Chuyện đến bây giờ chỉ có thể như vậy, trước hết để Tần Ninh tỉnh đã rồi nói sau”.
Huyền Chấn cũng đáp: “Được!”
Nhất thời Tiên Vô Tận nhìn về phía thiếu niên Lý Huyên, chắp tay nói: “Thật không dám giấu diếm, vị này là con trai yêu quý của lão hủ, bọn ta bị người ta đánh cướp, con trai yêu quý bị thương nặng, tiểu huynh đệ cậu có thể đưa bọn ta đến Bách Hương đường không?”
“Có thể!”
Lý Huyên lại nói: “Vị công tử nếu không cứu chữa, có thể sẽ chết”.
“Nhưng ta có thể đưa các ngươi đi, cô cô Bách Hương ra tay hay không ta cũng không biết”.
“Cô cô Bách Hương là quái nhân nổi danh bên trong thành Thanh Ma”.
Tiên Vô Tận nghe vậy, nhất thời nhức đầu.
Nhưng bây giờ không còn cách nào.
“Làm phiền tiểu huynh đệ dẫn đường!”, Tiên Vô Tận nói xong lấy ra hai khối Thánh Thạch.
Thánh Thạch này là ban đầu Tần Ninh chém chết những Thánh Khôi, mấy khối phân chia này ông ta cũng không biết xấu tốt.
Lý Huyên do dự một chút, cậu ta vẫn nhận Thánh Thạch.
“Đi thôi!”
Lời vừa dứt, Lý Huyên dẫn hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng nâng Tần Ninh, theo thiếu niên đến… thành Thanh Ma! Tiên Vô Tận cùng Tuyết Ưng cũng mới biết một tòa thánh lớn cách bọn họ ngoài năm mươi dặm tên là thành Thanh Ma.
Nghe cái tên cho bọn họ cảm giác không tốt lắm.
Đi trên đường có đủ loại các dạng người đi đi lại lại.
“Tiểu huynh đệ, thật không dám giấu diếm, bọn ta cũng không phải ở đây, bị người đuổi giết lưu lạc đến đây, nơi này là chỗ nào của thế giới Cửu Thiên?”
Tiên Vô Tận khách khí nói.
“Nơi này là thành Thanh Ma, xung quanh vạn dặm đều là khu vực của thành Thanh Ma”.
“Thành Thanh Ma ở vùng đất phía nam của Cự Ma, thuộc về một tòa thành lớn”.
Thành Thanh Ma! Đất Cự Ma.
Cái tên này càng nghe càng khiếp sợ.
“Đất Cự Ma là một trong thất đại địa Nam vực Thanh Châu, ở chỗ này phần lớn đều là những người không sống được ở lục đại địa khác”.
Lý Huyên cười nói: “Nơi này rất nguy hiểm, mấy người thật may mắn khi gặp được ta”.
Nguy hiểm?
Ừ, không sai.
Không nguy hiểm, mấy người bọn họ rõ ràng thoạt nhìn là mấy lão già hồ đồ nghèo khổ cũng có thể bị người ta đánh cướp bốn năm lần sao?
Chương 1512: Cô cô Bách Hương
Lý Huyên lại nói: “Cũng may mấy người gặp phải ta, nếu không bị người ta hại chết có thể cũng không biết”.
Lý Huyên cười một tiếng, nhìn về phía hai người.
“Tỷ tỷ ta nói làm người phải giữ vững bản tâm, không thể không đề phòng lòng người, nhưng lòng hại người tuyệt đối không thể có, thỉnh thoảng ra tay tương trợ có lẽ sẽ khiến bản thân lấy được một đoạn thiện duyên”.
Tiên Vô Tận vội vàng nói: “Lý Huyên thiếu hiệp, lần này cậu tuyệt đối đã kết cho bản thân một đại thiện duyên!”
Lý Huyên lại cười.
Thiếu niên rất thích cười, mỗi lần cười đều lộ ra hàm răng sạch sẽ.
Tiên Vô Tận không chỉ là ngoài miệng nói như vậy.
Trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Lần này Lý Huyên thật sự kết thiện duyên.
Nếu Tần Ninh tỉnh lại, Lý Huyên nhất định sẽ nhận được ân huệ.
“Hai vị, theo ta tiến vào bên trong thành Thanh Ma, chớ nên nhìn lung tung, nói bậy bạ, làm lộn xộn”.
Nghe đến lời này, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều sững sờ.
“Hai vị, ta đã nói qua thành Thanh Ma, chữ Ma này ta nghĩ mấy người nên có hiểu biết”.
“Bên trong thành Thanh Ma chém giết đánh nhau cực kỳ bình thường, trên đường phố đều có thể sẽ chết người”.
“Có thể một ánh mắt, có thể một câu nói bậy, hoặc là một động tác liền sẽ dẫn đến một trận tranh đấu, liên quan đến mạng người”.
“Không chỉ là thành Thanh Ma như vậy, bên trong đất Cự Ma đều là như vậy”.
Nghe đến lời này, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận lại càng ngẩn ngơ.
Đây thật sự là thế giới Cửu Thiên sao?
Quá nguy hiểm!
“Tuy ta không biết mấy người các vị đến từ đâu, nhưng bên trong thất đại địa Nam vực Thanh Châu, đất Cự Ma là hỗn loạn nhất, nơi này không có nơi nào có thể thống nhất trở thành bá chủ, nơi này là vùng đất hỗn loạn”, Lý Huyên cười ha hả nói.
Giống như cậu ta đối với quy luật sinh tồn nơi này đã sớm sáng tỏ.
“Đến rồi!”
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, phía trước một tòa thành lớn giống như chế tạo từ hắc thiết xuất hiện trước mặt ba người.
Hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đó cũng là nhân vật đứng đầu kiến thức phi phàm trên đại lục Vạn Thiên.
Nhưng lúc này ánh mắt nhìn sang thành hắc thiết này cho người ta cảm giác mang một loại áp chế hết sức mạnh mẽ.
Cảm giác khiến người ta không thể hít thở đập vào mặt.
Hai người đều biết.
Đây cũng không phải thành Thanh Ma trước mắt cho người ta chèn ép, mà là các võ giả hùng mạnh sống trong thành Thanh Ma cho hai người áp lực.
Vương Giả, Vương Giả cấp bậc Hóa Thánh, Hư Thánh hội tụ một đường.
Có thể tưởng tượng đó là khí thế như nào.
Toàn bộ đại lục Vạn Thiên, Vương Giả cộng thêm Thiên Vương cũng chỉ đến mấy trăm người.
Nhưng bên trong tòa thành lớn này có thể trên một con đường cộng lại có nhiều người như vậy.
Hai người cũng coi như hiểu vì sao đại lục Vạn Thiên và thế giới Cửu Thiên hoàn toàn khác nhau.
Nếu như không có quy tắc thiên địa kinh khủng trói buộc.
Hàng tỷ tỷ các sinh linh trên đại lục Vạn Thiên kia ở trong mắt Thánh Nhân quả thật chính là con kiến hôi, tiện tay nghiền chết mà thôi.
Trời đất này mênh mông, cuối cùng càng mênh mông hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này Lý Huyên dẫn hai người lưng cõng Tần Ninh đi đến dưới cửa thành.
Toàn bộ tường thành tổng cộng có mười sáu cửa, mỗi cửa đều cao chừng trăm thước, rộng bảy tám chục mét, vừa nhìn liền cho người ta cảm giác cũng kiềm chế dị thường.
Võ giả đi ra đi vào thành Thanh Ma cao có thấp có.
Cấp bậc Vương Giả cũng có.
Cấp bậc Thiên Nhân có, cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Vạn Nguyên đều có… Nhưng liếc nhìn qua, rất nhiều người cũng không kém với Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận cảnh giới Hư Thánh tầng ba.
Càng có mấy người xung quanh đã không có sóng linh thức, khí tức nội liễm.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng cũng có thể nhìn ra những người này ít nhất là cảnh giới Hư Thánh.
Dựa theo lời Tần Ninh nói, Hư Thánh chính là kém một bước liền có thể trở thành Thánh Nhân.
Thánh Nhân! Mới là siêu thoát trời đất, không thể xưng làm người phàm tục.
Lý Huyên quen việc dễ làm, cậu ta dẫn hai người lượn quanh mấy vòng trên đường phố trong thành, cuối cùng đi tới trước một cửa hiệu.
Mặt cửa kia thoạt nhìn rộng chỉ năm mét, trên con đường có vẻ đìu hiu càng không có cảm giác tồn tại gì.
Trên mặt cửa treo một bảng hiệu.
“Bách Thảo đường!”
Lý Huyên cười một tiếng, nói: “Chúng ta đến rồi, chỉ là cô cô Bách Hương có thể ra tay cứu chữa vị công tử này không, ta không thể nói trước được”.
Nói xong, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều chắp tay.
“Cô cô, con về rồi!”
Lý Huyên chỉnh lại gùi thuốc, nụ cười trên mặt vẫn như cũ bước vào.
Vừa vào trong Bách Thảo đường, một mùi thảo dược xông vào mũi.
Nhưng mùi thảo dược hòa trộn cùng nhau lại không khiến người ta cảm thấy gay mũi.
Mà bên trong cửa tiệm cũng sắp xếp tương đối sạch sẽ.
Lúc này, Lý Huyên buông gùi thuốc xuống, nhìn về phía nội đường.
“Cô cô? Cô cô có đó không?”
“Tiểu Huyên, ngươi quay về thì quay về, sao còn dẫn theo người lạ đến?”
Một giọng nói thành thục dễ nghe nói không nên lời lúc này vang lên.
Trong nội đường, một thân ảnh bước ra.
Đó là một cô gái thoạt nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, cũng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết năm tháng trên mặt, cảm giác cho người ta thấy cũng vô cùng trưởng thành.
Eo rất nhỏ, không có chút thịt dư, ngực nhô cao, cho người ta cảm giác càng muốn đánh vào.
Khuôn mặt kia hào hoa phong nhã, khiến người ta không nhịn được ung dung.
Hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận lúc này đều sửng sốt.
Cô gái như vậy cái khác không nói, chỉ đơn giản phần khí chất này cho người ta cảm giác cũng rất không bình thường.
Cô cô Bách Hương?
Đây chính là cô cô trong miệng Lý Huyên?
Đây rõ ràng là một cô gái tuyệt sắc trưởng thành thướt tha, nào có phải dùng xưng hô cô cô?
“Cô cô!”
Lý Huyên khách khí chắp tay, nói: “Ba người này là con gặp được ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành Thanh Ma năm mươi dặm, nhìn rất đáng thương”.
“Vị đại ca này cơ thể bị trọng thương, linh thức hỗn loạn, giống như chịu đòn nghiêm trọng, xin cô cô cứu giúp”.
Cô gái nghe vậy liền đi ra.
Nhìn Tần Ninh trên lưng Tuyết Ưng, rồi lại nhìn Lý Huyên.
“Bốp!”
Một khắc sau, một tiếng tát rõ ràng đột nhiên vang lên.
Trên mặt Lý Huyên nhất thời xuất hiện một hình dấu bàn tay.
“Tiểu Huyên, ngươi biết tại sao ta đánh ngươi không?”
Cô cô Bách Hương nhàn nhạt nói.
Lý Huyên lúc này khom người đáp lại: “Biết ạ, Tiểu Huyên vi phạm ý nguyện của cô cô”.
“Biết mà ngươi còn làm như vậy?”
Cô cô Bách Hương lúc này lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quên, ban đầu ngươi và tỷ tỷ ngươi Lý Linh Linh đứng trước lúc sinh tử, là ai cứu các ngươi!”
“Đừng tưởng rằng ở chỗ ta một thời gian thì cho rằng ta sẽ cho ngươi mặt mũi”.
“Ta là chủ, ngươi là người hầu!”
Lúc này cảm giác trưởng thành thướt ta mà cô cô Bách Hương cho người ta thấy kia không còn tồn tại.
Chỉ còn lại lãnh khốc.
Lãnh khốc giết người.
Mà lúc này thậm chí hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận cũng cảm giác cô cô Bách Hương này chỉ cần muốn, một khắc sau liền có thể khiến bọn họ biến mất không một tiếng động khỏi thế giới này.
Quá kinh khủng! Đây là thực lực gì?
Cấp Hóa Thánh đỉnh phong?
Hay là cấp Hư Thánh?
“Cô cô Bách Hương!”, Tiên Vô Tận giờ phút này chắp tay nói: “Có câu nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, công tử nhà ta bị thương nặng, hy vọng cô cô ra tay tương trợ, hai người bọn ta tuyệt đối cảm kích”.
Chương 1513: Cầu xin thế nào cũng vô dụng
Nghe đến lời này, cô cô Bách Hương lại cười một tiếng.
“Công tử sao?”
“Hai lão nô bộc cảnh giới Hóa Thánh tầng ba sống cũng không thọ, các ngươi hết sức bảo vệ vị công tử cao thủ đỉnh cấp của gia tộc này cũng chỉ là cấp bậc Hóa Thánh tầng năm tầng bảy thôi”.
“Cô cô Bách Hương ta cũng chẳng bõ kết giao với loại người này”.
Lời này vừa nói ra, hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng còn không hiểu sao?
Cô cô Bách Hương này coi thường bọn họ.
“Tiểu Huyên, tiễn khách đi!”
Lý Huyên lúc này gò má hơi sưng lên, cậu ta nhìn về phía hai người, lắc đầu một cái.
“Hai vị, mời đi đi!”
Bây giờ cậu ta cũng không giải quyết được vấn đề.
Cô ta nói không cứu thì chính là không cứu.
“Cô cô Bách Hương muốn kết giao với cao nhân?”
Tuyết Ưng giờ phút này quyết đánh đến cùng nói: “Chỉ cần cô cô Bách Hương có thể cứu công tử nhà ta, bọn ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của cô cô Bách Hương”.
“Bất kỳ điều kiện nào?”
Cô cô Bách Hương nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Bảo các ngươi giết Thanh Lãm Thiên thành Thanh Ma, các ngươi có thể làm được không?”
Nghe đến lời này, Lý Huyên mặt liền biến sắc.
Nhưng trong nháy mắt Tuyết Ưng quát lên: “Có thể!”
Lời này vừa nói ra, Lý Huyên nhìn về phía hai người, sắc mặt biến đổi.
Hai tên miệng rộng này, muốn tìm cái chết sao! Thành Thanh Ma! Chính là kế cận trong vùng đất ngàn dặm, một tòa thành trì lớn nhất, võ giả, kẻ ác và người lang thang lui tới đều trong phạm vi vạn dặm.
Ở chỗ này võ giả cấp bậc Hóa Thánh đã có địa vị nhất định.
Hai người Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận cảnh giới Hóa Thánh tầng ba, đây cũng là vì sao cô cô Bách Hương nói chuyện phiếm với bọn họ đến bây giờ.
Nếu hai người ngay cả Hóa Thánh cũng không phải, cô cô Bách Hương sẽ trực tiếp giết bọn họ.
Cảnh giới Hóa Thánh biển linh thức mười vạn mét đến trăm vạn mét, tổng cộng chia thành mười tầng.
Ở trong thành Thanh Ma này có thể trở thành cấp bậc Hóa Thánh cũng coi như không tệ như vậy.
Mà bên trong thành Thanh Ma, người mạnh mẽ chân chính là những cường giả Hư Thánh kia.
Biển linh thức lột xác thành các cường giả Hư Thánh hồn hải! Những người này ở trong thành Thanh Ma tay mắt thông thiên, không ai dám chọc.
Mà Thanh Lãm Thiên thành Thanh Ma chính là một người trong đó.
Lý Huyên lúc này vội vàng nói: “Hai vị lão giả, Thanh Lãm Thiên chính là cường giả cảnh giới Hư Thánh tầng thứ nhất, ở bên trong thành Thanh Ma cũng coi như là nhân vật có mặt mũi, hai vị tiền bối chớ nói bừa!”
“Cô cô nhà ta bất trị, những người khác có lẽ cũng có cách!”
Nghe đến lời này, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận ngẩn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cái gì?
Hư Thánh tầng thứ nhất?
Mẹ kiếp! Nói nửa ngày, giết một Hư Thánh tầng thứ nhất mà thôi?
Tần Ninh chính là tay xé Thánh Nhân, giết một Hư Thánh tầng thứ nhất thì có vấn đề khó khăn gì.
Lúc này biểu cảm của hai người bị cô cô Bách Hương và Lý Huyên thu hết vào mắt.
Hình như hai lão già này tràn đầy khinh thường?
Hai Hóa Thánh tầng ba tràn đầy khinh thường đối với một cường giả Hư Thánh tầng thứ nhất?
Không có lầm chứ!
“Không thành vấn đề!”, Tiên Vô Tận vỗ ngực nói: “Thanh Lãm Thiên đúng không? Giết hắn đơn giản”.
Đơn giản?
Chân mày cô cô Bách Hương cau lại nói: “Vậy mang đầu hắn tới gặp ta!”
Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng ngẩn người.
“Cô cô Bách Hương!”
Tiên Vô Tận vội vàng nói: “Người, nhất định sẽ giúp cô giết, nhưng phải là hắn giết!”
Tiên Vô Tận chỉ chỉ Tần Ninh trên lưng Tuyết Ưng, chắc chắn nói: “Cô cứu sống hắn, để cho hắn đi giết Thanh Lãm Thiên này, hắn nhất định sẽ đi!”
“Hơn nữa chỉ định có thể giao đầu người vào tay cô”.
Lần này, ánh mắt cô cô Bách Hương lại càng kinh ngạc.
Hai lão già này… là kẻ ngốc sao?
Cứu người này để cho hắn đi giết?
Cô cô Bách Hương giễu cợt nói: “Các ngươi coi ta là khỉ để trêu đùa sao?”
“Tên này biển linh thức cực kỳ tàn tạ, ngay cả Hư Thánh cũng không đến, làm sao đi giết Hư Thánh?”
Lần này, Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận có chút không còn gì để nói.
Giết Hư Thánh thì phải là Hư Thánh sao?
Vậy thì giết Thánh Nhân không phải là Thánh Nhân rồi?
Nhưng Tần Ninh cũng không phải là Thánh Nhân! Không phải vẫn giết Thánh Nhân như thường?
“Cút ra ngoài!”
“Nếu không ta giết các ngươi”.
Sát khí trong cơ thể cô cô Bách Hương lại một lần nữa giải phóng.
“Cô cô Bách Hương!”
Tiên Vô Tận giờ phút này chắp tay, trịnh trọng nói: “Cô có thể cứu sống hắn, để hắn đi giết, nếu như hắn không làm được, cô cứ giết hắn là được!”
“Không chỉ là hắn, hai người bọn ta cũng đồng ý bị cô giết chết!”
“Phàm là chuyện có một tia cơ hội, tại sao cô không thử chút chứ?”
Tiên Vô Tận lúc này trong lòng cuống cuồng.
Tại sao không tin chứ?
Tần Ninh yêu nghiệt như vậy, chẳng lẽ thế giới Cửu Thiên không có sao?
“Cút ra ngoài!”
Cô cô Bách Hương lại lạnh lùng nói: “Nếu không một khắc sau ba người các ngươi đều là thi thể”.
Lúc này hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận sắc mặt khó coi.
Vô dụng! Cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Mà bọn họ cũng không đưa ra Thánh Khí, Thánh Đan, Thánh Quyết gì để cứu Tần Ninh.
“Chậc chậc, kẻ nào chọc cho cô cô Bách Hương phẫn nộ như vậy?”
Một giọng nói hài hước vang lên bên ngoài cửa tiệm.
Hai thân ảnh cùng đi đến.
Hai ngươi kia mặc áo xanh, nhìn diện mạo trên dưới hai mươi tuổi, nhưng cẩn thận quan sát đều là cảnh giới Hóa Thánh, hiển nhiên tuổi tác cũng không phải giống như nhìn thấy.
“Lễ Tiêu!”
“Lễ Lãng!”
Cô cô Bách Hương nhìn về phía hai người, thần sắc không tốt nói: “Ta nói rồi, Bách Hương đường ta không hoan nghênh người của Thanh Lãm Thiên!”
Hai người kia cười một tiếng, cũng không để ý.
“Cô cô Bách Hương, tại sao phải khổ sở giữ vững như vậy chứ? Phải biết rằng bên trong thành Thanh Ma này Thanh đại nhân của bọn ta chính là nhân vật số một!”
“Cô làm như vậy hoàn toàn lãng phí thời giaN đấy!”
“Cút!”
Cô cô Bách Hương sắc mặt tái xanh mắng: “Bách Hương đường ta sẽ cho hắn, ta cũng sẽ rời đi, nếu như hắn không quá đáng nữa, vậy thì… không phải thương lượng!”
“Được được được!”
Hai người Lễ Tiêu, Lễ Lãng lúc này cười.
“Một tháng sau giao ra Bách Hương đường, bằng không cô biết hậu quả đấy…”
“Thanh đại nhân của bọn ta không kiên nhẫn gì đâu”, lúc này trong lời nói của hai người mang theo hài hước, nhiều hơn là khinh thường.
Sắc mặt cô cô Bách Hương lạnh lùng.
“Lời đã mang tới rồi, cô cô Bách Hương, bản thân cô cứ cân nhắc, cáo từ!”
Lời nói vừa dứt, hai người Lễ Tiêu và Lễ Lãng xoay người liền muốn rời đi.
Chỉ là chính lúc này, đột nhiên.
Tiên Vô Tận đứng bên kia vẫn không có động tĩnh, trong nháy mắt ra tay.
Sức mạnh trong hai tay bùng nổ, nháy mắt xuyên thấu đến cổ hai người.
Cổ hai người Lễ Tiêu và Lễ Lãng phút chốc bị xuyên thấu, vẻ mặt kinh hoàng, xoay người nhìn về phía Tiên Vô Tận.
Bây giờ cho dù là cô cô Bách Hương sắc mặt cũng biến đổi kinh hãi, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Trên đất, hai thi thể dần dần lạnh như băng.
Ước chừng mãi lúc lâu, cô cô Bách Hương mới phản ứng được.
Tiên Vô Tận lúc này mở miệng nói: “Hai người này chắc hẳn là người của Thanh Lãm Thiên uy hiếp cô cô Bách Hương?”
“Bây giờ lão phu đã giết hai người, giết ở bên trong Bách Hương đường”.
“Xem như là cô cô Bách Hương đắc tội chết với Thanh Lãm Thiên”.
“Bây giờ, hoặc là cứu công tử nhà ta, để cho công tử nhà ta giúp cô giết người, hoặc là… cô chết, bọn ta cũng chết!”
“Cô cô Bách Hương có muốn thử một lần? Hay là… đưa tay chịu trói?”
Lúc này Tiên Vô Tận bình tĩnh lạ thường.
Chương 1514: Thử xem cái gì
Lúc này cô cô Bách Hương nhìn về phía Tiên Vô Tận phía trước mặt, chỉ cảm thấy đã thay đổi thành người khác.
Lão giả này bây giờ khí thế hiện ra hoàn toàn khác với thọ nguyên của ông ta.
Không còn là lão già tuổi xế chiều.
Mà là buông tay đánh một trận.
Tuyết Ưng ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn đến ngây người.
Tiên Vô Tận có chút huyết tính! Trên thực tế cho dù bọn họ đến mức này, làm sao có thể không tồn tại huyết tính.
Lần này, Tần Ninh không tỉnh lại, bọn họ ở thế giới Cửu Thiên chỉ sợ cũng không sống được lâu.
Chỗ này bọn họ không biết gì cả.
Cô cô Bách Hương nhìn về phía hai người, trì hoãn hồi lâu mới nói: “Nếu người này không thể làm được, cho dù ta cứu sống hắn, ba người các ngươi cũng phải chết!”
Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mang người vào!”
“Xử lý thi thể kia!”
Cô cô Bách Hương bỏ lại câu đó rồi lập tức xoay người tiến vào nội đường.
Hai lão già lúc này thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Tần Ninh có thể tỉnh lại, cho dù là giết Thánh Nhân cũng không có chuyện gì lớn.
Tiến vào nội đường.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều ngây ra.
Nội đường này nhìn hoàn toàn khác với cửa tiệm.
Phạm vi rất lớn, hơn nữa ánh mặt trời chiếu vào, từng cái cây cao hai ba mét tản ra mùi khiến tâm tình người ta vui thích.
Đẩy đến một cánh cửa phòng, cô cô Bách Hương từ từ nói: “Đưa người này vào trong phòng, các ngươi đi ra ngoài!”
Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều do dự một chút.
“Làm sao? Bảo ta cứu người, bây giờ lại lo lắng ta hại người?”
“Không đâu!”
Tiên Vô Tận cười ha hả nói: “Bọn ta há lại là loại tiểu nhân đó?”
Hai người lần lượt lui ra.
Cửa phòng đóng lại, hai người lặng lẽ đứng đợi.
Loại này ước chừng thời gian bốn ngày bốn đêm.
Hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng thở không dám thở mạnh.
Ngày thứ năm.
Cửa phòng mở ra.
Cô cô Bách Hương thần thái mệt mỏi, đi ra cửa phòng.
“Được rồi!”
“Mấy ngày nữa hắn sẽ tỉnh lại”.
Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng lúc này mới coi như là chân chính thở phào nhẹ nhõm.
Không sao rồi! Tần Ninh có thể tỉnh lại.
“Đa tạ cô cô Bách Hương! Đại ân khó quên!”
Tiên Vô Tận kích động nói.
“Đừng cảm ơn ta!”
Nhưng cô cô Bách Hương nghiêm túc nói: “Trên thực tế ta không tính ra tay, người này cũng không chết được”.
“Hơn nữa biển linh thức của hắn đã là bắt đầu tự khỏi bệnh!”
“Cái ta làm chẳng qua là gia tăng tốc độ hắn tự khỏi bệnh mà thôi!”
Cô cô Bách Hương đúng là không có nói láo.
Biển linh thức của Tần Ninh thật sự đang tự khỏi bệnh! Chỉ có điều tốc độ rất chậm, cô ta không ra tay, có lẽ phải cần một tháng, một năm… bây giờ nhanh hơn rất nhiều.
Tiên Vô Tận run lẩy bẩy nói: “Lão già cũng biết, tên nhãi Tần Ninh này không dễ chết như vậy!”
“Tần Ninh sao...”, cô cô Bách Hương lẩm bẩm nói: “Đúng là có chút kỳ quái, nhưng tên nhãi này chẳng biết tại sao biển linh thức bị thương nặng, bây giờ gần như là ngưng tụ ở mười vạn mét, cũng chính là cảnh giới Hóa Thánh tầng thứ nhất, trông cậy vào hắn đi giết Thanh Lãm Thiên Hư Thánh tầng thứ nhất, căn bản không có khả năng”.
“Thời gian chỉ có một tháng, ồ, không, bây giờ một tháng cũng đã mất rồi…”, lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều sững sờ.
Hóa Thánh tầng thứ nhất?
Sao có thể?
Trước đó Tần Ninh cũng đã là Thánh Nhân rồi, làm sao rơi xuống Hóa Thánh tầng thứ nhất? Cô cô Bách Hương rời đi, để lại Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng mặt đầy ngơ ngác.
“Chuyện này rất kỳ quái...”, Tuyết Ưng không nhịn được nói: “Sao có thể…”
“Có lẽ là bởi vì không gian sụp đổ, Tần Ninh vì che chở chúng ta, cơ thể bị thương…”, Tiên Vô Tận thở dài nói: “Đầu tiên không quan tâm những thứ này, bây giờ sống sót chính là chuyện tốt”.
“Mau đi thông báo cho lão già Huyền Chấn kia”.
Nhắc tới Huyền Chấn, Tuyết Ưng nhất thời ngẩn người nói: “Không đúng, cũng đã bốn ngày rồi, tại sao Huyền Chấn còn không dẫn Dương Thanh Vân đến tìm chúng ta?”
Lời này vừa nói ra, Tiên Vô Tận cũng ngẩn người.
Đúng vậy! Cái này không đúng! Mấy ngày nay bọn họ luôn đề phòng lo lắng cho Tần Ninh, bây giờ Tần Ninh vượt qua nguy hiểm mới chợt nhớ đến.
“Lão Tuyết, ngươi ở đây trông chừng, ta đi tìm Huyền Chấn”.
Tiên Vô Tận lập tức lên đường.
Không tốn đến nửa ngày, Tiên Vô Tận trở về.
Nhưng vẫn một mình.
“Lão Tiên, xảy ra chuyện gì?”
Thấy Tiên Vô Tận quay về một mình, Tuyết Ưng nhất thời gấp gáp.
“Không thấy người!”
Lúc này Tiên Vô Tận trong lòng chán nản.
“Sao có thể không thấy chứ?”
Lúc này Tuyết Ưng cũng sốt ruột.
Dương Thanh Vân, Tuyết Ưng, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận.
Bốn người ở đại lục Vạn Thiên là cấp bậc Thiên Vương, cường giả đứng đầu.
Mấy người đều rất kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ cùng đến thế giới Cửu Thiên, đáng thương giống như đứa trẻ, khiến cho giữa mấy người trong lòng cũng trở thành chỗ dựa của đối phương.
Mà bây giờ không thấy Huyền Chấn! Vậy Dương Thanh Vân đâu?
Là không thấy cùng Huyền Chấn?
Hay là nói Dương Thanh Vân căn bản không quay lại, ở trong thành Thanh Ma này xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Lúc này hai người thật sự giống con kiến trên chảo nóng, không biết nguyên do.
Làm thế nào cho phải?
“Chỉ là ta phát hiện cái này bên trong ngôi miếu đổ nát!”
Lúc này trong tay Tiên Vô Tận xuất hiện một tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia cũng không hoàn chỉnh chỉ có một góc, mơ hồ hình như là một chữ không lành lặn.
Cuộc sống này Tiên Vô Tận không quen, căn bản không biết.
“Ta xem chút!”
Một giọng nói có vẻ trong trẻo lạnh lùng lúc này vang lên.
Cô cô Bách Hương đi ra nhận lấy lệnh bài.
“Đây là… lệnh bài của Tam Phong Bang!”
Cô cô Bách Hương đưa lệnh bài trả lại cho Tiên Vô Tận, từ từ nói: “Tam Phong Bang là một bang phái nhỏ bên trong thành Thanh Ma, trên dưới trăm người, ba vị bang chủ chia ra ra Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong, vì vậy được gọi là Tam Phong Bang”.
Nghe thấy lời này, Tiên Vô Tận không nhịn được nói: “Cô cô Bách Hương biết thực lực ba người này thế nào?”
“Hai người Hóa Thánh tầng năm, một người Hóa Thánh tầng bốn, thủ hạ trên dưới trăm người, phần lớn đều là cảnh giới Hóa Thánh tầng thứ nhất đến tầng thứ ba”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận càng thêm khó coi.
“Sao vậy? Muốn đi tìm người?”
Cô cô Bách Hương khẽ cười nói: “Đừng tìm chỗ chết, ba vị bang chủ nhà người ta không cần ra tay, các ngươi liền chết giãy đành đạch”.
“Ngoài ra cũng đừng hy vọng ta ra tay, bản thân ta cũng khó đảm bảo an toàn”.
“Không phải các ngươi nói người trong phòng đó rất lợi hại sao? Để hắn ra tay thử xem chút đi!”
Nghe đến lời này, hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng khóc không ra nước mắt.
Để cho Tần Ninh xem thử?
Làm sao xem thử?
Đừng nói đùa! Đừng nói Tần Ninh không tỉnh lại, cho dù tỉnh lại, cảnh giới Hóa Thánh tầng thứ nhất đối mặt với Tam Phong Bang cũng quá sức rồi! Thực lực khác biệt lớn cũng là một vấn đề.
Tần Ninh tỉnh lại, có thể khôi phục đến đỉnh phong hay không cũng không biết.
“Thử xem cái gì?”, một giọng nói lúc này vang lên, không lớn không nhỏ, rất ôn hòa bình tĩnh.
“Tần Ninh!”
“Tần Ninh!”
Lúc này hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng nhất thời sửng sốt.
Thậm chí hận không đi lên phía trước hung hăng ôm Tần Ninh vào trong ngực.
Tỉnh! Cuối cùng tên này cũng tỉnh rồi! Lúc này cô cô Bách Hương cũng nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt hơi sáng lên.
Chương 1515: Tần Ninh tỉnh lại
Tần Ninh đứng ở cửa, hắn mặc bộ trường sam, vóc người hơi gầy, nhưng nhìn kỹ lại rất vừa khéo.
Mà mái tóc dài kia xõa dài sau ót, tóc mái trên trán, hai bên tóc mai cho người ta cảm giác một loại thanh tú, mang theo mùi vị có vẻ phóng khoáng.
Khuôn mặt khôi ngô lúc này mang vẻ không hiểu.
Nhưng nhiều hơn là bình tĩnh.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Giữa lúc Tiên Vô Tận không tự chủ, giọng nói đều mang theo vẻ run rẩy.
Là thật sự run rẩy! Kích động, thậm chí có chút không biết nói gì.
Nói cho cùng, Tần Ninh chẳng qua là hôn mê ngắn ngủi trong mấy ngày, nhưng ở trong mắt ông ta và Tuyết Ưng lại giống như ngủ say mấy trăm năm.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười cười nói: “Vậy mà lại hội tụ cùng các ngươi, bọn họ đâu? Lão Tiên, lão Tuyết, mùi vị phi thăng này không dễ chịu mấy nhỉ?”
Phi thăng?
Cô cô Bách Hương nhìn ba người.
Ba người này đến từ đại lục Vạn Thiên?
“Dám lừa gạt ta?”
Gương mặt đẹp của cô cô Bách Hương lạnh lẽo.
“Đừng đừng đừng!”
Tiên Vô Tận vội vàng nói: “Bọn ta không lừa cô, bọn ta không nói bọn ta chính là võ giả ở thế giới Cửu Thiên!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Tuyết Ưng cũng mở miệng nói: “Nhưng hứa hẹn trước đó vẫn giữ lời, giữ lời!”
Cô cô Bách Hương hừ nói: “Nếu nói xạo thì vẫn giết các ngươi!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn cô cô Bách Hương, từ từ nói: “Hỏa khí lớn như vậy làm gì? Để cho tâm tình mình khá hơn một chút, không được uất ức trong lòng, nếu không cô đã là cảnh giới Hư Thánh!”
“Tiểu tử thúi, ngươi...”
“Cô cô Bách Hương!”, Tiên Vô Tận lại nói: “Cô bớt giận trước đã, Tần công tử không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn ta nói cho hắn!”
Cô cô Bách Hương ngực phập phồng tức giận không thôi.
“Được!”
Lời vừa dứt, cô cô Bách Hương hừ hừ.
“Nói cho hắn biết nếu các ngươi không làm được thì ba người các ngươi đều phải chết!”
Tần Ninh vừa muốn nói chuyện, nhưng lại bị hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng kéo lại.
Ngươi bớt nói mấy câu đi! Trước tiên kể lại tình hình rõ ràng rồi nói sau.
Cô cô Bách Hương phẫn nộ rời đi.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nói một chút coi!”
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, mở miệng nói.
“Chúng ta phi thăng Cửu Thiên gặp phải không gian sụp đổ, ngươi còn nhớ chứ?”
“Cái này đương nhiên nhớ!”
Tần Ninh từ từ nói: “Vấn tiên sinh kia thực lực bất phàm, bể tan tành không gian, ngược lại khiến chúng ta bị thua thiệt nhiều, sớm muộn cũng tìm hắn tính sổ”.
Tiên Vô Tận tiếp tục nói: “Ta, Tuyết Ưng, Huyền Chấn, Dương Thanh Vân, còn có ngươi, năm người chúng ta không ta không tách ra, những người khác ngược lại không biết tung tích”.
“Ngươi vẫn luôn hôn mê, bọn ta hết cách, Dương Thanh Vân cuống cuồng chỉ đành đến thành Thanh Ma tìm cách”.
“Mà ba người bọn ta trông chừng ngươi, vừa hay gặp được Lý Huyên dẫn bọn ta đến Bách Hương đường, cô cô Bách Hương ra tay cứu ngươi…”, nghe đến lời này, Tần Ninh chân mày cau lại.
“Cứu ta?”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Nếu người đặt ta để ở đó bất động, thời gian một tháng hoặc là một năm thì ta tỉnh lại, hơn nữa còn là cảnh giới Thánh Nhân…”
“...”
“...”
Hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận hoàn toàn ngây ra.
Thật hay giả?
Một tháng đến một năm tự động tỉnh lại, cảnh giới Thánh Nhân?
Lúc này hai người thật sự bị rung động.
Lần này làm thế nào?
Tần Ninh phất tay một cái nói: “Cũng không sao, Hóa Thánh tầng thứ nhất thì Hóa Thánh tầng thứ nhất, từ từ đi lên là được”.
Hai người lại cạn lời.
Ngài ngược lại vẫn nhìn được! Tiên Vô Tận tiếp tục nói: “Nhưng bọn ta và Huyền Chấn đã ước định Dương Thanh Vân quay lại thì bảo hắn dẫn Dương Thanh Vân đến Bách Hương đường tìm bọn ta”.
“Nhưng bốn ngày rồi bọn họ cũng không tới, ta quay lại xem, không thấy người đâu”.
“Chỉ để lại một tấm lệnh bài sứt mẻ của Tam Phong Bang!”
“Đến bây giờ cũng không biết là Huyền Chấn đụng phải người của Tam Phong Bang, hay là Dương Thanh Vân trở về, hai người đụng phải người của Tam Phong Bang”.
Nghe đến lời này, chân mày Tần Ninh nhướng lên.
“Người không thấy?”
“Đúng!”
Ngón tay Tần Ninh nhẹ nhàng vân vê, lại nói: “Vậy cô cô Bách Hương kia lại là tình huống gì?”
“Cũng cứu người rồi còn muốn giết người?”
Tuyết Ưng giờ phút này nói: “Hình như Bách Hương đường bị một cường giả Hư Thánh tên Thanh Lãm Thiên theo dõi, cô cô Bách Hương tự vệ chưa đủ”.
“Tiên Vô Tận vì để cho cô cô Bách Hương ra tay, giết người chuyển lời của Thanh Lãm Thiên, chưa đến một tháng nơi này nơi này liền bị thu lại!”
“Đến lúc đó, đã chết hai người, phỏng đoán Thanh Lãm Thiên sẽ không buông xuôi, cho nên…”, Tần Ninh nghe thấy lời này liền ngây ra.
“Các ngươi thật đúng là biết gây phiên toái”.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng không còn lời có thể nói.
Bọn họ là quá nóng lòng.
Nhưng cũng hết cách.
Cuộc sống ở đây không quen thuộc…
“Bây giờ cơ thể ta vẫn còn chút yếu, cần phải khôi phục”.
Khôi phục... còn phải khôi phục?
“Nơi này có không ít dược liệu, ta cần luyện chế một ít Thánh Đan, hai người các ngươi cũng vậy”.
“Hơn nữa thế giới Cửu Thiên thánh lực làm chủ tu, thánh lực là chín loại linh khí thuộc tính linh khí tập hợp mà thành, sức mạnh bùng nổ, mạnh hơn so với linh khí, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất Thánh Nhân của thế giới Cửu Thiên mạnh hơn đại lục Vạn Thiên!”
“Chuyển hóa linh khí thành thánh lực, đối với thọ nguyên hai người cũng có ích lợi, nói cho cùng các ngươi có thể thành Thiên Vương ở đại lục Vạn Thiên, vậy thiên phú cũng là một phần độc nhất, chỉ có điều chịu hạn chế của trời đất mà thôi, bây giờ đến thế giới Cửu Thiên, hạn chế này giảm bớt rất nhiều”.
“Nhưng thứ này về sau sẽ từ từ nói với các ngươi!”
Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Ta đi tìm cô cô Bách Hương nói chuyện một chút, hai người các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, đi nghe ngóng tin tức đi”.
“Thành Thanh Ma nằm ở đất Cự Ma, đất Cự Ma lại là một trong thất đại địa Nam vực Thanh Châu, hơn nữa còn là một nơi hỗn loạn nhất”.
“Nhưng chỗ này cách vùng đất Vạn Thánh ngược lại khá gần, Ma Quang tông… Kỷ Phác… Vấn tiên sinh… Tìm thấy Dương Thanh Vân và lão Huyền, chúng ta trực tiếp đến vùng đất Vạn Thánh, diệt Ma Quang tông”.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt hai người Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng biến đổi mấy phen.
Lúc này mới vừa đến thế giới Cửu Thiên, đừng há mồm ngậm mồm là diệt cái này giết cái kia được không?
Tim lão già không chịu nổi! Hả?
Không đúng! Tần Ninh làm sao biết rõ ràng như vậy?
Giống như Tần Ninh khá hiểu về Thanh Châu!
“Tên nhãi này quả nhiên năm đó đã đến thế giới Cửu Thiên!”, Tuyết Ưng không nhịn được nói.
“Nói nhảm!”
Tần Ninh đứng dậy, cười nói: “Nơi ta đi qua còn rộng hơn những chỗ mà các ngươi biết”.
Thấy Tần Ninh rời đi, hai người cũng cười khổ một hồi.
“Đi, đi dò la tin tức”.
“Nếu Dương Thanh Vân xảy ra phiền toái, không phải Tần Ninh sẽ xé rách trời thành Thiên Ma đâu!”
“Ừ!”
Hai người đi ra bên ngoài Bách Hương đường.
Lúc này Tần Ninh đi tới tiền đường.
Cô cô Bách Hương bình yên nằm ở trên ghế xích đu, dáng người yểu điệu, đường cong động lòng người, khá có tính thưởng thức.
“Hai người bọn họ đã ra ngoài, nếu ngươi lại đi thì cũng không được!”
Cô cô Bách Hương nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười một tiếng.