Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1415:

 

“Răng rắc!”

 

Gã vệ sĩ dẫn Lưu Phương vào lập tức tiến lên một bước ôm đầu cô ta, bỗng dùng sức vặn gãy cổ cô ta.

 

“Á…”

 

Hạ Hà hét toáng lên, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.

 

Cô ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

 

Mặc dù cô ta cũng rất ghét Lưu Phương nhưng dù sao cũng là quản lý của cô ta, hai người quen biết nhau đã lâu.

 

Vậy mà hiện giờ chỉ vì một câu nói của cô ta, Lưu Phương đã mất mạng.

 

Còn là bị người ta vặn gãy cổ. Lúc này toàn thân cô ta đều run bẩy lẩy, vừa sợ vừa giận.

 

“Cô Hạ cũng nghe thấy rồi, là chị ta mượn danh nghĩa của tôi lấy mẹ cô ra uy hiếp, thật sự không liên quan gì tới tôi”.

 

Tào Trí cười híp mắt nói với Hạ Hà.

 

“Tại, tại sao anh phải làm như vậy?”

 

Hạ Hà nổi giận đùng đùng: “Chỉ mượn danh nghĩ của anh làm việc thôi anh đã muốn giết người? Anh có còn tính người không hả?”

 

Không biết là vì tức giận hay sợ hãi, giọng nói của Hạ Hà run run.

 

Thi thể của Lưu Phương đã bị vệ sĩ lôi ra ngoài. Tào Trí mỉm cười như không quan tâm tới cơn giận của Hạ Hà.

 

“Đây chính là quy tắc của Vương tộc họ Tào. Tôi có thân phận gì? Chị ta có thân phận gì?”

 

Tào Trí cười nói: “Dám phá hoại danh tiếng của tôi chính là tội chết. Nếu không vì nể mặt cô Hạ, chị ta đã bị ném cho cá ăn rồi. Tôi cho chị ta được chết nhanh gọn, chị ta nên cảm ơn tôi mới phải”.

 

“Anh…”

 

Hạ Hà tức giận run bần bật, không nói nên lời.

 

“Chỉ là một con kiến mà thôi, cô đừng tức giận vì chị ta. Tâm địa của chị ta rất độc ác, để đạt được mục đích mà lợi dụng cô như vậy, cô còn muốn bệnh vực chị ta sao?”

 

Tào Trí vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: “Hôm nay tôi dành ra thời gian hẹn cô tới ăn đều là vì cô. Đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt kia ảnh hưởng đến tâm trạng”.

 

Nói xong, Tào Trí búng tay một cái, mấy nhạc công người Tây lại đi vào.

 

Thoáng chốc, trong phòng VIP lại vang lên một khúc nhạc du dương.

 

Chỉ có Hạ Hà đang nổi giận không ăn nhập với nơi này.

 

“Nào cô Hạ, chúng ta uống một ly đi!”

 

Tào Trí mỉm cười nâng ly lên.

 

Nhưng Hạ Hà không thèm cầm ly lên, trong mắt ngập tràn lửa giận, lạnh lùng nói: “Ăn cơm với loại người như anh chỉ làm hỏng khẩu vị của tôi. Xin lỗi không thể tiếp tục!”

 

Vừa nói, Hạ Hà vừa đứng dậy, nói xong lập tức quay lưng định rời đi.

 

Chỉ là cô ta vừa mới đi tới cửa phòng đã bị hai gã vệ sĩ chặn lại. Hạ Hà hốt hoảng, quay lại căm tức nhìn Tào Trí: “Bảo người của anh tránh ra!”

 

Tào Trí ung dung dựa lưng vào ghế, cười híp mắt nhìn Hạ Hà: “Tôi vì cô phải dành ra một khoảng thời gian để mời cô ăn cơm. Cô không muốn nể mặt tôi đến vậy sao?”

 

“Tôi mới chỉ gặp anh lần đầu, tại sao phải nể mặt anh?”

 

Dường như Hạ Hà đã quên mất nỗi sợ hãi vừa rồi, trong lòng chỉ còn lại lửa giận bừng bừng.

 

“Nói thế nào tôi cũng là ông chủ của cô, đúng chứ?”

 

Tào Trí vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Ông chủ mời cô ăn một bữa, cô đâu thể từ chối? Nếu truyền ra ngoài sẽ không hay lắm đâu. Dù sao tôi cũng là người thừa kế nhánh ba của Vương tộc họ Tào, phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK