Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1838:

 

Độc Du hiểu rất rõ tình huống hiện tại, bình thản nói: ‘Lần này Đoàn Hoàng thật sự có khả năng hạ quyết tâm giết ngài đấy!”

 

“Không thể nào!”

 

Cho đến bây giờ, Đoàn Vô Nhai vẫn không chịu tin, bố mình sẽ hạ lệnh giết mình.

 

Độc Du không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía hai cao thủ Thần Cảnh kia, sẵn sàng chiến đấu.

 

Dương Chấn lộ vẻ bất đắc dĩ, bước lên trước, nói: “Các vị đã không muốn đi thì tôi càng không thể đi, nói sao thì tôi cũng chính là người giết Đoàn Vô Viêm mà!”

 

Dương Chấn hiểu rõ vì sao Đoàn Hoàng lại giận dữ đến mức ngay cả Đoàn Vô Nhai cũng không buông tha, nguyên nhân chính là vì Đoàn Vô Viêm.

 

Mặc dù anh không thể hiểu vì sao cùng là con mình mà Đoàn Hoàng lại phân biệt đối xử đến thế, nhưng anh vẫn muốn đi gặp Đoàn Hoàng một lần.

 

Với thực lực của anh hiện nay, dù Đoàn Hoàng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, anh cũng không Sợ.

 

“Cậu Chấn!”

 

Đoàn Vô Nhai nhìn Dương Chấn, sốt ruột nói: “Cậu đi mau đi, chuyện này vốn không liên quan gì đến cậu”.

 

Vừa nói, ông ta vừa ra sức nháy mắt với Dương Chấn.

 

Ông ta là hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn, dù giết Đoàn Vô Viêm thì cũng có thể có được một đường sống.

 

Nhưng nếu để Đoàn Hoàng biết, người giết Đoàn Vô Viêm chính là Dương Chấn, Đoàn Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Dương Chấn.

 

Đoàn Vô Nhai không muốn Dương Chấn và Hoàng tộc họ Đoàn nảy sinh xung đột, ông ta hiểu rõ, Dương Chấn là người có lai lịch rất lớn, có lẽ ngay cả chính Dương Chấn cũng không rõ ràng lắm.

 

Ngày ấy ở Yến Đô, khi Dương Chấn đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành, anh đã rơi vào tình thế nguy hiểm, chợt có một giọng nói tựa hồ như đến từ chín tầng trời đuổi cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia đi.

 

Nếu không, có lẽ Dương Chấn đã không thể sống sót tới giờ.

 

Dù Dương Chấn không có lai lịch hơn người thì chỉ với năng lực có thể đánh ngang tay với cao thủ Siêu Phàm Cảnh của anh, ông ta cũng không muốn Dương Chấn và Hoàng tộc họ Đoàn nảy sinh xung đột.

 

Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Đoàn Vô Nhai, Dương Chấn chỉ bình thản nói: “Ông yên †âm, tôi sẽ không làm gì Đoàn Hoàng đâu, dù sao ông ta cũng là bố của ông”.

 

“Tất nhiên, nếu chính ông ta muốn chết thì không trách được tôi, nhưng tôi hứa với ông là sẽ tha mạng cho ông ta một lần!”

 

Nghe Dương Chấn nói thế, nỗi lo âu trong lòng Đoàn Vô Nhai cũng vơi bớt phần nào, nhưng Độc Du và Đoàn Ngữ Yên vẫn còn bên cạnh, ông ta vẫn phải lo lắng cho hai người.

 

Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia vẫn thờ ơ nhìn Đoàn Vô Nhai, như không hề nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi.

 

“Đi thôi!”

 

Dương Chấn bình thản lên tiếng.

 

Đã đến nước này, có nói thêm gì cũng chẳng tác dụng, Đoàn Vô Nhai đành phải đồng ý, dân theo Độc Du và con gái cùng Dương Chấn đi về phía nơi ở của Đoàn Hoàng.

 

Hoàng phủ họ Đoàn rất lớn, biệt viện của Đoàn Vô Nhai ở góc Đông Bắc, còn nơi Đoàn Hoàng ở chính là trung tâm của Hoàng phủ họ Đoàn, đi bộ cũng mất tối thiểu mười phút.

 

Mười phút sau, bốn người cùng hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tới cung điện của Đoàn Hoàng.

 

Trong điện phủ cực lớn, có một chiếc ngai vàng đặt trên đài cao.

 

Phía dưới có bốn cao thủ Thần Cảnh và vài cao thủ bán bộ Thần Cảnh xếp hàng hai bên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK