Chỉ là lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn chưa phản ứng kịp.
Cái này mà gọi là... biết một chút?
Đến huyền trận cũng có thể bố trí ra mà còn nói là biết một chút?
Hai người nào biết rằng, Thạch Cảm Đương thật sự cho rằng Tần Ninh chỉ biết một chút trận pháp.
Cửu U Đại Đế đã từng mạnh về cái gì?
Là thực lực mạnh mẽ, là tuệ nhãn nhận biết anh tài.
Tôn giả Thanh Vân.
Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn.
Hoàng đế Minh Uyên.
Cùng với Thạch Cảm Đương hắn ta.
Họ năm đó đều là thiên tài phong vân, thiên chi kiêu tử, nhưng ban đầu bọn họ cũng không khác gì người thường.
Là Tần Ninh một tay đào ra thiên phú và thần thông của bọn họ.
Thế nhưng, Tần Ninh năm đó cũng không tính là tinh thông đan thuật, khí thuật, trận thuật.
Nhưng bây giờ... hạ bút thành văn, tựa như đi chơi!
Thạch Cảm Đương tự an ủi mình: “Ta hiểu rồi, sư tôn năm đó không tinh thông trận pháp, đó là lúc trước khi rời khỏi Cửu
U đại lục, sau khi rời đi, sư tôn ắt hẳn đã chuyên tâm nghiên cứu trận đạo, đan đạo, khí đạo”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không biết nói gì.
Còn có thể giải thích như vậy?
Thạch Cảm Đương càng bất đắc dĩ.
Ta chỉ có thể giải thích như vậy thôi!
Tần Ninh lúc này cũng mặc kệ ba người, nói: “Chuẩn bị xuất phát đến Bắc Thương cung!”
Soạt soạt soạt...
Bốn bóng người lúc này xuất phát.
Trên đường đi, Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: “Công tử ta đây còn rất nhiều bí mật, nếu muốn biết thì phải nỗ lực tu
hành, tranh thủ theo công tử ta đi khắp đại lục Vạn Thiên, thế giới Đại Thiên”.
“Đến lúc đó, các ngươi sẽ phát hiện, thế gian này, không chuyện gì mà công tử ta không biết!”
Tần Ninh cười ha ha một tiếng, tốc độ nhanh hơn.
Kể cả nhóm Diệp Viên Viên biết hắn là Cửu U Đại Đế cũng không sao, những chuyện bọn họ không biết sẽ càng nhiều.
Mà bây giờ hắn cũng không tiện nói.
Chỉ sợ nói ra, đừng nói Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, đến Thạch Cảm Đương với tính cách xuề xòa cũng khó mà tiếp
thu ngay một lúc được.
Thời gian còn đó, từ từ từng cái một là được.
Đối với người khác, Tần Ninh sẽ giấu diếm, nhưng với Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc Tân
Nguyệt, Tần Ninh sẽ không cố gắng giấu diếm, cũng sẽ không một mạch nói ra.
“Nhớ kỹ lời nói của ta là được”.
Tần Ninh không nói thêm nữa, dẫn ba người bay nhanh cả đoạn đường.
Vị trí của Bắc Thương cung sẽ không ngừng biến hóa.
Cho nên phải thừa dịp mà đi nhanh.
Từ từ, bốn bóng người đi tới một bình nguyên.
Khu vực bình nguyên này, dõi mắt ra xa cũng không thấy nơi kết thúc.
Mà bốn phía đều là cỏ, cũng không có nơi nào đặc biệt.
Tần Ninh đi thẳng lên, kéo đại trận ngưng tụ từ hơn mười vạn đường linh văn đi tới nơi này.
Tần Ninh nhìn về phía trước, mỉm cười.
“Bắc Thương cung, xuất thế đi!”
Một tiếng quát vang lên, Tần Ninh hất đại trận trong tay ra.
Oanh...
Trong nháy mắt, toàn bộ thảo nguyên rung động.
Lúc này, ánh sáng bắn ra bốn phía, đại địa run rẩy.
Vô số ảo ảnh bốc lên từ mặt đất.
Từng luồng sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng khiến người ta không thể mở nổi hai mắt.
Tần Ninh vung tay lên, ánh sáng bắn nhanh ra.
Oanh...
Tiếng nổ ngày càng vang dội, thảo nguyên lúc này xuất hiện các vết rách.
Một tòa cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, từ từ bay lên không.
Tiếng ầm ầm ngày một vang lên cao.
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lúc này ngây ra như phỗng, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cung điện kia dài rộng hơn vạn mét.
Không ngừng cao lên, chọc đến khoảng không.
Cuối cùng thì ổn định lại.
Cao những mười ngàn thước, đứng vững ở bốn người trước mặt.
Một cây thang trời từ dưới chân kéo dài lên đến thiên cung.
Bốn người lúc này đứng ở dưới thiên cung, nhìn lên đỉnh đầu.
Cung điện che khuất bầu trời, phóng ra uy áp vô tận, tựa hồ muốn giẫm mọi người dưới chân.
Bắc Thương cung!
Đại cung số một của thiên cung Bắc Thương xuất thế!
Tần Ninh nhìn cung điện to như vậy, cười nói: “Bắc Thương Đế Quân ghê thật đấy, đã hẹp hòi rồi nhưng lại xây dựng một
thiên cung Bắc Thương khí thế vô ngần”.
“Khoe mẽ kiểu trẻ con!”
“Chúng ta đi thôi”.
Nói xong, Tần Ninh bước chân lên thang trời.
Thạch Cảm Đương lúc này chỉ cảm thấy thang trời này và đường Vạn Đạo mà hắn đã đi qua lúc trước giống nhau đến mấy phần.
Chỉ có điều bây giờ đi trên cái thang trời này cũng không cảm nhận được như thế.
Xem ra chỉ là thang trời thông thường.
Mà ở phần cuối của thang, chính là toàn cảnh cung điện.
Lần này, không còn là cung điện hư ảo mà là sự tồn tại rõ ràng.
Tần Ninh từng bước đi tới.
Thạch Cảm Đương nhìn thang trời không thấy điểm cuối, không nhịn được nói: “Sư tôn, sao không bay lên?”
“Bắc Thương Đế Quân cũng cần mặt mũi, đây chính là cung điện mà lão ta ở, không đến linh cảnh Niết Bàn mà dám bay
lên thì khác nào tự sát”.
Tần Ninh chầm chậm lo lắng nói: “Một vài cường giả cổ xưa có tính tình cổ quái, tính khí của họ cũng không dễ đoán đến mức
người thường có để mò mẫm, dò tìm”.
Đi lần này tốn mất nửa ngày.
Ở trước cung điện, lúc này cửa lớn đóng kín mít.
Lúc này, từ trên nhìn xuống, giống như thần tiên đứng ở trên không trung.
Rất có cảm giác bễ nghễ thiên hạ.
Bao quát chúng sinh.
Nhìn cửa lớn đóng chặt kia, Tần Ninh chắp tay nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”
Tám chữ to phát ra từ trong miệng Tần Ninh.
Đại môn lúc này ầm ầm mở ra.
Trong lúc nhất thời, ba người Thạch Cảm Đương chỉ thấy như bị bóp nghẹn lần nữa.
Có giống trò đùa quá không vậy?
Trước đó từng có một lần, giờ cũng thêm một lần.
Bắc Thương Đế Quân tùy ý như thế sao?
Tần Ninh cũng không nói nhiều, cất bước đi vào cung điện.
Lúc này, đập vào mắt là từng trụ đá sừng sững hai bên, nâng đỡ đại điện.
Một con đường nối thẳng vào trong.
Nhìn con đường này, Tần Ninh kinh ngạc nói: “Không ngờ rằng nơi này lại vẫn hoàn hảo”.
Lúc trước Bắc Thương Đế Quân từng nói, người của Thiên Đế các đã tới đây.
Hắn cứ tưởng rằng nơi đây sẽ bị liên lụy mà hư hỏng.
Nhưng xem ra người của Thiên Đế các chưa chắc đã tiến vào Bắc Thương cung.
Hoặc là người của Thiên Đế các có tới nhưng đã bị thủ đoạn mà Bắc Thương Đế Quân để lại giết chết.
Cái này cũng không phải là không thể được.
“Viên Viên, Sương Nhi!”
Tần Ninh gọi: “Cơ hội tốt như thế này, để cho hai cô!”
Tần Ninh kéo hai người, nắm tay hai cô gái, cười nói: “Công tử ta mang hai cô đi lên con đường Thánh Nhân một lần, lần này có thể dễ dàng đến cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ!”
Tần Ninh vừa định bước lên thì đột nhiên dừng lại.
Không phải là không muốn đi, mà là không nhúc nhích được.
“Sư tôn!”
Thạch Cảm Đương lúc này ngã nhào xuông đất, ôm lấy bắp đùi Tần Ninh, nói với vẻ mặt như đưa đám: “Coi như các cô ấy
là sư nương tương lai của con, người cũng không thể thiên vị như thế được!”
“Đồ nhi hiện tại chỉ là huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn, người dẫn con đi một chút đi, con muốn đến linh cảnh Niết Bàn, trở
thành cường giả vô địch!”
Thạch Cảm Đương ôm chặt hai chân Tần Ninh, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc kể lể.
“Cút đi!”
Tần Ninh đá Thạch Cảm Đương bay ra ngoài, nhịn không được cười mắng: “Chuyện tốt như vậy, ngươi tưởng ta không
muốn à?”
“Ngươi cũng không phải là Đế thể, cũng không phải Hỗn Độn thể, con đường Thánh Nhân này có cho ngươi đi, cũng vô
dụng”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Con đường này tên là con đường Thánh Nhân, ngươi nghĩ đó chỉ đơn giản là cái tên thôi à? Đá trải
dưới đất này chính là đá Thánh Nhạc Cửu Thiên, đi ở trên đường này, phàm là thân thể có thiên tư thì sẽ đều nghe được
một đoạn âm thanh thiên nhiên”.
“Đây là trời cao ban cho, ngươi và ta đều không cảm nhận được đâu”.
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương đột nhiên đứng dậy, chùi mặt, cạn lời nói: “Sao người không nói sớm!”
Chương 812: Con đường Thánh Nhân
Thấy Thạch Cảm Đương lật mặt nhanh như vậy, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi không còn gì để nói.
Với tính cách này của Thạch Cảm Đương, cũng khó trách sao mà Tần Ninh cứ nhớ mãi.
Trước đó, hắn từ Cửu U đại lục xa xôi vạn dặm chạy tới cấm địa Thiên Vị của đại lục Thiên Long chính là vì Thạch Cảm
Đương.
Tuy nói Thạch Cảm Đương cả ngày tùy tiện, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Nhưng với Tần Ninh thì đúng là... cạn lời!
Có thể làm đến mức độ không cần mặt mũi.
Tần Ninh không để ý tới Thạch Cảm Đương nữa, cầm đôi tay ngọc của Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, cười nói:
“Chuẩn bị xong chưa?”
Nói xong, Tần Ninh bước ra.
Khí tức toàn thân bùng phát.
Trụ Thiên Vị lúc này không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Nhất thời, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi đặt chân lên con đường, thân thể không tự chủ tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung thể.
Hỗn Độn thể!
Vào thời khắc này như bị dẫn dắt, ánh sáng tỏa ra, phân tán khắp nơi.
Tần Ninh thấy vậy thì hơi ngẩn ra.
So với hắn tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn.
Tần Ninh cầm bàn tay của hai cô gái, lúc này, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của hai cô gái đang không ngừng dao
động.
“Viên Viên, thả uy áp Đế thể ra đến mức tận cùng, cố gắng hết sức để mở rộng linh khí thân thể”.
“Sương Nhi, chuyển hóa chân nguyên, ngưng tụ Linh Hải”.
Tần Ninh không ngừng nói ra, dặn dò hai người.
Thạch Cảm Đương thấy thế thì hâm mộ không ngớt.
“Cửu Chuyển Linh Lung thể, Hỗn Độn thể, chậc chậc...”
Thạch Cảm Đương hâm mộ nói: “Ta mà có được thể chất này...”
Chỉ là vừa nghĩ tới ánh sáng mà Diệp Viên Viên thi triển Đế thể vô cùng lóa mắt, giống như tiên tử Cửu Thiên, Thạch Cảm
Đương liền giật mình.
Nếu hắn ta là Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, mở ra Đế thể, đứng ở ánh sáng chín cánh đó, nghĩ mà thấy kích thích!
Tần Ninh kéo hai người từng bước đi ra.
Trong lúc đó, khí tức trong cơ thể Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi đang thay đổi.
Cơ hồ là trong chớp mắt, Vân Sương Nhi đã đạt đến cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.
Mà ngay sau đó, khí tức trong người hai cô gái đã nhảy lên tới cực hạn.
Cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.
Hàng ngàn ánh sáng lóe lên ở sau lưng hai cô gái.
Đi vào nơi sâu, hai cô gái từ từ mở hai mắt ra.
“Con đường Thánh Nhân...”
Diệp Viên Viên lúc này phục hồi tinh thần lại.
Cảm giác ban nãy giống như đi trên đại đạo Cửu Thiên, nghe lời dạy của Thần Phật Chư Thiên, giống như tiếng chuông
lớn, thấm vào ruột gan.
Vân Sương Nhi cũng có cảm giác này.
Thạch Cảm Đương lúc này đạp trên con đường Thánh Nhân nhưng chẳng cảm nhận được gì.
Đi tới bên cạnh ba người, Thạch Cảm Đương mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Hắn ta khổ cực đi hết thang trời, đến huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi thì sao?
Được sư tôn kéo đôi bàn tay, đi lên con đường Thánh Nhân liền đến cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.
Chênh lệch quá lớn!
Tần Ninh lúc này thở phào.
“Lần này trở về, hai người các cô phải chăm chỉ tôi luyện cảnh giới bản thân!”
Tần Ninh dặn dò: “Tiến bộ quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gật đầu.
Tôi luyện ở đây dĩ nhiên là thực chiến.
Chỉ có thực chiến thì mới có thể làm cho thực lực bản thân đạt được sự ổn định một cách tốt nhất.
Một đường đi xuống, bốn người đứng trước một mặt tường vách.
Ở hai bên tường có hai cổng vòm thông ra phía sau đại điện.
Mà giờ khắc này, ở trên tường có một bức họa, nhân vật rõ ràng dứt khoát, đẹp đẽ sắc sảo.
Bên trong bức họa là một ông già ngoài năm mươi tuổi ngồi ở ghế đầu, phía dưới có mấy chục thanh niên ngồi nghe.
Mà ba thanh niên ở ngay đầu thì lại vô cùng nổi trội.
“Đây chính là Bắc Thương Đế Quân sao?”
“Ừ!”
Tần Ninh từ từ nói: “Bắc Thương Đế Quân thật ra có thiên phú không cao, nhưng lại có thể đến linh cảnh Niết Bàn, coi như
là nhân vật vô địch”.
“Ba đại đệ tử dưới trướng gồm Lưu Vân, Triết Vân, Mạc Sơn cũng đều có thiên phú xuất chúng, ở huyền cảnh Tạo Hóa".
“Bắc Thương Đế Quân chính là loại không thành thật. Bình thường, có nơi nào nguy hiểm, lão ta liền chui đến đó, chẳng
qua cũng là bởi vì điểm này, mới tạo nên uy danh của lão ta, tạo nên thành tựu của lão ta”.
“Thế nhưng nói cho cùng lão ta lại chết ở điểm này”.
Tần Ninh nhìn bức tranh, mỉm cười.
Nhớ năm đó, cái danh Cửu U Đại Đế của hắn vừa mới nổi lên, Bắc Thương Đế Quân từng tìm thấy hắn, muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Hai người suýt nữa thì đánh một trận.
Về sau lại thành bạn vong niên.
Tuy nói Tần Ninh luôn miệng nói là lão già keo kiệt, nhưng cũng hơi tiếc hận với Bắc Thương Đế Quân.
Chỉ là mỗi người đều có con đường của mình.
Cho dù là Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, hắn cũng không thể có thể một mạch giúp đỡ lấy hai người.
Hai người vẫn phải tự mình đi ra con đường của bản thân!
Bọn họ không ở lại lâu, Tần Ninh đi theo cổng vòm phía bên phải, đến phía sau đại điện.
Một mảnh sân rộng xuất hiện ở trước mắt bốn người.
Mà giờ khắc này, ở bên trên sân rộng có rất nhiều thi thể, nhìn kỹ lại cũng phải có hơn trăm người, quần áo tổn hại, máu thịt tiêu tán, chỉ còn lại hài cốt.
Theo vết tích của hài cốt, không khó đoán được rằng những người này đều chết rất thảm.
“Người của Thiên Đế các!”
Thạch Cảm Đương lúc này mở miệng nói.
Những trang phục kia tuy đã tổn hại, nhưng vẫn có thể nhìn ra một ít manh mối.
Thạch Cảm Đương nói: “Thiên Đế các tựa hồ như phân chia rất rõ ràng giai cấp tầng thứ, chia làm ba đẳng cấp là Nhân
Sứ, Địa Sứ, Thánh Sứ”.
“Nhân Sứ đều là cấp bậc huyền cảnh Tạo Hóa, Địa Sứ trước đây con cũng không biết, hiện tại xem ra, chắc là linh cảnh Niết Bàn”.
“Còn Thánh Sứ thì con không biết thật”.
Năm đó con bị đám người Thiên Đế các nhốt, cứ cách một đoạn thời gian thì có một Thánh Sứ đến, mặc áo bào vàng, đeo
mặt nạ, nhìn không rõ mặt”.
“Tên kia cứ thỉnh thoảng đến chỗ con một lần, rót rất nhiều nước cho con, cho nên tám vạn năm trôi qua, con vẫn không chết”.
Nói đến những chuyện này, Thạch Cảm Đương liền trở nên cực kỳ tức giận.
Thời gian đó thật sự quá dày vò.
Nếu không phải là năm đó Tần Ninh từng nói nhất định sẽ trở về tìm bọn họ, hắn ta đã không chịu đựng nổi.
“Yên tâm, sớm muộn cũng sẽ phá sào huyệt của chúng!”
Tần Ninh cũng lạnh lùng nói.
“Dựa theo lời ngươi nói, những đám này đều là cấp bậc Nhân Sứ, cường giả huyền cảnh Tạo Hóa!”
Tần Ninh cất bước đi thẳng vào bên trong quảng trường.
Ông...
Sau một khắc, một ánh hào quang hiện lên, trận pháp dao động, ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn tấn công Tần Ninh.
“Phá!”
Tần Ninh khẽ quát, vung tay lên, linh văn ngưng tụ, cự kiếm tán loạn.
“Huyền trận cấp hai!”
Tần Ninh từ từ nói: “Bắc Thương lão đầu quả nhiên có hậu chiêu”.
Thấy ba người Diệp Viên Viên không hiểu, Tần Ninh giải thích: “Chín cấp linh trận đối xứng từ cảnh giới Cửu Môn đến cảnh giới Hóa Thần”.
“Vượt qua linh trận chính là huyền trận, chúng ta hay nói linh văn ngưng tụ linh trận, mà huyền trận thì ngưng tụ huyền văn!”
“Bất kể là linh văn hay là huyền văn thì đều là một loại đồ án khắc linh khí, hội tụ sức mạnh thiên địa, ngưng tụ khí thế thiên địa, đây chính là trận!”
Tần Ninh không ngừng đi tới, nói: “Chín cấp huyền trận cũng giống chín cấp huyền thú, những phân chia này ở đại lục Bắc Thiên thì không có rõ ràng lắm, nhưng đến đại lục trung tâm thì khá là rõ ràng”.
Đại lục trung tâm!
Đại lục Thương Lan chính là đại lục trung tâm.
Tôn giả Thanh Vân – đồ nhi của Tần Ninh đã đến đại lục Thương Lan, Tần Ninh nhất định phải đi tìm.
Trong lúc mở rộng kiến thức, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng bắt đầu chờ mong.
Vùng đất rộng lớn hơn sẽ có hình dáng gì?
Chương 813: Cung mở
Bốn người đi vào bên trong trận pháp. Có Tần Ninh mở đường, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương cũng chẳng phải lo lắng.
“Công tử, chúng ta rốt cuộc đi đâu đây?”
Vân Sương Nhi không nhịn được mà hỏi.
“Điện Bắc Thương của Bắc Thương cung!”
Tần Ninh cười nói: “Bắc Thương Đế Quân nếu như cất kính Bắc Thương đi, thì chỉ có đặt ở điện Bắc Thương, lão ta mới an tâm”.
Tần Ninh tiếp tục đi trước dẫn đường, cũng không kéo dài thời gian.
Mà đi bốn người đi vào Bắc Thương cung.
Bên trong thiên cung Bắc Thương triệt để náo loạn.
Bắc Thương cung xuất thế, mở ra.
Rất nhiều người thấy như vậy một màn.
Trong khoảng thời gian ngắn, bảy đại lục thứ trung tâm, liên đới vài trăm đại lục cao cấp đều như ong vỡ tổ mà tập trung thủ hạ lại, chuẩn bị đi vào Bắc Thương cung.
Mục đích chủ yếu của bọn họ lần này chính là kính Bắc Thương.
Nghe đồn năm đó Bắc Thương Đế Quân cầm kính Bắc Thương tàn sát hết hàng vạn hàng ngàn huyền cảnh Tạo Hóa.
Bắc Thương Đế Quân vì vậy mà nổi danh!
Mà khi võ giả các bên tụ tập, một tin tức chấn động nhân tâm cũng đã dần dần truyền ra.
“Lãng Huyền Minh của Lãng gia, nhân vật vô địch ở huyền cảnh Tạo Hóa bị Tần Ninh giết”.
“Nào chỉ là Lãng Huyền Minh, Huyết Vô Tận của Huyết gia cũng bị giết”.
“Tần Ninh là người phương nào? Sao lại có thủ đoạn bậc này?”
“Bên cạnh hắn có hai tì nữ, một đồ đệ, đồ đệ kia có thực lực là huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn, mạnh đáng sợ!”
Trong lúc nhất thời, tin tức liên quan tới Tần Ninh chém giết Lãng Huyền Minh, Huyết Vô Tận đã lan rộng.
Vô số những cao thủ từ đại lục cao cấp, đại lục trung cấp, đại lục hạ cấp đều nghị luận ầm ĩ, khiếp sợ chuyện này.
Ở trong toàn bộ khu vực đại lục Bắc Thiên, hơn một ngàn đại lục, tổng cộng cũng chỉ có bảy đại lục thứ trung tâm.
Bảy đại lục thứ trung tâm, bảy đại thế lực tọa trấn, sở hữu nhân vật vô địch huyền cảnh Tạo Hóa.
Ai dám trêu chọc?
Tần Ninh là người phương nào?
Lại dám trực tiếp giết chết hai nhân vật vô địch huyền cảnh Tạo Hóa của hai đại gia tộc.
Tần Ninh lúc này đã hoàn toàn nổi danh.
Nhưng dường như tin tức chấn động không chỉ có vậy.
Không bao lâu lại có một tin tức động trời truyền ra.
“Thiếu trưởng tộc Thạch Ngọc Kiệt của Thạch gia ở đại lục Thạch Nguyên bị Tần Ninh giết”.
Khi tin tức này truyền ra, tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt.
Điên rồi.
Tần Ninh điên rồi.
Giết huyền cảnh Tạo Hóa của Huyết gia và Lãng gia, hiện tại lại giết thiếu trưởng tộc của Thạch gia.
Nhưng tin tức chấn nhiếp nhân tâm vẫn tiếp tục xuất hiện.
“Không chỉ có Thạch Ngọc Kiệt, thiếu các chủ Long Hiên các của đại lục Long Linh là Long Trạch Đào cũng đã bị Tần Ninh giết chết”.
“Còn cả thiếu chủ Thiên Thượng các của đại lục Thiên Nguyệt là Thiên Thanh Nguyệt cũng bị Tần Ninh giết chết”.
“Hạ Văn Phủ, thiếu gia Hạ gia của đại lục Cổ Lĩnh cũng bị giết chết”.
Trong lúc nhất thời, bảy đại đại lục thứ trung tâm, bốn vị thiếu chủ - thiên tài danh chấn đại lục Bắc Thiên bị giết chết.
Hơn nữa hung thủ đều là Tần Ninh.
“Tần Ninh bị điên rồi sao?”
“Giết Lãng Huyền Minh, Huyết Vô Tận không đủ, còn dám giết bốn đại thiên tài Thạch Ngọc Kiệt, Hạ Văn Phủ, Thiên Thanh
Nguyệt, Thạch Ngọc Kiệt”.
“Ta thấy hắn đang ỷ vào đệ tử ở cảnh giới Tạo Hóa của mình nên mới kiêu ngạo quá mức”.
“Hắn không biết sự đáng sợ của bảy đại lục thứ trung tâm sao?”
“Nghe nói mấy đại lục thứ trung tâm đã bắt đầu hồi báo tin tức, lập tức sẽ có lão tổ của đại lục xuất thủ!”
Từng dòng tin tức bắt đầu truyền rộng khắp thiên cung Bắc Thương.
Trong khoảng thời gian ngắn, tên tuổi của Tần Ninh hoàn toàn vang vọng.
Có người gọi hắn là sát thần.
Có người gọi hắn là kẻ cuồng vọng táo bạo.
Cũng có người nói hắn không biết trời cao đất rộng.
Trong toàn bộ thiên cung Bắc Thương, võ giả của từng đại lục, đã vững vàng khắc ghi cái tên của Tần Ninh tại đáy lòng.
Những võ giả cùng cảnh giới với Tần Ninh thì đều sợ đến mức không còn dám ở lại thiên cung Bắc Thương nữa.
Nhỡ mà bị ngộ sát, chết cũng không biết chết như thế nào thì đúng là oan uổng!
Toàn bộ thiên cung Bắc Thương bị xáo trộn hoàn toàn.
“Thứ hỗn láo!”
Một câu chửi vang lên vào lúc này.
Thạch Thịnh Vũ lúc này có sắc mặt tái xanh, giận dữ hét: “Tần Ninh này cuồng vọng vô biên, dám giết con trai ta, bản tọa sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
Bên cạnh Thạch Thịnh Vũ, trưởng tộc Hải gia của đại lục Bắc Hải cũng sợ hãi.
Hải Hạo là con trai ông ta, lần này ông ta cũng không yên tâm cho Hải Hạo dẫn đội tôi luyện, cho nên giữ con trai ở bên
người.
Cũng may là giữ lại bên người.
Nếu không thì e rằng cũng đã bị Tần Ninh giết chết.
Hải Vân Dực lúc này trầm giọng nói: “Người này tùy tiện, đến từ Cửu U, lại tùy ý làm bậy như thế này, chắc chắn phải giết hắn”.
Hải Vân Dực lo lắng, không giết Tần Ninh, Tần Ninh liệu có giết Hải Hạo không?
Để phòng ngừa hậu họa, Tần Ninh phải chết.
“Nghe nói Lãng Vinh Thăng cùng Huyết Xung Khung đã liên hợp với các chủ Long Diễm, ba người chuẩn bị vây giết Tần Ninh”.
Thạch Thịnh Vũ hừ nói: “Lập tức đi liên hệ ba người đó, Thạch gia ta cũng sẽ góp sức!”
Lúc này, không chỉ là Thạch Thịnh Vũ, các chủ Thiên Thượng các của đại lục Thiên Nguyệt – Thiên Trường Khiếu lúc này cũng tức giận không ngớt.
Hạ Khải Việt - trưởng tộc Hạ gia ở đại lục Cổ Lĩnh cũng vậy.
Tức thì, bảy đại lục thứ trung tâm hoàn toàn động thủ, thề phải bắt được Tần Ninh, giết chết hắn một cách thống khoái.
Tần Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Trong Bắc Thương cung.
Tần Ninh dẫn Thạch Cảm Đương cùng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đi tới một tòa cung điện.
Ở tòa cung điện này, cửa lớn đóng chặt, dài rộng mười mấy thước, có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, cách trở thăm dò linh khí.
“Để con, để con!”
Thạch Cảm Đương lúc này tích cực đứng lên, đi tới trước cửa lớn, cười hì hí nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”
Thạch Cảm Đương nói xong thì nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn là Cửu U Đại Đế, mạnh mẽ hơn Bắc Thương Đế
Quân, sao có thể để sư tôn gọi mãi được?”
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi sửng sốt.
Nịnh nọt đúng là quá giỏi!
“Sư tôn, nếu còn việc này nữa thì cứ giao cho con...”
Phanh...
“A...”
Thạch Cảm Đương còn chưa nói hết, đột nhiên, cửa lớn có một ánh hào quang hội tụ thành quyền ấn, trực tiếp vỗ vào mặt
Thạch Cảm Đương.
Thạch Cảm Đương kêu thảm một tiếng, cả người hoàn toàn bị đánh bay.
“Sư tôn...”
Chỉ trong chốc lát, Thạch Cảm Đương sưng hết mặt, tập tễnh chạy lại.
“Sao lại sai sai nhỉ?”
“Đương nhiên là sai rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Đây là điện Bắc Thương, nơi quan trọng nhất của Bắc Thương lão đầu, ngươi đọc một câu Bắc
Thương Đế Quân cái thế vô song mà đòi mở ra, được chắc?”
“...”
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này nhịn không được mà bật cười.
Thạch Cảm Đương uất ức.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, đi tới phía trước.
Hai tay đặt trên cửa lớn, Tần Ninh cúi đầu nói nhỏ, sau đó, cửa lớn dần dần mở ra.
Một ánh sáng thần thánh xuất hiện từ trong cửa lớn và chiếu sáng.
Tần Ninh đẩy cửa ra, cất bước đi vào.
Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đi theo.
Đi vào đại sảnh, Tần Ninh mở miệng nói: “Chớ tự ý động vào bất kỳ vật gì”.
Ba người gật đầu.
Lúc này, đi vào điện bên trong, ba người mới phát hiện, toàn bộ đại điện có hai hàng chất đầy gần như là đủ loại chí bảo.
Huyền khí!
Huyền đan!
Còn rất nhiều món mà bọn họ không gọi được tên đều bày ở đây.
Đây đơn giản là một nơi chứa bảo.
Chương 814: Huyền đan Tam Vị
Trong lúc nhất thời, Thạch Cảm Đương nhìn mà sững sờ.
Chỉ là nghĩ đến lời Tần Ninh nói, Thạch Cảm Đương cũng đứng tại chỗ, vẫn chưa động thủ.
“Đúng là nơi này rất tốt, nhưng tuyệt đại đa số đồ đạc ở đây cũng không thể động vào”.
Tần Ninh lần nữa nói: “Ta nói rồi, lão già Bắc Thương Đế Quân kia vô cùng keo kiệt, đến chết cũng keo kiệt, mấy thứ này
đã bị dính bùa chết”.
“Đừng nói là huyền cảnh Tạo Hóa, dù là linh cảnh Niết Bàn muốn cứng rắn phá tan cũng sẽ chỉ có một con đường chết”.
Tần Ninh vừa nói, nhìn các món đồ trong đại điện.
“Những thứ kia, ta có thể lấy đi năm món, ba người, mỗi người chọn một thứ đi”.
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương tức thì lộ ra sắc mặt vui vẻ.
Hắn ta biết mà, nếu như không thể lấy đi dù chỉ một món thì sao sư tôn lại dẫn bọn họ đi tới nơi này chứ.
Nhìn bảo vật rồi chết thèm à?
“Sư tôn”.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Búa Khai Linh và rìu Trảm Thần của con hiện giờ có phẩm cấp không đủ, giờ con đã là huyền cảnh Tạo Hóa, hai món bảo bối cũng nên thăng cấp thành huyền khí Tạo Hóa thôi!”
Huyền khí, chia làm các cấp Nhân, Địa, Thiên, Tạo Hóa.
Cấp Nhân, Địa, Thiên đối ứng cảnh giới Tam Vị.
Mà huyền khí Tạo Hóa thì ứng với huyền cảnh Tạo Hóa.
Thạch Cảm Đương trong tay búa Khai Linh và rìu Trảm Thần, chỉ là nhân phẩm huyền khí, sớm không đáng chú ý.
Lúc trước đối phó Lãng Huyền Minh cùng Huyết Vô Tận, nếu không phải vì búa Khai Linh và rìu Trảm Thần có phẩm cấp
quá thấp thì hắn ta có thể dùng một búa chém chết hai người bọn họ.
“Vậy cũng đơn giản!”
Tần Ninh lúc này đi vào trong đại điện, tới trước một trụ đá.
Trụ đá cao hơn nửa người, phía trên là một cái bàn ngọc.
Mà trong mâm ngọc có một loại chất lỏng màu vàng chảy quanh.
“Vàng Thánh Nhũ!”
Tần Ninh cười nói: “Mạ vàng này dung nhập vào búa Khai Linh và rìu Trảm Thần của ngươi cũng đủ để món kiện chí bảo trực tiếp tiến hóa”.
Thạch Cảm Đương không có hỏi nhiều, ánh mắt sáng lên.
Tần Ninh cười cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bàn ngọc.
Sau một khắc, một giọt máu tươi chảy ra.
Bàn ngọc kia bỗng vỡ vụn, vàng Thánh Nhũ, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng vàng.
“Muốn chạy?”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng, bàn tay nắm chặt.
Tiếng điện đùng đùng vang lên.
Vàng Thánh Nhũ vào lúc này co đầu rút cổ, không dám phát ra một cử động nhỏ nào.
Tần Ninh mạ vàng ra, ý bảo Thạch Cảm Đương giao ra búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.
Búa rìu đều có tay cầm rất dài, đứng sững ở trước người Thạch Cảm Đương, cao gần hai mét, không hề hợp rơ với bộ dáng thiếu niên của Thạch Cảm Đương chút nào.
Tần Ninh hai tay nắm vàng Thánh Nhũ, vuốt ve búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.
Ngay sau đó, hai món chí bảo như được mạ vàng, bắn ánh sáng ra bốn phía.
Vàng Thánh Nhũ cứ như vậy dung hợp vào.
Thấy vậy, Thạch Cảm Đương nôn nóng tiếp nhận búa Khai Linh và rìu Trảm Thần, sau đó sắc mặt mừng như điên.
“Cảm ơn sư tôn!”
Thạch Cảm Đương có thể rõ ràng cảm giác được hai món binh khí tiện tay lúc này trở nên hoàn toàn khác biệt.
“Viên Viên, cô muốn cái gì?”
“Kiếm!” Diệp Viên Viên từ từ nói: “Công tử nói ta hiện tại thích hợp dùng kiếm, công tử chọn cho ta một thanh đi!”
“Kiếm...”
Tần Ninh từ từ nói: “Cô và Sương Nhi đều thích hợp luyện kiếm, vừa vặn thì Bắc Thương Đế Quân có hai thanh trường kiếm là huyền khí Tạo Hóa”.
Tần Ninh vừa nói vừa đi tới hai trụ đá khác.
Bên trên trụ đá có hai thanh trường kiếm, thoạt nhìn khá là khác biệt.
Một thanh trường kiếm, chuôi kiếm nạm một viên châu báu có màu băng lam.
Mà một thanh còn lại thì có khắc một đám mây thanh tú.
“Kiếm Bắc Thương Huyền!”
“Kiếm Bắc Vân Tiêu!”
Tần Ninh nhìn hai thanh trường kiếm, nói: “Viên Viên dùng kiếm Bắc Thương Huyền, Sương Nhi dùng kiếm Bắc Vân Tiêu”.
“Viên Viên, nếu cô dùng kiếm, thích hợp với kiếm thuật mạnh mẽ, xuất kiếm nhanh - chuẩn - ác, đối với kẻ địch thì không được phép nhẹ dạ”.
“Sương Nhi, đường kiếm của cô là nhu hòa”.
“Thế nhân thường nói lấy nhu khắc cương, lấy cương trị nhu!”
“Giữa cương với nhu, cực cương và cực nhu đều là uy mãnh tuyệt đỉnh”.
Tần Ninh tạm thời dặn dò hai cô gái vài câu, giúp hai cô gái cân nhắc cẩn thận, còn tập kiếm pháp thì để sau này tính.
Ba món chí bảo, lúc này chọn hoàn tất.
Tần Ninh nhìn đại điện, cười nói: “Ta cũng nên chọn hai món thôi!”
“Bàn Cổ Linh Băng!”
Tần Ninh nhìn một khối băng trên một trụ đá rồi cười rộ lên.
“Đây là thứ gì?”
“Thứ tốt, có thể tăng hồn lực đấy!”
Tần Ninh không giải thích thêm, trực tiếp lấy luôn.
Bàn Cổ Linh Băng, hắn nhớ mãi không quên.
Vốn dĩ thứ này cũng không thuộc về đại lục Vạn Thiên, Bắc Thương Đế Quân đoạt được từ trong cấm địa.
Dùng để tẩm bổ thần hồn Băng Hoàng của hắn là không thể tốt hơn.
Nếu không, cả ngày ở cùng Cốc Tân Nguyệt, bị cắn nuốt thần hồn Băng Hoàng, hắn coi như có thể khôi phục, thì tốc độ
khôi phục cũng không bằng tốc độ Cốc Tân Nguyệt cắn nuốt.
Hơn nữa Cốc Tân Nguyệt có thể cắn nuốt hồn lực thần hồn Băng Hoàng của hắn để nâng cao thiên tư của mình.
Tần Ninh cũng vui vẻ cho Cốc Tân Nguyệt cắn nuốt.
Có Bàn Cổ Linh Băng, tuyệt đối có thể cho thần hồn Băng Hoàng lớn mạnh lên.
Kể từ đó, uy năng thần hồn thăng cấp, ngược lại cũng có thể chịu đựng được.
“Món cuối cùng...”
Tần Ninh suy nghĩ một lúc, không định lấy cho chính mình.
Tần Ninh đi tới trước một cây trụ đá, trích ra máu tươi, lấy một bình ngọc xuống.
Mở bình ngọc ra, mùi thơm của đan dược đợc khuếch tán.
“Huyền đan Tam Vị?”
Thạch Cảm Đương lúc này khẽ động, không khỏi kinh ngạc nói.
“Thật sự có tồn tại huyền đan này sao?”
“Đó là dĩ nhiên!”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Nếu không phải vì nguyên liệu luyện chế tam vị Huyền Đan rất khó tìm, ta đã luyện từ lâu rồi”.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng mang vẻ mặt không hiểu.
“Huyền đan Tam Vị, chỉ cần là võ giả cảnh giới Tam Vị ăn một viên, nhất định có thể tăng một tầng cảnh giới”, Thạch Cảm
Đương lên tiếng nói: “Ta cứ tưởng rằng thứ này chỉ là truyền thuyết, không ngờ là có thật”.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi đều thay đổi sắc mặt.
Huyền đan Tam Vị.
Cảnh giới Tam Vị nhất định có thể tăng lên một tầng?
Nghe thật sự rất khó tin đi?
“36 viên, đem về Thanh Vân tông, tốt xấu có thể làm cho Thanh Vân tông có thêm một nhóm võ giả cảnh giới Tam Vị”.
Hiện nay Thanh Vân tông không phải là mạnh mẽ nhất ở Cửu U đại lục.
Thiếu mất võ giả ở cảnh giới Tam Vị, nếu Thanh Vân tông không có hắn thì cũng chưa đủ gốc rễ lập tông!
Năm món đồ đã chọn xong.
Tần Ninh lúc này có vẻ mặt hơi tái.
Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng hiểu được, nhìn Tần Ninh có vẻ dễ dàng lấy ra năm món chí
bảo, thực ra lại phải trả giá cái giá cực lớn.
“Bắc Thương Đế Quân đúng là không phóng khoáng, chết rồi nhưng cũng thà là để cho mấy thứ này bị lãng phí ở nơi đây
chứ không muốn chia sẻ cho người khác”.
Thạch Cảm Đương không khỏi mắng.
Tần Ninh cười nói: “Những thứ này đều là lão ta dùng tính mạng để đổi lấy, có điều lão ta chết quá đột ngột, những thứ này, coi như là khoe ra thành tựu cả đời của mình”.
Thật ra Tần Ninh không chỉ khuyên Bắc Thương Đế Quân một lần là đừng có đến cấm địa.
Cấm địa ở đại lục Vạn Thiên, nếu không đến một cảnh giới nhất định thì sẽ phải chịu chết.
Dù là hắn cũng không thể dễ dàng vượt qua.
Chỉ là Bắc Thương Đế Quân hết lần này đến lần khác đạt được phú quý trong nguy hiểm, từ đó thành nghiện, không chịu nghe khuyên bảo.
Kết quả cuối cùng là tự làm mình bị cuốn chết!
Chương 815: Kính Bắc Thương
Tần Ninh cũng không thấy lão ta có gì đáng trách.
Mỗi người đều có con đường mình phải đi.
Bắc Thương tự chọn con đường này, chính lão ta cũng không hối hận.
Tần Ninh không quá dây dưa về chuyện này.
“Các ngươi ở đây chờ ta!”
Tần Ninh nhìn về chỗ sâu, nói: “Kính Bắc Thương hẳn là đang ở bên trong, chẳng qua ta cũng không nắm chắc bên trong rốt cuộc là cái gì, các ngươi ở đây đợi, ta đi nhìn thử một chút”.
Thạch Cảm Đương lúc này không la lối đòi đi theo.
Đến Tần Ninh đều là không dám chắc sẽ an toàn, bọn họ đi theo cũng chỉ thêm phiền.
Ba người đứng tại chỗ lẳng lặng đợi, tự làm quen với huyền khí của mình.
Tần Ninh đi về phía trước, chỉ là mấy bước đường, nhưng từ từ, Tần Ninh đã biến mất trước mắt ba người.
Sau một khắc, Tần Ninh xuất hiện ở một đại sảnh.
Chung quanh đại sảnh đều được xây từ ngọc thạch trắng tinh khiết.
Lúc này, ngọc thạch liên tục tỏa ra linh khí thiên địa hùng hậu.
Những ngọc thạch này gọi là thiên thạch Hoa Linh.
Cũng không phải đại lục Vạn Thiên có khả năng sản xuất, mà là tới từ thế giới Cửu Thiên.
Những thiên thạch Hoa Linh này xây dừng thành cung điện, có thể nói là hùng vĩ vô cùng. Sau nhiều năm nhiều tháng ở nơi này tu hành, cho dù là kẻ ngu si, cũng có thể đến huyền cảnh Tạo Hóa.
“Lãng phí!”
Nhìn đại sảnh, Tần Ninh thốt lên.
Lấy thiên thạch Hoa Linh chế tạo một đại sảnh, đúng là hoàn toàn lãng phí.
Chẳng bằng chế tạo một trận pháp, cho đệ tử dưới trướng tu hành ở bên trong trận pháp, có thể tăng cao tu vi cực nhiều.
“Kính Bắc Thương...”
Tần Ninh nhìn bốn phía đại sảnh, lẩm bẩm.
“Những thứ này chắc đều là thủ thuật che mắt nhỉ?”
Nói xong, Tần Ninh bước ra.
Tức thì, Kim, Mộc, Lôi, Điện, ánh sáng màu vàng, xanh lục, xanh dương, trắng vây quang bốn phía của Tần Ninh.
“Phá!”
Một tiếng quát vang lên, đại địa vỡ nát, tất cả phảng phất đều bị phá vỡ.
Những ngọc thạch kia văng tung tóe, hóa thành hào quang màu nhũ, khuếch tán đến bốn phía.
Ngay sau đó, cảnh tượng ở đại sảnh liền thay đổi.
Trước mặt Tần Ninh xuất hiện một ngọn núi.
Ngọn núi này chẳng qua cao mấy trăm mét.
Mà giờ khắc này, ở trên đỉnh núi có một ngôi miếu, phảng phất như đã có từ lâu, khô mục, gần như là đổ nát.
Tần Ninh lúc này bước ra, đi lên đỉnh núi.
Ở cửa miếu có hai con sư tử đá dương nanh múa vuốt, hung thần ác sát, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Lão già, chút thủ thuật che mắt này cũng đừng hòng làm khó ta!”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng, một tay đánh ra.
Cự Linh Mộc Thiên chưởng!
Một chưởng vỗ ra, khí mộc linh hùng hậu trong nháy mắt đắp lên hai mắt của hai con sư tử đá.
Ngay sau đó, hai con sư tử đá, như cùng sống lại, nhảy hạ đôn đá, đi tới trước người Tần Ninh, chà xát góc áo Tần Ninh
như là thú cưng, trở nên ngoan ngoãn dễ thương.
“Thuật con rối!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Lão keo kiệt, đây chính là thứ mà ta dạy cho ngươi!”
Năm đó Tần Ninh cùng Bắc Thương Đế Quân rất hợp ý nhau.
Thuật con rối, thân là Cửu U Đại Đế, Tần Ninh hiểu biết không ít.
Bắc Thương Đế Quân đương thời trao đổi một điều kiện với hắn, đổi lấy hắn thuật con rối.
Hiện tại, hai con sư tử đá này vốn không có sinh mệnh, chẳng qua cũng là dựa vào thiên địa linh khí mà ngưng hóa thành
con rối.
Nhưng dù là vậy thì chúng cũng sở hữu uy năng của huyền cảnh Tạo Hóa.
“Cút sang một bên!”
Nhìn hai con sư tử đá thân mật với mình, Tần Ninh mắng một câu.
Hai con sư tử đá lập tức trở nên oan ức, đi sang một bên, giống như kẻ yếu bị bắt nạt ghê lắm.
Tần Ninh không thèm để ý, cất bước đi vào trong ngôi miếu đổ nát.
“Két!”
Khi bước vào trong miếu đổ, đột nhiên, có một tiếng nguyền rủa vang lên.
Thanh âm dường như ẩn chứa khí huyết chí cương chí dương, đi vào trong cơ thể Tần Ninh.
Tần Ninh tái mặt, nơi khóe miệng có một vệt máu tươi chảy xuống.
“Công kích âm thuật?”
Tần Ninh hừ một tiếng, giận dữ quát lên.
“Cút!”
Thanh âm kia giống như lôi đình giáng thế, đập nát tất cả yêu ma quỷ quái!
Đùng...
Khí tức không tiếng động trong miếu đổ tức thì tán loạn.
Tần Ninh lúc này nhìn về miếu đổ.
Nơi phòng khách có một bàn đá vuông vức. Lúc này, trên bàn đá là một một vòng tròn lẳng lặng đứng sừng sững, trung
tâm vòng tròn có một tấm kính mơ hồ.
“Kính Bắc Thương!”
Tần Ninh khóe miệng nở nụ cười.
Bàn tay nhô ra, bắt lại kính Bắc Thương.
Ông...
Bỗng nhiên có tiếng va chạm vang lên, thân thể Tần Ninh cứng ngắc, sau một khắc, vô số tiếng chém giết, tiếng kêu rên vang lên bên tai Tần Ninh.
Không chỉ là những thứ kia tiếng chém giết, tiếng kêu rên, còn có tiếng rống giận đếm không hết.
Phảng phất như Tần Ninh bị đưa vào một chiến trường cổ.
Từ từ, những tiếng chém giết kia ngày càng vang dội.
Thân thể Tần Ninh xuất hiện vết máu, vệt sau gớm hơn vệt trước, vô cùng kinh khủng.
Vào thời khắc này, ý niệm của Tần Ninh phảng phất như hoàn toàn bị nghiền nát.
“Kính Bắc Thương đã từng tàn sát vạn người, ẩn chứa khí sát phạt quá mạnh mẽ”.
Tần Ninh lúc này không thay đổi sắc mặt, nhưng cơ bắp trên gương mặt cũng không ngừng nhảy lên.
“Thử nhìn xem là ngươi có thể lấy ra tâm ma của ta, hay là ta chém chết tâm huyết của ngươi”.
Tần Ninh nói xong, trong cơ thể hắn có một khí thế ngạo nghễ tất cả từ trên trời giáng xuống.
Khí thế kia, cũng không thể khái quát ra chỉ bằng một câu đơn giản.
Toàn bộ miếu đổ vào lúc này như là bị lây nhiễm diện rộng.
Dần dần, mùi máu tanh của chiến trường cùng khí độ Đế Vương trong cơ thể Tần Ninh bộc phát ra triệt để va chạm vào
nhau.
Đây cũng không phải là so sánh thực lực.
Mà là một trận so đấu ý niệm.
Nói đến uy năng của niệm, Tần Ninh tự nhận mình vô cùng kiên định.
Bất luận là thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh, con trai của Vô Thượng Thần Đế hay là chín đời chín kiếp, hắn đều có
không ít khí thế ngạo nghễ bá đạo.
Dù cho hiện tại hắn có nói chuyện, khóc cười, nhưng nếu giết người, cũng sẽ không nhân từ hay nương tay.
Thời gian từng giờ từng phút qua đi.
Từ từ, khí độ Đế Vương của Tần Ninh đã chiếm giữ thượng phong.
Vết máu mặt ngoài thân thể của hắn dần dần biến mất.
Tất cả dường như như chưa từng phát sinh.
Chiếc kính trên bàn đá kia ngày một rõ hình.
Lớn chừng bàn tay, bề mặt sáng bóng trơn trượt, bốn phía êm dịu.
Ở bên viền được nạm từng viên ngọc thạch cực kỳ quái lạ, Tần Ninh liếc mắt nhìn kính cổ, phảng phất có vô số đôi bàn tay lôi kéo hắn dũng mãnh vào trong kính cổ.
Trong lúc nhất thời, từng bóng người, từng câu nói xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
“Ninh Nhi, ta là cha của con, mau tới”, một giọng nói khí phách vang lên, một thân ảnh hơi gầy gò, người khoác phi phong
thần y vàng óng ánh, thanh âm tràn ngập sự yêu thương.
Bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng còn xuân sắc, khẽ ngoắc tay và nói: “Ninh Nhi, cha con gọi, vì
sao con không nói lời nào?”
“Cha… Mẹ...”
Tần Ninh khẽ nỉ non.
“Ninh ca ca, mau trở lại đi!”, Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc váy xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, mê người vô cùng.
Cô gái có dung mạo khuynh thành, hệt như Thần Nữ Cửu Thiên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần, khí tức xuất trần khiến người ta phải sửng sốt.
“Y Tuyền...”
Nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh ngẩn ra.
“Sư tôn, con đang chờ người...”
Đột nhiên, một bóng dáng khác lại xuất hiện, vang lên một thanh âm đầy truyền cảm.
“Thanh Vân Kiếm Đế, ngươi lại đánh với ta một trận, ta rửa nhục!”
“Cuồng Võ Thiên Đế, ngươi tự xưng mê võ, ngươi không phải, ta mới là...”
“Cửu Nguyên Đan Đế, đan thuật của ta vì sao lại không bằng ngươi?”
“Luyện Thiên Đại Đế, ngươi dốc cả một đời chế tạo Vạn Khí Phổ, không bằng cho chúng ta nghiên cứu kỹ một chút?”
“...”
Trong lúc nhất thời, vô số bóng người, vô số hình ảnh, thanh âm xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh, quanh quẩn bên tai Tần Ninh.