Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 725:

 

Yến Đô có tám gia tộc lớn, hiện tại bốn gia tộc đã đầu hàng Dương Chấn, nhà họ Lâm bị tiêu diệt, chỉ còn lại nhà họ Điền và nhà họ Tống, ngoài ra còn có gia tộc họ Long, một gia tộc còn kín tiếng hơn cả nhà họ Điền.

 

Họ Tống cũng đã là một tù nhân, có thể nói là tám gia tộc lớn ở Yến Đô giờ đây chỉ còn lại nhà họ Điền và nhà họ Long nữa thôi.

 

Nếu Dương Chấn xưng Vương, dựa vào hai nhà họ Điền và nhà họ Long, căn bản không thể ngăn cản được.

 

Dương Chấn không ngờ rằng Tôn Húc lại đi đầu trong việc tôn mình làm Vương của Yến Đô.

 

Và anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành Vương của một nơi.

 

Anh chỉ muốn cả nhà mình được bình an, đưa tập đoàn Nhạn Chấn phát triển trở thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới, coi như giúp mẹ anh thực hiện tâm nguyện.

 

Nhưng sống ở trong giang hồ thì mọi chuyện không được như ý mình.

 

Anh muốn ổn định, nhưng một số người lại không muốn anh được ổn định.

 

“Cậu Chấn, cậu có uy danh lớn thật đấy, còn muốn xưng Vương. Cậu thực sự coi nhà họ Điền và nhà họ Long chỉ là đồ trang trí thôi hay sao?”

 

Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai đột nhiên vang lên.

 

Dương Chấn nheo mắt nhìn về phía Điền Hoa, người chỉ mang theo hai tên vệ sĩ, lại dám cướp thức ăn từ chính miệng của anh.

 

Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi dừng lại ở một bên.

 

Một ông già với mái tóc bạc, xung quanh là mấy tên vệ sĩ sải bước đi tới.

 

Vẫn chỉ là ba người, đi đầu là một ông lão mặc bộ đồ dài, lão ta chừng bảy mươi tuổi, khắp người tỏa ra một khí thế vô cùng quyền uy.

 

Theo sau ông lão là hai vệ sĩ.

 

“Ông chủ Long, cuối cùng ông cũng tới rồi!”

 

Điền Hoa nhìn ông lão tóc trắng, khóe miệng cong lên vẻ đắc ý.

 

Ông lão không phải ai khác mà chính là người thuộc gia tộc bí ẩn nhất trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, nhưng cũng là Vương trong giới gia tộc giàu có mạnh nhất, Long Đằng.

 

Dương Chấn hơi híp mắt nhìn thẳng vào Long Đằng.

 

Long Đằng này trông có vẻ rất già, nhưng toàn thân lại lộ ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

 

Hai bên thái dương của lão ta cũng nhô lên cao và có những vết chai trên khớp bàn tay già nua.

 

Rõ ràng, chỉ có những người đắm chìm trong giới võ thuật, luyện võ lâu năm mới có ngoại hình như vậy.

 

Đôi mắt như chim ưng của Long Đằng sáng quắc, đôi mắt đó không giống của một ông già mà giống của một thanh niên đang tuổi sung sức.

 

“Long Đằng, sao lão ta lại tới đây vậy?”

 

Khoảnh khắc Long Đằng xuất hiện, vẻ mặt của đám người Diệp Hoa và Hoàng Chính chợt thay đổi.

 

“Tôi nghe nói là có người muốn xưng Vương ở Yến Đô?”

 

Sau khi đi đến bên cạnh Điền Hoa thì Long Đằng mới dừng lại, lão ta nheo mắt liếc nhìn đám người trước mặt.

 

Điền Hoa vội vàng bước lên trước nói: “Ông chủ Long, đúng là có người không tự lượng sức mình, mưu đồ xưng Vương ở Yến Đô. Nếu như ông đến muộn một phút thôi thì e rằng đối phương đã đạt được mục đích rồi!”

 

“Hừ!”

 

Long Đằng cười khẩy: “Ai mà lại to gan như vậy, dám xưng Vương ở Yến Đô? Đã hỏi qua ý kiến của Long Đằng tôi hay chưa?”

 

Long Đằng chỉ mang theo hai cao thủ, Điền Hoa cũng mang theo hai cao thủ, tuy nhiên lúc này khuôn mặt của Long Đằng và Điền Hoa không hề tỏ ra sợ hãi.

 

Đối mặt với hàng nghìn cao thủ trước mặt mà họ lại không hề sợ hãi, ngược lại còn đầy vẻ tự tin chất vấn đám đông.

 

Cứ như thể chỉ dựa vào sáu người bọn họ là đã có thể giải quyết được hàng nghìn cao thủ của mấy gia tộc lớn trước mắt vậy.

 

“Lão già, ông là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt cậu Chấn?”

 

Đúng lúc này, Trần Anh Hào bên cạnh Trần Hưng Hải chợt duỗi tay ra chỉ vào Long Đằng, giận dữ chất vấn.

 

Ánh mắt Long Đằng đột nhiên rơi vào Trần Anh Hào đang chỉ vào mình, trong mắt lóe lên một tia sát ý: “Cậu đang muốn chết hay sao?”

 

Chỉ một lời nói thôi cũng khiến Trần Anh Hào như rơi xuống vực sâu, cơ thể cứng đờ.

 

Trong đôi mắt bình tĩnh của Điền Hoa không hề có một gợn sóng nào, ngược lại ông ta nhìn Dương Chấn với vẻ mặt giễu cợt: “Dương Chấn, vừa rồi không phải cậu rất hống hách muốn xưng Vương hay sao? Giờ chủ gia tộc họ Long đến rồi, sao cậu lại làm con rùa rụt cổ thế?”

 

Dương Chấn không ngờ rằng Điền Hoa lại hướng mũi dùi về phía mình.

 

Về chuyện Vương của Yến Đô gì gì đó, anh căn bản chưa từng cân nhắc tới.

 

Nếu như anh thực sự để ý danh hiệu rỗng tuếch này thì thà anh ở lại biên giới phía Bắc, làm Tướng quân ở đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

 

Địa vị của Tướng quân ở bốn vùng biên giới sánh ngang với chủ của Hoàng tộc, chỉ là Vương của một Yến Đô cỏn con có gì đáng để nói đâu chứ?

 

Ngay cả chủ của Hoàng tộc hay Vương tộc cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Tướng quân.

 

Bất kể là Hoàng tộc hay Vương tộc, chủ nhân của bọn họ có thể là một người nhánh chính thừa kế gia tộc võ đạo tầm thường, nhưng vị trí Tướng quân của bốn vùng biên giới bắt buộc phải dùng thực lực của chính bản thân mình mới có được.

 

“Thực sự không ngờ chủ gia tộc họ Điền trước giờ vẫn luôn kín tiếng cũng có lúc hống hách như vậy!”

 

Dương Chấn nói, giọng điệu còn mang chút châm biếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK