Chương 1879:
Tần Nhã phản ứng giống Tần Y, hết sức kinh ngạc.
“Anh đã chuẩn bị xong máy bay tư nhân, vừa rồi cũng đã thông báo với Y Y rồi. Bây giờ chúng †a đi đón bố và Tiêu Tiêu, sau đó rời khỏi Yến Đô”.
Dương Chấn cố gắng nói chuyện thật bình tĩnh.
“Chồng, sao anh đột nhiên muốn đi du lịch thế?”
Tần Nhã nghỉ ngờ, nhìn chăm chäm vào mắt Dương Chấn nhưng không thấy được gì cả.
Không biết sao, cô luôn cảm giác không đúng.
“Lần này anh đi chấp hành nhiệm vụ đã tới một nơi tuyệt đẹp có núi có sông quả thật giống như cảnh tiên thoát tục, lúc đó anh đã nghĩ chờ tới lúc về sẽ dân mọi người tới đó”.
Dương Chấn vừa cười vừa nói: “Cho nên anh vừa về đã tới tìm mọi người, chỉ sợ người khác phát hiện ra tiên cảnh kia thôi”.
“Anh đã căn dặn Lạc Khải rồi, mấy ngày tới ông ấy sẽ chịu trách nhiệm về tập đoàn Nhạn Chấn. Bây giờ em yên tâm rồi chứ? Vậy chúng ta mau đi thôi!”
Dương Chấn kéo Tần Nhã ra khỏi văn phòng.
Suốt đường đi, anh đều năm chặt tay cô.
Đây là lần đầu tiên anh năm tay Tần Nhã trong tập đoàn Nhạn Chấn như vậy, rất nhiều nhân viên đều kinh ngạc.
Chờ đến lúc bọn họ đến đại sảnh tâng một thì thấy Tân Y đã chờ sẵn.
Trong lúc xuống đây, Tân Y đã nóng lòng gọi điện thoại cho Tân Đại Dũng, bảo ông ấy lập tức qua trường mầm non gặp mặt.
Lúc bọn họ đến trường mầm non thì Tần Đại Dũng cũng đã đến. Bọn họ đón Tiêu Tiêu, sau đó năm người một nhà đi về phía sân bay quốc tế Yến Đô.
Trên đường đi, trong xe đều là tiếng nói cười của Tần Y và Tiêu Tiêu, bầu không khí rất hài hòa.
Dương Chấn cũng thỉnh thoảng nói vài câu, chỉ có Tần Nhã luôn hoang mang vì có dự cảm xấu.
Ba giờ hai mươi bảy phút chiều, cả nhà năm người cuối cùng đã tới sân bay quốc tế Yến Đô.
Mà lúc này chỉ còn một giờ nữa là chuyến bay của Vũ Vũ Lan sẽ bay tới Ninh Châu.
Từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ mất bốn mươi lăm phút, nói cách khác Dương Chấn còn có mười lăm phút cuối cùng có thể đoàn tụ với người nhà.
“Dương Chấn, chỗ con nói thật sự đẹp như vậy sao?”
Tân Đại Dũng mỉm cười hỏi.
Dương Chấn gật đầu: ‘Đúng là rất đẹp đấy bố. Chỗ đó có núi có sông, còn có thảo nguyên và rừng rậm, trên thảo nguyên đều là ngựa, dê, bò, nước trong núi xanh, quả thật chính là cảnh tiên nơi trần thế. Con cạn vốn từ nên không thể nào diễn tả hết được vẻ đẹp của nớ”.
“Bây giờ chúng ta bay, qua tới đó đúng lúc chập tối, nói không chừng còn có thể ngắm mặt trời lặn nữa”.
“Chờ tới tối, chúng ta sẽ dựng lều vải trên thảo nguyên và đốt lửa trại, có thể hát hò nhảy múa quanh đống lửa”.
“Muộn một chút lại có thể nằm trên thảo nguyên, ngẩng đầu nhìn ngắm sao trên bầu trời, biết đâu còn có thể thấy sao băng!”
Dương Chấn vừa cười vừa nói.
Tân Đại Dũng và Tân Y đều hưng phấn, dường như nóng lòng đi tới nơi mà Dương Chấn đã nói.
“Cậu Chấn!”