Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 1320:

 

Anh ta biết năng lực của Dương Chấn, cũng biết anh có tình cảm sâu nặng với chiến vực. Đây là vinh quang cao nhất chỉ thuộc về Dương Chấn. Anh ta là anh em của Dương Chấn, không hi vọng anh sẽ từ chối.

 

Nhưng anh ta cũng rõ ràng, lúc trước Dương Chấn rời đi là vì vợ con. Anh muốn dùng cả quãng đời còn lại bù đắp thiệt thòi trong năm năm anh rời đi cho vợ con.

 

Vậy nên Mã Siêu thấy rất mâu thuẫn, vừa muốn Dương Chấn đồng ý trở về chiến vực, lại vừa không muốn phá hỏng cuộc sống hiện giờ của anh.

 

Đổng Chiêm Cương cũng vô cùng chấn động, vẻ mặt kính sợ nhìn Dương Chấn.

 

Lúc ông Phùng phái ông ta đi theo Dương Chấn có giao một nhiệm vụ, đó là chuyển lời chiến vực muốn anh trở thành thống lĩnh của cả bốn biên giới.

 

Nhưng lúc ông ta nói với Dương Chấn đã bị anh lập tức từ chối.

 

Hiện giờ lại là ông Phùng, một trong các lãnh đạo cao nhất của chiến vực Chiêu Châu tự mình mời.

 

“Cậu Chấn, tôi mong cậu có thể quay trở lại chiến vực!”

 

Đổng Chiêm Cược bỗng quỳ một chân xuống, vẻ mặt cung kính, khẩn cần nói.

 

Ông ta thật lòng muốn Dương Chấn trở về. Tuy ông ta là bậc cha chú nhưng lại từng nghe rất nhiều truyền thuyết về anh.

 

Lần này được đi theo anh tới Vương thành Quan chính là vinh quang của ông ta.

 

Trong mắt Dương Chấn hiện lên sự dao động. Anh chợt nhắm mắt lại, im lặng không nói lời nào.

 

Ông Phùng cũng biết sự lựa chọn này rất gian nan với Dương Chấn. Ông cụ cũng không sốt ruột, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh.

 

Chỉ cần Dương Chấn đồng ý, ông cụ sẽ lập tức xin chiến vực mở hội nghị cấp cao để thông qua đề nghị bổ nhiệm Dương Chấn làm thống lĩnh của cả bốn biên giới.

 

Với năng lực của Dương Chấn, hội nghị cấp cao này chỉ là hình thức. Sẽ không một lãnh đạo nào ngăn cản đề nghị này.

 

Không biết bao lâu sau, Dương Chấn đột nhiên cười khổ nói: “Tôi có tài đức gì mà có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt này? Nếu mẹ tôi còn sống, chắc hẳn bà ấy sẽ rất tự hào”.

 

Nghe thấy vậy, dường như ông Phùng ở đầu dây bên kia đã biết câu trả lời của anh, lặng lẽ thở dài một tiếng.

 

“Từ lúc rời khỏi biên giới phía Bắc, tôi chỉ muốn làm một người chồng, một người bố có trách nhiệm!”

 

Quả nhiên Dương Chấn đã từ chối. Nhưng ngay sau đó, anh trịnh trọng nói: “Nhưng nếu có một ngày, đất nước có chiến tranh, chắc chắn tôi sẽ trở về, giúp đất nước giành thắng lợi!”

 

Mỗi một chữ anh nói ra đều vang dội.

 

Khiến cho Đổng Chiêm Cương run rẩy, nhiệt huyết dâng trào.

 

Cảm xúc căng thẳng của Mã Siêu cũng biến mất. Anh ta nhìn về bóng người trẻ tuổi kia, ánh mắt ngập tràn kiên định. Đời này anh ta chưa từng hối hận vì đi theo Dương Chấn.

 

Mà Dương Chấn cũng chưa từng khiến anh ta thất vọng!

 

Mặc dù Đổng Chiêm Cương rất kinh ngạc nhưng cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Dương Chấn.

 

Câu trả lời của anh khiến ông ta càng thêm kính trọng. Cũng chỉ có anh hùng vĩ đại như vậy mới không làm mất mặt chiến vực.

 

“Có câu này của cậu là đủ rồi!”

 

Ông Phùng thở dài một hơi cảm thán.

 

Ông cụ biết rõ tình hình của Dương Chấn.

 

Chính vì tính cách coi trọng tình nghĩa nên lúc đầu ông cụ mới nhìn trúng anh.

 

Suốt bao năm chinh chiến, Dương Chấn phải trải qua những lần hiểm nguy thừa sống thiếu chết như thế nào, ông cụ đều biết rõ.

 

“Cảm ơn ông đã hiểu cho tôi!”

 

Dương Chấn cảm kích nói.

 

“Đừng cảm ơn tôi quá sớm, nói không chừng chẳng mấy chốc tôi lại phải mặt dày nhờ cậu ra tay”.

 

Ông Phùng cười đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK