Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1354:

 

Trên người Tần Đại Dũng đầy vết thương, mặt sưng vù. Nếu không phải nhận được tin tức của Dương Chấn từ trước, Ngải Lâm sẽ không nhận ra ông ấy mất.

 

“Chờ chữa trị cho ông ấy trước đã, chuyện khác nói sau!”

 

Dương Chấn sốt ruột nói.

 

Tần Đại Dũng vẫn dựa vào ý chí chống đỡ, sau khi đến bệnh viện mới hôn mê.

 

Phùng Tiểu Uyển lấy ra một viên thuốc, nói với Dương Chấn: “Anh phải cho chú ấy uống viên thuốc này, nó có thể bảo vệ tâm mạch của chú ấy”.

 

Dương Chấn không hề do dự, muốn cho Tần Đại Dũng uống viên thuốc này.

 

“Dương Chấn!”

 

Ngải Lâm sốt ruột, vội vàng ngăn cản.

 

Mã Siêu vừa dẫn theo Phùng Tiểu Uyển qua, Ngải Lâm còn chưa biết lai lịch của cô ta nên hơi lo lắng khi thấy cô ta lấy ra một viên thuốc màu đen.

 

“Tiểu Uyển là thần y, có thể tin được!”

 

Dương Chấn chỉ nói một câu là Ngải Lâm lập tức tránh ra, nhìn anh cho Tần Đại Dũng uống viên thuốc.

 

Lúc này, Tần Đại Dũng mới được đẩy vào phòng phẫu thuật.

 

“Anh Chấn, anh yên tâm, chú không sao đâu. Viên thuốc em vừa đưa cho chú ấy uống có thể bảo vệ tâm mạch của chú ấy. Chờ sau khi chú ấy xuất viện, em sẽ kê cho chú ấy thêm mấy loại thuốc uống, không bao lâu là có thể khôi phục lại”.

 

Phùng Tiểu Uyển an ủi.

 

Dương Chấn khẽ gật đầu, trong tay vẫn bế Tiêu Tiêu. Lúc trước ở nhà họ Tôn, Tiêu Tiêu đã được chuyên gia của nhà họ Tôn cứu tỉnh lại rồi.

 

Chỉ là trước lúc Dương Chấn tới hầm trú ẩn của nhà họ Tôn, Tần Đại Dũng trúng phải đòn hiểm ác của Tần Xương, Tiêu Tiêu cũng bị ông ta tát nên đến giờ vẫn còn sợ hãi, cứ ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông tay.

 

“Anh Chấn, cô bé là con gái anh à? Thật đáng yêu!”

 

Lúc này, Phùng Tiểu Uyển mới nhìn sang Tiêu Tiêu, vừa cười vừa nói.

 

Dương Chấn khẽ gật đầu, dịu dàng nói với Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cô ấy là cô Tiểu Uyển của con, cũng là em gái của bố. Con mau chào cô ấy đi!”

 

Phùng Tiểu Uyển nghe Dương Chấn bảo Tiêu Tiêu gọi mình là cô, còn thừa nhận mình là em gái của anh thì thấy ấm lòng, mỉm cười rất dịu dàng.

 

Tiêu Tiêu cũng nhìn người cô xa lạ này, rụt rè nói: “Cháu chào cô!”

 

“Tiêu Tiêu ngoan!”

 

Phùng Tiểu Uyển cười ngọt ngào, sau đó lấy ra một viên kẹo đưa cho Tiêu Tiêu nói: “Cô mời cháu ăn kẹo nhé!”

 

Cho dù Phùng Tiểu Uyển trông rất ngọt ngào nhưng vì mới gặp chuyện đáng sợ ở nhà họ Tôn trước đó nên Tiêu Tiêu vẫn sợ hãi, chỉ nhìn Dương Chấn.

 

Dương Chấn thấy con gái sợ hãi như vậy cũng tự trách và đau lòng, hôn nhẹ lên trán Tiêu Tiêu, cố gắng nói chuyện thật dịu dàng: “Tiêu Tiêu, cô Tiểu Uyển cũng là người thân của bố giống như chú Mã Siêu vậy. Con không cần sợ cô ấy!”

 

“Vâng!”

 

Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, lúc này mới nhận lấy viên kẹo mà Phùng Tiểu Uyển đưa qua, lễ phép nói: “Cảm ơn cô Tiểu Uyển!”

 

“Nào, để cô bóc vỏ kẹo cho cháu nhé”.

 

Sau khi Phùng Tiểu Uyển bóc vỏ kẹo lại lấy ra một viên “kẹo” màu đen có mùi thuốc bắc rất nồng.

 

Đến lúc này, Dương Chấn mới hiểu Phùng Tiểu Uyển cho Tiêu Tiêu ăn không phải là kẹo gì đó mà là thuốc.

 

“A… Tiêu Tiêu há miệng mau ăn kẹo nào, nếu không lát nữa ăn sẽ không ngon đâu”.

 

Phùng Tiểu Uyển đưa viên thuốc tới.

 

Tiêu Tiêu rất nghe lời ăn “kẹo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK