Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Đúng là như thế

“Nếu ta đoán không nhầm, thứ được gọi là đạn Kinh Lôi, không chỉ có thể khiến người khác trọng thương, mà còn có thể lần theo dấu vết, chỉ dựa vào miếng sắt nhỏ bé này thôi!”

“Ngươi biết sao?”

Lâm Xảo Nhi ngạc nhiên nói: “Biết rồi còn mang theo, chẳng trách ngươi lại cố ý dẫn bọn ta đến đây, ngươi muốn giết bọn ta sao?”

“Đúng thế!”

Khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.

“Ha ha...”

Nghe thấy vậy, Lâm Ngọc Sinh bật cười ha hả: “Tần Ninh ơi là Tần Ninh, xem ra mới giết được Lăng Côn thôi mà ngươi đã nghĩ mình vô địch thiên hạ sao?”

“Hai vị tộc lão, bắt sống hắn cho ta!”

“Không chỉ bắt sống, mà còn phải khoét mắt hắn ra!”, Lâm Xảo Nhi hung ác nói: “Ta phải khiến hắn sống không bằng chết!”

“Xúc phạm Phi Phi, nhìn trộm, phản bội Sở tỷ tỷ, kẻ này đúng thật là lòng lang dạ sói, có chết một trăm lần cũng không thể hết tội!”

Vụt vụt...

Lâm Xảo Nhi vừa nói xong, hai người Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh đã lập tức xông lên.

Lần này, Tần Ninh thật sự muốn giết người.

Vốn dĩ hắn không hề muốn so đo với Lâm Xảo Nhi, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, Lâm Xảo Nhi thật sự cứng đầu không thể nói lý.

Cây gậy gỗ trong tay lại xuất hiện.

Cây gậy này không có gì đặc biệt, nhưng đây chính là cây gậy mà hắn dùng để dạy dỗ đồ tôn của mình năm đó.

Nhưng, hắn của năm đó mạnh mẽ đến mức nào?

Cửu U Đại Đế, không phải chỉ là nói chơi.

Năm rộng tháng dài, cây gậy đơn sơ này ở trong tay hắn đã có linh tính, mặc dù vẫn chỉ là một cây gậy gỗ, nhưng nó không còn là một cây gậy gỗ bình thường nữa.

Nói cách khác, dù là một hòn đá, chỉ cần được một vị đại đế chơi đùa trong khoảng thời gian dài thì cũng sẽ được linh khí nuôi dưỡng, xảy ra biến hóa.

Hiện giờ, cây gậy gỗ này chính là như thế.

Tần Ninh vung tay lên, cây gậy gỗ liền văng ra ngoài.

Tần Ninh không hề di chuyển chút nào, nhưng hai người Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh lại cảm thấy Tần Ninh đang tấn công, khiến họ không thể né tránh được, chỉ có thể ứng chiến.

Vụt vụt...

Hai bóng người lập tức rút vũ khí ra.

Lâm Khai Viễn sử dụng một thanh đao mỏng, còn Lâm Khai Sinh sử dụng một thanh kiếm.

Hai người này rõ ràng là thường xuyên giao đấu với nhau, bây giờ phối hợp với nhau hoàn hảo không có sơ hở. Bởi vì Tần Ninh không cho bọn họ thời gian phòng ngự, nên họ dứt khoát tấn công toàn lực, giết chết Tần Ninh.

“Chết đi!”

Tần Ninh hừ một tiếng, vung tay, cây gậy gỗ liền bay ra ngoài tấn công.

Keng...

Trong phút chốc, vẻ mặt của Lâm Khai Viễn thay đổi, một ngụm máu phun ra ngoài.

“Đại ca!”

“Cẩn thận!”, Lâm Khai Viễn đột nhiên hét lên: “Sức mạnh của tên tiểu tử này rất kỳ quái, mạnh gấp đôi ta!”

Cái gì?

Nghe thấy vậy, hai huynh muội Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi ngây người.

Gấp đôi? Sao có thể được?

Lâm Khai Viễn có sức mạnh kinh người của cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn, còn Tần Ninh chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn mà thôi.

“Đáng chết, nếu không vì trận pháp gò đất bên ngoài bao vây, tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không thể đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn đâu!”, Lâm Ngọc Sinh chửi rủa.

Hiện giờ, Lâm Khai Sinh lại nhìn Tần Ninh một cách cẩn trọng.

“Các người cùng lên đi!”, Lâm Xảo Nhi đột nhiên ra lệnh: “Ta không tin tên khốn này có thể là đối thủ của tất cả chúng ta!”

Đột nhiên những người còn lại cùng xông lên.

Lần này, Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi rời khỏi Lâm gia, đến dãy núi Lăng Vân, mục đích chính là để bắt lấy Thương Thanh Quỳ Ngưu, tất nhiên những người đi theo họ đều là cao thủ.

Mười mấy vị cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn cùng xông lên chém giết võ giả cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn.

“Các ngươi nghĩ nhiều người là có thể thắng được sao?”

Tần Ninh cười nhạo, liền sải bước ra.

Tần Ninh cầm cây gậy nhỏ trong tay, trong lúc cổ tay chuyển động, cây gậy nhỏ cứng rắn chống lại đao kiếm, không để lại bất cứ dấu vết tổn hại nào.

“Á...”

Tần Ninh gõ vào cánh tay của một tên hộ vệ cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn, toàn bộ cánh tay bị gãy nát xương.

Một tên hộ vệ có cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn bị Tần Ninh gõ nát ba ngón tay.

Giờ phút này, Tần Ninh giống như đi vào chốn không người, giết người rất dứt khoát và nhanh nhẹn.

Lần lượt từng bóng người ngã xuống đất, mười mấy người không thể nào bao vây được hắn.

“Thiếu gia, tiểu thư hai người mau chạy đi!”

Lâm Khai Viễn uống một viên đan dược, sắc mặt khôi phục được một chút, nói: “Thực lực của tên này thật sự rất đáng sợ, chúng ta không phải đối thủ của hắn, chúng ta không thể chết ở đây được!”

“Chết tiệt!”

Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi rùng mình ớn lạnh.

Tần Ninh trạc tuổi bọn họ, thậm chí còn nhỏ hơn bọn họ, nhưng từ sau khi bị tước đoạt Tinh Môn, làm cách nào mà hắn trở nên lợi hại như vậy?

Hai người cắn răng nghiến lợi, lập tức quay người chuẩn bị rời khỏi đây.

“Chạy à? Hôm nay, không ai trong các người có thể chạy trốn!”

Tần Ninh sải một bước lớn, chặn trước mặt bọn họ.

“Liều thôi!”

Lâm Ngọc Sinh liền rút kiếm ra.

“Cút!”

Tần Ninh nắm chặt bàn tay, đánh ra một quyền, tiếng răng rắc vang lên, hai tròng mắt của Lâm Ngọc Sinh mở lớn, phun ra một ngụm máu.

Quyền này của Tần Ninh đánh trúng vào tim của Lâm Ngọc Sinh, không cho gã một cơ hội trốn thoát nào.

“Ca ca...”

“Người tiếp theo chính là ngươi!”

Tần Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm, lại lần nữa xông lên chém giết.

“Tiểu thư mau chạy đi!”

Đúng lúc đó, Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh đứng ra ngăn cản.

“Cút ra!”

Tần Ninh đã quyết định phải giết, sao có thể để cho hai người kia ngăn cản được hắn.

Khi ở cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn, hắn có thể giết chết ba đại trưởng lão, chưa kể đến bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn, cảnh giới đã được nâng lên rất nhiều.

“Long Trụ Quyền!”

Thấy Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh xông lên chém giết, Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, hai chân như trụ đá nhưng nắm đấm lại giống như một quả cầu bằng đá, nện thẳng vào họ.

Linh khí bộc phát ra, một tiếng ầm lớn vang lên, hai luồng khí kình đánh tới.

Hai tiếng ầm ầm vang lên, cả cơ thể của Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh đều bùng phát khí tức.

Trước ngực họ xuất hiện một lỗ máu, hai thi thể không ngừng bay ngược ra sau, ngã trên mặt đất.

“A...”

Nhìn thấy thi thể của hai vị tộc lão, Lâm Xảo Nhi thất thanh kêu lên, sắc mặt trắng bệch, cô ta đã sợ đến mức hồn vía lên mây rồi.

Trong chớp mắt, ca ca và hai vị tộc lão đều bị giết chết, đây đúng là một thảm kịch!

Chạy!

Lâm Xảo Nhi ngay lập tức nghĩ đến chuyện này, nếu không liều mạng chạy thì Tần Ninh chắc chắn sẽ giết chết mình.

“Cô nghĩ mình chạy được sao?”

Thấy Lâm Xảo Nhi bây giờ vẫn còn muốn chạy, Tần Ninh liền cầm cây gậy trong tay vung lên, vụt một tiếng, nó đã xuyên qua lưng Lâm Xảo Nhi.

Một đường máu bắn vọt ra, Lâm Xảo Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.

Tần Ninh chậm rãi bước tới, nhìn thi thể đang dần lạnh ngắt của Lâm Xảo Nhi, hừ một tiếng: “Đã cho cô một cơ hội để sống sót nhưng cô lại cứ chọn cái chết”.

Tần Ninh nhặt cây gậy lên, bước từng bước ra khỏi đại điện.

Việc giết chết đám người Lâm Khai Viễn, Lâm Khai Sinh đối với Tần Ninh cũng không phải là chuyện to tát gì cả.

Lần này, đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn, thì dù có là võ giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, hắn cũng có thể đấu một trận.

Bây giờ, chính là lúc quay trở lại.

Lần này, không phải tam đại gia tộc gây khó dễ cho Tần gia, mà là Tần Ninh hắn đến gây rắc rối cho tam đại gia tộc.

Cùng lúc đó, trong thành Lăng Vân, phủ đệ của Lâm gia, một người đàn ông trung niên mặc trường bào đen đột nhiên mở mắt.
Chương 32: Làm tỳ nữ của ta

“Cha, sao vậy ạ?”

Nhìn thấy cha đột nhiên tỉnh lại, Lâm Ngọc Uyên sửng sốt.

“Nhị đệ và tam muội của con xảy ra chuyện rồi!”

Thân là trưởng tộc Lâm gia, Lâm Chiến Thiên cũng là một vị cao thủ cửa thứ tám đỉnh cao, lần này, chính thức chuẩn bị đột phá cảnh giới cửa thứ tám, để đạt đến cảnh giới cửa thứ chín.

Nhưng đột nhiên, ông ta cảm nhận được một hơi thở kỳ lạ.

“Mang gương Song Luân ra đây!”

“Dạ!”

Không lâu sau, Lâm Ngọc Uyên trở lại.

Trong tay xuất hiện một chiếc gương, kích thước và hình dạng giống hệt với chiếc gương vỡ trong tay Lâm Xảo Nhi.

Lâm Chiến Thiên vung tay, một luồng sáng vụt lóe rồi tắt, linh khí xuyên vào trong đó.

Trong không trung, cảnh tượng thay đổi, Lâm Xảo Nhi nằm trên mặt đất, hấp hối sắp chết, trong gương hiện ra một khuôn mặt thanh tú nhưng có chút lãnh đạm.

“Tần Ninh!”

Nhìn thấy bóng dáng đó, thân thể Lâm Ngọc Uyên run lên.

“Tam muội chết rồi, vậy nhị đệ…”

Rầm…

Đột nhiên, bàn ghế trong phòng lúc này đổ sập xuống.

“Hay cho một tên Tần Ninh, dám giết chết nhi tử và nữ nhi của ta!”

Lúc này Lâm Chiến Thiên vô cùng tức giận.

“Phụ thân bớt giận!”, Lâm Ngọc Uyên vội vàng chắp tay nói: “Lần này nhị đệ và tam muội đến dãy núi Lăng Vân, bị Tần Ninh giết chết, chuyện này… Tần gia nhất định phải đưa ra một lời giải thích”.

“Có điều, gần đây Lăng gia kéo theo Sở gia và Thẩm gia muốn đối phó với Tần gia, chi bằng chúng ta liên thủ với ba đại gia tộc kia, cùng nhau tiêu diệt Tần gia. Đến lúc đó, không chỉ có thể báo thù được cho nhị đệ và tam muội, mà còn có thể phân chia Tần gia với bọn họ, bảo đảm vị trí của Lâm gia chúng ta ở thành Lăng Vân” .

“Được!”

Lâm Chiến Thiên hài lòng nhìn đứa con trai lớn của mình, nói: “Mấy ngày này ta phải bế quan, tranh thủ đột phá cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn. Uyên Nhi, chuyện này con đi làm đi!”

“Vâng!”

Lâm Ngọc Uyên rời khỏi phòng, sát khí trên người Lâm Chiến Thiên dần dần tiêu tan.

“Tên nhãi Tần Ninh, dám giết chết con của ta, ta nhất định sẽ khiến Tần gia ngươi phải trả giá bằng máu!”

Giọng nói khe khẽ truyền đi, rồi dần tan biến theo gió...

Lúc này, Tần Ninh rời khỏi đại điện kia, đi bộ dưới lòng đất, nhìn đồng cỏ xung quanh, trong lòng thở ra một hơi.

“Bây giờ, việc cấp bách trước mắt là tìm được Tiểu Thanh, dẫn nó trở về. Không biết hiện giờ rốt cuộc tên nhóc đó thế nào rồi”.

Tần Ninh tự lẩm bẩm một mình, vừa đi trên cỏ vừa nhìn xung quanh.

“Ơ?”

Nhìn về phía trước, Tần Ninh đột nhiên ngồi xổm xuống.

“Cỏ Thanh Tu!”

Nhìn thấy cỏ Thanh Tu, giữa lông mày Tần Ninh lóe lên một tia hưng phấn.

“Đúng lúc, thu thập cỏ Thanh Tu, chuẩn bị cho Tiểu Thanh!”

Tần Ninh xắn tay áo thu thập cỏ Thanh Tu, bận rộn khoảng nửa ngày mới dừng lại.

“Tiểu tử, có gặp qua thiếu gia Tần Ninh của Tần gia thành Lăng Vân không?”

Ngay lúc Tần Ninh đang bận rộn, một giọng nói mang ngữ điệu chất vấn đột nhiên vang lên.

Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc ngắn trước mặt, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Chính là ta!”

“Mẹ kiếp, ngươi đùa ta hả?”

Có thể nói, Diệp Lượng vô cùng tức giận.

Lúc trước tiểu thư phái hắn ta đến để săn tìm bảo vật, nhưng không tìm thấy gì, do đó tiểu thư phải đích thân đi. Ai biết được, bảo vật này lại tự mình chạy đến đây.

Tiểu thư cho rằng hắn ta đã không nghiêm túc làm việc, mọi người còn trách móc hắn ta.

Mấy ngày qua hắn ta vẫn luôn tìm kiếm tên thiếu gia Tần Ninh của nhà họ Tần kia, nhưng cũng không được tích sự gì, hắn ta gần như đã lục tung cả nơi này lên nhưng vẫn không thấy tăm hơi gì.

Vì vậy, sau đó, gặp được người nào, hắn liền hỏi người đó, nhưng ai nấy cũng đều trả lời là không biết.

Tên tiểu tử này lại trả lời thẳng một câu “chính là ta”.

Lúc này Tần Ninh cũng bắt đầu khó chịu.

“Tin hay không thì tùy, không thấy ta đang hái dược liệu sao?”, Tần Ninh cúi đầu tiếp tục thu thập Thanh Tu Thảo.

“Tiểu tử thối, muốn chết hả!”

Diệp Lượng trực tiếp tiến lên, thực lực của cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn bùng nổ, tốc độ với sức mạnh đạt đến cực hạn.

Không ngờ người đàn ông tóc ngắn lại trực tiếp động thủ, Tần Ninh ngồi xổm trên mặt đất, nhanh chóng nắm tay thành nắm đấm nghênh chiến.

Bốp…

Trong chớp mắt, hai bóng người vừa chạm vào đã tách ra, lòng bàn tay của người đàn ông tóc ngắn sưng tấy lên, chỉ cảm thấy đau như kim châm muối xát.

Trái lại, Tần Ninh vẫn giữ nguyên động tác, không nhúc nhích.

“Tiểu tử, đã coi thường ngươi rồi, cũng có chút bản lĩnh đấy!”, Diệp Lượng cười gằn, vẫn muốn tiếp tục động thủ.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, vài bóng người chậm rãi đi tới.

“Tiểu thư, tên tiểu tử này muốn tìm đường chết, để ta dạy cho hắn một bài học”.

“Ta thấy là ngươi muốn tìm đường chết mới đúng”.

Tần Ninh đứng lên, duỗi eo nói: “Ngươi hỏi ta có gặp qua Tần Ninh chưa, ta nói cho ngươi biết chính là ta, ngươi không tin, lại còn muốn giết ta. Nhóc con, ngươi thực sự nghĩ rằng, ta không giết nổi ngươi sao?”

Tần Ninh nhìn chằm chằm Diệp Lượng, hơi thở lạnh lùng lan tràn.

Nhóc con?

Một thanh niên trai tráng mười tám, mười chín tuổi như hắn mà lại bị Tần Ninh - một tên thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi gọi là nhóc con?

“Ngươi…”

“Ngươi thực sự là Tần Ninh?”

Cô gái nhìn Tần Ninh, không khỏi kích động nói.

Tần Ninh liếc mắt nhìn cô gái kia, nói: “Tướng mạo nhìn cũng không đến nỗi nào, mà sao nói chuyện lại không có chút phép tắc gì thế!”

“Tiểu tử, ngươi ăn nói chú ý chút!”

Diệp Lượng ở một bên lại nói: “Đây là tiểu thư của bọn ta, Diệp tiểu thư - Diệp Viên Viên, hỏi gì thì ngươi trả lời nấy đi, nếu không…”

"Nếu không thì sao?"

Tần Ninh không hề nhún nhường.

Hắn ta vốn dĩ đã rất khó chịu rồi.

Đến nơi đây, mở khóa Ngũ tinh ấn linh trận, không ngờ lại khiến nhiều người tiến vào nơi này như vậy, phá hoại ký ức tao nhã thú vị ở nơi này năm xưa.

Vừa tiễn được Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi lên đường xong, giờ lại xuất hiện thêm một đám người nữa.

“Diệp Lượng, lui xuống!”

Lúc này, Diệp Viên Viên bước lên phía trước, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về phía Tần Ninh.

“Tần công tử, ta là Diệp Viên Viên của Diệp gia, đến nơi đây là vì muốn tìm Thiên Hỏa Linh Tinh. Nghe nói trên người Tần công tử có Thiên Hỏa Linh Tinh, không biết Tần công tử có thể nén đau từ bỏ thứ yêu thích của bản thân!”

Diệp Viên Viên lễ phép nói: “Tiểu nữ nguyện ý trao đổi nó với vật phẩm có giá trị tương đương”.

“Trao đổi vật phẩm có giá trị tương đương?”

Tần Ninh cười nói: “Thiên Hỏa Linh Tinh trân quý như thế nào, cho dù ngươi lấy linh thạch ra để trao đổi thì cũng không thể có giá trị tương đương đâu đúng chứ?”

“Hừ, chỉ là một tiểu thiếu gia đến từ thành Lăng Vân mà cũng biết đến linh thạch...”

Diệp Lượng giễu cợt.

Diệp Viên Viên trừng mắt Diệp Lượng, rồi lại xoay người nói với Tần Ninh: “Không biết Tần công tử cần thứ gì?”

“Nếu như cô thật sự muốn trao đổi, ta có thể trao đổi với cô!”

Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Đem thú hạch của linh thú cấp năm Tử Nguyên Linh Sư ra, ta với cô trao đổi!”

“Tiểu tử, ngươi đừng có ăn nói tùy tiện!”

Một thanh niên khác ở bên cạnh hét lên: “Linh thú cấp năm chỉ có cường giả của cảnh giới Thiên Võ mới đủ sức săn được, ngươi đây là cố ý gây khó dễ!”

“Ồ? Cố ý gây khó dễ sao? Giá trị của một viên Thiên Hỏa Linh Tinh còn hơn xa thế nhiều, đúng không?"

Tần Ninh liếc mắt nhìn tên thanh niên kia, khoan thai nói: “Nếu như không lấy ra được, cũng không phải là không còn cách nào khác!”

“Cách gì?”

Diệp Viên Viên nóng lòng hỏi.

Thiên Hỏa Linh Tinh là thứ mà nàng đang cần gấp.

“Cô tên là Diệp Viên Viên, đúng không?”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Nếu như cô thật sự muốn có được Thiên Hỏa Linh Tinh, đừng nói một viên, mười viên ta cũng có thể cho cô”.

“Điều kiện chính là, cô phải làm tỳ nữ của ta!”

Cái gì!

Nghe được những lời này, ba tên thanh niên xung quanh Diệp Viên Viên hoàn toàn bùng nổ.

“Tiểu tử, muốn chết hả!”

“Tiểu thư, để ta cắt lưỡi hắn ta, xem hắn ta có dám nói năng xằng bậy nữa không!”

“Không sai!”

Lúc này Diệp Viên Viên nhíu mày, cũng rất không vui.

Lời của Tần Ninh là cố ý làm khó mình, thật sự là đáng ghét.

“Sao hả? Không bằng lòng sao?”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, giữa lông mày của ba tên thanh niên liền lộ ra sát khí.
Chương 33: Cô không tin lời ta nói?

Tần Ninh thật sự quá cuồng vọng!

"Tiểu thư, ba người bọn ta thay mặt tiểu thư làm thịt hắn, không tin hắn không giao ra!"

Lúc này Diệp Lượng lại bước ra.

"Diệp Phong, Diệp Sảng, ba người chúng ta ra tay, bắt sống hắn đem về tra tấn, ta không tin hắn không chịu giao ra!"

“Được!”

“Được!”

Lập tức, ba bóng người lao lên vây giết Tần Ninh.

"Ba tên nhóc con chỉ mới đạt tới tám cửa cảnh giới mà muốn bắt ta?"

Tần Ninh khịt mũi, lùi lại một bước, sau đó thu quyền đấm ra ngoài.

“Long Hóa thức!”

Thức thứ bảy của Hổ Gầm Long Ngâm quyền đã được tung ra.

Linh khí hóa thành một con rồng lớn đang gầm thét, lao tới ba người kia.

Bang bang bang...

Trong khoảnh khắc đó, ba người kia còn chưa tới gần đã bị ma ảnh trực tiếp đánh bay về phía sau, bọn họ ngay lập tức kêu lên một tiếng, đều nôn ra một ngụm máu.

Quá mạnh!

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Diệp Viên Viên chùng xuống.

Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Tử Môn, nàng dĩ nhiên có thể nhìn ra được điều đó.

Chẳng qua là nàng không nghĩ tới Tần Ninh ở cảnh giới Tử Môn lại có thể bộc phát ra uy lực cường đại tới như vậy.

“Cô là Diệp Viên Viên phải không?”

Tần Ninh lại nói: "Ta cho cô một cơ hội cuối cùng, làm tỳ nữ của ta. Nếu không muốn, ta liền rời đi. Nếu muốn, ta có thể ban thưởng cho cô một viên Thiên Hỏa Linh Tinh!"

Ban thưởng!

Khi nghe thấy điều này, nhóm ba người Diệp Lượng vô cùng phẫn nộ.

"Tần Ninh, ngươi là cái thá gì chứ, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

"Ồ? Vậy thì ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?"

Trong mắt Tần Ninh lộ ra sát ý.

Hắn bước ra, đánh một quyền về phía Diệp Lượng.

Đương nhiên Diệp Viên Viên không thể đứng nhìn thuộc hạ của mình chết vô ích, nàng liền bước ra một bước, bàn tay hóa thành đao chém xuống.

Bang...

Quyền chưởng đụng nhau, hai thân ảnh vừa chạm vào thì lập tức tách ra.

“Hả?”

Diệp Viên Viên giật mình.

Quá mạnh!

Khi nàng trực tiếp đấu với Tần Ninh, nàng mới biết Tần Ninh mạnh mẽ như thế nào.

“Cảnh giới Thiên Môn à, không tệ không tệ!”

Tần Ninh cười nhẹ nói: "Nếu như cô đồng ý làm tỳ nữ của ta, ta có thể giúp cô lập tức thăng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng một!"

Nghe vậy, Diệp Viên Viên khựng lại.

"Sao nào? Còn do dự?"

Tần Ninh tự mãn nói: "Diệp Viên Viên, vẻ ngoài của cô trông cũng được đó, nhưng cô phải biết rằng trong thế giới của võ giả thì không thể dựa vào vẻ ngoài đâu".

Vẻ ngoài trông cũng được?

Nghe đến đây, sắc mặt của ba người Diệp Lượng tái nhợt.

Diệp Viên Viên là mỹ nhân nổi tiếng ở đế quốc Bắc Minh, vậy mà Tần Ninh lại dám nói nàng chỉ có vẻ ngoài trông cũng được...

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

“Cô không biết sao?”, Tần Ninh chép miệng nói: “Tam thiếu gia nhà họ Tần ở thành Lăng Vân, Tần Ninh!"

Diệp Viên Viên đang đấu tranh tư tưởng.

Khô lão hiện tại không có ở đây, mật địa này rất kì lạ, Khô lão đang tìm kiếm một số thứ ở nơi nào đó.

Nhưng qua lần giao thủ vừa rồi, nàng biết mình không thể nào giữ chân Tần Ninh ở đây được.

Nhưng nếu để cho Tần Ninh chạy đi mất, một khi hắn ẩn mình vào sâu trong núi, thì nàng muốn tìm lại Tần Ninh còn khó hơn đi lên trời!

Nàng rất cần có Thiên Hỏa Linh Tinh, chuyện này liên quan đến tính mạng của mẹ nàng, thời gian không còn nhiều nữa.

“Được!”

Diệp Viên Viên đột nhiên nói.

“Tiểu thư!”

“Tiểu thư!”

Ngay lập tức, gương mặt ba thủ hạ của Diệp Viên Viên biến sắc.

Thân phận của Diệp Viên Viên cao quý như thế, làm sao có thể làm tỳ nữ của Tần Ninh...

Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì trên toàn bộ đế quốc Bắc Minh sẽ gặp một phen náo động.

"Ý ta đã quyết!"

"Không tệ không tệ".

Tần Ninh cười nói: "Thân là tỳ nữ của ta, vậy nên làm cái gì chắc là cô phải biết rồi chứ hả?"

“Tên nhóc thối tha, ngươi đừng có quá đáng!”, Diệp Lượng trầm giọng quát.

"Ta nói chuyện với tỳ nữ của ta thì liên quan gì tới ngươi?"

Tần Ninh hừ một tiếng.

“Ngươi...”

“Im miệng!”

Diệp Viên Viên lúc này ngăn ba người kia lại, nhìn Tần Ninh, nói: "Ngươi mới vừa nói, chỉ cần ta đồng ý làm tỳ nữ của ngươi thì ngươi sẽ đưa Thiên Hỏa Linh Tinh cho ta, còn giúp ta lập tức thăng lên cảnh giới Linh Hải tầng một, ngươi có thể thực hiện được hay không?"

“Đương nhiên!”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Tuy nhiên, ta cần phải thử lòng trung thành của cô!"

Buông lại một câu, Tần Ninh chắp tay sau lưng, tiến lên một bước, chậm rãi đi về phía trước.

Diệp Viên Viên do dự một chút liền đi theo, nhóm ba người Diệp Lượng cũng đi theo.

“Cô biết nơi này là nơi nào không?”, Tần Ninh đột nhiên nói.

"Chính là di tích do Cửu U Đại Đế để lại".

“Ồ?”

Tần Ninh kinh ngạc nói: "Không ngờ cô thật sự biết, chỉ có điều nơi này không phải di tích, chẳng qua là Cửu U Đại Đế đã từng ở chỗ này một thời gian nên có để lại ít đồ mà thôi".

“Tần Ninh!”

Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Diệp Viên Viên ta nói được làm được, ta mong ngươi cũng có thể nói được làm được!"

"Yên tâm đi, ta sẽ không thất hứa!"

Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên, lại nói: "Cô cần Thiên Hỏa Linh Tinh gấp như vậy làm gì?"

“Cứu người!”

“Cứu người?”

Tần Ninh cau mày nhìn Diệp Viên Viên.

“Ừm!”

Diệp Viên Viên chậm rãi nói: "Mẹ của ta trúng độc Cửu U Tý Hiết rất nặng, là hàn độc, cần có Thiên Hỏa Linh Tinh chữa trị".

Nghe vậy, Tần Ninh sửng sốt.

"Ai nói với cô thế?"

"Đại sư Trữ Phương Chính!"

“Ha ha...”

“Ngươi đang cười cái gì?”, Diệp Viên Viên nhíu mày khi Tần Ninh đột nhiên bật cười.

Nàng hoàn toàn không thể nhìn thấu được Tần Ninh, hắn tuy chỉ mới đạt tới cảnh giới Tử Môn nhưng thực lực của hắn cực kỳ cường đại, là một tên vô cùng cổ quái.

Hơn nữa, tác phong làm việc của hắn rõ ràng không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.

“Cô bị gạt rồi!”, Tần Ninh nói: “Cửu U Tý Hiết là do linh thú cực độc của Cửu U đại lục địa sinh ra. Độc dược của nó quả thực vô cùng lạnh, nhưng độc tính của nó vẫn có hỏa khí bên trong. Nếu như dùng Thiên Hỏa Linh Tinh để tiêu trừ hàn độc, chỉ sợ rằng hàn độc mới được tiêu trừ thì lửa độc sẽ lại sinh ra tiếp!"

“Không thể nào!”

Diệp Viên Viên ngay lập tức nói: "Trữ Phương Chính đại sư là linh đan sư tam phẩm, làm sao có thể lừa gạt ta được?"

"Cô không tin lời ta nói?"

Tần Ninh lúc này cũng lười giải thích.

Hắn phất tay một cái, một viên Thiên Hỏa Linh Tinh bay về phía Diệp Viên Viên.

"Đây là Thiên Hỏa Linh Tinh, ta giao nó cho cô, coi như điều kiện đầu tiên ta hứa với cô đã hoàn thành rồi!"

"Về phần điều kiện thứ hai, thì ở trong đây!"

Trong khi nói chuyện, năm người đã đi đến một đầm lầy.

Bên trong đầm lầy, thoang thoảng một mùi hôi thối, nhưng lại thoang thoảng một chút hương thơm ở giữa.

“Ngươi là Diệp Lượng phải không?”

Tần Ninh nhìn Diệp Lượng ra lệnh: "Đào một con đường dài mười thước ở trong đầm lầy này cho ta!"

“Ngươi dám ra lệnh cho ta?”, Diệp Lượng nhất thời tức giận.

“Thì sao?”

Liếc nhìn Diệp Lượng, Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Tiểu thư nhà ngươi là tỳ nữ của ta. Cô ta còn phải bưng trà rót nước, đấm lưng bóp eo cho ta, ngươi thân là thuộc hạ của cô ta, chẳng lẽ ta không sai được ngươi?"

“Ngươi...”

“Làm theo chỉ dẫn của hắn!”, Diệp Viên Viên lúc này mới cẩn thận cất Thiên Hỏa Linh Tinh rồi lên tiếng.

Nàng càng lúc càng tò mò về Tần Ninh.

Nhóm ba người Diệp Lượng lúc này đành phải cúi người xuống, dùng binh khí trong tay bắt đầu đào từ bên bờ của đầm lầy.

Nhưng điều kỳ quái chính là, nhóm ba người Diệp Lượng sau khi đào ra được một con đường sâu khoảng một thước, thì bùn đất hai bên như bị một lực vô hình chặn lại, không hề bị trượt xuống.
Chương 34: Uẩn Linh Đài

Hiện tượng kỳ lạ này cũng thu hút sự chú ý của Diệp Viên Viên.

Đào một con đường dài mười thước cũng không phải là việc gì khó với ba người.

“Được rồi!”

Tần Ninh lúc này mới hô ngừng, đi thẳng theo lối đi tới vị trí cách đó mười thước.

Tần Ninh đứng trong đầm lầy nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Tiểu thư, tên nhóc xấu xa này..."

Diệp Lượng thấp giọng nói: "Nếu tiểu thư đã có Thiên Hỏa Linh Tinh rồi, tại sao không..."

“Nhìn thêm một chút!”

Diệp Viên Viên lúc này mới lên tiếng: "Tên này không đơn giản. Cho dù bốn người chúng ta cùng nhau động thủ thì e rằng cũng không giết được hắn".

Cái gì?

Nghe vậy, Diệp Lượng sửng sốt.

Tần Ninh này có thực lực đáng sợ như vậy sao?

Tiểu thư là võ giả đã đạt tới cảnh giới Thiên Môn, chỉ cần đột phá tới cảnh giới Linh Hải thì lập tức có thể trở thành đệ tử nội viện của học viện Thiên Thần.

Ngay cả nàng cũng không thể chắc chắn có thể đối phó với Tần Ninh sao?

“Ta thật sự cảm thấy khó hiểu, hắn định làm cái quái gì vậy!”, đôi mắt đẹp của Diệp Viên Viên như lóe lên một tia tò mò.

"Viên Viên, cô lại đây!"

Tần Ninh đột nhiên ra hiệu, gọi Diệp Viên Viên.

Viên Viên...

Nghe được tiếng xưng hô này, Diệp Lượng chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bùng cháy.

Nếu như Tần Ninh dám mở miệng gọi hai tiếng Viên Viên thân thiết như vậy ở Đế Đô, chỉ sợ có không biết là bao nhiêu thiếu gia công tử trên toàn bộ Đế Đô sẽ xé rách miệng của hắn ra.

Diệp Viên Viên cũng không để ý, đi thẳng về phía trước.

Tần Ninh lúc này cũng không nói nhiều, đứng ở trong đầm lầy, chậm rãi phất tay.

Từng luồng linh khí giống như đang ngưng tụ thành từng cái xúc tu lớn tản ra, tổng cộng có tám cái, tản ra tứ phía.

Ầm...

Đột nhiên, toàn bộ đầm lầy chấn động trong khoảnh khắc.

Đầm lầy hôi thối lúc này đã hoàn toàn nổ tung, đất bùn bay tứ tung khắp bầu trời.

Giống như vừa có một đợt sấm sét đánh xuống đầm lầy vậy.

Tuy nhiên, Tần Ninh và Diệp Viên Viên không bị ảnh hưởng gì.

Mà ba người Diệp Lượng lúc này thì vô cùng thảm.

Toàn bộ cơ thể của bọn họ bị đất bùn trong đầm lầy dội lên, và mùi hôi thối ngay lập tức phát ra.

Tần Ninh hờ hững nhìn ba người.

"Nếu như các ngươi còn muốn giết ta thì lần sau thứ dội vào ngươi các ngươi sẽ không còn là đất bùn nữa đâu!"

Lời vừa nói ra, thì sát ý giữa mi tâm của Tần Ninh cũng dần nhạt bớt.

Lúc này, cả ba người Diệp Lượng đều hoàn toàn chết lặng.

Cái tên này có vẻ như rất quen thuộc với nơi đây, cứ như thể hắn đã tự thiết kế nó vậy.

Mà trên thực tế, cũng quả thật là như thế.

Năm đó vì để huấn luyện đồ tôn, Tần Ninh đã không quản khó khăn mà thiết kế nên nơi này.

Thậm chí lần này khi hắn mở lại nơi đây, hắn còn có ý định, tương lai tất cả con cháu Tần gia đều có thể tới nơi này tu luyện.

Có rất nhiều bí mật ở đây.

Khi đất bùn trên đầm lầy nổ tung, thì lúc này mặt đất bắt đầu nâng lên.

Đất bùn đều biến mất, thay vào đó là một đài đá cứng thật lớn trồi lên.

Đài đá hiện lên một màu xanh lam cổ kính rõ ràng, các vết nứt xuất hiện, đài đá khổng lồ dài hàng trăm mét, mấy bóng người cũng đang từ mặt đất bay lên.

“Cùng ta lên!”

Khi đài đá ổn định lại, Tần Ninh liền tiến lên một bước.

Cho dù Diệp Viên Viên là người có hiểu biết, thì giờ phút này cũng bị làm cho kinh ngạc không thôi.

Nơi này quả nhiên hết sức kỳ quái, khó trách Khô lão lại bị nó hấp dẫn.

Hai bóng người đi đến chính giữa đài đá.

"Nơi này tên là Uẩn Linh Đài!"

Tần Ninh đột nhiên nói ra một câu như vậy không chút do dự.

“Uẩn Linh Đài?”

Sắc mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.

"Ta nghe nói năm đó Cửu U Đại Đế ở chỗ này thu nhận một tên học trò, hơn nữa vì đốc thúc học trò tu hành, cho nên thiết kế chỗ này thành một đài đá huấn luyện, Uẩn Linh Đài, chính là nơi có thể hấp thụ linh khí của thế gian, trợ giúp học trò của ngài tu hành!"

"Cô đúng là biết không ít!"

Nhìn thấy Diệp Viên Viên nói liên tục, Tần Ninh cười nói: "Chỉ có điều cô nói cũng không hoàn toàn đúng".

"Nơi đây tên là Uẩn Linh Đài, đúng là có thể hấp thụ thiên địa linh khí, nhưng Cửu U Đại Đế không dùng nó để huấn luyện đồ nhi, mà là để huấn luyện đồ tôn. Hơn nữa, nơi này còn có một công dụng khác".

“Có công dụng gì?”

"Kiểm tra linh thể!"

Ngay khi Tần Ninh nói lời này, Diệp Viên Viên lập tức hiểu ra.

"Thế giới của võ giả vô cùng rộng lớn. Lời xưa truyền lại, Cửu U đại lục địa chẳng qua chỉ là một phần của thế giới võ giả".

Diệp Viên Viên tâm đắc nói: “Tương truyền xưa kia thiên địa chia làm vạn cõi xếp chồng lên nhau, con người phân thành chín đẳng, nhưng sau đó đã xuất hiện một vị đại nhân kinh thiên động địa".

"Vị đại nhân này đã khai thông thiên địa, định hình lại thế giới, thống nhất thế giới, tất cả thế giới đều thuộc về một đại lục địa, và mọi người đều ở trong cùng thời gian và không gian".

"Chỉ là sau đó, vị đại nhân này cũng biến mất không còn tăm tích, trên thiên hạ cũng không có tin tức gì về người này nữa".

"Sau đó đại lục địa bắt đầu hỗn loạn, và Cửu U đại lục địa mới ra đời".

"Người này được hậu thế tôn xưng là Vô Thượng Thần Đế, cũng là bởi vì Vô Thượng Thần Đế đã thống nhất thiên địa, nên hết truyền thuyết này đến truyền thuyết khác được sinh ra trên đại lục địa, truyền thuyết về linh thể cũng vậy!"

"Thiên địa linh khí luôn luôn xoay chuyển, chỉ có một số người có dị bẩm thiên phú và thể chất đặc biệt mới càng phù hợp với thiên địa linh khí này!"

Diệp Viên Viên càng nói càng thể hiện rõ sự kích động.

Thấy Tần Ninh đứng yên nhìn mình, Diệp Viên Viên nhất thời cảm thấy mình đã lỡ lời, liền giải thích: "Dĩ nhiên, những thứ này đều do ta đọc qua trong dã sử, chỉ sợ hơn phân nửa đều là lời đồn đại giả tạo..."

"Tất cả đều là sự thật!"

“Sao?”

“Lời cô nói đều là thật!”, Tần Ninh quả quyết nói: "Quả thật có một vị đại nhân như vậy đã xuất hiện, Vô Thượng Thần Đế, làm vạn giới thần phục, vạn tộc triều bái, có người đó ở trên, không ai dám xưng thần, xưng đế!"

Tần Ninh nói đến đây, lần đầu tiên cảm thấy cảm xúc dâng trào.

Không ai dám xưng thần, không ai dám xưng đế!

Người đó phải hào hùng đến mức nào đây?

"Nếu như đó là sự thật, tại sao không có ghi chép về người này trên thế giới?"

"Bởi vì không thể gặp người đó nữa..."

Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Ở đó xảy ra quá nhiều chuyện. Hầu hết ghi chép đều đã bị phá hủy, chỉ có một số dã sử vẫn được bảo tồn".

Nghe vậy, Diệp Viên Viên cũng không nói gì thêm.

“Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?”, một lúc sau, Diệp Viên Viên lại nói.

Tần Ninh lúc này vô thức siết chặt hai tay, không trả lời.

Hắn không muốn trả lời Diệp Viên Viên, bởi vì người đó là cha của hắn.

Vô Thượng Thần Đế, vượt qua thiên thần, vượt qua đại đế, chính là cha của hắn.

Năm đó, hắn thân là con trai của thần đế, đối mặt với sự biến mất của cha mình, sự hỗn loạn của Cửu Thiên Vân Minh, vạn tộc kéo nhau trở lại, và một cuộc hỗn loạn lớn đang diễn ra.

Mẹ của hắn không còn cách nào, phải để cho hắn bắt đầu tự mình đi lịch kiếp, trải qua chín đời chín kiếp.

Sau hàng vạn năm, hắn cho rằng mình đã hoàn thành kiếp thứ chín, đứng ở vị trí đế vương để có thể trở về nơi đó gánh vác mọi việc.

Tuy nhiên, cuối cùng hắn lại bị người khác ám toán, phải trải qua tiếp kiếp thứ mười.

Cửu mệnh thiên tử, cùng mệnh với cha!

Đã mấy chục ngàn năm trôi qua, trong chín đời chín kiếp hắn đều trở thành những nhân vật hiển hách, vô số lần sắp chạm được tới nơi đó.

Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ có thể quay trở lại.

Cửu Thiên Vân Minh, hiện tại ra sao?

Mẹ và tam nương, tứ nương bọn họ bây giờ thế nào rồi?

Kiếp này, hắn sẽ tự mình bước vào Cửu Thiên Vân Minh, nói với mọi người trong thiên hạ rằng cha hắn không có ở đây, mọi chuyện đều sẽ do Tần Ninh này gánh vác!
Chương 35: Cửu Chuyển Linh Lung thể

“Này, này!”

Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh đang thất thần, không nhịn được mà kêu lên.

“Bắt đầu đi!”

Tần Ninh lúc này mới nói.

"Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?"

Diệp Viên Viên thắc mắc hỏi.

“Thì kiểm tra linh thể đó!”, Tần Ninh ra vẻ đương nhiên nói: “Bằng không cô cho rằng ta đưa cô tới đây làm gì? Cô nghĩ ta thật sự muốn thử lòng trung thành của cô sao?"

Diệp Viên Viên sửng sốt, từng bước đi lên trung tâm của cổ đài.

Tần Ninh nhìn Uẩn Linh Đài, trong mắt tràn đầy tưởng nhớ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mọi thứ nay đã khác.

“Mở!”

Tần Ninh quát một tiếng, ngón tay điểm một cái, một luồng linh khí đánh thẳng ra.

Ầm...

Ngay lập tức, một tia sáng bật ra ở trung tâm của Uẩn Linh Đài.

Ánh sáng bao phủ khắp cơ thể Diệp Viên Viên, trong khoảnh khắc, chín luồng sáng tản ra quanh thân Diệp Viên Viên.

Trên chín luồng sáng bắt đầu xuất hiện chín cái bóng bay lượn uyển chuyển, cái bóng nào cũng vô cùng xinh đẹp.

Ba người Diệp Lượng nhìn tới ngây người.

Trên nền của chín luồng sáng, dáng người của Diệp Viên Viên càng trở nên cao quý và xinh đẹp, giống như một đóa sen xanh đang nở rộ, vô cùng mê người.

"Quả nhiên là Cửu Chuyển Linh Lung thể".

Tần Ninh lúc này lại phất tay, đánh ra từng luồng linh khí, mang theo áp lực kinh người.

Tuy nhiên, khi linh khí của Tần Ninh càng lúc càng tăng lên, thì trên Uẩn Linh Đài, một lần nữa lại phóng ra một luồng linh khí khác cực kỳ mạnh mẽ.

“Á...”

Một tiếng thét vang lên, từng luồng linh khí mãnh liệt bao quanh thân thể Diệp Viên Viên lúc này xuyên thẳng vào trong thân thể nàng, chín cái bóng cũng hợp nhất với thân thể của Diệp Viên Viên.

"Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra?"

Diệp Lượng lo lắng, vội vàng hỏi.

"Tự mà nhìn đi!"

Tần Ninh không thèm phản ứng, chỉ đứng nhìn Diệp Viên Viên thay đổi.

"Quả thật là Cửu Chuyển Linh Lung thể, không ngờ ở đây lại xuất hiện Cửu Chuyển Linh Lung thể, chắc không phải là hậu nhân của tên nhóc đó chứ?"

Tần Ninh tự mình lẩm bẩm, rồi tìm một chỗ bằng phẳng trên đài đá ngồi xuống.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Tu luyện đó!”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Đại khái kéo dài khoảng bốn giờ. Nhàn rỗi không tu luyện thì làm gì?"

Nói xong, Tần Ninh nhắm mắt lại.

Diệp Lượng, Diệp Phong và Diệp Sảng ba người trố mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì.

Tần Ninh lúc này đang nhìn vào trong cơ thể mình.

Tứ chi, ngũ tạng, lục phủ và huyệt Ngọc Chẩm sau gáy đều đã được linh khí khai thông, Mệnh Môn ngưng tụ trong Phong Thần Châu, cơ thể của hắn đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bây giờ hắn có thể tụ khí bay lên trong một thời gian ngắn, hơn nữa linh khí trong người lưu chuyển càng lúc càng thông suốt.

Cảnh giới Tử Môn ở đế quốc Bắc Minh đã được coi như cao thủ.

Tuy nhiên, so với cảnh giới Kinh Môn, thì cảnh giới Tử Môn vẫn còn kém hơn rất nhiều.

Cảnh giới Kinh Môn khai thông tim, miệng, mũi, tai của võ giả, kết nối thẳng tới đỉnh đầu.

Toàn thân võ giả phải được khai thông hết, đó mới là sự kết nối thực sự.

Không chỉ có thể tăng cường sức mạnh, mà quan trọng nhất là vừa có thể phóng thích linh khí và vừa có thể ngưng tụ thành linh khí hộ thể.

Thân xác của võ giả cho dù có trải qua rèn luyện linh khí thì sức mạnh so với dã thú vẫn yếu hơn.

Nếu có thể ngưng tụ linh khí hộ thể, cũng tương đương với việc được mặc vào một tấm bảo giáp vậy, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Thậm chí, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Môn, khai thông thiên môn giữa trán, dẫn động linh khí thanh tẩy thân thể, chín cửa cảnh giới đồng loạt thông suốt sẽ khiến cho tuổi thọ cùng với sức phản ứng của võ giả tăng lên, năng lực phán đoán của võ giả cũng đều sẽ được cải thiện đáng kể.

Nhưng muốn khai thông Thiên Môn khó như lên trời, với đế quốc Bắc Minh có hơn trăm triệu con dân, người có thể khai mở Thiên Môn, có thể nói là trong một vạn người cũng không có lấy một người.

Lúc này, Tần Ninh dùng linh khí quét qua toàn bộ cơ thể, đánh vào các huyệt đạo của mình.

Linh khí không ngừng đánh vào các huyệt vị ở miệng, mũi, tai, nhưng lúc nào cũng có chướng ngại ngăn cản dòng chảy của linh khí trong cơ thể hắn.

"Vẫn không được sao?"

Tần Ninh khẽ nhíu mày, mở mắt ra, lấy ra một viên đan dược.

Đan dược có màu vàng nhạt, hương thơm tinh tế thoang thoảng, tản ra mùi vị làm người ta phải say mê.

“Đây là… đan dược nhất phẩm Kim Nguyên đan!”, Diệp Lượng kêu lên khi nhìn thấy viên đan dược trong tay Tần Ninh.

"Kim Nguyên đan, trợ giúp cho võ giả đạt tới cảnh giới Linh Hải, khai mở Linh Hải, tên nhóc này... định làm gì?"

"Hắn sẽ không trực tiếp uống chứ?"

"Kim Nguyên đan đúng là cũng có thể trợ giúp võ giả trong chín cửa cảnh giới, khai thông huyệt khiếu trong cơ thể, nhưng dùng linh đan này như vậy đúng là phí của trời!"

Tần Ninh cũng mặc kệ mấy người đang cảm thán, trực tiếp há miệng nuốt xuống linh dược.

Một tiếng "ực" vang lên, ba người Diệp Lượng giờ phút này trợn mắt há hốc mồm.

Tên này vậy mà dám nuốt thẳng xuống thật!

Một viên nhất phẩm linh đan, đủ để cho các cường giả đạt tới cảnh giới Linh Hải điên cuồng tranh đoạt, nhưng Tần Ninh lại chỉ dùng nó... nâng cao cảnh giới trong chín cửa cảnh giới.

Đây chính là linh đan, đồ phí của trời, đáng bị sét đánh!

Tần Ninh lúc này chẳng quan tâm đến những thứ đó.

Đối với hắn, bây giờ nâng cao cảnh giới mới là điều quan trọng nhất.

Đạt tới cảnh giới Kinh Môn, tim, miệng, mũi, tai đều được khai thông, sức mạnh tăng vọt, lại còn có thể ngưng tụ linh khí hộ thể, hắn lại vừa nghĩ tới một phàm quyết rất phù hợp với cảnh giới Kinh Môn này.

Kim Nguyên đan đúng là có thể giúp cường giả đạt cảnh giới Linh Hải mở ra linh hải, đột phá cảnh giới, nhưng đối với hắn, điều cần cân nhắc bây giờ là làm mọi thứ có thể để nâng cao cảnh giới của mình.

Kim Nguyên đan hóa thành từng luồng thiên địa linh khí, mang theo tác dụng của dược liệu, cường hóa tứ chi và xương cốt.

Cùng lúc đó, Tần Ninh vận linh khí trong cơ thể, lại bắt đầu đánh vào các huyệt vị ở tai, mũi, miệng và tim của hắn.

Cách...

Giữa hư vô, một tiếng lách cách dường như vang lên, tai hắn đã được linh khí đánh thông.

Cách cách...

Sau đó đến miệng, rồi đến mũi...

Cách...

Với tiếng lách cách cuối cùng, Tần Ninh từ từ phóng ra từng luồng linh khí trên bề mặt cơ thể.

Linh khí đó hóa thành lá chắn bảo vệ, bám vào trên bề mặt cơ thể Tần Ninh.

"Tên nhóc này đã đột phá lên cảnh giới Kinh Môn!"

Ba người Diệp Lượng nhìn thấy cảnh này, đều cảm thấy lạnh cả người, vô cùng kinh hãi.

Mười ngày trước, lúc bọn họ đi tìm Tần Ninh thì nhận được tin tức tên này đang ở cảnh giới Cảnh Môn.

Nhưng bây giờ hắn đã tiến thẳng đến cảnh giới Kinh Môn.

Tốc độ này chẳng phải là quá nghịch thiên sao?

Ong...

Đúng lúc này, một tiếng ong ong đột nhiên vang lên.

Diệp Viên Viên trôi lơ lửng từ lúc nãy đang chậm rãi rơi xuống đất, hai mắt mở ra, một đôi đồng tử chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất.

Giờ phút này, khi một lần nữa nhìn về phía Diệp Viên Viên, ba người Diệp Lượng đều sững sờ ngây người.

Đẹp!

Đẹp đến không thể tả.

Lúc này, Diệp Viên Viên từ giữa không trung từ từ rơi xuống, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, nở nụ cười khiến cho người người si mê.

Khí chất của Diệp Viên Viên rõ ràng đã tăng cao.

“Không tệ!”

Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Cửu Chuyển Linh Lung thể, ta không nhìn sai, đi theo ta đảm bảo sau này thể chất của cô có thể phát huy tối đa!"

Nghe vậy, Diệp Viên Viên không hiểu gì cả.

Diệp Viên Viên lúc này mới giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK