Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1288:

 

Một trong hai cao thủ lên tiếng: “Còn cậu, xưa nay bản tính đã yếu mềm, không mạnh mẽ và có dã tâm như cậu Lang, đi theo cậu vốn không có bất kì tiền đồ gì đáng nói”.

 

Một cao thủ khác cũng nói: “Người hiền hậu thì không nắm quyền được, người chính nghĩa thì không nắm tiền tài được, mà bản tính cậu lại vừa hiền hậu vừa chính nghĩa, cho nên, xin lỗi!”

 

Lâm Hạo bỗng nở nụ cười: “Người hiền hậu thì không nắm quyền, người chính nghĩa thì không nắm tiền tài được, nói hay lắm, thì ra trong mắt các người, tôi chỉ là một kẻ vô năng đến thế”.

 

“Cũng tốt, đã như vậy, nếu tôi có làm ra vài chuyện không hay thì lòng cũng sẽ không phải nặng nề tự trách, dẫu sao, hết thảy đều là lựa chọn của bản thân các ông”.

 

Nghe Lâm Hạo nói xong, hai gã cao thủ kia bỗng có cảm giác thật kì quái, như thể đây là lần đầu bọn họ biết đến Lâm Hạo vậy.

 

Không chỉ bọn họ, ngay cả Lâm Lang và các vị chủ nhánh khác của gia tộc họ Lâm cũng có cảm giác như vậy.

 

Chẳng lẽ, Lâm Hạo còn có chiêu gì chưa giở ra?

 

Nghĩ tới đó, Lâm Lang bỗng chốc hốt hoảng tâm thần, phẫn nộ quát: “Lằng nhằng vô ích làm gì? Sao còn chưa ra tay đi?”

 

Bấy giờ, hai cao thủ không còn do dự nữa, chỉ nói một câu: “Lâm Hạo, mọi chuyện đều do cậu gieo gió gặt bão!”

 

Vừa dứt lời, hai người đã đồng loạt xông về phía Lâm Hạo.

 

Lâm Hạo lúc này, một tay cầm di chúc, bình thản đứng đó, tròng mắt đột ngột lóe lên một tia tàn khốc.

 

“Chẳng lẽ Lâm Hạo bị sợ tới ngu người rồi? Lẽ nào ông ta không hiểu rằng hai người này đều là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ hay sao?”

 

“Ông ta dám đứng yên đón đầu, chẳng lẽ đã biết không thoát được nên đứng yên chịu chết?”

 

“Kể ra cũng đáng tiếc, nói thế nào Lâm Hạo cũng là đứa con được chủ gia tộc Lâm yêu thương nhất, phải chết như thế này thật là chẳng đáng!”

 

Những người nhà họ Lâm thấy Lâm Hạo vẫn đứng yên bất động, có kẻ không đành lòng, nói.

 

“Cút!”

 

Đột nhiên, một tiếng quát to vang vọng khắp nơi.

 

Hai cao thủ Vương Cảnh trung kỳ vừa lao tới trước mặt Lâm Hạo bị đánh bay ra như diều đứt dây.

 

“Cái gì?”

 

“Sao lại thế được?”

 

“Lâm Hạo chỉ dùng một chiêu đánh bại hai cao thủ Vương Cảnh trung kỳ?”

 

Giờ khắc này, toàn bộ những người nắm quyền trong gia tộc họ Lâm đều đứng phắt dậy, vẻ mặt khiếp sợ tột cùng.

 

Lâm Lang cũng trợn to mắt nhìn, hai cao thủ kia có thực lực mạnh cỡ nào, ông ta biết rất rõ, nhưng lúc này đây, cả hai đều bị Lâm Hạo đánh bay như bóng cao su.

 

Đám người cầm quyền trong gia tộc họ Lâm cũng cực kì khiếp sợ, chủ nhánh của các nhánh gia tộc đều là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, toàn bộ nhà họ Lâm, chỉ có mình Lâm Thiên Tường mới có được thực lực Vương Cảnh hậu kỳ khi ở trong trạng thái đỉnh cao.

 

Mà hôm nay, Lâm Hạo lại bộc lộ ra thực lực của một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, không ai có thể chấp nhận sự thật này, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt bọn họ, không muốn cũng phải tiếp nhận.

 

Lâm Lang nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, sát khí điên cuồng nhân lên trong mắt.

 

Trước nay ông ta chưa từng để mắt đến Lâm Hạo, bởi vì theo ý ông ta thì Lâm Hạo chỉ biết nịnh bợ là giỏi, cho nên mới được lòng Lâm Thiên Tường.

 

Chỉ cần Lâm Thiên Tường chết đi, Lâm Hạo cũng sẽ triệt để rời khỏi trung tâm quyền lợi của nhà họ Lâm.

 

Một Lâm Hạo vốn chẳng có gì đáng sợ trong mắt ông ta, lúc này lại bộc lộ ra thực lực mạnh mẽ khiếp người, khiến cho ông ta không thể tiếp thu sự thật này.

 

“Thì ra, lão già kia đã sớm truyền thụ võ thuật của mình cho mày, chẳng trách những năm gần đây, mày cứ kè kè bên cạnh lão”.

 

Lâm Lang tức đến nghiến răng ken két, nói: “Lâm Hạo, thật không ngờ mày lại giấu giỏi như vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK