Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1671:

 

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Long Phi Dương vừa rồi còn thách thức đã bị Dương Chấn tát cho ngã văng ra đường đi giữa phòng khám Ái Dân và tập đoàn Nhạn Chấn.

 

“Mày… Mày dám đánh điện hạ ư?”

 

Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia ngỡ ngàng, căm phẫn chỉ thẳng vào anh, quát.

 

“Chát!”

 

Nhưng ông ta vừa dứt lời thì bị Dương Chấn tát vào mặt.

 

Cũng như Long Phi Dương, dù có là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cũng bị anh tát bay ra ngoài.

 

Trong phòng khám, khóe miệng Vương Chiến và Long Thiên Vũ đều giật giật. Tuy hai người biết Dương Chấn rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến nhường này.

 

Chỉ một cái tát đã đánh bay cao thủ Thần Cảnh trung kỳ ư?

 

“Dương Chấn… Mày muốn chết à!”

 

Bên ngoài, Long Phi Dương hét lên, mặt mũi vặn vẹo.

 

Lúc này ngoài đường đông nghịt, rất nhiều người nhìn thấy anh ta và cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia bay ra từ phòng khám, họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ túm tụm lại đứng xem.

 

Là người được khen ngợi là xuất sắc trong lớp trẻ của Hoàng tộc họ Long, thay thế được địa vị cao quý của Long Thiên Vũ, đã khi nào Long Phi Dương bị ai tát đâu?

 

Quan trọng hơn là còn bị đám đông vây xem, điều này thật sự không khác gì một sự sỉ nhục đối với anh ta.

 

“Long Giang, giết Dương Chấn cho tôi! Tôi muốn thằng đó chết!”

 

Long Phi Dương phẫn nộ hét toáng lên.

 

Khoảnh khắc bị Dương Chấn tát bay ra ngoài, Long Giang đã biết cảnh giới võ thuật của Dương Chấn vượt xa mình, nếu Dương Chấn không nương tay thì lúc này ông ta đã là một cái xác rồi.

 

Sao còn dám xông lên chứ?

 

“Điện hạ, chúng ta về thôi!”

 

Long Giang loạng choạng đứng dậy, trên khóe môi còn dính máu.

 

“Long Giang, tôi bảo ông giết thằng khốn kia cơ mà, không hiểu tôi nói gì à?”

 

Long Phi Dương giận dữ quát.

 

Ông ta đau khổ nói: “Điện hạ, tôi không phải đối thủ của cậu ta”.

 

“Ông nói cái gì?”

 

Long Phi Dương nổi đóa: “Đường đường là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ mà ông lại nói với tôi mình không phải đối thủ của một thằng nhóc ư?”

 

“Long Giang, ông sợ bị Vương Chiến đánh đúng không?”

 

“Bị đánh thì có sao đâu? Ông ta cũng đâu có giết ông được?”

 

“Hôm nay tôi muốn thằng đó chết thì thằng đó phải chết, tôi ra lệnh ông đi giết nó, ngay bây giờ!”

 

Long Giang cực kỳ sốt ruột và sợ hải, lựac họn chính xác nhất bây giờ phải là mau chóng rời khỏi đây mới đúng, Long Phi Dương không muốn sống nữa sao?”

 

“Anh có chắc là muốn giết tôi không?”

 

Ngay lúc này, Dương Chấn đi ra ngoài phòng khám Ái Dân, đằng đằng sát khí nhìn Long Phi Dương.

 

Thấy Dương Chấn đi ra, Long Giang sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, Long Phi Dương cũng cực kỳ kiêng kỵ nhưng thái độ vẫn rất kiêu ngạo, giận dữ nói:

 

“Mày tưởng mình là Vương của Yến Đô thật đấy à? Bản điện hạ muốn giết mày đấy, mày dám giết tao ư?”

 

Cảm nhận được sát ý khủng bố không ngừng tỏa ra từ Dương Chấn, Long Giang sợ hãi quá đỗi, hốt hoảng khuyên can: “Điện hạ, cậu đừng nói nữa!”

 

“Ông ngậm miệng lại cho tôi!”

 

Long Phi Dương gắt gỏng quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK