Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 956: Ngươi vẫn còn muốn lấy nó à?

Ở lối vào sơn cốc, từng bóng người đứng dậy.

Chuyện gì thế này?

Lúc này, Giang Bạch khoanh tay đứng nhìn, gương mặt hắn ta trông gian ác nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất quyến rũ.

"Sức mạnh của mắt Vãng Sinh..."

Vẻ mặt hắn ta kinh ngạc.

"Một khi mở mắt Vãng Sinh, đó chính là chín tầng, trong một ngày, cho dù ở cảnh giới Cửu Môn, cũng có thể trở thành Thiên Nhân, trở thành Vương Giả..."

"Tên Lý Nhàn Ngư kia thế mà lại mở ra từng tầng từng tầng một..."

Giang Bạch chính là giang linh của sông Thiên Thượng hóa thành người.

Sông Thiên Thượng chảy ở Bắc Lan suốt mấy vạn năm.

Vậy nên, Giang Bạch biết hết tất cả mọi việc xảy ra xung quanh sông Thiên Thượng.

Hắn ta chính là sông Thiên Thượng, sông Thiên Thượng chính là hắn ta.

Hắn ta cũng hiểu biết sơ lược về mắt Vãng Sinh.

Thế nhưng hắn lại chưa từng nghe nói đến việc mắt Vãng Sinh có thể mở từng tầng từng tầng một....

Đúng lúc này, có hai bóng người đi ra khỏi sơn cốc.

Đó chính là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

Bây giờ, Lý Nhàn Ngư vô cùng kích động, cả người từ trên xuống dưới tràn đầy lực lượng, khi bước đi, dường như không khống chế được sức mạnh nên mỗi bước đều xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Niết Bàn tầng bảy!"

Lúc này, trong mắt Lý Nhàn Ngư xuất hiện hai vệt Ngọc Câu rất rõ ràng.

Nhóm người Vạn Khuynh Tuyết bị chấn động.

Trước mắt bọn họ, mới khi nãy, Lý Nhàn Ngư chỉ mới là Niết Bàn tầng hai, vậy mà thoắt cái bỗng trở thành Niết Bàn tầng bảy.

Điều này thật khiến người ta choáng ngợp.

Hai thầy trò này.

Coi thăng cấp cảnh giới như ăn cơm bữa thật rồi.

Điều này đả kích người ta quá đấy!

Giang Bạch không mấy ngạc nhiên.

Chín tầng mắt Vãng Sinh, chính là tăng lên từng bước, mặc dù hắn ta không biết Tần Ninh đã dùng cách gì để giúp Lý Nhàn Ngư mở ra từng tầng từng tầng một.

Nhưng cũng không thể không nói rằng cách làm này rất tốt.

Nó giúp Lý Nhàn Ngư tăng tiến từng bước.

Tất nhiên là cái gọi là tăng tiến từng bước cũng là một bước nhảy vọt rồi.

"Ngươi đã chiếm được kính Tử Hiên rồi nhỉ?"

Lúc này, Giang Bạch đã đoán sơ ra Tần Ninh dùng gì để trợ giúp Lý Nhàn Ngư mở ra tầng hai của mắt Vãng Sinh.

"Ừ!"

"Ngươi có thể lấy ra pháp khí thay thế kính Tử Hiên và hai quả linh tử Bồ Đề sao?"

"Trên người ta nhiều đồ xịn lắm!"

Tần Ninh mỉm cười nói.

Nếu Đạo Thiên Hành không nhanh chóng tháo chạy, thì hắn đã "mượn" vài món bảo vật trên người hắn ta để dùng thay, khi ấy, đến cả cốt long, mình cũng không cần sử dụng ở đây.

Đạo Thiên Hành… biết mình muốn tìm hắn ta rồi giết, nên bỏ chạy ngay lập tức, không còn dám ngấp nghé linh tử Bồ Đề.

Chạy à?

Chỉ cần Đạo Thiên Hành còn ở đại lục Vạn Thiên này, Tần Ninh đều có thể tóm được hắn ta.

Chẳng qua là lần này Tần Ninh bằng lòng lấy cốt long làm đồ thay thế, không chỉ vì kính Tử Hiên, còn vì phong ấn thông đạo này nữa.

Lấy cốt long làm nền, thi triển chín trăm chín mươi chín đại trận thì không ai có thể phá hủy được phong ấn ở đây!

"Ta nhớ ngươi nói rằng kiếm U Khô phong ấn ở chỗ khác, chúng ta đi thôi".

Tần Ninh mỉm cười tủm tỉm nói.

Kính Tử Hiên chính là một bộ phận của kính Nhân Hoàng.

Lúc này, kính Bắc Thương đã dung hợp với kính Tử Hiên, coi như kính Nhân Hoàng đã có hình dạng đại khái.

Mục tiêu tiếp theo chính là kiếm U Khô!

Thanh kiếm U Vương từng sử dụng!

Nó là pháp khí thượng phẩm có thể sánh ngang với pháp khí siêu phẩm!

Nó là vật mà những người vô cùng hùng mạnh ở cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp cũng sẽ tranh nhau vỡ đầu.

Pháp khí được chia thành năm đẳng cấp, nhập phẩm tương ứng với linh cảnh Niết Bàn.

Ba cấp hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm tương ứng với người cực kỳ mạnh mẽ trong cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.

Mà pháp khí siêu phẩm lại là vật mà thánh nhân cảnh giới hai tầng Âm Dương sử dụng.

Sau cảnh giới Tam Vị chính là huyền cảnh Tạo Hóa, sau đó là linh cảnh Niết Bàn, rồi đến linh cảnh Sinh Tử.

Trên cả linh cảnh Sinh Tử chính là linh cảnh hai tầng Âm Dương.

Linh cảnh hai tầng Âm Dương được chia làm hai cấp bậc là linh cảnh Hóa Âm và linh cảnh Tụ Dương.

Ở đại lục Vạn Thiên, những võ giả đạt tới cấp độ này được xưng là âm thánh nhân, dương thánh nhân.

Họ giống như những vị thánh nhân được người đời ca tụng trong sách thánh hiền, vô cùng quyền năng.

Những người vĩ đại như vậy tưởng chừng như là bất khả chiến bại ở nhân gian.

Chỉ là, ở Bắc Lan bấy giờ vẫn chưa nghe nói đến sự tồn tại vô địch như âm thánh nhân và dương thánh nhân.

Linh cảnh Hóa Âm và linh cảnh Tụ Dương được gọi chung là cảnh giới hai tầng Âm Dương, còn cụ thể ra sao thì thật ra rất khác với những cảnh giới phía trước.

Hiện tại, Tần Ninh chỉ mới Niết Bàn tầng bảy, còn chưa tới cảnh giới Sinh Tử, nên hắn cũng không quan tâm vấn đề này lắm.

Con đường bản thân chọn dù sao phải đi từng bước một.

Kiếm U Khô là pháp khí thượng phẩm.

Nhưng nó lại có thể sánh ngang với pháp khí siêu phẩm là bởi nó từng là thanh kiếm của Tần Ninh, từng là thanh kiếm của một đời U Vương.

Trước khi U Vương trở thành vương, kiếm U Khô là pháp khí thượng phẩm, chỉ là pháp khí thượng phẩm mà thôi.

Đến khi U Vương xưng vương, thanh kiếm này cũng nhiễm hơi thở Vương Giả.

Thanh kiếm này chuyển từ tay U Vương qua tay người khác, cứ thế lần lượt luân chuyển.

Lần cuối cùng nó xuất hiện chính là trong tay Linh Tử Hiên.

Người đời đồn đại rằng thanh kiếm này đã từng chặt đứt pháp khí siêu phẩm, nghiền nát pháp khí siêu phẩm thuộc tính phòng ngự.

Bởi vậy, danh tiếng thanh kiếm này lan truyền khắp nơi.

Thế nhưng, điều khiến người đời khao khát ở nó là bởi nó từng được U Vương sử dụng.

Cho dù chỉ là ẩn chứa một chút xíu hơi thở của một đời U Vương cũng đã là lợi ích to lớn trên con đường tu hành rồi.

Đây mới là thứ mọi người vừa ý ở nó.

Dẫu sao, ngay cả khi có được kiếm U Khô thì cũng chưa chắc đủ khả năng phát huy được hết thực lực của nó.

"Kiếm U Khô..."

Giang Bạch thở dài, nói: "Năm ấy, Linh Tử Hiên nhờ vào thanh kiếm đó tới cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, nhưng cũng vì thanh kiếm đó mà dừng chân ở cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, không thể tiến vào cảnh giới hai tầng Âm Dương, nhận lấy danh xưng thánh nhân!"

Tần Ninh không bất ngờ, hắn cười nói: "Suy cho cùng, kiếm U Khô từng là kiếm của U Vương, không phải là vật ai cũng có thể nắm giữ được, nó là phúc, đồng thời cũng là họa..."

"Dẫu là vậy thì ngươi vẫn muốn lấy nó ư?"

Giang Bạch rất tò mò.

Rốt cuộc sao Tần Ninh chắc chắn bản thân có thể điều khiển được kiếm U Khô?

"Đương nhiên là phải lấy nó rồi!", Tần Ninh chỉ cười, không nói gì thêm.

Đồ của mình mà không lấy lại thì làm ăn gì nữa?

"Đi thôi!"

Tần Ninh phất tay, thần thái vô cùng tự tin.

Giang Bạch lắc đầu.

Tần Ninh rất tự tin, hắn ta luôn cảm thấy đây không phải chuyện tốt.

Kiếm U Khô... không nói bản thân nó là pháp khí thượng phẩm đỉnh cấp, mà nó còn ẩn chứa hơi thở của U Vương, quá mạnh...

Đám người Vạn Khuynh Tuyết vội vàng đuổi theo.

Ban đầu, cảm xúc của cô ta với Tần Ninh chỉ là tò mò, đến bây giờ vẫn là tò mò như vậy, tuy nhiên suy nghĩ về hắn trong lòng cô ta đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Khi ấy, cô ta nghĩ Tần Ninh có thiên phú trời ban, là người cần phải lôi kéo.

Mà hiện tại cô ta tò mò là Tần Ninh... rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn và tài năng làm bọn họ khiếp sợ nữa!

"Tần công tử".

Trong khi nhóm người đi về phía trước, bỗng nhiên có một tiếng kêu nhẹ nhàng êm ái vang lên.

Trước mặt đám người, một cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh lá chạy như bay đến, rồi dừng trước mặt Tần Ninh thở hồng hộc.

Hắn liếc mắt nhìn cô gái, rồi cau mày nói: "Mặc cái gì không mặc, sao lại mặc đồ nữ chứ, ngươi không biết là vẻ ngoài của bản thân rất dễ khiến người ta phạm tội à?"

"Lỡ như bị ai đó bắt thì không phải ngươi xong đời rồi sao?"

Cứ nghĩ mà xem, một đám đàn ông cao to thèm thuồng nhìn chằm chằm vào một cô gái xinh đẹp như hoa...

Nhưng thực ra cô gái yếu ớt đó lại là đàn ông...

"Móa, ta mặc như vậy mà ngươi cũng nhận ra à?", ngay sau đó, giọng nói trong trẻo biến mất, thay vào đó là giọng nam ngọt ngào và đầy bất ngờ.

Giang Bạch và đám người Vạn Khuynh Tuyết ngơ ngác.

Nam giả nữ à?

Đây thực sự quá... quá giống phụ nữ rồi đấy?

Còn về phần Lý Nhàn Ngư, lúc này vẻ mặt hắn ta rất thờ ơ.

Tại sao lại không ngạc nhiên hả?

Là bởi, cho dù bây giờ Đạo Thiên Hành có ăn mặc như một tên điên thì cũng không khiến hắn ta ngạc nhiên!
Chương 957: Từ trường Vạn Ác

“Nói việc chính!”

Tần Ninh trực tiếp nói.

Đạo Thiên Hành cũng không ra vẻ ta đây nữa, hắn ta khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Đám người của thư viện Thái Hư kia hình như là đã khởi động cái cấm chế nào đó, rồi bị mắc kẹt ở nơi này”.

“Nhị ca của ngươi, cũng ở trong đó…”

“Nhóm người của Bách Luyện tông, Thiên Vấn tông cũng chạy đến, nhưng có vẻ như số lượng người đã có sự thay đổi, ta thấy lão cổ hủ của Thiên Vấn tông cũng xuất hiện…”

“Hiện tại, Kim Ô lâu, Thiên Hỏa cốc, Thiên La tông đều điên cuồng tìm kiếm U Khô”.

“Ta thấy đám người của thư viện Thái Hư có lẽ sẽ gặp nguy hiểm”.

Nghe được những lời này, Tần Ninh không khỏi nhíu mày.

“Đi!”

Vừa dứt lời, bóng dáng của Tần Ninh đã biến mất ngay tức khắc.

Đạo Thiên Hành nhìn thấy cảnh tượng này liền lắc đầu: “Ta còn chưa nói là nguy hiểm thế nào, ngươi đã chạy mất…”

“Rốt cuộc là nguy hiểm như thế nào?”

Lý Nhàn Ngư không nhịn được hỏi.

“Hẳn là nguy hiểm đến tính mạng!”

Đạo Thiên Hạnh nghiêm túc nói: “Dường như là kích hoạt một loại từ trường nào đó, khiến nhóm người của thư viện Thái Hư bị vây nhốt bên trong”.

“Mà hiện tại, thế lực các nơi đều chuẩn bị dùng người của thư viện Thái Hư để tế trời, mở ra vùng từ trường đó, lấy đi kiếm U Khô”.

“Từ trường Vạn Ác!”

Lúc này, sắc mặt của Giang Bạch cũng thay đổi.

“Đúng đúng đúng, ta nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, ta đã từng gặp loại từ trường này rồi”, Đạo Thiên Hành gật đầu nói: “Lấy sự độc ác của lòng người, ngưng tụ thành trường, lấy sức mạnh của đất trời, hội tụ thành từ”.

“Từ trường Vạn Ác!”

Ở bên cạnh, đôi mắt của Phúc Lão khẽ chuyển động.

“Đi, đi xem xem!”

Mấy người bọn họ lập tức di chuyển.

Mà giờ phút này, tốc độ của Tần Ninh đã nhanh hơn.

Khi đạt tới cảnh giới Niết Bàn tầng bảy, linh khí trong cơ thể Tần Ninh đã có sự chuyển hoán, có thể ngưng tụ được bảy thuộc tính lớn, đây là hắn không tu luyện Phong Linh lực, nếu không tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa.

Lúc này, Tân Ninh nhíu mày.

Sự cường đại của từ trường Vạn Ác, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Năm đó ở đại lục Vạn Thiên, lúc rời khỏi Cửu U đại lục, hắn đã gặp một lần.

Lần ấy, suýt chút nữa là hắn đã chết ở đó.

Mà khi đó, hắn đã thức tỉnh nhưng còn chưa trải qua kiếp nạn chín đời chín kiếp, thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, hắn biết rất nhiều.

Nên vẫn còn có thể trở lại.

Giờ phút này, Tần Ninh không dám nghĩ tới.

Nếu như đám người Tần Hải bị nhốt trong từ trường Vạn Ác, cho dù là cường giả cảnh giới Sinh Tử dẫn người tới…cũng sẽ chết.



Lúc này, bầu trời thoáng đãng.

Bên trong tàn tích Tử Hiên Các rộng lớn.

Tới tới lui lui rất nhiều võ giả.

Ở phía cực đông có một toà tế đàn, dài rộng vạn mét, cao chót vót, trăm mét phía trên là những bậc thang nối tiếp nhau.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh cầu thang có bốn cánh cửa tối đen cực lớn, vô cùng nguy nga, khí thế cường đại.

Mà giờ phút này, bốn cánh cửa lớn ấy đang không ngừng phun ra sương đen dày đặc, bay lượn ở bên trên tế đàn.

Đồng thời, bên trên tế đàn là hơn một trăm người đang đứng đó.

“Ghê tởm!”

Một tiếng quát vang lên: “Đạo sư Vương, đám người này thật ghê tởm!”

Một người thanh niên trên mặt nổi đầy gân xanh, tức giận không thôi.

Sắc mặt của Vương Khiếu Không cũng trở nên lạnh lùng.

Đám người này quả thật rất ghê tởm!

Lần này, ông ta dẫn một nhóm đệ tử của thư viện Thái Hư ra bên ngoài rèn luyện, đúng lúc Tử Hiên Các mở ra nên quyết định đến chỗ này.

Nhìn thấy tế đàn này, vốn dĩ ông ta muốn nghiên cứu bí mật bên trong nó.

Không ngờ là tế đàn này lại bỗng nhiên chuyển động, bốn cảnh cửa bất ngờ xuất hiện.

Sau khi bốn cánh cửa xuất hiện thì bắt đầu phun sương đen, vây bọn họ ở bên trong.

Ngay sau đó, đám người này xuất hiện.

Bọn họ bị lừa.

Bước lên tế đàn này, biến thành vật tế, bị người khác lợi dụng.

“Kim Vân Binh!”

“Thiên Dục!”

“La Côn Lâm!”

Vương Khiếu Không hét lớn.

“Kim Ô lâu, Thiên Hỏa cốc, Thiên La tông, ba tông môn lớn các người, chẳng lẽ các ngươi muốn gánh chịu lửa giận của thư viện Thái Hư sao?”

“Lên kế hoạch bao vây ta, để ta trở thành vật tế, nếu như thư viện Thái Hư biết được việc này, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi”.

Hiện tại, bên dưới tế đàn, thế lực bốn phương đều đang tập trung ở đó.

Mà trong đó, nổi bật nhất chính là ba phương.

Thiên Hỏa cốc và Thiên La Tông đến từ vùng đất Nam Giang, giống như Thiên Vấn Tông, đều là thế lực bá chủ của vùng đất Nam Giang.

Kim Ô lâu và Bạch Luyện tông cũng là hai thế lực cường đại của vùng Tây Giang.

Giờ phút này, võ giả của ba thế lực lớn lại tập trung ở một chỗ, quan sát dáng vẻ thê thảm của nhóm người thư viện Thái Hư.

“Vương Khiếu Không, cũng không thể nói như vậy”.

Kim Vân Binh, lâu chủ của Kim Ô lâu, khoác trên mình một bộ áo giáp vàng, khí chất phi phàm, ông ta cười nhạt nói: “Tế đàn này là các ngươi tự mình đi lên, cũng là do các ngươi tự mình khởi động, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta”.

“Đúng vậy, mọi chuyện đều rõ như ban ngày”.

Cốc chủ Thiên Hỏa cốc, Thiên Dục cũng nói thẳng: “Tuy rằng thư viện Thái Hư là một trong ba bá chủ của Bắc Lan, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ uy hiếp chúng ta”.

“Đúng vậy!”

“Thư viện Thái Hư cũng đâu thể ép chúng ta liều mạng cứu các ngươi?”

Bốn phía, từng âm thanh sôi nổi vang lên.

Vương Khiếu Không thở hắt ra một hơi.

Ông ta hiểu được, những người này dám thiết kế bẫy để hại bọn họ thì cũng đã hạ quyết tâm không để tin tức bị lộ ra ngoài.

Có lẽ thư viện Thái Hư sẽ không biết được chuyện này.

Hôm nay, là ông ta bất cẩn.

Những năm gần đây, thư viện Thái Hư, Vô Cấu Kiếm Phái và thế gia Bách Lý được coi là ba bá chủ của Bắc Lan.

Cũng chính vì điểm đó mà lần này dẫn đội đi rèn luyện, cả Tứ Giang không ai dám đùa giỡn dưới mí mắt của bọn họ.

Nhưng thật không ngờ là, bọn họ cũng có ngày lật thuyền trong mương!

Người của thư viện Thái Hư vừa bước vào trong tế đàn, từ trường Vạn Ác mở ra, những người này lập tức xuất hiện.

Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?

Từ trường Vạn Ác, là người mạnh nhất ở cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, Vương Khiếu Không đã từng nghe đến.

Lấy sự độc ác của lòng người, ngưng tụ thành trường, lấy sức mạnh của đất trời, hội tụ thành từ.

Đó chính là từ trường Vạn Ác.

Giờ phút này, từ trường bắt đầu bước vào giai đoạn có tác dụng, chẳng qua ở đây có nhiều đệ tử là huyền cảnh Tạo Hoá, linh cảnh Niết Bàn, nên mới không bị ảnh hưởng nhanh như vậy.

Chỉ khi nào bị ảnh hưởng, bọn họ sẽ trở thành vũ khí giết chóc.

Điên loạn, chỉ biết chém giết.

Cuối cùng, trong vùng từ trường sẽ chỉ còn lại một người, và rồi bị từ trường hoàn toàn cắn nuốt.

Đó chính là từ trường Vạn Ác!

Khi người cuối cùng chết, từ trường sẽ tan biến.

Chỉ khi nào người trong từ trường bắt đầu chém giết lẫn nhau, lối vào bị chặn bởi từ trường mới được mở ra.

Đến lúc đó, người của thư viện Thái Hư bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau.

Thế lực các nơi sẽ tiến vào khu vực bị chặn bởi từ trường, tìm kiếm bảo vật.

Bọn họ vô duyên vô cớ trở thành vật tế cho người khác!

Ghê tởm, ghê tởm!

“Một đám khốn nạn, Lục Sơn Triết ta cho dù có chết ở nơi này, nhà họ Lục của thư viện Thái Hư cũng sẽ giết sạch các ngươi, cứ chờ mà xem!”

Một tên thanh niên rít gào nói.

Vương Khiếu Không cau mày.

Bây giờ nói mấy lời uy hiếp này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Lúc này, Tần Hải đứng bên trong đám người quan sát sắc mặt của nhóm người đến từ bốn phương, trong lòng thầm hận.

Đáng tiếc, bị nhốt ở đây, không có cách nào có thể thoát ra được.

Ngay cả đạo sư Vương có cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp cũng không có biện pháp, hắn ta chỉ là cảnh giới Niết Bàn linh tinh, càng không có khả năng.

“Gặp được tam đệ, cũng coi như là đã giải quyết được một phần tâm tư”.

“Chỉ cần tam đệ còn sống, cha và những người còn lại trong nhà cũng sẽ không gặp nguy hiểm…”

Tần Hải thầm an ủi bản thân.

Lần này, quả thật là gặp phải hoạ lớn!

Từ trường Vạn Ác rất nguy hiểm.

Nếu như không thoát ra được thì chỉ có thể ở chỗ này chờ chết.
Chương 958: Tỏ tình trong tuyệt cảnh

Tần Hải lúc này bi thương vô cùng.

Loại cảm giác vô lực này khiến người ta thật sự tuyệt vọng.

Nhưng đời này, hắn ta cũng không nuối tiếc nữa!

Điều đáng tiếc duy nhất...

Tần Hải nhìn sang bóng dáng xinh đẹp đứng cạnh mình.

Khương Như Yên!

Giờ này khắc này, Khương Như Yên cũng tái mét mặt mày.

Bị gài bẫy, rơi vào tử địa, trừng mắt nhìn cái chết kéo đến, dù là ai cũng không chấp nhận nổi.

“Phù...”

Tần Hải nhìn Khương Như Yên rồi đột nhiên thở ra.

Nếu đã phải chết thì cũng không cần phải do dự làm gì.

“Như Yên, ta...”

Tần Hải vừa định lên tiếng thì đột nhiên tái mặt.

“Cẩn thận!”

Tần Hải vung một tay ra, một tiếng “bang” vang lên.

Phía sau Khương Như Yên đột nhiên có một tên đệ tử của thư viện Thái Hư có hai mắt đỏ ngầu tấn công.

Tần Hải lúc này bất chấp tất cả, vung ra một chưởng, trực tiếp chấn vỡ thiên linh cái của tên đệ tử kia.

Lúc này, Khương Như Yên mới phản ứng kịp, sắc mặt tái mét.

Tại sao có thể như vậy?

Sắc mặt của Vương Khiếu Không cũng trở nên nghiêm trọng.

Công hiệu của từ trường vạn ác đã được mở ra!

Từ trường vạn ác này có tác dụng thúc đẩy tà niệm, ác niệm, niệm sát lục của võ giả.

Lấy nó để vận chuyển từ trường và cửa phong cấm nơi này cũng sẽ được khởi động.

Giờ khắc này, các đệ tử cảnh giới hơi thấp đã không chịu được nữa.

“Mọi người giữ vững tâm trí của mình!”

Vương Khiếu Không lúc này quát lên: “Nếu không sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi, trở thành cỗ máy chém giết, hoàn toàn đánh mất nhân tính”.

Nghe đến lời này, không ít đệ tử đều mang sắc mặt khó coi.

Chỉ là một lần ra ngoài rèn luyện mà thôi, bọn họ không ngờ là bản thân sẽ phải mất mạng.

Mà cũng trong lúc đó, ở phía dưới tế đàn.

Các thế lực như Kim Ô Lâu, Thiên Hỏa cốc, Thiên La tông đều lộ ra nụ cười.

Kim Vân Binh đi ra, từ từ nói: “Từ trường vạn ác mở ra công hiệu, những người này sẽ tự tiêu diệt lẫn nhau, lúc đó chúng ta sẽ ra tay”.

“Cũng không biết tại sao Linh Tử Hiên lại thiết lập một từ trường độc ác như thế ở chỗ này, chính là vì không muốn ai đi vào sao?”

Cốc chủ Thiên Hỏa cốc là Thiên Dục lúc này thở dài nói: “Càng là thủ đoạn không từ như vậy thì càng nói rõ bên trong phong cấm này là thứ không tầm thường”.

Tất cả mọi người lúc này đều gật đầu.

Không sai.

Nơi đây càng nguy hiểm thì càng chứng minh rằng bọn họ sẽ không tay không mà về.

Chỉ có điều lần này, người của thư viện Thái Hư cũng trở thành công cụ của bọn hắn.

Công cụ mở ra nơi này.

Lúc này, trong từ trường vạn ác bên trên tế đàn.

Trên trăm vị đệ tử của thư viện Thái Hư dần dần không chịu nổi, hai mắt đỏ ngầu, ác niệm hiện ra.

“Chịu không được nữa rồi, ta muốn giết ngươi, a...”

Một đệ tử Niết Bàn tứ trọng hét lớn một tiếng, trực tiếp tấn công.

Cùng lúc, ánh mắt của người khác cũng tối đi, xông lên tấn công.

Trong lúc nhất thời, đệ tử của thư viện Thái Hư bên trong trận pháp hung tàn chém giết lẫn nhau.

Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

“Lý Nguyên, ngươi sao vậy?”

Một đệ tử còn thanh tỉnh lúc này quát lớn lên: “Sao ngươi lại ra tay với ta chứ”.

Nhưng lúc này, hai mắt của tên đệ tử kia đã đỏ ngầu lên, làm gì còn quan tâm nữa.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều run rẩy trong lòng.

Các đệ tử đồng môn thường ngày vui vẻ hòa thuận nhưng bây giờ lại tấn công chính mình, cho dù là ai cũng không thể ra tay độc ác.

Vương Khiếu Không lúc này quát lên: “Toàn lực ứng phó!”

“Nếu không, các ngươi cũng phải chết!”

Lời tuy là vậy, nhưng các đệ tử còn đang thanh tỉnh cũng không thể nào ra tay độc ác.

Ông...

Đệ tử của thư viện Thái Hư ở trong tế đàn, chém giết trong từ trường vạn ác, một bộ phận đã hoàn toàn mất lý trí, đánh mất bản thân.

Nhưng vào lúc này lại có tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Tiếng nổ không ngừng vang lên.

Trên tế đàn là từng thân ảnh không ngừng ngã xuống, máu tươi chảy ra bị tế đàn hấp thụ.

Nhưng ở bên dưới tế đàn, cùng lúc với tiếng nổ.

Các cửa lớn xung quanh chiếu ra một con đường.

Từ từ, thông đạo mở ra, từng thanh âm vang lên từ trong đường hầm.

Giống như âm thanh của tự nhiên khiến người ta vui vẻ thoải mái.

“Mở rồi!”

“Có thánh âm thế này thì chắc chắn sẽ là bảo địa!”

“Chúng ta xuất phát thôi!”

Tức thì, lần lượt từng người đều nhằm phía thông đạo.

Sau một khắc, bốn phương tám hướng, những thế lực lấy các tông môn Kim Ô Lâu, Thiên Hỏa cốc, Thiên La tông cầm đầu lần lượt đi vào.

Chỉ còn lại hơn trăm đệ tử của thư viện Thái Hư ở trên tế đàn không ngừng chém giết.

Máu tươi nhuộm đỏ tế đàn.

Đệ tử thư viện Thái Hư, người còn sáng suốt thì không ngừng rơi lệ.

Mà đệ tử có suy nghĩ rơi vào hỗn loạn đã hoàn toàn trở thành công cụ giết người, mất hết lý trí.

Giờ này khắc này, đệ tử cảnh giới Niết Bàn ngũ trọng cũng không nhịn được.

Thấy vậy, Tần Hải chỉ thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng lại bất lực.

Thật sự phải chết ở chỗ này sao?

Tần Hải lúc này nắm chặt hai tay.

Không thể để mình chết trong nuối tiếc được.

Cho dù phải chết, cũng cần nói ra một vài lời đã.

Tần Hải nhìn sang Khương Như Yên ở bên cạnh.

Khương Như Yên thiên tư trác việt, tuổi còn trẻ, lại còn là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, mạnh mẽ không gì sánh được.

Lúc này, Khương Như Yên chưa bị chịu ảnh hưởng, nhưng lại bị vài người bạn thân bình thường vây công, không đành lòng hạ sát thủ.

“Khương Như Yên!”

Tần Hải lúc này nhìn Khương Như Yên, hét lớn một tiếng.

Mọi người lúc này đều sửng sốt.

Tần Hải lúc này hơi do dự.

Nhưng trong nháy mắt thì cũng hạ quyết tâm.

“Khương Như Yên, ta thích nàng!”

Tần Hải lúc này hét lớn lên: “Hôm nay phải chết ở nơi đây, có thể sẽ không còn cơ hội nói cho nàng nữa, cho nên bây giờ ta nhất định phải nói”.

“Tần Hải ta thích nàng, muốn lấy nàng làm thê tử của ta!”

Tần Hải lúc này đỏ mặt, nhưng từng câu từng chữ vẫn được thốt ra rõ ràng.

Lời này vừa nói ra, một đệ tử của thư viện Thái Hư giễu cợt nói: “Tần Hải, ngươi thật đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, đến nước này rồi mà còn không hết hi vọng à?”

“Lục Sơn Triết, việc này không liên quan đến ngươi!”

Tần Hải lúc này hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Sau hôm nay, Tần Hải ta có lẽ sẽ biến thành một đống hài cốt, nhưng ta vẫn phải nói ra những lời này, như vậy mới không có bất cứ tiếc nuối nào!”

Khương Như Yên nghe vậy thì thân thể xinh đẹp hơi run rẩy.

“Đồ ngốc này!”

Từ từ, Khương Như Yên cười đáp, giống như ánh sáng bình minh lóe lên, chiếu sáng bốn phía.

Tần Hải lúc này cũng hơi run.

“Ta chờ chàng nói những câu này lâu lắm rồi đó!”, Khương Như Yên đỏ mặt đáp lại.

Tần Hải lúc này mừng rỡ trong lòng.

Vương Khiếu Không thấy cảnh đó thì chỉ thấy khổ sở.

Tần Hải là đệ tử đắc ý nhất của ông ta, tương lai nhất định có thể quang mang vạn trượng.

Nhưng hôm nay, ông ta là đạo sư mà lại không che chở được đồ đệ của mình.

Hai người này có tình cảm với nhau, ở đây thổ lộ lòng mình.

Nhưng niềm hạnh phúc này cũng chỉ ngắn ngủi như vậy.

Vương Khiếu Không chỉ thấy áy náy!

Nếu như ông ta có thể bảo vệ Tần Hải, bảo vệ những đệ tử này, thì sao có thể rơi vào tình cảnh hiện tại?

“Hình ảnh tốt đẹp thế này thật khiến ta cảm động, chỉ là nhị ca, sao huynh phải bi thương như vậy làm gì?”

Một thân ảnh vào thời khắc này rơi xuống.

Tiếng nói lạnh nhạt vang lên.

Thân ảnh kia đứng vững ở bên ngoài tế đàn, nhìn Tần Hải cùng Khương Như Yên, cười nói: “Những người yêu nhau rồi sẽ về bên nhau, đây không phải là chuyện tốt nhất sao?”

Tần Ninh, xuất hiện.
Chương 959: Trận chiến thể ý niệm

“Tam đệ?”

Nhìn thấy Tần Ninh, Tần Hải cũng hơi sững sờ.

“Tam đệ, chỗ này rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng tiến vào”.

Tần Hải vội vàng nói: “Ta mà chết, nhất định phải chăm sóc tốt cho phụ thân, tìm ra đại ca!”

“Ta cũng không có thời gian chăm sóc cha đâu, việc chăm sóc cha vẫn nên giao cho huynh đi!”

Lúc này Tần Ninh cười nói: “Huynh cũng không thể chết được, nếu không không phải cha sẽ làm thịt ta ư?”

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền cất bước tiến vào bên trong từ trường Vạn Ác.

“Không!”

“Đệ...”

Nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện bên trong từ trường, sắc mặt Tần Hải đau khổ.

Tên nhóc này quá xúc động rồi.

“Yên tâm đi, ta đã dám đi vào thì sẽ có thể ra ngoài!”

Tần Ninh cười nói: “Nhị ca, huynh nên sửa lại tính cách này đi, thích chính là thích, nhất định phải nghẹn đến cuối cùng mới nói ra, huynh xem nhị tẩu bị huynh làm cho...”

“Ta không có...”

Khương Như Yên vội vàng nói, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

“Khụ khụ...”

Tần Ninh ho khan một cái, nói: “Nhị tẩu, nhị ca của ta có vẻ hơi chất phác một chút, tỷ đừng để ý, nhưng nếu nhị ca ta đã thích tỷ thì đó chính là thích thật lòng, sẽ không thay đổi đâu”.

Khuôn mặt Khương Như Yên càng đỏ hơn.

“Tam đệ, nếu đệ đã có biện pháp thì hãy mau sử dụng đi”.

Tần Hải nhìn xung quanh.

Giờ phút này, thư viện Thái Hư chỉ còn lại năm mươi, sáu mươi đệ tử, tầm mười người đã chết, còn có hơn mười người đã hoàn toàn rơi vào trong tình trạng giết chóc điên cuồng rồi.

“Ừm!”

Lúc này Tần Ninh gật đầu, nhìn về phía từ trường xung quanh.

“Nhị ca, huynh cẩn thận một chút, ta cần một ít thời gian”.

“Được!”

Tần Ninh vừa nói xong thì phi người lên, đứng vững giữa không trung từ trường.

Trong lúc đó, một khí tức mạnh mẽ lại phóng ra.

Từ trường Vạn Ác, ngưng tụ nguồn gốc Vạn Ác.

Tiến vào từ trường rất dễ dàng, nhưng muốn ra ngoài thì gần như là không có khả năng.

Nếu không cường giả cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp như Vương Khiếu Không cũng sẽ không nhìn các đệ tử của mình điên cuồng giết người.

Tần Ninh nhìn xung quanh, từ trường Vạn Ác, nguồn gốc Vạn Ác, cái ác đều có ngọn nguồn.

Muốn phá từ trường này thì gần như là không có khả năng.

Thế nhưng vẫn có thể tìm kiếm chỗ yếu nhất của từ trường, phá vỡ nó để rời đi.

Tần Ninh khẽ động tâm thần, một ý niệm lan ra.

Dần dà, một tia ý niệm kia đang dần hội tụ trong đầu Tần Ninh, ngưng tụ thành một cái bóng trong suốt của Tần Ninh, phóng thích ra bên ngoài cơ thể của hắn.

Ý niệm ly thể!

Lúc này Tần Ninh mới phát hiện trên tế đài, bên trong nguồn gốc của từ trường Vạn Ác có một bóng người đang ngồi xếp bằng.

Cũng là một tia ý niệm.

Một tia ý niệm kia ngồi xếp bằng, đôi mắt màu nâu đen, tóc dài bay múa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới.

“Hả?”

Nhìn thấy thể ý niệm mà Tần Ninh ngưng tụ ra, bóng người kia vô cùng kinh ngạc.

“Niết Bàn tầng bảy lại có thể ngưng tụ thể ý niệm đến một bước này ư?”

Bóng người ngồi xếp bằng nhìn Tần Ninh, kinh ngạc nói.

“Đã chết rồi mà vẫn còn có thể ngồi xếp bằng ở đây ba ngàn năm, ý niệm không tiêu tan, chấp niệm của ngươi cũng rất sâu đấy”.

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Linh Tử Hiên, ngươi có thể bỏ gánh nặng, yên tâm an nghỉ rồi”.

Tần Ninh vừa dứt lời, thể ý niệm kia liền run lên.

Thế mà Tần Ninh lại nhận ra ông ta.

“Ngươi là ai?”

“Ta chính là ta!”

Tần Ninh nói tiếp: “Giang Bạch đã ngưng tụ thành hình người, là linh hồn của sông Thiên Thượng, nhất định sau này hắn ta sẽ có thể nở rộ hào quang thuộc về mình”.

“Ngươi từ bỏ bản thân để phong cấm Ma tộc đã là một việc tốt nhất rồi”.

“Về phần sau này, ngươi nên nghỉ ngơi, để ta tới giúp ngươi làm”.

Nghe thấy vậy, ánh mắt Linh Tử Hiên khẽ biến đổi.

“Ngươi tới giúp ta? Dựa vào cái gì? Dựa vào tu vi Niết Bàn tầng bảy của ngươi sao?”

Linh Tử Hiên cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi còn chẳng bảo vệ được mình thì giúp ta như thế nào đây?”

“Xem ra ngươi không tin!”

Tần Ninh mỉm cười: “Nếu như thế, ta sẽ đánh bại ngươi, từ trường Vạn Ác cũng sẽ tự phá vỡ”.

“Ngươi đánh bại ta?”

Linh Tử Hiên bật cười, lắc đầu.

“Ngươi và ta đều lấy ý niệm để chiến đấu, cường độ ý niệm của ta là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, mà ngươi chỉ là Niết Bàn tầng bảy, chiến đấu với ta kiểu gì?”

“Thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?”

Giờ phút này bóng dáng của Tần Ninh khẽ động.

Trận chiến thể ý niệm.

Linh Tử Hiên bản thân thân là sinh tử Tứ kiếp cảnh, ý niệm là theo cảnh giới thực lực tăng lên mà tăng lên.

Giờ này khắc này Linh Tử Hiên, ý niệm đủ cường đại.

Trong lúc đó, Linh Tử Hiên cũng sải bước ra, sát khí ngưng tụ.

Một dòng nước ngưng tụ thành một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay Linh Tử Hiên.

Kiếm dài ba thước bảy tấc, toàn thân tối tăm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, mà nếu nhìn kỹ thân kiếm sẽ thấy nó rét lạnh, bóng loáng như mặt băng.

“Kiếm U Khô!”

“Ngươi biết kiếm này?”

“Bội kiếm của U Vương, kiếm U Khô, pháp khí thượng phẩm!”

“Nếu ngươi đã biết, vậy thì phải hiểu trận chiến thể ý niệm cũng không phải so đấu thực lực thật”.

“Thế nhưng có được kiếm này, ta sẽ có thể hoàn toàn khống chế được ngươi”.

Tần Ninh cười nhạt một tiếng: “Thật sao?”

Ầm…

Đột nhiên một luồng sáng ngưng tụ.

Trong tay Tần Ninh xuất hiện một chiếc gương cổ.

Cổ kính lớn chừng bàn tay, mặt kính bóng loáng, mang theo một khí tức cổ xưa tang thương.

“Đây là… kính Tử Hiên?”

Linh Tử Hiên ngạc nhiên, lập tức lắc đầu nói: “Không đúng, không chỉ là kính Tử Hiên...”

Tần Ninh cười nói: “Kính Bắc Thương và kính Tử Hiên ngưng tụ, xem như là bản không đầy đủ của thánh khí - kính Nhân Hoàng đi!”

Lúc này ánh mắt của Linh Tử Hiên càng thêm kinh ngạc.

Thậm chí kiến thức của Tần Ninh còn nhiều hơn ông ta.

Kiếm U Khô, kính Nhân Hoàng.

Có vẻ Tần Ninh cực kỳ hiểu biết.

“Tuy không tính là thánh khí chân chính, nhưng chấp nhận dùng tạm vậy”.

Trong đại lục Vạn Thiên, phía trên pháp khí chính là bảo khí, mà phía trên bảo khí thì là vương khí.

Vượt qua vương khí chính là thánh khí.

Chỉ là ở đại lục Vạn Thiên, thánh khí… gần như là không tồn tại.

Chỉ có thế giới Cửu Thiên mới tồn tại thánh khí chân chính.

Linh Tử Hiên thấy cảnh này, vẻ mặt cũng trở nên hoảng hốt.

Kính Nhân Hoàng!

Ông ta cũng đã từng nghe qua lời đồn.

Thật sự không nghĩ đến nó lại tồn tại.

“Đã như vậy rồi, nếu ngươi có thể thắng ta, không khó để chạy khỏi từ trường Vạn Ác”.

“Thế nhưng nếu ngươi không thắng được ta, chắc chắn sẽ phải chết!”

Linh Tử Hiên vừa nói xong liền tỏa ra sát khí.

Ầm…

Trong khoảnh khắc, hai người lao vào đánh nhau.

Chỉ là giờ phút này, bên trong từ trường Vạn Ác.

Đám người chỉ thấy Tần Ninh đứng vững giữa không trung, cơ thể không nhúc nhích.

“Tên nhóc kia đang làm gì vậy?”

Lục Sơn Triết không nhịn được khẽ nói: “Rốt cuộc là đến để giúp đỡ, hay là đến để xem náo nhiệt?”

“Lục Sơn Triết, ngậm miệng”.

Tần Hải khẽ nói: “Tam đệ ta làm cái gì có liên quan đến ngươi sao?”

Lúc này Tần Hải giống như bao che cho con, không thể chịu được người bên ngoài nói gì đó không tốt về Tần Ninh.

Năm đó Tần Ninh vốn có thiên phú không tầm thường.

Tinh Môn bị cướp, suýt nữa là mất mạng.

Thế nhưng dựa vào ý chí kiên cường, quả thực hắn đã cố gắng vượt qua được.

Còn khám phá ra thiên phú của đại ca Tần Sơn, chữa trị vết thương của hắn ta, khai quật ra Cửu Nguyên Thiên Mạch của hắn ta.

Có thể nói Tần Ninh đã thay đổi mình, cũng là thay đổi Tần gia.

Lúc này Vương Khiếu Không cũng nói: “Nó đang nghĩ biện pháp phá vỡ từ trường, dựa vào sức mạnh thì sẽ không thể phá nổi, chỉ có dựa vào ý niệm chiến đấu, phá hủy bản niệm điều khiển những ý niệm Vạn Ác này, mới có thể hủy diệt từ trường hoàn toàn”.
Chương 960: Không tin tưởng ngươi

Lục Sơn Triết nghe thấy vậy thì chỉ hừ hừ, cũng không nhiều lời.

Lúc này Tần Hải lại có vẻ mặt rất lo lắng.

“Yên tâm đi!”

Khương Như Yên đi tới, mở miệng nói: “Hắn đã dám đi vào thì chắc chắn sẽ nắm chắc, không phải suốt ngày huynh đều tán dương đệ đệ này của mình sao? Sao đến bây giờ lại không tin tưởng hắn vậy?”

“Dù sao chỗ này cũng là từ trường Vạn Ác, ngay cả Vương lão sư cũng không có cách nào...”

Tần Hải chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Nhưng mà ta vẫn nên tin tưởng hắn, dù sao… Hắn đã sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy”.

Tần Ninh, đúng là sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích.

Tinh Môn bị cướp mà vẫn sống sót như kỳ tích.

Chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi mà đã có thể xưng vương xưng bá ở Cửu U đại lục.

Đế quốc Bắc Minh vươn lên.

Thanh Vân tông hưng thịnh.

Ma tộc dưới lòng đất bị tiêu diệt.

Tất cả những điều này đều do Tần Ninh gây ra.

Những chuyện này không thể nói rõ ràng chỉ bằng mấy câu đơn giản được.

“Cẩn thận một chút!”

Tần Hải nhìn Khương Như Yên, dặn dò.

“Ừm!”

Lúc này hai người liền nhìn đám đệ tử xung quanh.

Bây giờ những đệ tử cảnh giới Niết Bàn tầng sáu cũng có chút không chịu nổi rồi.

Trước mắt chỉ có thể gửi hy vọng vào Tần Ninh.

Ầm...

Trong trận chiến ý niệm, lúc này hai người Tần Ninh và Linh Tử Hiên đang đánh nhau khó phân thắng bại.

Cùng lúc đó, có vẻ hai người này đều bị thương.

Thể xác và tinh thần của Tần Ninh chịu chấn động cực lớn, thể ý niệm run lên không ngừng.

Kiếm U Khô và kính Nhân Hoàng va chạm.

Tần Ninh và Linh Tử Hiên đánh nhau.

Giờ phút này, thể ý niệm của hai người giao chiến trên không trung của từ trường Vạn Ác, có thể nói là vô cùng cuồng bạo.

Chỉ là đám người thư viện Thái Hư phía dưới lại không nhìn thấy.

Khi trận chiến bắt đầu, hai người đều nỗ lực trả giá cực lớn.

Mà giờ phút này, mấy người Vạn Khuynh Tuyết, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư cũng lần lượt đến bên ngoài từ trường Vạn Ác.

Bây giờ đám người đó đang đứng vững ở bên ngoài từ trường, không có một ai dám vào đó.

Nếu đi vào từ trường này thì sẽ không thể ra được.

Dù sao, bọn họ cũng không phải Tần Ninh, không có năng lực lấy thể ý niệm chiến đấu!

Giờ phút này chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.

Cho dù là Giang Bạch cũng không dám tùy tiện đi vào bên trong từ trường Vạn Ác.

Không ra được thì chính là chết.

Chỉ là cảnh giới cao hơn một chút, có thể kéo dài được chút thời gian thôi.

Ầm...

Những tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên.

Trận chiến thể ý niệm.

Hai người Tần Ninh và Linh Tử Hiên đều thở hồng hộc.

“Ta đã xem thường ngươi rồi!”

“Cần gì chứ?”

Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: “Từ trường biến mất, ta đảm bảo Ma tộc dưới lòng đất sẽ không phá nổi phong ấn, di chỉ của Tử Hiên Các sẽ mãi ngủ say ở đáy sông”.

“Những người kia đi vào sẽ làm ra chuyện gì, dù là ai cũng không có cách nào cam đoan”.

“Nếu như ta vào đó ắt sẽ giết bọn họ”.

“Sao ngươi phải tốn thời gian ở đây với ta?”

Ánh mắt Linh Tử Hiên lấp lóe, nói thẳng: “Bởi vì ta không tin tưởng ngươi!”

Vừa dứt lời, Linh Tử Hiên lao ra một lần nữa.

“Nếu như thế, vậy cũng đừng trách ta không khách khí”.

Lúc này Tần Ninh không còn nương tay nữa.

Ầm!

Trong chốc lát, thần hồn Băng Hoàng đột nhiên xuất hiện.

Ý niệm thật ra là hình thức ban đầu của hồn phách lúc chưa ngưng tụ thành hình.

Võ giả đạt đến thánh vị, hồn phách sẽ hiện ra.

Trước lúc này, ý niệm chính là tư tưởng chủ đạo của võ giả.

Mà hồn phách lại là thể tiến hóa của ý niệm.

Thần hồn Băng Hoàng có sức mạnh hồn phách rất lớn.

Đây ý niệm với cường độ đẳng cấp cao hơn.

Giờ phút này thần hồn hiện ra, Linh Tử Hiên hoàn toàn chấn động.

“Ngươi...”

“Vốn không muốn giết ngươi, chỉ là ngươi không tin ta... Ta cũng không có biện pháp nào!”

Tần Ninh lại nói: “Ngươi bỏ qua bản thân phong ấn Ma Quật ba ngàn năm, ta tán dương ngươi về điểm này”.

“Nhưng bây giờ... Ta muốn tiêu diệt ngươi!”

Vừa dứt lời, thần hồn Băng Hoàng đập mạnh xuống.

Những tiếng leng keng vang lên, một khí thế hủy diệt lao về phía Linh Tử Hiên.

Lúc này kính Nhân Hoàng cũng bắn ra ngoài.

Bây giờ kính Bắc Thương và kính Tử Hiên kết hợp, xem như có thể bộc phát ra ba phần uy lực của kính Nhân Hoàng.

Mà kết hợp với uy áp thần hồn của Băng Hoàng, Linh Tử Hiên không ngăn cản nổi.

Ầm...

Từng tiếng ầm ầm vang lên, lúc này cơ thể Linh Tử Hiên đã bị áp chế.

Mà cùng lúc đó, từ trường Vạn Ác bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Lực áp chế mạnh mẽ khiến cho cánh cửa lớn của từ trường xuất hiện dao động.

“Lao ra!”

Lúc này Vương Khiếu Không quát khẽ: “Từ trường xuất hiện lỗ hổng, có thể lao ra, đệ tử cảnh giới thấp nhất đi trước”.

Ngay lập tức, hơn ba mươi tên đệ tử còn sót lại vọt thẳng ra ngoài.

“Tần Hải, đi thôi!”

“Ta không đi!”

Tần Hải trầm giọng nói: “Tam đệ của ta còn ở bên trong, ta muốn cùng đi với hắn”.

“Bây giờ mà ngươi còn nói vậy ư?”, Vương Khiếu Không quát lớn: “Tam đệ của ngươi vì để cứu ngươi đã xông vào, nếu ngươi không đi, hắn vào đây có ý nghĩa gì chứ?”

“Hơn nữa nếu hắn đã dám làm như thế thì nhất định đã nắm chắc, ngươi lo lắng cái gì?”

“Ta...”

“Tần Hải, chúng ta đi ra ngoài trước!”, lúc này Khương Như Yên cũng mở miệng nói.

Đúng là bọn họ ở lại đây cũng không giúp được gì.

Tần Hải khẽ cắn môi, gật đầu.

Lúc này lần lượt đệ tử đã rời đi.

Cuối cùng, Vương Khiếu Không lại đứng bên trong từ trường mà không rời đi.

“Vương lão sư...”

“Các ngươi đi ra ngoài trước!”

Vương Khiếu Không nói: “Cảnh giới của ta cao hơn các ngươi, còn có thể chống cự một khoảng thời gian, nếu Tần Ninh cần ta hỗ trợ, ta cũng có thể giúp hắn một tay!”

Vương Khiếu Không đứng bên trong từ trường, ngẩng đầu nhìn lên trên không.

Lúc này cơ thể của Tần Ninh đứng lơ lửng giữa không trung.

Trên quần áo xuất hiện từng vệt máu.

Hiển nhiên cũng không nhẹ nhõm gì.

Vương Khiếu Không thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tán thưởng.

Tần Ninh này còn ưu tú hơn cả Tần Hải.

Nếu như ông ta không đoán sai, chắc lúc này Tần Ninh đang lấy thể ý niệm để chiến đấu.

Có thể thông hiểu cách chiến này, Tần Ninh có thể được gọi là thiên tài.

Chiến đấu bằng thể ý niệm, đừng nói là Tần Ninh, cho dù ông ta là cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp cũng không dám như thế.

Chỉ cần không cẩn thận là thể ý niệm sẽ hoàn toàn tiêu tán, võ giả đó sẽ thành người chết sống lại, không có bất kỳ tư tưởng nào tồn tại.

“Vương đạo sư!”

Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.

Chính là Tần Ninh.

Vương Khiếu Không ngẩn người.

Bây giờ... thế mà Tần Ninh còn có thể giao lưu với ông ta ư?

Tên nhóc này... thật sự không sợ chết sao?

Trận chiến ý niệm vốn đã vô cùng nguy hiểm, bây giờ chỉ cần không tập trung là có thể sẽ bị đối thủ bắt được, dưới sự tấn công mãnh liệt còn có thể chết.

“Ngươi nói đi!”

Vương Khiếu Không không dám trì hoãn, vội vàng đáp lại.

“Bây giờ ngươi lập tức ra ngoài, phân công bốn người đứng ở bên cạnh bốn cánh cửa, nghe mệnh lệnh của ta để đồng thời tấn công bốn cửa đó!”

Lúc này Tần Ninh truyền âm nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải đồng thời tấn công, không cần quan tâm đến cường độ lớn nhỏ, nhưng nhất định phải đảm bảo là đồng thời”.

“Ta sẽ phá từ trường Vạn Ác này ở trong nháy mắt đó!”

“Được!”

Mặc dù Vương Khiếu Không không biết Tần Ninh dựa vào cái gì mà nắm chắc như vậy, nhưng bây giờ đương nhiên phải làm theo lời Tần Ninh nói.

Vương Khiếu Không không dừng lại mà lập tức rời đi.

Bên ngoài từ trường Vạn Ác.

Vương Khiếu Không nhìn đám người.

“Tần Ninh nói bây giờ phải hợp sức lại, bốn người tấn công bốn cánh cửa, đồng thời ra tay theo mệnh lệnh của hắn”.

“Để ta!”

Tần Hải liền mở miệng nói.

“Còn có ta!”

Lý Nhàn Ngư cũng vội vàng nói.

“Cả ta nữa!”

Vạn Khuynh Tuyết cũng đi ra.

Vương Khiếu Không gật đầu.

Bốn người, vừa đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK