Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàng Đức đứng tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, mặt hiện vẻ do dự.

 

Tần Đức Chính của bây giờ làm lão ta có cảm giác không thể nhìn thấu.

 

Thân là gia tộc đứng đầu chỉ sau Vương tộc họ Tào của Vương thành Tào, đâu thể đối phó một cách đơn giản như vậy?

 

“Nếu chúng tôi chọn rời đi, chủ gia tộc nhà họ Tần sẽ không ngăn cản chúng tôi thật à?”

 

Bỗng nhiên Bàng Đức lên tiếng hỏi.

 

Khi lão ta thốt ra câu này, nó cũng đã thể hiện rõ chọn lựa của lão ta.

 

Tần Đức Chính đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng loé sáng: “Nếu bổn vương nuốt lời thì sao sau này thống lĩnh Vương thành Tần được?”

 

Câu này đã cho Bàng Đức đáp án.

 

Cao thủ đứng đầu nhà họ Tần là Vũ Liệt đứng ngay bên cạnh Tần Đức Chính, người toát lên hơi thở lạnh lẽo, khi nhìn về phía Bàng Đức, ánh mắt của lão ta như đang nhìn một xác chết.

 

Bàng Đức run lên, lòng càng sợ hơn. Trên người Vũ Liệt, lão ta cảm nhận được một luồng sát khí rất thật.

 

Bản thân lão ta là cao thủ đứng đầu nhà họ Bàng mà còn không chịu nổi một ánh mắt của Vũ Liệt, phải vội vã trốn tránh/

 

“Nếu đã vậy thì cảm ơn! Tạm biệt!”

 

Bàng Đức đưa ra lựa chọn của mình dứt lời là xoay người đi ngay.

 

Các gia tộc khác đều nhìn về phía Bàng Đức, đến khi Bàng Đức rời khỏi nhà họ Tần, không một ai ngăn cản.

 

Hiển nhiên nhà họ Tần thả cho họ đi thật.

 

“Còn một phút cuối cùng, nếu không ai rời đi nữa thì xem như các người là người ủng hộ Vương tộc họ Tần. Đợi sau khi tiêu diệt Vương tộc họ Tào, các người sẽ hỗ trợ tôi quản lý Vương thành Tần!”

 

Mắt Tần Đức Chính nhìn mọi người, lạnh giọng nói.

 

“Ầm!”

 

Đúng lúc này, cửa sảnh tiệc bị đánh bật, một lão già mặc quần áo truyền thống bước vào.

 

Vài nhân tài của Vương tộc đi sau lưng lão ta cũng vọt vào theo.

 

“Tào Vương!”

 

Nhìn người mặc Vương bào, mọi người kêu lên.

 

Dù là Tần Đức Chính thì ông cụ cũng nghiêm túc hẳn lên, dường như lúc này khí chất của Tào Vương đã khác.

 

Mười mấy vệ sĩ tiến vào sảnh tiệc đều là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.

 

Dù Dương Chấn đã dẫn đến tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, hơn nữa vốn dĩ nhà họ Tần cũng có vài cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nhưng xét về mặt số lượng, ông cụ không bằng Vương tộc họ Tào.

 

“Tần Đức Chính, ông to gan thật đó, ở Vương thành Tào của tôi mà ông dám tự tiện xưng Vương? Ông xem tôi là vật trang trí à?”

 

Tào Vương tức giận chất vấn, giọng như sấm sét cuồn cuộn nổ vang bên tai Tần Đức Chính.

 

Vũ Liệt bước lên phía trước một bước che trước mạt Tần Đức Chính, đề phòng nhìn Tào Vương, sợ Tào Vương chợt xông đến.

 

Dương Chấn vẫn đứng bên cạnh Tần Đức Chính, mặt lạnh lùng nhìn Tào Vương.

 

Lúc này hơi thở trên người Tào Vương càng kinh khủng hơn, rõ ràng là bán bộ Thần Cảnh.

 

Điều này làm Dương Chấn hơi bất ngờ, người ngoài đều cho rằng thực lực của Tào Vương là Vương Cảnh đỉnh phong, không ngờ lão ta đã đến bán bộ Thần Cảnh lâu rồi.

 

Quả nhiên bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc không phải đèn cạn dầu.

 

“Tào Việt, cuối cùng ông cũng tới rồi!”

 

Tần Đức Chính nhìn về phía Tào Vương, lạnh giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK