Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1730:

 

Nếu chỉ có mình Hoàng tộc họ Thượng Quan, có các Hoàng tộc khác chống lưng, họ không cần phải lo lắng gì cả nhưng bây giờ Hoàng tộc họ Nếu chỉ có mình Hoàng tộc họ Thượng Quan, có các Hoàng tộc khác chống lưng, họ không cần phải lo lăng gì cả nhưng bây giờ Hoàng tộc họ Đoàn cũng yêu cầu họ rời đi, họ hơi sợ hãi.

 

Thoáng chốc, có cao thủ Vương Cảnh đứng lên chuẩn bị rời đi.

 

€ó vài tên cao thủ Vương Cảnh chưa đi, một luồng hơi thở đàn áp kinh khủng quét qua toàn bộ Võ quán.

 

“Hoàng tộc họ Long chúng tôi muốn được xem thử sức mạnh của Hoàng tộc họ Thượng Quan!”

 

Long Khoa lạnh giọng nói.

 

Dứt lời, hai cao thủ Thần Cảnh bước ra từ sau lưng ông ta, quan sát cao thủ Hoàng tộc họ Thượng Quan như hổ rình mồi.

 

“Hoàng tộc họ Diệp cũng muốn xem thử thực lực của Hoàng tộc họ Thượng Quan!”

 

Bên phía Hoàng tộc họ Diệp cũng có hai cao thủ Thần Cảnh bước ra giằng co với Hoàng tộc họ Đoàn.

 

Hơi thở Thân Cảnh đỉnh phong toát ra từ người Hoa Anh Kiệt, chỉ nghe lão ta cũng lạnh giọng nói: “Hiệp hội Võ thuật cũng muốn được Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Thượng Quan chỉ giáo!”

 

Lão ta vừa dứt lời, ba cao thủ Thần Cảnh cũng | bước ra.

 

Nhất thời, cao thủ của Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật bao vây Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Thượng Quan.

 

Nhóm cao thủ Vương Cảnh chuẩn bị rời đi thấy cảnh tượng như vậy, mắt sáng lên dồn dập dừng bước, kích động nhìn ra giữa võ quán.

 

Tính cả Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai thì bên phía họ chỉ có sáu cao thủ Thần Cảnh.

 

Mà Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật lại có chín cao thủ Thần Cảnh.

 

Gòn chưa đánh nhau mà hơi thở cao thủ Thần Cảnh đã ngập tràn.

 

Mặt Mã Siêu và Vương Chiến lạnh lẽo, hai người cũng tiến lên đứng chung với cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Thượng Quan.

 

Dù vậy nhưng bên phía họ cũng chỉ có tám cao thủ Thần Cảnh.

 

Mặc dù trên phương diện số lượng, họ chỉ thiếu một cao thủ Thần Cảnh nhưng thường thì một người này có thể quyết định thắng thua.

 

Mà đối phương lại có Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

 

“Các người định quyết chiến đúng không?”

 

Đoàn Vô Nhai lạnh lùng hỏi.

 

Thượng Quan Nhu cũng tức giận: “Các người tưởng răng bất tay rồi là có thể đánh bại chúng tôi à?”

 

“Chú Đoàn, Thượng Quan Nhụ, hai người hiểu lầm rồi. Chúng tôi không muốn quyết chiến nhưng hôm nay mọi người đến đây vì cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô. Nếu đã vậy thì bây giờ chúng ta đấu võ luôn đi”.

 

Diệp Xung cười lịch sự nhưng trong mắt mọi người, nụ cười của anh ta lại cực kỳ dối trá và ghê tởm.

 

Thượng Quan Nhu cắn răng nói: “Diệp Xung, cậu dối trá quá rồi đó? Tôi nói cho cậu biết, rồi cậu sẽ hối hận!”

 

Diệp Xung cũng không tức giận, cười nhạt: “Tôi không biết sau này tôi có hối hận hay không nhưng tôi biết bây giờ tôi không hối hận!”

 

“Được, nếu các người đã muốn đấu thì Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi sẽ đấu tới cùng!”

 

Thượng Quan Nhu phãn nộ nói.

 

Bỗng nhiên, hơi thở võ thuật vượt xa Thần Cảnh sơ kỳ toát ra từ người cô ta.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK