Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296:

 

Có điều chuyện làm Dương Chấn khó hiểu là từ ánh mắt của Quan Hồng Nghị, anh không hề thấy sự oán trách nào mà ngược lại chỉ thấy được sự sợ hãi và kính trọng mình.

 

Quan Vương cười nói: “Ba ngày trước, mặc dù thằng con trời đánh này đã đến xin lỗi Cậu Chấn, nhưng lúc đó, sau khi được Cậu Chấn cho phép chữa trị thì lập tức rời đi, thật ra vẫn chưa được Cậu Chấn tha thứ”.

 

“Vì được chữa trị kịp thời nên bác sĩ nói hai cánh tay của thằng trời đánh này vẫn giữ được, đợi sau khi hồi phục, chỉ cần chăm sóc kĩ càng thì sau này vẫn có hy vọng được bình phục hoàn toàn”.

 

“Ba ngày nay, thằng bất hiếu này cực kỳ hối hận về những hành động trong quá khứ, chỉ nghĩ chính tai nghe Cậu Chấn tha thứ thì mới yên tâm”.

 

Quan Vương cười nói, cứ thằng trời đánh rồi thằng bất hiếu, không hề phẫn nộ khi con trai mình phải quỳ dưới chân Dương Chấn xin tha.

 

Dương Chấn rất bất ngờ, không ngờ Quan Vương lại quyết đoán như vậy.

 

Lúc trước anh hơi tiết lộ thân phận, sợ là Quan Vương đã đoán được anh chính là Tướng quân biên giới phía Bắc.

 

Nghĩ đến mối đe doạ tiềm tàng như Quỷ Môn ở Miêu Thành, Dương Chấn chợt cười thoải mái, bước lên đích thân đỡ Quan Hồng Nghị đứng dậy: “Mọi chuyện đã qua rồi, Đại vương tử đâu cần phải làm vậy? Ba ngày trước nếu tôi đã cho phép Đại vương tử chữa trị hai tay, tất nhiên là đã tha thứ cho Đại vương tử rồi”.

 

Tự dưng Dương Chấn hoà nhã quá nên Quan Hồng Nghị hơi ngơ ngác.

 

“Thằng trời đánh, chưa chịu cảm ơn đại ơn đại đức của Cậu Chấn à!”

 

Quan Vương bực mình mắng, Quan Hồng Nghị sực tỉnh, vội vàng nói: “Cảm ơn Cậu Chấn, cảm ơn Cậu Chấn!”

 

Sắc mặt của người nhà họ Khương rất phức tạp, đặc biệt là những người ở nhánh chính, họ cảm thấy mình cực kỳ may mắn.

 

Họ biết Dương Chấn rất mạnh nhưng không ngờ ngay cả Quan Vương cũng phải nể mặt Dương Chấn đến vậy, thậm chí còn bảo con trai mình quỳ xuống xin Dương Chấn tha thứ.

 

Nghĩ đến những hành động lúc trước của họ, tự dưng vài chủ nhánh của nhà họ Khương lại thấy thật buồn cười.

 

Có người như Dương Chấn ở đây, hơn nữa anh và Khương Hùng còn thân nhau đến vậy. Đừng nói là các nhánh bắt tay với nhau, chỉ sợ dù có sự giúp đỡ của Quan Vương thì cũng không thể làm lung lay vị trí của Khương Hùng ở nhà họ Khương này nhỉ?

 

“Cậu Chấn, Quan Vương, mời vào!”

 

Khương Hùng nói.

 

Thoáng chốc mọi người vào phòng tiếp khách.

 

Trong phòng tiếp khách chỉ có ba người Dương Chấn, Quan Vương và Khương Hùng là ngồi. Người thừa kế nhà họ Khương là Khương Long Phi đứng bên cạnh bưng trà rót nước.

 

“Ông Khương, ông thân với người tài năng giỏi giang như Cậu Chấn, đúng là làm người ta phải hâm mộ!”

 

Quan Vương cười nói.

 

Khương Hùng sợ hãi: “Nhà họ Khương được lọt vào mắt xanh của Cậu Chấn là vinh hạnh của nhà chúng tôi!”

 

Quan Vương có thể cảm nhận được lúc nhà họ Khương đối diện với Dương Chấn, họ đã thể hiện sự kính trọng và sợ hãi từ tận đáy lòng.

 

Còn lúc đối diện với lão ta, Khương Hùng chưa bao giờ sợ hãi chút nào, giống như đang đối diện với một người bình thường.

 

Nhưng sau khi nghĩ đến thân phận của Dương Chấn, Quan Vương lại có thể chấp nhận thái độ của Khương Hùng.

 

“Cậu Chấn, bây giờ người anh em tên Mã Siêu của cậu đã qua cơn nguy kịch rồi đúng không?”

 

Bỗng nhiên Quan Vương lại hỏi.

 

Dương Chấn gật đầu: “Cảm ơn sự quan tâm của Quan Vương, hẳn là không bao lâu sau cậu ấy sẽ quay lại trạng thái đỉnh phong”.

 

“Hôm nào đó tôi sẽ tự đi gặp cậu ấy, tiện thể xin lỗi cậu ấy. Dù sao cậu ấy bị thương nặng cũng là do người trong Vương tộc họ Quan chúng tôi gây ra, thân là Quan Vương, tôi phải đích thân xin lỗi”.

 

Quan Vương nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK