Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1332:

 

Nghĩ tới sự lợi hại của Dương Chấn, Tôn Húc lại càng hoảng sợ.

 

Thế nhưng đám người cầm quyền nhà họ Tôn đều nhao nhao lắc đầu không hay biết gì.

 

“Chết tiệt!”

 

Tôn Húc tức giận mắng một tiếng, không ngờ có kẻ dám dẫn người tới đây.

 

Hơn nữa, chỉ những người có địa vị cao trong gia tộc mới có thể dẫn người khác vào đây.

 

“Vô cùng xin lỗi Cậu Chấn, nhưng lời tôi nói đều là sự thật. Tôi không hề biết tại sao bố vợ và con gái của cậu lại ở đây”.

 

Tôn Húc lập tức chịu thua, lên tiếng cam đoan: “Tôi có thể thề với cậu, chờ sau khi điều tra rõ chuyện này sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục”.

 

“Dù là ai bắt bố vợ và con gái cậu tới đây, tôi đều sẽ tự mình giao người ra, tùy cậu xử trí!”

 

Nghe thấy thế, đám người cầm quyền của nhà họ Tôn đều kinh hãi.

 

Nhưng nghĩ tới thực lực khủng bố của Dương Chấn, cũng chỉ có cách này mới có thể xoa dịu lửa giận của anh, bọn họ đành phải im lặng.

 

Dương Chấn không để ý tới Tôn Húc, quay sang hỏi Tần Đại Dũng: “Bố nói cho con biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt hai người vào đây?”

 

Tần Đại Dũng đang ngồi trong góc khuất do dự một lúc mới nói: “Bố và Tiêu Tiêu bị ông ta bắt tới đây”.

 

Tần Đại Dũng chỉ vào thi thể của Tần Xương.

 

Mọi người đều nhìn sang. Tôn Húc ra lệnh cho quản gia bên cạnh: “Ông qua nhìn thử xem là ai!”

 

Quản gia vội vàng đi tới, đánh giá thi thể Tần Xương mấy lần rồi liên tục lắc đầu.

 

“Ông chủ, người này không phải người nhà họ Tôn. Tôi chưa từng gặp người này”.

 

Quản gia nói.

 

Ông ta là quản gia của nhà họ Tôn, biết rõ mọi chuyện trong gia tộc như lòng bàn tay. Ông ta còn có một năng lực đặc biệt, chỉ cần là người nhà họ Tôn mà ông ta từng gặp, ông ta đều có thể nhận ra.

 

Mặc dù không nhớ được tên của từng người nhưng ít nhất có thể xác định đó có phải người trong gia tộc hay không.

 

Tôn Húc cau mày hỏi: “Ông chắc chứ?”

 

Quản gia vội vàng gật đầu: “Ông chủ, tôi chắn chắn!”

 

Tôn Húc nhíu mày thật chặt, im lặng một lúc mới nói với Dương Chấn: “Cậu Chấn cũng nghe thấy rồi đấy, người này không phải người nhà họ Tôn”.

 

Dương Chấn lạnh giọng hỏi: “Rồi sao?”

 

“Tôi hi vọng cậu có thể cho tôi thời gian điều tra chân tướng. Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới nhà họ Tôn, tôi sẽ tự mình đưa kẻ cầm đầu tới gặp cậu”.

 

Tôn Húc chân thành nói.

 

Ông ta đang rất sợ hãi. Không gia tộc lớn nào ở Yến Đô không biết Dương Chấn rất bảo vệ người nhà.

 

Huống hồ hôm nay người bị nhốt trong hầm trú ẩn của nhà họ Tôn còn là đứa con gái anh yêu thương nhất và bố vợ.

 

“Được, tôi cho ông một ngày. Giờ này ngày mai nếu ông vẫn chưa đưa ra được câu trả lời chắc chắn, đừng trách tôi không nương tay”.

 

Dương Chấn lạnh lùng uy hiếp.

 

Tiêu Tiêu đã ngất xỉu vì hoảng sợ quá độ, Tần Đại Dũng cũng bị thương rất nặng. Anh phải mau chóng đưa họ tới bệnh viện.

 

“Được!”

 

Tôn Húc không dám cò kè mặc cả, vội vàng đồng ý.

 

“Dương Chấn, cậu không rời khỏi đây được đâu!”

 

Ngay lúc Dương Chấn đang định đưa bố vợ và con gái rời đi, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK