Chương 1882:
“Thanh Tâm, chắc cháu mới ngồi máy bay tư nhân lần đầu nhỉ? Có phải cháu thấy hơi căng thẳng không?”
Đoàn Vô Nhai cũng nói: “Thật ra lần đầu chú ngồi máy bay tư nhân cũng thấy không quen nhưng nghĩ lại thì chẳng khác với máy bay chở khách bình thường, điểm khác biệt duy nhất là máy bay tư nhân càng rộng hơn, sang trọng hơn thôi”.
Ông ta sợ rằng Tần Nhã đột nhiên chạy vào phòng nghỉ tìm Dương Chấn nên chủ động †ìm đề tài nói chuyện với cô.
Tần Nhã cười gượng, trông vẫn có vẻ †âm sự nặng nề.
“Mẹ, sao bố không chơi với Tiêu Tiêu?”
Tiêu Tiêu chợt hỏi, còn liếc nhìn về phía phòng nghỉ.
Giờ phút này, mặt hai người Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên đều biến sắc và căng thẳng.
Tần Nhã hơi do dự. Từ sau khi lên chiếc máy bay này, cô vẫn thấy bất an, luôn cảm giác như Dương Chấn giấu mình chuyện gì đó.
Đặc biệt là trước khi máy bay cất cánh, lúc Dương Chấn nói muốn đi nghỉ còn nhìn cô và Tiêu Tiêu với ánh mắt vô cùng lưu luyến.
Bây giờ nghe con gái nói vậy, cô dường như †ìm được lý do để mình đến làm phiền Dương Chấn nghỉ ngơi.
“Vậy chúng ta đi tìm bố, được không?”
Tần Nhã nói.
“Được!”
Trên gương mặt nhỏ nhản Tiêu Tiêu vô cùng vui mừng.
Cô bé đã mấy ngày không gặp bố, giờ khó lắm mới gặp được, chỉ muốn bố chơi với mình.
“Chị Tâm!”
Đoàn Ngữ Yên vội vàng kéo tay Tần Nhã.
Tần Nhã thoáng ngây người nhìn Đoàn Ngữ Yên với vẻ nghỉ ngờ: “Ngữ Yên, em làm gì vậy?”
“Chị Tâm, mấy ngày nay Anh Chấn đã quá mệt mỏi rồi, chị để cho anh ấy được nghỉ ngơi thêm một lát đi!”
Đoàn Ngữ Yên cố găng nói chuyện thật bình tĩnh.
Cô ấy không hay lừa người, đây là lần đầu tiên nên vẻ mặt không được tự nhiên.
Đặc biệt là khi Tần Nhã cứ nhìn chằm chăm vào cô ấy, khiến cô ấy có cảm giác như bị nhìn thấu.
“Thanh Tâm, Ngữ Yên nói đúng đấy. Dương Chấn quá mệt rồi, con để cho nó nghỉ ngơi thêm một lát. Chờ tới lúc xuống máy bay, chúng ta lại đánh thức nó sau”.
Tân Đại Dũng cũng nói.
Tần Y cười xấu, nói với Tần Nhã: “Chị, em thấy chị vẫn luôn có vẻ tâm sự nặng nề, thật ra là chị không gặp anh rể mấy ngày nên nhớ anh ấy chứ gì?”
Tần Nhã lập tức đỏ mặt, liếc nhìn về phía phòng nghỉ.
Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên biết rõ chân tướng đều căng thẳng nhìn Tần Nhã. Nếu cô cứ kiên trì muốn đi tìm Dương Chấn, vậy bọn họ phải làm thế nào?
“Ngữ Yên, hình như em rất sợ chị tới phòng nghỉ tìm Dương Chấn?”
Tần Nhã đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Đoàn Ngữ Yên.
Đoàn Vô Nhai thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Nhã, thầm nghĩ không xong rồi.