Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1463:

 

Cổ tay đột ngột bị túm chặt, Tần Tử Kính cũng giật mình khiếp sợ.

 

“Tên khốn, mày là ai?”

 

Tần Tử Kính tức giận quát: “Bỏ tay ra, nếu không đừng trách tao không khách sáo với mày!”

 

Lúc này, Dương Chấn cũng nhìn Tần Tử Kính, ánh mắt thờ ơ như đang nhìn một thi thể.

 

Tần Tử Kính bỗng cảm thấy hốt hoảng trong lòng, loại ánh mắt này khiến anh ta cực kì sợ hãi.

 

“Mày đã tới tận nơi đòi tập đoàn Nhạn Chấn của tao mà còn hỏi tao là ai à?”

 

Giọng nói của Dương Chấn hệt như âm thanh của ác quỷ vẳng lên từ đáy địa ngục, khắp căn phòng đều đã bị một luồng khí lạnh bao trùm.

 

Tần Tử Kính phải đối mặt trực tiếp với ý muốn giết người của Dương Chấn, càng lúc càng sợ, giây phút này, anh ta cảm thấy toàn thân không còn một tia sức lực, cơn lạnh lẽo sau lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.

 

Là con cháu dòng chính của nhà họ Tần, dĩ nhiên anh ta đã từng nghe nói đến sự đáng sợ của người đàn ông này.

 

Trước đây, cao thủ số một của nhà họ Tần là Vũ Liệt từng suýt bị giết chết trên đường tới Yến Đô.

 

Khi đó, người suýt giết chết Vũ Liệt chính là người đàn ông trước mắt này.

 

Chỉ có điều, Tần Tử Kính không hiểu, chẳng phải Dương Chấn đã chết trong vụ tai nạn kia rồi hay sao?

 

Sao bây giờ lại đứng đây?

 

“Anh, anh là người hay quỷ?”

 

Tần Tử Kính ngơ ngác hỏi.

 

Dương Chấn chẳng thèm đáp lại. Đúng lúc này, một ông già mặc áo đen bỗng xuất hiện sau lưng Dương Chấn.

 

“Xử lí đi!”

 

Dương Chấn buông lỏng tay Tần Tử Kính ra, nói với ông già sau lưng.

 

“Vâng!”

 

Ông già kia thưa một tiếng, đi về phía Tần Tử Kính.

 

Tần Tử Kính đã sợ đến sắp khóc rồi, từ nhỏ đến giờ có khi nào anh ta gặp phải tình huống thế này?

 

Trước đây, khi Vũ Liệt từ Yến Đô trở về nhà họ Tần cũng đã nói, Dương Chấn có thể là cao thủ Thần Cảnh.

 

Tần Tử Kính thật không ngờ được số mệnh mình lại xui xẻo đến thế, anh ta chỉ cầm hợp đồng, thay mặt nhà họ Tần đến tập đoàn Nhạn Chấn thôi mà lại phải mất mạng trong chuyến đi này.

 

“Phịch!”

 

Tần Tử Kính lập tức quỳ sụp cả hai gối xuống đất, cố gắng khẩn cầu: “Anh Chấn, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ đến đây theo mệnh lệnh bề trên, thực sự không liên quan đến tôi mà!”

 

“Mang đi đi!”

 

Dương Chấn hờ hững nói.

 

Ông già kia bèn tiến đến, chặt tay xuống, Tần Tử Kính ngất xỉu tại chỗ.

 

Ông già tóc bạc phơ này nhanh nhẹn khiêng một người đàn ông trưởng thành nặng chừng tám, chín chục kí lên vai, bước đi như bay, nháy mắt đã biến mất khỏi phòng làm việc.

 

Lão ta chính là Trịnh Càn Khôn, một trong hai mươi cao thủ mà Dương Chấn đã mang về từ Vương tộc họ Quan.

 

Tần Tử Kính bị mang đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Dương Chấn và Lạc Khải cùng với Tần Nhã đã khóc ướt mặt.

 

“Chủ tịch, tôi xin phép ra ngoài trước!”

 

Lạc Khải nói xong bèn quay đầu lặng lẽ rời đi, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.

 

Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Dương Chấn.

 

“Xin lỗi vì đã làm em lo lắng trong thời gian qua!”

 

Dương Chấn bỗng lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK