Cảnh giới Thiên Nhân, bảo quyết siêu phẩm! Cửu Linh Tinh Thần quyết, sau cùng bốn thức! Cửu Linh Tinh Thần quyền! Cửu Linh Tinh Thần chưởng! Cửu Linh Tinh Thần chỉ! Cửu Linh Tinh Thần kiếm! Bốn thức này thật ra cũng không nằm trong Cửu Linh Tinh Thần quyết nguyên bản.
Mà là Tần Ninh căn cứ vào mười hai thức, lại một lần nữa chắt lọc tinh hoa thành bốn thức.
Quyền, chưởng, chỉ, kiếm.
Trên thực tế, trải qua hàng trăm hàng ngàn hàng vạn năm trên con đường tu hành, Tần Ninh đối với chưởng pháp, quyền pháp, chỉ pháp và kiếm pháp đều một lòng không đổi.
Theo như lời phụ thân Mục Vân nói.
Tiềm lực lớn nhất của võ giả chính là bản thân mình! Quyền, chưởng, chỉ, ba loại võ quyết này nhiều nhất có thể phô bày ra thực lực của bản thân.
Còn nếu theo lời của sư tôn Lục Thanh Phong nói.
Võ giả nếu như lựa chọn binh khí thì kiếm chính là tốt nhất.
Phụ thân hắn giỏi kiếm, sư tôn cũng giỏi kiếm, từ nhỏ đến lớn, nghe quen tai nhìn quen mắt, cũng chịu ảnh hưởng mà cũng thích dùng kiếm! Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh khẽ động.
Bốn thức có thể nói là bốn thức mạnh nhất.
Hơn nữa không bị hạn chế chiêu thức, tính chất biến hóa tương đối lớn.
Dù sao thì Tần Ninh cũng đã dung hợp rất nhiều võ quyết, có con đường của riêng mình.
Bốn thức này, nói là bốn thức nhưng trên thực tế có thể diễn hóa thành bốn mươi thức, bốn trăm thức, bốn ngàn thức… Đây chính là điểm hoàn hảo của Cửu Linh Tinh Thần quyết.
Tần Ninh đứng vững trên mặt biển, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
Cũng không phải là Vương Kiếm Độ Sinh.
Mà là một thanh trường kiếm bảo khí.
Ngay sau đó, Tần Ninh đấm ra một quyền.
Cửu Linh Tinh Thần quyền! Một quyền đánh vào mặt biển.
Nháy mắt, tiếng ùng ùng nổ tung, vang vọng khắp đất trời.
Dưới mặt biển, mấy luồng khí tức mạnh mẽ lúc này hỗn loạn, lao nhanh ra.
“Khốn nạn!”
Một bóng dáng trăm trượng giống như rùa biển, bên trên mai rùa xuất hiện quái vật biển có vết thương, miệng nói tiếng người, nổi giận mắng: “Thằng nhãi ranh tự tiện xông vào biển Thiên Ngoại, ngươi không sợ chết à?”
“Không sợ!”
Tần Ninh cười cười nói: “Biển Thiên Ngoại xuất hiện hải đảo Thiên Ngoại, các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết!”
Một con quái vật biển miệng đầy răng nanh, hình dạng giống như cá sấu u ám nói.
“Biết nằm ở chỗ nào không?”
“Không biết!”
Nghe đến lời này, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Vậy các ngươi đi chết đi!”
Sải bước đi ra.
Khí tức Thiên Nhân tam bộ lúc này phóng ra.
Linh khí và linh thức cùng bộc phát.
Đây là điểm mạnh của Thiên Nhân.
Linh khí kết hợp với linh thức đồng thời công kích.
Đây là điểm mà cảnh giới Quy Nhất còn thua kém xa.
Bùm.. Trong nháy mắt, trên mặt biển đã xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Bốn con quái vật biển lao thẳng về phía Tần Ninh.
Phía xa, trước cung Nguyên Hoàng.
Đám người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương đều trợn mắt há hốc mồm.
“Sư tôn đây là đang…tu luyện sao?”
Lý Nhàn Ngư yếu ớt nói.
“Nói nhảm, đương nhiên là như thế rồi!”
Thạch Cảm Đương mở to hai mắt nhìn, phấn khích nói: “Nhìn kỹ quỹ đạo linh khí và linh thức của sư phụ xuất kích cùng với khống chế sức mạnh của bản thân và né tránh đòn tấn công của đối thủ!”
“Đấy đều là thứ cần phải luyện!”
Thạch Cảm Đương nghiêm túc nói.
Đi theo Tần Ninh năm xưa, hắn ta đã quá hiểu.
Sự mạnh mẽ của Tần Ninh.
Thứ nhất đối với việc khống chế sức mạnh của bản thân.
Thứ hai hiểu rõ thực lực của đối thủ! Đây là do tu luyện khổ cực mới có thể có được.
Cho nên hắn ra vẫn luôn lấy Tần Ninh làm gương.
Thiên phú không tốt thì cũng chẳng sao hết! Cứ liều mạng luyện thành là được rồi!
“Ta cũng phải đi ma luyện ma luyện!”
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói.
“Huynh điên rồi!”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Bây giờ xung quanh đều là quái vật biển cảnh giới Thiên Nhân…”
“Ngu ngốc!”
Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: “Luyện võ chẳng phải là để giết sao? Đối mặt với một kẻ giết người không bằng ngươi, đối mặt với người mạnh hơn ngươi, nếu có thể giết được thì cứ giết, không giết được vậy thì học cách né tránh, cái này cũng là một loại kĩ năng, ngươi thì hiểu cái quái gì?”
Ào một tiếng, Thạch Cảm Đương nhảy xuống nước.
Nhưng chưa đến ba hơi thở, Thạch Cảm Đương lại nhảy lên.
Hai người Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch một mặt ngây ngốc.
“Khụ khụ…”, Thạch Cảm Đương lúng túng cười một tiếng, nói: “Phía dưới nhiều quái vật biển quá… Toàn là cảnh giới Thiên Nhân, không tránh khỏi…”
Hai người khinh bỉ một trận.
“Xem thường người khác đúng không?”
Thạch Cảm Đương hừ một tiếng: “Lão tử tiếp tục!”
Ào ào một tiếng, một lần nữa nhảy vào trong biển, lần này Thạch Cảm Đương không hề ngoi lên.
Thời gian ngày trôi qua ngày.
Mỗi ngày Tần Ninh đều ma luyện bốn thức công kích.
Mấy người cũng khổ cực tu hành.
Tháng thứ hai trôi qua nhanh chóng.
Ngày này, hải vực trước mặt mọi người bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Nước biển không còn tính ăn mòn.
Thậm chí ngay cả quái vật biển trong biển cũng trở nên ôn hòa hẳn lên, cho dù có khiêu khích chúng thì đám quái vật biển đó cũng tản ra xung quanh mà không còn xông lên quyết sống chết nữa.
“Xem ra đã gần đến hải đảo Thiên Ngoại rồi!”
Nghe đến lời này, mấy người Thạch Cảm Đương đều tò mò.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Điểm kinh khủng của biển Thiên Ngoại chính là quái vật biển ở trong nước”.
“Nếu Vương Giả đi vào thì những con quái vật biển cấp bậc Vương Giả sẽ liều chết tấn công!”
“Đối với chúng nó mà nói thì Vương Giả tiến vào nơi đây chính là khiêu khích!”
“Mà quái vật biển ở trong nước rất nhiều, quái vật biển cấp bậc Vương Giả cũng không ít, cho dù có là Vương Giả thì bị mười tám con quấn lấy cũng vẫn sẽ chết”.
“Thế nhưng vùng biển này lại yên tĩnh lạ thường”.
Tần Ninh nhìn mặt biển tĩnh lặng, từ tốn nói: “Không phải là bởi vì hải vực thay đổi, mà là có nhiều thứ khiến nước biển ở đây xuất hiện biến hóa”.
Nghe đến đây sự tò mò của mấy người nổi lên.
Hải đảo Thiên Ngoại kia rốt cuộc trông như thế nào?
Nghe nói có tồn tại thánh lực! Là thật hay giả đây?
“Cẩn thận một chút!”
Tần Ninh nheo mắt, nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì nhất định phải nhớ kĩ, giữ mạng là quan trọng nhất, những thứ khác đều là thứ yếu thôi!”
“Chỗ này không có đơn giản như vậy đâu!”
Nghe thấy lời này, mấy người cũng trở nên cẩn thận hơn.
Diệp Viên Viên mở miệng nói: “Biển Thiên Ngoại là một trong ngũ đại cấm địa, ngũ đại cấm địa này từ đâu mà ra vậy?”
Tần Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
“Đại lục Vạn Thiên là nằm ở nền tảng của toàn bộ Thương Mang Vân Giới”.
“Ngũ đại cấm địa trên thực tế…là năm thông đạo!”
“Thông đạo?”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Các ngươi bây giờ cũng đều đã là cảnh giới Quy Nhất và cảnh giới Thiên Nhân, biết một chút cũng không sao, nhớ lấy, không được để lọt ra ngoài!”
Hiếm khi thấy Tần Ninh nghiêm túc như vậy, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Võ giả cảnh giới Vương Giả phi thăng, trên thực tế là thực lực mạnh đến mức nhất định sẽ bị lực của trời đất tiếp dẫn!”
“Mà sức mạnh tiếp dẫn chính là đến từ ngũ đại cấm địa!”
“Biển Thiên Ngoại, Huyền Thiên Sơn, Yêu Tháp Sơn, Tuyệt Mệnh Linh Cốc, Tuyết Vực Băng Nguyên!”
“Năm chỗ này chứa tất cả trụ chống trời của đại lục Vạn Thiên!”
“Là điểm nối liền của đại lục Vạn Thiên và sức mạnh của thế giới Cửu Thiên!”
“Trên thực tế ở nơi này tìm được chỗ tu hành thích hợp thì lại càng dễ dàng thành Thánh!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Cấm địa! Lại là một nơi hóa Thánh?
“Bảo sao ở đại lục Vạn Thiên người thành Thánh Nhân lại cực kỳ hiếm hoi, nói như vậy nếu không đi vào ngũ đại cấm địa thì Vương Giả sẽ không thể nào tấn thăng trở thành Thánh Nhân được?”
“Cũng không phải là như vậy!”
Tần Ninh cười cười nói: “Không có người thành Thánh đó là bởi vì bọn họ chỉ đạt được đến cấp bậc đó mà thôi!”
“Chỉ cần có đủ thực lực thì ở bất kỳ chỗ nào bộc lộ ra khí tức thánh lực, lực của trời đất sẽ phá vỡ hư không tiếp dẫn mà đến!”
“Sự tồn tại của ngũ đại cấm địa chính là điểm kết nối giữa hai thế giới!”
Nghe đến lời này, mấy người cái hiểu cái không, gật đầu một cái.
Trên mặt Tần Ninh lộ ra vẻ lúng túng, hình như mọi người nghe không hiểu thì phải?
“Lấy ví dụ như thế này đi, giống như một tòa lầu các vậy, tầng thứ nhất là nền móng, tầng thứ hai là cất cao lên, ở giữa hai tầng có trụ và dầm kết nối với nhau, ngũ đại cấm địa cũng giống như trụ và dầm này vậy!”
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Nói như vậy thì đại lục Vạn Thiên có thể đi vào thế giới Cửu Thiên bằng cách này mà người của thế giới Cửu Thiên cũng có thể đi xuống thông qua cách này?”
Nghe đến lời này, Tần Ninh lắc đầu.
Chương 1322: Lên đảo
Mấy người lại một mặt không hiểu.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Trời đất cũng có quy tắc!”
“Thế giới Cửu Thiên lấy Thánh Nhân làm nền tảng, nếu như Thánh Nhân có thể không kiêng kị gì mà tiến vào đại lục Vạn Thiên thì võ giả của đại lục Vạn Thiên biết phải tồn tại như thế nào?”
“Một vị Thánh Nhân có thể tiêu diệt hơn mười vị Vương Giả mà chẳng cần phải phí nhiều sức lực!”
“Thánh lực đối với linh khí là có tính áp chế trời sinh”.
“Dù sao thì thánh lực cũng được sinh ra từ linh khí, mạnh hơn linh khí rất nhiều”.
Thạch Cảm Đương gật đầu nói: “Thì ra là như thế… Thánh Nhân… thật khiến người khác phải ngưỡng mộ!”
Tần Ninh cười nói: “Cuối cùng cũng sẽ có một ngày dẫn các ngươi bay lượn ở thế giới Cửu Thiên, để các ngươi nhìn thế giới Thánh Nhân!”
“Thế giới kiến tạo không đủ, sức mạnh cường độ khác nhau cho nên tất cả đều khác biệt vô cùng”.
Nhóm người Thạch Cảm Đương mặt đầy mong chờ.
Nguyên Hoàng cung tiếp tục đi về phía trước.
Từ từ, phía trước mặt biển càng ngày càng tĩnh lặng.
Mọi người thậm chí còn cảm thấy dường như vùng biển này không còn là biển Thiên Ngoại nữa.
Mà chỉ là một vùng biển bình thường mà thôi.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Phía trước, nằm trong tầm mắt không còn là một vùng xanh biếc nữa
Mà xuất hiện từng hòn hải đảo.
Nói là hải đảo nhưng mọi người có cảm giác giống đại lục hơn.
Nhìn một cái, vô biên vô hạn.
Mênh mông! Cây cối cao vút chọc trời.
Sâu trong hải đảo thậm chí còn có cả núi cao.
Hơn nữa đến gần hải đảo mọi người đều phát hiện ra.
Linh khí trời đất cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
Loại cảm giác này quá kì lạ.
“Biển Thiên Ngoại là một trong các cấm địa lại còn có một thánh địa như này!”
Cốc Tân Nguyệt cũng cảm thán nói.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày.
Cấm địa Thiên Ngoại theo lý mà nói thì không nên xuất hiện một chỗ như này mới đúng.
Quả thật là…có hơi kì lạ.
“Lên đảo xem thử!”
Thu hồi Nguyên Hoàng cung.
Mấy bóng dáng đạp không mà đi, hạ xuống trên hải đảo.
Gió nhẹ khẽ thổi, nhiệt độ thích hợp, mấy người đều vươn vai một cái.
Hai tháng nay ngày nào cũng chém giết, rất lâu rồi chưa có cảm giác thả lỏng tinh thần như thế này.
Lông mày của Tần Ninh nhíu lại.
Hải đảo Thiên Ngoại! Đến từ đâu?
Mấy thân ảnh cùng nhau đi lên đảo.
Bước lên đảo, một luồng linh khí không ngừng phả vào mặt.
Khí tức dễ chịu khiến khuôn mặt của mấy người dãn ra.
Tần Ninh nhìn xung quanh, trực tiếp đi vào giữa núi rừng.
“Có thể cảm nhận được sao?”
Tần Ninh mở miệng nói: “Linh khí tinh khiết kia là từ chỗ sâu trong hòn đảo truyền ra ngoài”.
Nghe thấy lời này, mấy người đều gật đầu.
Dường như quả thật là như vậy.
Một nhóm sáu người đi vào bên trong rừng.
“Sư tôn, người nhìn kìa!”
Thạch Cảm Đương không nhịn được lên tiếng nói.
Chỉ thấy mới đi vào trong rừng được mấy trăm mét thì phía trước bỗng xuất hiện một vùng hoa cỏ.
Nhìn kỹ lại những hoa cỏ kia tản ra linh khí nồng nặc, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
“Linh sen bảy cánh.. Tuất Diệp Thảo…Tự Long Thảo…”, Thạch Cảm Đương nhịn không được nói: “Đây đều là những dược liệu trân quý để luyện chế ra huyền đan cấp bậc ngũ phẩm, lục phẩm đó!”
Mà chỗ này lại có cả một vùng rộng lớn.
Thật sự là hiếm thấy! Những dược liệu này ở thế giới bên ngoài thì cũng cực kỳ hiếm gặp.
Nhưng ở chỗ này, dường như lại là…Hoa cỏ dại nở rộ giữa vùng đất hoang không người ngó ngàng.
Chỉ riêng điểm này thôi thì cũng đủ để khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
“Tiếp tục đi sâu vào bên trong xem sao!”
“Ừm!”
Một nhóm sáu người đi sâu vào bên trong hòn đảo.
Mà cùng lúc đó, ở một bên khác.
Hải đảo! Không chỉ có một hòn! Giờ phút này, trên một hải đảo khác, hơn một trăm thân ảnh lần lượt tấp vào bờ.
“Tất cả phấn chấn lên!”
Môt người đàn ông dẫn đầu có dáng người gầy gò, hai mắt lõm sâu, tròng mắt hiện rõ tia máu, giọng nói lạnh lùng.
“Chuyện lần này là một việc vô cùng quan trọng, nếu ai dám lơ là làm hỏng việc, hỏng kế hoạch vậy thì cứ chuẩn bị chịu chết đi!”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều đứng thẳng lưng, điều hòa khí tức, yên lặng gật đầu.
“Mọi người chia nhau ra làm việc, mau đi tìm chỗ thánh chỉ”.
Người đàn ông trung niên lại nói.
Mọi người lần lượt tản ra.
Năm bóng dáng lúc này đứng vững ở bên bờ biển, nhìn về phía trước.
“Lệ huynh có hơi nghiêm khắc quá rồi”. Một người đàn ông mập mạp cười nói: “Chuyện lần này kế hoạch kín đáo, các bên khác không biết, Thiên Đế các của chúng ta chiếm giữ thiên cơ, không cần phải quá lo lắng!”
“Ứng Tường phó các chủ!”
Lệ Diệt Thiên từ tốn nói: “Lần này là đích thân các chủ tự mình hạ lệnh, năm người chúng ta cùng đi đến đây có thể thấy được các chủ rất xem trọng việc này!”
“Nếu như chúng ta làm hỏng chuyện không được việc, chỉ sợ…không tiện bàn giao”.
Nghe đến lời này, người mập mạp kia khẽ nhíu mày, cười nói: “Cũng đúng!”
Thiên Đế các! Thập đại phó các chủ!
Kha Cảnh! Hùng Viêm! Trong trận chiến cướp đoạt ở Tru Ma Cốc ở Thiên Ngoại Sơn đã bị giết.
Mười phó các chủ lớn bây giờ chỉ còn lại tám người.
Mà lần này.
Các chủ đích thân hạ lệnh, ngũ đại phó các chủ dẫn người đi đến biển Thiên Ngoại.
Để nghênh đón thánh chỉ kia! Thánh chỉ! Thánh chỉ này cũng không phải thánh chỉ thông thường mà các đế vương ban bố.
Mà là chỉ ý của Thánh Nhân! Mà bên trong thánh chỉ rốt cuộc nói về cái gì thì bọn họ cũng không biết.
Chỉ có tìm được thì mới có thể biết được.
Các chủ đích thân hạ lệnh cho năm vị phó các chủ xuất trận, có thể thấy được tầm quan trọng của chuyện này.
Tứ các chủ Võ Ly Thiên! Ngũ các chủ Ứng Tường! Lục các chủ Lệ Diệt Thiên! Thất các chủ Hình Thiên Phạt! Bát các chủ Địch Dung! Năm vị phó các chủ là Thiên Nhân đứng đầu, cảnh giới Bán Vương cũng có.
“Hải đảo Thiên Ngoại tổng cộng có mười hòn!”
“Tìm từng hòn đảo một quả thật khá phiền phức đấy!”
Bát các chủ Địch Dung mặt không cảm xúc, từ tốn nói: “Năm người chúng ta mỗi người phụ trách hai hòn đảo, thế nào?”
“Ừm!”
Mấy người đều gật đầu.
Tứ các chủ Võ Ly Thiên bây giờ chậm rãi nói: “Các vị, nếu như gặp Tần Ninh thì không được xúc động, tên này có thể giết chết Vương Giả không thể khinh thường được”.
“Tên kia dựa vào hai vương khí lớn giết chết Vương Giả, không thể coi là bản lĩnh của hắn được”.
“Nhưng mà tên này, các chủ đã đích thân dặn dò tuyệt đối không thể khinh thường, nếu như gặp hắn ta thì phải tránh xa!”
“Lần này là tìm thánh chỉ, mang được tâm ý của Thánh Nhân về mới là chuyện quan trọng nhất!”
“Được!”
Mấy thân ảnh lần lượt tản ra.
Đám người của Thiên Đế các cũng biến mất ở bên bờ biển… không chỉ như vậy.
Khi nhóm người Tần Ninh lên đảo, võ giả của các bên khác cũng lần lượt xuất hiện.
Nằm trọn trong vùng biển lặng yên, diện tích vô cùng rộng lớn.
Mọi người cũng không biết hải đảo này rốt cuộc rộng bao nhiêu mậu.
Nhưng nếu ở khoảng cách vạn trượng trên cao nhìn xuống.
Có thể thấy được chín hòn đảo giống như các ngôi sao vây quanh vầng trăng, bảo vệ một hòn đảo ở chính giữa.
Mười hòn đảo nếu như không có kẽ hở nối tiếp nhau thì sẽ giống như đại lục Cửu U mênh mông.
Mười hòn đảo lẻ loi lênh đênh trong vùng biển.
Mà giờ phút này, trên hải đảo lần lượt xuất hiện thân ảnh đáp xuống.
Hàng ngàn hàng vạn võ giả đến từ các phe khác nhau nhao nhao du ngoạn.
Trên hải đảo Thiên Ngoại, khung cảnh yên tĩnh không một tiếng động vào giờ phút này dần náo nhiệt hẳn lên…
“Oa…”. Giờ phút này, nhóm người Tần Ninh đang đi sâu vào trong rừng.
Thạch Cảm Đương kinh hô: “Sư phụ, những thứ này là… quả Vạn Linh sao?”
“Có thể trợ giúp võ giả linh cảnh Niết Bàn mở ra âm khư, ngưng tụ dương hải!”
Thạch Cảm Đương lúc này vô cùng kinh ngạc.
Quả Vạn Linh! Hiếm thấy a.
Thế nhưng ở chỗ này lại giống như một vườn trái cây chiếm một diện tích lớn.
Kể từ lúc đi vào chỗ này, khắp nơi đâu đâu cũng là bảo vật quý hiếm, quả thật khiến người ta kích động muốn hôn mê.
Chương 1323: Huyết Viêm Linh hoa
Mà nhìn những quả Vạn Linh kia, chân mày Tần Ninh từ đầu đến cuối cũng không giãn ra.
“Sao vậy?”
Cốc Tân Nguyệt phát hiện từ khi Tần Ninh tiến vào trong hải đảo thì luôn cau mày, nàng ta không nhịn được hỏi.
“Rất kỳ quái!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Kỳ quái không nói ra được”.
“Hải đảo này… giống như cũng không phải tất cả đại lục Vạn Thiên… mà là có người… với thủ đoạn cường đại, xê dịch không gian tới, trong lòng ta đã có một suy nghĩ to gan”.
“Cái gì?”
Mấy người đều hỏi.
“Hải đảo này cũng không phải ra đời từ biển Thiên Ngoại đại lục Vạn Thiên, mà là tới từ…”, Tần Ninh chỉ chỉ bầu trời, nhàn nhạt nói: “Thế giới Cửu Thiên!”
Lời này vừa nói ra, năm người mặt liền biến sắc.
“Chỉ có Thánh Nhân mới có thể coi những dược liệu này như cỏ dại, trồng như vườn hoa…”
“Dù sao thứ Thánh Nhân cần đều là hấp thu thánh lực thiên địa, thánh dược trưởng thành”.
“Linh dược đối với Thánh Nhân mà nói là phiền toái, cũng chỉ có ý nghĩa thưởng thức…”, lời này của Tần Ninh cũng không phải là nói bừa.
Thánh Nhân lấy thánh lực thiên địa để tu hành, linh hoa linh thảo làm sao có thể đủ cung cấp nền tảng cần cho con đường tu hành của võ giả.
Những thứ linh hoa linh thảo này được trồng ở đây, nhưng không ai xử lý, sinh trưởng thế nào cũng giống như vườn rau dại, đúng là chỉ có võ giả của thế giới Cửu Thiên mới có thể như vậy.
Hải đảo Thiên Ngoại đến từ thế giới Cửu Thiên?
Từ trên trời hạ xuống?
Tần Ninh hiểu.
Thánh Nhân thế giới Cửu Thiên nếu muốn đến đại lục Vạn Thiên thì mười phần chết chắc.
Đây là quy tắc trói buộc của trời đất! Cường giả nếu không chút kiêng kỵ tiến vào thế giới của nhược giả thì trời đất sẽ đại loạn.
Võ giả không được! Thánh thú không được! Tất cả vật sống mạnh mẽ đều không thể.
Nhưng vật chết lại có thể.
Đương nhiên, vật chết đó cũng cần bỏ ra cái giá cực lớn mới có thể đưa xuống.
Là ai tiêu tốn cái giá lớn như vậy để chuyển hải đảo từ thế giới Cửu Thiên vào trong biển Thiên Ngoại đại lục Vạn Thiên?
Mục đích là gì?
Bây giờ có một số chuyện cần phải suy nghĩ một chút.
Thí dụ như... là ai đưa ra tin tức nói biển Thiên Ngoại xuất hiện hải đảo Thiên Ngoại.
Lại là ai đưa ra tin tức nói thánh lực thiên địa hiện thế, nói rằng trên đảo có người tồn tại?
Chuyện này suy nghĩ cần thận thì rất kỳ quái.
“Cẩn thận một chút đi!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Có lẽ có người của đại lục Vạn Thiên và Thánh Nhân thế giới Cửu Thiên đang liên lạc.”
“Hải đảo này xuất hiện có lẽ là để truyền tin tức gì đó!”
Lời này vừa nói ra, mấy người đều ngây ra.
“Sư phụ, không phải người đã nói rồi sao? Thế giới Cửu Thiên hạ giới khó khăn, đại lục Vạn Thiên phi thăng cũng khó khăn, cái này…”
“Mọi chuyện không có tuyệt đối!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thế giới đang thay đổi, mọi chuyện đều không nói chính xác!”
“Tăng thêm tốc độ đi về phía trước đi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước nói: “Nơi đây nếu thật sự đến từ thế giới Cửu Thiên, vậy thì nhất định chứa ba món trân bảo Tiêu Cốt Thiên Sâm, Phần Hồn Thiên Thủy và Huyết Viêm Linh Hoa”.
Mấy người kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Làm sao xác định như vậy?
“Tam bảo này Thiên Ngoại Tiên cũng không có, bởi vì tam bảo này cần tẩy rửa của thánh lực thiên địa mới có thể lột xác trưởng thành”.
“Cho nên đại lục Vạn Thiên cũng chỉ ngũ đại cấm địa mới có”.
“Mà ở thế giới Cửu Thiên, tam bảo này không trân quý như vậy, có thể nói là tương đối thường gặp”.
“Nơi đây linh tài rất nhiều, có lẽ có!”
Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Vết thương biển linh thức của Dương Thanh Vân hồi phục rồi có phải sẽ đạt đến cảnh giới Thiên Vương không?”
Tần Ninh gật đầu một cái: “Có khả năng rất lớn!”
Thạch Cảm Đương nhất thời nhéo nhéo mặt.
“Chênh lệch càng lớn hơn, tiểu tử thúi kia chắc chắn lại khoe khoang trước mặt ta!”
Tần Ninh cười một tiếng, cũng không để ý.
Sáu thân ảnh tốc độ cực nhanh đi về phía chỗ sâu.
Tiến về trước khoảng trăm dặm.
Núi rừng dần trở nên thưa thớt, ngược lại có không ít sơn cốc xen lẫn vào nhau.
Hơn nữa, bên trong sơn cốc luôn luôn truyền ra tiếng thú kêu! Điều này càng khiến Tần Ninh kinh ngạc.
Ở đây nơi kỳ quái quá nhiều! Thú vật! Là linh thú?
Huyền thú?
Hay là... thánh thú?
Chỉ là cảm thấy khí tức cũng không mạnh, cũng đều là cấp bậc Thiên Nhân.
Nhưng sao có thể xuất hiện ở chỗ này?
“Có phải là người của Thiên Đế các không?”
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: “Người của Thiên Đế các giết lão tổ ta, hơn nữa ra tay với Vân Vương, hợp tác với Ma tộc tâm trái đất, sau lưng nói không chừng có người chống đỡ!”
“Nếu không, Thiên Đế các đâu có xuất hiện nhiều Vương Giả như vậy?”
Vương Giả ở Thiên Đế các quả thật không ít.
Đế Lâm Thiên nhất định là cảnh giới Vương Giả, nói không chừng là cảnh giới Thiên Vương.
Ngoài ra còn có bốn Vương.
Đương nhiên trong bốn Vương, Tần Ninh đã giết hai người.
Nhưng thực lực cho thấy đã có năm Vương rồi! Thực lực và nội tình không thấy bày ra?
Không ai có thể nói được!
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Không phải là không có khả năng này”.
“Nếu thật là Thiên Đế các, vậy ngược lại ta không lo lắng”.
“Không phải sợ!”
Nếu không phải là Thiên Đế các, mà là những người khác.
Đại lục Vạn Thiên kia có phần nối liền hơn với thế giới Cửu Thiên.
Đây là trái ngược lại quy tắc trời đất.
Thế giới Cửu Thiên! Bây giờ như thế nào?
Phải biết, ngoại trừ kiếp thứ nhất là Cửu U Đại Đế.
Tám kiếp còn lại! Tần Ninh đều vượt qua trong thế giới Cửu Thiên! Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Vũ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, v.v… danh hiệu hùng mạnh tám đời còn lại toàn bộ đều ở trong thế giới Cửu Thiên.
Nơi đó cố nhân của hắn nhiều hơn! Nếu thế giới Cửu Thiên xảy ra vấn đề gì, ngược lại khiến Tần Ninh càng thêm lo lắng.
“Hả?”
Tiến về phía trước, đột nhiên Tần Ninh dừng bước.
“Sao vậy?”
“Ngửi thấy mùi máu không?”
Tần Ninh mở miệng.
Mấy người đều lắc đầu.
“Mùi vị của Huyết Viêm Linh Hoa!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Huyết Viêm Linh Hoa có thể nói là linh hoa luyện chế Vương Đan, hết sức trân quý!”
“Hoa này lấy máu tươi tinh khiết nhất rót vào, điều kiện trưởng thành hết sức hà khắc!”
“Cho nên đại lục Vạn Thiên gần như không tìm thấy”.
Tần Ninh nói xong, hắn đi về phía trước.
Xoay vòng, đi tới trước một sơn cốc.
Bên trong sơn cốc, mùi máu tanh đậm đà tản ra.
Chỉ là lúc này mấy người đều cảm nhận được.
Mùi máu tanh đậm đà này không hề khiến người ta chán ghét, ngược lại khiến người ta cảm thấy thấm vào tâm hồn.
Tần Ninh trực tiếp tiến vào bên trong sơn cốc.
Đầy khắp núi đồi như biển hoa màu máu.
Đám người Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương trợn tròn mắt.
“Là thật!”
Trong lòng Tần Ninh hơi kích động.
“Cẩn thận chút, sư phụ!”
Thạch Cảm Đương mở miệng nói: “Nói không chừng có huyền thú gì đó canh chừng đấy?”
“Không đâu!”
Tần Ninh lại chắc chắn nói.
“Bản thân Huyết Viêm Linh Hoa chính là phòng thủ lớn nhất”.
“Bất cứ sinh vật nào đến gần nơi này cũng sẽ bị nó nuốt khí huyết, trở thành chất dinh dưỡng của mình”.
“Bên trong sơn cốc này, toàn bộ là Huyết Viêm Linh Hoa!”
“Nhưng…”, Tần Ninh nhìn sơn cốc, cười nói: “Huyết Viêm Linh Hoa chân chính chỉ có một cây!”
Lời này vừa nói ra, mấy người càng bối rối.
Sơn cốc rộng khoảng ngàn mét, trải đầy hoa đỏ thắm kiều diễm ướt át.
Chỉ có một cây là Huyết Viêm Linh Hoa?
Những cái khác thì sao?
Chương 1324: Lấy máu tưới hoa
“Huyết Viêm Linh Hoa có một cây mẹ, còn lại toàn cây con!”
Tần Ninh từ từ nói: “Cho dù hái cây con, cây con thoát khỏi cây mẹ, không bao lâu cũng sẽ khô héo mà chết!”
“Vì vậy chỉ có tìm được cây mẹ mới có thể thật sự mang đi!”
“Vậy làm sao mà tìm được?”
“Đơn giản!”
Tần Ninh cười nói: “Lấy máu!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh nhìn bốn phía nói: “Năm người các ngươi ở bên ngoài sơn cốc, đừng vào. Ta đi thu Huyết Viêm Linh Hoa này!”
“Ừm!”
Năm người lần lượt dừng lại không tiến lên.
Tần Ninh thở ra một hơi, tiến vào bên trong sơn cốc.
Đứng yên trên một mảnh đất trống cực nhỏ, Tần Ninh mới dừng chân.
Ngón tay nhẹ nhàng rạch ra.
Máu tươi tí tách chảy xuống.
Nhất thời, trong toàn bộ sơn cốc, từng cánh hoa cây Huyết Viêm Linh Hoa lay động, giải phóng ra từng đường khí tức… Chỉ là từng cây Huyết Viêm Linh Hoa kia không thể di chuyển, mặc dù khát máu tươi của Tần Ninh, nhưng không cách nào có được.
Tần Ninh đứng ở cửa cốc cách đó không xa.
Giữa lúc máu tươi tí tách rơi xuống.
Tần Ninh bước chân ra.
Hắn lấy ngón tay vẽ ra từng đường hoa văn huyền ảo khó hiểu trên mặt đất.
Cuối cùng hình vẽ kia hội tụ thành một bức vẽ long phượng cát lợi đường kính một mét.
Tần Ninh vỗ tay một cái mới đi ra
“Tới đi!”
Lời vừa dứt, ngón tay Tần Ninh hất một cái.
Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra.
Trong sơn cốc, từng cây Huyết Viêm Linh Hoa phấn khích nhộn nhạo hẳn lên.
Gần như trong nháy mắt.
Máu tươi của Tần Ninh nhỏ xuống trên đóa hoa, sau đó liền bị những đóa hoa kia hấp thu.
Lúc này Tần Ninh giống như người làm vườn cần cù, tưới những đóa hoa kia.
Nhưng cũng không phải dùng nước.
Mà là dùng máu!
Lúc này, năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư trợn tròn mắt.
Cái này cũng được sao?
Lấy máu tưới hoa!
Dần dần, sắc mặt Tần Ninh trắng bệch.
Hao tổn quá nhiều máu tươi!
“Xong hết rồi…”, Tần Ninh lẩm bẩm.
Vương Kiếm Độ Sinh xuất hiện trong tay.
Một kiếm đẩy ra.
Cây hoa Vạn Thiên từng đóa từng đóa bị kiếm khí chém bể.
Bên trong sơn cốc nhất thời bừa bãi một mảng.
Mà lúc này đóa hoa bể tan đột nhiên nổ bùng.
Từng đường huyết khí dọc theo mặt đất hướng ra chỗ sâu sơn cốc.
Tần Ninh giẫm chân đuổi theo.
Dọc đường, từng cánh hoa hội tụ cùng một chỗ, hóa thành xúc tu trực tiếp chụp vào Tần Ninh.
“Cút ngay!”
Một tiếng trách mắng! Trường kiếm chém ra, đóa hoa không ngừng vỡ vụn.
Lúc này Tần Ninh đi tới chỗ sâu.
Nơi đó đột nhiên xuất hiện một đóa hoa cao đến trăm trượng.
Tươi đẹp ướt át! Nhưng là vẻ tươi đẹp giống như máu vậy! Đóa hoa trăm trượng kia lúc này nở rộ, giải phóng từng đường khí huyết, hóa thành sợi tơ quấn quanh về phía Tần Ninh.
Sắc mặt Tần Ninh vẫn không thay đổi.
“Còn tưởng rằng ngươi sẽ có thể nhẫn nhịn được!”
Tần Ninh toét miệng cười một tiếng nói: “Xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi!”
Lời này vừa nói ra, bên trong đóa hoa kia sợi tơ tăng vọt, hóa thành như cánh tay thô ráp, quấn quanh tấn công về phía Tần Ninh.
Đoàng đoàng đoàng… Tần Ninh cùng dùng quyền kiếm, từng quyền từng quyền đập ra, từng kiếm từng kiếm chém ra.
Nhưng tia máu quá nhiều.
Không bao lâu sau, dần dần những tia máu kia quấn quanh bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
Một tia máu quấn lấy bên ngoài cơ thể Tần Ninh, trong nháy mắt tia máu hóa thành ngàn vạn sợi giống như mạch máu vậy, cắn nuốt máu tươi của Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Cốc Tân Nguyệt mặt liền biến sắc.
“Làm sao đây?”
Sắc mặt Lý Nhàn Ngư lo lắng hỏi.
“Chờ!”
Thạch Cảm Đương lại tự tin nói: “Sư tôn sẽ không nguy hiểm liều mạng, nhất định là có độ lượng với bản thân”.
Nghe thấy lời này, mấy người hơi an tâm.
Không sai.
Cho tới nay Tần Ninh cũng không hề làm ẩu.
Dần dần tia máu ngày càng nhiều, trói quanh cơ thể Tần Ninh.
Máu tươi lúc này tí tách bị hấp thu.
Cơ thể Tần Ninh thậm chí bắt đầu trắng bệch.
“Uống ngon không?”
Đột nhiên Tần Ninh mở miệng.
Hắn toét miệng cười một tiếng nói: “Ngon thì ngươi cũng uống được nhiều rồi, giờ cùng ta quay về đi!”
Lời vừa dứt.
Đột nhiên.
Tần Ninh buông tha tất cả chống cự.
Nhưng cơ thể hắn lại không tự chủ được lui về phía sau.
Huyết Viêm Linh Hoa kia gần như cảm nhận được điểm này, nó liền khẽ biến sắc mặt, muốn kéo Tần Ninh đến trong ngực mình.
Chỉ là phía sau Tần Ninh có một lực lôi kéo hình huyết sắc trong nháy mắt tăng vọt.
Lúc này.
Cây mẹ Huyết Viêm Linh Hoa gần như không cách nào chống cự.
Muốn rút về tia máu của mình cũng không làm được.
“Hút máu của ta thì chính là hoa của ta, chạy cũng không chạy thoát!”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Đi cùng ta!”
Dần dần Tần Ninh bước chân gần về hình vẽ.
“Nhìn ra không?”
Thạch Cảm Đương giờ phút này cười hắc hắc nói: “Đó là sư tôn lấy máu của mình làm mồi dụ”.
“Hấp dẫn cây mẹ xuất hiện, sư tôn kéo cây mẹ thoát khỏi cây con. Đến lúc đó thì có thể bao vây nó quanh huyết trận kia, thu hồi cây mẹ này!”
Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên mặt đầy tò mò nhìn về phía Thạch Cảm Đương.
“Làm sao ngươi biết?”
Thạch Cảm Đương cười hắc hắc nói: “Có khoảng thời gian đi theo sư tôn đã gặp một chuyện tương tự”.
“Sư tôn bày huyết trận, lấy mình làm mồi, dẫn một vài linh hoa quỷ dị xuất hiện, sau đó bắt lấy!”
“Những thứ linh hoa quỷ dị này đều có linh trí, rất xảo trá!”
“Nhưng phương pháp này cũng cực kỳ nguy hiểm, độ cầm không chắc, bị hút khô thì không về được, vậy thì cũng sẽ chết”.
Thạch Cảm Đương đắc ý nói.
Mặc dù nguy hiểm.
Nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì tính là chuyện gì?
Đương nhiên không tính!
Vào giờ phút này, hai cô gái cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tên nhãi này mỗi lần thoạt nhìn đều rất liều lĩnh.
Nhưng cuối cùng vẫn có cân nhắc của bản thân.
Lúc này Tần Ninh cách huyết trận kia cũng chỉ có mười mét.
Chín mét! Tám mét! Bảy mét! Khoảng cách liên tục gần.
Tần Ninh hít một hơi.
Chỉ là Huyết Viêm Linh Hoa lúc này gấp gáp.
Ở đất này cướp lấy máu tươi của tộc thú, từ khi trưởng thành đến nay hàm chứa khí huyết cường đại.
Bây giờ chắp tay làm gì đó không công cho người khác, giành phần thiệt về mình! Sao nó có thể đồng ý?
Không ngừng phản kháng, kịch liệt phản kháng.
Nhưng Tần Ninh giống như một cây đinh cắm trên mặt đất, hắn từng bước từng bước lui về phía sau.
“Huyết Viêm Linh Hoa!”
Một tiếng hô kinh hãi vào lúc này vang lên.
Gần như trong nháy mắt.
Mấy thân ảnh trong nháy mắt giết ra.
Bốn đường khí tức Thiên Nhân mạnh mẽ giữa tiếng đùng đoàng giết về phía năm người Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên.
Mà một thân ảnh cầm đầu lúc này một trảo túm ra, mục tiêu chính là Tần Ninh.
Biến đổi kinh hãi.
Chỉ là trong nháy mắt.
Ai cũng không ngờ lúc này sẽ có người đột nhiên giết ra.
Một trảo kia trực tiếp chụp vào Tần Ninh.
Lúc này dưới sự gấp gáp, Tần Ninh một chưởng đánh ra chống lại một trảo kia.
Bùm… Tiếng nổ tung vang lên.
Sắc mặt Tần Ninh càng tái nhợt.
Một thân ảnh kia lúc này cũng chịu chưởng kình công kích, thân ảnh thụt lùi.
Nhưng bây giờ Tần Ninh vốn chống cự với Huyết Viêm Linh Hoa.
Chịu lực đẩy về của một trảo này, dưới chân không vững.
Trong nháy mắt Huyết Viêm Linh Hoa nắm lấy cơ hội, tia máu tản đi, một làn khói co lại vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Nhất thời từng cây con lúc này vây quanh tới, bao bọc xung quanh cây mẹ.
Rốt cuộc Tần Ninh cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hắn nửa quỳ trên đất, vẻ mặt uể oải.
Thất bại rồi! Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo, ý định giết người xuất hiện trong mắt.
Chương 1325: Bắc Đẩu thế gia nhúng tay vào
Mà lúc này phía xa xa, mười mấy thân ảnh cũng lần lượt phá không tới.
Từng thân ảnh vây quanh bốn phía cửa sơn cốc.
Năm thân ảnh trôi lơ lửng giữa không trung.
Ánh mắt Tần Ninh khóa trong năm người kia, vừa rồi là mấy người ra tay với mình.
Năm đường khí tức mạnh mẽ lúc này cũng nhìn chằm chằm Tần Ninh và Huyết Viêm Linh Hoa trong sơn cốc.
“Huyết Viêm Linh Hoa của hải đảo Thiên Ngoại bù đắp thiếu sót của cảnh giới Quy Nhất và huyết khí mạnh mẽ cảnh giới Thiên Nhân, lấy khí huyết võ giả làm cơ sở, càng mạnh thì linh thức cũng có thể tăng cường”.
“Vật này chỉ có ở trên trời!”
Người đàn ông cầm đầu giọng nói mang theo một tia khát khao tha thiết.
Ngay cả ánh mắt đều nhìn vào Huyết Viêm Linh Hoa ở chỗ sâu sơn cốc kia, mà không phải nhìn Tần Ninh.
Huyết Viêm Linh Hoa! Cực kỳ có ích với cảnh giới Quy Nhất.
Đối với cảnh giới Thiên Nhân thì hơn như vậy.
Con đường võ đạo nếu thiên phú bị hạn chế, vậy thì trân bảo thiên địa chính là bổ sung tốt nhất!
Lúc này hơn mười thân ảnh vây quanh miệng sơn cốc.
Năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch cũng cau mày.
Những người này rất rõ ràng là đột nhiên đến.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Huyết Viêm Linh Hoa liền quyết chủ ý ra tay giết người đoạt bảo.
Cho đến lúc này, người đàn ông dẫn đầu kia vẫn nhìn về phía Huyết Viêm Linh Hoa cực kỳ khát vọng.
“Giết người đoạt bảo, đoạt trên đầu ta đi!”
Giọng Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
Hắn lấy máu tươi nuôi Huyết Viêm Linh Hoa, hao phí tám phần tinh máu.
Chỉ là đợi lấy được Huyết Viêm Linh Hoa, tám phần tinh máu này sẽ được hắn đoạt lại lần nữa.
Nhưng bây giờ lại bị người ta kiên quyết cắt đứt.
Tám phần tinh máu đã hao tổn uổng phí rồi! Làm sao không giận?
Vào lúc này ánh mắt Tần Ninh nhìn lên, lóe sáng.
“Bắc Đẩu thế gia?”
Năm người dẫn đầu kia trong đó có hai người hắn nhận ra.
Lúc ở tiệc Hàm Vương.
Người của Bắc Đẩu thế gia đã từng xuất hiện.
Bắc Đẩu Khải! Bắc Đẩu Lam! Hai người này đều là cao thủ Thiên Nhân.
Mà người ở giữa hắn đúng là chưa gặp qua.
Bắc Đẩu thế gia?
Vị nào?
Lúc này người đàn ông đứng chính giữa nhìn về phía Tần Ninh cũng là ánh mắt ngạc nhiên.
“Chịu một chiêu của ta mà chặn được? Cảnh giới Thiên Nhân tam bộ, linh thức rất mạnh… đủ để sánh với Thiên Nhân ngũ bộ!”
Lời này vừa nói ra, Bắc Đầu Khải nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: “Trưởng tộc, người này chính là Tần Ninh!”
“Ồ?”
Bắc Đẩu Hải nhìn về phía Tần Ninh.
“Ngươi chính Tần Ninh nổi tiếng ở tiệc Hàm Vương?”
Tần Ninh yên lặng không nói.
Bắc Đẩu Hải cười nói: “Ta là Bắc Đẩu Hải trưởng tộc của Bắc Đẩu thế gia, chuyện của ngươi ta đã nghe qua, Thiên Nhân nhị bộ chém chết Thiên Nhân thất bộ!”
“Chỉ có điều bây giờ ta chính là cảnh giới Bán Vương, ngươi không phải đối thủ của ta”.
“Ta bước vào cảnh giới Bán Vương, rất cần Huyết Viêm Linh Hoa này, vì vì vậy ta muốn Huyết Viêm Linh Hoa!”
“Ngươi muốn?”
Tần Ninh cười.
“Cho ngươi, đi lấy đi!”
Tần Ninh bước ra, tránh thân ảnh.
Nghe thấy lời này, Bắc Đẩu Hải cau mày.
“Vừa rồi ngươi còn tính hái, bây giờ để ngươi hái!”
Bắc Đẩu Hải bình tĩnh nói.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Bắc Đẩu Hải.
“Vừa rồi ta đã sắp thành công rồi, nhưng ngươi ngang ngược xen một chân vào nên đã thất bại, bây giờ càng khó hơn!”
“Khó chỗ nào? Chết hay là hái? Ngươi nói cái nào càng khó hơn?”, Bắc Đẩu Hải nhàn nhạt nói.
Tần Ninh cười một tiếng.
“Cứ nói như vậy!”
“Huyết Viêm Linh Hoa vô cùng giảo hoạt, dù sao cũng là linh thực, vẫn có linh trí nhất định!”
“Nhưng vừa rồi ta đã sắp thành công, hao phí bản thân tám phần tinh máu”.
“Tên nhãi này vừa rồi bị lừa, muốn dụ hắn ra ngoài lần nữa, vậy thì cần tinh máu mạnh gấp mười lần để dẫn dụ”.
“Lúc này mới là khó khăn nhất!”
Nghe thấy lời này, Bắc Đẩu Hải cau mày nói: “Nói như vậy, tinh máu của mấy người các ngươi cùng chung một chỗ cũng không đủ?”
“Ừ!”
Tần Ninh nghiêm túc gật đầu.
Sắc mặt Bắc Đẩu Hải u ám.
“Vậy giữ lại các ngươi có ích lợi gì?”
Bắc Đẩu Hải lạnh lùng nói.
“Nhưng cũng không phải là không có bất kỳ biện pháp!”
Lúc này Tần Ninh lại mở miệng.
Bắc Đẩu Hải cười một tiếng: “Coi như ngươi thức thời, Thiên Nhân nhị bộ có thể giết Thiên Nhân thất bộ, nhưng cảnh giới Thiên Nhân tam bộ cũng không phải đối thủ của cảnh giới Bán Vương ta”.
“Xem ra không bức bách ngươi, ngươi không biết tiềm lực bản thân bao nhiêu!”
“Nói đi, cách gì!”
Tần Ninh đứng ở bên trong sơn cốc, nhàn nhạt nói: “Đơn giản, vừa nãy Huyết Viêm Linh Hoa này bị lừa rồi, bây giờ chúng ta cần nhiều tinh huyết hơn để dẫn nó xuất hiện”.
Nghe thấy lời này, Bắc Đẩu Hải ngắt lời nói: “Ngươi vừa nói rồi, cách này không thông, mấy người các ngươi chết rồi tinh huyết cũng không đủ”.
“Nhưng…”, Tần Ninh nhìn về phía Bắc Đẩu Hải cười một tiếng: “Mấy chục người các ngươi chết rồi là đủ!”
Lời này vừa nói ra, bên trong sơn cốc bầu không khí ngưng lại.
Bắc Đẩu Hải đứng chắp tay, sắc mặt lạnh lẽo.
“Ngươi đùa bỡn ta?”
“Không, ta nghiêm túc!”
Tần Ninh lúc này giọng đổi lạnh.
“Ngươi… thật sự chọc giận ta rồi!”
Lời vừa dứt, một đường kiếm mang lúc này phá hư không.
Vù… Trường kiếm trong nháy mắt phá không mà ra.
Trong nháy mắt.
Khí tức mạnh mẽ phá không ra.
“Giết!”
Lời Tần Ninh vừa dứt.
Năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư cũng không khách khí.
Giữa tiếng đùng đoàng, Tần Ninh đi trực diện về phía năm người Bắc Đẩu Hải.
Bắc Đẩu thế gia! Cũng là một đại thế lực siêu cấp.
Chỉ có điều không phải bất kỳ thế lực siêu cấp nào cũng có Vương Giả trấn giữ.
Bắc Đẩu thế gia thuộc về thế lực siêu cấp tương đối yếu thế.
Trưởng tộc đương thời Bắc Đẩu Hải! Cảnh giới Bán Vương.
Hơn nữa bốn người Bắc Đẩu Khải, Bắc Đẩu Lam bên cạnh có hai vị Thiên Nhân thất bộ, hai vị Thiên Nhân lục bộ.
Không tính là yếu!
Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang một tia lạnh lùng.
Vương Kiếm Độ Sinh này trong nháy mắt giết về phía năm người.
Bây giờ khí thế cường đại nở rộ ra.
“Hừ, Thiên Nhân tam bộ, tinh huyết hao tổn hơn nửa, ngươi còn muốn phản kháng? Tự tìm cái chết!”, sắc mặt Bắc Đẩu Hải lạnh lùng.
Ông ta cũng từng nghe đồn “hành động vĩ đại” của Tần Ninh.
Thiên Nhân nhị bộ! Chém chết Thiên Nhân ngũ bộ, lại giết Thiên Nhân thất bộ.
Nhưng ở trước mặt cảnh giới Bán Vương phách lối vẫn chưa đủ tư cách.
Nơi này là biển Thiên Ngoại.
Tần Ninh không ở Thiên Ngoại Tiên.
Không ai bảo vệ hắn!
Ầm…
Trong nháy mắt, giao chiến bắt đầu.
Trên đất ánh sáng nổi lên bốn phía.
Vương Kiếm Độ Sinh lúc này bộc phát ra kiếm mang chói lóa.
Một kiếm chém xuống, khí tức lạnh như băng trong nháy mắt giải phóng.
Linh khí và linh thức trong nháy mắt dung hợp.
Linh khí dưới sự dẫn đường của Vương Kiếm Độ Sinh, lạnh thấu xương.
Linh thức, không chỉ là bản thân Tần Ninh tự thai nghén, lại có thêm linh thức thần hồn Băng Hoàng chuyển hóa, càng lạnh thấu xương.
Hai thứ kết hợp, lấy Vương Kiếm Độ Sinh làm vật dẫn, trong nháy mắt giải phóng ra.
Khí tức cường đại, tràn ngập bốn phía sơn cốc, băng sương bao trùm.
“Khốn nạn!”
Lúc này Bắc Đầu Hải thấp giọng quát, linh thức cùng linh khí phun ra.
Một cự chưởng trực tiếp đánh xuống.
“Giết người đoạt bảo trên đầu ta, coi như ngươi xui xẻo”.
Lời Tần Ninh quát xuống, kiếm ra.
Ầm…
Tiếng nổ đùng kịch liệt vang lên.
Trường kiếm chém ra.
Một tiếng ầm nổ tung, thân ảnh Bắc Đẩu Hải khẽ dừng.
Quá mạnh! Kiếm khí của Tần Ninh rất rất mạnh! Cường độ linh khí cao.
Cường độ linh thức cũng cao.
Điều này căn bản không thể là cường độ một vị cảnh giới Thiên Nhân tạm bộ thi triển được.