Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1321:

 

Dương Chấn cười khổ: “Sao tôi nhận nổi chữ mời này của ông?”

 

“Ha ha ha ha…”

 

Ông Phùng sảng khoái cười lớn, bỗng chân thành nói: “Tiểu Uyển là đứa trẻ đáng thương, bố mẹ đều hi sinh trên chiến trường. Tiểu Uyển được mổ ra sau khi mẹ nó qua đời”.

 

“Vợ của Ái Dân cũng hi sinh oanh liệt trên chiến tường, năm xưa Ái Dân cũng cống hiến rất nhiều cho Chiêu Châu”.

 

“Có thể nói cả nhà Ái Dân đều hi sinh vì quốc gia này. Ái Dân chỉ có một đứa cháu gái, sau này nhờ cậu chăm sóc cho Tiểu Uyển!”

 

Nói xong, ông Phùng đã nghẹn ngào.

 

Ông Phùng là anh trai của thần y Phùng. Lúc thần y Phùng qua đời, ông Phùng bận chuyện ở chiến vực không thể tới đưa tiễn lần cuối.

 

Dương Chấn chợt thấy tôn kính. Trước đó anh đã biết về thân thế của Phùng Tiểu Uyển.

 

Giờ phút này, ông Phùng lại nhắc tới khiến anh càng thêm kính trọng cả nhà thần y Phùng.

 

“Ông Phùng yên tâm, sau này Tiểu Uyển chính là em gái tôi, không ai được tổn thương em ấy!”

 

Dương Chấn trịnh trọng nói.

 

“Được, tôi tin cậu!”

 

Nói xong, ông Phùng cúp máy.

 

Đổng Chiêm Cương và Mã Siêu cũng dần bớt đi cảm giác vinh dự khi nghe ông Phùng nói muốn Dương Chấn làm thống lĩnh của bốn biên giới vì nghe thấy thân thế của Phùng Tiểu Uyển.

 

“Sau này, Tiểu Uyển cũng giống Mễ Tuyết, đều là em gái ruột của em!”

 

Mã Siêu cũng lên tiếng.

 

Mấy tiếng sau, bốn người Dương Chấn, Mã Siêu, Đồng Chiêm Cương và Phùng Tiểu Uyển cùng lên máy bay về Yến Đô.

 

Vừa đến Yến Đô, Đổng Chiêm Cương lập tức tạm biệt Dương Chấn rời đi.

 

Đây là lần đầu tiên Phùng Tiểu Uyển rời khỏi thôn Ngô Gia. Đừng nói là Yến Đô, đến cả Vương thành Quan cô ta cũng chưa từng dạo tới.

 

Lúc này đến Yến Đô, cô ta có cảm giác như nhà quê lên tỉnh.

 

“Đây là Yến Đô sao?”

 

Phùng Tiểu Uyển vui sướng nhìn thế giới mới tràn đầy màu sắc.

 

Dù sao cô ta cũng là thiếu nữ mới hai mươi tuổi đầu, đương nhiên sẽ hiểu kỳ với thế giới mới lạ này.

 

Dương Chấn gật đầu cười: “Sau này chúng ta sẽ sống ở đây, dần dần em sẽ yêu thích thành phố này thôi”.

 

Phùng Tiểu Uyển cười đáp: “Em đã yêu thành phố này rồi”.

 

“Ha ha, vậy thì tốt!”

 

Dương Chấn cười lớn.

 

Lúc trước anh còn lo lắng, Phùng Tiểu Uyển lớn lên trong thôn Ngô Gia sẽ không thích ứng được ở Yến Đô.

 

Không ngờ Phùng Tiểu Uyển vừa tới đã yêu thích thành phố này.

 

Nửa tiếng sau, một chiếc taxi đỗ lại trước cổng khu biệt thự thành Mộng Hoan.

 

Đây chính là quà cưới Dương Chấn mua tặng Mã Siêu. Hiện giờ cả nhà Mã Siêu và Mễ Tuyết đều sống ở đây.

 

“Cậu Siêu về rồi à?”

 

Mã Siêu vừa dẫn mọi người về nhà, dì giúp việc Ngải Lâm thuê đã chạy tới đón, cung kính nói.

 

Mã Siêu khẽ gật đầu: “Dì Lý, dạo này sức khỏe của Mễ Tuyết có chuyển biết tốt hơn không?”

 

Nghe thấy thế, vẻ mặt dì Lý trở nên đau thương, khẽ lắc đầu: “Người tốt sẽ được trời phù hộ. Nhất định Mễ Tuyết sẽ tỉnh lại”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK