Chương 1382:
Cho tới hiện tại, cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia còn chưa ra tay, chỉ mới chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đã gần như đè bẹp bọn họ rồi.
Sát thủ cầm đầu cười lạnh một tiếng, nheo mắt nói: “Trong từ điển của Hồng Trần bọn tôi, không có chữ “sợ”, Dương Chấn đã giết nhiều cao thủ đứng đầu của Hồng Trần, cậu ta phải chết!”
“Nếu các người không muốn có thêm nhiều người chết oan uổng, tôi khuyên các người nên vứt bỏ Dương Chấn đi thôi, mục đích của bọn tôi chỉ có một, đó chính là giết chết Dương Chấn, chỉ cần cậu ta chết, bọn tôi sẽ rời khỏi Chiêu Châu ngay lập tức”.
Hiển nhiên, Hồng Trần vẫn còn tương đối kiêng dè trước chiến vực Chiêu Châu.
Bằng không, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều với Đổng Chiêm Cương như vậy.
“Nói vậy có nghĩa là đã không còn đường thương lượng?”
Đổng Chiêm Cương nghiến răng hỏi lại.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Đổng Chiêm Cương, nói: “Tôi cho các người mười giây cuối cùng, nếu các người vẫn kiên quyết bảo vệ Dương Chấn thì chớ trách chúng tôi không khách sáo!”
“Tôi cũng cho các người mười giây cuối cùng, mau chóng cút khỏi Yến Đô, bằng không, Hồng Trần sẽ phải đối mặt với lửa giận của toàn bộ chiến vực Chiêu Châu!”
Đổng Chiêm Cương hùng hồn quát lớn, dù đang phải đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình nhưng ông ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Là thống soái chiến vực Yến Đô, ông ta biết rất rõ, Dương Chấn có ý nghĩa lớn thế nào với toàn bộ Chiêu Châu.
Đây là một người có thể địch được một nửa quốc gia, cho nên, dù phải hi sinh toàn bộ cao thủ chiến vực Yến Đô cũng nhất định phải bảo vệ người này.
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển còn đang liều mạng điều trị cho Dương Chấn, hai vợ chồng Mã Siêu và Ngải Lâm đều căng thẳng đứng canh trước mặt anh.
Trong mắt Mã Siêu lúc này chỉ còn lại khao khát giết người hừng hực bất tận, chỉ cần cho anh ta một cơ hội, anh ta nhất định sẽ tự tay diệt sạch Hồng Trần.
“Nếu đã thế, chúng tôi chỉ có thể giết sạch các người, chỉ cần giết hết các người thì sẽ không có ai biết, chuyện này có liên quan tới Hồng Trần”.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh của Hồng Trần hừng hực ý chí chiến đấu, một luồng sát khí khủng bố từ trên người ông ta tràn ra, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ khu vực này.
Sắc mặt Đổng Chiêm Cương đã khó coi tột độ, ông ta cũng đã nghĩ tới trường hợp đối phương thật sự muốn tiêu diệt toàn bộ hơn trăm cao thủ chiến vực Yến Đô.
“Chiến vực Yến Đô, bày trận!”
Đổng Chiêm Cương bỗng hét lớn một tiếng.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, trăm vị cao thủ của chiến vực lập tức tụ hội lại, lấy Dương Chấn làm tâm.
Mỗi một cao thủ chiến vực thoạt nhìn đều đã quyết ý liều mình, không một ai vì đối thủ mạnh hơn mình mà tỏ ra sợ hãi.
Trong mắt mỗi người chỉ có kiên định và quyết tâm chiến đấu.
“Chiến! Chiến! Chiến!”
Đột nhiên, trăm cao thủ chiến vực đồng thanh hét vang, thanh âm chấn động đất trời, hào khí chạm mây.
Đổng Chiêm Cương như đã hóa thân thành một thanh dao nhọn, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm ba cạnh, hai mắt dán chặt vào sát thủ bán bộ Thần Cảnh của Hồng Trần.