Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1506: Thánh Nhân chân chính

"Đi hết lên trên quả cầu máu cho ta!"

Tần Ninh quát to một tiếng.

Mười một người lập tức đi lên trên quả cầu máu.

Tần Ninh tùy tiện nói: "Hôm nay ta sẽ giết chết Thánh Nhân, các ngươi ở trên cầu máu hấp thụ lực Thánh Nhân, mượn cơ hội này xung kích cảnh giới".

Mười một người.

Thiên Vương!

Vương Giả!

Có mạnh có yếu, vừa vặn thích hợp.

Nghe đến lời này, đám người ngạc nhiên.

Tần Ninh đang định cho mười một người bọn họ cắn nuốt Kỷ Uyên sao?

Bên trong cung điện Cửu Thiên, thanh niên nhăn mày lại, nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: "Giết Thánh Nhân? Ngươi xứng sao?"

"Xứng hay không không phải do ngươi định đoạt!"

Tần Ninh giờ phút này, đứng vững ở giữa cung điện.

Sức mạnh toàn thân ngưng tụ, kiếm U Vương trên tay, giáp U Vương trên người.

Thanh niên tên Kỷ Uyên kia giờ khắc này mang sắc mặt âm lãnh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Một giọng nói thâm trầm lúc này vang lên.

Hư không run rẩy, một người bỗng nhiên xuất hiện ở bên ngoài cung điện.

Người này đội mũ, mặc áo bào đen, vẻ mặt như hơn bốn mươi tuổi, dung mạo lạnh lùng.

Chỉ mới đứng ở nơi đó thôi mà đã mang cho người ta một cảm giác như mưa gió sắp đến.

"Cha!"

Kỷ Uyên nhìn thấy người kia thì chắp tay.

"Uyên nhi..."

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Kỷ Uyên, khẽ gật đầu, ánh mắt lại dừng lại trên người Tần Ninh.

"Ừm?"

Ánh mắt ông ta khẽ thay đổi.

"Cha, con sẽ xử lý tốt!"

Thanh niên giờ phút này thản nhiên nói.

Người đàn ông trung niên giờ phút này mặt không đổi sắc, sải bước ra.

Nhưng khi ông ta bước ra thì đột nhiên ầm một tiếng, một tầng sấm sét vô hình ở bên ngoài cung điện lúc này đang lấp lóe ánh sáng.

Sấm sét đó ngăn cản lại ông ta.

"Ừm?"

Người đàn ông trung niên nhăn mày lại.

"Muốn vào đây à?"

Tần Ninh giờ phút này ngẩng đầu nhìn ông ta, cười nói: "Ngươi là cha của Kỷ Uyên? Tông chủ Ma Quang tông?"

"Tốt, lần này không chỉ là nhìn thấy chính chủ mà còn gặp cả cha của chính chủ cơ đấy".

Ánh mắt Tần Ninh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Ma Quang tông nho nhỏ mà cũng biết được thân thể U Vương của bản vương tại đại lục Vạn Thiên, là thần thánh phương nào nói cho các ngươi biết vậy?"

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì ánh mắt hơi siết lại.

"Làm sao? Dám làm không dám nói sao?"

"Không nói thì con trai yêu của ngươi sẽ phải chết!"

Người đàn ông trung niên nghe vậy, lạnh lùng nói: "Chỉ là người phàm của đại lục Vạn Thiên mà cũng dám xé mở thiên địa, vi phạm quy tắc Cửu Thiên. Chỉ tính mỗi quy tắc thiên địa cũng đủ để giết ngươi rồi!"

"Ngươi còn định giết con ta?"

"Thật sự cho rằng Kỷ Phác ta dễ chọc à?"

Nói xong, Kỷ Phác vỗ xuống một chưởng.

Oanh...

Sấm sét quay chung quanh cung điện Cửu Thiên tiếp tục bộc phát.

Kỷ Phác có công kích bá đạo, thế nhưng sấm sét kia đưa ra phản kích càng bá đạo hơn.

Tần Ninh cười nhạo một tiếng: "Quy tắc thiên địa, thứ ngươi công kích chính là sức mạnh của quy tắc thiên địa!"

"Ta cũng chưa phá hỏng quy tắc thiên địa, chẳng qua là mở ra một lỗ hổng trong quy tắc thiên địa, gia tăng phạm vi mà thôi".

"Hiện tại, con của ngươi vừa ở trong thế giới Cửu Thiên lại vừa ở đại lục Vạn Thiên".

"Không muốn nói thì thôi, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết đến Ma Quang tông, tìm tới hang ổ của các ngươi, tiêu diệt các ngươi hoàn toàn".

"Hôm nay ta sẽ giết chết con trai ngươi trước để để tế điện Tần Kinh Mặc đại ca!"

Ngữ khí của Tần Ninh càng thêm âm trầm.

Sắc mặt Kỷ Phác lạnh lùng.

Kỷ Uyên lại sải bước ra.

"Cha, yên tâm, con trai đã là Thánh Nhân, kẻ này... cũng chỉ là dựa vào ngoại lực mà thôi, không đáng để lo!"

"Tuy không chiếm được thân thể U Vương, nhưng con trai vẫn tự tin có thể chém chết kẻ này!"

Kỷ Uyên giờ này khắc này nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt băng lãnh.

Hóa Thánh mười tầng!

Hư Thánh mười tầng.

Thánh Nhân là cấp bậc vượt qua cả cảnh giới Hóa Thánh lẫn Hư Thánh.

Hắn Kỷ Uyên chính là Thánh Nhân chân chính, đã vượt ra phạm vi của người phàm tục.

Tần Ninh cũng không phải Thánh Nhân viên mãn, càng là cưỡng ép phá vỡ thiên địa đi vào Ma Quang tông.

Cử động lần này vô cùng kinh người, cả thế gian hiếm thấy.

Thế nhưng Tần Ninh lại có thể có mấy phần thực lực mà đi đối kháng với hắn ta?

Giết hắn ta?

Không khác nào là người si nói mộng.

Thật cho là Thánh Nhân sẽ bị giết dễ dàng vậy sao?

Tần Ninh giờ phút này không thay đổi ánh mắt.

"Bên dưới nghe kỹ, mười một người các ngươi chuẩn bị tiếp nhận một lần tẩy lễ tuyệt vời đi!"

Lời này là nói với mười một người Trấn Thiên Vương, Dương Thanh Vân, Cốc Tân Nguyệt...

Tần Ninh cũng đang kỳ vọng, không biết mười một người chia nhau khí huyết của một vị Thánh Nhân rốt cuộc sẽ lột xác như thế nào đây.

Thế nhưng bất kể như thế nào, hôm nay hắn chắc chắn sẽ chém chết Thánh Nhân!

"Muốn chết!"

Kỷ Uyên giờ phút này nổi giận.

Bị một phàm nhân hạ giới ở đây khiêu khích, không giận mới là lạ.

Tới giờ khắc này, Ma Quang tông lần lượt xuất hiện từng người một.

Nhưng ai cũng thế, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lớp sấm sét nhìn cảnh tượng trước mắt.

Kỷ Phác lúc này mang ánh mắt bất thiện.

"Đi mời Vấn tiên sinh đến!"

Kỷ Phác ra lệnh cho một người ở bên cạnh.

"Vấn tiên sinh mấy ngày trước đây vừa rời đi, hành tung bất định..."

"Vô dụng!"

Kỷ Phác giận mắng một tiếng.

Kỷ Uyên đúng cảnh giới Thánh Nhân.

Thế nhưng Tần Ninh kia xé trời mà đến kia cũng là cảnh giới Thánh Nhân.

Mặc dù cảnh giới Thánh Nhân của Tần Ninh không phải ngưng tụ từ sức mạnh bản thân, nhưng cũng không hề giống ngoại lực, hư hư thực thực, khó mà phân biệt.

Kỷ Uyên là cả một đời tâm huyết cùng hi vọng của ông ta, không thể để cho hắn ta gặp bất kỳ vấn đề gì ngoài ý muốn.

Lúc này, bên trong quang trận.

Kỷ Uyên cùng Tần Ninh đứng vững ở hai hướng đối lập nhau.

Cung điện vốn đã tĩnh mịch, có thêm hai người giằng co lại lộ ra mấy phần trầm thấp.

"Ta không ngờ rằng sức mạnh của một hồn ba phách lại thất bại".

"Tần Ninh, ta quả thật vẫn xem thường ngươi sao?"

Kỷ Uyên lạnh nhạt nói.

"Xem thường? Từ khi Thiên Đế các xuất hiện, từ khi Tần Kinh Mặc bỏ mình, mạng của ngươi đã được xác định".

"Cướp đồ vật của ta, giết người của ta, ta có thể để ngươi sống sao?"

Tần Ninh lúc này sải bước ra, kiếm U Vương khuếch tán ánh sáng, một kiếm giết ra.

Oanh...

Hai người trong nháy mắt đụng nhau.

Giờ khắc này, dù là ở Ma Quang tông của thế giới Cửu Thiên hay là bên trong cấm địa ở đại lục Vạn Thiên.

Vô số ánh mắt cùng hội tụ vào một chỗ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người kia.

Tần Ninh!

U Vương!

Xé rách Cửu Thiên, một đường đi tới Thánh Nhân, thẳng về phía Thánh Nhân.

Phải dùng thủ đoạn cỡ nào thì mới có thể làm được?

Không thể tưởng tượng nổi?

Khó mà tin được?

Đâu chỉ có những cảm giác đó!

Đây chính là Thánh Nhân chân chính, vượt qua cả cảnh giới Hóa Thánh và Hư Thánh.

Không khác gì thần linh.

Tần Ninh cứ như vậy mà xuất kiếm!

"Chém!"

Kỷ Uyên lúc này cũng nháy mắt giết ra.

Oanh...

Hai người va chạm, cung điện nổ tung.

Lực bộc phát mạnh mẽ này mà để trong đại lục Vạn Thiên thì cũng đủ để đánh vỡ một đại lục.

Đây chính là Thánh Nhân, sự tồn tại đã vượt qua sự trói buộc của thiên địa.

Oanh!!!

Hai người giao thủ bên trong quang trận, lực trùng kích chỉ tăng chứ không giảm bớt.

Vô số người đều đã bị dọa cho bể mật gần chết.

"Ngươi không phải đối thủ của ta!"

Kỷ Uyên lạnh lùng nói.

"Sức mạnh Thánh Nhân của ngươi cũng không phải Thánh Nhân chân chính mà là giả Thánh Nhân!"

"Ngươi nói nhiều quá!"

Tần Ninh cầm kiếm U Vương trong tay, ánh đen lấp lóe.

"Hôm nay ta sẽ chém giết Thánh Nhân!"

Tần Ninh bay xuống, thanh kiếm U Vương trong tay hắn lóe lên ánh sáng.

Sau một khắc, một ánh sáng đen ngòm đột nhiên bay lên không.

Ngay sau đó, ánh sáng của quang trận kia bị ánh sáng đen ngòm càn quét, dung nhập vào kiếm U Vương.
Chương 1507: Chém Thánh

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn thấy giữa ánh sáng đen ngòm kia lại có thêm ánh sáng tươi trắng.

Lúc này, Kỷ Uyên mới tái mặt.

"Làm sao có thể..."

Tần Ninh thế mà lại tiếp dẫn sức mạnh quy tắc thiên địa, sấm sét của kiếp nạn!

"Ngươi đang tìm cái chết đấy!"

"Muốn chết? Thử nhìn xem nào!"

Tần Ninh chém ra một kiếm.

Tiếng lộp độp vang lên, kia sức mạnh sấm sét lúc này, hóa thành từng cây roi dài vung vào người Kỷ Uyên.

Một vết máu xuất hiện, Kỷ Uyên tái mét mặt mày.

Sức mạnh của quy tắc thiên địa là không có cách nào tránh né!

Tần Ninh thật sự đang tìm cái chết.

Tiếp dẫn sức mạnh của quy tắc thiên địa để giết hắn ta? Vậy Tần Ninh cũng phải chết.

"Ngươi điên rồi?"

"Ta điên đấy!", Tần Ninh hờ hững nói: "Giết người thân nhất của ta, Tần Ninh ta điên rồi, ngươi phải chết, ta đã nói rồi".

Vút!!!

Một roi rơi xuống.

Trên thân của Kỷ Uyên giờ khắc này tiếp tục xuất hiện thêm một vết máu.

Cho dù là Thánh Nhân, sức mạnh của quy tắc thiên địa cũng chính là quy tắc lực, cũng có lực áp chế cực lớn đối với Thánh Nhân.

Giờ khắc này, tình huống chuyển biến đột ngột.

Mặt ngoài thân thể Kỷ Uyên xuất hiện từng vết máu, khí tức cũng ngày càng yếu đuối.

Tần Ninh lại mặc kệ, từng kiếm chém ra, mặt không cảm xúc.

Kỷ Phác thấy cảnh này, sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Tần Ninh, ngươi muốn chết".

"Muốn chết? Ngươi tới giết ta đi!", Tần Ninh quát: "Kỷ Phác đúng không, Ma Quang tông đúng không? Thời gian còn rất dài, hôm nay giết con trai ngươi, ngày mai giết ngươi. Đợi ta đến Cửu Thiên, bắt ngươi xuống Hoàng Tuyền!"

Trong lúc nói chuyện, mũi kiếm của Tần Ninh lại ngày càng cuồng bạo, ngày càng bá đạo.

Từng sợi kiếm khí lúc này tùy ý khuếch tán ra.

Sức mạnh to lớn không ngừng hội tụ, kiếm U Vương trong tay Tần Ninh ngày càng bá đạo.

"Trảm!"

Rít lên một tiếng, kiếm U Vương nháy mắt rời khỏi tay, bay thẳng tới Kỷ Uyên.

Một tiếng phập vang lên.

Kỷ Uyên sắc mặt tái mét, cả người bị trường kiếm xuyên thấu.

Trốn không thoát, đỡ không nổi!

Thần sắc của Kỷ Uyên trở nên tái nhợt.

Nếu tiếp tục như thế thì hắn ta sẽ chết, thật sự sẽ chết.

"Ma Quang Chú!"

Một câu quát khẽ vang lên, trong cơ thể Kỷ Uyên mãnh liệt tuôn ra từng luồng ánh sáng đen tối.

"Không được, Uyên nhi!"

Kỷ Phác cũng tái mặt, hoảng sợ nói: "Không thể!"

"Cha!"

Kỷ Uyên quát: "Cho dù có chết, con cũng muốn kẻ này phải chôn cùng!"

Kỷ Uyên giờ phút này cũng là bị ép đến đường cùng.

Một câu quát khẽ vang lên, Kỷ Uyên trong nháy mắt xông ra.

Dường như ánh sáng này đã bóc hết toàn bộ cảm giác đau đớn của Kỷ Uyên ra.

Khí thế bá đạo xông tới như làn sóng thủy triều.

Ánh mắt của Kỷ Uyên giờ này khắc này dần dần lạnh băng.

"Tụ!"

Trong khoảnh khắc.

Một Kỷ Uyên khác bị Tần Ninh trói buộc lúc này tỏ ra đau khổ.

Một hồn ba phách bị dẫn dắt.

Không là hai hồn ba phách.

Hai hồn ba phách kia lúc này trở về cơ thể.

Ánh mắt Kỷ Uyên dần dần sáng lên.

"Giết!"

Trong nháy mắt, ánh sáng đen tối hóa thành một thanh trường kiếm màu đen chém về phía Tần Ninh.

Trong lúc này, Tần Ninh như nhìn thấy Kỷ Uyên, lại như nhìn thấy Tần Kinh Mặc.

"Ngươi không phải huynh ấy..."

"Kết thúc..."

Tần Ninh giờ phút này bước ra, kiếm U Vương trong nháy mắt dẫn động lôi kiếp thiên địa.

Một cái Lôi Châu trong nháy mắt khuếch tán ra, rải khắp đất trời.

Ầm ầm...

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, nổ tung thiên địa.

Cung điện bên trong thế giới Cửu Thiên hoàn toàn sụp đổ.

Bên trên đại lục Vạn Thiên, thiên địa biến ảo, sấm sét đan xen.

Mà cùng lúc đó, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Vân Sương Nhi, U Tiêu Tiêu, Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm, Lý Nhàn Ngư.

Mười một người lúc này phun trào sức mạnh.

Khí huyết từ trên trời giáng xuống giống như là mưa máu xối lên thân mười một người.

Mà không chỉ có bọn họ mà võ giả ở các thế lực cũng đều cảm nhận được một loại sức mạnh tinh thuần đang tỏa ra.

Uy năng ẩn chứa trong khí huyết của một vị Thánh Nhân khổng lồ đến vậy đấy!

Giờ khắc này, vô số người đang yên lặng nếm thử.

Nhất là mười một người trên không trung là có thu hoạch lớn nhất.

Tiếng nổ dần dần tiêu tán.

Bên trong cung điện Cửu Thiên.

Tường vỡ, vách sụp.

Tần Ninh đứng vững, sắc mặt trắng nhợt.

Giết Thánh!

Đối với người thường thì gần như là chuyện không thể, thế nhưng Tần Ninh lại luôn luôn làm được.

Giờ khắc này, vô số người đều hội tụ ánh mắt vào đây.

"Không!"

Kỷ Phác đứng ở bên ngoài quang trận, không cam lòng gầm thét.

Năm đó, một vị cao nhân tới Ma Quang tông, nói rằng có thể giúp Kỷ Uyên thành tựu Thánh Nhân mạnh nhất.

Kết quả là, kế hoạch bắt đầu.

Kỷ Uyên không màng nguy hiểm đến tính mạng, bóc ra một hồn ba phách đi xuống hạ giới.

Ẩn núp tám vạn năm.

Tám vạn năm!

Thế nhưng Kỷ Uyên lại chết, thân thể U Vương không tới tay.

Kỷ Phác giờ phút này chỉ cảm thấy hận, oán hận lan tràn.

"Tần Ninh, ta muốn ngươi phải chết!"

Rít lên một tiếng.

Kỷ Phác một tay vươn ra.

Bàn tay kia xuyên qua quang trận, huyết nhục tán loạn, chỉ còn lại xương trắng âm u.

Thậm chí xương trắng này còn sắp sửa vỡ nát.

Đây là quy tắc thiên địa, muốn xuyên qua quy tắc thiên địa, cho dù là Thánh Nhân mạnh mẽ đến thế nào thì cũng sẽ phải trả giá đắt.

Tần Ninh cũng không phải người có thể đánh vỡ thế giới Cửu Thiên.

Mà là khuếch trương một góc giới vực của đại lục Vạn Thiên rồi di chuyển vị trí của Kỷ Uyên ở trong Ma Quang tông nằm trong khu vực đó.

Khu vực vừa không thuộc về thế giới Cửu Thiên, cũng không thuộc về đại lục Vạn Thiên.

Nhưng bây giờ, Kỷ Phác lại muốn mạnh mẽ xuyên thấu quy tắc lực, đi vào đây thì không khác nào muốn chết.

Tần Ninh nhìn cảnh này, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng.

Tần Kinh Mặc đã hết!

Từ đó, thế gian này cũng không còn Tần Kinh Mặc nữa!

"Đệ sẽ thay huynh nhìn cảnh đẹp của thế giới này, Kinh Mặc đại ca..."

Một tiếng thì thầm là một lần buông xuống.

Giết Thánh!

Hôm nay giết Thánh, không vì hiển uy mà chỉ là đang hoàn toàn buông bỏ chấp niệm luôn treo ở trong lòng.

Kỷ Phác vươn tay vào, đi vào quang trận.

Tần Ninh nhìn về phía bàn tay kia, gương mặt hờ hững.

"Kỷ Phác, ta không giết ngươi!"

Tần Ninh từ từ nói: "Ta sẽ cho ngươi nếm trải sinh ly tử biệt, nỗi đau mất đi con trai cưng, để cho ngươi phải đau khổ, đau khổ đến cực hạn. Rồi ta sẽ tìm được ngươi và giết ngươi!"

"Kỷ Phác, Ma Quang tông!"

"Thời gian sẽ không quá lâu, ngươi nhớ lấy!"

Nói xong, Tần Ninh giờ phút này mang theo vẻ cô đơn.

"Muốn đi? Ngươi đi được sao?"

Kỷ Phác giận dữ hét lên.

"Ma Quang Thánh Châu, bạo!"

Trong khoảnh khắc, bàn tay kia nổ tung.

Mà khi ấy một hạt châu màu đen lao vùn vụt đến chỗ Tần Ninh.

Oanh...

Trong nháy mắt, tiếng nổ tung vang lên.

Trước người Tần Ninh đột nhiên lan ra ánh sáng màu đen vô biên vô hạn.

Giờ khắc này, quy tắc bị tổn hại.

Lôi kiếp đầy trời xung kích vào cơ thể Tần Ninh.

Cảnh tượng đáng sợ xảy ra.

"U Vương!"

"Sư phụ!"

"Tần Ninh!"

Mọi người của đại lục Vạn Thiên ở bên dưới đều kinh hãi.

Hôm nay Tần Ninh giết Thánh, nhưng có thể chạy thoát sao?

Kỷ Phác quát: "Tần Ninh, chôn cùng ta đi!"

Ma Quang Thánh Châu!

Phá rối không gian, Tần Ninh có thể duy trì sự ổn định bên trong quang trận chính là duy trì cho không gian ổn định.

Một khi không gian bị phá rối, sức mạnh của quy tắc thiên địa cũng đủ để giết Tần Ninh.
Chương 1508: Phi thăng Cửu Thiên

Giờ này khắc này, Kỷ Phác nổi điên, sắc mặt điên cuồng vô hạn.

Tần Ninh ở trong lỗ đen, thân thể không bị khống chế.

"Ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể giết ta sao?"

Giờ phút này, Tần Ninh khẽ nói: "Ta dám đến, liền có thể đi!"

Hắn vẫy tay một cái.

Trong khoảnh khắc, bên trong cánh cửa ở đại lục Vạn Thiên xuất hiện một ánh sáng nháy mắt vọt tới cung điện trên trời, đi vào bên người Tần Ninh.

"Chấn Thiên Khuyết!"

Hét xong, cơ thể Tần Ninh tràn đầy hào quang rực rỡ chói mắt.

Long hồn phượng hồn trong nháy mắt ngưng tụ ra trước thân Tần Ninh.

Cơ thể vốn đang vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một cái khiên.

Tấm khiên ngưng tụ trước người Tần Ninh thân, hóa thành một khuôn mặt đáng ghét như trực tiếp dán lên cửa.

Thấy cảnh này, Kỷ Phác tái mặt.

Oanh...

Tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Tấm khiên đón đỡ toàn bộ công kích trước mặt Tần Ninh.

Kỷ Phác trở nên bối rối.

Vậy mà không chết!

Cái tên dám phá đại lục Vạn Thiên mà đến, là sớm có chuẩn bị.

"Không hổ là U Vương!"

Chỉ là, ngay tại giờ phút này, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy có một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

Không sai, từ không trung xuất hiện.

Không phải là xuất hiện bên trong Ma Quang tông mà là ở trước mặt Tần Ninh.

"Vấn tiên sinh!"

Kỷ Phác nhìn thấy người kia, sắc mặt vui mừng, khẽ quát: "Vấn tiên sinh, kẻ này giết ta con trai của ta, rất mong Vấn tiên sinh xuất thủ chém giết kẻ này".

Vấn tiên sinh?

Tần Ninh nhìn về người mặc đồ đen trước mắt.

"Ngươi chính là người đứng sau hai cha con Kỷ Phác cùng Kỷ Uyên sao?"

Vấn tiên sinh có đôi mắt âm u, khi nhìn Tần Ninh thì mỉm cười.

"Hôm nay ngươi dùng kiếm chém chết Thánh Nhân đúng là thật khó tưởng tượng, thực lực cùng thủ đoạn của U Vương thật không rõ sâu cạn thế nào!"

"Mặc dù ta rất muốn giết ngươi, nhưng lại không nắm chắc!"

"Đã như vậy thì để ý trời quyết định đi!"

Vấn tiên sinh nói xong, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

Mười một người trên quả cầu máu đang có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Vấn tiên sinh thì thầm: "U Vương, thế giới Cửu Thiên này cũng không đơn giản như giới Vạn Thiên đâu..."

Nói xong, thân thể của Vấn tiên sinh bắt đầu rạn nứt.

Thân thể của y giống như từng sợi tơ, từng trang giấy đang vỡ ra.

Mọi người đều sững sờ.

Tần Ninh thấy cảnh này, ánh mắt biến đổi.

"Tản ra!"

Tần Ninh quát to một tiếng.

Phía dưới, mười một người đang hấp thu khí huyết Thánh Nhân trên quả cầu máu nghe được tiếng quát thì lập tức muốn rời khỏi nó.

"Không kịp đâu!"

Vấn tiên sinh từ từ nói: "Phân thân này ta đã ngưng tụ cả vạn năm thời gian, tốt xấu gì cũng có thực lực của Thánh Nhân. Dẫn động phân thân này đủ để khuấy động sự khống chế của U Vương khiến cho vùng không gian này thuộc về hư vô!"

"U Vương, liệu ngươi sẽ hy vọng họ chết hay là mình chết đây?"

Vấn tiên sinh nói xong.

Thân thể lúc này hoàn toàn tán loạn.

Trong lúc nhất thời, xung quanh quang trận bắt đầu sụp đổ.

Không phải phá tan, là hoàn toàn sụp đổ.

Không gian sụp đổ!

Giờ khắc này, Tần Ninh biến đổi sắc mặt.

"Đáng chết!"

Hắn hét lên.

Tần Ninh sau đó vung tay lên.

"Ta mở ra thế giới Cửu Thiên, xây dựng một con đường, bây giờ nó đã vỡ vụn, mười một người các ngươi cũng không thể tránh khỏi liên quan".

"Quy tắc thiên địa sẽ chôn vùi tất cả những thứ có liên kết với khí tức Thánh Nhân, Cửu U đại lục không cho phép có Thánh Nhân tồn tại".

"Lên đây với ta!"

Một tay nắm ra, mười một người lập tức bị Tần Ninh nắm trong tay.

"Sư phụ, phải làm thế nào bây giờ?"

Mười một người bọn họ vừa mới chia nhau khí huyết Thánh Nhân của Kỷ Uyên.

Cửa ra vỡ vụn, quy tắc thiên địa mất khống chế, mười một người bọn họ sẽ bị giết chết.

"Nếu ở trong đại lục Vạn Thiên thì sẽ bị giết chết, nhưng nếu ở thế giới Cửu Thiên thì sẽ không!"

Tần Ninh nhìn không gian chung quanh sụp đổ, mở miệng nói: "Ta dẫn mười một người các ngươi phi thăng Cửu Thiên!"

Lời này vừa nói ra, mười một người đều sững sờ.

Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương.

Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Vân Sương Nhi, U Tiêu Tiêu.

Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm, Lý Nhàn Ngư.

Mười một người này đều có quan hệ không tầm thường với Tần Ninh.

"Không có thời gian cho các ngươi cáo biệt đâu!", Tần Ninh nói thẳng: "Đám Ma tộc cấp cao ở đại lục Vạn Thiên đã bỏ mình, không đáng lo ngại nữa rồi".

"Ba lão già Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương đều ước muốn thành Thánh".

"Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm cùng Lý Nhàn Ngư cũng theo ta đi thôi".

"Thanh Vân, chỉ có ngươi..."

Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, nói: "Lấy thiên phú của Tiên Nhân, thành tựu Hóa Thánh cũng sẽ không mất quá lâu, ngươi đợi cô ta ở Cửu Thiên được không?"

Dương Thanh Vân gật đầu.

Thạch Cảm Đương và Tiên Hàm giờ phút này đều là một mặt ao ước.

Thấy không.

Đây mới gọi là đồ đệ thân thiết.

Cho đồ đệ đi theo mình phi thăng, còn lo lắng đồ đệ nhớ nhung người nhà, vào thời khắc mấu chốt cũng không nghĩ cho người phụ nữ của mình mà nói với đồ đệ trước.

"Đã như vậy, hôm nay ta mang các ngươi tiến vào Cửu Thiên!"

Ánh mắt của Tần Ninh lúc này rất bình tĩnh.

Hắn trải qua một đời ở đại lục Vạn Thiên - đời thứ nhất - Cửu U Đại Đế.

Mà hắn lại trải qua tám đời ở thế giới Cửu Thiên!

Tám đời làm người, tám đời tôn xưng.

Một thế giới càng thêm đặc sắc đang chờ hắn.

Càng nhiều bạn cũ cũng đang chờ đợi.

Một đời một vạn năm!

Trên thực tế, cách đời thứ hai của hắn kết thúc cũng mới bảy vạn năm trôi qua mà thôi.

Mà Tần Ninh chín đời chín kiếp, điểm xuất phát của mỗi một đời sau đều cao hơn đời trước.

Dương Thanh Vân chính là đồ đệ hắn nhận vào đời thứ nhất, theo đạo lý thì là đại sư huynh.

Nhưng lại là yếu nhất.

Tần Ninh giờ phút này giang hai cánh tay, từ từ nói: “Nếu để cho ta nói thiên địa này có nơi nào khiến người ta chú ý nhất, không phải thế giới chư thần hay là đại lục Vạn Thiên mênh mông, mà là thế giới Cửu Thiên!"

"Ở đây, mới là nơi cực hạn chân chính của võ giả!"

"Đi thôi!"

Nói xong, Tần Ninh bước ra.

Trong chốc lát, hai cánh cửa nơi mộ U Vương lập tức ầm vang một tiếng, nổ tanh bành.

Từng luồng sức mạnh cực kỳ thuần khiết khuếch tán ra giữa thiên địa.

Mộ U Vương không bao giờ thiếu Thánh lực!

Mà lúc này, khi toàn bộ Thánh lực bộc phát ra thì nó liền hóa thành hai con đường.

Mười hai người đi vào con đường rồi dần dần biến mất.

Vô số ánh mắt trên đại lục Vạn Thiên lúc này đều nhìn cảnh đó đến xuất thần.

Mộc Thiên Vương hâm mộ nói: "Phi thăng mà cũng không mang ta theo..."

"Ông muốn đi thật sao?"

Giang Bạch ở một bên mở miệng cười nói.

"Ô, sao tên nhóc nhà ngươi không đi?", Mộc Thiên Vương nhìn Giang Bạch.

Giang Bạch cười đáp: "Ta xuất thân từ sông Thiên Thượng, dĩ nhiên sẽ quay về sông Thiên Thượng".

Hắn ta đã từng nói với Tần Ninh.

Hắn ta cũng không muốn phi thăng thành Thánh.

Hắn ta chỉ muốn thủ hộ sông Thiên Thượng, bảo vệ hắn ta của ngày xưa!

Mà dòng dõi Tần thị cũng đang ở Bắc Lan, có hắn ta ở đây cũng là một loại thủ hộ.

Với thực lực Vương Giả thất phẩm của hắn ta hiện giờ, không có nhiều người ở đại lục Vạn Thiên có thể động tới hắn ta.

Mộc Thiên Vương cười ha ha nói: "Lão phu còn lâu mới đến thế giới Cửu Thiên, bây giờ ở đại lục Vạn Thiên này, lão phu là Thiên Vương mạnh mẽ nhất còn gì?"

"Không phải là muốn đi đâu liền đi đó hay sao?"

Ông ta nói không sai.

Bây giờ đại lục Vạn Thiên còn bao nhiêu Thiên Vương?

Chỉ mỗi ba người Huyền Tử Uyên cùng Tuyết Ngạo Quần và Vạn Nhất Thiên mà thôi.

Tăng thêm ông ta nữa là bốn.

Đủ!

Sơ tâm của ông ta không ở chỗ thành Thánh, mà là... tiêu dao khoái hoạt giữa thiên địa.
Chương 1509: Vấn tiên sinh

Vạn Nhất Thiên giờ phút này cười ha ha nói: "Lão phu đi không nổi, Vạn Thiên các này còn chờ lão phu quản lý đây!"

"Mộc Thiên Vương, ta nghĩ cứ giao đám đám tàn binh bại tướng còn lại của bốn tộc ở trong thế giới dưới lòng đất cho bọn họ xử lí đi, hai người chúng ta đi uống rượu đi?"

"Đi uống rượu!"

Mộc Thiên Vương cười ha ha nói: "Bách Hoa lâu Vạn Thiên các của ngươi mở đó, ta thích muốn chết!"

"Lão phu đưa ngươi đi!"

"Ha ha ha...", hai đại Thiên Vương cùng nhau rời đi.

Kết thúc! Thật sự kết thúc rồi! Vốn cho là phải khổ chiến một phen.

Thế nhưng không ngờ nhờ có Tần Ninh mà mọi chuyện lại kết thúc như vậy.

Thật vậy! Cả Vạn Nhất Thiên lẫn Mộc Phong đều chuẩn bị huyết chiến một trận.

Kết quả thật bất ngờ.

Đế Lâm Thiên xuất thủ bị Tần Ninh chém chết, lại còn vì chọc giận Tần Ninh nên hắn đã trực tiếp huyết tế trăm vạn chiến sĩ của tứ đại Ma tộc.

Vậy đâu cần bọn họ xuất thủ nữa?

Lúc đầu tưởng rằng giết Đế Lâm Thiên, giết Ma tộc.

Có ai mà ngờ đối thủ sau cùng lại là Thánh Nhân ở thế giới Cửu Thiên.

Kiếm chém Thánh Nhân.

Chính là bá đạo như thế.

Tần Ninh luôn luôn bất ngờ như vậy.

Vẻn vẹn là điểm này, vài chục vạn năm qua, không một ai trong đại lục Vạn Thiên có thể so sánh bằng.

Xé rách Cửu Thiên, kiếm chém Thánh Nhân.

Hành động đó không thể nghi ngờ sẽ trở thành điều mà vô số con cháu đời sau muốn vượt qua nhưng lại không có cách nào làm được.

Nhìn thấy Vạn Nhất Thiên cùng Mộc Phong rời đi.

Tuyết Ngạo Quần cùng Huyền Tử Uyên đều cười khổ.

"Tiên Nhân phu nhân!"

"Tiên Hạo!"

"Vạn Cửu Thiên!"

Tuyết Ngạo Quần mở miệng nói: "Công việc còn lại vẫn phải do mấy phương chúng ta xử lý thôi!"

"Ừm!"

Huyền Tử Uyên gật đầu nói: "Ta cùng Tuyết huynh, Tiên Nhân phu nhân cùng Cửu Thiên huynh đem quân tiến vào địa quật, diệt từ toàn bộ tứ đại Ma tộc, đồng thời thường xuyên phái người đóng giữ, không thể chủ quan. Nếu Ma tộc ngóc đầu trở lại, cũng không thể không phòng!"

"Được!"

Trong khoảnh khắc, vốn dĩ võ giả ở các thế lực đều đang chuẩn bị đại chiến lúc này đã được giảm thiểu những sự liều mạng thảm thiết nhất, bắt đầu quét dọn chiến trường! Mọi chuyện cứ như một trò đùa.

Thế nhưng ai cũng hiểu, tất cả mọi chuyện này đều là nhờ có người đàn ông đó! Tiên Nhân phu nhân giờ khắc này ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Con đường huy hoàng kia đã biến mất vô dạng.

Vết rách thiên địa cũng dần dần tán loạn, mây đen cùng sấm sét dày đặc cũng đã dần dần tiêu tán.

"Dương Thanh Vân, chờ đó cho lão nương. Dám học theo thói xấu của sư phụ chàng, ta sẽ không để yên cho chàng đâu!"

Tiên Nhân phu nhân thấp giọng khẽ nói.

...

Thời không vỡ vụn.

Thông đạo sụp đổ.

Mà Tần Ninh lúc này dẫn theo mười một người đi trong đường hầm.

"Sư phụ!"

Thạch Cảm Đương nhịn không được nói: "Vừa rồi con thấy thế giới Cửu Thiên cách đại lục Vạn Thiên không bao xa, sao bây giờ lại lâu thế..."

"Ngươi thấy như vậy là do ta ép khoảng cách lại!"

Tần Ninh bình tĩnh nói: "Hiện tại mới thật sự là khoảng cách".

"Thời không phía sau sụp đổ, chúng ta bây giờ tương đương với việc đang đi vào một thông đạo, phần dưới là Vạn Thiên, đầu trên là Cửu Thiên".

"Vừa rồi các ngươi cảm thấy gần là bởi vì thông đạo bị ta ép lại".

"Mà bây giờ là thông đạo bình thường".

"Chỉ là, sức mạnh của quy tắc thiên địa đánh vỡ bức tường của lối đi này cho nên phía dưới bắt đầu sụp đổ".

"Chúng ta nhất định phải thừa dịp thông đạo vẫn còn để đến thế giới Cửu Thiên, nếu không thông đạo mà không chịu nổi thì chúng ta cũng sẽ xong đời".

Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương lập tức cười nói: "Có sư phụ ở đây thì sao có thể xong đời được".

"Không!"

Tần Ninh nghiêm nghị nói: "Lần này, ta cũng không nắm chắc!"

Lời này vừa nói ra, mười một người đều yên lặng lại.

Tần Ninh im lặng một lúc rồi nói: "Thời không là thứ không dễ nắm lấy, cho nên không cách nào dự đoán, có thể bây giờ chúng ta đi qua thông đạo có không gian ổn định, nhưng sau đó có thể sẽ sụp đổ không biết chừng!"

Oanh... Tần Ninh vừa nói xong, hư không bạo liệt.

Không gian phía trước sụp đổ.

Mười một người hai mặt nhìn nhau.

Lời này... quá chuẩn! Tần Ninh giờ phút này lại không có tâm tư đi nghĩ những thứ này.

"Không còn cách nào khác rồi!"

“Mọi người tự chạy đi!"

Nói xong, mười một người đều trợn tròn mắt.

Tự chạy?

Tự chạy kiểu gì?

Tần Ninh mở miệng nói: "Ta sẽ giúp các ngươi mở ra điểm tiếp xúc, có thể chúng ta sẽ tản ra hoặc không".

"Nhưng hãy nhớ, bất kể là Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên hay Thượng Tam Thiên, nhất định phải giữ cho chính mình được an toàn".

"Càng phải nhớ, nếu gặp phải nguy cơ, có thể toàn quyền đi tìm mấy người mà ta nói sau đây, nhớ kỹ tên của bọn họ!”

"Ôn Hiến Chi!"

"Diệp Nam Hiên!"

"Lý Huyền Đạo!"

"Trần Nhất Mặc!"

Oanh...

Tần Ninh còn chưa nói hết thì hư không đã nổ tung.

Giờ khắc này, Tần Ninh cũng không thể bận tâm nhiều như vậy.

Xung quanh thân thể tiếp tục xuất hiện bóng dáng của long phượng một lần nữa.

"Ghi nhớ lời ta nói, mấy người kia đều là..."

Ầm ầm... Không gian hoàn toàn sụp đổ.

Lấy Tần Ninh làm trung tâm, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc.

Trong chốc lát, mười hai người lấy Tần Ninh làm trung tâm đều được một luồng ánh sáng nhu hòa bao trùm.

Tiếng nổ đùng đoàng tràn ngập khắp nơi.

Hư không hoàn toàn vỡ vụn.

Mười hai người biến mất không thấy gì nữa.

Ở trên Cửu Thiên.

Vấn tiên sinh mặc một bộ đồ đen, sắc mặt lạnh lùng, đứng vững trước một cung điện.

Kỷ Phác lúc này đã bị mất một cánh tay.

Nhưng vẻ oán độc ở trên gương mặt lại là không cách nào che giấu được.

Con ruột của ông ta bị người khác giết ngay trước mặt.

Không thể nào che lấp được nỗi hận.

"Vấn tiên sinh!"

Kỷ Phác giờ khắc này oán hận nói: "Ta đều sắp xếp theo những gì ngươi nói rồi, nhưng tại sao lại thất bại chứ?"

"Con ta bị Tần Ninh chém chết ngay trước mặt Ma Quang tông, Vấn tiên sinh, dù sao ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời trong chuyện này chứ?"

"Chẳng lẽ con ta cứ như vậy mà chết sao?"

Kỷ Phác kích động, khó mà bình tĩnh.

"Ngươi đang trách ta sao?"

Vấn tiên sinh nhìn Kỷ Phác.

Bị Vấn tiên sinh nhìn như vậy, Kỷ Phác chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng.

Cái lạnh thấu xương khiến cho lời tiếp theo của Kỷ Phác không thể không nuốt xuống.

“Trong vùng đất Vạn Thánh của Thanh Châu, Ma Quang tông các ngươi có thể trở thành sự tồn tại cấp cao nhất là nhờ tại hạ những năm gần đây tận sức tận lực. Kỷ Phác, ngươi bây giờ đang trách ta sao?"

Vấn tiên sinh hờ hững nói.

"Vấn tiên sinh... Ta... Ta không có ý đó, chỉ là...", "Chỉ là con ta bỏ mình, thế nhưng tên Tần Ninh đó..."

Vấn tiên sinh từ từ nói: "Yên tâm, hắn sẽ không chết, ta tuy đã dùng một phân thân làm cái giá để dẫn động thời không rối loạn, làm sụp đổ thông đạo thời không của hắn, nhưng kẻ này có rất nhiều thủ đoạn!"

"Nhưng, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu thôi".

"Không có thân thể U Vương, chúng ta còn có cái khác, càng nhiều, càng mạnh hơn..."

"Tại vùng đất Vạn Thánh, Ma Quang tông các ngươi có thực lực không tầm thường, hãy cẩn thận tìm kiếm".

"Nếu Tần Ninh đi vào thế giới Cửu Thiên, coi như không chết thì cũng sẽ phải trả một cái giá cực lớn. Nhân thời gian này, nếu là có thể tìm tới hắn, cơ hội giết hắn rất lớn".

"Không chỉ có đại địa Vạn Thánh ở Nam vực Thanh Châu mà còn phải cẩn thận tìm kiếm ở đất Cự Ma, đất Vạn Nguyên nữa".

Vấn tiên sinh hờ hững nói: "Kỷ Phác, hoặc là tìm được hắn trước khi hắn trở nên hoàn toàn mạnh mẽ, hoặc là... ngươi cứ chờ hắn trở nên mạnh mẽ xong thì giết cả nhà ngươi đi!"

Nghe xong, Kỷ Phác run rẩy.
Chương 1510: Nơi này rất nguy hiểm

Kỷ Phác nhìn Vấn tiên sinh, vội vàng nói: "Vấn tiên sinh, ngươi không thể mặc kệ ta được!"

"Ta quản ngươi? Đương nhiên sẽ quản!"

Vấn tiên sinh hờ hững nói: "Lúc trước ta tìm cha con các ngươi, chính là thấy Kỷ Uyên có thiên phú không tầm thường, đáng giá để giao việc".

"Ta bảo các ngươi dựng nên một con rối để chiếm cứ đại lục Vạn Thiên, bảo các ngươi khi thời cơ chín muồi thì bóc hồn phách ra để hạ giới".

"Thế nhưng ta có bảo các ngươi lợi dụng hồn của Tần Kinh Mặc không?"

"Nếu không phải các ngươi tự cho là thông minh, Tần Ninh sẽ không cưỡng ép dung hợp đến cảnh giới Thánh Nhân, giết tới Cửu Thiên, tiêu diệt Kỷ Uyên!"

Kỷ Phác trong lúc nhất thời không biết nói gì.

"Đây là một đối thủ rất khủng bố, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra, không có thứ hắn không làm được, hiểu chưa?"

Kỷ Phác gật đầu, hơi cong người.

Vấn tiên sinh thở ra một hơi, từ từ nói: "Luôn chú ý tin tức của kẻ này đi, theo suy đoán của ta, cho dù là đến thế giới Cửu Thiên, hắn hẳn là sẽ ở trong Thanh Châu thôi!"

"Khả năng lớn nhất chính là ở một trong thất đại địa của Nam vực Thanh Châu".

"Khả năng lớn nhất là ở ba khu vực đất Vạn Nguyên, đất Cự Ma, vùng đất Vạn Thánh!"

"Đương nhiên, Thanh Uyên, Vũ Uyên, Khổ Địa, Cực Địa cũng có khả năng, chỉ là Ma Quang tông các ngươi không nhúng tay được tới mấy nơi này, cho nên đành thôi vậy!”

Thanh Châu chia làm năm vực là Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung, đó cũng không phải kiểu phân chia rõ ràng nhưng lại được rất nhiều võ giả tán thành.

Nam vực chia làm bảy phương.

Thanh Uyên, Vũ Uyên, Khổ Địa, Cực Địa, đất Vạn Nguyên, đất Cự Ma, vùng đất Vạn Thánh.

Bảy nơi này đều có khác biệt.

Ma Quang tông ở vùng đất Vạn Thánh, thuộc về sự tồn tại cao cấp nhất tại vùng đất Vạn Thánh.

Mà thời gian Ma Quang tông quật khởi cũng mới được mấy vạn năm mà thôi.

Người ngoài không hay, nhưng Kỷ Phác lại biết rõ, tất cả dều nhờ có môt vị tự xưng là Diệp Chi Vấn Vấn tiên sinh trợ giúp mới làm được.

"Kỷ Phác, nếu làm tốt, cũng không phải là con của ngươi đột phá Thánh Nhân mà là Kỷ Phác ngươi phá Thánh Nhân!"

Vấn tiên sinh nói xong thì lập tức biến mất không thấy.

Ánh mắt của Kỷ Phác lúc này mang theo một tia mê man.

Phá Thánh Nhân! Phía trên vùng đất Vạn Thánh.

Cảnh giới cao nhất của võ giả chính là Thánh Nhân.

Dưới Thánh Nhân là Hư Thánh và Hóa Thánh, số lượng võ giả ở cảnh giới này rất nhiều.

Xuống dưới nữa thì cũng không đáng giá nhắc tới.

Cũng không phải nói thế giới Cửu Thiên thì không có võ giả bậc thấp và người phàm.

Chỉ là có rất nhiều người có cảnh giới hoàn toàn vượt qua Vương Giả.

Mà ở trong Nam vực Thanh Châu, vượt qua Thánh Nhân là mục tiêu của mỗi một cường giả chí tôn.

Kỷ Phác há có thể không động tâm?

Chỉ là trước đó ông ta vì con trai nhiều hơn.

Hiện tại ông ta có thể cân nhắc cho mình.

"Người đâu!"

"Tông chủ!"

Kỷ Phác khua tay nói: "Lập tức phái đệ tử trong tông đi dò la vị trí của Tần Ninh, không chỉ tìm trong vùng đất Vạn Thánh mà còn đi cả đất Vạn Nguyên, đất Cự Ma để tìm. Nếu tìm được, một món Thánh khí tam phẩm, Thánh đan tam phẩm và Thánh quyết tam phẩm sẽ là của người đó!"

"Vâng!"

Lập tức, Ma Quang tông liền trở nên náo nhiệt...

Tại đại lục Vạn Thiên, khi mười hai người Tần Ninh biến mất, mối lo về Ma tộc được giải quyết, vô số sinh linh ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên cũng được an ổi.

Thế lực cao cấp cũng được một lần thay máu.

Lục đại bá chủ trước kia đã hoàn toàn không còn.

Dưới mắt, chỉ có ngũ phương.

Thanh Ninh các! Thính Tuyết sơn trang! Huyền Thiên cung! Thiên Ngoại Tiên! Vạn Thiên các! Vạn Thiên các vì có Vạn Nhất Thiên thành tựu Thiên Vương nên địa vị đã thay đổi.

Về phần Thái Cực đạo quán thì đã trở thành lịch sử.

Không chỉ có vậy.

Có một thế lực đang dần được mọi người coi trọng.

Tần gia! Thái Hư tông! Bắc Lan! Lần này, Tần gia không có sự tồn tại của siêu cường giả, tu vi cao nhất là Tần Sơn cùng Tần Hải còn chưa đạt Thiên Nhân.

Thế nhưng Tần gia Thái Hư tông lại được vô số người ghi nhớ.

Không thể chọc vào! Thật sự không thể chọc vào.

Tần Kinh Mặc bỏ mình, Tần Ninh có thể phát điên, xuyên phá Cửu Thiên, tàn sát Thánh Nhân.

Chọc đến người nhà Tần Ninh, chỉ sợ Tần Ninh sẽ từ Cửu Thiên giết xuống, trực tiếp hủy diệt đại lục Vạn Thiên.

Tần gia hiện nay như là một quả trứng gà tồn tại giữa rất nhiều tảng đá, thế nhưng bất luận là tảng đá nào cũng không dám đụng vào quả trứng gà này.

Đụng vào sẽ chết, chết rất nhiều người! Tần Sơn và Tần Hải đều có nhà, Tần Thương Sinh cũng được an ổn. Tất cả chuyện này đối với Tần Ninh cũng là vô cùng tốt.

Nếu đại ca và nhị ca đến cảnh giới cao hơn thì sẽ phải đối mặt với khiêu chiến càng lớn.

Đây cũng không phải là điều mà Tần Ninh muốn thấy.

Đại lục Vạn Thiên, thế sự biến hóa vẫn y như thường lệ.

Nhưng trong tiến trình này, cái tên Tần Ninh lại được khắc sâu vào.

...

Trong thế giới Cửu Thiên! Một thành trì phồn hoa.

Tòa thành trì này nhìn từ bên ngoài có thể dung nạp trăm vạn người.

Mà trong thành trì, từng tòa kiến trúc cũng cực kì cao quý xa hoa, kiến trúc vật liệu càng là thứ mà đại lục Vạn Thiên chưa bao giờ có.

Nhưng tòa thành trì kiểu này ở trong mắt võ giả tại thế giới Cửu Thiên lại rất bình thường.

Thành này tên là thành Thanh Ma! Giờ này khắc này, cách thành Thanh Ma khoảng năm mươi dặm, ở cạnh một đầu đường lớn có một đầu đường rẽ, đi thẳng vào sẽ thấy một tòa miếu đổ nát. Bên trong miếu có mấy người đang ở cùng một chỗ.

Trong miếu có ba người ngồi chung quanh.

Mà ở phía sau miếu hoang, dưới pho tượng kia là một người quần áo rách nát nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt nhắm chặt, hô hấp yếu ớt.

"Đây là chuyện gì chứ!"

Một người trong đó mở miệng nói: "Vô Tận lão đầu, con rể ngươi vẫn chưa trở lại, ngươi không lo lắng sao?"

"Ta lo lắng? Ta lo lắng thì làm được gì!"

Ông già tóc trắng xoá ngồi đối diện mắng: "Lão phu có lo lắng thì cũng làm gì có cách nào!"

"Hai ngươi chớ làm ồn!"

Đối diện hai người là một ông gia, nhịn không được nói: "Làm ầm lên thì có tác dụng gì? Chờ tên nhóc Dương Thanh Vân kia trở về lại tính tiếp!"

Ba người ngồi ở đây chính là Tuyết Thiên Vương Tuyết Ưng, Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận, cùng Huyền Thiên Vương Huyền Chấn.

Mà người nằm trên mặt đất nơi miếu hoang kia không phải Tần Ninh thì còn ai vào đây! Mười hai người lạc nhau trong thông đạo đổ sụp.

Nhưng cũng may, ba lão già bọn họ cùng Dương Thanh Vân và Tần Ninh ở chung một chỗ.

Chỉ là, rất không may.

Tần Ninh là người duy nhất hiểu rõ thế giới Cửu Thiên thì lại hôn mê! Hoàn toàn hôn mê.

Bọn họ đã thử đủ cách mà đều không làm được.

Nơi này là thế giới Cửu Thiên, thế giới Thánh Nhân, tồn tại các võ giả có đẳng cấp cao hơn.

Thế nhưng bọn họ lại không biết gì hết.

Trước mắt, điều duy nhất biết rõ.

Nơi này rất nguy hiểm! Thật sự rất nguy hiểm.

Trên đường đi, Dương Thanh Vân mang theo ba người bọn họ, lôi kéo Tần Ninh đang hôn mê đến chỗ này đặt chân. Rồi tổng cộng gặp bốn lần cướp bóc ở trong cái miếu đổ này! Không sai, bốn lần! Quả thực là khủng bố.

Thánh Nhân của thế giới Cửu Thiên thích ăn cướp như vậy sao?

Hơn nữa ai cũng ở cảnh giới Hóa Thánh tầng năm trở lên, bọn họ không có sức phản kháng.

Cũng may mấy lão già này đều vô liêm sỉ thành quen, nói là con trai mình bị bệnh nặng, đi xin thuốc khắp nơi thành ra mất hết gia sản thì mới được bỏ qua cho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK