Chương 1312:
Thân thể của lão già mặc áo đạo sĩ đập thẳng lên cửa chống trộm của phòng họp. Cánh cửa chống trộm cực kỳ nặng nề bay thẳng ra ngoài cùng với thân thể của lão già mặc áo đạo sĩ kia.
Một tiếng vang thật lớn, lão già mặc áo đạo sĩ ngã bên ngoài phòng họp.
Lúc này cả phòng họp yên lặng như tờ, ai cũng nhìn chằm chằm bóng dáng của người thanh niên kia.
Đến cả những ông cụ Vương Cảnh hậu kỳ kia, lúc nhìn sang Dương Chấn, trong mắt cũng ngập tràn sự kính nể.
Còn đám con cháu nhà giàu kia đã khiếp sợ nói không nên lời từ nãy giờ.
Thậm chí có người còn bắt đầu hoài nghi, liệu có phải lão già mặc áo đạo sĩ là do Quan Vương mời đến diễn kịch hay không?
Bằng không mạnh như Quan Vương, tại sao lại không đỡ nổi một đòn của đối phương?
Trái lại bị một người trẻ tuổi tát đến không không phân biệt được phương hướng? “Sao, sao cậu ấy có thể mạnh như vậy chứ?”
“Quan Vương, cao thủ Quỷ Môn kia là cao thủ Thần Cảnh thật sao?”
“Nếu không, tại sao lão ta lại không có chút sức chống trả nào trước mặt Cậu Chấn vậy?”
Vài ông chủ nhà giàu hàng đầu Vương thành Quan ngây ngốc hỏi Quan Vương.
Quan Vương cười gượng lắc đầu: “Tôi chắc chắn cao thủ Quỷ Môn kia đúng là cao thủ Thần Cảnh thật. Còn tại sao lão ta không có sức chống trả lại Cậu Chấn là bởi vì thực lực của Dương Chấn vượt xa lão ta”.
Vương Cảnh có sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, Thần Cảnh đương nhiên cũng có bốn giai đoạn nhỏ này.
Lúc này với biểu hiện của Dương Chấn chứng tỏ ít nhất thực lực của anh là Thần Cảnh trung kỳ.
Mỗi một cảnh giới nhỏ bên trong Vương Cảnh đều khó hơn lên trời, thậm chí có rất nhiều cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mấy chục năm vẫn ở cảnh giới này, không cách nào bước lên được cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.
Còn về Thần Cảnh, muốn tiến bộ hơn nữa e là càng khó hơn.
Dương Chấn trẻ như vậy mà đã là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ sao?
Mọi người đều ngây ngốc, hai tay Khương Hùng năm chặt, bởi vì kích động mà cơ thể khẽ run.
Lão ta cũng là cựu chiến sĩ đi từ biên giới phía Bắc ra, lúc này lại tận mắt nhìn thấy, một cao thủ trẻ cũng đi từ biên giới phía Bắc ra lại mạnh mẽ như vậy, lão ta thấy cực kỳ tự hào.
Cao thủ Thần Cảnh trẻ này là anh em biên giới phía Bắc của chúng ta.
Mỗi người ở đây khi nhìn Dương Chấn lần nữa, trong mắt chỉ còn kính sợ, là sự kính sợ dành cho cao thủ Thần Cảnh.
Quan Vương chợt nhớ tới, trước đây lúc lão ta hỏi Dương Chấn, nếu chỉ có Quỷ Môn Miêu Thành, liệu Dương Chấn có thể tự chỉ dựa vào sức của bản thân đối phó với bọn họ không? Lúc đó Dương Chấn không hề do dự trả lời “Được.”
Khi đó, trong lòng lão ta vẫn hơi không tin, nhưng lại không tìm được cách ứng phó Quỷ Môn Miêu Thành, bất đắc dĩ mới bằng lòng phối hợp với Dươnng Thanh.
Lão ta vốn nghĩ dù cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn tới đây, lão ta cũng là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, có thể đánh một trận.
Đến lúc đó, tất cả cao thủ đỉnh phong của cả Vương thành Quan sẽ tập họp lại, còn có những tay súng bắn tỉa hàng đầu của mỗi gia tộc, dù cao thủ Thần Cảnh có đến cũng chỉ có nước chết.
Thậm chí lão ta cũng chưa từng nghĩ tới Dương Chấn đóng một vai trò lớn như thế nào, mãi đến khi sự sống chết của lão ta bị người khác khống chế, lúc này lão ta mới phát hiện cao thủ Thần Cảnh là vô địch.
Khi thực lực đạt tới cảnh giới Thần Cảnh, thì hoàn toàn không phải chỉ dựa vào số đông là có thể đối phó được.
Lão ta vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ mình sắp chết.
Mãi đến khi Dương Chấn mạnh mẽ xuất hiện, khi lão già mặc áo đạo sĩ sắp giết Lâm Hạo trong chớp mắt thì anh đã chặn được đòn trí mạng của đối phương.
Tiếp đó Dương Chấn lại vả mặt lão già mặc áo đạo sĩ ba cái liên tiếp, thì bọ họ mới nhận ra, Dương Chấn là cao thủ Thần Cảnh hàng thật đúng giá.
Dù vậy, lão ta cũng không ngờ Dương Chấn lại có thể dễ dàng đánh bại lão già mặc áo đạo sĩ kia như thế.