Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1295:

 

Dẫu sao, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản không phải cùng một cấp bậc, không thể so sánh.

 

Dù vậy, Lâm Thiên Tường vẫn lựa chọn đứng về phía Dương Chấn, đây quả thực là một ván cược điên cuồng.

 

“Bố, bố làm thế là vì báo ơn ạ? Hay là bố muốn đặt cược vào Cậu Chấn đó?”

 

Lâm Hạo nhạy bén cảm nhận được ý đồ của Lâm Thiên Tường, bèn trầm giọng hỏi.Lâm Thiên Tường sửng sốt, ngay sau đó bèn vui mừng nói: “Đúng như con nghĩ đấy, bố chuẩn bị lấy tương lai toàn bộ nhà họ Lâm chúng ta ra cược Cậu Chấn sẽ thắng”.

 

“Đương nhiên, trong đó cũng có một phần là vì báo ơn, dù sao, nếu không nhờ Cậu Chấn, hiện giờ nhà họ Lâm ta đã bị diệt sạch rồi”.

 

“Nhưng mà, nguyên nhân lớn hơn vẫn là bố rất coi trọng Cậu Chấn, một cao thủ Thần Cảnh chưa tới ba mươi tuổi, chỉ cần cậu ấy có thể sống sót, tương lai nhất định sẽ đạt tới vị trí cao nhất của thế giới này”.

 

Lâm Hạo khiếp sợ ra mặt, xưa nay Lâm Thiên Tường luôn nhìn người cực chuẩn, nhưng lão ta chưa từng đánh giá cao đến thế đối với bất kì người nào.Song, ông ta ngẫm lại tuổi tác của Dương Chấn lúc này, lại liên tưởng tới thực lực khủng bố của anh, không thể không thừa nhận, Dương Chấn chính là người có thực lực mạnh nhất trong số những người ông ta từng biết.Điều đáng sợ hơn cả là, Dương Chấn còn rất trẻ.”Tung tin ra ngoài, nói rằng Cậu Chấn là khách quý của nhà họ Lâm ta, bất kể ai dám động đến cậu ấy thì chính là động đến gia tộc họ Lâm này”.

 

Lâm Thiên Tường bỗng đứng lên, mắt lóe sáng, chậm rãi nói: “Đối mặt với Quỷ Môn của Miêu Thành, cậu ấy còn có một vũ khí tất thắng”.

 

“Ý của bố là?”

 

Lâm Hạo nghi hoặc hỏi.

 

“Yến Đô, Đế Thôn!”

 

Lâm Thiên Tường thong thả đáp.

 

Sau khi Dương Chấn rời khỏi nhà họ Lâm thì đến nhà họ Khương.

 

Anh mới vừa đến nhà họ Khương là một bóng người quen thuộc chủ động bước đến.

 

“Bụp!”

 

Trong lúc mọi người đang giật mình sợ hãi, bóng người trung niên kia quỳ xuống đất.

 

“Cậu Chấn, lúc trước tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cậu, xin cậu tha thứ cho!”

 

Người đàn ông trung niên xin lỗi chân thành.

 

“Cậu Chấn, xin lỗi, chúng tôi đã đến chậm!”

 

Lúc này, lại một người quen thuộc bước đến, Khương Hùng đi theo sau. Người kia bước về phía Dương Chấn, vừa đi vừa nói: “Hôm nay tôi dẫn thằng con trời đánh nhà tôi đến xin lỗi, mong Cậu Chấn hãy tha thứ”.

 

“Quan Vương!”

 

Có thể khiến Khương Hùng đích thân đi theo, ngoài Quan Vương ra thì là ai được nữa?

 

Mà giờ phút này người đàn ông trung niên đang quỳ gối dưới chân Dương Chấn chính là con trai của Quan Vương, Quan Hồng Nghị.

 

Lúc này, người nhà họ Khương tròn mắt nhìn Quan Hồng Nghị quỳ dưới chân Dương Chấn như thể được thấy một chuyện gì đó không thể tin nổi.

 

Quan Hồng Nghị là Đại vương tử của Vương tộc họ Quan, trong tương lai rất có khả năng sẽ kế thừa vị trí chủ Vương tộc. Một Vương tử địa vị cao quý như vậy mà lại quỳ dưới chân Dương Chấn.

 

“Quan Vương, ý ông là sao?”

 

Dương Chấn lạnh lùng nhìn Quan Vương nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm thì ba ngày trước, Đại vương tử còn đến thôn Ngô Gia tìm tôi đúng không?”

 

Ba ngày trước, Quan Hồng Nghị quỳ trước cửa nhà thần y Phùng, xin Dương Chấn tha thứ.

 

Chỉ có điều Dương Chấn chẳng thèm quan tâm, đến khi Quan Vương tới, Dương Chấn mới ám chỉ có thể để Quan Hồng Nghị đi nối hai cánh tay đã bị anh ra lệnh phế bỏ.

 

Hôm nay, Quan Vương lại đích thân đưa Quan Hồng Nghị đến đây, hiển nhiên Quan Hồng Nghị đã nối tay, tay đang quấn thạch cao.

 

Giờ phút này ông ta quỳ hai chân dưới đất, trông rất thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK