Ánh mắt của Tần Ninh rất bình tĩnh, hắn nhìn về phía Tông Hoài An.
"Công tử Tần Ninh, sự việc đã đi tới nước này rồi, hà cớ gì phải hùng hổ dọa người như vậy?"
Tông Hoài An nhìn về phía Tần Ninh, rồi mở miệng nói: "Chi bằng hai bên, ta và ngươi hãy dừng tay lại, Thiên Bảo lâu bọn ta nhất định sẽ không so đo tính toán với ngươi nữa!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Liễu Thanh Phong đầy ngơ ngác.
Bọn họ buông tha cho Tần Ninh dễ dàng như vậy sao?
Vậy thì quá hời cho Tần Ninh rồi!
"Nếu như Tần công tử vẫn cứ cố chấp làm theo ý mình ..."
"Thì như thế nào?"
Tần Ninh thu kiếm lại, rồi cười nói.
"Thiên Bảo lâu bọn ta sẽ không để yên cho người khác bắt nạt đâu".
"Nếu công tử Tần Ninh muốn đấu thì Thiên Bảo lâu bọn ta cũng có hơn một trăm vị Thiên Nhân thất bộ, vài vị Bán Vương, một vị Vương Giả sẵn sàng đấu với Tần công tử một trận!"
Tông Hoài An vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều khiếp hãi.
Tông Hoài An cũng chẳng phải là người dễ chọc.
Bản thân ông ta đã có cảnh giới Bán Vương, nếu phải chiến đấu với Vương Giả, Tông Hoài An cũng không hề sợ hãi! Và điều quan trọng nhất là thế lực đứng sau lưng ông ta chính là Thiên Bảo lâu.
Tôn nghiêm của Thiên Bảo lâu không thể để cho người khác sỉ nhục được.
Vào giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh khẽ thay đổi.
"Thật thú vị, vậy thì cứ đánh một trận đi".
Tần Ninh cười cười, không tán thành ý kiến của Tông Hoài An.
"Tần Ninh, ngươi vẫn cứ cố chấp làm theo ý mình phải không?"
"Ta cố chấp làm theo ý mình ư?”
“Ngươi cũng thật thú vị".
"Tất cả mọi chuyện đều là do các ngươi dựng lên".
"Ban đầu, kẻ muốn động đến người của ta và vương khí của ta chẳng phải là Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia sao?"
"Đến lúc này lại còn hãm hại cả ta nữa à".
Tần Ninh cười khẩy, nói: "Các ngươi cho rằng ta dễ bị bắt nạt thật sao?"
"Nếu như ngươi không giết Lý Trường Phong, không làm nhục Diệp Khai Nguyên..."
"Thật nực cười!"
Tần Ninh thẳng thừng cắt ngang lời ông ta: "Nếu như Lý Trường Phong không động đến người phụ nữ của ta, nếu như Diệp Khai Nguyên không ra tay cướp vương khí của ta thì ta cũng không rỗi hơi mà đi giết bọn họ?"
"Nói đi nói lại, các ngươi vẫn cho rằng bản thân không hề sai".
"Bây giờ, ta đã đổi ý!"
Tần Ninh nhìn về phía Tông Hoài An, thản nhiên nói: "Hôm nay, ta nhất định sẽ ra tay giết Liễu Thanh Phong, không những muốn giết người mà ngay trong ngày hôm nay, Bảo Vương và Diệp Vương đều phải đích thân tới đây xin lỗi bản công tử".
"Nếu không, ta quyết sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Tần Ninh dường như đã hiểu rõ hoàn toàn.
Sự việc đã tới bước đường này rồi.
Nếu Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia vẫn cứ đinh ninh cho rằng mình đúng.
Coi việc bắt nạt kẻ yếu là lẽ đương nhiên.
Một khi đã vậy rồi thì cứ làm theo ý bọn họ thôi.
Kẻ yếu ư! Để xem rốt cuộc ai mới là kẻ yếu đây?
Tông Hoài An vẫn còn có lời muốn nói nhưng Tần Ninh đã xua tay, nói với ông ta rằng: "Ta lười nói chuyện với ngươi, cảnh giới Bán Vương là cái thá gì chứ?”
“Nếu ngươi đã không sợ chết thì cứ tới đây".
Ngay lúc này, bầu không khí ở giữa sân đầy căng thẳng.
Không một ai dám hé răng.
Bây giờ còn ai có tư cách nói chuyện nữa chứ?
Chỉ còn ba vị Vũ Vương, Vân Vương và Hàm Vương có tư cách nói chuyện ở đây.
Nhưng căn bản là ba người này không có ý dây vào chuyện này.
Còn những Thiên Nhân khác, đâu có kẻ nào dám mở miệng chứ?
Lôi Lệ Thiên Nhân là một ví dụ cụ thể.
Ông ta chính là lục tinh chủ của đạo quán Thái Cực, Tần Ninh nói giết là giết ngay.
Nếu không có thực lực của Bán Vương, dù bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng là đang tự tìm đường chết.
Lúc này, sắc mặt của Tông Hoài An trở nên âm trầm.
Ông ta không nghĩ đến việc Tần Ninh không thèm nể mặt ông ta như vậy.
Phải làm sao bây giờ?
"Ha ha... muốn bản vương xin lỗi ngươi cơ à?”
“Nhưng mà phải xem Tần Ninh ngươi có nhận nổi lời xin lỗi của bản vương không đã?"
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Giọng nói vang vọng trong hư không, một bóng người xuất hiện.
Người đó là một vị người đàn ông tầm tuổi trung niên, mặc bộ trường sam màu lam, hai tay để sau lưng, khí chất không tầm thường, hiện tại đang chậm rãi bước lại gần.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt tuấn tú, trên môi nở một nụ cười sảng khoái, khoan thai bước lại gần.
"Vũ Vương, tại hạ không mời mà đến, mong rằng Thiên Ngoại Tiên không oán trách tại hạ tự tiện tới thăm nhé!"
Người đàn ông nhìn Tiên Vũ Sinh, khẽ cười nói.
Ha hả! Vũ Vương gật đầu lia lịa, không nói năng gì.
Thật là đặc sắc! Hắn ta chỉ biết là sự việc ngày hôm nay sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Từ lúc Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia bắt đầu bày mưu hãm hại Tần Ninh thì hắn ta đã biết mọi chuyện không còn đơn giản nữa.
Những nơi mà Tần Ninh tới mà không có chuyện gì xảy ra là điều không thể.
Nếu gặp cảnh giới Vạn Nguyên, vậy thì giết cảnh giới Vạn Nguyên.
Nếu gặp cảnh giới Quy Nhất, vậy thì cảnh giới Quy Nhất cũng phải gặp tai ương.
Ngay cả Thiên Nhân động tới hắn cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Bây giờ, còn có điều phi lý hơn nữa.
Vương Giả cũng đã xuất hiện.
Thiên Bảo lâu! Bảo Vương! Thiên Thanh Phong! Người ta đã đến đây rồi, hắn ta còn có thể nói gì được nữa?
Lát sau, hắn ta cứ tiếp tục giả chết là được.
Vào lúc này, hai người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm đều cẩn thận đứng dậy.
Ai cũng không nghĩ đến chuyện Bảo Vương... tới đây thật.
"Vũ Vương, bản vương không được mời mà tự đến, hy vọng Vũ Vương sẽ không để bụng!"
Ngay lúc này, lại có thêm một người nữa xuất hiện.
Đó là thương hội Diệp gia.
Diệp Thiên Nam! Diệp Vương! Vào giây phút này, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Hai vị Vương Giả xuất hiện cùng nhau.
Lúc này, nếu tính thêm cả Vũ Vương, Vân Vương và Hàm Vương thì đây chính là buổi tụ hội của năm vị Vương Giả rồi.
Năm vị Vương Giả.
Ở khắp đại lục Vạn Thiên, số lượng cường giả có cấp bậc Vương Giả còn chưa tới một trăm vị.
Mỗi một người đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng mà bây giờ, năm người lại cùng xuất hiện ở đây.
Vào giờ phút này, đám người Thiên Nhân đã hoàn toàn câm lặng.
Không phải là do bọn họ không biết nói gì.
Mà là do bọn họ không dám nói.
Vương Giả đang ở đây, nào có chỗ cho bọn họ chen lời.
Diệp Vương mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ dễ nhầm với chưởng quầy ở tửu lâu, khiến cho người khác cảm thấy ông ta có vài phần xảo quyệt.
Hai vị Vương Giả đáp xuống.
Tần Ninh nở một nụ cười.
Quả nhiên thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu không hề đơn giản như vậy.
Vừa nói đến là bọn họ đã đến ngay.
Tần Ninh không tin là bọn họ không xuất phát cùng một lúc với Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia.
Tuy tốc độ của Vương Giả nhanh nhưng cũng không nhanh đến mức như vậy.
Tần Ninh dù đang bận suy nghĩ nhưng vẫn thản nhiên nhìn hai người kia.
Mà cùng lúc đó, hai vị Vương Giả cũng nhìn về phía Tần Ninh.
"Nghe nói Tần công tử muốn khiêu chiến, chi bằng hãy khiêu chiến với bản vương, Tần công tử thấy như thế nào?"
Bảo Vương nhìn về phía Tần Ninh, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, nói.
Lý Trường Phong đã chết! Giang Vân Long cũng đã đi đời nhà mà.
Bây giờ, Tần Ninh lại còn muốn hạ sát Liễu Thanh Phong.
Tứ đại phó lâu chủ đã bị Tần Ninh giết mất hai người, bây giờ hắn còn muốn giết thêm.
Thật quá là ngông cuồng.
Sự việc đã đi đến bước đường này, đã không thể dùng đạo lý để giải quyết vấn đề được nữa.
Hai vị phó lâu chủ đã chết, Bảo Vương không thể tiếp tục mặc kệ được nữa.
Đích thân ông ta tới đây là có ý muốn bắt người! Bảo Vương vừa nói xong lời này liền nhìn về phía Vũ Vương, rồi nói: "Vũ Vương, đây là việc riêng giữa Thiên Bảo lâu và Tần Ninh, ta thấy Vũ Vương không cần thiết phải nhúng tay vào?"
"Vậy..."
"Yên tâm đi!"
Bây giờ, Tần Ninh mới cười bảo: "Sự việc ngày hôm nay không liên quan tới Thiên Ngoại Tiên, nếu có người chết thì cũng không phải là chuyện của Thiên Ngoại Tiên".
"Ha ha... được vậy thì hay rồi".
Lúc này, Diệp Vương mới lạnh lùng nói: "Ta cũng rất tò mò, muốn xem thử Thiên Nhân nhị bộ làm cách nào để giết Thiên Nhân thất bộ".
"Ngươi muốn biết đúng không?”
“Vậy cứ thử xem đi!"
Tần Ninh từ từ bước đến, dùng Vương Kiếm Độ Sinh chém ra một nhát.
Cửu Linh Tinh Thần kiếm! Mũi kiếm chỉ thẳng vào Diệp Vương! Chém ra một nhát kiếm.
Sắc mặt Diệp Vương không hề thay đổi, bàn tay vung lên, ngay lập tức, ông ta dùng một chưởng đón lấy một kiếm của Tần Ninh.
Ầm... ngay lập tức, một tiếng nổ vang lên.
Lúc vừa tiếp cận thanh kiếm, chưởng ấn bao phủ thân kiếm, trực tiếp bóp nát nó.
Trong lúc đó, lượng linh khí đang vận chuyển trong trời đất cũng không còn sót lại một chút nào.
Đây chính là Vương giả! Cảnh giới Vương giả, đã ngưng tụ được biển linh thức, vô cùng cường đại.
Vào giờ phút này, mọi âm thanh đều đã biến mất.
Tiên Hàm đẩy khuỷu tay của Dương Thanh Vân, dùng linh thức để truyền âm, nói: "Có vẻ Diệp Vương còn mạnh hơn một vạn năm trước...", nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân liếc xéo Tiên Hàm.
"Nếu ta còn ở thời kì đỉnh cao, ta chỉ dùng một chưởng cũng đủ đánh chết cả hai tên đó".
"Vậy bây giờ thì sao?"
Tiên Hàm hỏi.
"Bây giờ...có lẽ cần đến ba chưởng hoặc bốn chưởng gì đó...", Tiên Hàm bĩu môi.
Xùy, ai mà không làm được chứ! Dương Thanh Vân không thèm nói với hắn ta nữa.
Dương Thanh Vân nhìn về phía sân đấu, cau mày.
Sự việc ngày hôm nay có hơi trùng hợp.
Chương 1312: Thiên Khí Vương
Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia cách Thiên Ngoại Tiên cả một đại lục, cho dù là ông ta thì cũng phải mất cả buổi đến tới nơi.
Thế nhưng tiệc Hàm Vương mới bắt đầu được bao lâu?
Mà bây giờ hai Vương Giả đó đã đến đây rồi.
Bọn họ lựa thời gian rất trùng hợp.
"Là đã lên kế hoạch từ sớm... hay là trùng hợp muốn điều tra vùng biển Thiên Ngoại...", Dương Thanh Vân nỉ non nói thầm trong lòng.
Đến lúc này mà vẫn còn chưa định ra tay.
Mà thôi, sư tôn đều có tính toán của mình.
Hiện tại còn chưa cần ông ta ra tay.
Lúc này, Tần Ninh nhìn vào Diệp Vương.
"Cảnh giới Vương Giả, ngươi đã đi đến đâu rồi?"
Tần Ninh cười bảo: "Ngươi còn chưa có đạt tới cảnh giới Thiên Vương phải không?"
"Nếu không, ta cảm giác mình giết ngươi được đấy!"
Vẻ mặt Diệp Vương vẫn hờ hững, chưa mở miệng nói gì cả.
Bây giờ, Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, từng luồng ánh sáng chậm rãi tụ lại mỗi chỗ.
Hôm nay thú vị đấy! Có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Ta thích làm việc khiêm tốn, thế nhưng tình hình không cho phép".
Tần Ninh mỉm cười tự giễu, thanh trường kiếm trong tay hắn dần động đậy.
"Khà khà, lão già ta đây chỉ tính đến hóng chuyện thôi, ai ngờ rằng lại thấy được chuyện tưng bừng như vậy chứ, khà khà...", một tràng cười ha hả bỗng vang lên.
Sắc mặt mọi người đều kinh hãi.
Còn chưa thấy ai mà tiếng nói đã vang vọng khắp sơn cốc.
Lúc này, Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Ngay lập tức, Cửu Anh đang ở trên vai bỗng nhiên bị ai đó nhấc lên.
Cửu Anh vô cùng tức tối, nó gào khóc thảm thiết: "Mau buông Cửu gia ra ngay, có biết Cửu gia là ai không đấy?"
"Mau buông Cửu gia ra, Tần gia... Á... Tần gia, cứu ta với...", bây giờ, Cửu Anh bị ai đó nhấc bổng lên, giống hệt như con rối không có sức phản kháng.
Một ông lão đang tóm lấy Cửu Anh, thuận tay sờ soạng dưới cổ nó.
Mọi người quan sát ông lão thật kỹ.
Ông lão ấy tóc bạc trắng xóa, vóc người cao lớn, trông rất già nua, nhưng tinh thần ông lại vô cùng tỉnh táo, khí tức hoàn toàn không có chút gì là già yếu.
Tần Ninh quan sát ông lão, hắn có hơi giật mình.
Bàn tay của ông lão nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ của Cửu Anh.
Trên cổ Cửu Anh giờ đang mặc áo giáp vương khí mà hắn mới vừa tạo ra đêm qua!
"Ồ?"
Ông lão sờ soạng một lát, rồi vô cùng kinh ngạc.
"Ôi..."
"Chậc..."
"Oa..."
"Khá lắm, không tồi...", trong chốc lát, ở trong sơn cốc, ông lão nắn bóp cái cổ của Cửu Anh rồi bật thốt kinh ngạc, có khi là vui vẻ, có khi là chán nản, có khi là mừng rỡ... trông giống như người điên vậy!
"Kì diệu, quá kì diệu!"
Ông lão thuận tay quăng Cửu Anh qua một bên.
Cửu Anh khóc lóc bù lu bù loa, vội vã chạy đến bả vai Tần Ninh, rồi thu nhỏ lại khoảng chừng một bàn tay.
"Tần gia, Tần gia, đánh chết ông ta, đánh chết ông ta đi!"
Cửu Anh khóc lóc hô to.
"Ranh con, ai là người luyện chế ra cái vương khí này vậy, mau giao ra đây nào, lão hủ muốn gặp người đó!"
"Lão bằng hữu lâu năm không gặp, nể mặt ta một chút đi!"
Ông lão cười tủm tỉm nói.
Diệp Tây Khê cau mày nói: "Lão già kia, ở đây không có chuyện của tới ông, cút càng sớm càng tốt..." Rầm! Diệp Tây Khê còn chưa nói hết câu, chữ cuối kia còn chưa kịp thốt ra.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ tung vang lên.
Đầu của Diệp Tây Khê bỗng nổ tung.
Mọi người đứng xung quanh trợn mắt nhìn.
"Diệp Thiên Nam, người của Diệp gia ngươi kiêu ngạo thật đấy, làm lão già này sợ quá đi...", ông lão cười hì hì nói.
Vào ngay thời khắc này, tất cả Thiên Nhân ở bốn phía đều ngơ ngác.
Ông ta là loại quái vật gì thế! Bọn họ còn chưa kịp thấy gì nữa là.
Diệp Tây Khê là Thiên Nhân thất bộ đấy! Thế mà đã chết tươi rồi! Lúc này, sắc mặt Diệp Thiên Nam hơi thay đổi, ông ta nhanh nhẹn chắp tay nói: "Khí Vương tiền bối bớt giận, thuộc hạ không hiểu chuyện, chết còn chưa hết tội!"
Ông ta vừa mới nói ra hai chữ Khí Vương.
Mọi âm thanh như biến mất.
Hôm nay, đã không biết đây là bao nhiêu sơn cốc im lặng như vậy, yên tĩnh đến chết người.
Khí Vương đấy! Nghe thiên hạ đồn rằng Khí Vương chưa từng xuất hiện suốt mấy vạn năm rồi.
Khí Vương, người thật sự có thể luyện chế ra vương khí đã hiện thân rồi.
Hôm nay rốt cuộc là ngày quái quỷ gì thế?
Sao một đám thần tiên yêu quái đều chạy đến đây thế! Còn Diệp Tây Khê lại chết oan ở đây.
Tâm trạng của bà ta hôm nay không tốt lắm.
Ai ngờ rằng lại bỗng nhiên xuất hiện một ông già chứ, cơn tức của bà ta bùng nổ tại đây, thốt ra một câu mắng chửi, chỉ vậy thôi mà đã quy tiên luôn.
Cái chết quá oan ức mà! Lúc này, Vũ Vương đưa tay ôm trán.
Trời ạ! Đây có còn là tiệc Hàm Vương không thế?
Thiên Ngoại Tiên chỉ định tổ chức tiệc Hàm Vương cho Hàm Vương thôi, đây chính là luật lệ từ xưa đến nay mà.
Thế nhưng buổi tiệc hôm nay quá gian nan rồi đấy! Sao lão gia tử còn chưa xuất hiện thế?
Ông ta không thể trấn giữ được nữa.
Khí Vương! Đó là người sánh ngang với hai vị vương Đan Vương và Trận Vương đấy.
Khí Vương! Đan Vương! Trận Vương! Ba vị này thật ra còn có danh xưng vang dội hơn nữa.
Thiên Khí Vương! Thiên Đan Vương! Thiên Trận Vương! Ba vị này chính là những người có cấp bậc hàng đầu luyện chế được vương khí, vương đan và ngưng tụ được vương trận! Còn những danh xưng Khí Vương khác đều có vài phần giả dối, kèm tâng bốc.
Còn ba vị này là hàng thật giá thật.
Ví dụ như Loạn Khí Vương của Vạn Thiên các, Lôi Hãn Thanh.
Có lẽ ông ta luyện chế ra vương khí thật, nhưng mười lần thì có đến chín lần thất bại và chỉ có một lần thành công.
Còn vị Thiên Khí Vương trước mắt này là hàng thật giá thật thuận lợi luyện chế ra vương khí.
Đây chính là sự chênh lệch giữa hai bên.
Ở trên đại lục Vạn Thiên, lấy chữ Thiên làm tôn xưng chính là đại biểu cho sự tối cao! Thiên Khí Vương đã xuất hiện rồi! Bây giờ, sắc mặt hai người Diệp Vương và Bảo Vương bắt đầu trở nên khó coi.
Vị này rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người đời.
Cớ sao hôm nay lại đến đây vậy?
Thiên Khí Vương cười khà khà nói: "Lão già này chỉ ham thích luyện khí thôi, chả quan tâm gì đến ân oán của bọn ngươi, tên nhãi kia, mau nói cho lão già này biết, người nào đã đưa vương kiếm cho ngươi?"
Nghe vậy, hai người Diệp Vương và Bảo Vương cùng áp chế cơn tức giận trong lòng mình, chỉ đành lẳng lặng chờ đợi.
Thiên Khí Vương xuất hiện.
Lúc này mà đi mạo phạm Thiên Khí Vương, chắc khác nào tự rước phiền phức cho bản thân.
Bọn họ tình nguyện đắc tội Thiên Ngoại Tiên còn đỡ hơn là đắc tội vị này.
Hiện tại, bốn phía đầy Thiên Nhân, ánh mắt bọn họ sáng rực, cháy bỏng như ngọn lửa.
Vị Thiên Khí Vương trong lời đồi đã hiện thân thật rồi.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người Thiên Khí Vương.
Thiên Khí Vương hứng khởi nhìn vào Tần Ninh.
"Tên mù này, đây là thái độ nên có để hỏi người ta vấn đề gì à?"
Lúc này, Tần Ninh mỉm cười tủm tỉm nói.
Hử?
Hả?
Ngay bây giờ, võ giả khắp nơi từ trong nỗi khiếp sợ này rơi vào nỗi khiếp sợ khác còn lớn hơn nữa.
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Tần Ninh gọi Thiên Khí Vương là gì vậy?
Tên mù hả?
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Thật sự không nghe lầm đúng chứ?
Hai người Diệp Vương và Bảo Vương nghe những lời này thì đều lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thế nhưng, sau đó, hai người nhếch miệng cười.
Tần Ninh chết chắc rồi! Tính tình của Thiên Khí Vương rất quái lạ.
Trên đời này, chẳng có mấy ai dám gọi Thiên Khí Vương như vậy! Chắc chỉ có Tứ Đại Thiên Vương dám gọi như thế.
Thế nhưng bọn họ sẽ không quang minh chính đại gọi tên riêng của Thiên Khí Vương như vậy! Tần Ninh đang muốn chết ư! Hôm nay, có lẽ còn chả đến phiên hai người bọn họ ra tay đâu.
Nghe Tần Ninh nói thế, ánh mắt Thiên Khí Vương sửng sốt.
Ông ta lại đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, trong ánh mắt ẩn chứa sự ngờ vực.
"Ngươi gọi ta là gì?"
"Tên mù, tên mù họ Giang!"
Tần Ninh khoanh tay đứng, mỉm cười nói: "Tên mù họ Giang này, đây là thái độ đặt câu hỏi cho người khác à?"
Hắn vừa dứt lời.
Ánh mắt Thiên Khí Vương ngơ ngác.
Trong nháy mắt, ông ta lại gần, đi đến bên cạnh Tần Ninh.
Bây giờ, ba người Dương Thanh Vân, Tiên Hàm và Tiên Vũ Sinh đều trở nên căng thẳng.
Sẽ không có chuyện gì chứ?
"Năm ấy, quan hệ giữa ca và Thiên Khí Vương tốt lắm ư?"
"Ta không biết!"
Dương Thanh Vân và Tiên Hàm dùng linh thức trao đổi với nhau: "Không phải lúc nào ta cũng theo sát bên cạnh sư tôn đâu!"
Trong lòng cả hai đều không yên bình.
Thiên Khí Vương lại gần Tần Ninh, ông ta quan sát Tần Ninh một cách cẩn thận.
Lúc này, Diệp Vương và Bảo Vương đều vui mừng phơi phới.
Giết hắn đi! Giết Tần Ninh đi, đỡ cho bọn họ phải ra tay, đến khi ấy Thiên Ngoại Tiên sẽ nổi cơn thịnh nộ với Thiên Khí Vương thôi! Thế nhưng, chỉ ngay sau đó, tất cả mọi người lập tức trợn mắt kinh ngạc.
Thiên Khí Vương đi đến trước người Tần Ninh, rồi vươn hai tay, dường như ông ta muốn tóm lấy hắn.
Nhưng trong nháy mắt, Thiên Khí Vương nhẹ nhàng vỗ hai má Tần Ninh.
Đúng vậy! Chỉ vỗ nhẹ mà thôi! Thậm chí còn không tính là đánh, ông ta cứ như vậy mà nhẹ nhàng vỗ gò má Tần Ninh.
Tất cả mọi người đều đờ đẫn đứng nhìn.
Chương 1313: Lời xin lỗi của Vương Giả
"Vẫn chưa xong à?"
Tần Ninh dùng một tay đẩy Thiên Khí Vương ra, vẻ mặt hắn đầy ghét bỏ, nói: "Cút!"
Tần Ninh vừa nói xong.
Thiên Khí Vương ngơ ngác.
"Má ơi! Cái quái gì thế này!"
Hai người nói qua nói lại với nhau, tất cả mọi người hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Tên mù họ Giang này, bản công tử đang bận việc, ngươi để ta làm xong trước đã, được không?"
"Không được!"
Thiên Khí Vương khịt mũi, nói: "Ngươi bận rộn như vậy thật hả?"
“Làm chuyện gì đó?”
“Hay để ta làm giúp cho!"
"À...", Tần Ninh chỉ Liễu Thanh Phong, cười nói: "Ta muốn giết Diệp Tây Khê và Liễu Thanh Phong, lúc nãy ngươi vừa đánh chết một người, bây giờ ngươi giết nốt tên còn lại đi!"
"Việc nhỏ, hắn chỉ là một tên Thiên Nhân cỏn con mà thôi".
Thiên Khí Vương vừa nói xong thì võ giả ở xung quanh vội vã tránh xa.
Thật sốc! Một tên Thiên Nhân... mà thôi! Có thể cắt bớt hai chữ mà thôi đi được không, nghe thật chói tai.
"Không, không, không!"
Tần Ninh lại nói thêm: "Tên Diệp Vương và Bảo Vương kia phải xin lỗi ta, bọn họ làm ta cảm thấy sợ hãi".
"Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?"
Thiên Khí Vương kinh ngạc thốt lên.
"Cút!"
"Được rồi, đây chỉ là việc nhỏ thôi!"
Thiên Khí Vương xoay người lại, nói ngay.
Ông ta từ từ quay lại nhìn Tần Ninh, nói khẽ: "Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, mười một cái vương khí của ngươi được luyện chế như thế nào!"
"Còn tùy vào tâm trạng của ta nữa".
Nghe thấy vậy, Thiên Khí Vương khẽ cắn môi, xoay người đi tới trước.
"Tên kia... là Liễu Thanh Phong phải không?"
"Tự sát đi!"
Thiên Khí Vương vừa nói xong, tất cả mọi người đều bị ông ta dọa hết hồn.
Thật đơn giản, thật thẳng thắn.
Tự sát?
Ông ta đang nói giỡn chăng! Sắc mặt của Bảo Vương rất khó coi.
Bảo người của ông ta đi tự sát.
Vậy chẳng khác gì đang vả mặt ông ta cả.
"Thiên Khí Vương..."
"Như nào?”
“Các ngươi không muốn làm phải không?"
Thiên Khí Vương chậm rãi nói: "Trước đây không lâu, tên rùa đen rút đầu Thẩm Tiểu Vinh kia bảo ta luyện chế giúp hắn ta một cái vương khí...", nghe thấy vậy, sắc mặt Bảo Vương thay đổi.
Thật đáng hận! Thẩm Tiểu Vinh! Đám Thiên Nhân ở đây có thể không biết đến cái tên này.
Nhưng nếu nhắc tới Vinh Vương thì chắc chắn bọn họ đều đã từng nghe qua danh hiệu này.
Thiên Khí Vương đang tạo áp lực cho ông ta! Vinh Vương Thẩm Tiểu Vinh! Đó là một vị tán tu đã tu luyện tới cấp bậc Vương Giả.
Thiên Khí Vương nhắc tới tên người này, là muốn nói cho ông ta biết rằng.
Nếu không để Liễu Thanh Phong tự sát?
Nếu không chịu làm như vậy?
Thì cứ đợi lão phu kêu thêm người tới, vừa hay Thẩm Tiểu Vinh đang thiếu lão phu một món nợ ân tình, lão phu sẽ kêu lão ta tới đây, cho các ngươi biết thế nào mới thật sự là nhục nhã.
Đây là điểm đáng sợ của luyện khí sư?
Bọn họ chỉ có một thân một mình thôi sao?
Mới nhìn qua thì có vẻ đúng như vậy thật.
Nhưng trên thực tế, bọn họ lại có rất nhiều bạn tốt trên khắp thế gian.
Bạn tốt của Tần Ninh là vương khí sư, lại còn có cấp bậc Vương Giả.
Bảo Vương không nhìn Thiên Khí Vương nữa, trái lại, ông ta quay sang quan sát Tần Ninh.
Rốt cuộc Tần Ninh và Thiên Khí Vương có quan hệ như thế nào?
Vì sao Thiên Khí Vương lại chấp nhận ra mặt giúp đỡ Tần Ninh như vậy?
"Tốc độ não của ngươi có theo kịp lão phu không vậy? Thời gian của lão phu rất quý giá...", Thiên Khí Vương không đủ kiên nhẫn nữa, nói với Bảo Vương.
"Được!"
Lúc này, Thiên Thanh Phong mới nhìn về phía Liễu Thanh Phong.
"Lâu chủ!"
Liễu Thanh Phong ngơ ngác.
Lâu chủ thật sự muốn ông ta tự sát ư?
Tại sao vậy! Là bởi vì e sợ Thiên Khí Vương sao?
"Lâu chủ, Thiên Khí Vương chỉ đang hù dọa chúng ta mà thôi, nếu ông ta thật sự có bản lĩnh ấy thì cứ để ông ta gọi người tới đây đi!"
Liễu Thanh Phong vội vàng nói.
Vào lúc này, sắc mặt của Tông Hoài An cũng thay đổi, ông ta quát khẽ: "Lâu chủ, không thể vì vậy mà bảo Liễu Thanh Phong tự sát được!"
Lúc này, hai mắt của Thiên Thanh Phong đang khép hờ.
Hôm nay, ông ta đã tính sai rồi! Ai lại ngờ tới chuyện Thiên Khí Vương sẽ xuất hiện vào lúc này.
Càng không ngờ tới việc Thiên Khí Vương sẽ giúp đỡ Tần Ninh.
"Xem ra, các ngươi vẫn không tin!"
Thiên Khí Vương hừ một tiếng.
"Thẩm Tiểu Vinh, mau ra đây cho lão phu!"
Thiên Khí Vương quát lớn.
"Nếu Thiên Khí Vương đã có lời mời thì sao bản vương lại không đến chứ?"
Ngay sau đó, một giọng cười điềm đạm vang lên.
Một người đàn ông tầm tuổi trung niên thong thả bước ra, xuất hiện ở Thiên Ngoại Tiên.
"Bản vương đã hiểu rồi!"
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của Vinh Vương thì đã thấy một chưởng được đánh ra.
Mục tiêu của nó chính là Liễu Thanh Phong.
Một chưởng đánh tới.
Ầm... mặt đất nổ tung, ngay sau đó, từng vết nứt lần lượt xuất hiện.
Liễu Thanh Phong cũng muốn phản kháng nhưng ông ta chẳng thể làm gì được.
"Lâu chủ...", vào giây phút này, Liễu Thanh Phong cảm thấy rất tuyệt vọng.
Lại thêm một vị Vương Giả xuất hiện nữa! Ông ta phải làm sao bây giờ?
Lúc này, sắc mặt của Thiên Thanh Phong đã bình tĩnh trở lại.
Hai tay ông ta để ở sau lưng, nắm chặt thành nắm đấm.
Vô cùng nhục nhã! Hôm nay, thật sự vô cùng nhục nhã.
Ầm... máu tươi phun ra, thân thể của Liễu Thanh Phong nổ tung giữa không trung.
Mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới nhìn thấy rõ được thân hình của người mới vừa tới.
"Vinh Vương!"
Bên trong đám người có vài Thiên Nhân có lai lịch, bọn họ không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Thẩm Tiểu Vinh! Đây chính Vinh Vương! Ở trên đại lục Vạn Thiên này, mỗi vị Vương Giả, từ lúc thành danh đều chỉ dùng danh hiệu của mình.
Rất ít người biết được tên thật của bọn họ.
Ví dụ như Thiên Khí Vương, có rất ít người biết đến tên thật của ông ta.
Mọi người càng thích gọi ông ta là Thiên Khí Vương hơn là tên thật.
"Thiên Khí Vương, nếu có việc muốn nhờ thì cứ nói, bản vương nghe thấy thì nhất định sẽ tới ngay!"
Vinh Vương cười ha ha, sau đó thân hình của ông ta biến mất trong chớp mắt.
Vào lúc này, bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.
Thiên Khí Vương nhìn về phía Tần Ninh, không cần nói cũng biết là ông ta đang khoe khoang với hắn.
Tần Ninh lười nói chuyện với ông ta.
"Xin lỗi đi!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Lời này của hắn là dành cho Bảo Vương và Diệp Vương.
Lúc này, nét mặt của hai người Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam đầy vẻ ngơ ngác.
"Tần Ninh!"
Diệp Thiên Nam lạnh lùng nói: "Vương Giả lại phải đi xin lỗi Thiên Nhân ư? Từ xưa đến nay chưa từng có việc như vậy!"
"Hôm nay, ngươi giết chết mấy người của thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu bọn ta, có Thiên Khí Vương ở đây nên ta đã cố nhẫn nhịn ngươi rồi!"
"Bớt nói nhảm đi!"
Tần Ninh mất kiên nhẫn, xua tay, nói lại: "Vì sao ta phải giết bọn họ? Tại sao ta lại không giết người của đạo quán Thái Cực? Tại sao ta lại không giết người của Huyền Thiên Cung? Tại sao ta lại không giết người của Thính Tuyết sơn trang mà lại cố tình giết bọn họ hả?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của hai người ngũ tinh chủ Cung Thiên Sơ và thất tinh chủ Tôn Độn lộ vẻ kỳ quái.
Ngươi vừa mới giết người của đạo quán Thái Cực xong đây! Ngươi quên nhanh như vậy à?
Lục tinh chủ Lôi Lệ vừa mới bị ngươi đánh chết đó thôi.
Vào lúc này, sắc mặt của Bảo Vương và Diệp Vương càng thêm u ám hơn.
Thiên Khí Vương không đợi tiếp được nữa, bèn lên tiếng thúc giục: "Mau xin lỗi đi!"
"Các ngươi cứ kì kèo mãi không chịu làm, mất hết phong thái của Vương Giả".
"Chỉ nói một câu xin lỗi mà thôi, cũng không chết được?"
"Ngược lại, nếu các ngươi không chịu xin lỗi thì nhất định phải chết thật đó".
Lời này của Thiên Khí Vương đúng là dùng để uy hiếp bọn họ một cách trắng trợn! Sắc mặt của Bảo Vương và Diệp Vương âm u.
"Như thế nào? Các ngươi không phục việc lão phu uy hiếp các ngươi sao?"
Thiên Khí Vương khịt mũi nói: "Ba nghìn năm trước, Văn Hiên nhờ lão phu sửa chữa vương khí... hai nghìn năm trước, Mạch Vô Ngôn nhờ lão phu luyện chế một bộ áo giáp... món nợ ân tình của những người này, dù có giữ lại cũng chẳng ích gì, bây giờ, lão phu muốn đem ra sử dụng!"
Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ chưa từng nghe thấy tên những người này! Lẽ nào những người này cũng là Vương Giả sao?
Sắc mặt của Bảo Vương và Diệp Vương tái nhợt.
Mạch Vô Ngôn! Mạch Vương! Văn Hiên! Văn Vương! Hai vị này còn xưng vương sớm hơn cả hai người bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ đều là Vương Giả, lại còn là tán tu, không đi theo bất kì thế lực nào, bản thân họ cũng không sáng tạo ra thế lực mới! Ngay giờ phút này, Thiên Khí Vương nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt ông ta đầy kiêu ngạo.
Thấy chưa?
Lão phu có thể gọi người tới giúp! Ở cái đại lục Vạn Thiên này, ai dám không nhún nhường lão phu chứ?
Thằng nhóc Tần Ninh này, ngươi phải biết học tập ta đấy! Tần Ninh lựa chọn cách xem nhẹ sự tồn tại của ông ta.
"Tần công tử!"
Lúc này, Diệp Thiên Nam mới chắp tay xin lỗi: "Sự việc hôm nay là do thương hội Diệp gia bọn ta làm bậy, đắc tội Tần công tử, Diệp Thiên Nam ta xin tạ lỗi ở nơi này!"
"Thiên Thanh Phong, mau xin lỗi Tần công tử đi!"
Sắc mặt của Thiên Thanh Phong cứng đờ.
Từ trước đến nay, chưa từng có chuyện Vương Giả xin lỗi Thiên Nhân! Ngày hôm nay, hai người bọn họ đã mất hết thể diện rồi!
"Chưa đủ!"
Vào lúc này, Thiên Khí Vương bỗng nhiên chen lời.
Chương 1314: Ta đã xuất hiện từ sớm
Thiên Khí Vương nhìn về phía hai người kia, rồi bình thản nói: "Các ngươi còn phải cam đoan, từ nay về sau không được gây phiền phức cho Tần Ninh, nếu không thì không được!"
Nghe ông ta nói vậy, hai người Diệp Thiên Nam và Thiên Thanh Phong đều nghiến răng nghiến lợi.
Đây là nỗi nhục nhã lớn đến nhường nào! Thế nhưng bọn họ lại không thể không nhận lấy nó.
Thiên Khí Vương thuận miệng là kêu Vinh Vương tới, lại còn gọi được Văn Vương và Mạch Vương nữa.
Thêm cả ông ta thì đã tập hợp đủ bốn vị Vương Giả chỉ trong nháy mắt.
Đừng nói là hai bên bọn họ, thậm chí đến cả Thiên Ngoại Tiên cũng có áp lực rất lớn.
"Cái đó không cần thiết!"
Tần Ninh xua tay nói: "Thật ra, ta vẫn muốn ăn miếng trả miếng bọn họ, thế nhưng lần sau nếu bị ta bắt được thì sẽ không xin lỗi đơn giản như vậy đâu".
"Bảo Vương! Diệp Vương! Hy vọng các ngươi có thể nghe hiểu lời nói của Tần Ninh ta hôm nay!"
Hắn vừa nói xong, bèn đưa mắt nhìn về hướng lầu chính.
"Lần này ta đã gây phiền nhiễu cho tiệc Hàm Vương, thành thật xin lỗi".
Nghe hắn nói vậy, mí mắt Tiên Vũ Sinh giật giật.
Ngươi nghĩ thử xem, bây giờ đây còn là tiệc Hàm Vương không hả?
Hàm Vương không để tâm! Ngươi không để tâm! Vậy thì ta còn để tâm cái gì chứ?
Tiên Vũ Sinh gật đầu, không nói gì cả.
Tần Ninh chắp tay tạm biệt, rồi khoanh tay đi.
Bên trong sơn cốc, lúc này, Thiên Nhân đến từ khắp nơi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ninh, đồ sao chổi! Sắc mặt hai người Diệp Vương và Bảo Vương giờ đây đều vô cùng khó coi.
Chết tiệt! Lần này bọn họ phái ra quá nhiều rồi.
Phó lâu chủ Liễu Thanh Phong và Giang Vân Long của Thiên Bảo lâu đều đã chầu trời.
Còn Tông Hoài An... cường giả cảnh giới Bán Vương.
Nếu hai vị Vương Giả không xuất hiện, trời mới biết Tông Hoài An có chết dưới tay Tần Ninh hay không?
Còn về phía thương hội Diệp gia, hai người Diệp Tây Khê và Diệp Vấn Thương đều thăng thiên.
Bọn họ bị thiệt hại quá nặng nề! Ấy thế, kết quả lại là bọn họ phải cúi đầu nhận lỗi.
Lúc này, hai người bọn họ biến mất trong nháy mắt.
Những người còn lại của thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu cũng vội vàng rời khỏi đây.
Bọn họ còn có thể tiếp tục nán lại Thiên Ngoại Tiên nữa không?
Tất nhiên là không rồi! Lỡ như Tần Ninh bực mình rồi giận cá chém thớt bọn họ, đến khi đó còn thê thảm hơn.
Hai thế lực siêu cấp đều xám xịt rời khỏi nơi đây.
Giờ đây, Dương Thanh Vân và Tiên Hàm lần lượt rời đi.
Tiên Vũ Sinh lẩm bẩm nói: "Chao ôi, tiệc Hàm Vương còn đang tốt lành, chuyện vùng biển Thiên Ngoại còn chưa có bàn tới đâu...", vốn dĩ, bọn họ dự định sẽ thảo luận về chuyện của vùng biển Thiên Ngoại trong tiệc Hàm Vương, nơi ấy bỗng nhiên xuất hiện hải đảo Thiên Ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, nếu võ giả ở khắp nơi đều định bụng tìm hiểu rõ ràng thì bọn họ nên phân chia như nào.
Bây giờ thì hay rồi, ông ta còn phải đi báo cho từng người một.
... Hai người Bảo Vương và Diệp Vương đồng thời rời khỏi.
Dọc đường đi, tốc độ di chuyển của cả hai rất chậm.
Tông Hoài An lẳng lặng đi theo sau, không dám thở mạnh.
Lát sau, Thiên Thanh Phong mở miệng nói: "Lần này, vốn dĩ để Liễu Thanh Phong và Giang Vân Long dẫn đội đi hải đảo Thiên Ngoại, còn giờ, Hoài An, ngươi dẫn đội đi!"
"Ta sẽ điều động Thiên Nhân trong Thiên Bảo lâu lần thứ hai để đồng hành với ngươi!"
"Vùng biển Thiên Hải là một trong ngũ đại cấm địa, Vương Giả vào đó, khả năng hy sinh rất lớn".
"Ngươi đang ở cảnh giới Bán Vương, khi ở trong đó, chớ có đột phá Vương Giả".
"Hơn nữa, nghe đồn rằng ngũ đại cấm địa còn liên quan đến bí mật của con đường thành Thánh, ngươi nên cẩn thận một chút!"
"Vâng!"
Tông Hoài An gật đầu đáp.
"Tên Tần Ninh kia... e là hắn cũng sẽ đến đó..."
"Nếu hắn đến đó, khi nào có cơ hội, hãy giết hắn ngay, nếu không cứ để mặc hắn đi, rồi sẽ có người khác giết hắn thôi".
"Tuân lệnh!"
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Nam cũng mở miệng nói: "Ta sẽ để cho hai người nhị mạch chủ Diệp Bắc Tầm và tam mạch chủ Diệp Vấn Đông đi cùng ngươi".
"Vâng!"
Tống Hoài An nghe vậy, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông là trợ thủ đắc lực của Diệp Thiên Nam, thực lực bọn họ đều là cảnh giới Bán Vương.
Nếu có hai người bọn họ ra tay thì lần này thật sự an toàn hơn rất nhiều.
Đúng vậy, rất an toàn.
Mặt ngoài Tần Ninh chỉ có thực lực cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ.
Ấy thế mà hiện tại hắn lại có thực lực hạ sát cường giả cảnh giới Thiên Nhân thất bộ.
Điều này quá vô lý.
Tuy hắn ta đang ở cảnh giới Bán Vương, nhưng khi gặp được Tần Ninh, hắn ta còn phải lo lắng đến sự an toàn của mình nữa.
Dù sao, Tần Ninh còn nói nói cười cười với Thiên Khí Vương, có quỷ mới biết đến khi Tần Ninh lâm nguy ông ta có xuất hiện giúp đỡ hay không.
"Tần Ninh!"
Sắc mặt Diệp Thiên Nam u ám.
So với Thiên Thanh Phong, ông ta càng tức giận gấp bội phần.
Thiên Thanh phong chỉ mất đi thuộc hạ thôi.
Còn ông ta lại mất đi người thân! Nhờ vào ông ta, Diệp gia mới từng bước từng bước vươn lên, trở thành một thế lực siêu cấp sừng sững đứng trên đại lục Vạn Thiên hiện tại.
Nó gần như sánh ngang với lục đại bá chủ.
Đây là thành quả phấn đấu của cả một thế hệ.
Mà hôm nay, bọn họ đã mất đi hai vị mạch chủ, còn làm ô uế mặt mũi của Vương Giả.
Thiệt hại quá nặng nề!
... Bên kia, tiệc Hàm Vương cứ thế mà kết thúc một cách vi diệu.
Thiên Ngoại Tiên, Nguyên Hoàng Cung.
Tần Ninh ung dung, bình tĩnh, nghiêng người tựa vào vương tọa.
Ở hai bên trái phải có hai cô gái xinh đẹp Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đứng bên.
Cùng lúc đó, phía dưới, Thiên Khí Vương thong dong, lười nhát ngồi trên ghế thưởng thức trà.
Còn hai người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm đứng bên kia.
"Tiểu Tiên Hàm cũng tới cảnh giới Vương Giả rồi nhỉ, ta già rồi, tre già măng mọc!"
Thiên Khí Vương nhếch miệng cười nói.
Tiên Hàm cười hì hì, chắp tay nói: "Giang lão tiền bối quá khen rồi, vãn bối chỉ là may mắn gặp được Tần ca mà thôi".
Đám người Thạch Cảm Đương, Gian Bạch và Lý Nhàn Ngư ở bên cạnh thấy thế đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mấy ngày qua, bọn họ đã hiểu rõ con người của Tiên Hàm, tên này rất vô tư, tính tình chẳng khác nào Thạch Cảm Đương cả.
Lần này, thế mà bọn họ lại thấy hắn ta khiêm nhường lễ độ với người khác.
Quá hiếm thấy!
Tiên Hàm nở nụ cười.
Không còn cách nào hết! Thiên Khí Vương đó! Vào thời đại ấy của Tần Ninh, ông ta đã là tay luyện khí đứng đầu rồi.
Vai vế của ông ta rất cao đấy! Ông ta với Thiên Đan Vương, Thiên Trận Vương, ba người họ có thể nói là thâm niên dài nhất trong đám Vương Giả.
So với bọn họ, Tứ Đại Thiên Vương chỉ có thể là ngang vai ngang vế mà thôi.
Thiên Khí Vương cười sảng khoái nói: "Dương Thanh Vân, bây giờ, tên nhãi ngươi khá lắm, có hy vọng trở thành Thiên Vương đấy!"
Dương Thanh Vân chắp tay, mỉm cười khách sáo.
Mọi người nghe Thiên Khí Vương nói như vậy thì đều ngạc nhiên.
Dương Thanh Vân mạnh đến thế à?
Ông ta có hy vọng trở thành Thiên Vương ư?
Đây chính là cường giả trong Vương Giả đấy! Thiên Khí Vương vừa dứt lời, lại cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà.
Lúc này, Tần Ninh vẫn đang lạnh nhạt, nghiêng người tựa vào vương tọa.
Thiên Khí Vương cuối cũng không nhịn được nữa.
"Ngươi để ta chờ mòn chờ mỏi rồi đấy, nói nhanh lên, làm thế nào luyện chế thành công mười một món vương khí đó vậy hả?"
Thiên Khí Vương không kìm lòng nói: "Ngươi biết không, sáng sớm hôm nay, có rất nhiều Vương Giả truyền tin cho ta, bao gồm cả Mộc Phong lão nhân và Dạ Bắc Hiên lão nhân, bọn họ đều đang hỏi ta!"
"Bọn họ nói ta từ khi nào mà khoác lác như vậy, thế mà luyện chế thành công mười một món vương khí, còn hỏi ta vì sao lại luyện chế giúp Thiên Ngoại Tiên, ta hoang mang lắm đấy!"
Mộc Phong lão đầu! Thiên Trận Vương! Dạ Bắc Hiên! Thiên Đan Vương! Ở đại lục Vạn Thiên, hai người này đều có tiếng tăm vang dội.
Thế nhưng lại có rất ít người biết tên thật của bọn họ.
"Ta điều tra thử mới biết là do ngươi giở trò!"
"U Vương?"
"Tần Ninh hả?"
"Tên này, ngươi biến mất suốt hơn tám vạn năm, vừa mới xuất hiện đã gây ra chuyện lớn!"
Tần Ninh bình thản nói: "Ta đã xuất hiện từ sớm rồi!"
"Đây không phải là do thực lực của ta còn yếu, sợ bị mấy lão già các ngươi đánh chết, thế nên vẫn mãi thấp thỏm lo âu, không dám nêu cao tên tuổi đấy thôi".
"Ha ha!"
Lời này có ma nó tin! Thực lực yếu ớt hả, sợ bị người ta đánh chết hả?
Ai dám đánh chết U Vương hả?
Dẫu cho bây giờ Tần Ninh không có thực lực năm đó U Vương đạt được.
Nhưng hắn có biết bao thủ đoạn để bẫy chết Vương Giả chứ.
"Có vẻ như, hai vị Vương Giả của Thiên Đế các đã bị ngươi xử lý!"
Thiên Khí Vương cười hì hì nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, tuy rằng Thiên Ngoại Tiên rất mạnh, nhưng bọn họ không thể giết chết hai vị Vương Giả của Thiên Đế các trong một nốt nhạc được!"
Nghe ông ta nói vậy, vẻ mặt Tần Ninh khẽ thay đổi.
Chương 1315: Là ý này
“Ngươi biết Thiên Đế các sao?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Vậy ngươi có biết Thiên Đế các ở đâu không?”
“Biết rõ ấy chứ!”
Thiên Khí Vương cười ha ha nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết trước đi, khí thuật của ngươi tăng lên như thế nào?
Năm đó, khi ngươi còn ở cảnh giới Vương Giả, một ngày mười vương khí, đã có thể coi là đứng đầu”.
“Bây giờ lại càng khó lường hơn, một đêm mười một vương khí”.
“Hơn nữa, ta xem mấy món vương khí ngươi luyện chế, so với năm đó, kỹ thuật còn tốt hơn”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Đã tám vạn năm trôi qua, có ai giống như ngươi đâu, kỹ thuật luyện khí vẫn giậm chân tại chỗ?”
Giờ phút này, mí mắt Thiên Khí Vương giật giật.
“Thiên Đế các ở đâu?”
Tần Ninh hỏi thẳng.
“Ngươi biết rồi thì có thể làm sao?”
Thiên Khí Vương chậm rãi nói: “Đừng dính vào, thực lực hiện tại của ngươi không thể đối phó được với Thiên Đế các, cho dù giết hai Vương Giả, đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa, ngày đó, các chủ Thiên Đế các Đế Lâm Thiên, sợ rằng đã có thực lực Thiên Vương, ngươi có thể giết chết được Thiên Vương sao?”
“Nếu có thực lực tương đương với Trấn Thiên Vương, thì có lẽ có thể giết được…”
Nghe được những lời này Khí Thiên Vương khụ khụ hai tiếng.
“Hừ!”
Hư không khẽ rung động, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Tần Ninh thong thả nói: “Vô Tận lão nhân, nếu ngươi còn nghe lén, ngươi có tin là ta đánh ngươi không?”
“Ta đâu có nghe lén!”
Một bóng người lập tức xuất hiện trong đại điện, rồi an ổn ngồi xuống.
Đúng là Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận!
“Vô Tận lão nhân, đã nhiều năm không gặp, ngươi còn chưa chết à?”
“…”
Giờ phút này, trong đại điện, mấy người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư đều im lặng không lên tiếng.
Không có chỗ cho bọn họ nói chuyện.
Hiện tại, Tần Ninh đang vui vẻ nói chuyện với Vương Giả.
“Thiên Đế các, quả thật là rất mạnh!”
Trấn Thiên Vương cũng nghiêm túc nói: “Mặc dù ngươi từng là U Vương, có được thực lực của U Vương, cũng không thể tiêu diệt được Thiên Đế các, càng không nói đến hiện tại, thực lực của ngươi còn chưa đạt đến trình độ như năm đó”.
“Sao ngươi biết được?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta biến mất tám vạn năm, không phải là ngươi cho rằng, thời gian tám vạn năm đó là ta đi chơi đấy chứ?”
“Tám vạn năm trước, ta là Vương Giả đứng đầu đại lục Vạn Thiên!”
“Cấp bậc Thiên Vương, biển linh thức khuếch tán mười vạn mét!”
“Mà ta, khuếch tán trăm vạn mét!”
“Cho dù là có mười ngươi thì cũng bị ta đánh cho tơi bời, sao ngươi biết là ta không có chuẩn bị gì?”
Nghe được những lời này, đám người Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt đều sửng sốt.
Các nàng đều biết, Tần Ninh, hay còn là U Vương, U Hoàng, Cửu U đại đế vô cùng cường đại.
Cường đại đến mức, cho dù Trấn Thiên Vương và Vũ Vương phối hợp cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng các nàng không nghĩ tới, hắn lại cường đại đến mức này.
Biển linh thức trăm vạn mét! Là cường điệu hoá phải không?
Trấn Thiên Vương lí nhí nói: “Vậy thì ngươi cũng không đến được cấp bậc Thánh Nhân!”
“Không phải là không thể, chỉ là ta không nghĩ tới mà thôi”.
Tần Ninh tự tin nói: “Trấn lão đầu, nếu như có biểu hiện tốt, có lẽ, ta sẽ xem xét việc trợ giúp ngươi trở thành Thánh Nhân!”
Ánh mắt Trấn Thiên Vương sáng lên.
“Tám vạn năm qua, ngươi đã đi đâu?
Chẳng lẽ…ngươi đi cõi Cửu Thiên?”
“Nghe đồn, đó là nơi của Thánh Nhân, là thiên đường…”, vẻ mặt Trấn Thiên Vương thổn thức.
Xưng Vương! Là sự tồn tại đứng đầu đại lục Vạn Thiên.
Đây là điều mà ai cũng biết.
Nhưng mà, người xưng Vương thì tuổi thọ cũng có hạn! Mười vạn năm! Mười vạn năm là cực hạn! Kiếp nạn lớn của ông ta sẽ buông xuống.
Nếu không thành Thánh, ông ta sẽ ngã xuống.
Tuy rằng nói, Thiên Ngoại Tiên có hai người Vũ Vương và Hàm Vương, nhưng mà nếu như ông ta chết đi, sợ rằng Thiên Ngoại Tiên sẽ bị các phương thế lực siêu cấp nhắm vào.
Mà có một vị Thiên Vương trấn giữ, thì đó chính là sự uy hiếp cường địa tuyệt đối.
Trong lục đại bá chủ.
Huyền Thiên cung, Thiên Ngoại Tiên, Thính Tuyết sơn trang, đạo quán Thái Cực đều có Vương Giả trấn giữ.
Ngoài ra còn có Thanh Ninh các và Ngự Hư tông.
Hai đại bá chủ này tuy rằng không có cấp bậc Thiên Vương trấn giữ.
Nhưng sau lưng các chủ Thanh Ninh các Dương Thanh Vân, có một vị U Vương đã biến mất tám vạn năm, ai cũng không biết, U Vương đã chết hay chưa.
Đây là điều thứ nhất.
Là điều quan trọng nhất.
Các chủ Thanh Ninh các Dương Thanh Vân có thiên phú vô cùng cường đại.
Tám vạn năm qua, rốt cuộc là tại sao ông ta lại có bước tiến lớn như vậy cũng không người nào biết được.
Nhưng mà có kẻ đã để lộ ra một thông tin rằng, có lẽ ông ta đã sắp tiếp cận đến Thiên Vương.
Tông chủ Ngự Hư tông, Hư Vương! Đây cũng là một nhân vật lớn, đã sắp tiếp cận đến cấp bậc Thiên Vương.
Như thế nào thì gọi là Thiên Vương?
Võ giả cảnh giới Vương Giả, mở ra biển linh thức, khởi đầu là vạn mét.
Khi khuếch tán đến mười vạn mét, thì đó chính là Thiên Vương, lúc này, sức mạnh của Vương Giả sẽ xảy ra biến hoá vô cùng lớn, khác xa với Vương Giả.
Đây chính là sự cường đại của Thiên Vương.
Về phần Tần Ninh, năm đó, biển linh thức mở ra đã là trăm vạn mét, vô cùng hiếm có.
Cho đến nay, vẫn chưa người nào có thể vượt qua được.
“Ta…đi qua rất nhiều nơi, thế giới Cửu Thiên, cũng không tốt như những gì các ngươi suy nghĩ”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng mà khi kiếp nạn của ngươi buông xuống, ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, ta có thể suy xét đến việc đưa ngươi đến thế giới Cửu Thiên”.
“Ít nhất, khi đó ngươi phi thăng chứ không phải là chết đi, Thiên Ngoại Tiên sẽ không bị yêu ma quỷ quái gì động vào!”
Trấn Thiên Vương trầm mặc.
“Nhóc thối, ngươi vẫn chưa nói, tám vạn năm qua, ngươi đã đi đâu…”, Thiên Khí Vương mắng một câu.
Ở đây, cũng chỉ có Thiên Khí Vương dám nói chuyện như vậy với Tần Ninh.
Năm đó, Tần Ninh vừa mới xưng Vương, ông ta đã là Vương Giả.
Dựa theo cấp bậc thân phận, quả thật là cao hơn.
“Ai cần ngươi quan tâm?”
Tần Ninh không trả lời, chỉ hỏi: “Rốt cuộc là Thiên Đế các ở đâu?”
“Huyền Thiên Sơn!”
Trấn Thiên Vương bình tĩnh nói.
“Cấm địa đối với Vương Giả, có áp chế…”
“Lão phu cũng biết”.
Trấn Thiên Vương tiếp tục nói: “Nhưng mà, sau khi trải qua điều tra, có lẽ Thiên Đế các ở bên trong Huyền Thiên Sơn, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào…Dù sao thì nơi đó cũng là tuyệt địa, những năm gần đây, có rất ít Thiên Nhân nguyện ý tiến vào đó điều tra…”
“Có chút thú vị…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Xem ra, phải đi một chuyến đến Huyền Thiên Sơn”.
“Vương Giả bị áp chế, có lẽ đó chỉ là mặt ngoài?”
Câu này của Tần Ninh làm cho Thiên Khí Vương và Trấn Thiên Vương thay đổi sắc mặt.
“Có ý gì?”
“Là ý này”.
Tần Ninh phất tay nói: “Được rồi, không phải là ngươi muốn hỏi về mười một món vương khí sao?
Cho ngươi hỏi, đi thôi!”
Nghe được những lời này, vẻ mặt Thiên Khí Vương lập tức trở nên vui vẻ.
Trấn Thiên Vương đứng dậy rời khỏi đại điện.
Cùng lúc đó, bên ngoài đại điện, cha con Tiên Vũ Sinh và Tiên Lạc Vũ đang im lặng chờ đợi.
“Cha…”
“Ông nội…”
Trấn Thiên Vương thản nhiên nói: “Được rồi, truyền tin tức xuống dưới, thế lực các nơi, ai muốn đến hải đảo Thiên Ngoại thì cứ đến, cứ vậy đi”.
“Tần Ninh kia…”
“Hắn nhất định sẽ đi!”
Trấn Thiên Vương bình tĩnh nói: “Tiêu Cốt Thiên Sâm, Phần Hồn Thiên Thuỷ, Huyết Viêm Linh Hoa, ba loại dược liệu này có thể giúp giải trừ kịch độc trong biển linh thức của Dương Thanh Vân!”
“Nhất định là hắn muốn tìm được mấy thứ này”.
“Trong đại lục Vạn Thiên, trong Thiên Ngoại Tiên của chúng ta cũng không có, vậy thì chỉ có thể đến biển Thiên Ngoại tìm kiếm”.
“Tên nhóc này là chúa gây chuyện, nếu như gặp phải phiền toái thì các ngươi phải lập tức cách xa hắn, cho dù các ngươi có chết hết thì hắn cũng sẽ không chết”.
“Nếu như bị bao vây thì tìm hắn xin giúp đỡ, hắn không cứu cũng phải cứu!”
Nghe được những lời này, hai người Tiên Vũ Sinh và Tiên Lạc Vũ đều gật đầu.
Tiên Lạc Vũ đột nhiên thì thầm: “Chẳng may hắn không cứu thì sao?”
“Không cứu thì khóc nháo làm loạn”.
Trấn Thiên Vương thẳng thừng nói: “Đừng thấy người này cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không hỏi đến mà lầm, hắn chỉ nổi giận với người ngoài, còn nếu là đồ đệ của hắn, phụ nữ của hắn, người của hắn, thì hắn sẽ bảo vệ!”
“Tốt xấu gì thì Tiên Hàm cũng bám dính lấy hắn, các ngươi là người thân của Tiên Hàm, hắn sẽ không thấy chết mà không cứu”.
Nghe được những lời này, hai cha con họ gật đầu.
“Biển Thiên Ngoại… hải đảo Thiên Ngoại…Một trong ngũ đại cấm địa, biển Thiên Ngoại đột nhiên xuất hiện hải đảo…Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…”, Trấn Thiên Vương thì thào nói.