Chương 1014:
“Một con chó của Vương tộc họ Tiết cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi sao?”
Bạch Khánh lạnh giọng nói: “Đừng nói là đánh cậu, dù có giết cậu, nhà họ Tiết cũng sẽ không trách tôi. Cậu tin không?”
“Anh…”
Lưu Kỳ hoàn toàn nổi giận, vừa mới thốt lên một tiếng.
Đã thấy Bạch Khánh phất tay, hai gã vệ sĩ nhà họ Bạch lập tức đi tới.
“Đưa cậu ta đi, cho cậu ta biến thành chó chết luôn đi!”
Bạch Khánh dặn dò.
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ xông tới định dẫn Lưu Kỳ đi.
“Đánh chúng nó cho tao!”
“Sao có thể như vậy được? Tôi phải cảm ơn ông Bạch mới đúng”.
Mã Siêu lên tiếng: “Mời ông ngồi!”
Bạch Khánh và vợ ngồi xuống, mỉm cười với người ngồi cùng bàn. Ông ta vẫn không hề nhìn Dương Chấn, dường như không hề biết anh là ai.
Ông ta không chủ động bắt chuyện, đương nhiên Dương Chấn cũng sẽ không lên tiếng trước.
“Chồng ơi, cô bé này đáng yêu quá. Bao giờ chúng ta mới được bế cháu nội nhỉ?”
Vợ của Bạch Khánh đột nhiên nhìn Tiêu Tiêu, chờ mong nói.
Bạch Khánh cũng nhìn sang Tiêu Tiêu, cười hỏi: “Cô bé, năm nay cháu mấy tuổi rồi?”
Tiêu Tiêu lễ phép đáp: “Chào ông, cháu tên là Tiêu Tiêu, sắp năm tuổi rồi ạ!”
“Ha ha!”
Bạch Khánh cười phá lên, cưng chiều nhìn Tiêu Tiêu rồi nói với vợ: “Nghe thấy chưa? Con bé gọi anh là ông đấy! Không ngờ anh đã đến tuổi làm ông rồi”.
Vợ của Bạch Khánh trợn mắt, tức giận nói: “Nếu không phải con anh không chịu cố gắng, chúng ta đã được bế cháu từ lâu rồi”.
“Cô là mẹ của cô bé kia đúng không? Xinh thật đấy!”
Vợ của Bạch Khánh lại nhìn Tần Nhã, dịu dàng cười hỏi.
Tần Nhã vô thức liếc nhìn Dương Chấn rồi đáp: “Chào bà Bạch, tôi là mẹ của Tiêu Tiêu”.
“Mẹ đẹp như vậy, đợi con bé lớn lên chắc chắn cũng sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành”.
Vợ Bạch Khánh cười nói.
Hai vợ chồng Bạch Khánh rất thân thiện, không hề khó gần.
Dương Chấn hơi híp mắt lại. Anh không tin cặp vợ chồng này thực sự chỉ đơn giản tới tham dự đám cưới của Mã Siêu.
Nhưng nếu đối phương tạm thời không có ác ý, anh cũng sẽ không so đo.
Cùng lúc đó, hai gã vệ sĩ của Bạch Khánh đã đưa Lưu Kỳ rời khỏi khách sạn Đế Đô.
“Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
Lưu Kỳ thấy bọn họ không đưa mình về nhà, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nhưng không ai thèm đáp lại hắn.
Hai gã vệ sĩ nhà họ Bạch dẫn hắn ra khỏi khách sạn đang ngồi ngay bên cạnh.
Lưu Kỳ chợt có dự cảm chẳng lành: “Đi xa khách sạn lắm rồi, kịch cũng đã diễn xong rồi, mấy người còn nghiêm túc như vậy làm gì?”
“Câm miệng!”