Lúc này Lăng Thiên vung tay, kiếm rút ra không gây nên một tiếng động nào nhưng lại mang theo luồng sát khí mãnh liệt.
“Tử Kiếm quyết!”
Một kiếm đâm ra, lần này tốc độ còn nhanh gấp 10 lần vừa rồi.
Mọi người chưa từng nghe thấy Tử Kiếm quyết này nhưng trong lòng mọi người đều đoán rằng, Tử Kiếm quyết này chắc chắn là Tinh Thần linh quyết!
“Tinh Thần linh quyết, nhanh thế mà đã phải thi triển ra rồi sao?”
Tần Ninh lạnh lùng nhìn thẳng đối phương, côn mảnh siết chặt trong tay.
“Như vậy thì xem ra, phải thử xem Tinh Thần linh quyết của ngươi lợi hại hay là côn đánh chó thô bạo đơn giản của ta lợi hại!”
Bàn tay Tần Ninh vung lên, rút ra một cây côn.
Lúc này côn đánh chó đã ngưng tụ một âm thanh chói tai, tốc độ cũng không hề chậm hơn tốc độ tấn công của Lăng Thiên.
Đông…
Một âm thanh nặng nề vang lên, kiếm và côn lúc này va chạm trực tiếp vào nhau.
Côn mảnh trong tay của Tần Ninh vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu, nhưng bên kia, linh kiếm trong tay Lăng Thiên đã rắc một tiếng gẫy đôi.
“Cái gì…”
“Sao có thể được!”
Lúc này, trong đám người phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.
Một cây côn gỗ mà đánh gẫy một linh kiếm tam phẩm!
Lúc này, ánh nhìn của Lăng Thiên cũng ngỡ ngàng, rõ ràng là không thể tin nổi.
“Không thể nào… tại sao có thể…”
Trong mắt Lăng Thiên mang một vẻ kinh hoàng.
Một cây côn gỗ, thế mà lại đánh gãy trường kiếm của gã.
“Kể cả cho ngươi linh quyết thánh phẩm, thần phẩm thì ngươi thua vẫn hoàn thua, đồ ngu!”
Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước lên, côn đánh chó rút nhanh, đâm thẳng vào lồng ngực Lăng Thiên.
“Hừ, cút!”
Lúc này, Lăng Thiên lạnh mặt, vung thẳng ra một quyền.
Quyền phong gào thét, trong cơ thể của gã có một luồng khí thế hoàn toàn khác, lại lần nữa tăng lên.
“Cảnh giới Linh Luân tầng 2!”
Chính lúc này, Lăng Thiên lại tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 2, đây là tình huống gì?
“Ẩn giấu thực lực của mình?”
Tần Ninh chế giễu cười: “Lăng Thiên, ngươi cũng thích diễn hề thật đấy”.
Không thể không nói, giao chiến với hắn là chuyện ngu xuẩn nhất của Lăng Thiên.
Sự tồn tại của Lăng Thiên chính là tâm bệnh của hắn.
Nhưng Lăng Thiên vẫn luôn ra ngoài tu hành với Thiên Tử, không thấy tung tích.
Hôm nay quay lại, gã đã lập tức tìm Tần Ninh quấy rầy.
Trong mắt Lăng Thiên, hắn đang tìm chết, nhưng trong mắt hắn, Lăng Thiên lại không phải như vậy?
Một côn rút ra, đột nhiên đâm thẳng tới nắm đấm của Lăng Thiên.
Cạch…
Hai bên va chạm, trong chớp mắt bóng người lại tách ra.
Nhưng lần này, cơ thể của Lăng Thiên như bị kích điện mà loạng choạng lùi về sau.
Thua rồi!
Thực lực cảnh giới Linh Luân tầng 2, đối chiến với cảnh giới Linh Đài tầng 7 mà gã lại thua.
Về sức mạnh thì gã hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Ninh.
“Thân thể của ngươi… ngươi là linh thể? Thánh thể?”
“Không phải, chỉ là phàm thể phổ thông nhất!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Tinh Môn đã bị ngươi cướp đoạt. Bây giờ ta chính là võ giả bình thường, không có Tinh Môn, không có thể chất đặc biệt”.
“Nhưng ngươi, vẫn không phải là đối thủ của ta”.
Từng câu của Tần Ninh như mũi khoan đâm vào tim khiến Lăng Thiên không thể nào thở được.
Thằng cha này dường như nhìn thấu tất cả đòn tấn công của gã, điểm yếu nhất của mỗi lần gã tấn công thì Tần Ninh đều có thể hai năm rõ mười mà nắm chắc.
Mà sau đó Tần Ninh đưa ra phản kích, mỗi lần đều có thể bắt được điểm yếu của gã.
Lẽ nào hắn tu luyện hỏa nhãn kim tinh?
“Đừng nghĩ nữa!”, lúc này Tần Ninh để côn dài ra sau lưng, thản nhiên nói: “Cho dù ngươi thi triển chiêu thức gì thì đều không thoát khỏi đôi mắt của ta”.
“Lăng Thiên, ngươi cướp Tinh Môn của ta, hôm nay ta buộc phải giết ngươi, cởi nút thắt trong lòng ta”.
“Giết ta!”
Lăng Thiên vô cùng hung ác nói: “Ngươi không giết nổi ta đâu, Tần Ninh”.
“Ồ? Chỗ dựa lớn nhất của ngươi chính là Thiên Tử phải không?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Hôm nay ta muốn giết ngươi, ai cản ta, kẻ đó chết. Thiên Tử cũng không ngoại lệ”.
Lời này vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Tần Ninh này cũng to gan thật.
“Ồ? Ta muốn xem xem, ngươi động vào người của ta thế nào!”
Một giọng nói hững hờ chậm rãi vang lên.
Đám người tách ra, có mấy người từ từ bước tới.
Thanh niên đi đầu, mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt trắng ngọc, góc cạnh, mang theo một tia nhuệ khí.
Đôi mắt đan phượng kia vô cùng quyến rũ, đôi mày nhướng lên, khóe miệng lộ ra ý cười như có như không, nhìn Tần Ninh.
“Ngươi chính là Tần Ninh!”
Thanh niên đó nhìn Tần Ninh, lạnh nhạt nói: “Mấy tháng nay đã để ngươi làm mưa làm gió rồi, chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 7 mà thật sự không biết trời cao đất dày là gì à!”
“Trời cao đất dày thì ta biết, nhưng ngươi không phải trời đất gì cho cam. Ta muốn giết người, cũng không phải báo với ngươi!”
Tần Ninh thu lại côn đánh chó, cười lạnh: “Còn ngươi, chỉ là đệ tử học viện mà cũng oai phong lẫm liệt gớm”.
Lời này vừa nói ra, hiện trường bỗng nhiên vang lên từng âm thanh hít khí lạnh.
Tần Ninh muốn chết à?
Đây chính là Thiên Tử!
Ở học viện Thiên Thần, gần ngàn năm nay, Thiên Tử là thiên chi kiêu tử xuất sắc phi thường, mà thực lực đã đạt tới cảnh giới Linh Phách.
Và là kẻ duy nhất đạt tới cảnh giới Linh Phách trong đám đệ tử học viện.
Ngoài ra, Thiên Tử còn sáng lập ra Thiên Tử Đảng, quyền thế cực lớn.
Trong học viện Thiên Thần, rất nhiều trưởng lão danh dự đều phải nể mặt hắn ta.
Kể cả viện trưởng đối với Thiên Tử cũng vô cùng coi trọng, thậm chí còn có ý truyền lại vị trí viện trưởng cho Thiên Tử.
“Quả nhiên là tự cao tự đại, kẻ không biết thì không sợ!”
Thiên Tử thản nhiên bật cười, cũng không tức giận mà chậm rãi nói: “Xem ra, không ở học viện Thiên Thần một thời gian dài khiến mấy con châu chấu nhảy nhót quen chân quên mất ai mới là đệ nhất thiên chi kiêu tử của học viện Thiên Thần”.
Lời này vừa dứt, bàn tay Thiên Tử chợt vung lên, một luồng chưởng lực vồ thẳng về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh khẽ nheo mắt.
“Muốn giết ta, vậy thì ta sẽ chặt đứt một tay ngươi!”
Tần Ninh hừ một tiếng, dứt lời, quả quyết sải bước đi lên.
Gã này muốn làm gì?
Muốn cứng đối cứng với Thiên Tử cảnh giới Linh Phách?
Muốn chết sao!
Lúc này, một hơi thở chết chóc dâng lên.
Trong trận đấu, một luồng sát khí cũng lan ra.
Đột nhiên, từ sườn dốc Sinh Tử có một tiếng vù vù vang lên.
Đột nhiên, giữa sườn dốc Sinh Tử có một hơi thở khủng khiếp, cuồn cuộn xô tới.
Soạt…
“A…”
Đúng lúc này, một âm thanh phá không vang lên cùng một tiếng kêu thảm thiết.
Bàn tay vồ ra của Thiên Tử, lúc này chặt đứt lìa, rơi xuống mặt đất, máu me đầm đìa.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều chết lặng tại chỗ.
Cho dù là ông què, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đã chuẩn bị ra tay, thì cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh lại có chiêu thức cao cấp gì đây?
Tiếng tích tắc vang lên, Thiên Tử giơ bàn tay đứt lìa, trán toát mồ hôi hột, sắc mặt cũng trở nên hung tợn.
Trên con đường võ đạo, thân thể chính là nền tảng của võ giả, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Linh Phách thì mỗi bộ phận trên cơ thể đều trải qua sự tẩy rửa của lượng lớn linh dược thiên địa.
Đứt một bàn tay chính là hủy diệt nền tảng của hắn ta.
Tần Ninh, muốn chết!
Chương 247: Kiếm máu Sinh Tử
“Khốn nạn, Thiên Thương Vũ ta hôm nay phải giết ngươi!”
Vừa dứt lời, Thiên Tử đã sải bước đi lên, bàn tay còn lại lúc này đã siết chặt thành quyền, một luồng quyền phong, bao bọc linh khí, ngưng tụ thành một con sư tử dũng mãnh, cắn giết lao về phía Tần Ninh.
“Vậy thì lại chặt một cánh tay của người!”
Tần Ninh hừ một tiếng, dứt lời, hơi thở khủng khiếp kia lại một lần nữa dâng lên.
Lần này, tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.
Hơi thở kia mang theo sát khí bá đạo, dường như muốn nuốt tất cả mọi người, khiến người ta kinh hoàng lo sợ.
Phụp một tiếng bỗng chốc vang lên.
Lúc này, mọi người trừng mắt mà nhìn cánh tay của Thiên Tử như bị vũ khí sắc bén nào đó chặt đứt lìa.
Nhưng, họ chỉ nhìn thấy cánh tay của Thiên Tử rơi xuống, chứ không nhìn thấy, rốt cuộc là thứ quái quỷ nào làm ra điều đó.
Nhưng, càng như thế thì càng khủng khiếp!
Một cường giả cảnh giới Linh Phách, thế mà lại bị một thằng nhãi trêu đùa.
Một bàn tay bị chém, một cánh tay bị đứt khiến lúc này Thiên Tử hoàn toàn nổi máu điên.
Hai mắt nhìn Tần Ninh mang theo cả lửa giận.
Vốn dĩ trong mắt hắn ta, Tần Ninh chỉ là một nhân vật nhỏ, thế mà lại xuất hiện biến cố đến mức này.
“Ngươi muốn cản ta hả?”
Lúc này, Tần Ninh bước ra, hừ lạnh rồi: “Ta đã nói rồi, ngươi không đủ tư cách đó đâu. Trước mặt ta, tốt nhất là thu lại cái tên Thiên Tử đáng thương của ngươi lại, Thiên Thương Vũ!”
“Ngươi…”
Lúc này, Thiên Tử muốn nói gì nhưng không nói nổi một câu.
Mà mọi người đúng xung quanh thì đã hoàn toàn choáng váng.
Thiên Tử, đại biểu cho đệ tử đỉnh cao ở học viện Thiên Thần. Lúc này, hắn ta lại bị Tần Ninh ba lần bốn lượt giáo huấn không dám nói một câu phản bác.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bất kỳ ai cũng không dám tin.
Mà lúc này, Thiên Động Tiên đứng một bên mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đứng chết lặng, rất lâu không nói được câu nào.
“Không thể… không thể nào… sao có thể…”
Ông ta kinh hoàng như gặp quỷ.
“Kiếm máu Sinh Tử thật sự tồn tại…”
Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn về phía Lăng Thiên.
“Ta nói rồi, bất cứ kẻ nào cũng không thể bảo vệ ngươi, Lăng Thiên”.
Tần Ninh bước lên một bước, sát khí dâng lên.
Lúc này, Lăng Thiên vô cùng hoảng hốt.
Chuyện gì vậy?
Tần Ninh… tại sao Tần Ninh lại có thể làm tới bước này!
“Thiên tử, cứu ta…”, Lăng Thiên mất bình tĩnh, kinh hoàng thét lên.
Sắc mặt của Thiên Tử lạnh lùng, nghiến răng nói: “Tần Ninh, tốt nhất là ngươi đừng tới đó”.
“Thiên Tử đảng của ta…”
“Câm miệng!”
Tần Ninh lạnh lùng quát lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thiên Tử.
Tiếng quát này khiến thân thể của Thiên Tử run rẩy, vẻ mặt kinh hoàng.
Sợ rồi!
Thiên Tử sợ rồi!
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng và hành động tỏ vẻ kinh sợ kia từ trên khuôn mặt của Thiên Tử.
“Ngươi sợ rồi?”
Tần Ninh nhìn Thiên Tử, chế giễu cười khẩy một tiếng: “Thiên Tử mà ai ai cũng truyền tai nhau nghe cũng chỉ như vậy”.
“Ta muốn giết gã, ngươi có ý kiến gì không?”
Vừa dứt lời, Tần Ninh bước lên một bước.
Đối diện với khí thế hùng hổ dọa người của Tần Ninh, lúc này, vẻ tức tối trong mắt Thiên Tử đã bị kìm nén lại.
“Không có ý kiến gì đúng không?”
Tần Ninh hừ một tiếng, bước thẳng lên một bước, côn đánh chó trong tay đâm thẳng vào ngực Lăng Thiên.
“Chết đi!”
Lúc này, Lăng Thiên hoàn toàn bị ép đến điên.
Cảnh giới Linh Luân tầng 2, thế mà bị Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 7 đánh ngược.
Không chỉ như thế, Thiên Tử còn bị Tần Ninh làm cho khiếp sợ!
Vốn dĩ hôm nay muốn giết chết Tần Ninh, báo thù cho Sở Ngưng Thi, báo thù cho Lăng gia nhưng bây giờ, lại bị đánh ngược cho tan tành.
Tại sao lại như thế!
“Ngươi không ngăn cản được ta đâu!”
Côn gỗ trong tay Tần Ninh chợt thay đổi quỹ đạo, vốn quỹ đạo đang là đâm ra thay đổi thành đập xuống.
Một côn bổ thẳng xuống.
Trong chớp mắt, Lăng Thiên gần như không có cách nào trốn thoát, chỉ đành nhìn cây côn mảnh, đập thẳng xuống đầu mình.
Rắc…
Trong khoảnh khắc khi tiếng rắc rắc vang lên, cây côn rơi xuống, phần đầu của Lăng Thiên nổ tung.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều run lẩy bẩy.
Tần Ninh này thật sự quá ác!
Lùi lại một bước, đứng tại chỗ, Tần Ninh thu lại cây côn mảnh rồi khẽ vỗ tay.
“Bây giờ đến lượt ngươi!”
Ánh mắt Tần Ninh lóe lên, nhìn Thiên Tử.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, ánh mắt Thiên Tử u ám, nhìn Tần Ninh, mang đầy vẻ không thể tin nổi.
Tần Ninh quả thật quá kỳ quái.
Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc là vừa rồi Tần Ninh thi triển chiêu thức gì!
Gã này…
“Ta muốn làm gì? Bao che cho Lăng Thiên, còn muốn giết ta, ngươi nói xem, ta muốn làm gì?”
Tần Ninh thản nhiên cười khẩy nói: “Ta không quan tâm ngươi là thiên tử hay thái tử. Từ trước tới giờ, ta chưa từng khách sáo với kẻ muốn giết ta”.
“Ngươi dám!”
Lúc này, Thiên Tử dâng lên một luồng khí thế không nộ mà uy, cho dù bị chặt mất một bàn tay, đứt một cánh tay thì hơi thở cao cao tại thượng tích lũy đã lâu của hắn ta vẫn còn như cũ.
“Ta dám? Ngươi thử xem ta có dám không!”
Tần Ninh liếc nhìn Thiên Tử, cười nói: “Ít tỏ vẻ giỏi giang trước mặt ta đi”.
Lúc này, ánh mắt Thiên Tử lóe lên tia sáng, nhìn Tần Ninh: “Ta vốn không muốn nợ nhân tình của người khác, nhưng đây là ngươi ép ta!”
Thiên Tử hừ một tiếng, hơi khom lưng về phía trước, dường như tự nói tự nghe: “Vương gia Long Tường, cảm phiền!”
Lời vừa nói ra, cả đám người bỗng giật mình.
“Ha ha, có thể hỗ trợ Thiên công tử là vinh hạnh của ta!”
Đám người tách ra, ba người sải bước đi tới.
Một người đứng giữa, lúc này đang chắp tay sau lưng, mặc áo choàng màu vàng nhạt, tóc mai điểm bạc, vẻ mặt hồng hào.
Giơ tay nhấc chân đều khiến người khác cảm thấy lộ ra một vẻ tự nhiên, hờ hững của người ở vị trí cao.
Người này là ai?
Thiên Tử nhìn người này thì nói ngay: “Vương gia Long Tường, xin giúp tại hạ giết chết kẻ này!”
“Đương nhiên chuyện này không có vấn đề gì!”
Long Tường bước lên phía trước, hai mắt đánh giá Tần Ninh, cười nhạt nói: “Nhưng trước đó, ta muốn cho tiểu huynh đệ này một cơ hội”.
Long Tường chậm rãi nói: “Vừa rồi thứ ngươi dẫn động chính là kiếm máu Sinh Tử đúng chứ?”
Kiếm máu Sinh Tử?
Lời vừa nói ra khiến hầu hết những người có mặt tại đây đều mù mờ.
Họ chưa từng nghe qua tên của kiếm này.
“Kiếm máu Sinh Tử, nghe nói năm đó chính là một thanh kiếm phi phàm, đã nhiễm máu tươi của hàng ngàn hàng vạn linh thú, vì tồn tại muôn thuở mà dần dần tự sinh ra kiếm linh”.
“Đây chính là một thanh linh kiếm danh tiếng lừng lẫy, ở thời hoàng đế Minh Ung đã khiến người ta run rẩy”.
“Kiếm này, có thể hình thành kết nối liền mạch với kiếm khách, tới mức như linh hoạt như thân người, mà uy lực… tương đương với linh khí ngũ phẩm!”
Linh khí ngũ phẩm!
Lời vừa nói ra, khiến mọi người đang đứng xung quanh thở gấp.
Linh khí ngũ phẩm là khái niệm gì?
Ở đế quốc Bắc Minh, linh khí ngũ phẩm đã là thứ cực kỳ hiếm gặp. Mỗi một món đều có giá trị liên thành.
Linh khí ngũ phẩm!
Trong học viện Thiên Thần lại có bảo bối như vậy.
“Ngươi biết không ít đấy nhỉ!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Quả thật đây là kiếm máu Sinh Tử, nhưng kiếm máu rút ra là phải gặp máu, ngươi nghĩ xem?”
Lời vừa nói ra, Long Tường kia lại khẽ lắc đầu.
Chương 248: Để lại một cánh tay
“Tiểu huynh đệ, thiên phú của ngươi không tầm thường, thực lực không tệ, ta không muốn giết ngươi, như vậy thì quá đáng tiếc cho một nhân tài”.
Long Tường lại nói: “Thế này nhé, ngươi bái ta làm thầy, là người của ta thì ta sẽ không truy xét ân oán giữ ngươi và Thiên Tử”.
“Hơn nữa, nếu ngươi giao kiếm máu Sinh Tử cho ta thì ta có thể giúp ngươi và Thiên Tử hóa thù thành bạn”.
Vương gia Long Tường tỏ vẻ rộng lượng, kiêu ngạo nói.
“Vương gia Long Tường…”
Lời này vừa nói ra, Thiên Tử lại sốt ruột.
Tần Ninh chặt đứt cánh tay của hắn ta, sao có thể bỏ qua cho hắn như vậy?
“Giúp ta? Sợ là ông đang nằm mơ rồi đấy!”
Tần Ninh lắc đầu cười, nói: “Vương gia Long Tường? Ta và Thiên Tử đã sớm phải giải quyết chuyện về Lăng Thiên rồi, chỉ là hai tên đó vẫn luôn trốn ta”.
“Cuối cùng, hôm nay chúng đã xuất hiện, hơn nữa còn muốn diệt Tần gia ta, giết người của ta, đương nhiên là ta sẽ giết bọn chúng”.
“Ta không quan tâm ông là vương gia ở đâu, nhưng chuyện này thì ta khuyên ông không nên nhúng tay vào”.
“Nếu ông cứ phải nhúng tay vào, cũng chẳng sao, ta giết thêm một người mà thôi!”
Nghe vậy, sự lo lắng trong mắt Thiên Tử đột nhiên biến mất không còn vết tích.
Thằng nhãi này, xong đời rồi!
Vốn dĩ, Thiên Tử rất lo lắng, Tần Ninh thật sự sẽ đáp ứng yêu cầu của vương gia Long Tường mà không ngờ thằng nhãi này lại điên cuồng kiêu ngạo tới mức như vậy.
Vương gia Long Tường là ai?
Đắc tội với lão ta, thằng nhãi Tần Ninh này, quả thật là không biết sống chết!
“Hả? Nói vậy thì ngươi không muốn hòa giải rồi?”
Vương gia Long Tường lắc đầu, nuối tiếc nói: “Nếu vậy thì ta chỉ đành giết ngươi, rồi lấy kiếm máu Sinh Tử này”.
“Vương gia Long Tường, giết hắn đi!”
Lúc này, Thiên Tử nham hiểm nói: “Thằng nhãi này là một mối họa, cho dù hôm nay lời hay ý đẹp đồng ý với ông nhưng khó mà đảm bảo sau này sẽ không ghi hận!”
“Diệt cỏ tận gốc mới có thể, một lần vất vả nhàn nhã suốt đời!”
Vương gia Long Tường lúc này cũng gật đầu.
“Nói cái rắm gì lắm!”
Tần Ninh hừ lạnh nói, lúc này kiếm máu tăng tốc đột ngột, một kiếm xông thẳng tới Thiên Tử.
Vụt…
Mũi kiếm lao nhanh với tốc độ ánh sáng rơi xuống cổ của Thiên Tử, chỉ thiếu một chút nữa là lấy mạng hắn ta.
“Dừng tay!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Long Tường khẽ thay đổi.
Tần Ninh này, quá láo xược.
Nói nhẹ không nghe, bây giờ còn dám ra tay trước mặt mình.
“Tần Ninh, nếu ngươi giết hắn ta thì thượng quốc Thương Long ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thượng quốc Thương Long!
Lời vừa nói ra, một tia nghi ngờ giữa đôi lông mày của ông què chợt tan biến.
Vương gia Long Tường.
Thượng quốc Thương Long!
Hóa ra, người này chính là Long Tường của thượng quốc Thương Long!
Trên Cửu U đại lục, tông môn đỉnh cấp nắm giữ mọi thứ, mà dưới các tông môn đỉnh cấp là vô số các nước.
Có vô số quốc gia với 4 cấp độ sức mạnh: cương quốc, thượng quốc, đế quốc, quốc.
Thượng quốc Thương Long chính là 1 trong những thượng quốc, mà không chỉ là một thượng quốc đơn thuần.
Chính là 1 trong 7 thượng quốc lớn.
7 thượng quốc lớn kia có sức mạnh quốc gia hùng hậu chưa nói mà nền tảng và thực lực của riêng họ cũng vô cùng mãnh liệt.
Ít nhất cũng phải có vài nhân vật trấn giữ thuộc cảnh giới Địa Võ.
Một số đệ tử xung quanh rõ ràng là cũng từng nghe qua cái tên thượng quốc Thương Long cho nên vô cùng kinh ngạc.
“Thiên Thương Vũ chính là phò mã của thượng quốc Thương Long, có hôn ước với công chúa Long Nguyệt Nhi. Nói cho ngươi biết, công chúa Long Nguyệt Nhi chính là công chúa mà quốc chủ thượng quốc yêu thương nhất”.
Long Tường lúc này lạnh lùng nói: “Nếu ngươi giết hắn ta, thì chính là đắc tội với thượng quốc Thương Long, 1 trong 7 thượng quốc lớn. Ngươi tự nghĩ cho kỹ”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại khẽ cười.
“Ông uy hiếp ta?”
Tần Ninh thản nhiên bật cười: “Kể cả quốc chủ của các ngươi đích thân tới đây thì ta muốn giết ai cũng không phải là chuyện các ngươi ngăn cản được”.
Phụp…
Vừa dứt lời, kiếm máu Sinh Tử xuyên qua yết hầu của Thiên Tử, máu tươi bắn ra tung tóe.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều chết lặng.
Sạch sẽ, nhanh gọn, không hề dài dòng.
Tần Ninh giết người, không hỏi nguyên nhân.
“Được được dược!”
Sát khí nổi lên trên ấn đường của Long Tường.
Nhưng lão ta lại không động thủ.
Kiếm máu Sinh Tử, đã có lịch sử tồn tại lâu đời, mà còn là linh khí ngũ phẩm!
Linh khí ngũ phẩm, linh khí ngũ phẩm thông linh, trong tay Tần Ninh như một vũ khí giết người sắc bén. Lão ta không dám đảm bảo, bản thân lão ta là cảnh giới Địa Võ tầng 2 có thể đối diện với kiếm máu Sinh Tử.
Dù sao, đó chính là linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp!
“Tần Ninh, thượng quốc Thương Long của chúng ta đã nhớ kỹ chuyện này rồi”.
Long Tường tức tối không thôi, gằn lên nói: “Tốt nhất ngươi hãy nhớ kỹ chuyện này là tội mà ngươi gây ra”.
“Chúng ta đi!”
Vừa dứt lời, Long Tường thẹn quá hóa giận, xoay người rời đi.
“Đế quốc Bắc Minh là nơi ông thích đến thì đến, thích đi thì đi sao?”
Lúc này, Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, kiếm máu Sinh Tử gia tăng tốc độ.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đi như thế thì đế quốc Bắc Minh là chỗ nào chứ? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Để lại một cánh tay đi!”
Một tiếng phụt lại vang lên.
Kiếm máu Sinh Tử vung ra một luồng hoa kiếm.
Long Tường không kịp phản ứng, cánh tay trái cứ thể rơi xuống đất.
Máu tươi phun ra thành dòng trên cánh tay trái đó bị kiếm máu cắn nuốt hết trở thành da khô bọc xương trắng.
“Ngươi…”
“Thế nào? Không phục?”
Tần Ninh lại nói: “Không phục thì bảo quốc chủ của các ngươi tới tìm ta. Ta ở đây đợi lão ta”.
Lúc này, Long Tường không thể nào bộc phát được cục tức này mà phun ra một ngụm máu tươi, căm hận nhìn Tần Ninh, cuối cùng không nói một lời mà rời đi.
Lão ta sợ thật sự!
Tuy nói, lão ta mang sức mạnh cường đại của cảnh giới Địa Võ tầng 2, nhưng kiếm máu Sinh Tử đó trong tay Tần Ninh quả thật là như cá gặp nước, lão ta gần như không phải là đối thủ của nó.
Một món linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp, sao Tần Ninh lại khống chế được?
Mấy người Long Tường rời đi, lúc này hiện trường rõ ràng im lặng hẳn.
Soạt soạt…
Đúng lúc này, từng âm thanh phá không lại vang lên.
Mấy bóng người lao tới, dần hạ người xuống trường đấu.
“Viện trưởng!”
“Bệ hạ!”
Hai người đi đầu chính là viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung.
Nhìn thấy Tần Ninh không hề hấn gì thì hai người mới thở phào một hơi.
“Tần công tử!”, Minh Ung nhìn Tần Ninh, thở phào, nhìn hai xác chết kia thì bỗng chốc hiểu ra tất cả, nói: “Tần công tử không sao chứ?”
“Ừ!”
Tần Ninh uể oải nhìn hai người, vung kiếm máu Sinh Tử về phía ông què rồi xoay người rời đi.
Đây là thái độ gì đấy?
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì ngây ngốc.
Hai vị này, một vị là hoàng đế Minh Ung, người nắm giữ đế quốc hiện nay.
Một vị là viện trưởng Thiên Ám của học viện Thiên Thần.
Thế mà Tần Ninh lại chẳng thèm để ý!
Mà hai người kia cũng không quan tâm tới thái độ đó.
Thiên Ám nhìn bốn phía, nói: “Đừng nhìn nữa, ta đã cho người điều tra rõ, Thiên Thương Vũ và Lăng Thiên cấu kết với quốc gia khác, mưu đồ hủy diệt đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần. Tần Ninh đã cứu mạng của ta, giết hai kẻ đó”.
“Từ hôm nay trở đi, trong học viện này, tất cả thành viên của Thiên Tử đảng đều phải tiếp nhận điều tra thanh trừng”.
“Đồng thời, ta cần phải nói cho các vị đang ở đây được biết, từ hôm nay trở đi, trong học viện không cho phép bất kỳ đoàn thể đệ tử nào tồn tại, điều tra ra kẻ nào, giết không tha!”
Thiên Ám vừa dứt lời thì nhìn hoàng đế Minh Ung, rồi hai người sải bước rời đi.
Nhưng đám người xung quanh thì lúc này đã trở nên vô cùng choáng váng.
Chương 249: Không còn Liễu Môn nữa
An Vũ Tình của An Nhiên uyển.
Kiếm Tồn Nhất của hội Thiên Kiếm.
Liễu Khai Nguyên và đám người của Liễu Môn, lúc này đều có mặt tại hiện trường.
Họ tận mắt nhìn thấy, Tần Ninh giết chết Lăng Thiên, mà sau đó lại dựa vào linh khí siêu việt để giết Thiên Tử, chặt đứt cánh tay Long Tường.
Trong mắt họ, Thiên Tử là sự tồn tại cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Nhưng những chuyện xảy ra hôm qua, quá đỗi kinh ngạc.
Thiên Tử bị giết rồi.
Mà lại bị giết một cách lãng xẹt như vậy.
Như trong một vài tạp ký dã sử, những đại nhân vật chấn động thiên hạ lúc chết thì phải thật oanh liệt mới đúng.
Nhưng Thiên Tử lại chết kiểu… rất ấm ức!
Liễu Khai Nguyên với tư cách là người cầm lái Liễu Môn, vốn là đoàn thể đệ tử lớn thứ hai. Bây giờ Thiên Tử đảng đã bị tiêu diệt, Thiên Tử áp chế hắn ta không còn nữa, nhưng hắn ta lại không thể mừng nổi.
“Liễu Phương Ngọc, xem ra những gì ngươi nói quả thật không sai”.
Liễu Khai Nguyên thở dài, nói: “Không ngờ, hắn thật sự có thể khống chế Tứ Tượng Thánh Trụ. May mà hôm đó, ngươi vẫn chưa nóng vội, nếu không người nằm trên đất kia hôm nay không phải Thiên Tử và Lăng Thiên rồi”.
Nghe lời này, Liễu Phương Ngọc cười chua chát.
Ngày đó khi cuộc so tài đệ tử nội viện kết thúc, những sự việc diễn ra trên quảng trường có rất ít, rất ít người biết.
Tuy viện trưởng nói là không được để lộ ra ngoài, nhưng gã cần phải nói cho Liễu Khai Nguyên biết.
Từ đó về sau, toàn bộ Liễu Môn cũng an tĩnh lại, thành thật ở trong học viện.
Sau đó, Liễu Khai Nguyên vẫn luôn kiêng dè Tần Ninh.
Nhưng sau hôm nay, có lẽ không còn là kiêng dè nữa mà chính là sợ hãi!
Thử hỏi, đại nhân vật cảnh giới Địa Võ mà Tần Ninh nói chặt đứt một cánh tay là lìa tay ngay thì ai còn dám chọc vào hắn?
“Nói cho những đệ tử trong phái là ngày sau, trong học viện không còn Liễu Môn nữa!”
Liễu Khai Nguyên vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Thiên Tử đổ rồi, hắn ta vẫn không phải là đệ nhất thiên tài của học viện Thiên Thần. Bây giờ, sau này, còn cái tên của ai vượt qua Tần Ninh đây?
Gã này hành sự không theo một quy tắc nào, ta thích thì ta làm, muốn làm gì thì làm nấy, khiến hắn không vui thì cái gọi là quy tắc học viện hay pháp luật của đế quốc cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Chuyện này đã kết thúc, nhưng sau đó, mọi người đều biết chuyện xảy ra ở đây.
Cái tên Tần Ninh được định sẵn là sẽ vang danh lừng lẫy ở đế quốc Bắc Minh.
Lúc này, phía bên kia, Tần Ninh đang sải bước về khu 36.
Nhìn chỗ mà mấy người vốn đang ở trở nên rối tinh rối mù, Tần Ninh khẽ cau mày.
Thiên Ám lập tức bước lên nói: “Không quá 10 ngày ta sẽ xây dựng lại nơi này, Tần công tử không cần lo lắng”.
Tần Ninh xua xua tay, không nói nhiều.
Hắn đi tới bên đường, ngồi xuống một hòn đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, Thiên Ám và Minh Ung không biết nên mở lời thế nào.
Phía sau hai người, hộ vệ hoàng gia và các trưởng lão của học viện Thiên Thần đều… cung kính đứng đó.
Lúc này, mọi người đang vô cùng khó hiểu.
Tần Ninh giết Thiên Tử, hai vị đại lão lại không hề trách mắng, thậm chí còn không hỏi một câu.
Mà bây giờ, ở đây đợi Tần Ninh.
Đợi cái gì?
Tuy không biết là đợi cái gì, nhưng hai nhân vật đỉnh cấp của đế quốc Bắc Minh mà không đi thì ai dám động đậy?
Lúc này, trong khu 36 xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Một thiếu niên, tùy ý ngồi bên đường, hai vị nhân vật đỉnh cấp của đế quốc Bắc Minh đang trông ngóng chờ đợi.
Phía sau hai người là hơn 100 trưởng lão, vệ sĩ thân phận hiển hách không nói một lời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm buông xuống.
Lúc này, Tần Ninh thở dài một hơi, hai mắt hơi nheo lại mở ra.
Một hơi khí đục thổi ra, hơi thở trong thân thể hắn đã được thăng hoa.
Cảnh giới Linh Đài tầng 8!
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi đứng lên, duỗi xương, nắn gân.
Tần Ninh từ từ mở miệng nói: “Thứ nhất, tại cửa vào dãy núi Lăng Vân ở hướng Bắc thành Lăng Vân đi vào 50 dặm, có một nơi tên là Uyên Cốc, người Tần gia chúng ta đang ở đó”.
“Ta đây sẽ phái người đưa Vân Thương hầu cùng người Tần gia tới Đế Đô”, hoàng đế Bắc Minh lập tức nói.
Tần Ninh lườm Minh Ung, nói: “Không cần đâu, ông tìm người tới núi Lăng Vân, phối hợp với cha ta, lấy Uyên Cốc làm trung tâm, xây dựng một tòa thanh trì”.
“Ta hiểu!”
Hoàng đế Minh Ung là hoàng thế một đế quốc, đương nhiên sẽ không ngu.
Tần Ninh đặc biệt coi trọng Tần gia, cho dù, Tần gia ở Đế Đô, hắn cũng không yên tâm.
Tuy không biết Uyên Cốc kia là nơi nào, nhưng đó là nơi mà Tần Ninh cho là an toàn thì chắc chắn sẽ vững vàng hơn Đế Đô.
“Thứ hai, dựa vào chân núi bên đó, xây cho ta một tòa nhã cư, không có việc gì thì đừng để người khác tùy tiện tới quấy rầy ta. Lần sau, lại có người tới phá phách thì ta sẽ cho hai ông đi gặp tổ tiên luôn đấy!”
Lời này vừa nói ra, Thiên Ám vội vàng gật đầu.
“Thứ ba, thời gian gần đây, Huyền Minh đại trận xảy ra chuyện gì, nói cụ thể cho ta biết”.
Tần Ninh vừa dứt lời thì chậm rãi bước đi.
Thiên Ám và Minh Ung lập tức đi theo.
Những người khác vẫn đứng im phía sau, không ai dám động đậy.
“Ta nói trước!”, Minh Ung lên tiếng nói: “Huyền Minh đại trận chính là do lão tổ Minh Uyên và lão tổ Thiên Thanh Thạch năm đó liên thủ tạo ra, để đề phòng đế quốc lụi bại, con cháu tuyệt hậu”.
“Trong đại trận có phong ấn một mảnh trời đất. Mảnh trời đất kỳ lạ đó có rất nhiều linh thú bên trong, hơn nữa còn có một vài thứ kỳ quái khác, nhưng nghe nói là Long mạch trấn giữ đế quốc Bắc Minh”.
“Vốn dĩ, đại trận hoàn hảo không có gì tổn thất, nhưng hơn nửa năm trước…”, Minh Ung nhìn Tần Ninh, do dự không nói.
“Ông nói đi!”, Tần Ninh nhìn Thiên Ám nói.
“Chính là hơn nửa năm trước, Tần công tử người tới Đế Đô, dẫn động Tứ Tượng Thánh Trụ và Bát Hoang Viêm Long Hộ thì Huyền Minh đại trận bắt đầu có vấn đề”.
Thiên Ám dè dặt nói: “Trong Huyền Minh đại trận đó, hình như thai nghén ra một thứ gì đó vô cùng đáng sợ…”
Lời này nói ra, ở ấn đường của Tần Ninh cuối cùng cũng thay đổi thần thái lần đầu tiên.
“Ta biết rồi!”
Tần Ninh vẫy vẫy tay, không nói nhiều.
Nói một cách chính xác, Huyền Minh đại trận vô cùng kỳ quái, trận pháp trong đó phong ấn một không gian rộng lớn.
Trận pháp này, chỉ dựa vào hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thì chắc chắn là không làm được.
Lúc đó, hắn làm chủ, đồ nhi Thanh Vân trợ giúp, hai nhóc thối đó ở bên cạnh làm việc vặt mà thôi. Sau đó, Huyền Minh đại trận xuất hiện như thế.
Là do hắn dựa vào đại thần thông, trực tiếp đưa một đại lục nhỏ bên ngoài Cửu U đại lục dời tới.
Thật ra, suy nghĩ khi đó quả thật là muốn giữ lại một đường lui cho hậu nhân của hai đồ tôn.
Cho dù đế quốc Bắc Minh hoàn toàn bị diệt vong thì hậu nhân của hai đồ tôn cũng có thể đi vào trong Huyền Minh đại trận để chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.
Cho nên, không gian của Huyền Minh đại trận đó, nói đúng ra là mảnh không gian, mà là một mảnh không gian đại lục đặc biệt.
Còn những thứ trong đó thì cũng rất thú vị.
“Tần công tử…”, hoàng đế Minh Ung lại nói: “Vấn đề không phải ở điểm này mà là hai cửa vào của Huyền Minh đại trận hình như… sắp mở ra rồi!”
“Một khi cửa vào mở ra, thì sợ là những đế quốc, thượng quốc, cương quốc trên toàn Cửu U đại lục sẽ sôi sục mà tới. Tới lúc đó, chỉ dựa vào chúng ta thì chắc chắn không thể ngăn cản được”.
“Ngộ nhỡ đem thả ra một vài thứ khủng khiếp thì đó chính là đại họa!”
Nghe lời này, Tần Ninh khẽ gật đầu.
Giữa ngón tay, linh ấn cuộn lên, đột nhiên, Tần Ninh ngồi xuống, hai tay gõ lên mặt đất, từng luồng linh ấn chìm vào trong lòng đất, biến mất không thấy đâu.
Sau đó, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, từng bóng hình phá đất mà ra.
“Đây là… Huyền Minh vệ!”
Hai người viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung đều tái mét mặt.
Chương 250: Tiểu biệt thự Vân Trung
Hai người không khỏi kinh ngạc, Huyền Minh vệ, chính là con rối thủ vệ trong Huyền Minh đại trận, nhưng không rõ số lượng và thực lực đến đâu.
Duy chỉ có một ghi chép mà họ được biết trong những cuốn sách cổ mà họ được thừa kế.
Đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy Huyền Minh vệ thực sự còn sống.
Tần Ninh nhìn Huyền Minh vệ xuất hiện, lạnh nhạt nói: “Xuống dưới xem đi!”
Soạt soạt soạt…
Những bóng hình Huyền Minh vệ lần lượt biến mất không thấy.
Tần Ninh thở dài, nói: “Đợi một chút đi, nếu Huyền Minh đại trận thật sự xảy ra vấn đề thì đối với đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần không phải là chuyện tốt”.
Tần Ninh lại không nói nhiều về việc trong Huyền Minh đại trận có rất nhiều bí mật được ẩn giấu.
Nếu như bị các đế quốc, cương quốc, thậm chí thượng quốc khác biết, thì một khi Huyền Minh đại trận mở ra, những quốc gia này không thể không xông tới.
Đến lúc đó, khó mà tránh được một trận đại chiến.
Chỉ một đế quốc Bắc Minh bây giờ, lại còn là đế quốc sa sút tới đáy thì làm thế nào mà ngăn chặn?
Thời gian cứ thế trôi đi, theo tin tức Lăng Thiên và Thiên Tử bị chết truyền ra, còn có cái chết của mười mấy vị trưởng lão danh dự khiến toàn học viện Thiên Thần trở nên hỗn loạn.
Mà lần này, học viện lại không che giấu hay lấy cớ gì đó về việc này.
Lúc này, Thiên Ám cũng hiểu rõ, để những đệ tử và trưởng lão biết sự khủng khiếp của Tần Ninh, cũng không phải là chuyện xấu.
Tránh cho bọn họ mất não đi gây phiền phức cho Tần Ninh thì cái mạng nhỏ khó mà giữ được.
“Tần sư huynh!”
“Tần sư huynh!”
Lúc này, mấy người Tần Ninh đang từ viện Thiên Thần di chuyển tới khu 36.
Trên đường đi, những đệ tử nội viện, linh đồ hay linh tử đi qua đi lại nhìn thấy Tần Ninh thì cung kính hành lễ, đứng sang bên đường, đợi Tần Ninh đi qua mới dám rời khỏi.
“Thằng nhóc đó là ai mà ngông cuồng như vậy, tới linh tử cũng phải nể mặt hắn?”
Có kẻ không biết tình hình lên tiếng, nhìn Tần Ninh trước mặt, nhỏ giọng nói.
“Thằng nhãi nhà ngươi muốn chết thì đừng kéo theo ta!”
Bạn học bên cạnh lập tức bịt miệng hắn ta, gằn giọng mắng mỏ: “Đó là Tần Ninh!”
“Tần Ninh?”
Người kia nói ngay: “Chính là Tần Ninh giết Lăng Thiên, Thiên Tử và tiêu diệt mười mấy vị trưởng lão danh dự đấy à?”
“Trong học viện, còn có Tần Ninh thứ hai sao?”, một người khác nhìn thấy Tần Ninh đi xa, thở phào một hơi rồi nói: “Nhóc con, lần sau nhớ cho kỹ, đắc tội với hắn thì Thiên Tử cũng bị giết như chơi rồi đấy, chúng ta đừng lao đầu vào chỗ chết”.
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi”.
Hai người bỗng chốc rời đi một cách dè dặt.
Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo sau Tần Ninh.
Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và hai người trưởng lão Hứa Thông Thiên, Thiên Động Tiên cũng theo sát.
“Bây giờ công tử nổi tiếng rồi”, Vân Sương Nhi cười nói: “Nhìn ánh mắt của những người kia khi nhìn công tử, dường như là công tử sẽ ăn thịt họ vậy”.
“Sương Nhi…”, Diệp Viên Viên nhìn Vân Sương Nhi, khẽ lắc đầu.
“Như thế cũng tốt”.
Tần Ninh cười lạnh, nói: “Tránh phiền phức tìm tới cửa, mất hết thanh tịnh”.
Mà lúc này, Hứa Thông Thiên đi sau cùng có thể nói là khó chịu như ngồi trên đống lửa.
Người sóng vai đi bên cạnh lão ta lại chính là viện trưởng nhiệm kỳ trước Thiên Động Tiên, tới giờ lại là một nhân vật quyền lực cảnh giới Địa Võ.
“Lão viện trưởng có mệt không?”, Hứa Thông Thiên lên tiếng cười nói.
Nghe vậy, Thiên Động Tiên trừng mắt nhìn Hứa Thông Thiên.
Ông ta là võ giả cảnh giới Địa Võ, đi mấy bước là mệt thì thành các thím à?
Hứa Thông Thiên run rẩy cười.
“Bây giờ lão phu là phu xe của Tần công tử, đừng gọi lão viện trưởng nữa”.
“Vâng vâng vâng…”
Hứa Thông Thiên lau mồ hôi.
Không gọi lão viện trưởng thì gọi là cái gì?
Gọi là ông què? Hay gọi là phu xe?
Những tên đó Tần Ninh mới dám gọi chứ còn nếu lão ta dám gọi như thế thì viện trưởng Thiên Ám không lột da lão ta mới lạ.
Trước đây đã phải dè dặt hầu hạ quái thai Tần Ninh thì thôi, bây giờ lại thêm một vị lão viện trưởng.
Mấy người chậm rãi tới khu 36.
Sau khi đi tới khu 36, vào sâu bên trong, cuối cùng, mấy người cũng dừng lại bên ngoài đình viện cực lớn.
Đình viện xây ở dưới chân núi có linh mạch phun trào kia, xây trên diện tích rộng lớn, mà xung quanh hoa thơm, chim hót sáng bừng trước mắt người nhìn.
“Tiểu biệt thự Vân Trung!”
Nhìn bảng hiệu trên cửa gỗ, Tần Ninh nhếch miệng cười, rõ ràng là đang rất vui vẻ.
“Nói với Thiên Ám, làm có tâm đấy!”
Tần Ninh nhàn nhạt lên tiếng, đẩy cửa đi vào.
Tới lúc này, Hứa Thông Thiên mới thở phào một hơi.
Mười ngày trước, viện trưởng cầm tới một bản vẽ, bảo lão ta toàn quyền phụ trách xây dựng nơi ở của Tần Ninh.
Bây giờ, hình như Tần Ninh đã rất hài lòng.
Tần Ninh bước vào trong đình viện, nhìn hòn non bộ, nước chảy chim hót, khung cảnh tao nhã thì khẽ cười.
Quả thật là Thiên Ám có tâm rồi.
Phong cảnh của tiểu biệt thự Vân Trung gần như hoàn nguyên trăm phần trăm với nơi mà năm đó hai vị đồ nhi xây cho hắn mỗi khi hắn ở lại đế quốc Bắc Minh.
Xem ra nhóc này cũng sáng dạ hơn chút rồi đấy.
“Woa…”
Vân Sương Nhi nhìn trong đình viện, kinh ngạc không thôi mà nói: “Đây là cây bách sơn, nghe nói nó có thể hấp thu khí lạnh, khí nóng, tự động điều tiết độ ấm của môi trường”.
“Hòn non bộ này… được làm ra từ vàng châu ngọc…”
“Đây là hoa Tước Vĩ…”
Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc Vân Lam, mà lúc này nhìn phong cảnh trong viện cũng không nhịn nổi phải khen ngợi.
“Sau này chúng ta sống ở tiểu biệt thự Vân Trung, mọi người tự mình chọn phòng đi!”
Tần Ninh vẫy vẫy tay, đi vào trong đình nghỉ mát, ngồi xuống.
Ký ức chín đời chín kiếp dung hòa khiến hắn phát hiện mình vẫn mang tính cách già cỗi, đối với chỗ ở chỉ thích đơn giản, chứ không phải xa hoa.
Lần này, Thiên Ám quả thật rất có lòng.
Lúc này, Hứa Thông Thiên bước lên trước, nói: “Tần công tử, viện trưởng lệnh cho ta xây dựng chỗ này để Tần công tử vào ở, mà khu 36 thì từ hôm nay trở đi cũng không cho phép nội viện và đệ tử linh đồ vào đây tu luyện, tránh quấy rầy Tần công tử”.
Nghe vậy, Tần Ninh xua tay nói: “Không cần, tất cả cứ làm theo trước đây là được”.
“Vâng, vâng!”
Hứa Thông Thiên chắp tay nói.
“Mọi người cứ ở đây mà ngắm cảnh nhé, ta đi tìm Tiểu Phi!”
Tần Ninh dặn dò vài câu rồi đi thẳng ra sau viện, men theo đường núi đi về phía sườn núi.
Khi đi vào trong thông đạo linh mạch kia thì một luồng nhiệt nóng khủng khiếp đang từ từ dâng lên.
“Đây là…”
Đôi lông mày của Tần Ninh giãn ra, hiện lên vẻ vui mừng.
Đây chính là hơi thở nóng rực mà hắn quá quen thuộc.
Cửu U Hỏa!
“Ai?”
Tần Ninh đi vào trong sơn động thì một giọng nói chợt vang lên.
“Nhóc con, cảnh giác cao độ lắm!”
Tần Ninh nhìn vào trong động, lúc này, Tiểu Phi lâu ngày không gặp đã cao lên không ít, mà trên các đầu ngón tay đang mang theo từng ngọn Cửu U Hỏa.
“Muội ngưng tụ ra Cửu U Hỏa rồi?”
Tần Ninh nhìn Tiểu Phi, vui mừng nói.
“Tần Ninh ca ca!”
Tiểu Phi bật dậy, cười ha ha: “Đúng thế, đây chính là Cửu U Hỏa mà Tần Ninh ca ca đã nói ạ?”
Tiểu Phi gật đầu nói: “Ngọn lửa này thật ấm áp, khiến muội cảm thấy rất thoải mái”.
Nhưng sau khi Tiểu Phi lại gần thì Tần Ninh lại vội vàng lùi về phía sau một bước.
Cửu U Hỏa được sinh ra ở vùng đất Cửu U.
Cửu U này lại không phải là Cửu U của Cửu U đại lục.