Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1345:

 

Cô ta vẫn đang chìm trong giấc mơ đẹp sẽ được lấy chồng ở Vương tộc họ Tào, vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí cũng chẳng buồn quan tâm hay nghe ngóng.

 

Nhưng cô ta đã phát hiện rất nhiều dòng chính đang tức giận nhìn mình.

 

“Mọi người sao đấy? Nét mặt kiểu gì vậy? Tôi nợ mọi người mấy trăm triệu à?”

 

Tôn Chí Kiều cười lạnh.

 

Bây giờ cô ta rất thân thiết với Tào Trí, cũng không coi người lớn trong nhà ra gì nữa.

 

“Tôn Chí Kiều, cô gây ra chuyện tốt mà còn hỏi tại sao chúng tôi nhìn cô như thế à?”

 

Một bề trên nhà họ Tôn tức giận nói.

 

“Tôi làm sai gì à?”

 

Tôn Chí Kiều bỗng có linh cảm xấu.

 

Bởi vì người nói chuyện rất có tư cách, ngay cả chủ gia tộc cũng phải nể mặt ông ta.

 

Chẳng lẽ họ đã biết chuyện ở hầm trú ẩn rồi à?

 

Tôn Chí Kiều thầm suy đoán, nhưng nghĩ đến việc người ra mặt lần này chính là sát thủ Hồng Trần, hơn nữa bố vợ và con gái Dương Chấn đã bị Tần Xương đưa vào hầm trú ẩn.

 

Theo cô ta thấy, cho dù Dương Chấn có ba đầu sáu tay thì cũng không thể vừa bảo vệ bố vợ và con gái, vừa giải quyết ba sát thủ Hồng Trần được.

 

Đúng lúc này, Tôn Húc bước vào với vẻ mặt u ám, sau lưng ông ta là mấy vệ sĩ nhà họ Tôn, cứ hai người lại khiêng một thi thể.

 

Cả bốn thi thể đều được đưa vào phòng họp, bị che kín bằng vải trắng, không biết đó là ai.

 

Khi thấy bốn cái xác, Tôn Chí Kiều dần mỉm cười.

 

Theo cô ta thấy, bốn thi thể này chỉ có thể là của đám Dương Chấn mà thôi.

 

Nhưng cô ta nhận ra ngay, Dương Chấn, Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu mới là ba người.

 

Nhưng sao ở đây lại có bốn thi thể chứ?

 

Chẳng lẽ Dương Chấn lợi hại đến mức giết được một sát thủ ư?

 

Đúng, chắc chắn là vậy!

 

Phải thế thì bốn thi thể này mới khớp với suy đoán của cô ta chứ.

 

Nhìn nụ cười của Tôn Chí Kiều, Tôn Húc càng giận dữ: “Tôn Chí Kiều, đứng dậy cho tôi!”

 

Tôn Chí Kiều đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình, chợt nghe Tôn Húc phẫn nộ hét tên của mình thì giật mình, đứng phắt dậy.

 

“Bác cả, bác… bác sao thế?”

 

Tôn Chí Kiều sợ hãi, run rẩy hỏi.

 

Ở nhà họ Tôn, cô ta có thể xem thường mọi người nhưng không thể không để ý tới Tôn Húc.

 

Tôn Húc là bác cả cũng là chỗ dựa lớn nhất của cô ta. Nếu không có Tôn Húc, đừng nói là nắm quyền ở nhà họ Tôn, sợ rằng cô ta còn không thể bảo đảm được ở lại nhà họ Tôn nữa.

 

Dù sao nhiều năm trước, bố cô ta cũng từng chết vì Tôn Húc.

 

Cũng do bố Tôn Chí Kiều đã chết vì Tôn Húc nên ông ta vẫn luôn tha thứ cho một số hành vi của cô ta.

 

Tôn Húc chợt giơ tay chỉ bốn thi thể vẫn nằm trên mặt đất, tức giận hỏi: “Cháu xem những người này là ai!”

 

Ông ta vừa dứt lời, mấy người bảo vệ nhà họ Tôn đã bước tới, kéo tấm vải trắng phủ trên bốn thi thể ra.

 

“A!”

 

Khi Tôn Chí Kiều nhìn thấy gương mặt của bốn thi thể thì lập tức hét lên và bất giác run lên.

 

Tôn Chí Kiều chỉ liên hệ với web ngầm của Hồng Trần, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ba gã sát thủ này.

 

Nhưng cô ta nhận ra Tần Xương.

 

Cô ta vốn tưởng trong bốn thi thể này có ba thi thể là Dương Chấn, Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK