Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1431:

 

Khương Hùng vốn là một chiến sĩ già xuất ngũ từ chiến vực biên giới phía Bắc cho nên luôn có tình cảm cực kì sâu đậm với chiến vực.

 

Lâm Thiên Tường thì bình tĩnh hơn nhiều, lão ta nhìn về phía Quan Vương, lo âu nói: “Trong năm Vương tộc lớn, chỉ có mình ông từ chối sao?”

 

Quan Vương gật đầu: “Đúng thế, có lẽ bốn Vương tộc khác đang thảo luận công việc tạo liên minh hoặc cũng có thể đang bàn bạc tấn công Vương thành Quan để làm đòn mở màn”.

 

“Quan Vương, nếu ông ta gọi chúng tôi tới, hẳn là đã có phương án đối phó rồi đi?”

 

Lâm Thiên Tường nghiêm nghị nói.

 

“Từ một tuần trước, sau khi Cậu Chấn gặp sự cố, mọi người đều nói Cậu Chấn đã chết, nhưng tôi có thể chắc chắn cậu ấy vẫn còn sống”.

 

“Liên minh các Vương tộc muốn tranh đấu với chiến vực, cũng tức là muốn đối đầu với Cậu Chấn, nếu đã thế, chúng ta tuyệt đối không thể để bọn họ được như ý”.

 

Quan Vương nói, vẻ mặt cực kì hiên ngang lẫm liệt.

 

Khương Hùng hừ lạnh một tiếng: “Khỏi cần nói mấy câu dễ nghe vậy làm gì, nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi bên Yến Đô truyền tới tin Cậu Chấn gặp sự cố, Vương tộc họ Quan các ông vốn đã rút khỏi Yến Đô đã đưa người quay lại đó rồi đúng không?”

 

Nghe Khương Hùng nói thế, Quan Vương lập tức đỏ mặt, đúng vậy, khi vừa biết Dương Chấn gặp tai nạn, lão ta đã lập tức phải người của Vương tộc họ Quan tiến vào Yến Đô.

 

Lâm Thiên Tường cũng nhìn về phía Quan Vương, sắc mặt không được thân thiện, tuy lão ta mới quen biết Dương Chấn chưa lâu nhưng vẫn nhớ rõ, Phùng Tiểu Uyển là ân nhân cứu mạng của lão.

 

Nay Phùng Tiểu Uyển đã nhận Dương Chấn làm anh trai, như vậy Dương Chấn chính là anh của ân nhân cứu mạng lão rồi. “Tôi thừa nhận mình từng có giây phút hồ đồ, phải người tới Yến Đô, nhưng chẳng phải vẫn chưa làm bất cứ điều gì bất lợi cho Cậu Chấn hay sao?”

 

Quan Vương nói với vẻ chân thành: “Hôm nay, Bạch Vương mời chúng tôi dự cuộc họp online, chẳng phải cũng chỉ có mình tôi phản đối việc thành lập liên minh đó sao? Đây chính là hành vi bày tỏ thái độ của tôi với Cậu Chấn”.

 

Lúc này Khương Hùng và Lâm Thiên Tường mới tỏ vẻ thoải mái hơn. “Quan Vương có kế hoạch gì xin cứ nói thẳng ra”.

 

Khương Hùng không thích quanh co lòng vòng, bèn thúc giục.

 

Sắc mặt Quan Vương bỗng trở nên cực kì nghêm nghị, lão ta nhìn về phía hai người rồi nói: “Tôi từ chối tham gia Liên minh các Vương tộc, chỉ sợ điều này đã rước tới họa lớn cho Vương thành Quan, tôi nghĩ cần phải liên lạc với Cậu Chấn”.

 

Dứt lời, ánh mắt lão ta nhìn về phía Khương Hùng.

 

Lão ta biết, ở Vương thành Quan này, chỉ có Khương Hùng một cựu chiến binh xuất ngũ từ biên giới phía Bắc giống Dương Chấn mới có thể liên lạc được với Dương Chấn.

 

Bên ngoài đều đồn Dương Chấn đã chết trong sự cố một tuần trước.

 

Nhưng trước khi Bạch Vương tổ chức cuộc họp giữa các Vương tộc, con cháu của Vương tộc họ Bạch và Vương tộc họ Tào rất có khả năng đã chết dưới tay một cao thủ Thần Cảnh, điều này khiến Quan Vương cảm thấy vô cùng hối hận.

 

Lão ta đã gần như chắc chắn rằng, vị cao thủ Thần Cảnh thần bí kia chính là Dương Chấn.

 

Cho nên, trong cuộc họp năm vị Vương, lão ta mới thẳng thừng tỏ thái độ trước mặt những người khác, từ chối tham gia Liên minh các Vương tộc.

 

Lão ta muốn thông qua hành động này để thể hiện lập trường của mình.

 

Khương Hùng cười lạnh: “Ông đừng nghĩ tới chuyện muốn tôi liên lạc với Cậu Chấn nữa đi, bởi vì dù là tôi cũng không liên lạc được đâu”.

 

Quan Vương cười khổ một tiếng: “Ông chủ Khương, lần này coi như tôi cầu xin ông, ông giúp tôi liên lạc thử xem có được không? Dù thất bại cũng không có vấn đề gì”.

 

“Bởi nếu đợi đến khi Liên minh của Vương tộc tấn công tới đây, Vương thành Quan này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, khi đó, kẻ chịu nguy hại vẫn là người của Vương thành Quan chúng ta”.

 

Lâm Thiên Tường lập tức căng thẳng, nhìn sang phía Khương Hùng, khuyên bảo: “Ông chủ Khương, Quan Vương nói đúng đấy, nếu để Liên minh các Vương tộc tấn công tới đây, chỉ e toàn bộ Vương thành Quan này đều sẽ rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, nếu ông có thể liên lạc với Cậu Chấn thì xin hãy giúp một tay, thử liên lạc xem sao!”

 

Thấy Lâm Thiên Tường cũng đã nói vậy, Khương Hùng mới lên tiếng: “Thôi được, để tôi thử xem sao”.

 

Dứt lời, lão ta gọi một cuộc điện thoại đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK