Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Như Phong đánh ra một chưởng, Vũ Liệt bay thẳng ra ngoài.

 

Vũ Liệt ngã xuống đất, đã bị thương nặng.

 

Dương Chấn đẩy Tần Đại Dũng bước về phía trước. Dù bên cạnh là các cao thủ Vương Cảnh đang giao đấu nhưng Tần Đại Dũng ngồi trong xe lăn lại không hề sợ hãi, mặc cho anh đẩy mình về phía trước.

 

Hai mắt ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Như Phong.

 

Dương Chấn tất nhiên có thể cảm nhận được Tần Đại Dũng rất căm thù Tần Như Phong.

 

Chẳng lẽ… Tần Đại Dũng nhớ ra Tần Như Phong rồi sao?

 

“Rốt cuộc mày là ai?”

 

Tần Như Phong cũng nhìn chằm chằm vào Tần Đại Dũng và chợt hỏi.

 

Không biết tại sao lão nhìn mặt Tần Đại Dũng thấy rất quen, nhưng không nhớ được là đã gặp ở đâu.

 

“Tôi nhớ rất rõ ràng, năm đó chính là tên ác ma ông đã giết bố mẹ tôi, nhốt tôi ở trong phòng nhỏ tối tăm không ánh mặt trời suốt ba ngày ba đêm!”

 

Tần Đại Dũng bỗng nhiên tức giận nói.

 

Dương Chấn kinh ngạc, không ngờ Tần Đại Dũng thật sự nhớ lại chuyện đã qua.

 

Ông ấy còn nhớ kỹ Tần Như Phong như vậy.

 

Đồng tử của Tần Như Phong cũng đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào Tần Đại Dũng: “Hóa ra là một thành viên trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần tôi!”

 

Miệng lão ta nói vậy nhưng ánh mắt có phần hoảng loạn. Người khác không phát hiện ra được nhưng Dương Chấn đặc biệt bén nhạy vẫn cảm giác được.

 

Xem ra còn có bí mật khác trong chuyện bố mẹ Tần Đại Dũng bị giết.

 

Lúc này, hai mắt Tần Đại Dũng đỏ ngầu còn lóe lên sát khí mãnh liệt.

 

Dương Chấn ở chung với Tần Đại Dũng lâu mà vẫn chưa từng thấy ông ấy như vậy. Ánh mắt anh nhìn Tần Như Phong cũng lộ ra sát khí.

 

Nếu ánh mắt có thể giết người, Tần Như Phong đã bị giết chết nhiều lần rồi.

 

“Tần Như Phong, ông không cần phải giả vờ như chẳng biết gì nữa. Tuy năm đó tôi còn rất nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ những chuyện mà ông đã làm!”

 

“Chính là tên khốn kiếp nhà ông giết bố tôi, Tần Đức Tài!”

 

“Còn có mẹ tôi, Vương Thục Nhã!”

 

Tần Đại Dũng gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

 

Mà sau khi ông ấy nói xong, vẻ mặt Tần Như Phong lập tức thay đổi. Rõ ràng lão ta không ngờ Tần Đại Dũng thật sự còn nhớ rõ chuyện này.

 

Dương Chấn cũng hơi kinh ngạc. Anh tưởng Tần Đại Dũng là một cô nhi, hoàn toàn không biết gì về chuyện lúc nhỏ.

 

Không ngờ bây giờ ông ấy đến nhà họ Tần lại nhớ ra hết.

 

“Cái gì?”

 

“Cậu nói bố cậu là Tần Đức Tài? Mẹ cậu là Vương Thục Nhã à?”

 

“Kẻ giết chết bố mẹ cậu năm đó là Tần Như Phong à?”

 

Bỗng nhiên có một ông cụ tóc bạc phơ xông tới, kích động nhìn Tần Đại Dũng hỏi. Ông cụ còn rưng rưng nước mắt.

 

“Ông là… chú hai Tần Đức Chính?”

 

Tần Đại Dũng cũng kinh ngạc khi nhìn thấy ông cụ.

 

“Cậu thật sự là con của anh trai tôi!”

 

Tần Đức Chính thấy Tần Đại Dũng nhận ra mình thì lập tức kích động, xông lên trước và nắm chặt lấy tay của Tần Đại Dũng, cười to nói: “Ha ha ha ha, anh trai, chị dâu, con trai của hai anh chị không chết, hai người vẫn còn con cháu đời sau!”

 

Tần Đức Chính quá kích động mà rơi nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK