Chưogn 1531:
Người đàn ông trung niên cười mũa, giây tiếp theo ông ta bay thẳng về phía Dương Chấn.
“Bộp!”
Nhưng Dương Chấn khắc người đàn ông trung niên mới vừa ra tay thì Dương Chấn cũng ra tay.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Dương Chấn xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, bóp cổ ông ta, lạnh nhạt nỏi: “Sao ông không tin lời tôi?”
Mọi người đều sững sờ nhìn Dương Chấn.
Chỉ thấy cánh tay Dương Chấn bỗng dùng sức, sau đó thân thể của người đàn ông trung niên kia bay thẳng lên trời.
Tào Việt ở bên cạnh bỗng lui về sau mấy bước, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Trước đó Dương Chấn đã thể hiện ra thực lực giết lão ta trong nháy mắt, chẳng lẽ bây giờ ngay cả người đàn ông trung niên bí ẩn có thực lực khủng bố hơn cũng không đỡ nổi một đòn của cậu ta sao?
Lão ta vốn nghĩ bản thân đã đánh giá cao thực lực của Dương Chấn, nhưng lần nào lão ta cũng phải bất ngờ vì thực lực của Dương Chấn.
“Không!”
“Không thể nào!”
“Không thể có chuyện như vậy được!”
Vẻ mặt Tào Việt sửng sốt, lão ta không chấp nhận nổi việc một cao thủ trẻ chưa tới ba mươi tuổi lại có thể giết chết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ trong nháy mắt được.
Là lão ta suy đoán người đàn ông trung niên bí ẩn kia có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.
Bởi vì trước đó thực lực mà lão ta có thể bộc phát ra miễn cưỡng lắm cũng chỉ đạt đến Thần Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Nhưng cao thủ trung niên bí ẩn kia có thể cứu được lão ta thoát khỏi kỹ năng giết người trong chớp mắt của Dương Chấn, đã nói rõ thực lực của cao thủ trung niên này ít nhất cũng là Thần Cảnh trung kỳ.
Nhưng bây giờ, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ trong suy nghĩ của lão ta lại bị Dương Chấn xách lên như xách cổ gà.
Nếu sớm biết thực lực của Dương Chấn mạnh như vậy lão ta sẽ không gia nhập Liên minh Vương tộc để đối phó Dương Chấn rồi.
Cao thủ trung niên bí ẩn kia cũng cực kỳ khiếp sợ nhìn Dương Chấn, ông ta bị Dương Chấn bốp cổ, hô hấp khó khăn.
Là một trong những cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành, ông ta đã gặp qua vô số thiên tài võ thuật.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta gặp được cao thủ Thần Cảnh trẻ như vậy.
“Oành!”
Đột nhiên một luồng khí thế khủng bố bùng lên từ trong cơ thể ông ta. Ông ta đã kích phát cổ trùng trong cơ thể, thực lực võ thuật bùng nổ trong tích tắc.
Ông ta đá vào lồng ngực Dương Chấn, lúc này dù là Dương Chấn cũng bị đối phương đá lùi về sau vài bước.
Khi thoát khỏi tay Dương Chấn, cao thủ trung niên lùi lại mấy bước, nhìn Dương Chấn với vẻ cảnh giác: “Miêu Vân Nghiễm tôi luyện võ năm mươi năm, nên biết rất rõ mình đã phải trả giá cỡ nào để có được thực như ngày hôm nay”.
“Nhưng cậu vẫn chưa tới ba mươi tuổi mà đã có được thực lực mạnh như vậy. Điều này tuyệt đối không thể. Rốt cuộc cậu là ai? Cậu đã dùng tà thuật gì?”
Miêu Vân Nghiễm thấy, sở dĩ Dương Chấn có được thực lực võ học mạnh như vậy là vì anh đã dùng bí thuật tà đạo gì đó để nâng cao thực lực chứ không phải bản lĩnh thật sự của anh.
Chỉ có bí pháp tà đạo mới có thể khiến thực lực võ thuật tăng nhanh như vậy.
Dương Chấn hờ hững nhìn Miêu Vân Nghiễm, lạnh giọng nói: “Đánh không lại thì nghĩ người khác dùng tà thuật. Vậy trong mắt người đời, ông mới ngoài năm mươi tuổi lại có thực lực mạnh như vậy, chẳng lẽ ông cũng dùng tà thuật sao?”
Miêu Vân Nghiễm bỗng sững sờ, cứng họng.
Quả thực võ thuật không thịnh hành ở ngoài đời, chỉ có những thế lực gia tộc thần bí lánh đời kia, một lòng hướng võ, hơn nữa lại còn có kinh nghiệm võ thuật tích lũy trăm năm mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực võ thuật được.