Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn dám vô lễ với Cậu Chấn thì lần sau mục tiêu của con dao này chính là cái đầu của các người”.

 

Tiền Bưu đứng trước mặt Quan Hồng Vĩ, dửng dưng nói.

 

Hai tên thị vệ cũng như tháo chạy khỏi đó.

 

Cuối cùng phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại.

 

Quan Duyệt lòng đầy lo lắng, nhìn Dương Chấn nói: “Sư phụ, dù sao chú hai của tôi cũng là Nhị vương tử của nhà họ Quan, mấy người đối xử với ông ta như vậy xem như đã thực sự kết oán với Vương tộc họ Quan rồi. Sau này có muốn tháo gỡ e là rất khó”.

 

Dương Chấn lạnh lùng nói: “Anh không hề có ý định muốn kết oán với Vương tộc họ Quan, càng không có chuyện hóa giải ân oán”.

 

Lúc này, Quan Duyệt đột nhiên có cảm giác, cho dù là Quan Vương đích thân tới, e rằng Dương Chấn cũng sẽ không nể mặt lão ta.

 

“Tiền Bưu, ông chịu trách nhiệm về sự an toàn của Quan Duyệt trong thời gian này. Nếu có ai dám quấy rầy việc dưỡng thương của cô ấy, ngay cả người của Vương tộc họ Quan cũng không cần khách sáo”.

 

Dương Chấn đột nhiên nhìn Tiền Bưu và căn dặn.

 

“Rõ!”

 

Tiền Bưu nói một cách nghiêm túc.

 

“Ngày mai là ngày vui của người anh em tốt của anh, sợ là anh không có thời gian đến bệnh viện thăm em. Em yên tâm dưỡng thương, chờ anh giải quyết xong chuyện cần làm sẽ tới thăm em”.

 

Dương Chấn nhìn Quan Duyệt và dặn dò: “Có Tiền Bưu ở đây, không ai có thể làm tổn thương em, trừ khi đó là cao thủ hàng đầu của Vương tộc họ Quan”.

 

Quan Duyệt gật đầu: “Sư phụ, cảm ơn anh!”

 

Dương Chấn cười rực rỡ: “Từ khoảnh khắc em đỡ đạn thay cho anh, anh đã nhận đồ đệ là em đây rồi. Đợi em khỏe lại, anh sẽ truyền thụ cho em một ít võ công của anh”.

 

Nghe Dương Chấn nói vậy, Quan Duyệt đột nhiên tràn đầy tinh thần, hai mắt như sáng lên, gật đầu lia lịa: “Sư phụ, anh yên tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm ở viện dưỡng thương để sớm ngày bình phục tìm anh học võ”.

 

Thấy Quan Duyệt đầy vẻ kích động, Dương Chấn bất lực cười: “Được rồi, anh chờ em!”

 

Sau đó, anh quay lưng rời đi.

 

Ngày mai là ngày đại hỷ của người anh em tốt Mã Siêu, là người duy nhất Mã Siêu coi là người thân, đương nhiên anh không thể lơ là được.

 

Có những việc anh bắt buộc phải tự mình làm.

 

Đúng lúc này, Quan Hồng Vĩ đã rời khỏi bệnh viện và đi đến một chiếc sân nhỏ trong một biệt thự độc lập.

 

“Bố, sao bố lại đến đây?”

 

Quan Hồng Vĩ vừa xuống xe thì một cô gái trẻ bước ra, khi nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Quan Hồng Vĩ, cô ta đã rất ngạc nhiên: “Bố, bố bị làm sao thế? Sao mặt lại sưng đến nông nỗi này?”

 

Vừa rồi Tiền Bưu dùng sức rất mạnh, hai bên má của Quan Hồng Vĩ đã sưng đỏ cả lên.

 

“Bố biết con đã phải chịu uất ức ở Yến Đô nên đến tìm ông nội con để bố đến đây giúp con. Bố vừa đến Yến Đô thì liền đến tìm ngay đứa con gái đê tiện Quan Duyệt kia”.

 

“Nhưng bố không ngờ bên cạnh đứa con gái đê hèn đó lại có cao thủ bảo vệ, còn đánh bố hai cái bạt tai. Mối thù này bố nhất định phải trả”.

 

Khuôn mặt của Quan Hân hiện lên một vẻ xấu xa.

 

“Ồ? Con có cách giải quyết sư phụ của Quan Duyệt sao?”

 

Quan Hồng Vĩ lập tức trở nên đầy mong đợi.

 

“Sư phụ của Quan Duyệt tên là Dương Chấn, bên cạnh còn có một người anh em tốt tình cảm như anh em tên là Mã Siêu. Ngày mai chính là ngày vui của Mã Siêu”.

 

Quan Hân nheo mắt nói: “Ngày mai con sẽ để Dương Chấn biết hậu quả khi dám chống đối với con là như thế nào”.

 

Ở một bên khác, sau khi Dương Chấn ra khỏi bệnh viện, anh liền đến phòng sales của Thành Mộng Hoan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK