Chương 1047:
Dương Chấn nhìn bóng lưng Ngải Lâm, càng thêm áy náy.
Nếu không bị anh liên lụy, chắc chắn đám cưới giữa Ngải Lâm và Mã Siêu sẽ rất thuận lợi, không chừng bây giờ họ đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài rồi.
Bây giờ Tuyết bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, Mã Siêu suy sụp, Ngải Lâm vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc Mã Siêu.
Cả gia đình họ đã bị anh liên lụy. “Két!”
Dương Chấn đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Mễ Tuyết đã được chuyển đến phòng VIP, lúc này cô ta đang nằm trên giường bệnh với nét mặt thản nhiên, như thể đã ngủ thiếp đi.
Mã Siêu không phát hiện Dương Chấn vừa bước vào, vẫn ngồi cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm vào mặt Mễ Tuyết, nắm chặt lấy tay cô ta.
Sắc mặt Mã Siêu rất khó coi, trong mắt đầy tia máu, trông rất đáng sợ. “Cậu nghỉ ngơi một lát đi, để tôi trồng Tuyết cho”.
Dương Chấn không nhịn được mà nói.
Lúc này Mã Siêu mới ngẩng đầu nhìn về phía Dương Chấn, lắc đầu: “Anh Chấn, em vẫn ổn, anh cứ yên tâm”.
Dương Chấn nhíu mày: “Nếu cậu bị ốm thì ai chăm sóc Tuyết chứ?”
Mã Siêu nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Chấn, bây giờ em chỉ muốn nhìn thấy Tuyết, em sợ nếu em ngủ mất, nhỡ con bé tỉnh lại rồi lỡ mất cơ hội cứu chữa tốt nhất thì phải làm sao bây giờ?”
“Nếu cậu ngã xuống, ai sẽ báo thù cho Tuyết?”
“Nếu cậu ngã xuống, Tuyết sẽ vui khi tỉnh lại ư?”
“Nếu cậu ngã xuống, ai sẽ thay cậu bù đắp nỗi áy náy với Tuyết suốt mười hai năm qua chứ?”
Dương Chấn lạnh lùng chất vấn, từng câu hỏi của anh khiến sắc mặt Mã Siêu tái dần. “Nhưng…
Mã Siêu đang định nói gì đó thì bị Dương Chấn ngắt lời: “Tôi ra lệnh cho cậu, lên giường ngủ ngay!”
“Đây là mệnh lệnh! Không được phản kháng!”
Nghe thấy đây là mệnh lệnh, Mã Siêu bỗng đứng phắt dậy theo phản xạ có điều kiện, cắn răng: “Vâng!”
Trong phòng có một chiếc giường trống, Mã Siêu bước đến nằm lên đó.
Tiếng ngáy khe khẽ nhanh chóng vang lên.
Dương Chấn bước đến, đắp áo khoác của mình cho Mã Siêu, có vẻ đau lòng.
Anh coi Mã Siêu như em trai ruột. Anh ta đã áy náy suốt 12 năm, khó khăn lắm mới tìm thấy em gái, nhưng mới gặp mặt một lần, Mễ Tuyết đã ngã xuống trong vũng máu, thậm chí có lẽ cả đời này cũng không thể tỉnh lại.
Đối với anh ta, chuyện này đúng là một cú sốc khổng “Tuyết à, em phải tỉnh lại nhé!”
“Anh trai em đã buồn lắm rồi, nếu em cứ hôn mê mãi, chắc cậu ấy sẽ day dứt cả đời mất thôi”.
lồ. “Thế nên anh xin em, em nhất định phải tỉnh lại!”
Dương Chấn ngồi cạnh giường Mễ Tuyết, dịu dàng nói.
Mã Siêu ngủ ba tiếng mới dậy. Sau khi tỉnh lại, Mã Siêu nhìn Dương Chấn. “Anh Chấn, em ngủ bao lâu rồi thế?”
Rõ ràng anh ta đã tỉnh táo hơn nhiều, ít nhất trong mắt cũng không còn tia máu nữa.
Dương Chấn nói: “Ba tiếng rồi! Chị Lâm vừa tới, chị ấy bảo lát nữa sẽ mang cơm đến đây”.
Trong lúc anh nói, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Ngải Lâm bước vào. “Anh dậy rồi à!”
Thấy Mã Siêu đã tỉnh táo hơn, rốt cuộc Ngải Lâm cũng bớt lo.
Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Ngải Lâm, Mã Siêu rất đau lòng, bước đến nắm lấy tay cô ấy: “Xin lỗi em, anh khiến em chịu khổ rồi!”