Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1241:

 

Giọng nói của Khương Hùng vô cùng kiên định, cũng tiết lộ một tín hiệu với nhà họ Lâm.

 

Nếu nhà họ Lâm thật sự muốn gây rắc rối cho Phùng Tiểu Uyển, lão ta không chấp nhận khoanh tay đứng nhìn. “Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng ta, ông tính bất chấp mối quan hệ giữa nhà họ Khương và nhà họ Lâm cũng phải che chở cho hung thủ giết người sao?”

 

Chủ nhánh ba lạnh giọng chất vấn. “Hung thủ giết người à?”

 

Khương Hùng cười lạnh: “Theo ý kiến của ông, nếu một người bị bệnh nặng đi bệnh viện, chỉ cần bệnh viện không thể cứu được người thì bác sĩ trong bệnh viện đều thành hung thủ giết người sao?”

 

“Ông chủ Lâm có thân phận cao quý, người bệnh nặng bình thường làm sao có thể sánh được?”

 

Chủ nhánh hai lại hỏi. “Hừ!”

 

Khương Hùng cười lạnh: “Tôi muốn xem thử là ai dám động vào thần y nhỏ?”

 

“Ông chủ Khương, ông nói quả nghiêm trọng rồi!”

 

Lâm Hạo bị thương bước tới và nói: “Ông nói không sai, bố tôi vốn đã cận kề với cái chết, bệnh viện không chữa được nên chúng tôi mới tìm đến thần y nhờ cứu giúp”.

 

“Cho dù bố tôi qua đời cũng chẳng thể trách thần y nhỏ được. Ông yên tâm, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của thần y nhỏ đâu”.

 

Lâm Hạo nghiêm mặt nói xong lại chủ động bước tới bên cạnh Phùng Tiểu Uyển đang nghỉ ngơi, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và dùng hai tay cung kính đưa tới. “Vất vả cho thần y rồi, trong tấm thẻ này có một tỷ coi như tiền công cô đã ra tay cứu chữa cho bố tôi. Cho dù cô không thể chữa được cho bố tôi nhưng nhà họ Lâm sẽ không trách cô, cám ơn cô!”

 

Ông ta vừa ra tay đã là một tỷ khiến đám người đều kinh ngạc đến ngày người.

 

Chủ nhánh hai và chủ nhánh ba thấy không thể gây xích mích thì vẻ mặt cực kỳ khó coi.

 

Phùng Tiểu Uyển cũng hơi ngây người, sau đó mới nói: “Ai nói tôi không thể cứu được ông chủ Lâm? Tôi đã chữa bệnh cho ông ấy xong rồi”.

 

“Cái gì? Cô nói bố tôi còn sống à?”

 

Lâm Hạo đang bị thương, chợt nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy thì lập tức trợn tròn mắt với vẻ ngạc nhiên.

 

Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu: “Tôi đã ép cổ trùng trong tim của ông chủ Lâm ra. Ông ấy quá yếu nên trông như chết, cùng lắm năm phút nữa, ông chủ Lâm sẽ có thể tỉnh lai”.

 

Cô ta nói dứt lời thì đẩy lại tấm thể ngân hàng mà Lâm Hạo đưa qua, từ chối: “Tôi ra tay cứu chỉ đơn giản vì tôi là bác sĩ chứ không phải vì tiền. Ông chỉ cần cho tôi hai trăm phí châm cứu chữa bệnh là được rồi”.

 

“Hừ!”

 

Chủ nhánh hai cười giễu cợt: “Đúng là nói khoác không biết ngượng! Cô không cần phí khám bệnh một tỷ mà chỉ cần hai trăm, cô biết mình không chữa bệnh được, làm ông chủ Lâm chết nên không dám nhận phí khám bệnh một tỷ chứ gì?”

 

Chủ nhánh ba cũng nói: “Ông chủ Lâm rõ ràng đã chết mà cô cứ nhất quyết nói ông ta còn sống, cô thật sự tưởng chúng tôi đều là kẻ ngu à?”

 

Phùng Tiểu Uyển nghe ông chủ nhánh hai và nhánh ba nói vậy, nhất thời cuống lên, vội vàng giải thích nói: “Tôi không có lừa gạt các người. Tôi thật sự đã trị khỏi bệnh cho ông chủ Lâm rồi”.

 

“Giải thích chính là che giấu, tôi nghĩ nên xử bắn ả lang băm này đi!”

 

Vẻ mặt của ông chủ nhánh ba ngập tràn ý muốn giết người. “Lâm Hạo, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu cậu dễ dàng tin lời ả lang băm này, đợi đến khi cậu muốn tìm cô ta trả thù e là quá muộn”.

 

Ông chủ nhánh hai nói với Lâm Hạo.

 

Lâm Hạo nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn ông chủ nhánh hai và nhánh ba, hờ hững nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, dù bố tôi có chết cũng không liên quan gì tới thần y nhỏ”.

 

ту “Các người cứ luôn mồm khích bác mối quan hệ giữa thần y nhỏ và nhà họ Lâm, rốt cuộc là có mục đích gì?”

 

Lâm Hạo thật sự tức giận. Lúc nãy Phùng Tiểu Uyển chữa trị cho ông chủ nhà họ Lâm như thế nào, ông ta đều tận mắt nhìn thấy.

 

Có thể nói Phùng Tiểu Uyển đã thực sự dốc hết lòng hết sức, cũng không hề lo lắng bản thân sẽ không cứu được ông chủ nhà họ Lâm, mà ngược lại nhận lấy trách nhiệm, lập tức đi cứu người.

 

Chỉ với tấm lòng lương thiện này của Phùng Tiểu Uyển thôi cũng đủ khiến Lâm Hạo cảm động rồi.

 

Nhưng ông chủ nhánh hai và nhánh ba của nhà họ Khương lại không ngừng gây xích mích, âm mưu mượn tay ông ta để giết chết Phùng Tiểu Uyển. Việc này khiến ông ta rất phản cảm. “Chúng tôi chỉ ăn ngay nói thật, nếu cậu không muốn nghe thì thôi”.

 

Ông chủ nhánh hai hờ hững nói: “Chỉ là nếu việc này truyền ra ngoài, đến lúc đó người bên ngoài đều nghĩ đứa con trai của ông chủ nhà họ Lâm là cậu không hề quan tâm đến sống chết của bố mình”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK