Chương 1292:
Không chỉ Lâm Hạo mà những người lãnh đạo khác của nhà họ Lâm cũng đang khiếp sợ ra mặt nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Dương Chấn khẽ gật đầu với Lâm Hạo rồi nói: “Dẫn tôi đi gặp ông chủ Lâm đi!”
Anh đã tới nhà họ Lâm từ sớm, nhưng cũng đã biết ý định của Lâm Thiên Tường muốn để Lâm Hạo tự mình nắm lấy gia tộc họ Lâm trong tay nên mới không đứng ra giúp từ đầu.
Nay Lâm Lang đã chết, Lâm Hạo cũng đã bộc lộ thực lực cực mạnh, những người cầm quyền khác của nhà họ Lâm nào còn ai dám tranh đoạt vị trí chủ gia tộc?
Cho nên, hiện tại để lộ ra tin tức Lâm Thiên Tường còn sống cũng không có vấn đề gì.
“Bố tôi đang ở trong phòng, ông ấy tự tu dưỡng, giờ tôi sẽ đưa cậu tới gặp ông ấy ngay!”
Lâm Hạo tỏ thái độ hết sức cung kính, nói.
“Được!”
Dương Chấn gật đầu, đi theo Lâm Hạo.
Đợi khi Dương Chấn và Lâm Hạo đi khuất, đám người cầm quyền của nhà họ Lâm trong phòng họp bắt đầu xôn xao cả lên.
“Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra?”
“Vừa rồi người thanh niên kia có nói muốn gặp chủ gia tộc? Lâm Hạo còn nói, chủ gia tộc đang ở trong phòng riêng tự tu dưỡng, thậm chí còn dẫn người thanh niên kia đến gặp?”
“Không phải chủ gia tộc đã chết rồi sao?”
Bấy giờ, tất cả mọi người đều ngây ra.
Trong lòng mọi người đều tràn đầy khiếp sợ và nghi hoặc, ngay sau đó đã có người đoán ra tất cả.”Lẽ nào chủ gia tộc chưa chết, ông ấy vẫn còn sống? Lâm Hạo mang di chúc của chủ gia tộc tới đây yêu cầu kế thừa vị trí, chính là để thử chúng ta?”
Bỗng có người thốt ra suy đoán.Ông ta vừa dứt lời, tất cả đều trợn tròn mắt, lòng sợ hãi tột cùng.Nếu quả là như vậy, chẳng phải những việc bọn họ đã từng làm để tranh giành quyền thế trước đây đều đã bị chủ gia tộc biết cả?Nay bên cạnh chủ gia tộc có thêm một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ là Lâm Hạo, còn ai có thể lay động địa vị của nhánh chính?Lúc này, Lâm Hạo đã dẫn Dương Chấn tới phòng của Lâm Thiên Tường.”Thưa bố, vừa rồi Cậu Chấn đây đã cứu nhà họ Lâm chúng ta!”
Lâm Hạo vừa vào phòng liền vội vàng báo cáo với Lâm Thiên Tường.Lâm Thiên Tường đến nay vẫn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra ngoài kia, chỉ biết bên ngoài nhà họ Lâm vừa vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó đã thấy Lâm Hạo dẫn Dương Chấn tới đây.
Giờ đây nghe Lâm Hạo nói, lão ta mới lờ mờ đoán ra đã có chuyện lớn.
Lâm Hạo vội thuật lại toàn bộ sự việc với Lâm Thiên Tường. Khi Lâm Thiên Tường biết Dương Chấn bỗng nhiên xuất hiện, đạp bay Lâm Lang cứu toàn bộ nhà họ Lâm, vẻ mặt lão ta tràn đầy cảm kích.
“Bịch!”
Lâm Thiên Tường chợt quỳ phịch hai gối xuống đất, nói với Dương Chấn bằng giọng cảm kích vô cùng: “Xin cảm tạ ơn cứu mạng của Cậu Chấn, từ nay về sau, cậu chính là ân nhân của nhà họ Lâm tôi!”
Nếu để người ngoài thấy cảnh tượng Lâm Thiên Tường quỳ gối trước mặt Dương Chấn như thế này, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Lão ta chính là người đứng đầu gia tộc họ Lâm, một trong bốn gia tộc lớn nhất của Vương thành Quan này, tính trong khắp Chiêu Châu, đây là gia tộc có thể xếp vào hàng những gia tộc đứng đầu.
Không chỉ có thế, Lâm Thiên Tường còn là một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
Một người đứng đầu gia tộc quyền thế cỡ đó lại quỳ gối trước một thanh niên chưa đầy ba mươi.
“Ông chủ Lâm xin hãy đứng lên đi!”
Dương Chấn vội vàng bước tới tự mình đỡ Lâm Thiên Tường đứng lên.
Tuy thực lực của anh vượt xa Lâm Thiên Tường nhưng trước mặt lão ta, anh vẫn chỉ là một thanh niên hàng con cháu, để một người cao tuổi như thế quỳ xuống với mình thì thật là tổn thọ.
“Cậu Chấn, vô cùng cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, nhà họ Lâm hôm nay coi như xong rồi”.
Lâm Thiên Tường nắm chặt tay Dương Chấn mãi không chịu buông, ánh mắt tràn ngập cảm kích.