Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 2029:

 

Dù vậy anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh.

 

Mà Long Dược thì tăng thẳng từ Siêu Phàm Nhị Cảnh lên Siêu Phàm Tam Gảnh.

 

Khoảng cách giữa hai người quá lớn!

 

“Vốn dĩ tao định tìm một cơ hội thích hợp rồi hãng đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng tao phát hiện nếu cứ ở Siêu Phàm Nhị Cảnh thì khó mà giết mày được”.

 

Long Dược hờ hững nhìn Dương Chấn như thể đang nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay tao sẽ đột phá”.

 

“Mày có thể ép tao đột phá để giết mày, riêng việc này thôi cũng đã vinh dự cho mày lắm rồi!”

 

Mặt Dương Chấn khá khó chịu, anh nhìn Long Dược chằm chăm: “Ông và tôi không hề có xích mích hay hận thù gì, ông cũng biết rõ cái chết của Long Khoa không hề liên quan đến tôi.

 

Thậm chí ông cũng bị Long Hoàng lợi dụng để giết tôi”.

 

“Vậy mà ông vẫn định đấu đến cùng với tôi à?”

 

“Tôi có thể đồng ý với ông răng chỉ cần ông chịu thua, tôi sẽ tha cho Hoàng tộc họ Long!”

 

Đây là lần đầu tiên Dương Chấn cúi đầu, không phải vì anh sợ mà anh không biết, một khi anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì liệu có tỉnh táo được không.

 

Trong khoảng thời gian này, anh đang luyện cách tiến vào trạng thái cưồng bạo rồi giải trừ nó nhưng bây giờ là thực chiến.

 

Một khi đấu trận sinh tử với Long Dược, khó mà đoán được kết quả.

 

Tiến vào trạng thái cuồng bạo càng lâu, anh càng khó kiểm soát bản thân, cũng có nghĩa là anh phải đánh bại Long Dược trong khoảng thời gian ngắn. Nếu vượt quá một khoảng thời gian nhất định, anh khó mà tỉnh táo lại được.

 

Thậm chí có thể nói là hy vọng xa vời.

 

Nghe Dương Chấn nói, Long Dược bật cười, cười giều cợt: “Vốn dĩ tao cứ tưởng mày sẽ dốc hết sức đấu với tao nhưng không ngờ chưa bắt đầu mà mày đã sợ rồi”.

 

“Mày làm tao thất vọng quá Mặt Dương Chấn tối sâm, không ngờ mình không muốn cả hai đều thiệt nhưng lại bị Long Dược nghĩ là mình sợ.

 

Lúc trước khi anh chiến với Black Doctor, mặc dù sức chiến đấu của Black Doctor là Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng ông ta vẫn bị thương nặng.

 

Huống chỉ Long Dược mới có Siêu Phàm Tam Cảnh?

 

“Ông muốn đấu một trận sống còn với tôi đúng không?”, giọng Dương Chấn trầm xuống.

 

“Dương Chấn, mày tự đề cao bản thân mình quá rồi đó”.

 

Long Dược không giận mà còn cười: “Một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như mày mà dám nói vậy với cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, mày không thấy buồn cười à?”

 

Dương Chấn không nói gì, chỉ là ánh mắt đang nhìn Long Dược dần lạnh lẽo.

 

“Nếu ông đã muốn chiến, tôi mà không đồng ý, chäc ông thất vọng lắm nhỉ?”

 

Dương Chấn nói bâng quơ.

 

Cảm nhận được sự bình tĩnh của Dương Chấn, bỗng dưng Long Dược hơi luống cuống, ông ta cảm nhận được sự đe doạ của Dương Chấn.

 

“Thăng nhóc, tao biết mày cũng có cách để trở nên mạnh hơn nhưng dù gì tao cũng là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh. Một khi tao mà ra tay rồi, mày sẽ không còn cơ hội ra tay đâu”.

 

Long Dược nheo mắt nói: “Bây giờ tao cho mày được sử dụng cách để trở nên mạnh mẽ, nhường mày ba chiêu. Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội ra tay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK