Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1483:

 

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”

 

Hai mắt Phùng Tiểu Uyển ươn ướt nói, sau đó bỗng đổi giọng, vẻ mặt thành khẩn nói: “Nhưng em không thể ở đây!”

 

Tần Nhã và Tần Y nghe vậy, sắc mặt bỗng thay đổi.

 

“Tiểu Uyển, không phải trong lòng em còn oán giận chị dâu và chị Y Y của em đó chứ?”

 

Tần Nhã không nhịn được bật khóc, nghẹn ngào nói:” Tiểu Uyển, chị dâu thật sự biết sai rồi. Em cho chị một cơ hội để bù đắp cho em được không?”

 

Tần Y cũng không nhịn được chảy nước mắt: “Tiểu Uyển, em yên tâm đi, sau này chị Y Y sẽ đối xử với em như em gái ruột, tuyệt đối sẽ không để em chịu oan ức nữa đâu. Em ở lại đây được không?”

 

Phùng Tiểu Uyển thấy Tần Nhã và Tần Y đều khóc, lập tức cuống lên, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Sao em lại oán giận hai người chứ? Em thật sự tha thứ cho hai người rồi”.

 

“Em chọn rời đi là bởi vì từ nhỏ em đã sống chung với ông nội, quen ở một mình, em sợ không quen khi ở chung với mọi người”.

 

“Nếu không thì như vậy đi. Tối nay em sẽ không đi, ở lại đây với mọi người. Sau này nếu em có thời gian thì em sẽ dọn đến dây ở vài ngày, được không?”

 

Hai chị em còn muốn tiếp tục khuyên nhủ thì Dương Chấn bỗng lên tiếng: “Tâm, Y Y, hai em không cần khuyên nhủ nữa, Tiểu Uyển thật sự không trách hai em đâu”.

 

“Bây giờ em ấy không quen ở chung với mọi người nhưng không có nghĩa sau này sẽ không. Cứ làm theo ý của Tiểu Uyển là được, sau này em ấy sẽ thường xuyên đến nhà chơi, biết đâu chừng trong khoảng thời gian này ngược lại em ấy sẽ thích sống chung với mọi người thì sao?”

 

Phùng Tiểu Uyển biết ơn nhìn Dương Chấn.

 

Những gì cô ta vừa nói đều là thật lòng. Cô ta thật sự không trách Tần Nhã và Tần Y, chỉ là từ nhỏ cô ta đã quen sống một mình, đột nhiên ở chung với nhiều người như vậy cô ta thật sự không quen.

 

Nghe Dương Chấn nói vậy, Tần Nhã và Tần Y cũng hiểu, nếu mình ép Phùng Tiểu Uyển ở lại đây cũng không thích hợp lắm, nên đành thôi.

 

Tối đó, Tần Y lôi kéo Phùng Tiểu Uyển đến phòng cô ta ngủ.

 

Dương Chấn, Tần Nhã và Tiêu Tiêu một nhà ba người ngủ chung.

 

Buổi tối, Dương Chấn nằm trên giường, lăn qua lộn lại, mãi vẫn ngủ không được .

 

Tần Nhã cũng vậy, chỉ có cô con gái nằm kẹp giữa hai người là ngủ say sưa, đầu thì nghiêng về phía mẹ, chân thì đạp về phía bố.

 

“Chồng, anh ngủ chưa?”

 

Tần Nhã bỗng khẽ hỏi.

 

“Vẫn chưa!”

 

Dương Chấn lên tiếng, lúc nãy anh đã biết Tần Nhã vẫn chưa ngủ.

 

Tần Nhã chỉnh tư thế ngủ của con gái cho ngay ngắn lại, sau đó nằm giữa Tiêu Tiêu và Dương Chấn, trở tay ôm chặt chồng mình.

 

“Chồng à, xin lỗi anh. Em không nên đòi ly hôn với anh, sau này…Sau này em sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa …”

 

Tần Nhã nghẹn ngào nói. Câu nói này cô đã cất giữ trong lòng rất lâu, sau khi nói ra, tâm trạng bỗng vỡ òa, khóc rấm rức.

 

Dương Chấn thầm thở dài, ôm chặt vợ, hôn lên tóc cô rồi khẽ nói: “Vợ, anh không trách em, anh sẽ không bao giờ trách em…”

 

Dương Chấn vẫn chưa nói xong đã bị Tần Nhã dùng nụ hôn bịt kín miệng.

 

Rạng sáng hôm sau, khi Dương Chấn tỉnh dậy, người vợ nằm bên đã đi mất.

 

Nhớ tới những ngọt ngào đêm qua, khóe miệng Dương Chấn nhẹ nhàng cong lên, vẽ ra một đường cong hạnh phúc.

 

Cảm giác gia đình thật là tuyệt, nếu không phải vì có một số việc cần anh đích thân đi làm, anh thực sự vô cùng mong muốn cứ thong dong nhàn nhã bên người nhà cả đời như thế này.

 

Anh thường xuyên suy nghĩ, mình muốn có một cuộc sống thế nào, đáp án luôn là một cuộc sống mà mỗi sáng thức giấc, có thể nhìn thấy người anh yêu nhất, có thể làm bạn bên con cùng chúng trưởng thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK