Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1884:

 

Ngay cả Tân Y cũng cảm thấy khác thường, bèn nhìn về phía Đoàn Vô Nhai: “Chú Đoàn, chị cháu chỉ muốn vào xem thôi cũng không được Toài “Chẳng lẽ ngay cả người làm vợ như chị ấy cũng không có tư cách nhìn anh ấy một cái ư?”

 

Đoàn Vô Nhai vẫn kiên định như cũ, lắc đầu: “Rất xin lỗi!”

 

Nhìn dámg vẻ gần như vô tình của Đoàn Vô Nhai, Tần Nhã bỗng thấy hơi tuyệt vọng.

 

“Tránh ra!”

 

Tân Y không thể chịu nổi nữa, tức giận quát lên vớiĐoàn Vô Nhai: “Chú tránh ra cho cháu!”

 

Đoàn Vô Nhai vẫn thờ ơ như một tòa tháp sắt, cho dù Tần Y đẩy kiểu gì thì cũng không di chuyển.

 

“Anh rể!”

 

Tần Y bỗng hô lớn: “Anh rể, rốt cuộc anh đang làm gì? Tại sao không cho bọn em vào chứ?”

 

“Anh rể, anh có nghe thấy không?”

 

“Nếu anh nghe thấy thì mau ra ngoài đi!”

 

Thấy Tân Y hét lớn như thế, Đoàn Vô Nhai vô cùng ngạc nhiên.

 

Tuy ông ta đang chặn cửa phòng nghỉ nhưng không thể ngăn Tân Y hét.

 

Nhưng cho dù Tân Y gọi thế nào thì trong phòng vẫn im re.

 

Nước mắt Tần Nhã lập tức rơi lã chã: “Dương Chấn, rốt cuộc anh đang ở đâu?”

 

Tân Y cũng có vẻ ngơ ngác: “Anh rể không ở trong đó thật à?”

 

Cô ta gọi bao nhiêu câu như thế mà Dương Chấn vần không trả lời, tức là Dương Chấn không hề ở đây.

 

Tân Đại Dũng cũng ngơ ngác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải Dương Chấn đã lên máy bay với chúng ta ư? Rõ ràng bố thấy nó vào phòng nghỉ mài!”

 

Nhìn đám người đang bi thương, Đoàn Vô Nhai cắn răng, mắt đỏ hoe, chợt nói: “Đúng là cậu Chấn không ở trên máy bay!”

 

“Dương Chấn!”

 

Tần Nhã khóc lóc gọi rồi lao thẳng vào phòng nghỉ.

 

Nhưng phòng nghỉ trống không, làm gì còn bóng dáng của Dương Chấn nữa?

 

Tân Y và Tân Đại Dũng cũng vội chạy vào, đều sững sờ.

 

“Chú Đoàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, Dương Chấn đâu rồi? Xin chú nói cho cháu biết, được không?”

 

Tần Nhã không thấy Dương Chấn đâu, sắp phát điên đến nơi rồi. Cô kích động nói lớn.

 

“Cậu ấy đi rồi!”

 

Đoàn Vô Nhai im lặng một lúc lâu rồi mới nói.

 

“Đi? Anh ấy đi đâu? Tại sao phải đi chứ?”

 

Tần Nhã kích động hét lớn: “Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu? Chú mau nói cho cháu biết, rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”

 

“Chú Đoàn, cháu xin chú, cháu lạy chú, chú nói cho cháu biết rốt cuộc anh ấy đi đâu được không, xin chú nói cho cháu biết được không?”

 

Tần Nhã nói rồi định quỳ xuống.

 

“Thanh Tâm, đừng làm thết”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK