Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1958:

 

“Anh này, chị họ tôi thật sự tốt lắm, tốt vô cùng, sau này cũng sẽ là một người vợ hiền, xem như tôi cầu xin anh, ở bên chị ấy đi, được không?”

 

Càng nói, nước mắt càng chảy xuống.

 

Dương Chấn có thể thấy được Mục Thiên Thiên thật sự muốn mình và Lục Tinh Tuyết về chung một nhà.

 

Anh im lặng không nói gì, lòng đản đo khôn kể.

 

Đương nhiên Dương Chấn biết Lục Tỉnh Tuyết là một cô gái tốt đến nhường nào, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện, dường như không thể tìm ra được một khuyết điểm gì.

 

Một cô gái như thế mà chủ động thì có lẽ không một người đàn ông nào có thể chối từ.

 

Chỉ là, nếu anh chấp nhận Lục Tỉnh Tuyết, rồi một ngày nào đó phát hiện ra mình đã có người thương thì khi đó anh nên làm gì với tình cảm giữa mình và cô gái này đây?

 

“Anh đừng cả nghĩ, bây giờ anh cứ đi tìm chú Lục nói cho chú ấy biết anh muốn cưới chị họ”.

 

Mục Thiên Thiên thấy Dương Chấn do dự, liền nắm tay anh muốn đi tìm Lục Xuyên.

 

“Chú Lục và ông cụ Lục rất hài lòng về anh.

 

Chỉ cần anh lên tiếng, bọn họ chắc chăn sẽ không ngăn cản việc hôn nhân giữa anh và chị họ, chúng ta đi nhanh thôi!”

 

Dương Chấn vẫn hờ hững, rốt cục quyết định nói: “Thiên Thiên, có thể tôi đã kết hôn rồi!”

 

“Không phải anh vấn chưa nhớ lại sao?”, Mục Thiên Thiên cuống lên.

 

“Mấy ngày nay, mỗi buổi tối tôi đều mơ thấy một cô bé gọi tôi là bố. Cảm giác đó vô cùng gần gũi, tôi gần như có thể xác định được cô bé đó là con gái của tôi”.

 

Vẻ mặt Dương Chấn nghiêm túc nói: “Ngoài cô bé đó ra, còn có một cô gái rất trẻ, nếu tôi đoán không lầm cô ấy chính là vợ tôi!”

 

“Không thể nào!”

 

Mục Thiên Thiên gấp đến sắp khóc: “Anh cũng đã nói đó chỉ là giấc mơ thôi mà, sao có thể coi là thật được chứ?”

 

“Tôi còn mơ thấy đứa con tương lai của tôi nữa đấy. Nói theo cách của anh chẳng phải tôi đã sinh con rồi sao?”

 

Dương Chấn lắc đầu: “Việc này không giống nhau”

 

Mặc kệ Mục Thiên Thiên lôi kéo thế nào, Dương Chấn vẫn thờ ơ. Anh đã hạ quyết tâm, trừ khi chäc chắn mình độc thân, bằng không anh sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ cô gái nào khác.

 

“Anh vô tình đến thế sao?”

 

Mục Thiên Thiên nhất thời nổi giận, sa sâm mặt nói: “Nếu không có chị họ và tôi thì anh có thể sống đến hôm nay sao?”

 

“Anh đối xử với người cứu mạng mình như vậy sao?”

 

Vẻ mặt Dương Chấn chua xót, đột nhiên nghiêm túc nói: “Thiên Thiên, bây giờ tôi có thể cưới Tỉnh Tuyết, nhưng cô có nghĩ tới nếu tôi cưới cô ấy rồi, đợi sau này khi tôi nhớ lại, lỡ như tôi thật sự có vợ con thì Tinh Tuyết phải làm sao?”

 

“Thay vì đợi đến lúc tình cảm sâu đậm mới cắt đứt không bằng dứt khoát bóp chết khi nó mới vừa nhen nhóm, đúng không?”

 

“Cô là em họ của Tỉnh Tuyết, hai chị em lại thân thiết, chắc cô cũng mong cô ấy được hạnh phúc, đúng không?”

 

“Tôi làm như vậy vì không muốn cho Tỉnh Tuyết hy vọng, sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao. Tỉnh Tuyết là một cô gái vô cùng lương thiện, tôi không muốn cô ấy chịu tổn thương dù chỉ là một ít!”

 

Dương Chấn nói rất dõng dạc, khiến Mục Thiên Thiên vốn đang kích động lập tức cũng bình tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK