Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1244:

 

Khương Hùng gọi Dương Chấn như vậy khiến Lâm Thiên Tường hơi ngạc nhiên. Khương Hùng là ông chủ nhà họ Khương thế mà lại gọi Dương Chấn là Cậu Chấn một cách đầy cung kính, đã vậy còn dùng từ “xin” nữa chứ.

 

Điều này chứng tỏ Khương Hùng cực kỳ tôn trọng Dương Chấn.

 

“Ông Khương, ông còn việc gì sao?”

 

Dương Chấn lên tiếng hỏi.

 

“Tôi còn chưa giới thiệu cho cậu biết, vị này là Lâm Thiên Tường – ông chủ nhà họ Lâm một trong bốn gia tộc lớn ở Vương thành Quan”.

 

Khương Hùng cười nói, sau đó giới thiệu với Lâm Thiên Tường: “Đây là cậu Dương Chấn, là bạn vong niên của tôi”.

 

“Ồ?”

 

Lần này Lâm Thiên Tường càng ngạc nhiên hơn, lão ta mỉm cười nhìn Dương Chấn nói: “Xin chào Cậu Chấn, tôi là Lâm Thiên Tường!”

 

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Chào ông chủ Lâm!”

 

Dương Chấn hơi không hiểu tại sao Khương Hùng lại giới thiệu Lâm Thiên Tường cho anh làm quen, nhưng nếu Khương Hùng đã chủ động giới thiệu thì đương nhiên anh sẽ không từ chối.

 

“Nếu Cậu Chấn có rảnh, xin mời đến nhà họ Lâm chúng tôi chơi. Chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón long trọng”.

 

Lâm Hạo cũng đi tới tiếp lời.

 

Ông ta rất tán thưởng Phùng Tiểu Uyển, mà Phùng Tiểu Uyển lại nghe lời Dương Chấn răm rắp.

 

Trong khi đó Khương Hùng còn chủ động giới thiệu Dương Chấn với Lâm Thiên Tường, rõ ràng thân phận của Dương Chấn rất không tầm thường.

 

Khương Hùng đối xử rất lịch sự với Dương Chấn nên ông ta cũng không thể thất lễ được.

 

Dương Chấn khẽ mỉm cười: “Nếu có rảnh tôi nhất định sẽ đến thăm nhà họ Lâm!”

 

“Ha ha, được! Tôi chờ cậu!”

 

Lâm Hạo cười lớn nói.

 

“Ông chủ Khương, tôi dạo một vòng trước cửa chết, có nhiều người cho rằng tôi đã chết. Tôi phải về nhà họ Lâm giải quyết một số việc riêng, hẹn hôm khác gặp mặt!”

 

Lâm Thiên Tường đột nhiên lên tiếng, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

 

Xem ra nhà họ Lâm cũng giống như nhà họ Khương. Có một số người nóng lòng muốn bọn họ chết sớm để tranh giành quyền lực gia tộc.

 

“Được, vậy ông chủ Khương cứ đi thong thả, nếu cần người nhà họ Khương giúp đỡ thì cứ lên tiếng!”

 

Khương Hùng nói.

 

“Ông chủ Khương cũng vậy. Tuy thần y nhỏ đã cứu tôi nhưng dù sao cũng ở nhà họ Khương của ông, coi như tôi nợ ân tình của ông. Nếu ông có gì khó giải quyết thì cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ giúp ông”.

 

Lâm Thiên Tường cũng rất thoải mái nói.

 

Lâm Hạo cố ý nhìn ông chủ nhánh hai và nhánh ba, giọng điệu trêu tức nói: “Bố, bố không biết đâu, vừa nãy ông chủ nhánh hai và nhánh ba cứ xúi giục con giết chết thần y nhỏ đấy. Nếu không phải ông chủ Khương cản lại, sợ rằng con đã bị bọn họ khích bác rồi”.

 

“Cái gì? Còn có chuyện này nữa sao?”

 

Lâm Thiên Tường lập tức nổi giận: “Đúng là điếc không sợ súng. Nếu không nể mặt ông chủ Khương, tôi chắc chắn đã giết các người rồi”.

 

Ông chủ nhánh hai và nhánh ba núp phía sau, cả người run lẩy bẩy, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng cũng không dám nói gì.

 

“Ông chủ Khương, nếu ông có chỗ không tiện ra tay thì nhất định phải nói với tôi đấy!”

 

Lâm Thiên Tường híp mắt nói.

 

Lời này thoạt nghe như đang nói với Khương Hùng, nhưng thực tế cũng là nói cho ông chủ nhánh hai và nhánh ba nghe.

 

“Ha ha, được, nhất định!”

 

Khương Hùng cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK