Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 1997:

 

Long Huy Hoàng cố ghìm sự sợ hãi xuống, run rẩy đe dọa: “Mày mà dám nhúc nhích một bước là tao giết hai đứa nó ngay!”

 

Dương Chấn dừng chân, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Long Huy Hoàng, lạnh thấu xương.

 

“Quỳ xuống!”

 

Long Huy Hoàng quát tháo: “Tao kêu mày xuống, quỳ với những người bị mày giết đi!”

 

Dương Chấn đứng sừng sững như cây tùng, không hề có ý định quỳ xuống, lạnh giọng nói: “Thả họ ra thì tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, kể từ hôm nay, Chiêu Châu sẽ không còn Hoàng tộc họ Long nữa!”

 

Một câu nói đầy hời hợt lại khiến cho Long Huy Hoàng cảm nhận được áp lực khổng lồ.

 

Sở dĩ lão ta buộc phải dùng hết mọi nhân lực để giết chết Dương Chấn cho bằng được là vì cảm nhận được áp lực quá lớn từ anh.

 

Lúc này, Long Huy Hoàng lợi dụng Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên để uy hiếp Dương Chấn là để khiến Dương Chấn bị thương nặng, từ đó tạo cơ hội cho Hoàng tộc họ Long giết Dương Chấn.

 

Nhưng giờ đây, sự uy hiếp của Dương Chấn làm lão ta do dự.

 

Long Huy Hoàng không biết nếu thả Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên ra thật thì liệu Dương Chấn có xem như chưa có chuyện gì xảy ra như anh đã nói hay không.

 

Nhưng có một điều Long Huy Hoàng có thể khẳng định là, nếu không làm Dương Chấn bị thương nặng, Hoàng tộc họ Long thật sự sẽ bị diệt tộc.

 

Lúc này đây, trên người Dương Chấn như xảy ra một số thay đổi, mạnh hơn trước đây rất nhiều.

 

Trước đây Dương Chấn đã có thể giết cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dễ dàng, bây giờ sẽ mạnh đến mức nào đây?

 

“Dương Chấn, tao kêu mày quỳ xuống cơ mà!”

 

Long Huy Hoàng giận dữ hét: ‘Quỳ xuống, tự phế tu vi của mình đi! Nếu không tao sẽ giết hai đứa này!”

 

Dứt lời, ông ta bỗng dùng sức.

 

Tròng mắt của Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã sắp rơi ra khỏi hốc mắt, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau.

 

Nhưng khi nhìn về phía Dương Chấn, ánh mắt của hai người vẫn tràn đầy kiên cường, không cách nào nói thành lời, chỉ có thể chuyển động mắt để nói với Dương Chấn rằng đừng để ý đến mình.

 

Tuy nhiên, Dương Chấn thật sự đành lòng mặc kệ bọn họ sao?

 

“Tôi thề, từ nay về sau Chiêu Châu sẽ không còn Hoàng tộc họ Long!”

 

Dương Chấn gần như gắn từng chữ nói ra câu này.

 

Long Huy Hoàng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, lão ta lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn rồi.

 

Nhưng lúc này không còn cơ hội quay đầu lại nữa, đã lựa chọn đánh trọng thương Dương Chấn thì chỉ đành đâm lao theo lao thôi.

 

“Quỳ xuống cho tao! Quỳ xuống!”

 

Long Huy Hoàng hét toáng lên: “Quỳ xuống, tự phế tu vi!”

 

“Đừng ép tao! Tao cho mày mười giây cuối cùng!”

 

“Mười!”

 

“Chín!”

 

“Bạt”

 

“Hail”

 

Long Huy Hoàng liên tục đếm ngược, vì quá sợ hãi nên mồ hôi lạnh đổ đầm đìa làm ướt hết cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK