Trấn Thiên Vương nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đã sớm hoảng sợ.
Thủ đoạn thông thiên! Gần như cải tử hồi sinh! Chỉ là ông ta càng hiểu rằng Tần Ninh hẳn là đã trả một cái giá cực lớn mới làm đến bước này.
Bốn phía có vẻ yên tĩnh.
Tiên Hàm nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta muốn nâng tay lên, nhưng phát hiện cánh tay mình đã không còn.
Hắn ta cười khổ một tiếng, nhìn về phía Tần Ninh.
Chỉ là vừa nhìn liền ngẩn người.
“Ca, huynh khóc?”
“Ta không khóc!”
“Ca, huynh khóc rồi, ta cũng nhìn thấy nước mắt, huynh khóc vì ta, ha ha ha…”
“Cút!”
“Ca, khóc thì cứ khóc đi, có gì to tát đâu”.
“Bốp!”
Một cái tát rơi xuống, Tần Ninh trách mắng: “Nói không khóc là không khóc!”
Tiên Hàm gò má sưng lên, lẩm bẩm: “Không khóc cũng đừng đánh người chứ, vất vả lắm mới cứu được lại đánh chết…”, nhìn thấy cảnh này, đám người Trấn Thiên Vương và Thiên Hạo trong lòng thở phào.
Tiên Hàm dù sao cũng giữ được mạng! Chỉ là Tiên Vũ Sinh… thật sự đã chết rồi.
Tiên Hàm lúc này nhìn bên người, trong mắt mang một tia lạnh lùng.
“Đại ca mất rồi… vì cứu ta mà mất rồi…”, Tiên Hàm quật cường nói: “Ca, ta không muốn nợ mạng người Thiên Ngoại Tiên nữa”.
Toàn bộ bên trong Thiên Ngoại Tiên đối với Tiên Hàm mà nói, cộng lại cũng không quan trọng bằng Tần Ninh.
Người duy nhất khiến hắn ta thân thiết chính là Nhị ca Tiên Hạo.
Chỉ là lần này Tiên Vũ Sinh… cứu hắn ta mà chết.
Người ngoài không biết những gì khi ấy hắn ta trải qua.
Tiên Vũ Sinh có thể chạy.
Nhưng hắn ta không chạy.
“Ta đoán được là người phương nào gây ra, chỉ là không xác định!”
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: “Ngươi có thể cho ta chút tin tức không?”
“Trong tay đại ca có”.
Tiên Hàm khẳng định nói: “Lúc ấy, ta thấy trong tay đại ca nắm chặt vật gì đó, đến chết cũng không buông”.
Lúc này Tần Ninh đi tới bên cạnh thi thể Tiên Vũ Sinh, nhìn hai tay hắn ta.
Máu tươi đầm đìa, cực kỳ loang lổ.
Ngón tay chỉ ra, từng đường huyền ấn ngưng tụ, ngón tay cứng rắn nắm chặt kia lúc này buông thõng.
Một dấu vết lúc này xuất hiện.
Đó cũng không phải vật gì, chỉ là bây giờ dấu vết lại in trong lòng bàn tay Tiên Vũ Sinh.
Nhìn kỹ lại, dấu vết giống như xích sắt đóng dấu, nhìn thấy rõ ràng.
Trấn Thiên Vương lúc này đi ra, nhìn bàn tay kia, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đây là…”, chỉ là trong nháy mắt ông ta cũng không thể phán đoán.
Nhưng khi mắt Tần Ninh rơi trên chưởng ấn kia, ánh mắt hắn khẽ biến.
“Tần Ninh, ngươi nhìn ra cái gì?”
Trấn Thiên Vương không hiểu nói.
“Biết đại khái!”
Tần Ninh lúc này đứng dậy.
“Bia Trấn Mạch Huyền bị cướp đoạt, có lẽ Đế Lâm Thiên đã hóa cấp Thánh”.
“Biển linh thức mười vạn mét là Thiên Vương, cũng là khởi điểm của cảnh giới Hóa Thánh, người này muốn bia Trấn Mạch Huyền, thậm chí không tiếc lấy Luyện Ngục Ma nhất tộc làm mồi”.
“Có lẽ biển linh thức của hắn đã vượt quá mười vạn mét, vượt qua ngươi, ngươi thua rồi, không oan”.
Trấn Thiên Vương thở dài.
“Đừng cứng rắn chống đỡ!”
Tần Ninh lại nói: “Biển linh thức bị thương, thời gian hồi phục không phải một sớm một chiều, chuyện này giao cho ta làm đi!”
“Tiên Vũ Sinh coi như là chết vì Tiên Hàm, cái mạng này ta thay mặt Tiên Hàm trả lại cho Thiên Ngoại Tiên các ngươi”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn liền muốn rời đi.
“Ca, huynh đi đâu?”
Tiên Hàm ngồi dậy, không nhịn được nói.
“Trả thù!”
Tần Ninh nhìn về phía hai cánh tay trống rỗng của Tiên Hàm, hắn nói: “Bọn họ chém một đôi tay của ngươi, ta tìm cho ngươi một đôi tay tốt hơn”.
“Lần này, ta muốn để đại lục Vạn Thiên nhìn thấy máu, khiến người đời biết U Vương ta đã quay về”.
“Lần này trời đất tóm lại là… ta định đoạt!”
Tiên Hàm ngẩn người, không nhịn được nói: “Ta cũng đi!”
Nhìn Tiên Hàm, ánh mắt Tần Ninh ngẩn ra.
“Được!”
“Lần này không chỉ giết người, mà là giết tâm”.
Nhìn về phía Kim Nhãn Thạch Quy, Tần Ninh lại nói: “Lão Quy, vác Tiên Hàm, đưa các ngươi xem trận tuồng kịch, một trận… tuồng kịch mưa máu gió tanh đã định trước!”
“Được!”
Lão ô quy lúc này cười hắc hắc.
Trấn Thiên Vương lúc này không nhịn được nói: “Tần Ninh, một mình ngươi đi quá nguy hiểm, lần này mười hai Hộ Sơn Vương của Thiên Ngoại Tiên tổn thất hai vị, còn có mười người…”
“Không cần!”, Tần Ninh nhìn về phía Trấn Thiên Vương, chậm rãi nói: “Một mình ta đủ rồi, Thiên Ngoại Tiên bị thương nặng, nếu không có Vương Giả trấn thủ, chỉ sợ sẽ xuất hiện tai vạ”.
“Nhưng ngược lại ta cần lấy hai món từ chỗ các ngươi, vốn là đồ ta lưu lại”.
Nghe đến lời này, Trấn Thiên Vương sáng tỏ, dần dần gật đầu.
Tần Ninh đứng chắp tay, bước chân bước ra đã ở ngoài trăm mét.
Tiên Hạo nhìn Tiên Hàm trên lưng rùa đá, hắn ta dặn dò: “Tam đệ, cẩn thận một chút”.
Tiên Hàm toét miệng cười một tiếng: “Yên tâm đi, Tam ca, ta không sao”.
Con rùa đá lúc này chậm rãi bò đi.
Tiên Hàm do dự một chút, xoay người nhìn về phía Trấn Thiên Vương.
“Lão tử chú ý sức khỏe, đừng cứng rắn chống đỡ, đại ca mất rồi còn có nhị ca, còn có… ta…”, Tiên Hàm vừa dứt lời, muốn phất tay một cái, nhưng phát hiện hai tay mình đã không còn, hắn chỉ có thể xoay người, lưu lại một bóng lưng.
Trấn Thiên Vương nhìn thấy cảnh này, dung nhan tang thương mang theo một tia ưu tư phức tạp, cuối cùng ông ta không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng tái nhợt.
“Cha…”
“Ta không sao!”, Trấn Thiên Vương phất tay nói: “Thập Vương nghe lệnh, phòng thủ nghiêm ngặt bốn phía chu vi trăm dặm Thiên Ngoại Tiên, bất kỳ Vương Giả đến gần, giết chết bất luận tội”.
“Hạo nhi, con tập hợp đệ tử Thiên Ngoại Tiên, cứu chữa người bị thương đi!”
“Cha…”
Trấn Thiên Vương lắc đầu một cái, nói: “Ta không sao, ta chỉ muốn… ở bên cạnh đại ca con nhiều hơn!”
Trong linh thức cốc, mọi người dần dần tản đi.
Trấn Thiên Vương đứng ở bên cạnh thi thể Tiên Vũ Sinh, hồi lâu không nói.
...
Bên kia.
Tần Ninh dẫn Tiên Hàm rời khỏi Thiên Ngoại Tiên.
“Ca…”, Tiên Hàm không nhịn được nói: “Huynh biết là ai hạ thủ sao?”
“Chắc chắn tám phần, còn thật hay không giết tới cửa thì biết!”
Tần Ninh bình tĩnh nói.
“Ca, bên Thanh Ninh các thế nào rồi?”
“Thanh Vân tấn thăng thành Vân Vương, tất cả bình yên”.
“Luyện Ngục Ma nhất tộc lần này xong đời rồi, Lý Nhất Phong cũng xuất hiện…”, Tần Ninh vừa đi vừa nói, tốc độ cũng không nhanh.
Tiên Hàm lẳng lặng nghe, trong lòng kinh ngạc.
Lý Nhất Phong… thay đổi rồi! Hai người tốc độ cũng không nhanh, ban đầu hướng về phía dãy núi Thiên Ngoại, sau đó chuyển hướng đi về phía Đông Đại Địa.
Đông Đại Địa.
Nằm ở vị trí phía đông đại lục Vạn Thiên, trên Đông Đại Địa các đại lục, tông môn thế lực, đế quốc cương quốc mọc như rừng, có thể nói là một trong bốn khu vực lớn đại lục Vạn Thiên.
Mà nổi danh nhất trên Đông Đại Địa không phải là đại lục Đông Thiên.
Đại lục Đông Thiên so với đại lục Thiên Ngoại và đại lục Thương Lan trên đại lục Vạn Thiên, đó cũng là một trong cường đại hùng mạnh nhất cùng tồn tại.
Điều khác với các đại lục đỉnh cấp khác chính là…
Trên đại lục Đông Thiên tồn tại hai thế lực đại bá chủ.
Đạo quán Thái Cực! Ngự Hư tông! Hai đại bá chủ này tiếp giáp hai cấm địa lớn, địa vị cao cả, lớn nhất ở đại lục Đông Thiên, ở đại lục Vạn Thiên cũng chói mắt nhất.
Đặt chân đến đại lục Đông Thiên, ánh mắt Tiên Hàm biến đổi.
“Ca…”
“Người huynh muốn giết ở đại lục Đông Thiên?”, Tiên Hàm không thể tưởng tượng nói.
Chương 1422: Bên ngoài Ngự Hư tông
“Không sai, ở đại lục Đông Thiên!”
Ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh nhìn bốn phía.
“Là nơi nào?”
Tiên Hàm không nhịn được nói.
“Một trong lục đại bá chủ, một trong hai thế lực đứng đầu đại lục Đông Thiên… Ngự Hư tông!”
Giọng điệu Tần Ninh mang vẻ uy nghiêm.
Nghe thấy lời này, Tiên Hàm liền sửng sốt.
Tần Ninh nói giết đến cửa là giết đến trước cửa Ngự Hư tông?
“Ca, hay là đừng đi, ngộ nhỡ nhầm…”, Tiên Hàm ho khan một cái nói: “Vậy có phải ngượng ngùng hơn không?”
“Không sai đâu”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nhìn thấy Hư Vương, đương nhiên ta sẽ để ngươi hiểu”.
“Hôm nay cứ tạm thời coi vậy!”
Hai người chạy tới đại lục Đông Thiên, mặt trời lặn xuống núi, ánh chiều tà cực kỳ không cam lòng, nhưng không thể nghịch chuyển, rơi xuống đường chân trời.
Ánh chiều tà như máu! Chiếu xuống thân ảnh Tần Ninh, Tiên Hàm và rùa đá, sau lưng hai người một rùa lưu lại thân ảnh màu đen sâu đậm.
Ngự Hư tông! Một trong lục đại thế lực bá chủ đứng đầu đại lục Vạn Thiên.
Trên thực tế, địa vị của Ngự Hư tông và Thanh Ninh các rất tương đối.
Bốn phe Thiên Ngoại Tiên, Huyền Thiên cung, Thính Tuyết Sơn trang và đạo quán Thái Cực đều tồn tại Thiên Vương trấn giữ.
Nhưng Thanh Ninh các và Ngự Hư tông không có.
Thanh Ninh các có Vân Vương.
Ngư Hư tông có Hư Vương! Hai người này có thể nói dưới Thiên Vương không có đối thủ.
Đại lục Vạn Thiên này có không ít Thiên Nhân và Vương Giả cũng đều rất tò mò.
Vân Vương và Vũ Vương rốt cuộc ai hơn một bậc.
Nhưng cuối cùng không ai biết được.
Hai người thân là đứng đầu của hai đại bá chủ, tất nhiên là không thể đánh nhau.
Lúc này bên ngoài sơn môn Ngự Hư tông, mười mấy tên đệ tử đứng chờ ở bên ngoài sơn môn.
Ngự Hư tông không hề nằm trong thành trì náo nhiệt, mà là nằm ở một dãy nũi.
Bốn phía dãy núi từng đại trận phong tỏa trời đất.
Hơn nữa có rất nhiều thân ảnh đi đi lại lại, bận rộn ở lầu các trong dãy núi.
Toàn bộ Ngự Hư tông rất phồn hoa.
Một đệ tử đơn giả vượt qua hơn chục vạn người.
Vòng ngoài đến vòng trong lại liên tục mười mấy dặm.
Màn đêm buông xuống, từng viên dạ minh châu đặt trên đường ở giữa lầu các và dãy núi, chiếu sáng cả Ngự Hư tông.
Cửa sơn môn có mười mấy đệ tử ở hai bên nhìn bóng đêm bên ngoài dãy núi.
“Tối nay làm nhiệm vụ, haiz, lại phải khổ cực cả đêm”.
Một tên đệ tử than phiền.
“Đừng nói nhảm, bị trưởng lão tuần tra đêm nghe được thì không thiếu đòn đâu”.
Một tên đệ tử khác lại cười mắng: “Tiểu tử ngươi chú ý chút đi”.
“Nói xem có cảm thấy gần đây Vương Giả xuất hiện trên đại lục Vạn Thiên nhiều hơn không?”
“Nghe nói các nơi cũng xuất hiện dấu hiệu Vương Giả hoạt động, đại lục Vạn Thiên ngày trước, Vương Giả xuất hiện không quá trăm người, bây giờ lại quá nhiều…”
“Ha ha liên quan đếch gì đến chúng ta? Ngươi và ta đều là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi, nghĩ xa như vậy làm gì? Cả đời này của ta suy nghĩ có thể trở thành Thiên Nhân đã trân thành cảm ơn rồi, dù sao ở Ngự Hư tông chúng ta cũng có thể tiêu dao tự tại”.
“Điều này cũng đúng, ha ha…”, mấy người trò chuyện vui sướng.
Trước dãy núi sáng choang, một thân ảnh lúc này đi ra.
Mà sau lưng người đó có một con rùa đá vác một thanh niên, chậm rãi đi theo.
“Ai?”
Mấy đệ tử lập tức cẩn thận.
Tuy nói không ai dám gây sự bên ngoài Ngự Hư tông, nhưng cách đây không lâu vừa có người đại náo một trận ngoài sơn môn Thiên Ngoại Tiên, chuyện này đã truyền ra ngoài.
Khó đảm bảo không có ai không mở mang tầm mắt…
“Tại hạ Tần Ninh viếng thăm tông chủ Hư Vô Sinh của Ngự Hư tông!”
Tần Ninh lúc này mặc bộ đồ trắng bất nhiễm bụi bặm, hai bên màng tai xuất hiện mấy sợi tóc trắng theo gió mà động, dung nhan tuấn tú nho nhã, mang theo một tia dửng dưng.
Nghe thấy lời này, mấy tên đệ tử ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mắt trợn tròn.
“Tiểu tử thúi, ngươi tưởng ngươi là ai? Tên tông chủ Ngự Hư tông ta cũng để cho ngươi mở miệng gọi?”
“Đúng vậy, mau cút đi, Ngự Hư tông không phải chỗ ngươi có thể gây chuyện”.
“Mang tên tàn phế phía sau ngươi cút đi!”
Tàn phế! Hai chữ vừa nói ra, tròng mắt Tần Ninh hiện lên một tia ý định giết người, chợt lóe rồi biến mất.
Tiên Hàm lúc này không nhịn được nói: “Ca, đệ nói với huynh này, khách khí cũng vô dụng, thủ đoạn phải cứng rắn mới được”.
Tần Ninh gật đầu một cái: “Ta biết, chỉ là không muốn lạm sát kẻ vô tội”.
“Nhưng mắng ngươi tàn phế thì đáng chết!”
Nháy mắt trong cơ thể Tần Ninh, một luồng khí tức chèn ép mạnh mẽ lúc này bùng nổ.
Vương Giả nhất phẩm, biển linh thức vạn mét.
Đơn giản là hơi thở Vương Giả ngưng tụ trước mắt mấy tên đệ tử, trong nháy mắt không chịu nổi, ngã nhào trên đất, hai tai hai mắt hai lỗ mũi và miệng đều chảy máu.
Đây chính là chênh lệch mạnh mẽ của cảnh giới.
Tần Ninh bây giờ cho dù đứng ở đây để mấy người chém, mấy người này căn bản không thể khiến hắn bị thương một phần một chút nào.
Nhìn về phía mấy người bò lổm ngổm trên đất, Tần Ninh bước chân ra.
Mà lúc này mấy người trước sơn môn đã sớm ngây ra.
“Báo động, mau báo động!”
Lập tức có người hét lên.
Nhất thời trước sơn môn, một tràng khói lửa bay lên không.
Tần Ninh thấy cảnh này, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
“Thật là đẹp mắt, nếu là màu máu thì càng đẹp hơn”.
Hắn bước vào trong sơn môn Ngự Hư tông.
Bốn phía trong nháy mắt có mấy người đàn ông cảnh giới Quy Nhất đánh tới.
“Kẻ nào dám to gan xông vào… A…”, chỉ là mấy người kia còn chưa nói hết câu, một tiếng kêu thảm vang lên, bên trong sơn môn mùi máu tươi dần dần khuếch tán ra.
“Cảnh giới Quy Nhất cũng đừng đi tìm cái chết!”
Tần Ninh nhìn bốn phía, hờ hững nói: “Kẻ cản ta, giết!”
Lời vừa dứt, sát khí ngất trời.
Một vài đệ tử xung quanh nhất thời tản ra.
Vương Giả! Đây chính là Vương Giả đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trên đại lục Vạn Thiên, Vương Giả đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cho dù Vương Giả bên trong Ngự Hư tông cực ít xuất hiện, phần lớn đều là trưởng lão cấp bậc Thiên Nhân và tứ đại đường chủ.
Vương Giả giống như thần chỉ, cao không thể leo tới.
Lúc này một vị Vương Giả lại tới bên ngoài Ngự Hư tông, chuẩn bị đại náo một trận.
Soạt soạt soạt… Chính vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên.
Mấy chục thân ảnh lúc này xuất hiện.
Bốn người cầm đầu kia, một vị Bán Vương, ba vị Thiên Nhân thất bộ đỉnh cấp.
“Tần Ninh công tử”.
Một người dẫn đầu nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt ngẩn ngơ.
“Đường chủ Chu Dịch, lại gặp mặt rồi!”
Tần Ninh giọng không thay đổi.
Từ biệt ở biển Thiên Ngoại, mọi người lần lượt trở về trong các tông môn, còn chưa đến hai ngày đã lại gặp Tần Ninh.
Lúc này trong lòng Chu Dịch nổi lên một dự cảm xấu.
Mẹ nó! Đột nhiên sắc mặt Chu Dịch thay đổi kinh hãi.
Hôm đó tạm biệt, Tần Ninh mới là Thiên Nhân, bây giờ bước qua mấy cảnh giới, trực tiếp là Vương Giả?
Cảnh giới hắn cứ như vậy bay lên sao?
Ông ta kẹt ở cảnh giới Bán Vương nhiều năm nay, mãi vẫn không được tấn thăng, Tần Ninh này… đã tấn thăng làm Vương?
Người so với người, tức chết người ta.
Chỉ là bây giờ cũng không phải thời điểm tương đối.
“Tần Ninh công tử không biết đi tới Ngự Hư tông có việc gì? Chắc là sơn môn đệ tử không biết thân phận của Tần công tử, đường đột rồi, tại hạ thay mặt Ngự Hư tông bồi thường!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lắc đầu một cái.
“Không có đường đột, là bản thân ta muốn giết người”.
“Tâm tình không tốt, cần phát tiết một chút, Ngự Hư tông các ngươi đủ sức nặng, ta đã tới rồi!”
Lời vừa nói ra, khóe mắt Chu Dịch giật giật.
Mẹ kiếp! Tâm tình ngươi không tốt muốn giết người phát tiết, giết ai không giết lại tới giết Ngự Hư tông?
Ngươi thật sự coi Ngự Hư tông là con nghé còi, trái hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp?
Chương 1423: Đây mới là U Vương
Nhưng bây giờ Chu Dịch đang nghĩ nên làm thế nào?
Tần Ninh trực tiếp đại giá đến chơi, rõ ràng là giết người, ông ta mặt đầy ngơ ngác không biết tại sao!
“Tần công tử, có gì thì nói, đừng tổn thương hòa khí!”, Chu Dịch lại nói.
Ông ta thật sự sợ.
Tần Ninh cũng là Vương Giả.
Tên nhãi này khi chưa là Vương Giả, giết Vương Giả cũng có thể làm được.
Bây giờ đến Vương Giả... vậy phải mạnh đến nhường nào?
Tần Ninh liếc Chu Dịch một cái, nói: “Nếu ngươi không biết chuyện tình thì bây giờ tránh ra, ta tha cho ngươi một mạng”.
“Hôm nay hễ là ngăn cản ta, ta đều ngần thừa nhận các ngươi biết rõ tình hình, giết không tha!”
Lời này vừa nói ra, Chu Dịch mặt liền biến sắc.
Lúc này muốn ngăn cản lại không dám ngăn cản.
“Hừ, Tần Ninh, ngươi coi Ngự Hư tông là chỗ nào mà ngươi giở trò lưu manh?”
“Đường chủ Lý Cù, bớt tranh cãi một chút”.
Chu Dịch vội vàng nói.
Tần Ninh không như những người khác, không thể dọa hắn, người càng dọa hắn thì càng xong đời.
“Chu Dịch, bổn tọa nếu mới nhậm chức đường chủ Ngự Hư tông, đương nhiên không sợ”.
“Ỷ vào thực lực Vương Giả đến Ngự Hư tông ta giở thói ngang ngược? Tần Ninh, ngươi còn chưa đủ...”
Chỉ là đường chủ Lý Cù còn chưa nói hết, giữa cổ máu tươi trào ra.
Hắn ta trợn tròn mắt ngón tay chỉ Tần Ninh, ô ô muốn nói gì, nhưng một câu cũng không nói được.
Một vị đường chủ Thiên Nhân thất bộ toi mạng.
Tần Ninh thu bàn tay về, hờ hững nói: “Người không liên quan thì cút đi, từ giờ phút này, Ngự Hư tông không còn tồn tại, ai còn ở bên trong Ngự Hư tông, chết đừng trách ta.
Một luồng hơi thở Vương Giả giải phóng.
Lúc này hơi thở tàn sát lạnh lẽo trong cơ thể Tần Ninh hoàn toàn hiện ra.
Lần này hắn thật sự nổi giận.
Thanh Ninh các bị thương, Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa chết.
Thiên Ngoại Tiên bị thương, Tiên Vũ Sinh chết, Tiên Hàm suýt chút nữa bỏ mạng.
Chuyện tốt Thiên Đế các làm.
Đâu đâu cũng nhằm vào hắn.
Nếu đã như vậy thì hắn phải làm phản kích.
Muốn chém cánh tay ta?
Vậy trước tiên chặt đứt thủ đoạn của ngươi! Đế Lâm Thiên, tỷ thí chân chính bắt đầu.
Lần này không tin ngươi không xuất hiện.
“Hư Vô Sinh, có gan làm thì phải có gan xuất hiện, sợ cái gì? Ta chẳng qua chỉ là một Vương Giả nhất phẩm đứng trước Vương Giả cửu phẩm ngươi, sợ ta làm gì?”
Một tiếng gầm thét truyền mười mấy dặm, toàn bộ Ngự Hư tông lúc này xôn xao.
Soạt soạt soạt… tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Từng thân ảnh lúc này xuất hiện.
Càng ngày càng nhiều Thiên Nhân tụ tập ở chỗ này.
“Kẻ nào làm càn?”
“Chấp pháp đường Ngự Hư tông ở đâu, chém chết tên này!”
“Giết không tha!”
Một tiếng gầm thét của Tần Ninh chấn động toàn bộ Ngự Hư tông.
Từng vị Thiên Nhân lúc này hạ xuống, chen chúc tới xông về phía Tần Ninh.
Chu Dịch lúc này sắc mặt biến đổi lớn.
“Đừng động thủ, đừng động thủ!”
Nhưng bây giờ tinh thần quần chúng phấn chấn, căn bản không ai nghe Chu Dịch.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng.
“Lão quy, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ tốt Tiên Hàm, Thiên Vương cũng không phá nổi mai rùa của ngươi, nếu ai đó khiến Tiên Hàm bị thương, ta uống canh mai rùa đấy!”
“Được rồi được rồi”.
Kim Nhãn Thạch Quy lúc này thân ảnh chợt lóe, bốn phía xuất hiện từng cột sáng, cách xa trung tâm giao chiến.
Lúc này Tiên Hàm kích động muốn nắm chặt thành hai quả đấm, nhưng đáng tiếc hai cánh tay đã không còn.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, nội tâm hắn ta vẫn kích động.
Ca đã trở lại rồi! Đây mới là U Vương, quả quyết sát phạt.
Cuộc đời này của Tần Ninh vẫn là bên ngoài bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến hắn ta cảm thấy không phải là U Vương đã từng khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật kia.
Nhưng bây giờ U Vương đã thật sự trở về! Nhìn bốn phía từng thân ảnh ùn ùn kéo tới, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng khinh miệt.
“Hôm nay, Ngự Hư tông không còn tồn tại!”
“Bây giờ người không muốn rời khỏi Ngự Hư tông, chết dưới tay ta, một đường đi đến suối vàng”.
“Người muốn rời khỏi Ngự Hư tông, Tần Ninh ta cũng tuyệt đối không ngăn cản”.
“Vẫn là câu nói kia, kẻ nào ngăn cản ta giết kẻ đó!”
Từng âm thanh truyền đến trong ngoài Ngự Hư tông.
Nghe thấy lời này, vô số đệ tử mặt liền biến sắc.
Ai dám lớn giọng như vậy, muốn tiêu diệt Ngự Hư tông?
Tìm cái chết sao?
Ầm… Giữa trời đất vang lên từng tiếng nổ.
Trên trăm ngàn võ giả hướng về phía Tần Ninh.
Cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân lần lượt đến.
Nghe thấy lời này, không ít người nổi giận.
Ngự Hư tông chính là một trong lục đại bá chủ, ai dám bắt nạt?
Tần Ninh đây là đang tự tìm cái chết! Oanh… Một tiếng nổ vang lên.
Một tên trung niên vóc người khôi khô, phẫn nộ quát.
“Tôn nghiêm của Ngự Hư tông không thể khiêu khích!”
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười nhạo.
“Buồn cười, tôn nghiêm của Tần Ninh ta càng không thể khiêu khích!”
Ầm… Một quyền giết ra, mấy chục thân ảnh trong nháy mắt nổ bể.
Lúc này Tần Ninh chẳng buồn quan tâm gì.
Không đi, xông lên, giết! Một hơi trong lòng kìm nén đến khó chịu.
Lúc này cần phải giải phóng.
Ầm… Tiếng nổ tung không ngừng đi sâu vào từ sơn môn Ngự Hư tông.
Bốn phía, dãy núi sụp đổ, đất đai nứt ra.
Mùi máu tanh tràn ngập giữa trời đất.
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Ma quỷ, Tần Ninh là ma quỷ!”
“Tên điên này!”
“Vương Giả Ngự Hư tông ta đâu, trừng trị tên này!”
Từng tiếng quát lúc này không ngừng vang lên.
Nhưng Tần Ninh không ngừng bước.
Ngự Hư tông lớn như vậy mà không ngừng sụp đổ, giống như luyện ngục nhân gian.
“Láo xược!”
Đột nhiên trong hư không một tiếng quát vang lên.
Nháy mắt, một thân ảnh mặc trường sam xuất hiện dưới bóng đêm.
“Thất Hư Vệ!”
Chu Dịch thấy một cảnh này, trố mắt nghẹn họng.
Vương Giả Ngự Hư Tông ngàn năm không ra đã hiện thân rồi.
Thất Hư Vệ! Chính là thất đại Vương Giả bên cạnh Hư Vương.
Bên trong Ngự Hư tông biết đến sự tồn tại của Thất Hư Vệ chỉ có mấy vị đường chủ.
Bảy người này vẫn chưa từng xuất hiện, nhưng là hôm nay đã hiện thân.
Bí mật của Ngự Hư tông lúc này đã hiện ra.
“Tần Ninh!”
Thân ảnh xuất hiện kia trách mắng nói: “Bổn tọa Kỳ Hán Nguyên! Thất giả của Thất Hư Vệ”.
“Thanh Ninh các bị Luyện Ngục ma công phá, Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích, liên quan gì đến Ngự Hư tông ta? Ngươi sát khí đằng đằng sát khí đến đây, quá láo xược rồi?”
Thân ảnh người nọ dần dần rơi xuống, quát mắng.
“Biết nhanh đấy, tin tức truyền nhanh như vậy sao? Hay là các ngươi đã sớm biết?”
Tần Ninh nhìn về phía một thân ảnh kia, giễu cợt nói: “Chuyện cho tới bây giờ, thoải mái thừa nhận, cái chết nên lĩnh thì phải lĩnh, nên đền mạng thì đến mạng, che che giấu giấu, xứng đáng được gọi là một trong lục đại bá chủ sao?”
Lúc này giữa trời đất, vô số người đều trố mắt nghẹn họng nhìn cảnh này.
Chu Dịch mặt lại đầy ngơ ngác.
Thanh Ninh các bị Luyện Ngục ma công phá?
Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích?
Ông ta căn bản còn không biết chuyện này.
Đại lục Đông Thiên cách đại lục Thiên Ngoại và đại lục Thương Lan cách rất xa, tin tức không nhanh như vậy, thời gian một ngày mới truyền về.
Kỳ Hán Nguyên làm sao biết?
Chu Dịch lúc này trong lòng kinh biến.
Chẳng lẽ...
“Không thể nào!”
Ngự Hư tông chính là một trong lục đại bá chủ, địa vị tôn sùng siêu nhiên, không cần phải cấu kết với Thiên Đế các.
Điều này tuyệt đối không thể nào!
Chương 1424: Thất Hư Vệ, Thất Vương Giả
“Hừ, thằng nhãi tùy tiện, miệng lưỡi khéo léo!”
Kỳ Hán Nguyên lại quát lên: “Bổn Vương là Vương Giả, đương nhiên có thể cảm nhận được!”
“Đừng nói xạo nữa!”
Tần Ninh khiển trách một tiếng.
“Thiên Vương cũng không thể dựa vào cảm giác mà biết được, ngươi lợi hại hơn Thiên Vương? Chỉ là nhất phẩm mà nói khoác không biết ngượng, nói láo cũng không giỏi!”
Chỉ là nhất phẩm?
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kỳ Hán Nguyên co rút.
Ta ngươi đều là nhất phẩm, nói hay giống như Vương Giả là cải trắng vậy, khắp nơi đều vậy!
“Tự tìm cái chết, tác thành cho ngươi!”, Kỳ Hán Nguyên một bước bước ra, sát khí hào hùng.
Ầm… Chỉ là đột nhiên một thân ảnh nhanh hơn.
Tần Ninh lúc này trong nháy mắt giết ra, một quyền đánh phía Kỳ Hán Nguyên.
“Cửu Linh Tinh Thần quyền!”
Trên quyền mang ánh sao sáng chói.
Hóa thành một quyền ảnh, trong nháy mắt hướng về phía Kỳ Hán Nguyên.
Thấy cảnh này, Kỳ Hán Nguyên sắc mặt biến đổi kinh hãi, nhưng không thể lui về phía sau.
Lui về phía sau chính là bị Tần Ninh trực tiếp xua đuổi cả sảnh đường.
“Nguyên Thần Lực quyền!”
Ầm… Tiếng nặng nề vang lên.
Trong nháy mắt, ánh sáng tứ tán.
Kỳ Hán Nguyên sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu nhìn ngực mình, một lỗ máu xuyên qua cơ thể mình.
Cơ hội sống ở dần dần tiêu tán.
“Tần Ninh Vương Giả nhất phẩm giết Kỳ Hán Nguyên Ngự Hư tông Vương Giả nhất phẩm!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Âm thanh vừa dứt, trên mặt Tiên Hàm mang theo một tia mừng rỡ.
Chấn nhiếp! Hét lên câu này chính là để chấn nhiếp Ngự Hư tông.
Không sợ chết?
Người của Ngự Hư tông cũng không sợ chết sao?
Hôm nay Tần Ninh dẫn hắn ta tới, oan có đầu nợ có chủ, cũng không phải là tàn sát, mà là tiêu diệt Ngự Hư tông.
Ầm ầm ầm… Theo lời Tiên Hàm vừa dứt, bên trong Ngự Hư tông có sáu đường ánh sáng thông thiên lúc này bay lên không.
Khi ánh sáng kia dâng lên, các đệ tử bốn phía sắc mặt hoảng sợ.
Thất Hư Vệ! Chính là bảy vị đại nhân đỉnh cấp nhất trong Ngự Hư tông, rất nhiều người bọn họ thật ra không biết.
Chỉ là nghe qua tục danh mà thôi.
Nghe nói đều là Vương Giả.
Kỳ Hán Nguyên! Vương Giả nhất phẩm! Nhanh như vậy liền bị giết?
Lúc này sắc mặt Chu Dịch cũng phức tạp.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Ninh hận thấu xương Thiên Đế các, ở hải đảo Thiên Ngoại ông ta cũng nhìn ra.
Nhưng không ngờ Tần Ninh bây giờ cho rằng Ngự Hư tông có dây mơ rễ má với Thiên Đế các.
Làm sao có thể! Ngự Hư tông và đạo quán Thái Cực trấn thủ thông đạo Thâm Uyên ma nhất tộc.
Thiên Đế các là đôi mắt của ngũ đại ma tộc trên đại lục Vạn Thiên.
Ngự Hư tông và Thiên Đế các không đội trời chung mới đúng.
Nhưng bây giờ...
Ầm ầm ầm… sáu cột sáng kia lúc này bay lên trời.
Từng tiếng vù vù vang lên, sáu thân ảnh bay lên không.
Thất Hư Vệ! Nghe tên đã biết có tổng cộng bảy người.
Lúc này xuất hiện chỉ còn lại sáu người.
“Kỳ Hán Nguyên... chết rồi…”, trong sáu thân ảnh kia, một người lẩm bẩm nói.
“Tần Ninh!”
Đôi mắt người đó nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo một tia thẩm tra.
Tiên Hàm nhìn người này, ánh mắt cổ quái.
“Chu Dịch!”
Hắn ta gọi một tiếng, Chu Dịch mặt đầy mù mờ, lúc này đi đến bên cạnh Tiên Hàm.
“Hàm Vương, cái này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiên Hàm lười giải thích, nói: “Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ tự biết, nói cho ta sáu người này phân theo thứ tự là ai, ai đứng hàng đệ nhất?”
“Người mở miệng là Doãn Hiên, đệ nhất Thất Hư Vệ, Vương Giả thất phẩm!”
Chu Dịch trả lời, nhìn về phía Tiên Hàm, lại nói: “Hàm Vương đại nhân có thể khuyên nhủ Tần Ninh công tử đừng đánh nữa được không!”
“Nếu tông chủ nhà ta quay về, nhất định sẽ tức giận không thôi”.
“Đến lúc đó…”
“Tông chủ nhà ngươi?”, Tiên Hàm giễu cợt nói: “Nhìn thấy hai cánh tay của ta mất không? Đây chính là tông chủ các ngươi làm, anh cả ta Tiên Vũ Sinh, Vương Giả thất phẩm chết trong tay tông chủ các ngươi”.
“Cái… cái gì…”, sắc mặt Chu Dịch biến sắc.
Tại sao có thể như vậy?
“Hàm Vương, cái này...”
“Ca ta tự chắc chắn, lúc này mới dẫn ta tới”, Tiên Hàm nhìn về phía Chu Dịch, nói: “Nếu ngươi không biết tình hình thì bây giờ đừng nhúng tay vào, ca ta không giết ngươi đâu, nếu ngươi động thủ… thì thần tiên cũng khó cứu ngươi!”
Chu Dịch lúc này ngây ngô ở một bên.
Ông ta thật sự không biết bây giờ nên làm thế nào?
Tần Ninh một thân một mình đi tới Ngự Hư tông, muốn tiêu diệt Ngự Hư tông?
Đừng có đùa! Ngự Hư tông là bá chủ đứng đầu đại lục Vạn Thiên, Thiên Nhân mấy ngàn người, Vương Giả cũng gần mười vị, một mình Tần Ninh… tìm cái chết! Chỉ là Tiên Hàm lúc này dáng vẻ xem trò vui.
Hả giận! Rất hả giận! Tiên Vũ Sinh chết rồi.
Hai cánh tay của hắn ta không còn.
Thiên Ngoại Tiên và Thanh Ninh các bị thương nặng.
Dương Thanh Vân lại tổn thất một con trai một cháu trai.
Đều là bút tích của Thiên Đế các.
Bây giờ Tần Ninh nổi giận.
Chủ động đánh ra mới có thể nắm giữ quyền chủ động.
“Tần Ninh náo loạn trong Ngự Hư tông ta, ngươi muốn làm cái gì?”
Doãn Hiên lúc này giọng hờ hững nói.
Toàn bộ Ngự Hư tông bây giờ một phần tư gần như bị linh khí linh thức cường thịnh phá hủy, đệ tử tổn thất cũng đến hơn trăm vị.
“Lười nói với ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách để cho ta giải thích!”
Tần Ninh phì một cái, nhìn bốn phía.
“Người ở lại đều phải chết!”
Lời này vừa nói ra, Chu Dịch mặt liền biến sắc.
Ở lại đều phải chết! Tần Ninh từ trước đến nay… nói là làm! Tên nhãi này chính là như vậy.
“Từ Hạc, Từ Yến, nhanh, lập tức truyền lệnh, tất cả đệ tử rút lui, rút lui ra khỏi Ngự Hư tông!”
Lời này vừa nói ra, hai thân ảnh đứng bên cạnh Chu Dịch sắc mặt khó coi.
“Chu đường chủ!”
“Chu đường chủ!”
Ánh mắt hai người kinh hãi.
Rút lui?
Vì một Tần Ninh khiến cho toàn bộ đệ tử Ngự Hư tông rút lui, điều này thật mất mặt!”
“Đi nhanh!”, Chu Dịch quát lên: “Mệnh lệnh truyền xuống, phải rút lui, không rút lui... chờ chết đi!”
Lời này vừa nói ra, hai người biến sắc mặt, trong nháy mắt thân ảnh biến mất.
Lúc này Tần Ninh đứng yên giữa không trung.
Bốn phía mấy trăm Thiên Nhân vững vàng vây quanh hắn.
Sáu vị Vương Giả lúc này đừng cao nhất, gần như đánh nhau chạm một cái liền bùng nổ.
“Hư Vô Sinh còn không ra thì đừng trách ta!”
Lời vừa dứt, từng đường sức mạnh trong cơ thể Tần Ninh hội tụ.
Vù… Chín cột sáng lúc này bay lên trời.
“Rơi!”
Đùng đoàng… Trong nháy mắt, chín đường cột sáng hóa thành chiều dài vạn mét, từ trên nện xuống.
Giống như thần trụ trên trời hạ xuống, không thể địch nổi.
Ầm ầm ầm… Vô số lầu các, đỉnh núi, vào thời khắc này sụp đổ.
Từng đệ tử lúc này kêu thảm thiết.
“Láo xược!”
Trong nháy mắt, một trong Thất Hư Vệ ra tay.
“Vương Giả nhất phẩm ta có thể giết trong nháy mắt, Vương Giả nhị phẩm ta cũng có thể!”
Bàn tay Tần Ninh nhấc lên.
Trong nháy mắt biển linh thức trào ra.
Biển linh thức một vạn mét! Cảnh giới Vương Giả nhất phẩm.
Nhưng biển linh thức của Tần Ninh là tụ tập thành cường độ linh thức chục vạn mét, cường độ linh thức ẩn chứa hoàn toàn có thể so sánh với Vương Giả tứ phẩm.
“Cửu Linh Tinh Thần chưởng!”
Một chưởng đánh xuống.
Ầm… Vương Giả nhị phẩm lao ra kia sắc mặt trắng nhợt, thân ảnh thụt lùi.
Cuối cùng, vẫn không có nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Tần Ninh.
Người này biển linh thức không rộng bằng hắn, nhưng cường độ linh thức bên trong biển linh thức… rất mạnh.
Nếu như nói cường độ linh thức biển linh thức của hắn ta là một con chó sói.
Cường độ biển linh thức kia của Tần Ninh chính là một con mãnh hổ, một con mãnh long xé nát bầy sói.
Chênh lệch, quá lớn!
Chương 1425: Cửu Linh Tinh Thần bàn
“Đừng lần lượt từng người tới!”
Tần Ninh nhìn về phía sáu người, hờ hững nói: “Cùng lên đi, mấy người các ngươi thân là Vương Giả hẳn là biết ý tứ của Hư Vô Sinh!”
“Hợp tác với Thiên Đế các, ỷ vào thân là một trong lục đại bá chủ thì tưởng rằng không ai có thể trừng trị các ngươi sao?”
“Không ai trừng trị thì để Tần Ninh ta trừng trị các ngươi!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh chân đạp hư không.
Ầm… Trong nháy mắt, hư không dưới chân hắn rung chuyển.
Lấy Tần Ninh làm trung tâm, chín đường ánh sáng trong nháy mắt bay lên.
Cửu Linh Tinh Thần quyết vẫn luôn là võ quyết tu hành từ sau cảnh giới Cửu Môn đến bây giờ trong đời này của Tần Ninh.
Nếu như chỉ là ngưng tụ mũi tên Tinh Thần, cung Tinh Thần và cột Tinh Thần, vậy thì quả thật là sẽ không khiến hắn để ý như vậy.
“Cửu Linh Tinh Thần bàn!”
Lời vừa dứt, một tiếng vù không ngừng vang lên.
Từng đường ánh sáng Tinh Thần lúc này chợt lóe lên.
Giữa lúc từng đường ánh sáng lóe lên, dưới chân Tần Ninh giống như ngưng tụ ra một vòng tròn Tinh Thần.
Vòng tròn lấy Tần Ninh làm trung tâm, chia làm chín khu vực ánh sáng, lan tràn bốn phía ngàn mét.
Dưới bầu trời đêm vô cùng lập lòe, ánh sáng bắn ra bốn phía.
“Hừ!”
Doãn Hiên lúc này quát khẽ một tiếng.
Vương Giả nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Tần Ninh.
“Kỳ Diên, Lý Hòa, hai người Vương Giả ngũ phẩm tấn công chính!”
“Lưu Tương Sinh, Hoa Lạc Vũ, hai người Vương Giả tứ phẩm tam phẩm phòng ngự chính!”
Doãn Hiên lúc này trực tiếp ra lệnh.
“Để ta tru diệt tên này!”
“Được!”
“Ừ!”
Nhất thời, năm người nhìn về phía Tần Ninh đằng đằng sát khí.
Mà Thất Hư Vệ Vương Giả tam phẩm lúc này thật sự trống rỗng.
Bị Tần Ninh toàn lực nhất kích, không có chết đã là may mắn lắm rồi! Bây giờ căn bản không bộc phát ra thực lực Vương Giả.
Nhìn thấy năm người đánh tới, ánh mắt Tần Ninh không thay đổi.
Soạt soạt soạt… Trong nháy mắt năm thân ảnh xông về phía Tần Ninh.
“Cùng tiến lên, tốc độ nhanh tốt hơn”.
Tần Ninh khẽ mở miệng, lời vừa dứt.
Ầm… Trong nháy mắt, giữa trời đất, đột nhiên từng tiếng vù vang lên.
Giống như Ma Thần từ trên trời hạ xuống.
Soạt soạt soạt… Một khắc sau, chín thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên Cửu Linh Tinh Thần bàn.
Chín người quần áo chín màu.
Đỏ lửa, vàng, xanh lá, xanh,… chín thân ảnh phân biệt chín bộ đồ, nhưng mỗi người không ai ngoại lệ đều xông về Tần Ninh ở phía trước.
“Giết!”
Một lời quát xuống.
Chín thân ảnh trong nháy mắt giết ra.
Ầm… Đất đai nổ ầm, một tiếng nổ tung lúc này vang lên.
Một khắc sau, âm thanh chém giết tản ra.
Trong nháy mắt sức mạnh toàn thân trên dưới của Tần Ninh được cổ động.
“Đây là cái gì?”
Doãn Hiên lúc này ánh mắt ngẩn ngơ.
Ông ta không đọc sách, rốt cuộc thứ Tần Ninh sử dụng là thủ đoạn gì.
Nhưng một khắc sau, một kích giết ra, Tần Ninh trước mặt mặc quần áo đỏ máu lúc này thân ảnh thụt lùi.
Sắc mặt Doãn Hiên hoàn toàn biến đổi.
So với bản thể Tần Ninh thì có thực lực ngang hàng.
Nhưng thứ ẩn chứa toàn bộ đều là lực bộc phát khí huyết tinh thuần.
Keng… Cùng lúc đó thân ảnh Kỳ Diên bên cạnh cũng không đánh ra.
Nơi đó hai thân ảnh Tần Ninh đã cản trở đường đi của ông ta.
“Tự tìm cái chết!”
Tiếng quát khẽ lúc này vang lên.
Lý Hòa cũng bị hai thân ảnh Tần Ninh ngăn cản.
Mà vào lúc này hai người Lưu Tương Sinh và Hoa Lạc Ngữ cũng bị hai thân ảnh ngăn cản.
Không.
Hai người đã không thể nói là ngăn cản, mà là bị bốn thân ảnh Tần Ninh đuổi theo.
Hai người chính là cảnh giới Vương Giả tứ phẩm, tam phẩm, lúc này đối mặt với phân thân Tần Ninh ngưng tụ ra, hoàn toàn không có sức lực đánh một trận.
Lúc này sắc mặt Doãn Hiên khẽ biến đổi.
Võ quyết Tần Ninh thi triển rất mạnh.
“Hừ, có thể phân tán chín phân thân, sức mạnh giống với ngươi, vậy bản thân ngươi nhất định rỗng tuếch!”
Doãn Hiên lúc này không dây dưa với phân thân trước mặt, mà là trực tiếp hướng về phía bản thân Tần Ninh.
“Buồn cười!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh không tránh né, mang theo một chút vẻ mỉm cười.
“Thiên Canh Lôi thể!”
“Lục Văn Gia Thân!”
“Lôi Điện Thánh Long!”
“Lôi Khải Gia Thân!”
Trong nháy mắt, bên ngoài cơ thể Tần Ninh, Thiên Canh Lôi thể và Lôi Điện Thánh Long hai hợp làm một, một chiếc khôi giáp hiện lên màu xanh mang theo sáu đường thanh văn, bao trùm bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
“Đừng gấp!”
Tần Ninh cười nói: “Ta có thể trang bị đến tận răng!”
Vù… Lời vừa dứt, chín đường ánh sáng màu sắc lúc này tróc ra từ dưới chân Tần Ninh, hóa thành chính đường văn, ngưng tụ thành áo khoác ngoài bao trùm bên ngoài khôi giáp.
Lúc này Tần Ninh cho người ta cảm giác quả thật là trang bị đến tận răng.
Khí tức cường thịnh đâu còn giống Vương Giả nhất phẩm.
Vù… Một thanh trường kiếm lúc này xuất hiện.
Vương kiếm Độ Sinh.
Vương Khải thêm vào thân, vương kiếm ở tay.
Doãn Hiên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt run rẩy.
Đây là Vương Giả nhất phẩm sao?
Nói chuyện vớ vẩn! Nhưng lúc này ông ta không thể lui về phía sau.
“Ngũ Tượng Vương quyết!”
Ầm… Trong nháy mắt, cơ thể bốn phía Tần Ninh xuất hiện năm hư ảnh thân cao trăm trượng.
Hư ảnh không lồ lúc này ngưng tụ ra.
Ầm! Sức mạnh phóng lên cao.
Bây giờ ánh mắt Doãn Hiên mang theo mấy phần dữ tợn.
Năm hư ảnh trong nháy mắt hóa hình.
Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Võ Đằng Xà! Thân thể cao lớn mang theo một cảm giác áp bức khiến không ai có thể hấp thụ được.
“Thanh Long xuất!”
Gầm… Tiếng gào thét trong nháy mắt vang lên.
Hư ảnh Thanh Long trăm trượng kia trong nháy mắt đánh ra.
“Cửu Linh Tinh Thần kiếm!”
Một kiếm chém ra.
Kiếm khí vào thời khắc này gào thét.
Ầm… Thanh Long và kiếm ảnh va chạm, bộc phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc
Trên đỉnh núi cao ngàn mét bốn phía Ngư Hư tông giống như bị lột bỏ trong nháy mắt.
Khuynh hướng công kích của Doãn Hiên lúc này bị cản lại.
Nhưng lực sát thương kinh khủng kia bây giờ cuộn mở bốn phía.
Giao chiến của Vương Giả chu vi trăm dặm cũng bị hủy diệt mang tính đả kích.
Chỉ là Ngự Hư tông dù sao cũng là một trong lục đại bá chủ, từng đường huyền trận tọa lạc bên trong tông môn có tính bảo vệ nhất định.
Làn sóng này cũng không khoa trương như vậy.
Nhưng hai người đánh nhau không phải bất động tại chỗ.
Kiếm khí phương hướng chập chờn, nhưng không đồng nhất.
Lúc này giữa thiên địa gầm thét.
Dưới bầu trời đêm mưa máu gió tanh.
Ánh sáng dạ minh châu bên trong Ngự Hư tông lúc này hóa thành ánh lửa.
Lửa lớn gần như nuốt trọn thế lực bá chủ này.
“A…”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Lão Lục!”
“Lão Lục!”
Năm người Doãn Hiên lúc này ánh mắt run lên.
Lão Lục chết rồi.
Tần Ninh nhìn về phía người đó, ánh mắt không thay đổi.
Vương Giả nhị phẩm tàn phế còn dám ra tay lúc này, không phải tự tìm cái chết thì là cái gì?
Cửu Linh Tinh Thần quyết, từ lúc bắt đầu thức tỉnh trí nhớ kiếp này, hắn đã chuẩn bị.
Hiện nay đã sớm tu thành.
Uy lực ẩn chứa nếu không mạnh thì sao hắn luôn ngưng tụ khí cửu linh.
“Đáng chết!”
Doãn Hiên giận dữ hét.
Thất Hư Vệ chết hai người.
Quá nhanh!
“Tản ra”, lúc này bốn thân ảnh tản ra.
Doãn Hiên quát lên: “Tên này ngưng tụ tinh bàn phạm vi ngàn thước đến ngoài ngàn thước, công kích cách không thì không thể ảnh hưởng đến các ngươi!”
“Phải!”
Bốn thân ảnh lần lượt đáp lại.